Phía Cuối Đôi Cánh
-
Chương 2: Nếu Chỉ Là Lần Đầu Gặp Gỡ (1)
Những hình ảnh riêng lẻ đó, trước giờ chỉ có giấc mơ và nỗi mong đợi, vận mệnh sẽ vẫn tuôn chảy theo quỹ đạo tuần hoàn nguyên thủy, kết cục cùng anh chính là thứ gọi là “đã từng”, không thể nào viết lại được.
—
Thành phố G, phòng hội nghị đa năng của trụ sở tập đoàn Trung Nam đang chiếu một đoạn video lan truyền trên internet.
Từ hình ảnh của video có thể dễ dàng đoán được, sự việc xảy ra ở sảnh chờ của sân bay, mà màn hình rung lắc không ngừng, chứng tỏ video được quay lén bằng di động.
Đám đông tụ tập ở khu vực đăng ký, nhân viên soát vé giải thích nguyên nhân chuyến bay chậm trễ, nhưng hành khách vẫn nhất quyết không chịu làm thủ tục, một vị khách trông dáng vẻ bặm trợn lớn tiếng quát: “Cơ trưởng không ra mặt xin lỗi, đừng ai hòng bay được!”
Nhân viên soát vé không thể duy trì nổi nụ cười, cô chỉ có thể giải thích lại một lần nữa rằng chuyến bay bị muộn là do chỉ đạo của đài kiểm soát không lưu, không liên quan đến công ty hàng không và tổ bay, mong hành khách thông cảm, đừng giận cá chém thớt với cơ trưởng, tranh thủ thời gian làm thủ tục đăng ký.
Cô ấy không nhắc đến “đài kiểm soát không lưu” còn đỡ, vừa nhắc tới đã làm cho gã đàn ông bặm trợn kia càng thêm kích động, gã ta lập tức hướng mũi dùi về phía đài kiểm soát không lưu, “Chả biết mấy cái người kiểm soát đấy làm ăn kiểu gì, chỉ nghĩ tiện cho mình, không coi hành khách chúng tôi ra gì, khống chế máy bay không cho bay, bọn họ là vương là tướng à?”
Có người khơi mào thì sẽ có người phụ họa theo…
“Ăn no dửng mỡ không có gì làm đây mà.”
“Mẹ nó chứ, cầm lông gà mà tưởng là lệnh tiễn cơ đấy.”
Càng nói càng khó nghe, thậm chí còn có người cầm chai nước ném về phía bàn quầy, dáng vẻ như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nhân viên soát vé.
Đúng lúc này, một cô gái bỗng lên tiếng: “Đài kiểm soát chẳng đắc tội với anh, đừng có cái gì cũng chửi cha mắng mẹ, đập đồ lung tung!”
Không ngờ lại có người ra mặt, gã bặm trợn kia tức tối hỏi: “Cô là ai? Liên quan gì đến cô?”
Giọng nói dõng dạc lanh lảnh đáp lại không chút yếu thế: “Biết tôi là ai thì anh bay được lên trời à?”. Giữa tiếng nói, một bóng dáng mảnh khảnh xuất hiện trong video, cô đi xuyên qua đám đông, đi tới trước mặt gã bặm trợn kia, “Kiểm soát viên không thù không oán với anh, không cho máy bay bay đương nhiên là có nguyên nhân, xe chạy dưới mặt đất cũng có lúc bị cảnh sát dừng lại, nhường đường đấy thôi. Sao, chẳng lẽ bay trên trời thì không thể có tình huống đặc thù à? Càng đừng nói là nguyên nhân thời tiết!”
Gã bặm trợn nhìn cô gái thấp hơn mình nửa cái đầu, tự tin cãi lại: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, máy bay khởi hành muộn thì bọn họ phải chịu trách nhiệm!”
“Đúng là họ phải chịu trách nhiệm, nhưng không phải vì chuyến bay trễ hay chuyện kiểm soát, mà là đảm bảo an toàn cho anh!”, cô gái không vì chênh lệch chiều cao mà tỏ ra sợ hãi, lời nói vẫn vô cùng sắc bén, “Chuyến bay trễ do yếu tố thời tiết cảm nhận trực quan của anh là cảm thấy bị chậm trễ hành trình nhưng cái anh không biết là sau đó dù đài kiểm soát có tung hết nhân lực thì các kênh sóng vẫn trong trạng thái cực kỳ chen chúc anh muốn nhanh nhưng máy bay khác cũng không muốn xếp hàng chờ nhân viên kiểm soát không lưu cần nhận được sự phối hợp thì mới khống chế được số lượng chứ nếu không cả bầu trời đầy các loại máy bay anh muốn bay thế nào không sợ máy bay đâm vào nhau không muốn sống nữa à?!”
Cả một đoạn hơn trăm chữ, cô nói liền một hơi, không ngắt nghỉ một lúc nào, không chỉ tốc độ ngày càng nhanh, dõng dạc từng từ một, mà câu cuối cùng “Không sợ máy bay đâm vào nhau, không muốn sống nữa à!”, giọng điệu đột nhiên trở nên sắc bén hơn hẳn. Gã bặm trợn bị chất vấn đến ngớ người, mà đám đông vốn dĩ còn đang náo loạn trước cửa đăng ký bỗng chốc im bặt.
Trong sự yên tĩnh, cô tiếp tục: “Tâm trạng bị lỡ việc là có thể hiểu được, nhưng đừng có không phân xanh đỏ trắng đen mà đổ hết lên đầu nhân viên kiểm soát, chúng tôi không phải là người chịu trận!”, nói xong, cô dùng thẻ lên máy bay không chút khách sáo đập vào vai gã bặm trợn đang chắn đường mình, rồi nói bằng giọng có phần ngang ngược, “Tránh đường!”
Cãi nhau không lại, thật muốn động tay chân! Nhưng mà, không được đánh đàn bà! Gã bặm trợn ngậm cục tức mấy giây, sau đó hậm hực nghiêng người, dáng vẻ uất ức như thể thà chết cũng không được đánh mất thân phận đàn ông.
Cô bước qua, đưa thẻ lên máy bay cho nhân viên.
Nhân viên soát vé nhìn cô như thấy giải phóng quân, hồ hởi nói: “Cảm ơn chị.”
Cô vừa nói “Không có gì!” vừa đi về phía cầu ống lồng, cuối cùng còn nghiêng người nhìn gã bặm trợn, như thể có lòng nhắc nhở, nhưng thật ra là bực bội nói: “Tôi thấy mọi người mang không ít hành lý, đăng ký chậm, có khi giá đựng hành lý cũng chật kín đấy.”
Lúc bóng dáng vai đeo ba lô, đầu đội mũ, biến mất khỏi tầm mắt, đám hành khách trước đó từ chối đăng ký liền vội vội vàng vàng đi đến quầy làm thủ tục. Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm… gã bặm trợn còn đang ôm cả bụng tức kia.
Video kết thúc trong những tiếng cười đùa “Con gái vốn yếu đuối, gặp đàn ông cặn bã ắt dữ dằn[1].”
Trong phòng hội nghị của Trung Nam, không biết là ai thấp giọng nói: “Hả dạ ghê!”
Ngồi ở vị chí chủ tọa, BOSS lớn Cố Nam Đình mím môi, một lúc lâu sau mới gọi, “Trình Tiêu.”
Tất cả mọi người đều nín thở, tầm mắt dừng lại ở nữ phi công duy nhất trong phòng hội nghị.
Là cơ trưởng bị yêu cầu phải xin lỗi trong video, Trình Tiêu đứng dậy, huân chương đại diện cho trọng trách cơ trưởng trên vai tỏa ánh sáng lấp lánh.
Cố Nam Đình nhìn cô chăm chú, “Về đoạn video này, cơ trưởng Trình có ý kiến gì?”
Trình Tiêu im lặng một giây, rồi nêu quan điểm trên lập trường và góc nhìn của cơ trưởng: “Tuy việc kiểm soát không lưu dẫn đến chuyện trễ chuyến, trách nhiệm không liên quan đến công ty, nhưng hành khách ở ngoài sốt ruột, không ai muốn bị lỡ việc cả, là cơ trưởng, tôi có nghĩa vụ cần dẫn tổ bay ra giải thích rõ ràng tình hình cho hành khách hiểu, bày tỏ thành ý xin lỗi, đồng thời chia sẻ áp lực với đồng nghiệp ở mặt đất.”
Dường như khá hài lòng với ý kiến của cô, Cố Nam Đình tiếp tục đề tài, “Trung Nam là một trong bốn hãng hàng không lớn nhất của Trung Quốc, mang đến cho hành khách chất lượng dịch vụ hoàn hảo là tôn chỉ của chúng ta. Đang vào thời kỳ cao điểm dịp nghỉ hè, chúng ta phải dốc hết toàn lực, đưa những hành khách chọn Trung Nam đến nơi bình an và đúng giờ.”
Hội nghị kết thúc với một bản báo cáo của cơ trưởng Trình Tiêu về “vụ việc xin lỗi” đó.
Lúc Cố Nam Đình đi ra khỏi phòng họp, Trình Tiêu tìm trợ lý của anh xin đoạn video kia.
Trở lại trung tâm điều hành, Trình Tiêu vừa xem lại video, vừa kiểm tra danh sách hành khách ngồi khoang hạng nhất của chuyến bay ngày hôm ấy mới lấy từ chỗ tiếp viên trưởng, dáng vẻ chăm chú như đang nghiên cứu một đề mục nghiêm túc nào đó. Đáng tiếc, muốn thông qua một đoạn video quay lén đến chính mặt còn không thấy để xác nhận thân phận của một người, còn khó hơn lái máy bay nhiều, đặc biệt là khi cô nàng gặp chuyện bất bình liền rút dao tương trợ kia còn đang ngàn dặm núi xa…Tu hành?
***
Ba ngày sau, tại Linh Tuyền Tự, ngôi chùa cổ nghìn năm của vùng núi phía Tây thành phố A…
Khi tiếng chuông buổi sáng vang lên, cô đẩy cửa tăng phòng ra, đi vào sân, thân mình mảnh khảnh được bao phủ bởi nắng sớm.
Ánh nắng dìu dịu, ấm áp, gió thổi hây hây, hít một hơi không khí trong lành, cảm giác sảng khoái vô cùng.
Chẳng trách hiện giờ ngày càng có nhiều người chọn ở ẩn nơi rừng núi, cô cảm thấy nếu ở đây lâu, có lẽ mình cũng sẽ muốn làm bạn với cảnh “thanh đăng cổ phật”. Có điều, cô tự biết mình lục căn[2] chưa thanh tịnh, cũng không thích hợp để ở lại nơi này. Thế nên, cô đã thu dọn ba lô, chuẩn bị tạm biệt thầy trụ trì để lên máy bay về lại thành phố G.
Đi ngang qua lầu tàng kinh, cô bước vào, quỳ gối trên bồ đoàn, chắp tay trước ngực.
Ở nơi chùa cổ chốn rừng sâu này, lần đầu tiên thành kính vái ba vái.
Sau đó, cô nghe thấy có người hỏi: “Thí chủ định đi sao?”
Cô ngẩng đầu lên, thấy sư thầy Tĩnh Dạ đi từ điện ra trong bộ áo tu.
Cô đứng dậy, khom mình cúi chào vị trụ trì: “Mấy ngày nay quấy quả sư thầy rồi ạ.”
Sư thầy Tĩnh Dạ giữ nét mặt điềm tĩnh, cất giọng trầm thấp, “Chuyến này thí chủ có thu hoạch gì phải không?”
Cô mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền thoáng ẩn hiện, “Sư thầy tuệ nhãn[3], đương nhiên sẽ nhìn ra được con không có duyên với Phật. Với lại, con cho rằng, cầu người không bằng cầu mình.”
Sư thầy Tĩnh Dạ lẳng lặng nhìn cô, như là có điều gì đó quan trọng muốn dặn dò, nhưng cuối cùng lại chỉ nói: “Thế gian muôn màu, Phật Tổ đều đã có an bài.”, nói xong liền đưa quyển kinh trong tay ra, như đã biết trước cô sẽ rời đi trong buổi sớm mờ sương này, nên cố ý chuẩn bị một món quà tạm biệt vậy.
Cô đưa cả hai tay ra nhận, là một quyển Bát Nhã Tâm Kinh chép tay.
Nét chữ tinh tế uyển chuyển trên đó khiến hốc mắt cô ươn ướt.
Trầm mặc chốc lát.
Lúc ngẩng đầu lên, cô nói lời cảm ơn với sư thầy Tĩnh Dạ, “Cảm ơn thầy đã chỉ bảo. Tuy con không tin Phật, nhưng lại không dám bất kính. Con nhất định sẽ cất quyển kinh này cẩn thận, không uổng công thầy nhọc lòng.”
Sư thầy Tĩnh Dạ gật đầu, “Đi đi thôi.”
Cô khom lưng cáo từ, đôi giày trắng nhỏ nhắn giẫm trên con đường đá xanh, bước đi kiên định vững vàng.
***
Sân bay lúc tám giờ nhộn nhịp người đến người đi. Những con người hối hả ấy đều có điểm đến cho riêng mình, giống như cô vậy. Căn cứ vào biển chỉ dẫn ở sân bay, cô thuận lợi tìm được phòng nghỉ VIP của Trung Nam, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống như vừa đi bộ từ trên núi xuống. Cô lấy sách từ trong ba lô ra, cúi đầu đọc, tới gần mười giờ mới gập sách lại rồi đến quầy làm thủ tục, sau đó đi vào cổng kiểm tra an ninh.
Trong sảnh chờ, cô đứng trước cửa sổ, nhìn mây đoán thời tiết theo thói quen.
Bầu trời phía trên sân bay xuất hiện những đám mây trắng bồng bềnh kết lại thành từng tảng lớn, khiến màu xanh mênh mang kia trông có vẻ hơi hỗn loạn. Ánh mặt trời ấm áp không khiến người ta nghi ngờ thời tiết xấu, chỉ có cô biết, đây là dấu hiệu thường thấy của giông tố.
Cũng may là chuyến bay cất cánh đúng giờ, có điều, lúc gần đến khu vực xóc, cơ trưởng lại thông báo: “Thưa quý khách, căn cứ vào quan trắc khí tượng, chuyến bay lần này sẽ đi qua khu vực có giông, vậy nên toàn bộ hành trình, ừm… sẽ rất thú vị, xin tự trải nghiệm.”
Lời thông báo không giống như các cơ trưởng bình thường khác khiến cả khoang máy bay im bặt vài giây, sau đó có rất nhiều hành khách không hẹn mà cùng phì cười, thậm chí có người còn to gan nói hùa theo: “Cơ trưởng, làm một quả kích thích đi!”
Đương nhiên, cũng có hành khách nhát gan bị dọa cho hoảng sợ. Ví dụ như, cô gái ngồi cạnh cô đây, bị lời thông báo của cơ trưởng dọa đến mức tóm chặt lấy tay cô, giọng nói run rẩy, “Tôi có thể nắm tay cô không?”
“Được chứ, tôi tính phí theo phút.”. Cô vốn định để cô gái kia bớt căng thẳng, kết quả là lại thấy đối phương như sắp khóc, cô vội an ủi: “Tôi giống cơ trưởng, đều nói đùa thôi, miễn phí suốt cả chuyến, yên tâm mà nắm đi.”, nói xong còn như chị gái mà vỗ vỗ tay cô ấy.
Người tiếp viên hàng không đang kiểm tra hộc đựng hành lý nghe thấy thế liền đưa mắt nhìn cô. Áo phông trắng dáng rộng, không khỏi khiến người ta miên man tưởng tượng về vòng eo giấu bên trong, quần jean ống suông vừa khéo để lộ ra mắt cá chân nhỏ nhắn, kết hợp với một đôi giày trắng, vừa đơn giản vừa thoải mái, thanh lịch mà tươi trẻ.
Tiếp viên hàng không phối hợp cùng cô an ủi cô gái kia, “Cơ trưởng của chúng tôi có kinh nghiệm bay rất phong phú, nhất định sẽ đưa mọi người đến thành phố G bình an, đừng lo.”
Liếc nhìn tiếp viên hàng không, cô thoáng mỉm cười.
Đúng là trong quá trình bay có hiện tượng xóc nảy. Lúc đèn chỉ thị sáng lên, cô nghe thấy xung quanh đều là tiếng cài chốt đai an toàn, hơn nữa, cả chuyến bay không thấy có ai đi lại, thậm chí còn chẳng ai đi toilet, chỉ có cô gái ngồi bên cạnh cô là nắm càng chặt hơn, khiến cô không nhịn được phải nói đùa: “Cô đang bắt mạch cho tôi à? Thế nào rồi, tim tôi đập nhanh không?”
Cô gái ý thức được mình véo đau cô liền vội vàng nói: “Tôi xin lỗi.”
Cô khẽ cựa quậy cánh tay tê mỏi, “Da cô đẹp thật đấy, vốn dĩ đã thế, hay là do chăm sóc thường xuyên vậy?”
“…Từ nhỏ đã thế rồi.”
“Hâm mộ cô ghê, cô nhìn tôi này, da vàng vọt, lại còn hay lên mụn nữa.”
Cô gái nhìn khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô, “Da cô cũng khá đẹp mà.”
“Tôi đánh phấn nền đấy, che hết mụn rồi, không thì chẳng dám nhìn ai nữa.”
“Vậy… Cô dùng phấn hiệu nào đấy? Hiệu quả che phủ tốt thật…”
“Một nhãn hiệu bình dân thôi, chắc là cô cũng chưa nghe thấy bao giờ…”
Nói đông nói tây như vậy suốt cả hành trình, đến khi gương mặt cô gái hồng hào trở lại, cô mới khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Máy bay hạ cánh an toàn, tiếp đất nhẹ nhàng như không phải vừa từ trên không trung xuống, mà là vốn vẫn đi trên mặt đất, còn cô gái kia thì cũng quên phải nắm lấy tay cô.
Lúc mọi người đứng dậy lấy hành lý, cô mới nói: “Máy bay là phương tiện giao thông có tỉ lệ rủi ro thấp nhất trên toàn thế giới. Theo thống kê chỉ có 0.03% thôi. Hơn nữa, máy bay của các công ty hàng không Trung Quốc thuộc tốp an toàn cao, thế nên, thật sự không cần lo lắng đâu.”, nói xong cô liền chỉ về phía khoang điều khiển, “Kĩ thuật bay của cơ trưởng kia cũng cực kỳ đáng tin cậy.”
Cô gái đáp một câu, “Nhưng mà nói năng có vẻ không đáng tin cậy cho lắm.”
Cô cũng cười theo.
Lúc đến cửa khoang, tiếp viên hàng không bỗng mỉm cười và nói với cô: “Xin cô dừng bước ạ.”
Cô dừng bước, tỏ ý dò hỏi bằng ánh mắt.
Cửa khoang điều khiển mở ra, Trình Tiêu bước tới trong trang phục cơ trưởng, nhìn cô khoác ba lô trên vai và tay còn cầm chiếc mũ lưỡi trai chưa kịp đội thì cười: “Cuối cùng cũng tìm được cô rồi.”
“Tìm tôi?”, nhìn chằm chằm vị cơ trưởng xinh đẹp trước mặt, cô hơi nhíu mày, “Chắc là tôi không quấy nhiễu quá trình vận hành chuyến bay đấy chứ?”
“Đương nhiên là không rồi.”, Trình Tiêu nhắc, “Ba ngày trước, do chỉ đạo của trạm kiểm soát không lưu, có một chuyến bay bị hoãn, hành khách không chịu đăng ký lên máy bay, tôi là cơ trưởng.”
Cô nhớ ra, có điều… “Làm sao vậy?”
Trình Tiêu giơ tay ra, “Cảm ơn cô đã giải vây cho Trung Nam và tổ bay của tôi.”
Thì ra là thế. Tuy cô đưa tay ra bắt tay với Trình Tiêu theo phép lịch sự, nhưng vẫn không nhận phần cảm ơn này, “Tôi tranh cãi với ông anh kia đơn thuần là vì anh ta hiểu lầm về trạm kiểm soát không lưu, nếu chuyện đó vô tình giúp cô, vậy thì không cần cảm ơn, chỉ là trùng hợp thôi.”. Nói xong, cô định đi, nhưng lại như nghĩ ra chuyện gì đó nên liền dừng bước, “Mọi người vẫn đồn cơ trưởng Trình có kĩ thuật bay xuất sắc, tự mình trải nghiệm mới biết đúng là không phải đồn đại bâng quơ, đặc biệt là lời thông báo của cơ trưởng.”, cô nhìn Trình Tiêu chăm chú, rồi nhận xét: “Cũng rất đặc biệt.”
“Đặc biệt?”, hiển nhiên Trình Tiêu không tin, “Tôi nghe không giống như là đang khen.”
Đột nhiên cô bật cười, “Thật ra tôi muốn nói là, có chút bá đạo.”
Lời nhận xét thật quen tai. Mãi một lúc Trình Tiêu mới nhớ ra Cố Nam Đình cũng từng đánh giá cô lái xe có phần bá đạo, “Hai cái người này!”, cho đến khi đối phương đi xa, cô mới bất đắc dĩ nói: “Lúc nào cũng phải làm cho tôi á khẩu mới được đúng không!”
Cô tiếp viên nhân cơ hội phê bình cô, “Ai bảo chị thông báo dọa người như thế.”
“Dọa người?”, Trình Tiêu phụng phịu, “Đổi thành Thịnh Viễn Thời chắc chắn còn đáng sợ hơn.”, nói xong cô liền vỗ trán, “Quên mất không hỏi tên ân nhân rồi.”
Cô tiếp viên nhanh nhảu nói như để tranh công: “Một cô gái đụng tên với chồng chị, em giúp chị giải bài tập rồi đấy.”
“Đụng tên?”, Trình Tiêu tò mò, “Không phải cô ấy họ Cố tên Nam Đình đấy chứ? Thế thì tôi u mê không phân biệt được đâu.”
Vậy mà cô tiếp viên lại không phủ nhận, “Cô ấy là đóa hoa của trung tâm kiểm soát không lưu, tên là… Nam Đình!”
Trình Tiêu bật cười, “Thì ra là chồng hai của tôi! Vậy thì chẳng phải tôi nên lấy thân báo đáp sao?”
***
Jins: Giải thích một chút… Cố Nam Đình là nam chính của bộ “Mây bay qua trời, em qua tim tôi”, còn Trình Tiêu là nữ chính. Nam Đình là nữ chính của bộ này. Mọi người nhớ kĩ mấy cái tên để tránh bị xoắn não sau này kkk
***
[1] Câu gốc là: Nữ tử bổn nhược, vi mẫu tắc cường – Phụ nữ vốn yếu đuối, khi làm mẹ ắt sẽ mạnh mẽ.
[2] Lục căn là sáu căn (quan) năng mà theo Phật giáo, con người thông qua để nhận thức thế giới: nhãn căn (mắt) thị giác, nhĩ căn (tai) thính giác, tị căn (mũi) khứu giác, thiệt căn (lưỡi) vị giác, thân căn (thân) xúc giác, ý căn (ý) ý thức.
[3] Tuệ nhãn là mắt của Phật mà mỗi người có thể phát triển bằng cách nghe học, suy tư và thực nghiệm theo kinh nghiệm giác ngộ của Phật.
***
—
Thành phố G, phòng hội nghị đa năng của trụ sở tập đoàn Trung Nam đang chiếu một đoạn video lan truyền trên internet.
Từ hình ảnh của video có thể dễ dàng đoán được, sự việc xảy ra ở sảnh chờ của sân bay, mà màn hình rung lắc không ngừng, chứng tỏ video được quay lén bằng di động.
Đám đông tụ tập ở khu vực đăng ký, nhân viên soát vé giải thích nguyên nhân chuyến bay chậm trễ, nhưng hành khách vẫn nhất quyết không chịu làm thủ tục, một vị khách trông dáng vẻ bặm trợn lớn tiếng quát: “Cơ trưởng không ra mặt xin lỗi, đừng ai hòng bay được!”
Nhân viên soát vé không thể duy trì nổi nụ cười, cô chỉ có thể giải thích lại một lần nữa rằng chuyến bay bị muộn là do chỉ đạo của đài kiểm soát không lưu, không liên quan đến công ty hàng không và tổ bay, mong hành khách thông cảm, đừng giận cá chém thớt với cơ trưởng, tranh thủ thời gian làm thủ tục đăng ký.
Cô ấy không nhắc đến “đài kiểm soát không lưu” còn đỡ, vừa nhắc tới đã làm cho gã đàn ông bặm trợn kia càng thêm kích động, gã ta lập tức hướng mũi dùi về phía đài kiểm soát không lưu, “Chả biết mấy cái người kiểm soát đấy làm ăn kiểu gì, chỉ nghĩ tiện cho mình, không coi hành khách chúng tôi ra gì, khống chế máy bay không cho bay, bọn họ là vương là tướng à?”
Có người khơi mào thì sẽ có người phụ họa theo…
“Ăn no dửng mỡ không có gì làm đây mà.”
“Mẹ nó chứ, cầm lông gà mà tưởng là lệnh tiễn cơ đấy.”
Càng nói càng khó nghe, thậm chí còn có người cầm chai nước ném về phía bàn quầy, dáng vẻ như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nhân viên soát vé.
Đúng lúc này, một cô gái bỗng lên tiếng: “Đài kiểm soát chẳng đắc tội với anh, đừng có cái gì cũng chửi cha mắng mẹ, đập đồ lung tung!”
Không ngờ lại có người ra mặt, gã bặm trợn kia tức tối hỏi: “Cô là ai? Liên quan gì đến cô?”
Giọng nói dõng dạc lanh lảnh đáp lại không chút yếu thế: “Biết tôi là ai thì anh bay được lên trời à?”. Giữa tiếng nói, một bóng dáng mảnh khảnh xuất hiện trong video, cô đi xuyên qua đám đông, đi tới trước mặt gã bặm trợn kia, “Kiểm soát viên không thù không oán với anh, không cho máy bay bay đương nhiên là có nguyên nhân, xe chạy dưới mặt đất cũng có lúc bị cảnh sát dừng lại, nhường đường đấy thôi. Sao, chẳng lẽ bay trên trời thì không thể có tình huống đặc thù à? Càng đừng nói là nguyên nhân thời tiết!”
Gã bặm trợn nhìn cô gái thấp hơn mình nửa cái đầu, tự tin cãi lại: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, máy bay khởi hành muộn thì bọn họ phải chịu trách nhiệm!”
“Đúng là họ phải chịu trách nhiệm, nhưng không phải vì chuyến bay trễ hay chuyện kiểm soát, mà là đảm bảo an toàn cho anh!”, cô gái không vì chênh lệch chiều cao mà tỏ ra sợ hãi, lời nói vẫn vô cùng sắc bén, “Chuyến bay trễ do yếu tố thời tiết cảm nhận trực quan của anh là cảm thấy bị chậm trễ hành trình nhưng cái anh không biết là sau đó dù đài kiểm soát có tung hết nhân lực thì các kênh sóng vẫn trong trạng thái cực kỳ chen chúc anh muốn nhanh nhưng máy bay khác cũng không muốn xếp hàng chờ nhân viên kiểm soát không lưu cần nhận được sự phối hợp thì mới khống chế được số lượng chứ nếu không cả bầu trời đầy các loại máy bay anh muốn bay thế nào không sợ máy bay đâm vào nhau không muốn sống nữa à?!”
Cả một đoạn hơn trăm chữ, cô nói liền một hơi, không ngắt nghỉ một lúc nào, không chỉ tốc độ ngày càng nhanh, dõng dạc từng từ một, mà câu cuối cùng “Không sợ máy bay đâm vào nhau, không muốn sống nữa à!”, giọng điệu đột nhiên trở nên sắc bén hơn hẳn. Gã bặm trợn bị chất vấn đến ngớ người, mà đám đông vốn dĩ còn đang náo loạn trước cửa đăng ký bỗng chốc im bặt.
Trong sự yên tĩnh, cô tiếp tục: “Tâm trạng bị lỡ việc là có thể hiểu được, nhưng đừng có không phân xanh đỏ trắng đen mà đổ hết lên đầu nhân viên kiểm soát, chúng tôi không phải là người chịu trận!”, nói xong, cô dùng thẻ lên máy bay không chút khách sáo đập vào vai gã bặm trợn đang chắn đường mình, rồi nói bằng giọng có phần ngang ngược, “Tránh đường!”
Cãi nhau không lại, thật muốn động tay chân! Nhưng mà, không được đánh đàn bà! Gã bặm trợn ngậm cục tức mấy giây, sau đó hậm hực nghiêng người, dáng vẻ uất ức như thể thà chết cũng không được đánh mất thân phận đàn ông.
Cô bước qua, đưa thẻ lên máy bay cho nhân viên.
Nhân viên soát vé nhìn cô như thấy giải phóng quân, hồ hởi nói: “Cảm ơn chị.”
Cô vừa nói “Không có gì!” vừa đi về phía cầu ống lồng, cuối cùng còn nghiêng người nhìn gã bặm trợn, như thể có lòng nhắc nhở, nhưng thật ra là bực bội nói: “Tôi thấy mọi người mang không ít hành lý, đăng ký chậm, có khi giá đựng hành lý cũng chật kín đấy.”
Lúc bóng dáng vai đeo ba lô, đầu đội mũ, biến mất khỏi tầm mắt, đám hành khách trước đó từ chối đăng ký liền vội vội vàng vàng đi đến quầy làm thủ tục. Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm… gã bặm trợn còn đang ôm cả bụng tức kia.
Video kết thúc trong những tiếng cười đùa “Con gái vốn yếu đuối, gặp đàn ông cặn bã ắt dữ dằn[1].”
Trong phòng hội nghị của Trung Nam, không biết là ai thấp giọng nói: “Hả dạ ghê!”
Ngồi ở vị chí chủ tọa, BOSS lớn Cố Nam Đình mím môi, một lúc lâu sau mới gọi, “Trình Tiêu.”
Tất cả mọi người đều nín thở, tầm mắt dừng lại ở nữ phi công duy nhất trong phòng hội nghị.
Là cơ trưởng bị yêu cầu phải xin lỗi trong video, Trình Tiêu đứng dậy, huân chương đại diện cho trọng trách cơ trưởng trên vai tỏa ánh sáng lấp lánh.
Cố Nam Đình nhìn cô chăm chú, “Về đoạn video này, cơ trưởng Trình có ý kiến gì?”
Trình Tiêu im lặng một giây, rồi nêu quan điểm trên lập trường và góc nhìn của cơ trưởng: “Tuy việc kiểm soát không lưu dẫn đến chuyện trễ chuyến, trách nhiệm không liên quan đến công ty, nhưng hành khách ở ngoài sốt ruột, không ai muốn bị lỡ việc cả, là cơ trưởng, tôi có nghĩa vụ cần dẫn tổ bay ra giải thích rõ ràng tình hình cho hành khách hiểu, bày tỏ thành ý xin lỗi, đồng thời chia sẻ áp lực với đồng nghiệp ở mặt đất.”
Dường như khá hài lòng với ý kiến của cô, Cố Nam Đình tiếp tục đề tài, “Trung Nam là một trong bốn hãng hàng không lớn nhất của Trung Quốc, mang đến cho hành khách chất lượng dịch vụ hoàn hảo là tôn chỉ của chúng ta. Đang vào thời kỳ cao điểm dịp nghỉ hè, chúng ta phải dốc hết toàn lực, đưa những hành khách chọn Trung Nam đến nơi bình an và đúng giờ.”
Hội nghị kết thúc với một bản báo cáo của cơ trưởng Trình Tiêu về “vụ việc xin lỗi” đó.
Lúc Cố Nam Đình đi ra khỏi phòng họp, Trình Tiêu tìm trợ lý của anh xin đoạn video kia.
Trở lại trung tâm điều hành, Trình Tiêu vừa xem lại video, vừa kiểm tra danh sách hành khách ngồi khoang hạng nhất của chuyến bay ngày hôm ấy mới lấy từ chỗ tiếp viên trưởng, dáng vẻ chăm chú như đang nghiên cứu một đề mục nghiêm túc nào đó. Đáng tiếc, muốn thông qua một đoạn video quay lén đến chính mặt còn không thấy để xác nhận thân phận của một người, còn khó hơn lái máy bay nhiều, đặc biệt là khi cô nàng gặp chuyện bất bình liền rút dao tương trợ kia còn đang ngàn dặm núi xa…Tu hành?
***
Ba ngày sau, tại Linh Tuyền Tự, ngôi chùa cổ nghìn năm của vùng núi phía Tây thành phố A…
Khi tiếng chuông buổi sáng vang lên, cô đẩy cửa tăng phòng ra, đi vào sân, thân mình mảnh khảnh được bao phủ bởi nắng sớm.
Ánh nắng dìu dịu, ấm áp, gió thổi hây hây, hít một hơi không khí trong lành, cảm giác sảng khoái vô cùng.
Chẳng trách hiện giờ ngày càng có nhiều người chọn ở ẩn nơi rừng núi, cô cảm thấy nếu ở đây lâu, có lẽ mình cũng sẽ muốn làm bạn với cảnh “thanh đăng cổ phật”. Có điều, cô tự biết mình lục căn[2] chưa thanh tịnh, cũng không thích hợp để ở lại nơi này. Thế nên, cô đã thu dọn ba lô, chuẩn bị tạm biệt thầy trụ trì để lên máy bay về lại thành phố G.
Đi ngang qua lầu tàng kinh, cô bước vào, quỳ gối trên bồ đoàn, chắp tay trước ngực.
Ở nơi chùa cổ chốn rừng sâu này, lần đầu tiên thành kính vái ba vái.
Sau đó, cô nghe thấy có người hỏi: “Thí chủ định đi sao?”
Cô ngẩng đầu lên, thấy sư thầy Tĩnh Dạ đi từ điện ra trong bộ áo tu.
Cô đứng dậy, khom mình cúi chào vị trụ trì: “Mấy ngày nay quấy quả sư thầy rồi ạ.”
Sư thầy Tĩnh Dạ giữ nét mặt điềm tĩnh, cất giọng trầm thấp, “Chuyến này thí chủ có thu hoạch gì phải không?”
Cô mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền thoáng ẩn hiện, “Sư thầy tuệ nhãn[3], đương nhiên sẽ nhìn ra được con không có duyên với Phật. Với lại, con cho rằng, cầu người không bằng cầu mình.”
Sư thầy Tĩnh Dạ lẳng lặng nhìn cô, như là có điều gì đó quan trọng muốn dặn dò, nhưng cuối cùng lại chỉ nói: “Thế gian muôn màu, Phật Tổ đều đã có an bài.”, nói xong liền đưa quyển kinh trong tay ra, như đã biết trước cô sẽ rời đi trong buổi sớm mờ sương này, nên cố ý chuẩn bị một món quà tạm biệt vậy.
Cô đưa cả hai tay ra nhận, là một quyển Bát Nhã Tâm Kinh chép tay.
Nét chữ tinh tế uyển chuyển trên đó khiến hốc mắt cô ươn ướt.
Trầm mặc chốc lát.
Lúc ngẩng đầu lên, cô nói lời cảm ơn với sư thầy Tĩnh Dạ, “Cảm ơn thầy đã chỉ bảo. Tuy con không tin Phật, nhưng lại không dám bất kính. Con nhất định sẽ cất quyển kinh này cẩn thận, không uổng công thầy nhọc lòng.”
Sư thầy Tĩnh Dạ gật đầu, “Đi đi thôi.”
Cô khom lưng cáo từ, đôi giày trắng nhỏ nhắn giẫm trên con đường đá xanh, bước đi kiên định vững vàng.
***
Sân bay lúc tám giờ nhộn nhịp người đến người đi. Những con người hối hả ấy đều có điểm đến cho riêng mình, giống như cô vậy. Căn cứ vào biển chỉ dẫn ở sân bay, cô thuận lợi tìm được phòng nghỉ VIP của Trung Nam, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống như vừa đi bộ từ trên núi xuống. Cô lấy sách từ trong ba lô ra, cúi đầu đọc, tới gần mười giờ mới gập sách lại rồi đến quầy làm thủ tục, sau đó đi vào cổng kiểm tra an ninh.
Trong sảnh chờ, cô đứng trước cửa sổ, nhìn mây đoán thời tiết theo thói quen.
Bầu trời phía trên sân bay xuất hiện những đám mây trắng bồng bềnh kết lại thành từng tảng lớn, khiến màu xanh mênh mang kia trông có vẻ hơi hỗn loạn. Ánh mặt trời ấm áp không khiến người ta nghi ngờ thời tiết xấu, chỉ có cô biết, đây là dấu hiệu thường thấy của giông tố.
Cũng may là chuyến bay cất cánh đúng giờ, có điều, lúc gần đến khu vực xóc, cơ trưởng lại thông báo: “Thưa quý khách, căn cứ vào quan trắc khí tượng, chuyến bay lần này sẽ đi qua khu vực có giông, vậy nên toàn bộ hành trình, ừm… sẽ rất thú vị, xin tự trải nghiệm.”
Lời thông báo không giống như các cơ trưởng bình thường khác khiến cả khoang máy bay im bặt vài giây, sau đó có rất nhiều hành khách không hẹn mà cùng phì cười, thậm chí có người còn to gan nói hùa theo: “Cơ trưởng, làm một quả kích thích đi!”
Đương nhiên, cũng có hành khách nhát gan bị dọa cho hoảng sợ. Ví dụ như, cô gái ngồi cạnh cô đây, bị lời thông báo của cơ trưởng dọa đến mức tóm chặt lấy tay cô, giọng nói run rẩy, “Tôi có thể nắm tay cô không?”
“Được chứ, tôi tính phí theo phút.”. Cô vốn định để cô gái kia bớt căng thẳng, kết quả là lại thấy đối phương như sắp khóc, cô vội an ủi: “Tôi giống cơ trưởng, đều nói đùa thôi, miễn phí suốt cả chuyến, yên tâm mà nắm đi.”, nói xong còn như chị gái mà vỗ vỗ tay cô ấy.
Người tiếp viên hàng không đang kiểm tra hộc đựng hành lý nghe thấy thế liền đưa mắt nhìn cô. Áo phông trắng dáng rộng, không khỏi khiến người ta miên man tưởng tượng về vòng eo giấu bên trong, quần jean ống suông vừa khéo để lộ ra mắt cá chân nhỏ nhắn, kết hợp với một đôi giày trắng, vừa đơn giản vừa thoải mái, thanh lịch mà tươi trẻ.
Tiếp viên hàng không phối hợp cùng cô an ủi cô gái kia, “Cơ trưởng của chúng tôi có kinh nghiệm bay rất phong phú, nhất định sẽ đưa mọi người đến thành phố G bình an, đừng lo.”
Liếc nhìn tiếp viên hàng không, cô thoáng mỉm cười.
Đúng là trong quá trình bay có hiện tượng xóc nảy. Lúc đèn chỉ thị sáng lên, cô nghe thấy xung quanh đều là tiếng cài chốt đai an toàn, hơn nữa, cả chuyến bay không thấy có ai đi lại, thậm chí còn chẳng ai đi toilet, chỉ có cô gái ngồi bên cạnh cô là nắm càng chặt hơn, khiến cô không nhịn được phải nói đùa: “Cô đang bắt mạch cho tôi à? Thế nào rồi, tim tôi đập nhanh không?”
Cô gái ý thức được mình véo đau cô liền vội vàng nói: “Tôi xin lỗi.”
Cô khẽ cựa quậy cánh tay tê mỏi, “Da cô đẹp thật đấy, vốn dĩ đã thế, hay là do chăm sóc thường xuyên vậy?”
“…Từ nhỏ đã thế rồi.”
“Hâm mộ cô ghê, cô nhìn tôi này, da vàng vọt, lại còn hay lên mụn nữa.”
Cô gái nhìn khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô, “Da cô cũng khá đẹp mà.”
“Tôi đánh phấn nền đấy, che hết mụn rồi, không thì chẳng dám nhìn ai nữa.”
“Vậy… Cô dùng phấn hiệu nào đấy? Hiệu quả che phủ tốt thật…”
“Một nhãn hiệu bình dân thôi, chắc là cô cũng chưa nghe thấy bao giờ…”
Nói đông nói tây như vậy suốt cả hành trình, đến khi gương mặt cô gái hồng hào trở lại, cô mới khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Máy bay hạ cánh an toàn, tiếp đất nhẹ nhàng như không phải vừa từ trên không trung xuống, mà là vốn vẫn đi trên mặt đất, còn cô gái kia thì cũng quên phải nắm lấy tay cô.
Lúc mọi người đứng dậy lấy hành lý, cô mới nói: “Máy bay là phương tiện giao thông có tỉ lệ rủi ro thấp nhất trên toàn thế giới. Theo thống kê chỉ có 0.03% thôi. Hơn nữa, máy bay của các công ty hàng không Trung Quốc thuộc tốp an toàn cao, thế nên, thật sự không cần lo lắng đâu.”, nói xong cô liền chỉ về phía khoang điều khiển, “Kĩ thuật bay của cơ trưởng kia cũng cực kỳ đáng tin cậy.”
Cô gái đáp một câu, “Nhưng mà nói năng có vẻ không đáng tin cậy cho lắm.”
Cô cũng cười theo.
Lúc đến cửa khoang, tiếp viên hàng không bỗng mỉm cười và nói với cô: “Xin cô dừng bước ạ.”
Cô dừng bước, tỏ ý dò hỏi bằng ánh mắt.
Cửa khoang điều khiển mở ra, Trình Tiêu bước tới trong trang phục cơ trưởng, nhìn cô khoác ba lô trên vai và tay còn cầm chiếc mũ lưỡi trai chưa kịp đội thì cười: “Cuối cùng cũng tìm được cô rồi.”
“Tìm tôi?”, nhìn chằm chằm vị cơ trưởng xinh đẹp trước mặt, cô hơi nhíu mày, “Chắc là tôi không quấy nhiễu quá trình vận hành chuyến bay đấy chứ?”
“Đương nhiên là không rồi.”, Trình Tiêu nhắc, “Ba ngày trước, do chỉ đạo của trạm kiểm soát không lưu, có một chuyến bay bị hoãn, hành khách không chịu đăng ký lên máy bay, tôi là cơ trưởng.”
Cô nhớ ra, có điều… “Làm sao vậy?”
Trình Tiêu giơ tay ra, “Cảm ơn cô đã giải vây cho Trung Nam và tổ bay của tôi.”
Thì ra là thế. Tuy cô đưa tay ra bắt tay với Trình Tiêu theo phép lịch sự, nhưng vẫn không nhận phần cảm ơn này, “Tôi tranh cãi với ông anh kia đơn thuần là vì anh ta hiểu lầm về trạm kiểm soát không lưu, nếu chuyện đó vô tình giúp cô, vậy thì không cần cảm ơn, chỉ là trùng hợp thôi.”. Nói xong, cô định đi, nhưng lại như nghĩ ra chuyện gì đó nên liền dừng bước, “Mọi người vẫn đồn cơ trưởng Trình có kĩ thuật bay xuất sắc, tự mình trải nghiệm mới biết đúng là không phải đồn đại bâng quơ, đặc biệt là lời thông báo của cơ trưởng.”, cô nhìn Trình Tiêu chăm chú, rồi nhận xét: “Cũng rất đặc biệt.”
“Đặc biệt?”, hiển nhiên Trình Tiêu không tin, “Tôi nghe không giống như là đang khen.”
Đột nhiên cô bật cười, “Thật ra tôi muốn nói là, có chút bá đạo.”
Lời nhận xét thật quen tai. Mãi một lúc Trình Tiêu mới nhớ ra Cố Nam Đình cũng từng đánh giá cô lái xe có phần bá đạo, “Hai cái người này!”, cho đến khi đối phương đi xa, cô mới bất đắc dĩ nói: “Lúc nào cũng phải làm cho tôi á khẩu mới được đúng không!”
Cô tiếp viên nhân cơ hội phê bình cô, “Ai bảo chị thông báo dọa người như thế.”
“Dọa người?”, Trình Tiêu phụng phịu, “Đổi thành Thịnh Viễn Thời chắc chắn còn đáng sợ hơn.”, nói xong cô liền vỗ trán, “Quên mất không hỏi tên ân nhân rồi.”
Cô tiếp viên nhanh nhảu nói như để tranh công: “Một cô gái đụng tên với chồng chị, em giúp chị giải bài tập rồi đấy.”
“Đụng tên?”, Trình Tiêu tò mò, “Không phải cô ấy họ Cố tên Nam Đình đấy chứ? Thế thì tôi u mê không phân biệt được đâu.”
Vậy mà cô tiếp viên lại không phủ nhận, “Cô ấy là đóa hoa của trung tâm kiểm soát không lưu, tên là… Nam Đình!”
Trình Tiêu bật cười, “Thì ra là chồng hai của tôi! Vậy thì chẳng phải tôi nên lấy thân báo đáp sao?”
***
Jins: Giải thích một chút… Cố Nam Đình là nam chính của bộ “Mây bay qua trời, em qua tim tôi”, còn Trình Tiêu là nữ chính. Nam Đình là nữ chính của bộ này. Mọi người nhớ kĩ mấy cái tên để tránh bị xoắn não sau này kkk
***
[1] Câu gốc là: Nữ tử bổn nhược, vi mẫu tắc cường – Phụ nữ vốn yếu đuối, khi làm mẹ ắt sẽ mạnh mẽ.
[2] Lục căn là sáu căn (quan) năng mà theo Phật giáo, con người thông qua để nhận thức thế giới: nhãn căn (mắt) thị giác, nhĩ căn (tai) thính giác, tị căn (mũi) khứu giác, thiệt căn (lưỡi) vị giác, thân căn (thân) xúc giác, ý căn (ý) ý thức.
[3] Tuệ nhãn là mắt của Phật mà mỗi người có thể phát triển bằng cách nghe học, suy tư và thực nghiệm theo kinh nghiệm giác ngộ của Phật.
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook