Phỉ Vọng
Chương 2: Tớ Có Dù


Lúc Nghê Phỉ Vọng về nhà, mẹ Nghê đã cảm thấy tâm trạng của cô không tốt, hỏi cô có phải là do kiểm tra bị điểm kém không.
Nghê Phỉ Vọng nói: “Không phải ạ.”
“Chú ý đọc thêm sách đi con.” Ba Nghê bổ sung một câu.

Ngày thường, thành tích của Nghê Phỉ Vọng nửa vời, không thể đứng đầu lớp, nhưng cũng không đến nỗi chót lớp, vẫn cứ luôn ở tầm trung, giáo viên cũng không thể quản lí.

Tuy rằng luôn bận công việc, nhưng là một người ba, ông đương nhiên hi vọng con gái của mình trở nên giỏi giang.
“Con biết rồi ạ.” Nghê Phỉ Vọng gật đầu.
Đang ăn cơm, mẹ Nghê bỗng nhớ tới chuyện gì: “Cuối tuần này cô con có thể qua nhà mình chơi đấy.”
Tim Nghê Phỉ Vọng đập hụt một nhịp, giả vờ lơ đãng nhai đồ ăn, “Gần đây quan hệ giữa cô và dượng thế nào rồi ạ?”
“Cũng tạm.” Ba Nghê thở dài, nhắc đến đứa em gái không thể khiến ông an tâm, ông liền cảm thấy buồn rầu.
Mẹ Nghê: “Quan hệ với Chử Thiệu Bách còn tạm, nhưng vẫn luôn có ý kiến với cậu con trai kia.

Nếu là mẹ, bỗng nhiên có một đứa con thông minh như vậy, vui còn không hết.

Vậy mà cô ấy cứ đòi kết hôn với người khác hoài, nghĩ sao cũng không thể hiểu được.”
Nghê Phỉ Vọng cười trừ: “Trước giờ cô cũng không thích cậu ấy mà ạ.”
“Cô thấy Chử Hàng cứ như có thái độ với cô ấy.


Mà cũng đúng thôi, đứa nhỏ mới mười mấy tuổi đột nhiên có mẹ kế, sao có thể coi cô là mẹ ruột được.

Không thái độ chán ghét là đã tốt lắm rồi, thế mà cứ nằng nặc đòi nó tươi cười với mình à?” Ba Nghê tức giận phun trào, không ngần ngại mắng em gái mình.
Mẹ Nghê gật đầu đồng ý.
Nghê Phỉ Vọng thấy cô của mình rất giống với bản thân, thích một người mãi không buông.

Mấy năm trước, Nghê Dung điên cuồng theo đuổi Chử Thiệu Bách góa vợ, một con.

Nhưng Nghê Dung và Nghê Phỉ Vọng không giống nhau, Nghê Dung đã có được Chử Thiệu Bách, nguyện ý kết hôn với người ta từ 3 năm trước.
Nghê Phỉ Vọng đột nhiên phát hiện, cả nhà này, trừ cô và Nghê Dung ra thì ai cũng thích Chử Hàng.

Từ lúc nhỏ, Nghê Dung đã nói bên tai cô rằng Chử Hàng không ngoan, là một đứa trẻ hư, kêu Nghê Phỉ Vọng không được chơi với anh.

Mà Nghê Phỉ Vọng lại rất thân với cô mình, nếu cô bảo không chơi thì không chơi, thậm chí còn đối xử không tốt với anh.
Bây giờ cô vô cùng hối hận.
“Ba mẹ rất thích Chử Hàng ạ?” Cô hỏi.
“Tuy rằng không phải là người thân ruột thịt nhưng nó ngoan, lễ phép với cả thông minh, đối xử với cô con cũng không tồi.

Cơ mà nó cùng tuổi với con đúng không? Học giỏi lắm đúng không?” Ba Nghê hỏi.
Nếu là lúc trước, Nghê Phỉ Vọng chắc chắn sẽ bực bội mà nói, Chử Hàng là đồ mọt sách chỉ biết đọc sách.

Nhưng bây giờ, cô cắn đũa, chầm chậm gật đầu: “Dạ… cậu ấy học rất giỏi.”
….
Nghê Phỉ Vọng cảm thấy mình khó hiểu, rõ ràng tháng trước còn mất hứng khi nhìn mặt Chử Hàng, nhưng bây giờ lại cứ nhớ đến anh không thôi.

Đương nhiên, gương mặt ấy vẫn lạnh lùng, nhưng cô thích.
Bây giờ, Chử Hàng dường như có ma lực hấp dẫn cô.
Đôi mắt, mũi, miệng, chiếc cằm sắc bén… cả ngón tay lẫn hầu kết của anh, Nghê Phỉ Vọng đều thích.
Trước khi ngủ, Nghê Phỉ Vọng không nhịn được mà nghĩ đến lúc cô bắt đầu thích anh –
Là một ngày mưa, cuối tuần.
Buổi sáng còn có nắng rực rỡ, nhưng buổi chiều lại đổ mưa, lại còn rất to.

Cô nghe nói lớp của Giang Ngạn Chu đang học bù, nghĩ rằng cậu ấy chắc chắn không mang dù, tự mình nghĩ vẩn vơ cô có thể đem dù cho cậu ấy, hy vọng có thể làm Giang Ngạn Chu cảm động.
Tuy là ngày mưa, nhưng cô vẫn bất chấp làm đẹp cho bản thân mà mặc váy.
Không dám đến lớp quấy rầy, cô ngồi trong lớp của cô để chờ.

Trong phòng học không một bóng người, cửa sổ được mở rộng thông gió, một không khí ẩm ướt quét qua lớp học.

Nghê Phỉ Vọng cảm thấy toàn thân rét run, đặc biệt là chỗ bị dính nước.
Lúc cô bị lạnh đến mức mất cảm giác, chuông tan học vang lên, trên tầng 3 có tiếng ồn ào.
Cô dậm chân, xua đuổi cái lạnh trên người, sửa soạn lại quần áo rồi đi tìm Giang Ngạn Chu.

Lúc đi lên cầu thang, cô gặp phải Chử Hàng, nhìn anh, cô thấy anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt còn hơi kinh ngạc.
Lúc ấy cô không để ý, thậm chí cũng không gật đầu chào anh, tỏ ra không quen biết mà đi ngang qua.
Chuyện sau đó cô còn không nhớ rõ, hoặc là không muốn nhớ.
Cô chỉ nhớ rằng, cô thấy Giang Ngạn Chu vừa cười nói, đi cùng với Kỳ Văn Thiến, cô muốn trốn đi theo bản năng, chứ không phải là tức giận chất vấn bọn họ.
Rõ ràng là phải tức giận, phải phẫn nộ, thậm chí là phải mắng Giang Ngạn Chu.

Nhưng cô cứ thế mà núp đi, trốn một mình vào nhà vệ sinh tầng 3 mà lau nước mắt.
Dáng vẻ kiêu ngạo, tự tin trước bạn bè của cô từ trước đến nay giờ đã bị vùi nát thành bột, rơi vãi dưới chân Giang Ngạn Chu, nhưng cậu ấy không thèm liếc nhìn.
Cô vừa khóc đáng thương cho chính mình, lại cảm thấy tức giận Giang Ngạn Chu.
Người như thế tại sao cô còn phải chấp nhất?
Không biết khóc được bao lâu, lúc ra ngoài thì trời đã tối.
Không khí ẩm ướt, mưa lùn phùn, nhưng vẫn lạnh lẽo.

Cô đứng chỗ hành lang, ngây ngốc nhìn xung quanh.

Lúc xoay người rời đi thì chân đau nhức, hơi lảo đảo, lúc sắp té ngã thì được người nào đó kéo lại từ phía sau.
Khó khăn lắm cô mới đứng vững được, quay đầu lại nhìn thì phát hiện, thế mà lại là Chử Hàng.
Chử Hàng nhanh chóng buông tay cô ra, Nghê Phỉ Vọng lùi sau một bước, bắp chân đụng vào nền gạch men lạnh lẽo, không khỏi nhăn mặt.
Đôi mắt cô sưng húp, giọng nói khàn khàn: “Sao cậu còn ở đây?”
Chử Hàng nói: “Quên đồ.”
Nghê Phỉ Vọng nhớ tới hiện tại cô đang rất chật vât, nên bực bội xoay đầu đi, không muốn Chử Hàng nhìn thấy.

Cô nhìn đèn đường màu cam đang phát sáng: “Lấy chưa?”
“Rồi.”
“Vậy cậu không về hả?” Nghê Phỉ Vọng hỏi, cô nheo mắt, đèn đường mờ mờ ảo ảo, thế giới cũng trở nên kỳ ào.
Bầu không khí yên tĩnh trong chốc lát, tiếng mưa li ti cũng biến mất.

Lúc này, cô nghe Chử Hàng nói, “Đi cùng nhau đi.”
Cô hoảng hốt, quay đầu nhìn anh, bẹp miệng: “Tớ có dù, tớ đi riêng cũng được.”
“Nhưng tớ không mang dù.” Chử Hàng nói vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương