Chưa đến ranh giới hạt mà Tara McAllister đã thấy hối hận vì lỡ bước lên xe. Cô thoáng nghĩ hay là giờ quay đầu chiếc Honda Accord đời mới và thẳng tiến về nhà quách cho xong.

Cách đây mười phút cô đã thấy váng hết cả đầu khi cô bạn thân Cassy khởi sự bằng việc đọc oang oang mớ thông tin tải được từ Internet.

Chạy trên đường cao tốc đầy bụi, dưới cái nóng mùa hè mà máy điều hòa trong xe thì hỏng, Tara nhắc lại câu nói được Cassy xem là châm ngôn sống tối thượng của mình, “Đời người chỉ có một lần thanh xuân”, và cô nàng vẫn thường kêu lên YOYO[1] mỗi khi thấy Tara bắt đầu do dự, như thể cụm từ ấy là một thứ mật mã bí ẩn. Tara không ngớt rủa xả bản thân vì tự dưng lại đâm đầu vào cái thế giới đầy ngẫu hứng kỳ quái của cô bạn.

[1] “You’re only young once.” Từ YOYO được lấy từ các chữ cái đầu tiên.

“Nên nhớ, đó là ý tưởng của cậu”, Cassy ngước nhìn lên khỏi mấy trang giấy đang đọc.

“Không hề nhé. Tớ chỉ gợi ý chúng ta nên đến nhà hàng trung cổ đó ăn tối và xem biểu diễn thôi. Chính cậu mới là người nảy ra cái trò tham gia Lễ hội Phục hưng, lẽ ra tớ phải lường trước được sự thể sẽ như thế này.” Tara cằn nhằn.

“Ai mà biết được Wyoming lại lạnh đến vậy vào tháng hai chứ?”

“Lúc đó là mùa đông! Và từ lạnh sao có thể miêu tả hết cái thời tiết hai mươi độ âm hả. Tớ thậm chí còn không leo được lên lưng ngựa lần nào nữa. Ai đời mùa đông mà đến nghỉ dưỡng ở một cái trại nuôi gia súc?”

Còn ai khác ngoài hai cô chứ, và Tara sẽ không bao giờ quên được mình đã phát ốm đến thế nào. Suốt thời gian ở đấy cô đã chẳng rời khỏi giường lấy một bước.

“Kỳ này sẽ khá hơn, cậu cứ đợi mà xem.”

“Được thôi.” Tara không thể tin nổi mình lại dính vào một chuyến phiêu lưu khác của Cassy. Lần này, cô đã đồng ý tham gia lễ hội Phục hưng và một kỳ nghỉ cuối tuần đến thành phố có tên Podunk gì đấy với hình dung trong đầu là một khoảng đất được rào kín bên trong đầy những kẻ biến thái.

Chúa ơi, thậm chí có thể họ còn không có cả giường để ngủ nữa. Thay vào đó sẽ là cái lều bé xíu đặt chính giữa một cánh đồng đầy bụi đất nào đấy, xung quanh toàn kẻ xa lạ được ngăn cách nhau chỉ bởi những tấm vải mỏng. Tara mường tượng trong đầu vô vàn âm thanh và đủ loại mùi mà cô buộc phải chịu đựng suốt mấy ngày kế tiếp.

Cứ như thể điều kiện ngủ nghỉ khổ hạnh thôi vẫn chưa đủ, từ giây phút ló mặt cho đến lúc kết thúc ra về, tất cả phụ nữ đều phải ăn vận trang phục theo đúng quy định – đầm dài lượt thượt với đủ thứ đồ lót. Ngoài ra, họ chỉ được ăn những món đã có ở thế kỷ mười bốn hay mười lăm gì đấy.

“À há!”, Cassy hét lên, phe phẩy mấy tờ giấy trước mặt Tara khiến tay lái cô chao đảo.

“Này! Tớ đang lái xe đấy biết không?”

“Nghe đây!” Cassy đọc lớn, phớt lờ lời càu nhàu của cô bạn. “Khi đến nơi, yêu cầu các quý cô phải mặc trang phục phù hợp với địa vị xã hội của mình. Nếu là bán hàng hoặc phục vụ thì chỉ được mặc quần áo màu nâu xám, ngược lại nếu là khách có địa vị cao và giàu có thì sẽ vinh dự được mặc những chiếc váy dạ hội dài với gam màu sặc sỡ và quyến rũ. Cả kiểu tóc cũng phải phù hợp trong từng trường hợp cụ thể.”

“Xin lưu ý là chỉ có các cô gái chưa chồng mới được phép xõa tóc và để đầu trần. Đối với những ai đã kết hôn, ly hôn, hay không còn trinh tiết thì tóc phải được búi lên gọn gàng hoặc che kín suốt thời gian lưu lại đây. Nhằm đảm bảo khuôn phép và tính chân thực, Lệnh bà Gypsy sẽ đích thân xem xét và quyết định loại y phục cũng như cách hóa trang nào là thích hợp cho từng vị khách. Đừng bao giờ nghĩ có thể qua mặt được Lệnh bà!”

Cassy khoái chí với cái mớ nhăng nhít đấy ra mặt, giọng cô nàng lên bổng xuống trầm như đang diễn kịch. “Không gì có thể qua mắt được Lệnh bà. Thực vậy, các bậc phụ huynh thường đưa con gái đến đây cốt là để biết chắc các cô đã gần gũi với đàn ông chưa.” Cô nàng hít một hơi thật sâu và phớt lờ cái đảo mắt của Tara. “Chắc chắn sẽ vui cực đây. Tớ rất nóng lòng được đến đó.”

“Cậu thực sự tin vào chuyện vớ vẩn đấy ư? Làm gì có ai chỉ nhìn thôi là biết được cậu từng ngủ với trai chưa?”

“Tớ không chắc lắm. Nhưng tờ giấy này nói bà ta có khả năng đó mà.”

“Tớ cược là còn hơn thế nữa.” Tara vặn vô lăng chuyển làn hòa vào dòng xe cộ trên đường cao tốc nối dài.

“Hơn thế nữa là sao?”

“Là không phải chỉ nhìn cậu thôi chứ sao. Có thể bà ta được tháp tùng với cả đám đàn ông trần truồng bên cạnh.” Tara hình dung cảnh một cô nàng còn trinh có thể phản ứng như thé nào khi lần đầu trông thấy một gã trai khỏa thân. Vài cô sẽ cười khúc khích và che mắt lại, số khác thì đứng chết sững ra đó, cứ thế trố mắt nhìn chằm chằm còn mồm thì há hốc. Cô bật cười với suy nghĩ của mình.

“Nghe cũng thú vị nhỉ.”

“Lại còn thế nữa!”, Tara kêu lên. “Hay có thể cái bà Gypsy đấy ra lệnh cho một gã bô trai ra vẻ vô tình đâm sầm vào mấy nàng khi vừa ngơ ngác bước chân vào rồi quan sát phản ứng của họ qua camera.”

“Tara ơi, cậu đúng là chúa hay nghi ngờ. Tớ tưởng cậu thích hoặc chí ít cũng tin là ở đấy còn có nhiều thứ hay ho hơn các câu chuyện cổ tích cậu từng đọc chứ.”

Tara đang nghĩ tờ thông báo đó còn chứa đựng nhiều điều kỳ quái hơn là những lời lẽ hoang đường được viết trên đấy. Tuy vậy, cô rất thực tế. Bà Gypsy nọ sẽ phải chứng minh năng lực bản thân như lời bố cáo mới mong Tara xùy ra chút bạc lẻ từ số tiền boa cô khó nhọc kiếm được sau hàng giờ phục vụ tại nhà hàng. “Điều đó không có nghĩa là tớ tin tất thảy vào mọi thứ nghe được.”

“Tớ cũng đâu có tin mọi thứ, chỉ một vài thôi. Không biết bà Gypsy có xem chỉ tay không nhỉ. Tớ muốn biết tương lai của mình như thế nào”, Cassy nói.

Biển báo trên đường cao tốc cho thấy sắp đến ngã rẽ họ đang nhắm tới. “Ồ, tớ dám chắc là vì tiền cả thôi! Và vì bà ta sẽ biến mất ngay khi lễ hội chấm dứt, thế nên chẳng có vẻ gì là cậu sẽ được hoàn lại tiền nếu quả thực bà ta chỉ toàn nói vớ nói vẩn.”

“Suốt ngày nghi ngờ này nọ!” Không phật ý trước thái độ của cô bạn, Cassy lục tìm trong ví lấy ra thỏi son bóng.

“Tớ cũng nhìn thấy được tương lai của cậu đấy.”

Cassy bập bập môi cho son được tán đều hỏi, “Ghê thế cơ á. Nói nghe xem nào?”

“Cậu sẽ cùng với tớ mở một trung tâm điều dưỡng hoành tráng sau khi bọn mình tốt nghiệp vào tháng Mười hai. Rồi cậu sẽ tìm thấy Mr. Wonderful, hay thậm chí hơn nữa là Dr. Wonderful, và có một cuộc sống như trong thần thoại ở ngoại ô trong hai hay ba năm nữa. Cậu thấy đấy, tớ đâu có cần xem chỉ tay cậu, và cậu cũng chẳng tốn xu nào.”

“Hứ!”, Cassy quẳng cái túi sang một bên. “Biết nhiều đấy. Tớ sẽ có một câu chuyện tình lãng mạn với Dr. Wonderful, nhưng tớ sẽ không cưới anh ta đâu. Ai muốn cưới một bác sĩ lúc nào cũng bị bệnh nhân réo gọi chứ?”

“Chính xác.” Biển báo dừng ở ngay điểm bắt đầu ngã rẽ có hai mũi tên chỉ sang hai hướng. “Đi đường nào đây?”

Cassy cầm bản đồ lên. “Bên phải ấy. Tập quảng cáo cho biết mình nên đổ đầy xăng ở thị trấn kế tiếp. Rõ ràng là bốn mươi dặm sau cũng không có trạm nào đâu.”

“Chỗ này đúng là nơi khỉ ho cò gáy.”

Tara giậm ga về phía thị trấn được nhắc tới tìm điểm tiếp nhiên liệu. “Tớ hy vọng trời sẽ không quá nóng. Ngủ bên cạnh đám người lạ đã đủ lắm rồi, đừng có nói là bọn họ còn bốc mùi nữa nhé? Khiếp!”

“Bức hình cho thấy Lễ hội được tổ chức bên trong một dòng suối trong rừng mà. Nhìn mát mẻ lắm.”

Mấy tấm hình đấy có khi được chụp sau một cơn mưa hiếm hoi ở California ấy. Biết đâu họ đang đâm đầu vào một bãi đất mù mịt bụi thì sao. Tara chộp lấy cái ví, lục tìm vỉ aspirin mà cô biết chắc nó ở đâu đó dưới đáy.

* * *

Họ rời điểm đổ xăng không quên mua hai lon soda ướp lạnh và một túi khoai tây chiên.

Tuy cái chuyện chỉ được ăn những thứ không thuộc thế kỷ hai mốt khiến cả hai cảm thấy khổ sở, và dù bị cám dỗ bởi đồ ăn nhanh và khoai tây chiên, họ vẫn cho rằng việc tận hưởng những trải nhiệm đích thực sẽ được ưu tiên hàng đầu. Mà Tara cũng đã kịp nhét vào ví một phần sô cô la phòng trường hợp khẩn cấp rồi.

“Thế cậu có nghĩ bà Gypsy sẽ ‘vạch mặt chỉ tên’ cậu không?”

“Về chuyện gì?”

“Việc cậu vẫn còn trinh ấy.”

Tara bật cười, suýt bị sặc do chỗ soda vừa uống vào. “Khó mà kiếm được một trinh nữ ở tuổi hai lăm đấy. Mơ đi. Tớ không nghĩ bà ta có thể phát hiện được.”

“Thế nếu bà ta biết thì sao? Cậu để bà ta xem chỉ tay chứ?”

“Bà ta sẽ không biết đâu. Tớ đâu giống một kẻ tôn thờ chủ nghĩa trinh tiết. Tớ không có vẻ ngoài đặc trưng của một Amish[2]. Tớ không thẹn thùng hay mập ú, và tớ không nghĩ là bản thân mình kém nhan sắc.”

[2] Amish là một nhóm giáo dân Thiên chúa truyền thống, được biết đến với lối sống giản dị, trang phục không màu mè, và không muốn sử dụng những thành quả của công nghệ hiện đại.

Hạn chế về hình thể duy nhất Tara nhìn thấy khi ngắm mình trong gương là bộ ngực của cô. Theo tiêu chuẩn của California, nó được coi là quá nhỏ.

“… và thêm nữa”, Tara nói tiếp, “Tớ từng nhìn thấy nhiều đàn ông khỏa thân… hơn phần lớn… các trinh nữ khác”.

“Ừ thì thế. Nhưng nếu bà Gypsy biết được cậu còn trinh thì phải hứa với tớ là để cho bà ấy xem chỉ tay và không được đưa ra bất kỳ lời phán xét đầy… hoài nghi nào nữa suốt thời gian còn lại của kỳ nghỉ đấy nhé.”

Không thể nào. Dứt khoát cái bà Gypsy huênh hoang đó sẽ không tài nào nhận ra cô còn trinh. “Được thôi.”

* * *

Không còn điều gì tệ hơn được nữa, dứt khoát là không! Bãi đỗ xe cách địa điểm tổ chức những hai dặm. Cassy và Tara phải cuốc bộ từ đó đến khu trại, để lại con Honda Accord cho vài gã trông như đao phủ canh giữ.

Nếu gặp may, họ có thể bắt được một chiếc xe bò hay xe ngựa đi ngang qua. Nhưng đương nhiên số họ chẳng đỏ đến vậy.

Trong thông báo không hề đề cập đến chuyện họ sẽ bị tẩy chay nếu đến nơi mà không mặc quần áo hóa trang. Hai cô nàng bị mọi người kinh miệt như thể họ đang mang trên mình những vết lở loét gớm guốc của căn bệnh hủi. Ai nấy đều dừng lại, khụt khịt mũi rồi đi ngang qua họ với cung cách khó ưa.

Ả tóc vàng ở bản lễ tân liếc xéo chiếc quần soóc và áo thun hai cô mặc rồi sưng sỉa, “Có vẻ như hai cô không đọc được tiếng Anh của Lệnh bà hay sao ấy nhỉ. Giấy mời có nhấn mạnh trang phục phải như thế nào khi đến đây rồi cơ mà.” Cô ta thảy tấm bản đồ vào tay Tara. “Cầm lấy, và chừng nào trang phục đúng cách hẵng quay lại, nhanh đấy nhé. Lúc đó tôi sẽ đưa cho các cô tờ kế hoạch chương trình.”

Tara cắn môi cố ngăn lại một câu chửi.

Lều đủ cao để đứng thẳng người, nhưng đó là ưu điểm duy nhất Tara có thể nói về chỗ này. Những đệm rơm trên sàn cùng hai tấm mền ném bừa bên trên. Một thau nước với một cái bát thiếc đặt trong góc, bao quanh là những tiện nghi xa xỉ. Khi tấm rèm phủ xuống che kín thì không gian bên trong trở nên tù túng khó chịu.

Cassy háo hức được hòa nhập vào không khí rộn rã bên ngoài, cô nàng liền cởi quần áo ngay khi tấm rèm được phủ xuống. “Họ không hề ba hoa khi nói rằng chúng ta sẽ được tận hưởng không khí thời nguyên thủy ở đây. Cậu không thích hay sao hả?”

“Hmmmm… Thích”, Tara làu bàu, cố nuốt một câu chửi chực bật ra.

“Cậu thấy mấy anh chàng đang cưỡi ngựa kia không? Liệu sẽ có một cuộc cưỡi ngựa đấu thương, hay là gì gì đấy, không nhỉ.”

“Chắc là có”, Mà đó đếch phải là thứ tớ quan tâm.

“Trong tờ quảng cáo có nói vào bữa tiệc tối nay, bà Gypsy sẽ tổ chức buổi chầu thiết triều. Một vài vị khách danh dự sẽ được cung cấp chỗ ở tốt hơn và trao quần áo vương giả để mặc suốt thời gian ở đây.”

“Tớ không tin bọn mình sẽ được ban cho cái ‘đặc ân’ ấy sau khi bị tiếp đón với cung cách như thế. Tớ có cảm giác bọn mình giống như hai kẻ lẻn vào dự một buổi tiệc không được mời rồi bị bắt quả tang khi đang bôi xà phòng lên tay dưới vòi nước trong nhà vệ sinh ấy. Tớ dám cược là đa số mọi người sẽ rơi vào tình huống giống bọn mình cho mà xem. Cứ như bọn tà giáo ấy.”

Tara tròng chiếc coóc-xê ngoài qua đầu rồi mặc vào một trong hai chiếc đầm mang theo. Hai dải buộc ra sau lưng làm xuất sắc nhiệm vụ của một chiếc coóc-xê. Cổ áo đủ trể để lộ ra khe ngực khiến đôi gò bồng đảo của Tara trông như nở nang hơn, điều mà cô luôn thầm mơ ước.

Cassy đã tìm được một cửa hàng bán đồ cũ ở Hollywood – nơi đây có bán cả quần áo hóa trang. Tara phải thừa nhận là mấy cái đầm rất vừa và đẹp. Cái ả ngồi bàn lễ tân kia thế nào cũng hoa cả mắt với màu sắc và kiểu dáng họ chọn, Tara nghĩ thầm. Chiếc tô-ga của cô màu hạt dẻ với thân eo theo kiểu Empire[3] và hai tay áo buông dài. Chiếc của Cassy màu đen đính tua đỏ đẩy bộ ngực cô nàng lên cao đến mức như chực chòi ra ngoài. Chẳng có màu nâu xám nào trên trang phục cả hai. Tara mỉm cười và định bụng sẽ đàng hoàng đi ngang qua ả lễ tân.

[3] Thuộc kiểu đế chế Napoleon

“Gì mà tà giáo! Nhưng tớ dám cược là cậu đúng về chuyện mọi người ở đây sẽ luôn có cách hành xử như thế. Sao vậy?” Cassy quay lại khi chiếc đầm của mình đã được mặc vào xong xuôi và cô giúp Tara buộc áo cho chặt.

“Chẳng biết nữa.” Nếu cậu muốn trở thành một kẻ biến thái.

“Đôi khi người ta cần thoát khỏi thực tại. Chẳng biết có bao nhiêu luật sư, hay cảnh sát đến đây nhỉ.”

“Tớ dám cược hầu hết toàn là sinh viên trường nghệ thuật hay diễn viên kịch thôi. Không có nhiều cơ may được gặp Mr. Right ở chỗ này đâu.

“Mr. Right-now có vẻ hợp với tớ hơn.” Cassy vỗ hông Tara ra hiệu đã nịt xong. “À đây.” Cassy vơ một chiếc túi chất liệu linen nhỏ kết bằng một sợi dây thừng dài.

“Cái gì thế?”, Tara hỏi.

“Cái ví. Cứ buộc nó quanh hông rồi giấu vào nếp gấp váy ấy, như thế này này”, Cassy minh họa, “Bằng cách này lúc nào mình cũng mang theo được những món đồ có giá trị. Có vẻ như không có cái tủ khóa cá nhân nào”.

* * *

Tara phải nộp quần áo ra cho mấy tên lính tuần tra Lễ hội, hay muốn gọi gì cũng được. Bước ra khỏi lều với bộ cánh thời trung cổ trên người cứ như đang bước ra sân khấu và hóa thân vào một vai diễn nào đấy. Ai cũng ăn mặc theo vai của mình. Vai diễn không chỉ gói gọn trong trang phục mà còn cả giọng nói và điệu bộ nữa. Nào là tiểu thư, nào là ngài. Khó mà không hòa nhập vào tinh thần của Lễ hội.

Nói gì thì nói, mặc một chiếc đầm dài thì có gì là không thích chứ? Tara cảm thấy dễ chịu khi lớp vải sượt nhẹ vào hai đùi và thỉnh thoảng lại có làn gió khẽ mơn man làn da. Người phụ nữ nào cũng đi đứng yểu điệu hơn khi mặc đầm dài. Thứ trang phục này thực sự đóng một vai trò quan trọng làm nên tinh thần của Lễ hội Phục hưng.

Tara cột tóc đuôi ngựa vì trời nóng. Tuy nhiên, cô làm rất bí mật vì nghĩ nếu bà Gypsy đúng như những gì đề cập trong tờ quảng cáo thì thể nào cũng có mấy gã mật thám canh chừng khắp nơi. Nếu như vậy, Tara muốn thoát khỏi ánh mắt của họ. Cô thấy dần thích thú với suy nghĩ sẽ qua được mắt của mụ xem chỉ tay quỷ quyệt nào đó. Kỳ nghỉ cuối tuần lần này hứa hẹn sẽ có nhiều tình huống gay cấn đây.

Những người bán hàng rong có mặt khắp mọi nơi, bán đủ thứ mặt hàng. Hầu như chẳng có món nào Tara dùng được trong thực tế cả. Nào là bùa chú, nào là quả cầu may mắn, lại còn cây thánh giá trang trí hoa văn Gothic khá tinh xảo để xua đi tà ma.

Tara nhận thấy mình thiếu nhiều vật dụng cần thiết hàng ngày ở thời trung cổ, chẳng hạn như một cái cốc thiếc và một con dao. Những món này rất cần thiết nếu cô muốn uống một thứ gì đó. Quầy giải khát chỉ phục vụ mỗi ba món: nước, bia và rượu vang. Những người bán dạo sẵn sàng rót theo yêu cầu của khách, nhưng bạn phải có cốc riêng. Mà cốc giấy thì chẳng tìm đâu ra.

Người bán hàng cũng cho biết nếu cô muốn cắt thức ăn dọn ra cho mình thì cần phải có một con dao. “Đây là một trong những con dao găm tốt nhất hàng tôi đấy thưa tiểu thư.” Gaston cao một mét tám sáu, giọng giả Anh của anh ta khiến Tara bật cười, còn Cassy thì trêu chọc.

“Tôi cược con dao này cũng là cái đắt nhất đúng không.”

“Cô có con mắt tinh đời và gu thẩm mỹ cao đấy. Nhìn hoa văn trang trí kiểu Celtic này mà xem. Không những đẹp mà còn hiếm nữa đấy.”

“Ừ, đáng nể thật.” Tara thì thầm trong khi ngắm nghía chi tiết chạm trổ trên chuôi dao.

“Đúng đấy, tiểu thư. Đúng là thế đấy.”

Biết mình sẽ không bao giờ quay lại một Lễ hội Phục hưng như thế này lần nữa, cô mặc cả và đồng ý trả gấp đôi số tiền cô nghĩ mới đúng là giá trị thật của món đồ rồi bỏ đi.

Khi Cassy và Tara nghe thấy thông báo chính thức rằng Lệnh bà Gypsy sẽ đích thân kiểm tra tất cả các phụ nữ tham gia, hai cô hòa vào đám đông đến lều trại chính. Hàng người nối dài đuôi nhau trước cái lều trại không kém gì cảnh tượng trước cổng các công viên giải trí ở California vào ngày thứ Bảy giữa mùa du lịch cao điểm. Dường như họ đã ở đấy suốt hơn một tiếng đồng hồ khi Tara cảm thấy nỗi bất bình đầu tiên về sự phân biệt giới tính. Cô biết phụ nữ thời trung cổ thuộc cấp bậc thấp trong xã hội, nhưng tại thời đại này thì đúng thật là lố bịch. Chỉ có phụ nữ mới được yêu cầu đi vào trại. Một vài đàn ông cũng vào thử xem nhưng hoàn toàn chỉ vì tò mò không biết chuyện gì đang diễn ra đằng sau tấm rèm kít mít của căn lều lớn nhất và cầu kỳ nhất đấy. Dẫu sao đi nữa ít ra bọn họ còn được chọn lựa. Còn Tara, Cassy và những phụ nữ khác thì không.

Khi họ nhích gần hơn đến cửa lều, một cơn ớn lạnh trùm lên toàn thân Tara. Cô từng nghe nói cảm giác đấy xuất hiện khi có ai đó bước lên mộ mình[4]. Hôm nay cô “đổ” hết cái tội đấy lên đầu cơn đói và sự mệt mỏi. Dù vậy người cô vẫn run lẩy bẩy.

[4] ‘Someone walked over my graves’ – ai đó bước lên mộ - là thành ngữ để diễn tả cơn ớn lạnh hay run sợ không rõ lý do bất chợt xuất hiện. Thành ngữ này ra đời từ thế kỷ 18. Lúc đó nó có nghĩa là ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết.

“Này, cậu ổn đấy chứ?”, Cassy hỏi khi trông thấy Tara rùng mình.

“Không sao. Tớ chỉ thấy lạnh thôi.”

“Lạnh á? Nóng như điên mà lạnh gì! Sao lại lạnh? Cậu không ốm nữa đấy chứ?”

“Không. Tớ có ốm gì đâu.”

“Tốt!”, Cassy xoa xoa hai bàn tay vào nhau trong lúc chờ đến lượt. “Hồi hộp chết đi được ấy. Không biết bà ta trông ra sao nhỉ.”

Trước họ chỉ còn lại hai nhóm. “Cậu không phải thắc mắc lâu đâu.”

“Cậu có định nói gì…”, Cassy hạ thấp giọng thì thào vào tai Tara, “… về việc còn trinh ấy không?”

“Nếu bà Gypsy đó siêu như vậy thì hẳn sẽ nhìn thấy được mọi điều mà không cần tớ phải nói ra.” Việc nói chuyện với bà Gypsy không phải thứ được ưu tiên trong danh sách những việc ưa thích của Tara. Cô mong vụ này xong sớm để còn được đi ăn.

Một gã vai u thịt bắp khoác tấm áo choàng màu nâu sậm, đứng án ngữ ngay lối vào căn lều mà ai nấy cũng háo hức muốn bước vào. Gã ta có nhiệm vụ kéo tấm rèm lên cho nhóm kế tiếp.

Tara không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào phát ra từ bên trong. Lớp rèm bằng nhung dày khiến cô cũng không thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra. Cô không biết làm sao mà họ có thể gọi nhóm tiếp theo. Không có bất kỳ thiết bị thu phát sóng từ hiện đại hay thô sơ ra hiệu cho gã khổng lồ kia vén tấm rèm lên. Bằng cách nào đó, tự nhiên gã biết được đúng thời điểm cho nhóm kế tiếp vào.

Đến lượt họ. Tara run lên khi bước qua bậc cửa. Nếu có ai đó ở tương lai đã bước chân lên mộ cô cách đây vài phút thì giờ này chắc hẳn anh ta đang nhảy múa trên đấy. Hành trình tiến vào bên trong có cảm giác như đang đi vào một cái hố sâu hun hút. Cô không muốn hít phải cái thứ không khí mốc meo oi nồng đó, và chẳng thể nhìn được gì dưới không gian tối đen đấy. Mắt cô từ từ tự điều chỉnh trong ánh sáng leo lét hắt ra từ mấy ngọn nến. Tuy vậy, cô hầu như vẫn không thấy gì. Tara đưa mắt thăm dò xung quanh để tìm xem có thứ gì để lộ bí mật của bà Gypsy không. Không hề có chàng Adonis[5] đẹp trai chết người nào đứng bên cạnh bà.

[5] Người yêu của thần Vệ nữ trong thần thoại Hy Lạp.

Một giọng nói, nhẹ nhàng nhưng rành rọt và đầy uy lực, yêu cầu hai cô bước về phía trước.

“Để ta xem các ngươi nào”, âm thanh cất lên từ bóng tối lờ mờ.

Bạo dạn và không do dự, Tara đứng lên để đảm bảo là thân hình mình nằm trong luồng sáng. Ở phía sau, Cassy áp vào lưng cô và ghé mắt sang một bên để trông cho rõ mặt người phát ra tiếng nói.

Từng đợt run sởn cả gai ốc chạy dọc cánh tay Tara.

Cặp mắt sáng quắc của người mang giọng nói đó lia khắp người cô, xuyên thấu tận bên trong. Tara có cảm giác như mình bị bóc trần ra. Nỗi thôi thúc muốn bỏ chạy ra ngoài choán lấy Tara.

Đông cứng người, Tara nghe tiếng cô bạn như vọng về từ cõi xa xăm nào.

“Chúng tôi rất vui được có mặt ở đây, thưa Quý bà, Lệnh bà Gypsy… y dà, tôi không chắc thế đúng chưa. Có phải chúng tôi nên gọi bà như thế không ạ? Hay bà có tên gì không?”

Bà Gypsy nọ bật cười lớn khiến sống lưng Tara cứng đơ, nếu có thể như thế. Thứ âm thanh khanh khách cào sâu bên trong, giống như móng tay gõ trên tấm bảng phấn. “Tên ta là Gwen. Các ngươi cứ gọi ta là Lệnh bà Gwen.”

Bà ta nói dối! Ý nghĩ đó dội mạnh vào đầu khiến Tara giật bắn mình. Tên bà ta không phải Gwen, mà là một cái tên khác tương tự thế.

Tara cần nhìn mụ già kia kỹ hơn. Trong căn phòng mờ mờ tối cô không thể nhìn mọi thứ được rõ ràng. Cô đưa tay sờ soạng men theo bờ tường tiến đến gần bà Gwen.

Lệnh bà Gwen ngồi ngả người ra sau, dưới ánh đèn leo lét cô loáng thoáng nắm bắt được ngoại hình của mụ. Tóc mụ màu xám như trời mùa đông, xõa dài qua vai. Hai mắt đen ngòm soi thủng màn đêm. Nhìn hõm gò má lõm sâu thế kia, Tara đoán bà ta chắc cũng gần chín mươi tuổi.

Và rõ ràng là bà ta chưa từng nghe đến việc tiêm Botox

Mụ Gypsy bật cười lớn, gần như thể đọc được ý nghĩ của Tara. “Ngươi”, mụ chỉ vào Tara, “Cái gì khiến ngươi đến Lễ hội này? Có vẻ ngươi không mấy thích thú”.

“Tôi thích không khí cổ xưa nơi đây đấy chứ, cảm ơn bà”, Tara nói với giọng pha chút mai mỉa. Cô không ưa cách đôi mắt Gwen thô lố khi mụ chồm người về phía cô. Ánh nhìn thiếu tự nhiên.

“Cái lưỡi nói điều không thật, cũng giống như cái đầm ngươi đang mặc trên người. Nói ta biết, tại sao ngươi cố lừa dối ta?” Mụ Gwen ngồi ngả người ra và chỉ còn mỗi đôi tay già nua nhăn nheo của bà ta là nhìn thấy được.

Tara ngẩng cao đầu. “Tôi không biết bà đang nói về điều gì.” Trong người cô ớn lạnh dù bên ngoài nóng bức.

“Có, ngươi có biết đấy.” Mụ phẩy tay ra hiệu hai cô được ra ngoài.

Tara và Cassy ra cửa, lòng hoang mang.

Ngay lối ra vào, Lệnh bà Gwen yêu cầu với theo, “Buông tóc ra đi, trinh nữ của Lễ hội. Trong suốt thời gian ở đây ngươi sẽ mang cái chức danh đó.”

Tara ngạc nhiên quay lại.

“Mai trở lại đây”, mụ nói, mắt vẫn ghim chặt vào Tara. “Ta rất muốn xem chỉ tay của ngươi.”

Một nụ cười thoáng hiện lên môi Tara. Rồi sau đó mụ ta sẽ vòi tiền cho mà xem, cô thầm nghĩ.

“Không cần trả tiền. Biết đâu các ngôi sao sẽ thưởng cho cả hai ngươi và các ngươi sẽ thích thú với thời gian lưu lại đây.”

Tara há hốc miệng. Cassy gần như kéo cô ra khỏi căn lều.

Giọng cười của mụ Gwen bám riết theo sau.

Ra bên ngoài chưa đầy một mét, Cassy đã túm cả hai tay Tara. “Tớ đã bảo bà ta đúng là như vậy mà. Wow! Thật không thể tin nổi.”

Người Tara ấm lên trở lại. “Bà ta hơi kỳ dị.”

“Chưa hết đâu.”

Một gã lực lưỡng khác đội mũ trùm đầu ngăn hai cô lại. Gã không nói gì, chỉ xòe bàn tay ra.

“Cái gì?”, Tara hỏi. “Anh muốn tiền đúng không? Tôi đã biết trước thế mà!” Cô nói với Cassy. “Dàn cảnh vậy để kiếm tiền ấy mà.”

Thất vọng, Cassy lục tìm trong ví.

“Cô buộc tóc kia, trinh nữ”, gã chỉ vào tóc Tara.

Tara lại há hốc miệng. “Sao anh…? Sao anh biết được?” Cô với tay lên giữ cái dây buộc tóc bằng da và tháo nó ra. “Đây này! Nhưng tôi muốn nó phải được trả lại trước khi ra về đấy.”

Tara giận dữ bỏ đi, không thể vứt bỏ được cơn ớn lạnh ra khỏi người, hay sự khó chịu vì bị theo dõi.

* * *

Gwen nhặt lấy nhúm tóc của Tara từ sợi dây buộc và đặt nó vào trong một cái vạc. Mụ Gypsy kéo căng hai môi ra để lộ hàm răng vàng khè. Tiếng cười the thé đinh tai bật ra khi mụ ngửa đầu ra sau và khoái trá tận hưởng điều vừa mới phát hiện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương