Phía Cuối Phồn Hoa
1: Ấn Tượng Không Tốt Đẹp Gì


Thư viện Chiêu Hiền.
Mấy cô gái vây lại trong sân, sắc mặt đỏ hồng, dường như đang cãi nhau.

"Tại sao Lâm thần y lại nhận người thô lỗ như ngươi vào thư viện chứ?"
"Ngươi tới trước mặt hắn mà chất vấn!"
"Có phải ngươi thích Tổng chỉ huy sứ* Thiệu tướng quân không?"
(Quan võ tam phẩm: nhất đẳng thị vệ, vệ úy thị nội, vệ úy giám thành, vệ úy các quân, Tổng chỉ huy sứ (nắm quyền chỉ huy quân đội), Tổng binh sứ.

Các quan võ cấp này thường được gọi là Tướng quân trừ thị vệ.)
"Đúng vậy, ta thích Thiệu Kỳ tướng quân.

Thích một người không có gì đáng xấu hổ, vì sao phải che giấu.

Ta không trộm cướp cũng không phóng hỏa, có gì sai?!"
"Trình Tri Dĩnh, ngươi không biết xấu hổ!"
Trình Tri Dĩnh rất xem thường: "Ta thừa nhận cảm tình là đáng xấu hổ, các ngươi ngược lại thích ngài ấy lại không dám nói, chạy tới tìm ta để trút giận thì không đáng xấu hổ!"
"Ngươi...!ngươi..." Văn Oánh bị vạch trần vô cùng quẫn bách, tức giận không thốt nổi một câu ra hồn.

Đột nhiên ánh mắt vượt qua vai Trình Tri Dĩnh, nhìn thấy Thiệu Kỳ không biết đã đứng ở đó từ khi nào.

Trình Tri Dĩnh quay đầu lại, chỉ thấy Thiệu Kỳ hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi, tâm tình nàng nhất thời chùn xuống, cũng quay lại Y các tiếp tục công việc phụ tá.

Trình Tri Dĩnh năm nay 19 tuổi, là đương gia trong nhà.


Trình gia là một gia đình trung lưu khá giả.

Trong nhà có vài mẫu ruộng tốt dùng trồng thảo dược, trên phố mở một hiệu thuốc nhỏ, uy tín rất tốt.

Nàng là thứ trưởng nữ trong nhà, ba tuổi mẹ mất.

Dưới nàng còn có nhị đệ Trình Tri Hàn nhỏ hơn nàng 1 tuổi và tiểu muội Trình Tri Mẫn kém nàng 3 tuổi, đều do chính thất Mai thị sinh ra, bản thân nàng cũng do bà ấy nuôi lớn.

Năm Trình Tri Dĩnh mười hai tuổi mẫu thân* lâm bệnh qua đời, mười bốn tuổi cha ra ngoài làm ăn gặp tai nạn cũng mất.

(*Cách Tri Dĩnh xưng hô với mẹ lớn.)
Trong nhà phút chốc quạnh hiu, hạ nhân giải tán, Trình Tri Dĩnh 14 tuổi một mình duy trì hiệu thuốc, nhị đệ và tiểu muội cũng một tay nàng chăm sóc.

May thay còn có nhũ nương giúp nàng trông coi chuyện nội gia.

Nàng dùng thời gian một năm để nắm rõ việc quản lý nông trang thảo dược.

Cơ duyên xảo hợp cưu mang đôi thầy trò gặp nạn, liền được bái sư dạy cho y thuật.

Cuộc sống từ đó cũng bớt khó khăn.
...!Năm ngoái, Trình Tri Dĩnh được Lâm thần y Lâm An, mà nói chính xác là sư huynh đồng môn của nàng nhận vào thư viện làm phụ tá cho hắn.

Cũng tiện thể quan tâm nhị đệ đang học ở đây.


Vào thư viện nàng có nhiều cơ hội nhìn thấy Thiệu Kỳ hơn, thi thoảng còn nói được mấy câu.

Lúc rảnh rỗi nàng hay ghé ngoài cửa lớp trộm ngắm Thiệu Kỳ dạy binh pháp, dáng vẻ nghiêm nghị đó, quả thật rất có sức sát thương.

Mấy lần Thiệu Kỳ trông thấy nàng lấp ló ngoài cửa, chỉ vô cảm liếc nàng một cái rồi không nhìn tới nữa.

Trong thư viện, tùy tiện tìm một góc ngồi cũng có thể nghe thấy sự tích của Thiệu Kỳ, các học sinh kể hắn trên chiến trường oai dũng thế nào, chiến công lừng lẫy bao nhiêu.

Oa, quả thật tả tới hào quang lấp lánh, như vị thần được dát ánh vàng chói mắt! Đôi khi còn rất khoa trương, nói Thiệu tướng quân bay từ ngọn núi này sang ngọn núi kia, vung một đao mười vạn binh mã quân địch liền ngã rạp như cỏ dại, vậy mà Trình Tri Dĩnh vẫn cam nguyện che đi tư duy tin sái cổ.

Nàng biết hắn sớm hơn thời gian hắn biết nàng.

Năm 15 tuổi, lúc đó Trình Tri Dĩnh từ hiệu thuốc trở về nhà, nàng ghé vào hàng ăn mua quà vặt về cho muội muội.

Vì sao không mua cho nhị đệ, bởi vì Trình Tri Hàn tự thấy mình không còn bé nữa, muốn giúp tỷ tỷ gánh vác gia đình này, mà ăn quà vặt chứng tỏ bản thân vẫn chưa trưởng thành.

Lúc đó trên đường có một chiếc xe điên lao băng băng vào đứa trẻ lạc mẹ đang khóc lóc giữa đường, mọi người đều hoảng sợ không kịp phản ứng, lúc Trình Tri Dĩnh hoàn hồn muốn nhào ra cứu nó thì đã không kịp.

Mắt thấy đứa trẻ sắp bị xe ngựa tông vào thì kỳ tích xuất hiện, Thiệu Kỳ như một vị thần thình lình giáng xuống ôm đứa trẻ tránh được trong gang tấc, một chưởng đánh gục ngựa điên.

Ấn tượng đó vô cùng sâu sắc, nàng còn nhớ khi ấy nàng vừa thở phào vừa giống như bao người nhìn bóng lưng Thiệu Kỳ rời đi trong ráng chiều bằng ánh mắt sùng bái, hắn lúc đó 18 tuổi, vừa theo quân khải hoàn hồi kinh.


Phải hai năm sau nàng mới lần nữa gặp lại Thiệu Kỳ.

Hắn liên tiếp lập nhiều chiến công được hoàng thượng ban phủ, kể ra cũng trùng hợp, Thiệu phủ vậy mà lại ở cùng con phố với Trình trạch nhà nàng, hơn nữa chỉ cách nhau năm gian nhà.

Số là tình huống tái ngộ cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, hôm đó hắn đến xem xét tiến độ tu sửa phủ tướng quân, Trình Tri Dĩnh đứng cãi nhau với người ta trước cửa.

Đại khái là gã bán đèn lồng gần hiệu thuốc Trình gia nhìn thấy Trình Tri Mẫn bị ngã ngoài phố nên tốt bụng đưa đến hiệu thuốc, nào ngờ vợ gã biết được liền nổi máu ghen, chạy tới Trình trạch mắng Tri Mẫn là đồ hồ ly tinh lẳng lơ, Tri Mẫn uất ức khóc rất thảm, cuối cùng còn bị xô ngã, Trình Tri Dĩnh tức giận chạy vào nhà mang ra một thùng nước, vừa ra cửa liền hất mạnh vào người mụ ta.

Sự việc tiếp theo thật không ai ngờ tới, gã bán đèn lồng nghe tin đã chạy đến khuyên can vợ mình, lôi kéo mụ vợ về nhà, vừa khéo tránh khỏi hướng tạt của thùng nước, Thiệu Kỳ đúng lúc đi ngang qua hứng trọn, nào cá nào nước ào ào rơi từ người hắn xuống, trên tóc còn treo lủng lẳng con cua béo múp, cũng may hắn phản ứng nhanh, bằng không gương mặt góc cạnh vừa anh tuấn vừa mạnh mẽ đã diễn ra một màn tiếp xúc thân mật cùng ba ba.

Theo lời Thiệu Kỳ, Trình Tri Dĩnh thô lỗ đanh đá lại còn độc địa, nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ, khoác nữ trang trên người cũng chẳng nhìn ra điểm nữ tính nào.

Người đã không dịu dàng hiền thục, bao nhiêu tính xấu trên người đều lộ hết ra ngoài, thô thiển kệch cỡm không chịu nổi, người như vậy ai lại dám cưới!
Thực ra Trình Tri Dĩnh không tệ hại như suy nghĩ của Thiệu Kỳ.

Nàng nấu ăn cũng được, tinh thông y thuật, không giỏi nữ công nhưng nàng may giày rất khéo, giày của Tri Hàn Tri Mẫn đều do một tay nàng làm.

Bắt đầu từ khi bị buộc trưởng thành sớm, việc ăn mặc đi lại và học hành của đệ, muội cũng do nàng lo lắng.

Phụ mẫu mất sớm, Trình Tri Dĩnh ép mình phải mạnh mẽ, phải chăm lo đệ, muội thật tốt, từ đó tính cách cũng dần gai góc, lúc nào cũng như gà mẹ bảo vệ đàn con, sẵn sàng xù gai nhím tranh cãi thậm chí xô xát nếu Tri Hàn Tri Mẫn bị bắt nạt.

Đanh đá là vậy nhưng về nhà, gỡ bỏ lớp vũ trang nanh vuốt, Trình Tri Dĩnh lại nuông chiều đệ, muội hết mực, hoàn toàn biến thành đại tỷ tỷ hay càm ràm không dứt.

Nàng thích Thiệu Kỳ, ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã thích.

Không có lý do, cũng không biết lý giải thế nào, rất kỳ diệu, chỉ cần một ánh nhìn, lặng thầm dõi theo, ngươi cũng có thể phải lòng một người.


Không cần quá nhiều tiếp xúc, không cần người đó phải tốt với ngươi, chỉ là sự ngưỡng mộ, từng chút từng chút tích lũy, không biết khi nào đã rung động, bất giác yêu sâu đậm.

...!
Thiệu Kỳ diễn luyện bị thương đến Y các xử lý một chút.

Hôm nay Trình Tri Dĩnh trực, nàng rửa vết thương, sơ cứu đơn giản cho hắn, lúc loay hoay đánh đổ cây thương hắn dựng bên vách, mũi thương nện lên chân nàng, giày rách một lỗ.

Thiệu Kỳ nhíu mày: "Cô ý tứ một chút được không, chẳng lần nào thấy cô xuất hiện trong bộ dáng chỉn chu.

Lâm An làm sao chịu nổi không đuổi cô thế?"
Trình Tri Dĩnh nhe răng, nói hàm hồ: "Tiểu nữ cũng không hiểu." Dừng một chút lại nhìn theo bóng lưng Thiệu Kỳ đang rời đi nói với theo: "Hay là hôm nào tướng quân gặp Lâm phu tử, tiện thể thăm dò giúp tiểu nữ nhé?"
Lâm An ngoài sân đi vào, ném túi kim châm trong tay cho nàng, giễu cợt: "Tiểu nhị, sao lần nào Thiệu Kỳ đến Y các ra về sắc mặt cũng khó coi thế? Ngươi lại tỏ tình với hắn à?" Không thể trách Lâm An ăn nói khó nghe, sau lần Trình Tri Dĩnh công khai thích Thiệu Kỳ trước mặt mọi người, Thiệu tướng quân và nàng luôn bị các học sinh gộp chung bàn tán, mặc dù đều cười nàng mơ hảo, nhưng trở thành đề tài trà dư hậu tửu cho người khác, Thiệu Kỳ cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ.

"Biến đi." Trình Tri Dĩnh đem cất kim châm, liếc xéo hắn nói: "Ta sinh trước ngươi hai ngày đấy, ta là tiểu nhị ngươi chính là tiểu tam."
Lâm An hừ mũi: "Bà cô ơi, ta nhập môn trước ngươi hai tháng, đừng có không biết lớn nhỏ.

Gọi một tiếng đại sư huynh nghe xem nào!"
Nàng cười cười: "Được, ngươi khẳng định muốn nghe đúng không? Vậy cửa nhà ta chắc ngươi vào không được rồi, đại sư..."
Lâm An lập tức nhảy dựng lên xua tay: "Không không không!! Đùa thôi, ta đùa thôi.

Chúng ta ngang vai ngang vế..."
"Hửm...?"
"Không, đại tỷ! Vậy đã được chưa?"
Aiz, Lâm An thích Trình Tri Mẫn, Trình Tri Mẫn lại nhất mực tôn kính đại tỷ tỷ Trình Tri Dĩnh.

Muốn qua sông thì phải lụy đò, muốn cưới vợ thì phải qua được cửa của phụ huynh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương