Miền Trung Wallop, Hampshire, tháng mười, năm 1928

Vào cái đêm trước khi rời khỏi nước Anh, Rose Wetherby đột nhiên cảm thấy lo sợ, cô thực sự thấy mình hèn nhát, suýt nữa cô đã định đến gặp bố mẹ mình chỉ để nói: "Hượm đã, gạt chuyện này sang một bên được không? Con không muốn đi nữa". Nhưng tất nhiên, đã quá muộn.

Bà Pludd, đầu bếp đã trung thành với gia đình cô suốt mười bốn năm qua trong mười chín năm cô tồn tại trên đời đã nấu cho Rose một bữa tối toàn những món cô thích: thịt băm hầm khoai tây, bánh tráng miệng làm bằng quả lý gai giã nát trộn kem tươi. Trong bữa tối, Rose chỉ ước cô không bị ai quấy rầy hỏi han đến khẩu vị, bởi những món ăn ưa thích thường ngày giờ chỉ khiến tâm trạng cô thêm tuyệt vọng, mọi người cố gắng tỏ ra bình thường, tránh không nhắc đến chuyện ra đi như thể không có gì đặc biệt sắp xảy ra. Bố cô tối nay trông nhợt nhạt hơn thường lệ, cố gắng chọc mọi người bằng câu chuyện hóm hỉnh ông vẫn thường để dành kể trong những dịp đặc biệt: một câu chuyện hài nhạt nhẽo, về một thằng khờ luôn cho rằng những chú chim cúc cu chỉ làm tổ trong những chiếc đồng hồ treo tường, khi hai mẹ con cô vờ ra vẻ thích thú trước câu chuyện và cố gắng bật ra những tràng cười hưởng ứng không đúng lúc, ông đã đáp lại bằng một nụ cười méo xệch, nom đến thê thảm. Thìa thịt băm hầm khoai tây trong miệng cô bỗng chốc đắng ngắt, trôi tuột xuống dạ dày một cách vô vị, ánh mắt Rose nhìn ông rơm rớm.

Con sẽ nhớ rất nhiều, bố ạ. Jack sẽ không bao giờ có thể thay thế được bố trong trái tim con. Nỗi xúc động đột ngột trào lên trong lòng cô.

Sau bữa tối, cô thơ thẩn đi dạo ngoài vườn. Làn khói mỏng manh sót lại trong đám tro tàn được ai nhóm đống lá khô trong góc vườn cháy từ chiều đến giờ đang dật dờ uốn quanh những cành tuyết tùng lòa xòa sát mặt đất. Một ngày đẹp trời, dẫu hơi lạnh. Bầu trời trong sáng không một gợn mây như một tấm gương khổng lồ vừa được lau chùi cẩn thận, những giọt sương sớm mai đọng trên cỏ cây long lanh như những hạt ngọc, bừng sáng dưới ánh mặt trời, cả khu vườn khoác trên mình chiếc áo rạng rỡ của mùa hè. Lẩn khuất giữa những sắc màu rạng rỡ, vẫn sót lại dăm ba cành khô quắt queo của dây hồng Virginia đã đến kỳ úa tàn, nằm cô đơn bên mép rào xanh ngắt màu lá.

Cô quay đầu nhìn về phía ngôi nhà thân yêu, nơi lưu giữ bao nhiêu kỉ niệm đời mình: tiếng cười lảnh lót len lỏi giữa những tàng cây, tiếng nhắc nhở của mẹ "đã đến giờ lên giường, các công chúa", những thanh âm vui vẻ của chiếc chuông bên thềm nhà vang lên khi cô và Tor cùng anh trai Simon, đã có thời trở thành thần tượng của các cô gái trong gia đình, rượt đuổi nhau qua mọi ngõ ngách trong vườn nhà, ấy là khi bọn cô cùng nhau chơi bóng cric-kê, hoặc vờ đóng giả làm những cô gái Đức, cùng nhau chơi trò cướp biển ven suối. Trong những ngày vui vẻ ấy, anh Simon thường nhe răng ngoác miệng đóng giả ngoáo ộp dọa hai cô em gái sợ chết khiếp.

Copper, chú ngựa giống Pony cuối cùng của cô, đang dỏng đầu bên cánh cổng gỗ chắc nịch. Rose âu yếm nhét vào miệng Copper một quả táo, khẩu phần nhỏ nhoi trong bữa tối của chú, rồi lặng lẽ đưa mắt quan sát từ phải sang trái, không thể chịu đựng nổi nữa, Rose đổ gục thân hình bé nhỏ của cô vào hình hài to lớn vững chãi của Copper đang đứng im lìm trước mặt, để mặc hai hàng nước mắt chạy dài xuống đôi gò má, cô bắt đầu nức nở. Không một điều gì trong những ngày tháng đã qua khiến cô có cảm giác như lúc này, cả những khi cô ngỡ mình đã chạm tay vào hạnh phúc.

Copper âu yếm dụi đầu vào người Rose, những giọt nước mắt của cô nhỏ xuống chiếc bờm mượt mà của nó. Cô biết mình sẽ không bao giờ còn gặp lại Copper, hai chú chó Rollo và Mops đáng yêu nữa. Thậm chí, cả bố mẹ cô. Cơn rùng mình chợt ùa đến choán lạnh cả cơ thể nhỏ bé của Rose khi cô nghĩ về người bố thân yêu. Từ mùa đông năm ngoái, ông đã phải vật lộn khổ sở đến nhường nào để chống chọi với căn bệnh viêm phổi mỗi ngày một thêm nặng, căn bệnh đã đẩy cơ thể ông vào trạng thái hoạt động bất thường và được ông tếu táo gọi là cỗ động cơ hết thì, còn viên bác sĩ khám bệnh thì nghiêm trọng với kết luận bệnh viêm phổi đã di căn đến tim, đã vô phương cứu chữa, và ông đành bó tay. Họ kể cho nhau nghe về đám cưới sắp tới của cô con gái, như thể người bệnh bị ép buộc để cử hành hôn lễ ấy, dẫu ngay sau đấy cả hai đều hiểu có thể ông sẽ không bao giờ thực hiện được điều này.

Cả Rose nữa, cô thừa hiểu những dòng tâm tư đau đớn đang ùa về trong buổi tối hôm nay cuối cùng rồi cũng sẽ hướng về Simon. Simon yêu quý của cô, người anh trai cao lênh khênh nom đến vụng về, chỉ một nửa thứ được gọi tên là trưởng thành xuất hiện trong con người anh cô, nhưng dẫu sao, Simon vẫn thừa hưởng những đức tính tốt đẹp của bố, là lòng dũng cảm và phẩm chất kiên gan bền chí rắn rỏi đến mức sắt đá. Anh trai Simon yêu quý của Rose đã hy sinh tại nước Pháp, ngay trong những ngày tháng cuối cùng của cuộc chiến, chỉ mười ngày nữa là đến sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của anh cô. Cha mẹ Rose gần như không bao giờ đả động đến sự mất mát ấy, nhưng nỗi đau vẫn lẫn khuất đâu đây, trong mọi ngõ ngách của ngôi nhà, trên từng nhánh cây, ngọn cỏ ngoài vườn, như tảng băng trôi dưới ánh mặt trời không biết ngày tan chảy.

Cô ngồi lặng trong nhà kho chật chội phía cuối vườn, một vệt sáng từ trên thư phòng của bố cô hắt xuống tạo thành một lằn ánh sáng mỏng manh xẻ đôi bãi cỏ giữa vườn, tạo thành hai nửa chữ nhật tối đến sâu thẳm. Rose dõi mắt theo lằn ánh sáng, bắt gặp hình bóng quen thuộc của ông đang chúi đầu vào cuốn sách mở tung trước mặt. Bố luôn hướng sự tập trung trong tĩnh lặng mỗi khi ông cầm bút, luôn cố gắng để không bao giờ phải bận tâm vào những điều vụn vặt có thể khiến ông rơi vào trạng thái bối rối. Thỉnh thoảng ông gõ nhẹ nõ điếu giũ đám tro thuốc vào chiếc gạt tàn bằng đồng thau được ông mang từ Ai Cập về, rồi nhẹ nhàng bật chiếc máy hát cạnh bàn lắng nghe những giai điệu đầy ắp tình yêu của Mozart.

Cô ước mình có thể châm được một điếu thuốc vào lúc này, như Tor bạn cô vẫn làm. Khói thuốc giúp người ta tĩnh tâm mỗi khi tinh thần bất ổn, Tor đã chẳng có lần nói như thế với cô.

Rose vẫn ngồi trong yên lặng, cố gắng giữ lòng mình thật bình tĩnh. Con gái của một người lính không bao giờ rơi lệ.

Quay vào nhà bằng lối cửa sau, Rose chậm rãi bước về phòng mình, tiếng mẹ cô vọng ra từ trong phòng ngủ của bà, "Không sao chứ, con yêu?".

"Vâng, con không sao, thưa mẹ", cô trả lời. "Rất ổn, mẹ chờ một lát, con sẽ vào chúc mẹ ngủ ngon".

Trong phòng Rose, những bộ váy mới mua treo ngoài tủ quần áo khẽ lay nhẹ như những hồn ma đang chờ đợi phút giây nhập thế đến với cuộc đời mới. Rose và mẹ Jonti đã trải qua một ngày dài thú vị ở London cùng với cô bạn Tor thân thiết. Bà Jonti sắm sửa cho Rose đầy đủ đồ đạc của một cô con dâu trước khi về nhà chồng: mười ba cặp quần ngắn may bằng chất liệu vải bông nhẹ bỗng, mấy chiếc áo nịt ngực có dây đeo ở phía sau, thêm vài chiếc quần túm may bằng thứ vải mút mềm mại, hai chiếc váy lót dài bằng lụa, và một chiếc váy ngủ phơn phớt màu đào cực kỳ quyến rũ, được tô điểm thêm vài sợi đăng ten trước ngực áo khiến Rose bỗng trở nên lạ lẫm và quyến rũ bội phần khi mặc nó. Khi bà chủ hiệu phục trang lấy số đo của Rose, đã không ngớt lời xuýt xoa khen ngợi thân hình "cân đối đến hoàn hảo" của cô, bất giác Rose đưa mắt nhìn bóng mình trong gương, mỉm cười.

Đôi bờ vai mảnh mai, vòng eo mềm mại, cả hai núm vú nhỏ nhắn trinh nguyên e ấp thẹn thùng ẩn hiện dưới lần vải mỏng. Lần tới khi lồng vào người chiếc váy ngủ này, chắc hẳn lúc ấy cô đang trên giường cưới cùng Jack Chandler. Bóng mẹ hiện ra trong gương, sát ngay sau lưng cô, khuôn mặt mẹ choáng váng, hẳn bà cũng đang sững sờ bởi những đường nét hoàn hảo của cô con gái. Bà vờ làm bộ nhăn nhó chọc cười, rồi khép hờ mi mắt. Những gì đang diễn ra quá mới mẻ với cả hai mẹ con cô.

Có lẽ giờ là thời điểm thích hợp nhất để tham khảo mẹ cô về những điều nhạy cảm trên giường ngủ, nhưng Rose đã không đủ can đảm để thốt thành lời, cô vẫn còn thẹn thùng. Những thắc mắc của Rose trong lĩnh vực này rồi cũng được giải đáp trong một cuộc trò chuyện đầy lúng túng với bác sĩ Llewellyn, một người bạn thân thiết của gia đình cô, thường xuyên cùng bố Rose kết hợp thành một cặp ăn ý trong những đợt đi săn lý thú. Phòng mạch của ông nằm trên phố Harley. Nhiệt tình nhưng đôi chút thẹn thùng, tránh không nhìn vào mắt cô, viên bác sĩ thận trọng khám xét vùng sâu kín nhất trên cơ thể Rose, cơn đau ập đến khiến Rose choáng váng, lập tức viên bác sĩ đưa cho cô một miếng bọt biển nho nhỏ. Ông bảo Rose sẽ cần đến nó khi cô không còn là một trinh nữ. "Cháu nhét nó vào trong như thế, như thế". Lưng áo may bằng vải len thô của ông căng phồng khi viên bác sĩ cố gắng khom người ở tư thế ngồi xổm và đút miếng bọt biển vào giữa hai chân ông để minh họa cho Rose hiểu được vấn đề. Bác sĩ Llewellyn trao cho cô một chiếc túi nho nhỏ chứa những đồ dùng tế nhị của các cô gái, những thứ trong chiếc túi phải được giặt sạch và phơi khô mỗi khi Rose không dùng đến.

Rose thắc mắc với mẹ về những điều khủng khiếp sắp tới sẽ khiến cô phải dùng đến những thứ mà bác sĩ Llewellyn trao cho được cất kỹ trong chiếc túi nho nhỏ ấy, nhưng bà Jonti, sau khi để cô lại một mình sau cánh cửa phòng khám của viên bác sĩ giải phẫu, đôi gò má bà đỏ rần bởi sự lúng túng đến ngượng ngịu đang chiếm hết tâm can, vội vã lui gót trong im lặng. Rose muốn hỏi Tor, một buổi tối cô đã lấy hết can đảm thổ lộ nỗi thắc mắc của mình với cô bạn thân thiết, khi cả hai khoác lác với nhau về những lần vụng trộm hôn hít với đám con trai, nhưng đáp lại lời cô chỉ là đôi mắt tròn xoe ngơ ngác của Tor. Không cần hỏi gì thêm, Rose thừa hiểu cô bạn cũng đang mù tịt như mình.

Cô lên giường với một chồng tạp chí dành cho phụ nữ trong tay, bạn đồng hành thân thiết của Rose trước mỗi giấc mơ kể từ khi được bà Sowerby giới thiệu. Ở nhà mẹ chỉ đặt mua hai tờ Ngựa và Chó săn cùng tạp chí Rừng keo, mặc dù những tờ tạp chí ngốn một khoản kha khá trong kế hoạch chi tiêu của cô, nhưng Rose lại tìm thấy trong chúng những thông tin bổ ích. Trong tờ Thế giới phụ nữ, một biên tập viên có tên Mary đã tiết lộ độc giả có thể gửi thư tới tòa soạn để được biết bất cứ điều gì mình thắc mắc.

"Cô Mary yêu quý", một cô gái tâm sự. "Cháu chuẩn bị kết hôn, và cháu đã mang những thắc mắc của mình về sự thật đời sống sau hôn nhân ra hỏi mẹ cháu. Bà ấy đã bực mình mắng cháu là một cô gái không lành mạnh, rằng cháu sẽ sớm biết được sự thật sau ngày lễ kết hôn". Dưới bức thư ký tên Ignorant Betty.

Mary đã phúc đáp như sau: "Gửi đến tòa soạn cho cô một chiếc phong bì trống đã dán sẵn tem thư, cô sẽ trực tiếp viết thư trả lời mọi bí mật cháu muốn biết".

Nhiều lần Rose đã định viết thư gửi cho Mary ở Thế giới phụ nữ, cả ý định gửi một chiếc phong bì trống dán loại tem đủ giá trị để có thể chuyển thẳng sang Bombay cũng đã manh nha hình thành trong đầu cô, nhưng rồi nỗi lo sợ Ci Ci Mallinson hoặc chồng của cô ấy, ông Geoffrey sẽ bóc bức thư và biết được mọi bí mật khiến Rose chùn bước. Cô lật đến trang có nội dung xoay quanh sức hấp dẫn mãnh liệt của các cô gái lúc nào cũng tỏ ra bí ẩn đối với các chàng trai. "Hãy cứ để mặc anh ta thỏa sức phỏng đoán về mình", tác giả bài báo viết. "Vả lại, bạn sẽ trở nên quyến rũ hơn nếu, trừ phi bạn dại dột tiết lộ tất cả mọi niềm hy vọng, nỗi sợ hãi của mình với anh ta, hãy tỏ vẻ quan tâm đến bản thân anh ta".

Rose gặp Jack ở tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của bạn cô, Flavia, tại Câu lạc bộ Savile, London. Jack đã tâm sự với cô, anh đã là một người đàn ông tự do quá lâu, những năm tháng một mình đã khiến Jack già dặn và từng trải hơn các cậu ấm đồng trang lứa khác. Jack, một anh chàng điển trai, vóc người cao lớn, mái tóc vàng nâu khỏe khoắn. Không giỏi khiêu vũ, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nhau, cảm giác chuếnh choáng đã khiến hai trái tim đang độ cặp kê rung động, suốt cả buổi tiệc tối hôm ấy, Jack và Rose e thẹn dìu nhau qua từng giai điệu mượt mà lãng mạn của bản hòa âm đến từ xứ sở New Orleans xa xôi.

Jack thì thầm vào tai hỏi cô có muốn ra ngoài đi dạo, không gian yên tĩnh bên ngoài câu lạc bộ giúp họ không phải hét vào mặt nhau mỗi khi cần trao đổi. Ngồi trên bậc cầu thang ven bậu cửa, Rose đã hỏi Jack về đất nước Ấn Độ, những câu chuyện của Jack đã ngay lập tức khiến cô sửng sốt. Cô nhìn thấy trong bóng dáng cao lớn của Jack hình ảnh một người đàn ông trưởng thành, những điều anh đã làm được khiến cô phải tròn mắt kinh ngạc vì ấn tượng: săn lợn lòi bằng vũ khí thô sơ, xua đuổi lũ hổ hung dữ lúc nào cũng rình mò chực chờ tìm cơ hội giết chết gia súc và con người, giúp dân Ấn Độ học nhiều điều thuộc về nền văn minh phương Tây. Jack luôn kể về mình với thái độ nhũn nhặn, anh nói với Rose, rằng những gì anh đã làm được chỉ là những việc đơn giản mà bất kỳ một người đàn ông nào cũng vui vẻ nhận lời khi được yêu cầu. Rose lắng nghe Jack với tất cả sự ngưỡng mộ, cuối cùng cô kết luận, anh là một chàng trai dũng cảm.

Cô muốn dành trọn đời mình cho Jack bằng thứ tình yêu "hết mình đến tận cùng hơi thở, đến đầu bạc răng long" như một bài báo trong Thế giới phụ nữ đã phân tích, nhưng cô sẽ cố gắng, như bài báo đã định hướng, "luôn gợi cho anh ham muốn khám phá và phải tạo được những bí ẩn kích thích trí tưởng tượng trong cuộc sống thường nhật". Đến bây giờ, những điều bí mật đã trở nên dễ dàng hơn với cô - Jack đã ngỏ lời cầu hôn sau bốn tuần kể từ lần gặp đầu tiên, và một tuần sau lời cầu hôn được đưa ra, anh đã nhanh chóng quay trở lại Ấn Độ. Nhưng thử thách thực sự, mong đợi duy nhất đang được cô và anh đếm từng ngày đợi chờ trong mỏi mòn nhung nhớ, sẽ xảy ra khi chỉ còn lại hai người bên nhau giữa Ấn Độ bao la.

Có tiếng gõ nhè nhẹ ngoài cửa phòng, là bố cô. Rose hy vọng người bố thân yêu sẽ không nhìn thấy đôi mắt đỏ mọng của cô khi ông bước vào. Ông chậm rãi đưa mắt nhìn quanh căn phòng, dừng lại ở chiếc rương hành lý, sau vài giây xúc động, ông đưa mắt ngắm bộ váy áo hồng nhạt yêu kiều của cô con gái, lướt qua bức chân dung của Jack đặt ngay ngắn trên bàn phấn phía đầu giường.

"Con sẽ không sao chứ, Froggie?". Ông âu yếm hỏi cô.

"Vâng, con sẽ ổn thôi bố".

Ông đến bên chiếc giường của cô con gái bé bỏng, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô. Hai tiếng "con sẽ" được cô cất lên da diết đưa ông về với buổi lễ kết hôn sắp tới. "Bố sẽ rất vui và cố gắng giữ mãi niềm hạnh phúc này", ông an ủi con gái. "Thật sự, bố thấy ghen tị với chàng rể của mình, Frog".

"Ôi không, bố!".

"Bố hạnh phúc vì điều đấy". Những ngón tay của ông, ôi những ngón tay nhăn nheo, khẳng khiu bởi thời gian đang hiện rõ trước mắt cô, dưới ánh sáng của ngọn đèn thắp lên trong căn phòng. Những ngón tay gầy gò của ông đang xúc động cố gắng bấu chặt vào chiếc khăn trải giường. "Con gái yêu của ta".

Ông quay mặt đi, cô gần như khụy xuống khi nghe tiếng nấc vội vàng đang được bố cô cố gắng nuốt vào trong đến nghẹn ngào, cả nhịp thở gấp gáp đang dày vò hai lá phổi yếu ớt của ông. Lần đầu tiên cô nhìn thấy bố khóc. Những cành tuyết tùng tối sẫm ào ạt lay động trong gió, rì rào ngoài cửa sổ phòng ngủ, từng tán cây như những bàn tay khổng lồ đang cố gắng túm chặt lấy Rose, như muốn giữ chặt lấy cô trong căn chòi bằng gỗ đồ chơi được cô và Tor chung tay xây dựng từ những ngày còn thơ ấu.

"Những anh chàng bảnh bao giời đánh chuyên bám váy phụ nữ này là ai thế nhỉ?", giọng ông như lạc hẳn đi, vừa nói ông vừa nhặt tờ Vogue lên và liếc vào những gương mặt ngoài trang bìa. Những kỷ niệm về trò chơi mà hai bố con cô vẫn thường hào hứng với nhau từ những ngày thơ bé chợt ùa về: ông hóa thân thành gã đại tá Bluff hung dữ, vờ nhe răng trợn mắt giương móng vuốt gầm gào đuổi theo cô, hình ảnh hung dữ duy nhất được ông thể hiện trong khi chơi đùa cùng cô con gái, không bao giờ trở thành sự thật trong đời sống thường nhật. "Những bộ đồ tuyệt vời! Hẳn người Anh phải tiêu tốn khá nhiều tiền bạc vào chúng".

Cô vòng tay ôm ngang lưng ông, âu yếm dụi đầu vào vạt áo gi-lê may bằng thứ vải nhung mềm mại, im lặng lắng nghe từng giọt yêu thương trào dâng trong lòng. Bố dạo này gầy quá! Cô hít hà những mùi hương lẩn khuất trong lớp áo dày cộm khoác trên người ông. Này là mùi xà phòng thơm bố cô vừa tắm xong, mùi của lũ chó vẫn rong ruổi cùng ông trong từng đợt săn đuổi thú hoang đọng lại trên từng thớ vải... Rose siết mạnh vòng ôm như thể không muốn rời tay khỏi ông.

"Ngủ ngon, bố thân yêu. Ngủ ngon".

Mãi một lúc sau cô mới cất nổi thành lời, rất nhẹ, gần như thì thầm.

Ngủ ngon, đừng trở giấc, ơi những chú bọ chét, xin hãy thôi quấy rầy.

"Ngủ ngon, con gái, con gái yêu của ta". Rose cảm nhận được cơn run rẩy lan ra từ cơ thể gầy yếu của ông trong vòng tay siết chặt sau lưng của cô.

"Bố có thể tắt giùm con ngọn đèn không?".

"Chắc chắn rồi, bố sẽ tắt". Cánh cửa vang lên một tiếng kẽo kẹt khô khốc, bóng tối ùa vào tràn ngập căn phòng. Rose hiểu, cả bố cô cũng hiểu: đêm nay sẽ là đêm cuối cùng hai bố con cô cùng nằm chung dưới một mái nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương