Phi Ưng Chưởng
-
Chương 19: Máu nhuộm tuyền sơn mộ
Đỉnh Tuyền Mộ Sơn là một hình tam giác, ba hướng đều là vực sâu thẳm.
Muốn lên trên đỉnh, phải đi theo một thang dây được treo ở hướng bắc.
Lúc này đã sắp ngọ, quần hùng đều tụ về đông đủ, vẻ mặt người nào cũng đăm chiêu.
Trên những dãy ghế dài, đủ mặt nhân vật cao thủ võ lâm hai phái hắc, bạch.
Mễ Lệ Hoa, đệ tử của Thất Hoa Quân Tử Quách Diệp Thanh, ngồi cạnh sư phụ, đôi mắt phụng đen nhánh thỉnh thoảng nhìn sang đối diện, lòng thấp thỏm lo âu:
"Sao không thấy Trầm Miên Tích đến?".
Nàng không dằn lòng được, kề tai hỏi nhỏ sư phụ:
- Sư phụ à, sư phụ nhắm xem Tích đại ca có đến hay là không?
Thất Hoa Quân Tử nhíu mày một lúc rồi lắc đầu:
- Sư phụ làm sao biết được, cách đây một tháng, sư phụ đã nhắn tin cho Trầm đệ rồi, chỉ sợ Trầm đệ gặp cảnh không hay dọc đường.
Chợt khi ấy, tiếng đại hồng chung rền vang lên mười ba lượt.
Người ngồi ghế sát bên cạnh trái của Thất Hoa Quân Tử là Hắc Bảo chủ Mã Mao Trung, kề tai Thất Hoa Quân Tử hỏi khẽ:
- Quách tiền bối hôm nay với thái độ nào mà tham gia đại hội này?
Thất Hoa Quân Tử cười lạt:
- Tất nhiên chúng ta đứng vào địa vị chính phái, với phương thức đồng minh để tham gia đại hội.
Mã Mao Trung lắc đầu cười:
- Với mắt của tại hạ xét đoán thì cuộc bố trí hôm nay trên danh nghĩa tuy gọi là bình đẳng đồng minh nhưng kỳ thực mỗi hành động đều bị Huyết Ma Phong Trần câu thúc. Trên đỉnh này, cả ba mặt đều là vực sâu thăm thẳm, chỉ có một chiếc thang dây lại được nhóm cao thủ Hỏa Đăng Giáo canh phòng, chúng ta dù chấp cánh cũng khó trở xuống.
Thất Hoa Quân Tử nhướng mày hừ lạt:
- Nếu như lão có ý đồ tung mẻ lưới tóm gọn võ lâm, chúng ta liều một mất một còn với y.
Mã Mao Trung sắc mặt nghiêm trầm:
- Theo chỗ tại hạ biết thì đám Vân Sơn Tứ Quái, Hắc Tượng Ngũ Cuồng, Quỷ Bảo, Tam Sát đã cúi đầu răm rắp dưới sự sai bảo của Huyết Ma Phong Trần, hiện tại chỉ còn có người của Hoàng phái mà thôi.
Ông dừng lại giây lát rồi tiếp:
- Thêm vào đấy, Huyết Ma Phong Trần còn thỉnh được hai nhân vật tối lợi hại đến giúp tay, một vị là Sát Ma Nữ Vương, một vị là Dương Xuân Long.
Ông chép miệng nói tiếp:
- Tại hạ dọc đường từ đông đến đây, nghe đồn Trầm Miên Tích từ võ công, khí vũ cho đến nghi biểu đều xuất chúng phi phàm.
Mễ Lệ Hoa bỗng xen vào:
- Trầm Miên Tích can đảm khí khái, không hổ là một vị hào kiệt muôn đời, rồng trong muôn rắn.
Thất Hoa Quân Tử gật đầu:
- Trầm Miên Tích chính là tiểu đệ của lão phu.
Mã Mao Trung cười nhẹ:
- Trầm Miên Tích, chúng tôi đã được gặp tại Các Mộng Sơn và đã được Các Mộng Sơn chủ truyền cho tuyệt học Phi Ưng Chưởng.
Thất Hoa Quân Tử mừng thầm trong bụng chẳng đáp lời. Vì ông nghĩ Trầm Miên Tích gặp được kỳ duyên ấy cũng là do số trời định đoạt. Cũng giống như dạo nọ, ông cứu Mễ Lệ Hoa từ tay bọn Hỏa Đăng Giáo, rồi nhận nàng làm đệ tử. Sau đó ông mới vỡ lẽ ra nàng và Trầm Miên Tích đã quen biết nhau. Nhưng đã nhận làm thầy trò rồi nên cũng khó đổi cách xưng hô.
Mã Mao Trung không thấy Thất Hoa Quân Tử nói gì, vội lên tiếng:
- Dường như đồ đệ của tiền bối đã phải lòng Trầm thiếu hiệp thì phải?
Mễ Lệ Hoa bẽn lẽn đỏ mặt, cúi đầu vân vê tà áo ...
Cũng trong lúc ấy, tại đỉnh phía bắc chỗ thang dây, đầu người xuất hiện lần lượt:
hai mươi bốn người khoác áo xanh, bọn họ chính là Đường chủ của Hỏa Đăng Giáo, thuộc hạ trung kiên của Huyết Ma Phong Trần.
Tiếp nối theo họ là mười hai gã mặc áo lam, chúng chính là Hương chủ của Hỏa Đăng Giáo.
Tiếp đến là tám lão già áo đỏ, rồi đến bốn lão già áo tím thần thái oai nghi, trịch thượng bước đến khán đài.
Tám lão già áo đỏ chính là tám vị Liệt Kỳ chủ, cùng bốn Hộ pháp (trong Hỏa Đăng Giáo có sáu vị Hộ pháp, nhưng Viên, Lang Hộ pháp đã chết dưới tay Trầm Miên Tích tại khu rừng hoang dạo nọ). Đây là hai nhóm cao thủ sắc nhọn đệ nhất của Hỏa Đăng Giáo.
Mọi người phân theo phẩm tước thứ tự ngồi xuống, chia nhau tiếp chuyện cùng các nhân vật Tứ Quái, Ngũ Cuồng, Quỷ Bảo, Tam Sát.
Không Động phái Huệ Tĩnh Chân Nhân ngồi trên khán đài hướng tây, quay sang Huyền Lăng Đạo Nhân của Hoa Sơn phái khẽ cất lời:
- Lão Huyết Ma Phong Trần hôm nay đem tất cả đệ tử dàn giá đến đây, tất có ý chẳng lành.
Huyền Lăng Đạo Nhân gật đầu:
- Lão chọn một tòa tuyệt phong chênh vênh hiểm trở này, không ngoài ý định một lưới tóm sạch tất cả cao thủ võ lâm. Nghe đồn là Thiếu Lâm chẳng tán đồng nên không phái người đến tham gia, do đấy mà xảy ra sự việc đồ sát Thiếu Lâm Tự ngày mồng bảy tháng bảy vừa qua.
Điểm Thương Tuyền Long Chân Nhân than dài:
- Đáng lẽ ra, sau khi họ tàn sát Thiếu Lâm Tự, chúng ta nên cấp tốc liên hợp giang hồ các đại môn phái đến vây Hỏa Đăng Giáo và hủy diệt chúng ngay. Nhưng tiếc nỗi, các đại môn phái đều không đồng tâm hiệp lực ...
Côn Luân Đạo Hạnh Chân Nhân tiếp lời:
- Bọn chúng như bóng ma nguyệt quế, khi ẩn khi hiện, trên giang hồ này có ai biết được Tổng đàn Hỏa Đăng Giáo đặt ở đâu mà truy sát. Do vậy, cục diện hôm nay, chúng ta cần phải đoàn kết thật chặt chẽ, nếu như lão ta đòi hỏi điều chi phi lý, chúng ta cùng đồng tâm gánh chia đại nạn cho nhau.
Không Động Huệ Tĩnh Chân Nhân, Điểm Thương Tuyền Long Chân Nhân, Hoa Sơn Huyền Lăng Đạo Nhân đều gật đầu tán thành.
Sắc mặt người nào cũng trầm nghiêm nặng nề. Nghe xong câu chuyện, Không Động, Hoa Sơn, Điểm Thương, Côn Luân cùng đưa mắt nhìn lẫn nhau có ý bảo nhau nên đem ân oán riêng tư của mình bình thời gác bỏ một bên, để chung vai góp sức đối phó với tình hình hiện tại.
Đột nhiên, tiếng đại hồng chung vang lên đúng hai mươi ba lượt. Từng tiếng âm ba lồng lộng như xoáy vào màng nhĩ của mọi người.
Tiếp theo đấy, giọng ngồi xướng lớn:
- Hỏa Đăng Giáo chủ lâm đài!
Chẳng mấy chốc sau, nơi chiếc thang dây hiện lên một lão già tóc đỏ, mà ai mới nhìn qua cũng biết ngay lão chính là Huyết Ma Phong Trần, Giáo chủ Hỏa Đăng Giáo.
Sau khi lên đến đỉnh phong, Huyết Ma Phong Trần liền quay lại ra lệnh cho mấy tên giáo đồ thu gọn chiếc thang dây và trao cho một cao thủ của Hỏa Đăng Giáo giữ gìn.
Huệ Tĩnh Chân Nhân lo lắng thở nhẹ một hơi dài:
- Tình hình trước mắt, chúng ta đang lâm vào cảnh cá chậu chim lồng rồi ...
Quần hùng trước tình trạng vừa rồi đều tái sắc nhìn nhau lo âu.
Huyền Lăng Đạo Nhân khẽ giọng bảo Huệ Tĩnh Chân Nhân:
- Hiện giờ ba phía là vực sâu không lối xuống, chúng ta dù chắp cánh cũng không thoát khỏi tuyệt vọng.
Huệ Tĩnh Chân Nhân trầm ngâm chép miệng:
- Binh gia có câu:
"Dồn vào tử địa, thế mà sống, dồn vào đường cùng, thế mà thoát".
Cục diện hiện tại chỉ còn cách liều lĩnh để giành phần sống là phương pháp duy nhất.
Long Môn Bang chủ Đoàn Thao Lục cào bứt mà than lên:
- Tiếc chẳng đem đến đông người để phòng bất trắc, sai một nước cờ thua luôn một ván là vậy!
Đang khi mọi người xôn xao bàn luận, Huyết Ma Phong Trần ung dung bước lên khán đài phía tây, mọi người trên đấy đều đứng lên chào đón.
Huyết Ma Phong Trần mỉm cười đáp lễ, phát ra một cử chỉ mời ngồi, đoạn cao giọng thốt:
- Hôm nay bổn Giáo chủ mời các vị đến đây để bầu ra một Minh chủ. Nhưng xét khắp thiên hạ, bổn Giáo chủ thấy rằng anh hào bốn bể chưa có người tài đức, mà bổn Giáo chủ dưới tay cao thủ như mây tụ ...
Hai bên khán đài đã có tiếng hừ lạnh nhạt, hoặc tiếng cười khẩy bất bình.
Lão nghiêm trang tiếp lời:
- Bổn Giáo chủ muốn thay mặt các giáo phái để bình định võ lâm, thống nhất bốn bể ...
Trong quần hào tiếng xao động phẩm bình đã cất lên đây đó.
Lão dừng lời, đôi mắt như hai ánh điện lạnh, quét khắp quần hào, to tiếng hơn:
- Hôm nay tham dự đại hội này, có đầy đủ đại biểu các phái hắc, bạch giang hồ, vị nào có ý không phục tùng sự lãnh đạo của bổn Giáo chủ, xin cho ý kiến.
Hoa Sơn Huyền Lăng Đạo Nhân nhớ đến sư huynh Hồ Quý bị sát tử dưới tay Hỏa Đăng Giáo trên đỉnh Nhạn Phong Sơn dạo nọ, nư giận càng phừng sôi, vỗ bàn đứng dậy thét to:
- Huyết Ma Phong Trần! Ông mời chúng ta đến đây là để quy thuận bản giáo?
Huyết Ma Phong Trần cười lạnh nhạt:
- Nếu đúng thì sao? Tên lỗ mũi trâu, mi định không phục tùng sự lãnh đạo của bổn giáo chăng?
Huyền Lăng Đạo Nhân hừ to:
- Lấy đức phục người thì còn, dùng bạo lực ép chế người là mất. Rất có thể võ công của bần đạo chẳng bằng nhà ngươi, nhưng thiên hạ võ lâm sẽ đứng lên cùng chung sức tiêu diệt Hỏa Đăng Giáo ...
Huyết Ma Phong Trần giận dữ thét vang:
- Chấp pháp!
Một trong tám lão già áo đỏ của Liệt Kỳ nơi hàng ghế cuối cùng vội đứng lên cung kính:
- Tại hạ có mặt! Chờ lệnh!
Huyết Ma Phong Trần trỏ tay về phía Huyền Lăng Đạo Nhân rít giọng:
- Ném tên đạo tặc này xuống vự sâu làm gương cho kẻ khác.
Thanh âm ghê gớm của Huyết Ma Phong Trần khiến người người đều ớn da lưng. Một trong tám lão già áo đỏ nọ cung kính tạ lệnh:
- Xin tuân lệnh!
Đoạn lão nhún chân nhẹ đáp xuống đài, ngạo nghễ đứng giữa sân sang sảng cất lời:
- Mi định tự xử hay để ta phải hạ thủ hở tên mũi trâu ngu dốt kia?
Huyền Lăng Đạo Nhân dù sao cũng là sư tôn của một đại phái, lẽ nào chịu nhẫn nhục trước những lời nói khinh miệt của đối phương, nư giận xông tràn lên đỉnh não, vội vàng lắc mình nhảy xuống đài, tay rút nhanh khí giới sau lưng, miệng quát to:
- Chớ lắm mồm, hãy mau cùng ta chiến thủ vài chiêu.
Lão già áo đỏ múa cây gậy trên tay, đồng thời lao vút tới.
Ánh gậy quẫy động tứ phương tám hướng, chờn vờn giữa vầng mây bạc.
Huyền Lăng Đạo Nhân cũng chẳng vừa, đường chiêu tiếp nối bao phủ đối phương giữa vòng đai kiếm ảnh.
Đôi bên vừa động thủ đã sử dụng những tuyệt chiêu của mình đối kháng. Qua mười chiêu giao tay, song phương thắng bại vẫn chưa tỏ tường.
Trên khán đài, dường như Huyết Ma Phong Trần đã sốt ruột, giậm chân thét to:
- Vệ Thủ Đồng, trong ba chiêu phải hạ thủ cho bằng được lão mũi trâu Huyền Lăng.
Thì ra lão già áo đỏ tên là Vệ Thủ Đồng, là một tay cự phách lừng danh giang hồ, ngoại hiệu Vạn Các Lang Bồng.
Nghe xong lời phán của Huyết Ma Phong Trần, Vạn Các Lang Bồng vội bắn mình ra khỏi vòng kiếm quang, đứng im hơi giữa trận, sắc mặt trầm nghiêm rắn lạnh.
Hàng ngàn tia mắt trên khán đài đều đổ dồn vào trận cuộc, nén thở đợi chờ cuộc ác đấu tiếp diễn ra.
Mọi người cùng chung một ý nghĩ:
"Làm thế nào Vạn Các Lang Bồng Vệ Thủ Đồng trong vòng ba chiêu có thể hạ được một tay kiếm cao thủ nhất nhì trên giang hồ. Bởi kiếm thuật củlên Huyền Lăng Đạo Nhân chính là do Nhất Linh Thượng Nhân, Chưởng môn nhân của Hoa Sơn phái chân truyền!".
Huyền Lăng Đạo Nhân lúc ấy chẳng còn dám khinh suất như ban đầu, vì qua mười chiêu giao tay võ công của Vệ Thủ Đồng đã đạt đến mức độc đáo tinh vi.
Còn về phần Vạn Các Lang Bồng lòng cũng lo âu suy nghĩ:
"Với kiếm pháp của Huyền Lăng Đạo Nhân như thế, trong ba chiêu khó chắc giết được đối phương. Nhưng giáo lệnh đã xuất khẩu ...".
Lão vụt nghiến răng quyết liệt, ngọn gậy liền theo đó nhấc cao, đánh vút vào người đối phương.
Huyền Lăng Đạo Nhân vội dùng kiếm vẹt ngang đón lại. Ngờ đâu Vạn Các Lang Bồng chẳng tiến lên lại tháo lui như muốn bỏ chạy.
Thấy vậy, Huyền Lăng Đạo Nhân liền quát theo:
- Vệ Thủ Đồng, ngươi định chạy đi đâu cho thoát khỏi tay bần đạo?
Kiếm cùng người lao theo chẹn lối của đối phương.
Như chờ có thế, Vạn Các Lang Bồng đợi cho ngọn kiếm của đối phương dí sát lên đỉnh đầu mình, lão liền rùn nhanh người xuống thấp, phóng mình nhập nội phản kích.
Trên khán đài, Tuyền Long Chân Nhân gọi thét lên:
- Huyền Lăng Đạo Nhân, mau nhấc người lên!
Biết ngay thế nguy, không đợi Tuyền Long Chân Nhân hết lời, Huyền Lăng Đạo Nhân định nhấc người lên và quật vút xuống một kiếm phản công, nhưng vẫn chậm trễ hơn một giây.
Với một thân pháp cực kỳ thần tốc, Vạn Các Lang Bồng vèo tới sát hông, ngọn gậy trên tay bổ vút xuống một đường chớp nhoáng vào cánh tay cầm kiếm của đối phương.
Huyền Lăng Đạo Nhân hự lên một tiếng đau đớn, ngọn kiếm văng sút khỏi tay, rơi cắm trên mặt đất.
Một cánh tay đã bị phế, Huyền Lăng Đạo Nhân biết rằng khó nỗi cự đương, rú lên một tiếng uất hận, vọt người định tẩu thoát lên khán đài.
Nhưng Vạn Các Lang Bồng với một thế Nã Tầm Thù nhanh hơn đường đạn bắn lao theo, tay phải túm lấy cổ áo của Huyền Lăng Đạo Nhân nhấc bổng lên khỏi mặt đất và ném xuống vực sâu.
Vài khắc sau, dưới lòng vực thẳm vọng lên tiếng rú não nùng.
Không khí tang tóc nặng nề lan thấm tâm trí mọi người, ai nấy đều ơn ớn rùng mình.
Không đầy năm chiêu, một thuộc hạ của Huyết Ma Phong Trần đã bắt sống một cao thủ kiếm thuật có hạng trong Cửu đại môn phái của Trung Nguyên, ném xuống vực sâu chết tốt.
Tất cả quần hùng có mặt đều lặng người kinh mang, trận trường bỗng chốc lặng yên như miền tử địa.
Đột nhiên một giọng như băng lạnh chậm rãi vang lên:
- Vệ Thủ Đồng bước sang đây!
Nghe tiếng gọi đầy sát khí của Huyết Ma Phong Trần, Vạn Các Lang Bồng không khỏi thầm lo âu, vội tung mình trở lên khán đài vòng tay cung kính:
- Tại hạ đã vâng lệnh Giáo chủ, ném Huyền Lăng chết dưới vực sâu.
Huyết Ma Phong Trần hừ lên giận dữ:
- Bổn Giáo chủ kỳ hạn mi trong vòng ba chiêu phải giết cho kỳ được lão mũi trâu ấy, mi lại dùng đến ba chiêu rưỡi, đáng xử trách hay chăng?
Vạn Các Lang Bồng mặt liền đổi sắc, run run giọng nói:
- Xin theo giáo quy xử lý!
Huyết Ma Phong Trần buông ra một chuỗi cười âm trầm đầy tử khí:
- Chấp pháp bất nghiêm, giáo lệnh khó ban hành, bổn Giáo chủ làm sao thống trị thiên hạ võ lâm? Vệ Thủ Đồng, mi đã phạm quy điều thứ nhất của bổn giáo:
"Không tuân giáo lệnh", tội đáng chết.
Lão dừng lại giây phút và tiếp:
- Nhưng niệm chút công hãn mã khi xưa, bổn Giáo chủ rộng lòng cho mi tự xử lấy mình, khỏi bị cảnh ngũ mã phanh thây!
Vạn Các Lang Bồng Vệ Thủ Đồng nghe xong, sắc mặt càng thay đổi khác thường, lẳng lặng tung mình xuống khán đài, rồi buông tiếng cười to lên như điên như dại.
Giọng cười của lão họ Vệ rũ rượi, lồng lộng như chất chứa đủ oán hờn, phẫn uất, bi thương ...
Tiếng cười tiếp nối vang mãi như một chuỗi thanh âm vạch dài vào không khí.
Rồi bỗng nhiên lão dứt ngang giọng cười, sang sảng cất lời:
- Khuyên chư vị hào kiệt hắc, bạch hai cánh nên đồng tâm hiệp lực chống kháng với lão ma đầu ấy, tuyệt đối đừng quy thuận lão, tại hạ chính là một tấm gương sáng cho kẻ muốn hợp tác cùng kẻ ác ...
Vạn Các Lang Bồng chưa kịp tròn lời, Huyết Ma Phong Trần đã đùng đùng nộ khí, ngón trỏ tay phải lập tức xòe ra, búng vèo vào sống lưng Vệ Thủ Đồng một chỉ.
Sau một tiếng rú thảm, thân hình Vệ Thủ Đồng bị luồng chỉ phong cuốn lên khỏi mặt đất và bay thẳng xuống vực sâu.
Mọi người thất sắc lắc đầu:
- Quả là một chiêu Thiết Kim Cang Chỉ lợi hại!
Không Động Huệ Tĩnh Chân Nhân khẽ giọng khích động quần hào:
- Con đường tự cứu trước mắt chỉ còn cách các đại phái chúng ta đoàn kết lại với nhau.
Trong nhất thời, quần hào đều khiếp hãi uy danh của Huyết Ma Phong Trần, chẳng một ai dám hưởng ứng lời kêu gọi của Huệ Tĩnh Chân Nhân.
Huyết Ma Phong Trần bỗng ngửa mặt buông ra một chuỗi cười khành khạch.
Thanh âm tràng cười ấy như xoáy dội vào màng tai mọi người hiện diện, lồng lộng dội lại khắp rừng cây hốc đá.
Qua chuỗi cười dài đắc ý, Huyết Ma Phong Trần cao giọng tiếp lời:
- Hiện giờ hẳn trong quý vị không còn ai phản đối việc làm của bổn giáo, kể như từ đây đã quy thuận bổn giáo rồi, mỗi chư vị đại biểu của các môn bang phái đến bổn đài tuyên thệ rồi thọ lãnh lệnh phù của bổn giáo.
Thất Hoa Quân Tử nhếch môi cười sắc lạnh, ném một tia nhìn khinh miệt về phía Huyết Ma Phong Trần.
Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn chậm rãi đứng lên gằn giọng hỏi:
- Còn chúng tôi hợp tác, hay chịu sự lãnh đạo của Giáo chủ?
Vốn nghe qua danh Độc Long Trảo của Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn rất lợi hại và thâm độc, Huyết Ma Phong Trần thoáng trầm ngâm giây lát rồi mới cất lời:
- Tất nhiên là trên phương diện hợp tác.
Bát Quái Môn chủ đôi mắt chợt long lanh hào khí:
- Tại hạ có một lời thỉnh nghị, không biết Triệu Giáo chủ có đồng ý không?
Huyết Ma Phong Trần mỉm cười:
- Đỗ đại hiệp có cao kiến chi?
Bát Quái Môn chủ sang sảng tiếp lời:
- Triệu Giáo chủ trong thiếp mời rõ ràng thỉnh mời quần hào tam sơn ngũ nhạc đến đây để bầu Minh chủ, thế mà giờ đây Giáo chủ lại uy hiếp họ phải quy thuận Giáo chủ. Với cách thị cường tác uy ấy, e rằng khó có được sự thuần phục của anh hùng thiên hạ.
Huyết Ma Phong Trần cười nhếch mép, liếc nhanh tia mắt sang Cuồng Cuồng Tử- thủ lãnh của bọn Hắc Tượng Ngũ Cuồng ngầm ra hiệu.
Đoàn Giang Bảo chủ mấy lần giật nhẹ chéo áo của Bát Quái Môn chủ, nhưng ông vẫn như không biết, trợn tròn đôi mắt tiếp lời:
- Đỗ Hồng Ẩn này dù phải chết cũng quyết không khuất phục dưới một uy lực nào!
Cuồng Cuồng Tử tiếp nhận chỉ thị ngầm của Huyết Ma Phong Trần vừa rồi, liền quay sang Tiêu Diêu Cốc chủ gật đầu hội ý, đoạn đứng phắt lên hầm hầm cất giọng:
- Đỗ Hồng Ẩn, vậy ông muốn thế nào?
Nhìn rõ kẻ đối thoại là Cuồng Cuồng Tử, thủ lĩnh của Hắc Tượng Ngũ Cuồng miền bắc biên thùy, Đỗ Hồng Ẩn đùng đùng nổi giận:
- Nơi đây, giờ này Lý huynh không phải là người đủ tư cách đứng ra hạch hỏi!
Tiêu Diêu Cốc chủ vỗ bàn đứng lên nói to như thét:
- Còn ngươi đủ tư cách đấy à?
Té ra hai người đã có lần chạm trán cùng cha con Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn ở ngoại thành Mai Hóa ba tháng trước, hai người lòng đều ôm hận, mượn ngay cơ hội này để báo phục.
Con gái của Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn là Đỗ Dĩ Lan cười khẩy mỉa mai:
- Ồ! Tiêu Diêu Cốc chủ, không lẽ Cốc chủ tính cùng cha tôi đấu thêm một trận nữa à?
Tiêu Diêu Cốc chủ quá thẹn nạt to:
- Nơi đây không phải là chỗ để cho con liễu đầu thối hỗn hào nói chuyện.
Bị mắng, Đỗ Dĩ Lan mặt hoa bừng sắc đỏ, bàn tay chợt vung nhanh tới trước mặt đối phương.
Chát! ...
Tiêu Diêu Cốc chủ trong lúc ơ hờ, bị phải cái tát tai như trời giáng xiểng niểng thối lui một bước.
Sau khi tát cho Tiêu Diêu Cốc chủ một cái, Đỗ Dĩ Lan chống nạnh trợn mày:
- Ta không những nói chuyện mà còn đánh mi là khác.
Tiêu Diêu Cốc chủ nộ khí xung thiên, gầm lên một tiếng, vươn tay nhảy xổ đến chụp lấy đầu vai Đỗ Dĩ Lan.
Thấy con gái sắp bị nguy, Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn đứng phắt dậy, năm ngón tay đồng thời xòe rộng, bắn ra đồng thời năm luồng chỉ phong vụt véo xỉa nhanh vào hướng Tiêu Diêu Cốc chủ, miệng thét vang như sấm động:
- Cao Tú Thạch, nếu mi không thu chưởng, lão phu lập tức giết chết mi.
Tiêu Diêu Cốc chủ chẳng những không thu chưởng mà tay trái của lão quật tréo ra một chưởng đón lấy thế công của Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn.
Đôi luồng kình phong bắn thẳng vào nhau tạo nên một tiếng nổ kinh hồn, song phương đấu thủ đều loạng choạng tháo lui một bước.
Huyết Ma Phong Trần sắc mặt trầm nghiêm to tiếng:
- Giữa hai bên có ân oán chi, sẵn đây có đông đủ quần hào chứng cuộc, cứ đem ra giải quyết cho xong.
Dụng tâm của lão là khích cho đôi bên tàn sát lẫn nhau, như vậy chỉ trong một phát mà bắn trúng hai chim, không hao phí một chút sức lực.
Cuồng Cuồng Tử, Tiêu Diêu Cốc chủ song song cùng buông mình xuống khán đài, lên giọng thách thức:
- Đỗ Hồng Ẩn, mi có bản lĩnh cứ xuống đài, món nợ máu hôm nào, chúng ta quyết đòi lại tại chốn này.
Bát Quái Môn chủ trước lời lẽ khiêu khích của đối phương dễ đâu chịu nhịn.
Sau một tiếng gầm to giận dữ, ông phi thân đáp nhẹ trước mặt hai người.
Đỗ Dĩ Lan cũng bén gót theo cha nhảy xuống.
Bốn tên trong Hắc Tượng Ngũ Cuồng còn lại cũng vội vã lao mình xuống khán đài vây lấy cha con Đỗ Hồng Ẩn vào giữa.
Cuồng Ngông Tử đứng thứ hai trong Hắc Tượng Ngũ Cuồng liền cất tiếng cười lạt:
- Đỗ Hồng Ẩn, mi dám trêu chọc cả Hắc Tượng Ngũ Cuồng, đảm lược quả chẳng nhỏ!
Bát Quái Môn chủ quét mắt ước lượng đối thủ quanh mình, đoạn cất tiếng cười to:
- Lão phu cùng Hắc Tượng Ngũ Cuồng các ngươi xưa nay không thù hận, nhưng Cuồng Cuồng Tử nơi thành Mai Hóa hung hăng chuốc khổ vào thân, các ngươi chẳng xét mình mà trở lại trách cứ lão phu à?
Cuồng Ngông Tử hừ lên một tiếng to:
- Đỗ Hồng Ẩn, mi vô duyên vô cớ đánh gãy một cánh tay của Cuồng Cuồng Tử đại ca ta, lại còn thốt lời ngang ngạnh, quả là khinh người quá đáng.
Bát Quái Môn chủ đã nổi nóng, thét lớn:
- Như thế mi làm gì được ta?
Cuồng Cuồng Tử giận tái xám mặt mày, tay trái xốc thanh quạt, âm trầm gằn giọng:
- Tên chó già khốn kiếp, hãy đền cánh tay gãy cho ta.
Cùng theo thanh âm, bóng quạt đã loáng thành hình cánh cung xỉa nhanh vào đối phương.
Biết rõ thanh quạt của đối phương rất ư lợi hại, Bát Quái Môn chủ chẳng dám đón thẳng, vội tràn người tránh sang năm bước.
Tiêu Diêu Cốc chủ lập tức rút phăng thanh kiếm, bồi thêm một nhát và quát to:
- Lão già đui, hãy nếm một kiếm của Cao mỗ.
Bát Quái Môn chủ đã từng một lần cùng hai người giao tranh, thầm hiểu công lực của đối phương chẳng phải là hạng tầm thường, không chút chậm trễ, hai tay phân thành đôi phía, một chận lấy thế công của Tiêu Diêu Cốc chủ, một đỡ lấy bóng quạt của Cuồng Cuồng Tử.
Tiêu Diêu Cốc chủ kiếm pháp do Quan Lễ Kiệt, chồng của Mê Hồn Băng Cơ chân truyền, trong khoảnh khắc công ra năm chiêu, kiếm kình vừa mạnh lại vừa nhanh, từng kiếm nối giao nhau, trùng trùng như sơn nhạc phủ quanh đối phương.
Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn là một trong những tay hảo thủ thượng thặng hùng cứ nhất phương, trước thế công của Tiêu Diêu Cốc chủ dù lợi hại phi thường đến đâu, nhưng dễ nào áp đảo được lão.
Sau một tiếng thét dội động từng không, Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn nhấc người lên cao hơn bốn trượng cao, xông ra khỏi vòng đai kiếm kình của địch, đôi cánh tay áo phất động ở giữa trời trông như một thớt đại bàng chớp cánh, từ trên cao bổ vút xuống phản công.
Cuồng Cuồng Tử vội bắn mình vụt theo, ngọn quạt trong tay như sao giăng điện lóe phất nhanh vào Linh Đài huyệt nơi sau lưng Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn.
Đỗ Hồng Ẩn vừa thoáng nghe hơi gió lạ, lập tức xoay người, tay chưởng đồng thời quật ra như chớp nhoáng.
Cả ba đối thủ đều dùng lối tốc chiến mãnh công, trong khoảnh khắc đã hai mươi chiêu qua tay, vẫn bất phân thắng bại.
Trên khán đài, Huyết Ma Phong Trần không ngớt buông tiếng cười lạnh nhạt, khẽ đắc ý gật gù đầu.
Đoàn Giang Bảo chủ đã nhìn thấu dụng tâm hiểm độc của Huyết Ma Phong Trần, liền đằng hắng một tiếng, buông lời ướm dò:
- Triệu Giáo chủ thiết lập đại hội nơi Tuyền Mộ Sơn hôm nay, với mục đích là ...
Huyết Ma Phong Trần cười nhẹ ngắt lời:
- Đoàn Bảo chủ định nói gì thế? Hà tất phải đa nghi, ta mời các vị đến đây là để bình định võ lâm, đồng chia thiên hạ!
Nhìn thấy thái độ ôn hòa của Huyết Ma Phong Trần, lửa trong người Đoàn Giang Bảo chủ đã hạ bớt phần nào, ôn tồn hỏi tiếp:
- Nhưng lời lẽ của Giáo chủ lúc nãy đối với võ lâm nhân vật, dường như hơi quá miệt thị?
Huyết Ma Phong Trần nhẹ thở dài:
- Cũng có lẽ là lời ta hơi quá đáng, song những lời ấy không phải để nói với chư vị.
Đoàn Bảo chủ từ muôn dặm xa xôi đến đây, bổn Giáo chủ cảm tạ đã chẳng hết, lý đâu dùng ơn đổi oán? Tạm gác chuyện ấy, mời Bảo chủ cùng ta cạn đôi chung để tỏ dạ đồng minh mật thiết.
Dứt lời, lão chậm rãi ngồi xuống bàn tiệc, nhẹ nâng ly chuốc mời.
Đoàn Giang Bảo chủ với Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn có tình bè bạn qua lại, giờ đây thấy bằng hữu bị đám Hắc Tượng Ngũ Cuồng và Tiêu Diêu Cốc chủ vây công túi bụi, đôi bên đánh nhau mù đất mịt trời, không dằn được, chau mày cất giọng:
- Muốn tỏ tình thân nghị và giải tỏa hiềm nghi, tốt hơn hết là Triệu Giáo chủ nên đứng ra hòa giải cuộc tranh phong giữa Đỗ Hồng Ẩn cùng đám người kia.
Huyết Ma Phong Trần đưa mắt liếc nhanh về trận trường, lòng càng cao hứng, thật đúng vào kế hoạch của lão:
Đôi bên càng mặc sức tương tàn, mưu "một phát bắn hai chim".
của lão càng gặt thu nhiều kết quả.
Lão vụt buông tiếng cười khanh khách:
- Đây là thù oán riêng tư giữa đôi đàng, ta biết làm thế nào mà hòa giải cho yên?
Đoàn Giang Bảo chủ nghiêm sắc:
- Nhưng hôm nay Triệu Giáo chủ đứng vào địa vị chủ nhân, mà nhóm Hắc Tượng Ngũ Cuồng và Tiêu Diêu Cốc chủ dường như rất phục tùng Giáo chủ, tất chẳng phải là vấn đề khó khăn với Giáo chủ!
Huyết Ma Phong Trần trước lý giải xác đáng của đối phương, tự hiểu mình không sao tranh luận được, nhưng với uy danh của mình liền hạ giọng:
- Lời tuy thế, nhưng vị Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn, tánh khí nóng như lửa, dễ chi ai khuyên giải được. Đoàn Bảo chủ này, chúng ta cùng cạn ba chung, rồi tìm lời khuyên y cũng chẳng muộn.
Quay sang ả tỳ nữ gần bên, Huyết Ma Phong Trần ném một tia nhìn sâu sắc:
- Sao chưa rót rượu mời tân khách cho rồi?
Ả tỳ nữ áo hoa ngũ sắc liền hội ý, nhanh nhẹn rót rượu đã dự sẵn vào chung trên khắp bàn tiệc.
Huyết Ma Phong Trần liền ngửa cổ tu trước một chung để chứng tỏ với tân khách là trong rượu không có độc.
Đoàn Giang Bảo chủ và mọi người khi ấy mới hết nghi nan, nâng chung cạn theo.
Huyết Ma Phong Trần liền cười lên khanh khách:
- Giữa buổi tiệc, chúng ta tạm thời gác mọi chuyện sang bên để cho cuộc rượu được vui trong trọn vẹn.
Lão quay sang ra lệnh cho ả tỳ nữ phía sau lưng:
- Rót rượu thêm và truyền cho bọn họ trỗi nhạc giúp vui cho tân khách.
Dứt lời, lão liền nâng chung rượu lên trước mặt, khuyên mời:
- Đời người được mấy thuở vui say! Mời chư vị cùng bổn Giáo chủ cạn luôn ba chung.
Lời vừa dứt, chung rượu đã kề bên môi lão và uống cạn.
Trong khi ấy, nơi trận cuộc Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn cùng đám Hắc Tượng Ngũ Cuồng và Tiêu Diêu Cốc chủ đã dần dần đi đến chỗ quyết liệt của kẻ mất người còn, thì trên khán đài, Huyết Ma Phong Trần lại ngất ngưỡng nghe nhạc, uống rượu rất an nhàn như chẳng biết.
Đội nhạc công đã bắt đầu trỗi lên một khúc trữ tình dìu dặt ...
Tiếng cười của Huyết Ma Phong Trần xen trong giọng nhạc từng chuỗi, từng chuỗi lanh lảnh vang lên ...
Đoàn Giang Bảo cùng Hồi Thê tam Bảo chủ bốn người, sau khi nốc cạn ba chung đều khẽ nhíu mày khó chịu, cảm thấy trong chất rượu có mùi dị thường.
Đoàn Giang vội buông chung đứng dậy:
- Giáo chủ mời chúng tôi uống rượu, phải chăng là có hảo ý?
Huyết Ma Phong Trần chợt đổi giọng cười thật âm trầm:
- Tất nhiên là hảo ý, không lẽ uống rượu không phải là hảo ý hay sao?
Thấy thái độ của lão biến đổi, Đoàn Giang cảm thấy sự tình càng diễn biến không phải, đầu ông choáng váng khác thường, huyết khí trong người như càng tăng hừng hực, vội quay sang hỏi thăm tình trạng của Bảo Chủ Lưu Thừa Ân:
- Lưu Bảo chủ thấy thế nào?
Lưu Thừa Ân nhíu mày khẽ giọng:
- Tại hạ dường như có hơi say, vừa rồi chúng ta mỗi người chỉ uống có ba chung, sao lại ...
Đoàn Giang Bảo chủ bỗng vụt vỗ mạnh xuống bàn quát to:
- Triệu Giáo chủ, trong rượu ngươi đã bỏ chất chi?
Huyết Ma Phong Trần không đáp mà ngửa mặt buông lên một chuỗi cười khủng khiếp:
- Các ngươi đã uống vào chất độc tửu Xuyên Trường dễ chi sống được ba tiếng đồng hồ mà hòng hạch hỏi! Ha ha ... ha ha ...
Đoàn Giang mặt càng tái trắng, song chưởng nhấc cao định đẩy ra, chợt nghe trong trận vang lên một tiếng thét hãi hùng của một kẻ sắp chết.
Ông giật mình xoay mắt nhìn sang, thấy Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ân đang lảo đảo thối lui năm sáu bước, tay phải một vết thương khá dài, máu tươi bắn ra như xối.
Đỗ Dĩ Lan thấy cha bị thương, tru tréo gào lên:
- Cha ... cha ...
Và như một kẻ điên, nàng phóng vào trận trường.
Huyết Ma Phong Trần đột nhiên thét lên lanh lảnh:
- Con quỷ cái kia, chạy đi đâu?
Tay phải lão lập tức phóng ra một ngọn Thiết Kim Cang Chỉ điểm vào lưng thiếu nữ.
Trên khán đài, Hồi Thê tam Bảo chủ, Đoàn Giang Bảo chủ và mọi người trước cuộc đột biến ấy chưa kịp hết sửng sờ tìm cách phản ứng. Bốn vị Hộ pháp áo tím của Huyết Ma Phong Trần bất thần cùng đứng phắt lên, năm ngón tay đồng loạt xỉa ra, khiến ba Bảo chủ ở miền Hồi Thê cùng Đoàn Giang Bảo chủ trong lúc ơ hờ đều bị trúng vào huyệt đạo, trước sau đều té bổ nhào trên khán đài.
Ngay khi ấy, từ nơi góc bắc của tuyệt đỉnh, đột nhiên ba bóng người xuất hiện cùng một lúc.
Hai ngươi lao thẳng vào hướng trận cuộc chạm lấy thế công của Ngũ Cuồng và Tiêu Diêu Cốc chủ.
Một người nhảy bổ đến hứng lấy luồng chỉ phong của Huyết Ma Phong Trần, miệng quát vang:
- Ma đầu dừng tay!
Huyết Ma Phong Trần vội thu nhanh chỉ phong, định thần nhìn kỹ, không khỏi giật bắn mình kinh hãi, hoang mang ...
Muốn lên trên đỉnh, phải đi theo một thang dây được treo ở hướng bắc.
Lúc này đã sắp ngọ, quần hùng đều tụ về đông đủ, vẻ mặt người nào cũng đăm chiêu.
Trên những dãy ghế dài, đủ mặt nhân vật cao thủ võ lâm hai phái hắc, bạch.
Mễ Lệ Hoa, đệ tử của Thất Hoa Quân Tử Quách Diệp Thanh, ngồi cạnh sư phụ, đôi mắt phụng đen nhánh thỉnh thoảng nhìn sang đối diện, lòng thấp thỏm lo âu:
"Sao không thấy Trầm Miên Tích đến?".
Nàng không dằn lòng được, kề tai hỏi nhỏ sư phụ:
- Sư phụ à, sư phụ nhắm xem Tích đại ca có đến hay là không?
Thất Hoa Quân Tử nhíu mày một lúc rồi lắc đầu:
- Sư phụ làm sao biết được, cách đây một tháng, sư phụ đã nhắn tin cho Trầm đệ rồi, chỉ sợ Trầm đệ gặp cảnh không hay dọc đường.
Chợt khi ấy, tiếng đại hồng chung rền vang lên mười ba lượt.
Người ngồi ghế sát bên cạnh trái của Thất Hoa Quân Tử là Hắc Bảo chủ Mã Mao Trung, kề tai Thất Hoa Quân Tử hỏi khẽ:
- Quách tiền bối hôm nay với thái độ nào mà tham gia đại hội này?
Thất Hoa Quân Tử cười lạt:
- Tất nhiên chúng ta đứng vào địa vị chính phái, với phương thức đồng minh để tham gia đại hội.
Mã Mao Trung lắc đầu cười:
- Với mắt của tại hạ xét đoán thì cuộc bố trí hôm nay trên danh nghĩa tuy gọi là bình đẳng đồng minh nhưng kỳ thực mỗi hành động đều bị Huyết Ma Phong Trần câu thúc. Trên đỉnh này, cả ba mặt đều là vực sâu thăm thẳm, chỉ có một chiếc thang dây lại được nhóm cao thủ Hỏa Đăng Giáo canh phòng, chúng ta dù chấp cánh cũng khó trở xuống.
Thất Hoa Quân Tử nhướng mày hừ lạt:
- Nếu như lão có ý đồ tung mẻ lưới tóm gọn võ lâm, chúng ta liều một mất một còn với y.
Mã Mao Trung sắc mặt nghiêm trầm:
- Theo chỗ tại hạ biết thì đám Vân Sơn Tứ Quái, Hắc Tượng Ngũ Cuồng, Quỷ Bảo, Tam Sát đã cúi đầu răm rắp dưới sự sai bảo của Huyết Ma Phong Trần, hiện tại chỉ còn có người của Hoàng phái mà thôi.
Ông dừng lại giây lát rồi tiếp:
- Thêm vào đấy, Huyết Ma Phong Trần còn thỉnh được hai nhân vật tối lợi hại đến giúp tay, một vị là Sát Ma Nữ Vương, một vị là Dương Xuân Long.
Ông chép miệng nói tiếp:
- Tại hạ dọc đường từ đông đến đây, nghe đồn Trầm Miên Tích từ võ công, khí vũ cho đến nghi biểu đều xuất chúng phi phàm.
Mễ Lệ Hoa bỗng xen vào:
- Trầm Miên Tích can đảm khí khái, không hổ là một vị hào kiệt muôn đời, rồng trong muôn rắn.
Thất Hoa Quân Tử gật đầu:
- Trầm Miên Tích chính là tiểu đệ của lão phu.
Mã Mao Trung cười nhẹ:
- Trầm Miên Tích, chúng tôi đã được gặp tại Các Mộng Sơn và đã được Các Mộng Sơn chủ truyền cho tuyệt học Phi Ưng Chưởng.
Thất Hoa Quân Tử mừng thầm trong bụng chẳng đáp lời. Vì ông nghĩ Trầm Miên Tích gặp được kỳ duyên ấy cũng là do số trời định đoạt. Cũng giống như dạo nọ, ông cứu Mễ Lệ Hoa từ tay bọn Hỏa Đăng Giáo, rồi nhận nàng làm đệ tử. Sau đó ông mới vỡ lẽ ra nàng và Trầm Miên Tích đã quen biết nhau. Nhưng đã nhận làm thầy trò rồi nên cũng khó đổi cách xưng hô.
Mã Mao Trung không thấy Thất Hoa Quân Tử nói gì, vội lên tiếng:
- Dường như đồ đệ của tiền bối đã phải lòng Trầm thiếu hiệp thì phải?
Mễ Lệ Hoa bẽn lẽn đỏ mặt, cúi đầu vân vê tà áo ...
Cũng trong lúc ấy, tại đỉnh phía bắc chỗ thang dây, đầu người xuất hiện lần lượt:
hai mươi bốn người khoác áo xanh, bọn họ chính là Đường chủ của Hỏa Đăng Giáo, thuộc hạ trung kiên của Huyết Ma Phong Trần.
Tiếp nối theo họ là mười hai gã mặc áo lam, chúng chính là Hương chủ của Hỏa Đăng Giáo.
Tiếp đến là tám lão già áo đỏ, rồi đến bốn lão già áo tím thần thái oai nghi, trịch thượng bước đến khán đài.
Tám lão già áo đỏ chính là tám vị Liệt Kỳ chủ, cùng bốn Hộ pháp (trong Hỏa Đăng Giáo có sáu vị Hộ pháp, nhưng Viên, Lang Hộ pháp đã chết dưới tay Trầm Miên Tích tại khu rừng hoang dạo nọ). Đây là hai nhóm cao thủ sắc nhọn đệ nhất của Hỏa Đăng Giáo.
Mọi người phân theo phẩm tước thứ tự ngồi xuống, chia nhau tiếp chuyện cùng các nhân vật Tứ Quái, Ngũ Cuồng, Quỷ Bảo, Tam Sát.
Không Động phái Huệ Tĩnh Chân Nhân ngồi trên khán đài hướng tây, quay sang Huyền Lăng Đạo Nhân của Hoa Sơn phái khẽ cất lời:
- Lão Huyết Ma Phong Trần hôm nay đem tất cả đệ tử dàn giá đến đây, tất có ý chẳng lành.
Huyền Lăng Đạo Nhân gật đầu:
- Lão chọn một tòa tuyệt phong chênh vênh hiểm trở này, không ngoài ý định một lưới tóm sạch tất cả cao thủ võ lâm. Nghe đồn là Thiếu Lâm chẳng tán đồng nên không phái người đến tham gia, do đấy mà xảy ra sự việc đồ sát Thiếu Lâm Tự ngày mồng bảy tháng bảy vừa qua.
Điểm Thương Tuyền Long Chân Nhân than dài:
- Đáng lẽ ra, sau khi họ tàn sát Thiếu Lâm Tự, chúng ta nên cấp tốc liên hợp giang hồ các đại môn phái đến vây Hỏa Đăng Giáo và hủy diệt chúng ngay. Nhưng tiếc nỗi, các đại môn phái đều không đồng tâm hiệp lực ...
Côn Luân Đạo Hạnh Chân Nhân tiếp lời:
- Bọn chúng như bóng ma nguyệt quế, khi ẩn khi hiện, trên giang hồ này có ai biết được Tổng đàn Hỏa Đăng Giáo đặt ở đâu mà truy sát. Do vậy, cục diện hôm nay, chúng ta cần phải đoàn kết thật chặt chẽ, nếu như lão ta đòi hỏi điều chi phi lý, chúng ta cùng đồng tâm gánh chia đại nạn cho nhau.
Không Động Huệ Tĩnh Chân Nhân, Điểm Thương Tuyền Long Chân Nhân, Hoa Sơn Huyền Lăng Đạo Nhân đều gật đầu tán thành.
Sắc mặt người nào cũng trầm nghiêm nặng nề. Nghe xong câu chuyện, Không Động, Hoa Sơn, Điểm Thương, Côn Luân cùng đưa mắt nhìn lẫn nhau có ý bảo nhau nên đem ân oán riêng tư của mình bình thời gác bỏ một bên, để chung vai góp sức đối phó với tình hình hiện tại.
Đột nhiên, tiếng đại hồng chung vang lên đúng hai mươi ba lượt. Từng tiếng âm ba lồng lộng như xoáy vào màng nhĩ của mọi người.
Tiếp theo đấy, giọng ngồi xướng lớn:
- Hỏa Đăng Giáo chủ lâm đài!
Chẳng mấy chốc sau, nơi chiếc thang dây hiện lên một lão già tóc đỏ, mà ai mới nhìn qua cũng biết ngay lão chính là Huyết Ma Phong Trần, Giáo chủ Hỏa Đăng Giáo.
Sau khi lên đến đỉnh phong, Huyết Ma Phong Trần liền quay lại ra lệnh cho mấy tên giáo đồ thu gọn chiếc thang dây và trao cho một cao thủ của Hỏa Đăng Giáo giữ gìn.
Huệ Tĩnh Chân Nhân lo lắng thở nhẹ một hơi dài:
- Tình hình trước mắt, chúng ta đang lâm vào cảnh cá chậu chim lồng rồi ...
Quần hùng trước tình trạng vừa rồi đều tái sắc nhìn nhau lo âu.
Huyền Lăng Đạo Nhân khẽ giọng bảo Huệ Tĩnh Chân Nhân:
- Hiện giờ ba phía là vực sâu không lối xuống, chúng ta dù chắp cánh cũng không thoát khỏi tuyệt vọng.
Huệ Tĩnh Chân Nhân trầm ngâm chép miệng:
- Binh gia có câu:
"Dồn vào tử địa, thế mà sống, dồn vào đường cùng, thế mà thoát".
Cục diện hiện tại chỉ còn cách liều lĩnh để giành phần sống là phương pháp duy nhất.
Long Môn Bang chủ Đoàn Thao Lục cào bứt mà than lên:
- Tiếc chẳng đem đến đông người để phòng bất trắc, sai một nước cờ thua luôn một ván là vậy!
Đang khi mọi người xôn xao bàn luận, Huyết Ma Phong Trần ung dung bước lên khán đài phía tây, mọi người trên đấy đều đứng lên chào đón.
Huyết Ma Phong Trần mỉm cười đáp lễ, phát ra một cử chỉ mời ngồi, đoạn cao giọng thốt:
- Hôm nay bổn Giáo chủ mời các vị đến đây để bầu ra một Minh chủ. Nhưng xét khắp thiên hạ, bổn Giáo chủ thấy rằng anh hào bốn bể chưa có người tài đức, mà bổn Giáo chủ dưới tay cao thủ như mây tụ ...
Hai bên khán đài đã có tiếng hừ lạnh nhạt, hoặc tiếng cười khẩy bất bình.
Lão nghiêm trang tiếp lời:
- Bổn Giáo chủ muốn thay mặt các giáo phái để bình định võ lâm, thống nhất bốn bể ...
Trong quần hào tiếng xao động phẩm bình đã cất lên đây đó.
Lão dừng lời, đôi mắt như hai ánh điện lạnh, quét khắp quần hào, to tiếng hơn:
- Hôm nay tham dự đại hội này, có đầy đủ đại biểu các phái hắc, bạch giang hồ, vị nào có ý không phục tùng sự lãnh đạo của bổn Giáo chủ, xin cho ý kiến.
Hoa Sơn Huyền Lăng Đạo Nhân nhớ đến sư huynh Hồ Quý bị sát tử dưới tay Hỏa Đăng Giáo trên đỉnh Nhạn Phong Sơn dạo nọ, nư giận càng phừng sôi, vỗ bàn đứng dậy thét to:
- Huyết Ma Phong Trần! Ông mời chúng ta đến đây là để quy thuận bản giáo?
Huyết Ma Phong Trần cười lạnh nhạt:
- Nếu đúng thì sao? Tên lỗ mũi trâu, mi định không phục tùng sự lãnh đạo của bổn giáo chăng?
Huyền Lăng Đạo Nhân hừ to:
- Lấy đức phục người thì còn, dùng bạo lực ép chế người là mất. Rất có thể võ công của bần đạo chẳng bằng nhà ngươi, nhưng thiên hạ võ lâm sẽ đứng lên cùng chung sức tiêu diệt Hỏa Đăng Giáo ...
Huyết Ma Phong Trần giận dữ thét vang:
- Chấp pháp!
Một trong tám lão già áo đỏ của Liệt Kỳ nơi hàng ghế cuối cùng vội đứng lên cung kính:
- Tại hạ có mặt! Chờ lệnh!
Huyết Ma Phong Trần trỏ tay về phía Huyền Lăng Đạo Nhân rít giọng:
- Ném tên đạo tặc này xuống vự sâu làm gương cho kẻ khác.
Thanh âm ghê gớm của Huyết Ma Phong Trần khiến người người đều ớn da lưng. Một trong tám lão già áo đỏ nọ cung kính tạ lệnh:
- Xin tuân lệnh!
Đoạn lão nhún chân nhẹ đáp xuống đài, ngạo nghễ đứng giữa sân sang sảng cất lời:
- Mi định tự xử hay để ta phải hạ thủ hở tên mũi trâu ngu dốt kia?
Huyền Lăng Đạo Nhân dù sao cũng là sư tôn của một đại phái, lẽ nào chịu nhẫn nhục trước những lời nói khinh miệt của đối phương, nư giận xông tràn lên đỉnh não, vội vàng lắc mình nhảy xuống đài, tay rút nhanh khí giới sau lưng, miệng quát to:
- Chớ lắm mồm, hãy mau cùng ta chiến thủ vài chiêu.
Lão già áo đỏ múa cây gậy trên tay, đồng thời lao vút tới.
Ánh gậy quẫy động tứ phương tám hướng, chờn vờn giữa vầng mây bạc.
Huyền Lăng Đạo Nhân cũng chẳng vừa, đường chiêu tiếp nối bao phủ đối phương giữa vòng đai kiếm ảnh.
Đôi bên vừa động thủ đã sử dụng những tuyệt chiêu của mình đối kháng. Qua mười chiêu giao tay, song phương thắng bại vẫn chưa tỏ tường.
Trên khán đài, dường như Huyết Ma Phong Trần đã sốt ruột, giậm chân thét to:
- Vệ Thủ Đồng, trong ba chiêu phải hạ thủ cho bằng được lão mũi trâu Huyền Lăng.
Thì ra lão già áo đỏ tên là Vệ Thủ Đồng, là một tay cự phách lừng danh giang hồ, ngoại hiệu Vạn Các Lang Bồng.
Nghe xong lời phán của Huyết Ma Phong Trần, Vạn Các Lang Bồng vội bắn mình ra khỏi vòng kiếm quang, đứng im hơi giữa trận, sắc mặt trầm nghiêm rắn lạnh.
Hàng ngàn tia mắt trên khán đài đều đổ dồn vào trận cuộc, nén thở đợi chờ cuộc ác đấu tiếp diễn ra.
Mọi người cùng chung một ý nghĩ:
"Làm thế nào Vạn Các Lang Bồng Vệ Thủ Đồng trong vòng ba chiêu có thể hạ được một tay kiếm cao thủ nhất nhì trên giang hồ. Bởi kiếm thuật củlên Huyền Lăng Đạo Nhân chính là do Nhất Linh Thượng Nhân, Chưởng môn nhân của Hoa Sơn phái chân truyền!".
Huyền Lăng Đạo Nhân lúc ấy chẳng còn dám khinh suất như ban đầu, vì qua mười chiêu giao tay võ công của Vệ Thủ Đồng đã đạt đến mức độc đáo tinh vi.
Còn về phần Vạn Các Lang Bồng lòng cũng lo âu suy nghĩ:
"Với kiếm pháp của Huyền Lăng Đạo Nhân như thế, trong ba chiêu khó chắc giết được đối phương. Nhưng giáo lệnh đã xuất khẩu ...".
Lão vụt nghiến răng quyết liệt, ngọn gậy liền theo đó nhấc cao, đánh vút vào người đối phương.
Huyền Lăng Đạo Nhân vội dùng kiếm vẹt ngang đón lại. Ngờ đâu Vạn Các Lang Bồng chẳng tiến lên lại tháo lui như muốn bỏ chạy.
Thấy vậy, Huyền Lăng Đạo Nhân liền quát theo:
- Vệ Thủ Đồng, ngươi định chạy đi đâu cho thoát khỏi tay bần đạo?
Kiếm cùng người lao theo chẹn lối của đối phương.
Như chờ có thế, Vạn Các Lang Bồng đợi cho ngọn kiếm của đối phương dí sát lên đỉnh đầu mình, lão liền rùn nhanh người xuống thấp, phóng mình nhập nội phản kích.
Trên khán đài, Tuyền Long Chân Nhân gọi thét lên:
- Huyền Lăng Đạo Nhân, mau nhấc người lên!
Biết ngay thế nguy, không đợi Tuyền Long Chân Nhân hết lời, Huyền Lăng Đạo Nhân định nhấc người lên và quật vút xuống một kiếm phản công, nhưng vẫn chậm trễ hơn một giây.
Với một thân pháp cực kỳ thần tốc, Vạn Các Lang Bồng vèo tới sát hông, ngọn gậy trên tay bổ vút xuống một đường chớp nhoáng vào cánh tay cầm kiếm của đối phương.
Huyền Lăng Đạo Nhân hự lên một tiếng đau đớn, ngọn kiếm văng sút khỏi tay, rơi cắm trên mặt đất.
Một cánh tay đã bị phế, Huyền Lăng Đạo Nhân biết rằng khó nỗi cự đương, rú lên một tiếng uất hận, vọt người định tẩu thoát lên khán đài.
Nhưng Vạn Các Lang Bồng với một thế Nã Tầm Thù nhanh hơn đường đạn bắn lao theo, tay phải túm lấy cổ áo của Huyền Lăng Đạo Nhân nhấc bổng lên khỏi mặt đất và ném xuống vực sâu.
Vài khắc sau, dưới lòng vực thẳm vọng lên tiếng rú não nùng.
Không khí tang tóc nặng nề lan thấm tâm trí mọi người, ai nấy đều ơn ớn rùng mình.
Không đầy năm chiêu, một thuộc hạ của Huyết Ma Phong Trần đã bắt sống một cao thủ kiếm thuật có hạng trong Cửu đại môn phái của Trung Nguyên, ném xuống vực sâu chết tốt.
Tất cả quần hùng có mặt đều lặng người kinh mang, trận trường bỗng chốc lặng yên như miền tử địa.
Đột nhiên một giọng như băng lạnh chậm rãi vang lên:
- Vệ Thủ Đồng bước sang đây!
Nghe tiếng gọi đầy sát khí của Huyết Ma Phong Trần, Vạn Các Lang Bồng không khỏi thầm lo âu, vội tung mình trở lên khán đài vòng tay cung kính:
- Tại hạ đã vâng lệnh Giáo chủ, ném Huyền Lăng chết dưới vực sâu.
Huyết Ma Phong Trần hừ lên giận dữ:
- Bổn Giáo chủ kỳ hạn mi trong vòng ba chiêu phải giết cho kỳ được lão mũi trâu ấy, mi lại dùng đến ba chiêu rưỡi, đáng xử trách hay chăng?
Vạn Các Lang Bồng mặt liền đổi sắc, run run giọng nói:
- Xin theo giáo quy xử lý!
Huyết Ma Phong Trần buông ra một chuỗi cười âm trầm đầy tử khí:
- Chấp pháp bất nghiêm, giáo lệnh khó ban hành, bổn Giáo chủ làm sao thống trị thiên hạ võ lâm? Vệ Thủ Đồng, mi đã phạm quy điều thứ nhất của bổn giáo:
"Không tuân giáo lệnh", tội đáng chết.
Lão dừng lại giây phút và tiếp:
- Nhưng niệm chút công hãn mã khi xưa, bổn Giáo chủ rộng lòng cho mi tự xử lấy mình, khỏi bị cảnh ngũ mã phanh thây!
Vạn Các Lang Bồng Vệ Thủ Đồng nghe xong, sắc mặt càng thay đổi khác thường, lẳng lặng tung mình xuống khán đài, rồi buông tiếng cười to lên như điên như dại.
Giọng cười của lão họ Vệ rũ rượi, lồng lộng như chất chứa đủ oán hờn, phẫn uất, bi thương ...
Tiếng cười tiếp nối vang mãi như một chuỗi thanh âm vạch dài vào không khí.
Rồi bỗng nhiên lão dứt ngang giọng cười, sang sảng cất lời:
- Khuyên chư vị hào kiệt hắc, bạch hai cánh nên đồng tâm hiệp lực chống kháng với lão ma đầu ấy, tuyệt đối đừng quy thuận lão, tại hạ chính là một tấm gương sáng cho kẻ muốn hợp tác cùng kẻ ác ...
Vạn Các Lang Bồng chưa kịp tròn lời, Huyết Ma Phong Trần đã đùng đùng nộ khí, ngón trỏ tay phải lập tức xòe ra, búng vèo vào sống lưng Vệ Thủ Đồng một chỉ.
Sau một tiếng rú thảm, thân hình Vệ Thủ Đồng bị luồng chỉ phong cuốn lên khỏi mặt đất và bay thẳng xuống vực sâu.
Mọi người thất sắc lắc đầu:
- Quả là một chiêu Thiết Kim Cang Chỉ lợi hại!
Không Động Huệ Tĩnh Chân Nhân khẽ giọng khích động quần hào:
- Con đường tự cứu trước mắt chỉ còn cách các đại phái chúng ta đoàn kết lại với nhau.
Trong nhất thời, quần hào đều khiếp hãi uy danh của Huyết Ma Phong Trần, chẳng một ai dám hưởng ứng lời kêu gọi của Huệ Tĩnh Chân Nhân.
Huyết Ma Phong Trần bỗng ngửa mặt buông ra một chuỗi cười khành khạch.
Thanh âm tràng cười ấy như xoáy dội vào màng tai mọi người hiện diện, lồng lộng dội lại khắp rừng cây hốc đá.
Qua chuỗi cười dài đắc ý, Huyết Ma Phong Trần cao giọng tiếp lời:
- Hiện giờ hẳn trong quý vị không còn ai phản đối việc làm của bổn giáo, kể như từ đây đã quy thuận bổn giáo rồi, mỗi chư vị đại biểu của các môn bang phái đến bổn đài tuyên thệ rồi thọ lãnh lệnh phù của bổn giáo.
Thất Hoa Quân Tử nhếch môi cười sắc lạnh, ném một tia nhìn khinh miệt về phía Huyết Ma Phong Trần.
Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn chậm rãi đứng lên gằn giọng hỏi:
- Còn chúng tôi hợp tác, hay chịu sự lãnh đạo của Giáo chủ?
Vốn nghe qua danh Độc Long Trảo của Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn rất lợi hại và thâm độc, Huyết Ma Phong Trần thoáng trầm ngâm giây lát rồi mới cất lời:
- Tất nhiên là trên phương diện hợp tác.
Bát Quái Môn chủ đôi mắt chợt long lanh hào khí:
- Tại hạ có một lời thỉnh nghị, không biết Triệu Giáo chủ có đồng ý không?
Huyết Ma Phong Trần mỉm cười:
- Đỗ đại hiệp có cao kiến chi?
Bát Quái Môn chủ sang sảng tiếp lời:
- Triệu Giáo chủ trong thiếp mời rõ ràng thỉnh mời quần hào tam sơn ngũ nhạc đến đây để bầu Minh chủ, thế mà giờ đây Giáo chủ lại uy hiếp họ phải quy thuận Giáo chủ. Với cách thị cường tác uy ấy, e rằng khó có được sự thuần phục của anh hùng thiên hạ.
Huyết Ma Phong Trần cười nhếch mép, liếc nhanh tia mắt sang Cuồng Cuồng Tử- thủ lãnh của bọn Hắc Tượng Ngũ Cuồng ngầm ra hiệu.
Đoàn Giang Bảo chủ mấy lần giật nhẹ chéo áo của Bát Quái Môn chủ, nhưng ông vẫn như không biết, trợn tròn đôi mắt tiếp lời:
- Đỗ Hồng Ẩn này dù phải chết cũng quyết không khuất phục dưới một uy lực nào!
Cuồng Cuồng Tử tiếp nhận chỉ thị ngầm của Huyết Ma Phong Trần vừa rồi, liền quay sang Tiêu Diêu Cốc chủ gật đầu hội ý, đoạn đứng phắt lên hầm hầm cất giọng:
- Đỗ Hồng Ẩn, vậy ông muốn thế nào?
Nhìn rõ kẻ đối thoại là Cuồng Cuồng Tử, thủ lĩnh của Hắc Tượng Ngũ Cuồng miền bắc biên thùy, Đỗ Hồng Ẩn đùng đùng nổi giận:
- Nơi đây, giờ này Lý huynh không phải là người đủ tư cách đứng ra hạch hỏi!
Tiêu Diêu Cốc chủ vỗ bàn đứng lên nói to như thét:
- Còn ngươi đủ tư cách đấy à?
Té ra hai người đã có lần chạm trán cùng cha con Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn ở ngoại thành Mai Hóa ba tháng trước, hai người lòng đều ôm hận, mượn ngay cơ hội này để báo phục.
Con gái của Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn là Đỗ Dĩ Lan cười khẩy mỉa mai:
- Ồ! Tiêu Diêu Cốc chủ, không lẽ Cốc chủ tính cùng cha tôi đấu thêm một trận nữa à?
Tiêu Diêu Cốc chủ quá thẹn nạt to:
- Nơi đây không phải là chỗ để cho con liễu đầu thối hỗn hào nói chuyện.
Bị mắng, Đỗ Dĩ Lan mặt hoa bừng sắc đỏ, bàn tay chợt vung nhanh tới trước mặt đối phương.
Chát! ...
Tiêu Diêu Cốc chủ trong lúc ơ hờ, bị phải cái tát tai như trời giáng xiểng niểng thối lui một bước.
Sau khi tát cho Tiêu Diêu Cốc chủ một cái, Đỗ Dĩ Lan chống nạnh trợn mày:
- Ta không những nói chuyện mà còn đánh mi là khác.
Tiêu Diêu Cốc chủ nộ khí xung thiên, gầm lên một tiếng, vươn tay nhảy xổ đến chụp lấy đầu vai Đỗ Dĩ Lan.
Thấy con gái sắp bị nguy, Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn đứng phắt dậy, năm ngón tay đồng thời xòe rộng, bắn ra đồng thời năm luồng chỉ phong vụt véo xỉa nhanh vào hướng Tiêu Diêu Cốc chủ, miệng thét vang như sấm động:
- Cao Tú Thạch, nếu mi không thu chưởng, lão phu lập tức giết chết mi.
Tiêu Diêu Cốc chủ chẳng những không thu chưởng mà tay trái của lão quật tréo ra một chưởng đón lấy thế công của Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn.
Đôi luồng kình phong bắn thẳng vào nhau tạo nên một tiếng nổ kinh hồn, song phương đấu thủ đều loạng choạng tháo lui một bước.
Huyết Ma Phong Trần sắc mặt trầm nghiêm to tiếng:
- Giữa hai bên có ân oán chi, sẵn đây có đông đủ quần hào chứng cuộc, cứ đem ra giải quyết cho xong.
Dụng tâm của lão là khích cho đôi bên tàn sát lẫn nhau, như vậy chỉ trong một phát mà bắn trúng hai chim, không hao phí một chút sức lực.
Cuồng Cuồng Tử, Tiêu Diêu Cốc chủ song song cùng buông mình xuống khán đài, lên giọng thách thức:
- Đỗ Hồng Ẩn, mi có bản lĩnh cứ xuống đài, món nợ máu hôm nào, chúng ta quyết đòi lại tại chốn này.
Bát Quái Môn chủ trước lời lẽ khiêu khích của đối phương dễ đâu chịu nhịn.
Sau một tiếng gầm to giận dữ, ông phi thân đáp nhẹ trước mặt hai người.
Đỗ Dĩ Lan cũng bén gót theo cha nhảy xuống.
Bốn tên trong Hắc Tượng Ngũ Cuồng còn lại cũng vội vã lao mình xuống khán đài vây lấy cha con Đỗ Hồng Ẩn vào giữa.
Cuồng Ngông Tử đứng thứ hai trong Hắc Tượng Ngũ Cuồng liền cất tiếng cười lạt:
- Đỗ Hồng Ẩn, mi dám trêu chọc cả Hắc Tượng Ngũ Cuồng, đảm lược quả chẳng nhỏ!
Bát Quái Môn chủ quét mắt ước lượng đối thủ quanh mình, đoạn cất tiếng cười to:
- Lão phu cùng Hắc Tượng Ngũ Cuồng các ngươi xưa nay không thù hận, nhưng Cuồng Cuồng Tử nơi thành Mai Hóa hung hăng chuốc khổ vào thân, các ngươi chẳng xét mình mà trở lại trách cứ lão phu à?
Cuồng Ngông Tử hừ lên một tiếng to:
- Đỗ Hồng Ẩn, mi vô duyên vô cớ đánh gãy một cánh tay của Cuồng Cuồng Tử đại ca ta, lại còn thốt lời ngang ngạnh, quả là khinh người quá đáng.
Bát Quái Môn chủ đã nổi nóng, thét lớn:
- Như thế mi làm gì được ta?
Cuồng Cuồng Tử giận tái xám mặt mày, tay trái xốc thanh quạt, âm trầm gằn giọng:
- Tên chó già khốn kiếp, hãy đền cánh tay gãy cho ta.
Cùng theo thanh âm, bóng quạt đã loáng thành hình cánh cung xỉa nhanh vào đối phương.
Biết rõ thanh quạt của đối phương rất ư lợi hại, Bát Quái Môn chủ chẳng dám đón thẳng, vội tràn người tránh sang năm bước.
Tiêu Diêu Cốc chủ lập tức rút phăng thanh kiếm, bồi thêm một nhát và quát to:
- Lão già đui, hãy nếm một kiếm của Cao mỗ.
Bát Quái Môn chủ đã từng một lần cùng hai người giao tranh, thầm hiểu công lực của đối phương chẳng phải là hạng tầm thường, không chút chậm trễ, hai tay phân thành đôi phía, một chận lấy thế công của Tiêu Diêu Cốc chủ, một đỡ lấy bóng quạt của Cuồng Cuồng Tử.
Tiêu Diêu Cốc chủ kiếm pháp do Quan Lễ Kiệt, chồng của Mê Hồn Băng Cơ chân truyền, trong khoảnh khắc công ra năm chiêu, kiếm kình vừa mạnh lại vừa nhanh, từng kiếm nối giao nhau, trùng trùng như sơn nhạc phủ quanh đối phương.
Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn là một trong những tay hảo thủ thượng thặng hùng cứ nhất phương, trước thế công của Tiêu Diêu Cốc chủ dù lợi hại phi thường đến đâu, nhưng dễ nào áp đảo được lão.
Sau một tiếng thét dội động từng không, Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn nhấc người lên cao hơn bốn trượng cao, xông ra khỏi vòng đai kiếm kình của địch, đôi cánh tay áo phất động ở giữa trời trông như một thớt đại bàng chớp cánh, từ trên cao bổ vút xuống phản công.
Cuồng Cuồng Tử vội bắn mình vụt theo, ngọn quạt trong tay như sao giăng điện lóe phất nhanh vào Linh Đài huyệt nơi sau lưng Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn.
Đỗ Hồng Ẩn vừa thoáng nghe hơi gió lạ, lập tức xoay người, tay chưởng đồng thời quật ra như chớp nhoáng.
Cả ba đối thủ đều dùng lối tốc chiến mãnh công, trong khoảnh khắc đã hai mươi chiêu qua tay, vẫn bất phân thắng bại.
Trên khán đài, Huyết Ma Phong Trần không ngớt buông tiếng cười lạnh nhạt, khẽ đắc ý gật gù đầu.
Đoàn Giang Bảo chủ đã nhìn thấu dụng tâm hiểm độc của Huyết Ma Phong Trần, liền đằng hắng một tiếng, buông lời ướm dò:
- Triệu Giáo chủ thiết lập đại hội nơi Tuyền Mộ Sơn hôm nay, với mục đích là ...
Huyết Ma Phong Trần cười nhẹ ngắt lời:
- Đoàn Bảo chủ định nói gì thế? Hà tất phải đa nghi, ta mời các vị đến đây là để bình định võ lâm, đồng chia thiên hạ!
Nhìn thấy thái độ ôn hòa của Huyết Ma Phong Trần, lửa trong người Đoàn Giang Bảo chủ đã hạ bớt phần nào, ôn tồn hỏi tiếp:
- Nhưng lời lẽ của Giáo chủ lúc nãy đối với võ lâm nhân vật, dường như hơi quá miệt thị?
Huyết Ma Phong Trần nhẹ thở dài:
- Cũng có lẽ là lời ta hơi quá đáng, song những lời ấy không phải để nói với chư vị.
Đoàn Bảo chủ từ muôn dặm xa xôi đến đây, bổn Giáo chủ cảm tạ đã chẳng hết, lý đâu dùng ơn đổi oán? Tạm gác chuyện ấy, mời Bảo chủ cùng ta cạn đôi chung để tỏ dạ đồng minh mật thiết.
Dứt lời, lão chậm rãi ngồi xuống bàn tiệc, nhẹ nâng ly chuốc mời.
Đoàn Giang Bảo chủ với Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn có tình bè bạn qua lại, giờ đây thấy bằng hữu bị đám Hắc Tượng Ngũ Cuồng và Tiêu Diêu Cốc chủ vây công túi bụi, đôi bên đánh nhau mù đất mịt trời, không dằn được, chau mày cất giọng:
- Muốn tỏ tình thân nghị và giải tỏa hiềm nghi, tốt hơn hết là Triệu Giáo chủ nên đứng ra hòa giải cuộc tranh phong giữa Đỗ Hồng Ẩn cùng đám người kia.
Huyết Ma Phong Trần đưa mắt liếc nhanh về trận trường, lòng càng cao hứng, thật đúng vào kế hoạch của lão:
Đôi bên càng mặc sức tương tàn, mưu "một phát bắn hai chim".
của lão càng gặt thu nhiều kết quả.
Lão vụt buông tiếng cười khanh khách:
- Đây là thù oán riêng tư giữa đôi đàng, ta biết làm thế nào mà hòa giải cho yên?
Đoàn Giang Bảo chủ nghiêm sắc:
- Nhưng hôm nay Triệu Giáo chủ đứng vào địa vị chủ nhân, mà nhóm Hắc Tượng Ngũ Cuồng và Tiêu Diêu Cốc chủ dường như rất phục tùng Giáo chủ, tất chẳng phải là vấn đề khó khăn với Giáo chủ!
Huyết Ma Phong Trần trước lý giải xác đáng của đối phương, tự hiểu mình không sao tranh luận được, nhưng với uy danh của mình liền hạ giọng:
- Lời tuy thế, nhưng vị Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn, tánh khí nóng như lửa, dễ chi ai khuyên giải được. Đoàn Bảo chủ này, chúng ta cùng cạn ba chung, rồi tìm lời khuyên y cũng chẳng muộn.
Quay sang ả tỳ nữ gần bên, Huyết Ma Phong Trần ném một tia nhìn sâu sắc:
- Sao chưa rót rượu mời tân khách cho rồi?
Ả tỳ nữ áo hoa ngũ sắc liền hội ý, nhanh nhẹn rót rượu đã dự sẵn vào chung trên khắp bàn tiệc.
Huyết Ma Phong Trần liền ngửa cổ tu trước một chung để chứng tỏ với tân khách là trong rượu không có độc.
Đoàn Giang Bảo chủ và mọi người khi ấy mới hết nghi nan, nâng chung cạn theo.
Huyết Ma Phong Trần liền cười lên khanh khách:
- Giữa buổi tiệc, chúng ta tạm thời gác mọi chuyện sang bên để cho cuộc rượu được vui trong trọn vẹn.
Lão quay sang ra lệnh cho ả tỳ nữ phía sau lưng:
- Rót rượu thêm và truyền cho bọn họ trỗi nhạc giúp vui cho tân khách.
Dứt lời, lão liền nâng chung rượu lên trước mặt, khuyên mời:
- Đời người được mấy thuở vui say! Mời chư vị cùng bổn Giáo chủ cạn luôn ba chung.
Lời vừa dứt, chung rượu đã kề bên môi lão và uống cạn.
Trong khi ấy, nơi trận cuộc Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ẩn cùng đám Hắc Tượng Ngũ Cuồng và Tiêu Diêu Cốc chủ đã dần dần đi đến chỗ quyết liệt của kẻ mất người còn, thì trên khán đài, Huyết Ma Phong Trần lại ngất ngưỡng nghe nhạc, uống rượu rất an nhàn như chẳng biết.
Đội nhạc công đã bắt đầu trỗi lên một khúc trữ tình dìu dặt ...
Tiếng cười của Huyết Ma Phong Trần xen trong giọng nhạc từng chuỗi, từng chuỗi lanh lảnh vang lên ...
Đoàn Giang Bảo cùng Hồi Thê tam Bảo chủ bốn người, sau khi nốc cạn ba chung đều khẽ nhíu mày khó chịu, cảm thấy trong chất rượu có mùi dị thường.
Đoàn Giang vội buông chung đứng dậy:
- Giáo chủ mời chúng tôi uống rượu, phải chăng là có hảo ý?
Huyết Ma Phong Trần chợt đổi giọng cười thật âm trầm:
- Tất nhiên là hảo ý, không lẽ uống rượu không phải là hảo ý hay sao?
Thấy thái độ của lão biến đổi, Đoàn Giang cảm thấy sự tình càng diễn biến không phải, đầu ông choáng váng khác thường, huyết khí trong người như càng tăng hừng hực, vội quay sang hỏi thăm tình trạng của Bảo Chủ Lưu Thừa Ân:
- Lưu Bảo chủ thấy thế nào?
Lưu Thừa Ân nhíu mày khẽ giọng:
- Tại hạ dường như có hơi say, vừa rồi chúng ta mỗi người chỉ uống có ba chung, sao lại ...
Đoàn Giang Bảo chủ bỗng vụt vỗ mạnh xuống bàn quát to:
- Triệu Giáo chủ, trong rượu ngươi đã bỏ chất chi?
Huyết Ma Phong Trần không đáp mà ngửa mặt buông lên một chuỗi cười khủng khiếp:
- Các ngươi đã uống vào chất độc tửu Xuyên Trường dễ chi sống được ba tiếng đồng hồ mà hòng hạch hỏi! Ha ha ... ha ha ...
Đoàn Giang mặt càng tái trắng, song chưởng nhấc cao định đẩy ra, chợt nghe trong trận vang lên một tiếng thét hãi hùng của một kẻ sắp chết.
Ông giật mình xoay mắt nhìn sang, thấy Bát Quái Môn chủ Đỗ Hồng Ân đang lảo đảo thối lui năm sáu bước, tay phải một vết thương khá dài, máu tươi bắn ra như xối.
Đỗ Dĩ Lan thấy cha bị thương, tru tréo gào lên:
- Cha ... cha ...
Và như một kẻ điên, nàng phóng vào trận trường.
Huyết Ma Phong Trần đột nhiên thét lên lanh lảnh:
- Con quỷ cái kia, chạy đi đâu?
Tay phải lão lập tức phóng ra một ngọn Thiết Kim Cang Chỉ điểm vào lưng thiếu nữ.
Trên khán đài, Hồi Thê tam Bảo chủ, Đoàn Giang Bảo chủ và mọi người trước cuộc đột biến ấy chưa kịp hết sửng sờ tìm cách phản ứng. Bốn vị Hộ pháp áo tím của Huyết Ma Phong Trần bất thần cùng đứng phắt lên, năm ngón tay đồng loạt xỉa ra, khiến ba Bảo chủ ở miền Hồi Thê cùng Đoàn Giang Bảo chủ trong lúc ơ hờ đều bị trúng vào huyệt đạo, trước sau đều té bổ nhào trên khán đài.
Ngay khi ấy, từ nơi góc bắc của tuyệt đỉnh, đột nhiên ba bóng người xuất hiện cùng một lúc.
Hai ngươi lao thẳng vào hướng trận cuộc chạm lấy thế công của Ngũ Cuồng và Tiêu Diêu Cốc chủ.
Một người nhảy bổ đến hứng lấy luồng chỉ phong của Huyết Ma Phong Trần, miệng quát vang:
- Ma đầu dừng tay!
Huyết Ma Phong Trần vội thu nhanh chỉ phong, định thần nhìn kỹ, không khỏi giật bắn mình kinh hãi, hoang mang ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook