Phía Trên Cường Phu Ắt Có Dũng Thê
-
Chương 3
Lâm lão gia nằm trên giường không đi nổi chẳng những không tuột kí mà càng béo thêm.
Năm nay tuổi đã cao mà còn ăn uống thả cửa như hồi trai trẻ, Lâm Đại Nương cũng biết cha mình năm đó trúng độc đổ bệnh rồi lưu lại di chứng tới giờ, yêu thịt như mạng, mỗi ngày mà không ăn mấy chén lớn trong lòng liền không yên ổn, nàng xuyên qua đây không lâu, mới mười một tuổi còn chưa có lớn đâu, Lâm Đại Nương không muốn còn nhỏ đã bị mồ côi cha.
Lão cha béo đối với Lâm Đại Nương rất tốt, từ nhỏ đã nâng niu nàng trong lòng bàn tay.
Có ông, Lâm Đại Nương mới sinh ra ở nhà địa vị không lớn không nhỏ, ở bên ngoài mỗi người đều “kính ngưỡng” nàng.
Từ lúc nàng chào đời trăm ngày tiệc cơ động, đến lúc nàng muốn tập cho đệ đệ tự đi, ông liền tìm gậy nhỏ khắp vùng cho nàng vừa tay, nàng còn chưa ra khỏi cửa, trong chốn giang hồ đã có truyền thuyết về nàng.
“ Con đến rồi vậy nương đi về.” Hôm qua mấy bụi hoa còn chưa cắt tỉa xong, Lâm phu nhân định trở về làm cho xong, thấy nữ nhi tới, có người trị lão gia, bà cũng định đi về.
“Tỷ tỷ, ta cũng đi theo ngài.” Quế di nương mắt trông mong mà nhìn chén thịt trong tay Lâm phu nhân chưa ăn, bà vẫn đang thèm đây này.
“Ngươi á.” Không tiền đồ, Lâm phu nhân lắc lắc đầu, cầm chén thịt đưa cho bà, kéo tay dẫn bà đi về với mình.
Ở lại cũng vô dụng, bất quá chỉ là một lão cáo già thích thịt và một bà di nương gần đèn thì sáng.
Lâm phu nhân đem canh thịt cùng di nương dẫn đi, Lâm lão gia đôi mắt lưu luyến không rời mà đưa tiễn các bà —— à không chén trong tay các bà, quay đầu, con gái đang cầm ly trà nhị di nương đưa nhàn nhạt uống, lại tức không chỗ nói, mắng: “Tức chết cha ngươi, ngươi xem ai cho ngươi của hồi môn nhiều hơn cha!”
“ Hả?” Lâm Đại Nương kinh ngạc, “Không phải đã chốt sao, nếu con gả, liền đem 5000 mẫu ruộng nước tốt nhất kia cho con ăn xài cả đời? Giờ cha đổi ý hửm?”
“ Giờ đổi ý ” Lâm lão gia giận dỗi nói.
Hai tháng trước, ông đột nhiên té xỉu qua hai ngày mới nói chuyện được, hiện tại nói chuyện còn hơi thở dốc, nhưng cái gì muốn nói liền nói không sợ hụt hơi gì hết.
Lâm Đại Nương nhìn lão cha già nghiêng đầu phụng phịu giận dỗi không nhìn tới nàng, hơi buồn cười, cũng nhịn không được nở nụ cười, kéo tay ông “Được rồi, đều chốt rồi cha đừng đổi ý.”
“ Ta muốn sửa, muốn sửa, không cho cái đồ bất hiếu nhà người hừ……” Lâm lão gia hơi hơi nghiêng đầu, mở to mắt liếc một cái, lặng lẽ nói, “ Chuyện ăn thịt thì không được thay đổi, một muỗng cũng không được bớt, lại nhiều hơn một muỗng sẽ cho ngươi thêm một ngàn mẫu trà sơn, chọn mẫu tốt nhất, ngươi xem thế nào? Có cho ăn thịt không?”
“ Á?” Lâm Đại Nương làm bộ kinh ngạc, “ Mấy mẫu trà sơn này không phải cũng sớm định cho con sao? Lại sửa chủ ý?”
Lâm Bảo Thiện trong khoảnh khắc tức muốn say xe: “ Nói cho ngươi khi nào, ta chưa nói nha, ta già chứ chưa hồ đồ đâu, ngươi đừng mơ lừa cha!”
Lúc này, rau dưa cháo tới, bên trong như cũ không thấy đồ mặn đâu.
Lâm Đại Nương nhận chén và muỗng nha hoàn đen tới, còn chưa nhúc nhích, liền nghe cha nàng kêu, “Không ăn không ăn, hôm nay ta chỉ ăn thịt, không có thịt không chịu……”
Nói đoạn kéo tay nữ nhi, áp lên cái má phệ, đáng thương hề hề mà nói: “ Con ơi đem thịt lên đi, lão cha trong lòng thực sự hốt hoảng a, cha không chịu nổi.”
Lâm Đại Nương nghe ông nói mà sửng sốt, ngay sau đó nàng lấy lại tinh thần, bẳng vẻ mặt đưa đám, nói: “Cha, không phải nữ nhi không cho người ăn, ngô đại phu nói, người nếu không kiêng thịt thì con sẽ mất cha, cha, người cũng thương con đi, nữ nhi còn nhỏ a……”
“ Oái oái ngươi làm gì?” Lâm lão gia cũng không phải ăn chay, nữ nhi dụi dụi trong lồng ngực ông ông cũng không dễ mắc lừa, nâng hai má con gái lên, chỉ trích nói: “ Nhìn xem, không rớt nước mắt nè, mèo khóc chuột.”
Lâm Đại Nương bĩu môi, “Vậy người còn khó chịu không?”
Lâm lão gia trong lòng thật hốt hoảng, ông từ thời trẻ đó không thịt không vui, một ngày cũng phải ba chén nhỏ, ngày nào cũng ăn nên quen rồi, hiện tại ông đã hai tháng không ăn thịt, ông mỗi ngày đều ráng nhịn, nhịn đến hôm nay hết nổi.
Vốn định thỉnh lão vợ và di nương tới, có các bà ở đây cuối cùng cũng lừa được một bữa đồ mặn ha ha, nào ngờ ý chí con gái sắt đá, căn bản không dao động.
Nghĩ là nghĩ vậy thôi, nhìn khuôn mặt gầy một vòng của con gái, Lâm lão gia cũng không đành lòng.
Ông nằm ở trên giường không thể động, sốt ruột nhất nhà cũng là con bé.
Phu nhân mỗi ngày có hoa cần chăm sóc, các di nương không phải chăm sóc con cái thì nghĩ tới ăn cái gì mặc cái gì, tiệm vải có đa dạng các kiểu dáng mới cập nhật, cũng chỉ có vật nhỏ này một ngày tranh thủ chạy qua đây sáu bảy lần, sợ mấy người đổ bô quên mặt quần cho ông.
Vì vậy mà mấy gia nô đó luôn quan tâm ông không để người ông bị dơ, luôn lau dọn sạch sẽ, nàng chính là lén thưởng cho bọn họ không ít bạc.
Đứa nhỏ này, tâm thật tốt, hướng về ông.
“ Thôi không khóc.” Lâm lão gia sờ sờ đầu nàng, thở dài, hốt hoảng thì hốt hoảng đi, lại nhịn chút nữa.
“ Cha Ăn đi.” Lâm Đại Nương thấy cha bớt giận liền đem cháo qua.
May là lần này nàng tới kịp đừng nhìn lão cha mình khờ ngốc, đó chỉ là ngụy trang thôi, kỳ thật lão là nhất đẳng nhất cáo già, Lâm Đại Nương mỗi ngày cùng lão đấu trí đấu dũng, mệt lả người.
Qua một hồi, Lâm Hoài Quế được đại di nương ôm qua, Hoài Quế tiểu công tử tính tình cực tốt an tĩnh mà ngồi ở mép giường phụ thân, để đại di nương bón cháo cho nó, ăn mấy muỗng liền xoè tay cho tỷ tỷ xem, xem cha ăn và nó ăn giống nhau, nó cảm thấy mỹ mãn mới ăn tiếp.
Lâm Bảo Thiện nhìn con trai còn thơm mùi sữa ngồi ăn cháo gần chỗ ông, cảm thấy cháo cũng không còn khó nuốt như vậy.
Không biết có bao nhiêu đại phu nói ông sẽ không có người kế nghiệp, hai thằng đệ kia định đem con thừa tự cho ông nuôi, không tiếc xui hai lão già thúi tới dụ dỗ ông, nịnh hót ông, mấy lão cáo già trong tộc thấy ông chỉ có một mình không ai nương tựa, ngày lễ ngày tết liền phải giáo huấn ông một hồi.
Bây giờ nhìn xem, ông có con gái, con gái phúc tinh của ông lại đưa tới cho ông một thằng con trai, Lâm Bảo Thiên ông có cả nếp lẫn tẻ.
Bất quá, hài tử còn nhỏ, ông còn phải sống lâu mấy năm nữa.
Nghĩ đến đây, Lâm lão gia tinh thần phấn chấn, thấy chén cháo trong tay con gái đã hết, chỉ huy: “ Một chén nữa!”
Lâm Đại Nương cười tươi, quay đầu lại sai nha hoàn múc thêm chén nữa, khóe miệng nhịn không được giương lên thật cao.
Nhiều thêm một chén, cũng không uổng công nàng dẫn nhóc mập tới, khiến ông quả thực ăn nhiều hơn.
**
Lâm Bảo Thiện ăn hai chén cháo, Lâm Đại Nương biết cháo nhạt ông ăn sẽ ngán, nên vừa đút vừa bồi ông nói chuyện phiếm, chờ lát sau lão cha béo mệt đi ngủ, nàng lúc này mới ra dấu bảo đại di nương ôm nhóc mập cũng đang ngủ nhẹ nhàng ra ngoài.
Nàng xuyên tới thời không này là một triều đại không có trong lịch sử, gọi là Nhâm Triều, so với mấy chục cái triều đại trong lịch sử lúc trước nàng đã học thì không giống cái nào, qua tìm hiểu thì nàng chỉ biết nhiêu đó.
Nhà nàng ở Trướng Châu có khá nhiều mẫu ruộng tốt, khoảng vạn mẫu nhưng mà vạn mẫu đó chỉ tính riêng đất trồng trọt chưa kể cái loại đất đai khác như cửa hàng, phòng ốc thì tầm mười lăm vạn mẫu.
Cha nàng ở Trướng Châu là nhà giàu thứ năm thứ sáu thôi, trên đầu còn đè nặng vài vị lão gia địa chủ giàu hơn nữa.
Ở Giang Nam Trướng Châu là một châu lớn, Nhâm Triều còn có hai châu khác giống vậy nhưng diện tích nhỏ hơn và đất đai thổ địa kém phì nhiêu hơn chút.
Mà Tá điền ở Lâm gia cực kỳ vất vả, nhưng hộ gia đình nếu cần lao có thể quản lí 50 mẫu ruộng tốt, không quá 5 năm, những hộ đó đã có thể mua đất riêng, càng không cần phải nói trong nhà nhiều người lao động, chỉ cần vất vả cần cù lao động, ngày rộng tháng dài dư dả không ít.
Có lẽ đất đai dưỡng người, cho bọn họ ăn no mặc đủ rồi thì nghĩ tới vấn đề con đàn cháu đống, người dân Nhâm Triều sinh đẻ khá nhiều, một nhà sinh sáu bảy đứa là bình thường, như thế nhân khẩu cũng nhiều, chỉ cần một ngày Lâm Đại Nương ở Trướng Châu tùy tiện ra khỏi cửa liền thấy những người là người nối nhau không dứt.
Còn Lâm gia gần hai mươi thê thiếp chỉ sinh một nữ một nam, thiệt không thấy nhiều lắm.
Người giàu nhất thiên hạ cũng là nhà giàu đệ nhất Trướng Châu thê thiếp so với lão cha nàng chỉ có hơn chứ không kém, sinh một lèo 70 đứa, hiện tại bảo đao chưa cùn, còn có thể đẻ tiếp.
Lúc Lâm Đại Nương lần đầu tiên qua nhà giàu đệ nhất Giang Nam làm khách, thấy họ còn dùng xưng hô Tiểu Giáp, Tiểu Ất, Tiểu Bính, Tiểu Đinh để dể phân biệt vì nhà họ quá đông con, kết quả nàng cũng ngây thơ nghĩ mấy cái can chi này gọi là đủ rồi, ai dè nhà họ còn đẻ thêm.
Sau này Lâm Đại Nương thấy họ dùng số thứ tự, gọi Tiểu Nhị tiểu tam tiểu tứ thay Giáp Ất Bính Đinh.
Đương nhiên, con cái nhà này được đánh số, nàng cũng không nhớ kỹ được mấy đứa.
Lâm lão gần tuổi tri thiên mệnh mới có đứa con đầu lòng, lại qua nhiều năm nữa mới có đứa nữa.
Mà huynh đệ huyết thống gần nhất năm đó xém chút nữa tiễn vong ông như kẻ thù, còn bảy tỷ muội thì hay tới vòi tiền, nói mát thì nhiều chứ giúp thì thiếu.
Lúc Lâm lão gia đang đổ bệnh ít nhất có hai bà cô đến nhà hỏi tang sự định giải quyết thế nào, tiền bạc trong nhà phân ra sao, có phân cho các bà không.
Mấy người họ bị Lâm Đại Nương sai quản gia đuổi đi, để tránh lời ra tiếng vào truyền tới tai lão cha đang đau ốm.
Lâm Đại Nương biết phụ thân nàng vừa mất tức khắc, bên thân thích và người trong tộc sẽ tới đây tranh giành tài sản, còn mấy đại địa chủ kia nếu cha nàng mất họ biết sẽ chèn ép các tá điền, làm khó công việc làm ăn của nhà mình.
Lâm gia sở hữu ít ruộng hơn các đại gia tộc khác, nhưng đất ở ruộng nhà bọn họ phì nhiêu tốt tươi hơn.
Nếu cha nàng không khôn khéo tính xa, mỗi ba năm tự mình áp tải lương thực vào thượng kinh tiến cống cho Hoàng Thượng, Hoàng thượng thích ăn gạo dẻo thơm nhà họ, cho nên mới được ban một cái biển do chính tiên hoàng ngự bút “Giang Nam đệ nhất thiện” ngự biển, nếu không kiêng kị điều này sợ là bọn họ sớm liên hợp lại tấn công Lâm gia người đơn thế mỏng.
Khi trước, lão cha từ kinh thành trở về nói với nàng ông đã định cho nàng một mối hôn sự và nhà chồng nàng trong kinh, Lâm Đại Nương liền mỗi ngày bắt đầu vặn ngón tay tính xem cha sẽ cho nàng bao nhiêu của hồi môn……
Mỗi ngày nàng đều tính toán số sách, coi từ chỗ lão cha vớt được nhiều chút để về sau hơn phân nửa sinh hoạt được bảo đảm ở cái xã hội nam quyền là tối thượng này.
Nhưng hiện tại Lâm Đại Nương cũng bắt đầu nghĩ, nếu lão cha nàng đi rồi, đối với cả một nhà già trẻ lớn bé này, di nương nhỏ tuổi nhất cũng quá 30, chủ tử kế thừa gia nghiệp mới 3 tuổi không nói, chung quanh sài lang hổ báo vờn quanh, bọn họ có thể sống sót hay không sợ là một vấn đề lớn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook