Phi Ưng Chưởng
-
Chương 17: Những cuộc ác chiến
Tế Đài Hán Tử đứng bật người dậy, giọng đầy kinh hoảng:
- Trầm Miên Tích, thì ra là mi!
Bóng trắng nọ đích thị là Trầm Miên Tích, ngửa mặt buông ra một chuỗi cười ngạo nghễ:
- Chính là ta, Trầm Miên Tích đây!
Tế Đài Hán Tử nhếch môi âm trầm:
- Ranh con chết đến nơi mà còn lớn lối!
Các Mộng Sơn chủ nói lớn:
- Hai ngươi có đoạn oán thù gì thì cứ giải quyết đi.
Trầm Miên Tích vòng tay thi lễ:
- Đa tạ lão tiền bối. Lão già kia chính là người đã giết chết sư phụ của vãn sinh ba năm về trước. Còn nữa, sư phụ của lão là Huyết Ma Phong Trần cũng lại là kẻ tử thù của vãn sinh, mười ba năm trước đã sát hại phụ thân của vãn sinh. Hôm nay, vãn sinh xin mạn phép lão tiền bối, mượn Xuyên Tâm Đài để tẩy sạch huyết thù.
Chàng day về phía Tế Đài Hán Tử, quát to:
- Lão ma đầu còn chưa chịu lên đây cùng ta quyết đấu ư?
Tế Đài Hán Tử mắt lóe ngời tia lửa hận, mím môi nhảy vút lên Xuyên Tâm Đài.
Trầm Miên Tích hoa tròn thanh độc kiếm tiến lên.
Tế Đài Hán Tử đôi nhãn quang bắn đầy hung khí, bặm môi vận đầy công lực vào song chưởng đẩy vút ra.
Bình! ... Bình! ...
Hai tiếng nổ như trời long đất lở vang lên khi kiếm khí và chưởng kình của song phương va chạm phải.
Đôi đối thủ cùng tháo lui một bước ra sau, chứng tỏ công lực đôi bên ngang ngửa.
Trầm Miên Tích trợn mắt quát:
- Hãy đỡ này!
Lồng với tiếng quát, ngọn độc kiếm trên tay chàng đồng thời tung mạnh ra.
Liền đó, ánh hào quang bỗng nhiên tỏa rộng, chập chờn như bức màn kiếm khí màu xanh chụp thẳng vào đối thủ.
Tế Đài Hán Tử hừm lên một tiếng như sấm động, hữu chưởng đẩy thẳng vào không khí một ngọn Mộc Tượng Càn Khôn Chưởng thần sầu quỷ khốc.
Luồng hào quang bỗng dưng rã phân rồi hợp lại, hai người đồng loạt thối lui ba bước.
Trầm Miên Tích nét mặt vụt rắn lại, thân hình vừa chớp động, thế kiếm thứ hai có tên Bối Diệp Kỳ Kinh do Ngân Hà Tiên Tử truyền dạyï đã lao tới như đường xẹt giật.
Tế Đài Hán Tử cấp tốc sử dụng tuyệt học Thập Tam Chưởng ra đối kháng.
"Sầm!".
Hai người, kẻ công người thủ chớp mắt đã hai mươi chiêu vẫn bất phân thắng bại.
Chiêu thế công phòng của song phương đều thần tốc uy mãnh như sao giăng điện lóe, các cao thủ có mặt tại trận dẫu nhãn quang rất tinh tường cũng không kịp nhận thấy họ xuất thủ như thế nào, chỉ cảm thấy kình phong bắn tạt ra bốn phía.
Trầm Miên Tích hừ một tiếng lạnh nhạt, vung mạnh thanh độc kiếm, hào quang lóe ngời rực rỡ, uy mãnh như một con giao long khổng lồ, từ trên bổ xuống, xỉa vào các yếu huyệt hậu thân của kẻ địch.
Tế Đài Hán Tử lập tức hú to một tiếng, nhấc cao thân hình, song chưởng từng chiêu nối tiếp trong Thập Tam Chưởng bủa ra như gió dữ mưa cuồng.
Trong khoảnh khắc, hai đối thủ lại quần nhau hơn ba mươi chiêu nữa.
Tế Đài Hán Tử tức tối lồng lên như thú điên, rống càn:
- Trầm Miên Tích, nếu hôm nay lão phu không giết được ranh con mi, thề chẳng đặt chân vào chốn giang hồ nữa.
Trầm Miên Tích nhếch môi cười âm trầm:
- Được! Trầm Miên Tích này sẽ cho mi toại nguyện.
Thanh kiếm trao nhanh qua tay trái, hữu chưởng bủa ngay một chiêu Đoạt Mạng Kim Hoàn, thức thứ sáu trong Thất Độc Thần Chưởng của sư phụ chàng là Thất Độc Thần Chưởng Tống Kiệt.
Tế Đài Hán Tử vội soạt bước lách mình, vọt sang cạnh bảy bước.
Trầm Miên Tích lập tức phi thân vọt theo, hét lên như sấm động:
- Chạy đi đâu?
Tay chàng liền theo đó nhấc lên, một ngọn Hỏa Long Thần Công tựa như mấy đỉnh sơn nhạc phủ chụp xuống.
Tế Đài Hán Tử rống khẽ một tiếng và ngã chúi về sau, gượng mình ngã dậy nhưng chỉ vài bước lại loạng choạng té xuống sàn đài.
Trầm Miên Tích chỉ lắc nhẹ thân hình, người chàng đã đến sát cạnh Tế Đài Hán Tử, ngọn độc kiếm theo đó hạ nhanh.
Chiếc đầu của Tế Đài Hán Tử theo đó lìa khỏi thân hình.
Mười mấy tên đệ tử còn lại của Tế Đài Hán Tử tái mặt run khan, bao nhiêu cặp mắt sợ hãi đều đổ dồn lên người Trầm Miên Tích.
Chàng nhìn về phía bọn chúng, trầm giọng:
- Các ngươi chẳng có tội tình gì nên mau mau rời khỏi chốn này là hơn.
Bọn kia không đợi bảo lần thứ hai, rầm rộ nối đuôi nhau rời khỏi Xuyên Tâm Đài.
Các Mộng Sơn chủ rời khỏi ghế, bước đến vỗ nhẹ vào vau Trầm Miên Tích, giọng phấn khởi lên tiếng:
- Trầm Miên Tích! Người mà ta chờ đợi bấy lâu nay chính là con đó. Phi Ưng Chưởng của ta rất xứng đáng để con thâu nhận.
Trầm Miên Tích quỳ gối vòng tay lạy tạ:
- Xin sư phụ nhận một lạy ra mắt của đệ tử!
Các Mộng Sơn chủ nâng chàng đứng lên, quét mắt khắp quần hào còn hiện diện tại Xuyên Tâm Đài hỏi lớn:
- Còn vị nào phản đối nữa không?
Quần hào lại đồng thanh:
- Không! Chúng tôi đồng ý!
oo Gần một tháng trôi qua như nước chảy, Trầm Miên Tích suốt ngày đêm tại Các Mộng Sơn lo khổ luyện Phi Ưng Chưởng.
Võ công của chàng vốn đã cao diệu, lại được thêm gần một tháng chuyên cần luyện tập một tuyệt học hãn hữu của thế gian, võ công của chàng giờ đây đã nâng lên hàng siêu đẳng.
Tính đến ngày hẹn với Thất Hoa Quân Tử tại Tuyền Mộ Sơn chỉ còn năm ngày nữa, Các Mộng Sơn chủ bèn nói với Trầm Miên Tích:
- Trầm Miên Tích, Phi Ưng Chưởng con luyện thành công rồi, đêm nay con cùng các vị rời khỏi Các Mộng Sơn được rồi. Sư phụ biết được ngày hẹn của Quách đại ca con tại Tuyền Mộ Sơn là có ý định cứu võ lâm đại nạn, con hãy mau đến đó và nhớ luôn luôn giữ bản sắc của đại trượng phu.
Trầm Miên Tích vội quỳ lạy dưới chân Các Mộng Sơn chủ, ngậm ngùi thốt:
- Ân trọng của sư phụ, con chẳng bao giờ dám quên, sau khi tẩy sạch huyết thù, con sẽ trở về đây hầu hạ sư phụ suốt đời.
- Con hãy mau đứng dậy và đi đi cho kịp thời gian.
Dứt lời, bóng ông đã mất dạng trong cụm rừng già.
Trầm Miên Tích quay lại nhìn Các Mộng Sơn một lần nữa rồi chậm rãi bước xuống sườn núi.
Tuyết Sơn Chân Quân cùng anh em Hà Ngô Vỹ nối gót theo sau ...
Bốn người rời khỏi Các Mộng Sơn được một ngày đường thì đến một khu rừng. Bất thần từ mé hữu xuất hiện một bầy thiếu nữ đẹp như thiên tiên, uyển chuyển bước ra nhảy múa với tấm thân mềm mại hết sức khêu gợi, đi đầu là một lão già.
U Linh Huyết Kiếm Khách Hà Ngô Vỹ la lên:
- Đây là bọn tuyệt sắc của Hỏa Đăng Giáo.
Viên Hộ pháp cười lạt nói:
- Trầm Miên Tích! Nếu bữa nay mi ra được khỏi Thất Tuyệt Đại Trận của lão phu thì lão phu thề sẽ tuyệt tích giang hồ.
Trầm Miên Tích hắng giọng nói:
- Được, ta đang đợi đây. Các ngươi có tài cán gì cứ trổ ra đi.
Tiếng đàn nổi lên nghe chói tai như gươm giáo chạm nhau loảng xoảng. Trầm Miên Tích ngấm ngầm vận động chân lực, chàng vừa cười vừa tiến về phía Viên Hộ pháp nhanh như tên bắn, lớn tiếng quát:
- Bữa nay ta quyết một mất một còn với bọn ngươi!
Gĩưa lúc ấy, một bóng người xẹt nhanh đến bên cạnh Viên Hộ pháp, Trầm Miên Tích nhận ra ngay lão già vừa đến là Lang Hộ pháp.
Hai lão Hộ pháp của Hỏa Đăng Giáo lộ nụ cười nham hiểm:
- Trầm Miên Tích! Chúng ta thành toàn cho mi đây!
Ngay khi đó, trong rừng nổi lên một tràng hú quái dị khiến cho bọn Trầm Miên Tích cảm thấy tức ngực khó chịu.
Viên, Lang Hộ pháp bỗng nhiên lớn tiếng quát:
- Ranh con ráng đỡ đây!
Lồng với tiếng quát, hai ngọn chưởng nặng ngàn cân từ hai lòng bàn tay của hai lão chụp xuống đầu chàng họ Trầm.
Trầm Miên Tích bị những thanh âm quái dị của bọn địch làm phân tán tinh thần, không ngưng tụ chân lực lại được. Nhưng chàng không muốn tỏ ra khiếp nhược, liền quát to:
- Khá lắm!
Rồi chàng phóng Hỏa Lôi Quang Thần Chưởng với tám thành công lực ra chống lại.
"Bình! ...".
Viên, Lang Hộ pháp cơ hồ muốn nghẹt thở, loạng choạng lùi lại năm bước liền.
Trầm Miên Tích tựa cánh chim ưng bắn người lên cao, rồi từ trên không lộn bổ nhào trở xuống, đôi tay vận thêm mấy thành lực đạo, tả thủ hướng về Viên Hộ pháp một ngọn Hỏa Long Thần Công, hữu thủ tiếp nối một chiêu Phi Ưng Chưởng nhắm đến Lang Hộ pháp.
"Bằng! ... Bằng! ...".
Và tiếp theo hai tiếng nổ là hai tiếng huỵch nặng nề, cả hai lão Hộ pháp của Hỏa Đăng Giáo cùng bật ra sau hai trượng, hộc ra một búng máu tươi, chết liền tại chỗ.
Bọn tuyệt sắc của Hỏa Đăng Giáo không điềm tĩnh được nữa, phát ra những tiếng la rối loạn.
Trầm Miên Tích thấy vậy lại nổi lên một tràng cười rộ, và như cơn gió lốc phóng chưởng ra.
Bất thần ...
- Trầm đại ca!
Nghe tiếng kêu thất thanh của Trâm Hoa Mai, Trầm Miên Tích vội thu chưởng lại.
Nàng tiếp:
- Đại ca tha cho họ đi. Họ chỉ là công cụ của lão ma đầu Huyết Ma Phong Trần mà thôi!
Trầm Miên Tích thét lớn:
- Các người rời khỏi đây ngay!
Bọn tuyệt sắc cúi đầu tiến sâu vào rừng ...
Bỗng dưng lúc ấy ...
Một giọng cười rùng rợn lanh lảnh vang lên, xé toang bầu không khí nặng nề, khiến bọn Trầm Miên Tích giật mình nhấc mắt quay nhìn, thấy một lão bà tóc bạc trắng từ xa tiến lại, ánh mắt rực ngời sát khí, chầm chậm xê dần đến bọn Trầm Miên Tích.
Bằng một giọng cười âm trầm cùng đôi mắt lóe ngời sát khí, lão bà rít giọng hỏi:
- Trong bốn ngươi, ai là Trầm Miên Tích?
Trầm Miên Tích tiến lên hai bước, vòng tay thi lễ:
- Tại hạ là Trầm Miên Tích, lão tiền bối có điều chi chỉ giáo?
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn bảy bước.
Lão bà nhếch mép cười âm trầm:
- Ranh con chết đến nơi mà vẫn chẳng bỏ thói ngông cuồng. Ta chính là Sát Ma Nữ Vương, từ vùng Tây Tạng đến Trung Nguyên, nếu giết được mi thì lão già Huyết Ma Phong Trần sẽ chia Trung Nguyên cho một nửa.
Dứt lời, lão bà tức Sát Ma Nữ Vương hú lên một tràng quái dị.
Lập tức giữa ánh hoàng hôn chập choạng, trên con đường đầy sương bỗng xuất hiện một bóng người cao lớn, đang xua một đoàn thú tiến nhanh về phía cục trường. Hình dạng con thú nào cũng thật khủng khiếp dị thường.
Trong khoảnh khắc, bóng người kỳ lạ kia đã xua đoàn thú ùn ùn nhào bổ đến tấn công bốn người.
Trầm Miên Tích quát lên một tiếng to, thanh độc kiếm trên tay lóe thành một mảng lưới xanh óng ánh tỏa kín cả một không gian trước mặt.
Tuyết Sơn Chân Quân, Trâm Hoa Mai cùng U Linh Huyết Kiếm Khách cũng thét lên mấy tiếng trợ uy xông vào trận chiến.
Phía bên hướng nam, Trầm Miên Tích đang kịch chiến, tay vung kiếm, tay vung chưởng liên hồi.
Trái với sự tin tưởng của chàng, chưởng phong vút đi chạm vào con thú như chạm vào hình nộm cỏ khô, tiếng chạm vang lên nghe cộc lốc, con thú chẳng những không việc gì mà còn vươn móng nhọn chĩa ra, từ móng mhọn xuất phát hai đạo kình phong, cuốn ào tới Trầm Miên Tích.
Thật là một diễn tiến xảy ra ngoài sức tưởng tượng của Trầm Miên Tích.
Con thú mà có võ công trác tuyệt, thật là một sự kỳ lạ hi hữu trong lịch sử võ lâm.
Không chần chừ được nữa, Trầm Miên Tích vung thanh độc kiếm mấy nhát xuống móng nhọn của con thú.
Sử dụng thanh kiếm ngăn địch, Trầm Miên Tích dùng đến chín thành công lực, thanh kiếm vung lên, một đạo hào quang loang loáng tỏa rực.
"Keng ... Keng ...".
Lưỡi kiếm chạm phải móng nhọn của con thú, bật thành tiếng kêu như chạm vào kim khí, dưới bóng tối mờ mờ, ánh lửa lóe lên, chớp lòa ...
Chiếc móng ngón tay giữa của con thú bị phạt đứt một mảnh, còn Trầm Miên Tích thì cảm thấy tê chồn cánh tay, suýt nữa buông rơi thanh kiếm.
Trầm Miên Tích liền thối bộ mấy bước liền ...
Con thú dường như không ngờ võ công của Trầm Miên Tích đạt đến mức độ siêu tuyệt, nó dừng lại một giây, đoạn gầm lên trong cổ họng, lao vút tới.
Trầm Miên Tích đã đề phòng trước, chàng biết thế nào con thú cũng tấn công tiếp, chàng biết con thú có võ công siêu tuyệt, nên chàng rất dè dặt.
Thấy con thú lao tới, chàng né tránh sang bên nhanh như chớp, đoạn vung thanh độc kiếm lên, nhìn đúng một sơ hở trong thế tấn công của nó, kích mũi kiếm vào ...
Con thú dù biết sử dụng thế công, song nó không phải là vật có lý trí, nên chỉ phát chiêu công địch mà không thể giải tỏa chiêu địch công lại. Con thú chỉ tiến ào ạt mà không lùi, nên chiêu thế tấn công nếu hụt đích thì không xoay trở tự vệ như người thường được.
Thân pháp của Trầm Miên Tích thần tốc vô cùng, vừa đảo người né tránh chiêu thế của con thú vụt qua, thanh kiếm vung lên, thuận đà vung tới. Trong thoáng mắt vừa giải tỏa chiêu thế, vừa công địch.
Mũi kiếm của Trầm Miên Tích chĩa tới trúng ngay ngực của con thú, nhưng nó không việc gì, lại còn vươn hai tay ra chụp xuống vai Trầm Miên Tích toan vòng quanh cổ.
Trầm Miên Tích hoảng quá, vội rút thanh kiếm về, hụp mình xuống tràn qua một bên, thoát khỏi tay của con thú.
Dùng kiếm hai lần tấn công địch, hai lần đều trúng đích, nhưng địch không hề gì, Trầm Miên Tích có phần nào bối rối.
Con thú cứ áp sát tới mãi. Hụt một đòn, nó rống lên một tiếng, tỏ sự giận dữ như một con người.
Trong lúc cấp bách, Trầm Miên Tích không tìm được cách nào hạ ngay con thú nọ, hơn nữa nó cứ tiến tới mãi, chiêu công nhanh như gió, mạnh như bão.
Càng nguy hiểm hơn là sau hai lần dùng sức quá mạnh, thương tích bị chấn động, Trầm Miên Tích ọc ra mấy búng máu tươi, cảm thấy toàn thân rời rã ...
Một người to lớn, có lẽ là thủ lãnh của toàn đội, đứng bên ngoài nhìn vào cuộc chiến cười hắc hắc ...
Rồi thì hơn trăm con thú ao ạt kéo đến, bao vây bọn Trầm Miên Tích vào giữa ...
Chúng nó gầm lên, rú lên làm vang dậy cả cục trường.
Một cảnh tượng rùng rợn không tưởng.
Trầm Miên Tích khẽ nhìn người to lớn thầm nghĩ:
"Y giống một cái thây ma, sao nó lại phát được tiếng cười? Nếu không phải là người, thì nó quyết là quỷ chứ không phải là xác chết vậy!".
Trầm Miên Tích quát hỏi:
- Ngươi là người hay quỷ, nói mau.
- Mi hỏi để làm gì chứ! Nếu mi thoát chết dưới móng vuốt của những con thú kia, lão phu sẽ tha cho, chẳng những thế mà còn cấp thuốc giải độc để cứu ba người kia.
Trầm Miên Tích cau mày:
- Nhưng ngươi là ai?
Thây ma to lớn không đáp, khẽ vẫy tay một cái, trên một trăm con thú đồng loạt ập vào.
Trầm Miên Tích nổi giận xung thiên, chẳng nghĩ lũ hung vật này là do khí âm hàn phát sinh, nếu áp dụng cái lý khắc xung của ngũ hành có thể đánh tan chúng được.
Chàng liền mang tuyệt học ra sử dụng.
Tuyệt học đó, chàng được Các Mộng Sơn chủ truyền thụ cho, có tên là Phi Ưng Chưởng.
Nếu trị âm phải dùng dương, phát xuất Trung Ly Hỏa chế ngự khí hàn.
Chàng chờ cho đàn thú ào đến gần, năm ngón tay cứ như móc sắt đưa ra, năm đạo hào quang màu hồng lọt theo chỉ phong cuốn tới.
Quả nhiên, Trung Ly Hỏa của Phi Ưng Chưởng lợi hại lạ thường. Các con thú chạm phải, y phục cháy tiêu, bay ra những xác chết co rúm lại, mùi hôi thối xông lên nồng nặc.
Thây ma to lớn kinh ngạc, cất tiếng hỏi:
- Tiểu tử, môn võ công đó mi học ở đâu đấy?
Trầm Miên Tích trừng mắt quát:
- Học với ai thì liên quan gì đến ngươi mà hỏi. Ta muốn biết ngươi có giữ lời hứa đã nói với ta vừa rồi chăng?
Thây ma to lớn gật đầu:
- Lão phu không bao giờ nói dối ai cả! Ngươi biết thi triển Phi Ưng Chưởng chế phục lũ thú kia, dĩ nhiên lão phu sẽ tha cho ngươi và cấp luôn thuốc giải độc cứu ba ngươi kia.
Người to lớn có dáng vẻ thây ma kia chu mồm thổi lên một tiếng lạ, các con thú lùi ra bên cạnh.
Sát Ma Nữ Vương tròn mắt nhìn chằm chặp vào cái thây ma to lớn quát rền:
- Ngươi ... mi phản bội, có ngày mi phải chết rục dưới tay lão bà này.
Dứt lời, mụ lắc nhẹ người lên, thoáng cái mất dạng ...
Tại cục trường, tất cả các con thú bây giờ đều ngồi bẹp xuống đất, không còn kêu rú như trước nữa.
Trầm Miên Tích kinh dị, hỏi người cao lớn:
- Ta muốn biết ngươi là ai? Ngươi có bằng lòng trao thuốc giải độc cho ta ngay chưa?
Chàng vừa nói vừa chìa tay ra ...
- Trầm Miên Tích, thì ra là mi!
Bóng trắng nọ đích thị là Trầm Miên Tích, ngửa mặt buông ra một chuỗi cười ngạo nghễ:
- Chính là ta, Trầm Miên Tích đây!
Tế Đài Hán Tử nhếch môi âm trầm:
- Ranh con chết đến nơi mà còn lớn lối!
Các Mộng Sơn chủ nói lớn:
- Hai ngươi có đoạn oán thù gì thì cứ giải quyết đi.
Trầm Miên Tích vòng tay thi lễ:
- Đa tạ lão tiền bối. Lão già kia chính là người đã giết chết sư phụ của vãn sinh ba năm về trước. Còn nữa, sư phụ của lão là Huyết Ma Phong Trần cũng lại là kẻ tử thù của vãn sinh, mười ba năm trước đã sát hại phụ thân của vãn sinh. Hôm nay, vãn sinh xin mạn phép lão tiền bối, mượn Xuyên Tâm Đài để tẩy sạch huyết thù.
Chàng day về phía Tế Đài Hán Tử, quát to:
- Lão ma đầu còn chưa chịu lên đây cùng ta quyết đấu ư?
Tế Đài Hán Tử mắt lóe ngời tia lửa hận, mím môi nhảy vút lên Xuyên Tâm Đài.
Trầm Miên Tích hoa tròn thanh độc kiếm tiến lên.
Tế Đài Hán Tử đôi nhãn quang bắn đầy hung khí, bặm môi vận đầy công lực vào song chưởng đẩy vút ra.
Bình! ... Bình! ...
Hai tiếng nổ như trời long đất lở vang lên khi kiếm khí và chưởng kình của song phương va chạm phải.
Đôi đối thủ cùng tháo lui một bước ra sau, chứng tỏ công lực đôi bên ngang ngửa.
Trầm Miên Tích trợn mắt quát:
- Hãy đỡ này!
Lồng với tiếng quát, ngọn độc kiếm trên tay chàng đồng thời tung mạnh ra.
Liền đó, ánh hào quang bỗng nhiên tỏa rộng, chập chờn như bức màn kiếm khí màu xanh chụp thẳng vào đối thủ.
Tế Đài Hán Tử hừm lên một tiếng như sấm động, hữu chưởng đẩy thẳng vào không khí một ngọn Mộc Tượng Càn Khôn Chưởng thần sầu quỷ khốc.
Luồng hào quang bỗng dưng rã phân rồi hợp lại, hai người đồng loạt thối lui ba bước.
Trầm Miên Tích nét mặt vụt rắn lại, thân hình vừa chớp động, thế kiếm thứ hai có tên Bối Diệp Kỳ Kinh do Ngân Hà Tiên Tử truyền dạyï đã lao tới như đường xẹt giật.
Tế Đài Hán Tử cấp tốc sử dụng tuyệt học Thập Tam Chưởng ra đối kháng.
"Sầm!".
Hai người, kẻ công người thủ chớp mắt đã hai mươi chiêu vẫn bất phân thắng bại.
Chiêu thế công phòng của song phương đều thần tốc uy mãnh như sao giăng điện lóe, các cao thủ có mặt tại trận dẫu nhãn quang rất tinh tường cũng không kịp nhận thấy họ xuất thủ như thế nào, chỉ cảm thấy kình phong bắn tạt ra bốn phía.
Trầm Miên Tích hừ một tiếng lạnh nhạt, vung mạnh thanh độc kiếm, hào quang lóe ngời rực rỡ, uy mãnh như một con giao long khổng lồ, từ trên bổ xuống, xỉa vào các yếu huyệt hậu thân của kẻ địch.
Tế Đài Hán Tử lập tức hú to một tiếng, nhấc cao thân hình, song chưởng từng chiêu nối tiếp trong Thập Tam Chưởng bủa ra như gió dữ mưa cuồng.
Trong khoảnh khắc, hai đối thủ lại quần nhau hơn ba mươi chiêu nữa.
Tế Đài Hán Tử tức tối lồng lên như thú điên, rống càn:
- Trầm Miên Tích, nếu hôm nay lão phu không giết được ranh con mi, thề chẳng đặt chân vào chốn giang hồ nữa.
Trầm Miên Tích nhếch môi cười âm trầm:
- Được! Trầm Miên Tích này sẽ cho mi toại nguyện.
Thanh kiếm trao nhanh qua tay trái, hữu chưởng bủa ngay một chiêu Đoạt Mạng Kim Hoàn, thức thứ sáu trong Thất Độc Thần Chưởng của sư phụ chàng là Thất Độc Thần Chưởng Tống Kiệt.
Tế Đài Hán Tử vội soạt bước lách mình, vọt sang cạnh bảy bước.
Trầm Miên Tích lập tức phi thân vọt theo, hét lên như sấm động:
- Chạy đi đâu?
Tay chàng liền theo đó nhấc lên, một ngọn Hỏa Long Thần Công tựa như mấy đỉnh sơn nhạc phủ chụp xuống.
Tế Đài Hán Tử rống khẽ một tiếng và ngã chúi về sau, gượng mình ngã dậy nhưng chỉ vài bước lại loạng choạng té xuống sàn đài.
Trầm Miên Tích chỉ lắc nhẹ thân hình, người chàng đã đến sát cạnh Tế Đài Hán Tử, ngọn độc kiếm theo đó hạ nhanh.
Chiếc đầu của Tế Đài Hán Tử theo đó lìa khỏi thân hình.
Mười mấy tên đệ tử còn lại của Tế Đài Hán Tử tái mặt run khan, bao nhiêu cặp mắt sợ hãi đều đổ dồn lên người Trầm Miên Tích.
Chàng nhìn về phía bọn chúng, trầm giọng:
- Các ngươi chẳng có tội tình gì nên mau mau rời khỏi chốn này là hơn.
Bọn kia không đợi bảo lần thứ hai, rầm rộ nối đuôi nhau rời khỏi Xuyên Tâm Đài.
Các Mộng Sơn chủ rời khỏi ghế, bước đến vỗ nhẹ vào vau Trầm Miên Tích, giọng phấn khởi lên tiếng:
- Trầm Miên Tích! Người mà ta chờ đợi bấy lâu nay chính là con đó. Phi Ưng Chưởng của ta rất xứng đáng để con thâu nhận.
Trầm Miên Tích quỳ gối vòng tay lạy tạ:
- Xin sư phụ nhận một lạy ra mắt của đệ tử!
Các Mộng Sơn chủ nâng chàng đứng lên, quét mắt khắp quần hào còn hiện diện tại Xuyên Tâm Đài hỏi lớn:
- Còn vị nào phản đối nữa không?
Quần hào lại đồng thanh:
- Không! Chúng tôi đồng ý!
oo Gần một tháng trôi qua như nước chảy, Trầm Miên Tích suốt ngày đêm tại Các Mộng Sơn lo khổ luyện Phi Ưng Chưởng.
Võ công của chàng vốn đã cao diệu, lại được thêm gần một tháng chuyên cần luyện tập một tuyệt học hãn hữu của thế gian, võ công của chàng giờ đây đã nâng lên hàng siêu đẳng.
Tính đến ngày hẹn với Thất Hoa Quân Tử tại Tuyền Mộ Sơn chỉ còn năm ngày nữa, Các Mộng Sơn chủ bèn nói với Trầm Miên Tích:
- Trầm Miên Tích, Phi Ưng Chưởng con luyện thành công rồi, đêm nay con cùng các vị rời khỏi Các Mộng Sơn được rồi. Sư phụ biết được ngày hẹn của Quách đại ca con tại Tuyền Mộ Sơn là có ý định cứu võ lâm đại nạn, con hãy mau đến đó và nhớ luôn luôn giữ bản sắc của đại trượng phu.
Trầm Miên Tích vội quỳ lạy dưới chân Các Mộng Sơn chủ, ngậm ngùi thốt:
- Ân trọng của sư phụ, con chẳng bao giờ dám quên, sau khi tẩy sạch huyết thù, con sẽ trở về đây hầu hạ sư phụ suốt đời.
- Con hãy mau đứng dậy và đi đi cho kịp thời gian.
Dứt lời, bóng ông đã mất dạng trong cụm rừng già.
Trầm Miên Tích quay lại nhìn Các Mộng Sơn một lần nữa rồi chậm rãi bước xuống sườn núi.
Tuyết Sơn Chân Quân cùng anh em Hà Ngô Vỹ nối gót theo sau ...
Bốn người rời khỏi Các Mộng Sơn được một ngày đường thì đến một khu rừng. Bất thần từ mé hữu xuất hiện một bầy thiếu nữ đẹp như thiên tiên, uyển chuyển bước ra nhảy múa với tấm thân mềm mại hết sức khêu gợi, đi đầu là một lão già.
U Linh Huyết Kiếm Khách Hà Ngô Vỹ la lên:
- Đây là bọn tuyệt sắc của Hỏa Đăng Giáo.
Viên Hộ pháp cười lạt nói:
- Trầm Miên Tích! Nếu bữa nay mi ra được khỏi Thất Tuyệt Đại Trận của lão phu thì lão phu thề sẽ tuyệt tích giang hồ.
Trầm Miên Tích hắng giọng nói:
- Được, ta đang đợi đây. Các ngươi có tài cán gì cứ trổ ra đi.
Tiếng đàn nổi lên nghe chói tai như gươm giáo chạm nhau loảng xoảng. Trầm Miên Tích ngấm ngầm vận động chân lực, chàng vừa cười vừa tiến về phía Viên Hộ pháp nhanh như tên bắn, lớn tiếng quát:
- Bữa nay ta quyết một mất một còn với bọn ngươi!
Gĩưa lúc ấy, một bóng người xẹt nhanh đến bên cạnh Viên Hộ pháp, Trầm Miên Tích nhận ra ngay lão già vừa đến là Lang Hộ pháp.
Hai lão Hộ pháp của Hỏa Đăng Giáo lộ nụ cười nham hiểm:
- Trầm Miên Tích! Chúng ta thành toàn cho mi đây!
Ngay khi đó, trong rừng nổi lên một tràng hú quái dị khiến cho bọn Trầm Miên Tích cảm thấy tức ngực khó chịu.
Viên, Lang Hộ pháp bỗng nhiên lớn tiếng quát:
- Ranh con ráng đỡ đây!
Lồng với tiếng quát, hai ngọn chưởng nặng ngàn cân từ hai lòng bàn tay của hai lão chụp xuống đầu chàng họ Trầm.
Trầm Miên Tích bị những thanh âm quái dị của bọn địch làm phân tán tinh thần, không ngưng tụ chân lực lại được. Nhưng chàng không muốn tỏ ra khiếp nhược, liền quát to:
- Khá lắm!
Rồi chàng phóng Hỏa Lôi Quang Thần Chưởng với tám thành công lực ra chống lại.
"Bình! ...".
Viên, Lang Hộ pháp cơ hồ muốn nghẹt thở, loạng choạng lùi lại năm bước liền.
Trầm Miên Tích tựa cánh chim ưng bắn người lên cao, rồi từ trên không lộn bổ nhào trở xuống, đôi tay vận thêm mấy thành lực đạo, tả thủ hướng về Viên Hộ pháp một ngọn Hỏa Long Thần Công, hữu thủ tiếp nối một chiêu Phi Ưng Chưởng nhắm đến Lang Hộ pháp.
"Bằng! ... Bằng! ...".
Và tiếp theo hai tiếng nổ là hai tiếng huỵch nặng nề, cả hai lão Hộ pháp của Hỏa Đăng Giáo cùng bật ra sau hai trượng, hộc ra một búng máu tươi, chết liền tại chỗ.
Bọn tuyệt sắc của Hỏa Đăng Giáo không điềm tĩnh được nữa, phát ra những tiếng la rối loạn.
Trầm Miên Tích thấy vậy lại nổi lên một tràng cười rộ, và như cơn gió lốc phóng chưởng ra.
Bất thần ...
- Trầm đại ca!
Nghe tiếng kêu thất thanh của Trâm Hoa Mai, Trầm Miên Tích vội thu chưởng lại.
Nàng tiếp:
- Đại ca tha cho họ đi. Họ chỉ là công cụ của lão ma đầu Huyết Ma Phong Trần mà thôi!
Trầm Miên Tích thét lớn:
- Các người rời khỏi đây ngay!
Bọn tuyệt sắc cúi đầu tiến sâu vào rừng ...
Bỗng dưng lúc ấy ...
Một giọng cười rùng rợn lanh lảnh vang lên, xé toang bầu không khí nặng nề, khiến bọn Trầm Miên Tích giật mình nhấc mắt quay nhìn, thấy một lão bà tóc bạc trắng từ xa tiến lại, ánh mắt rực ngời sát khí, chầm chậm xê dần đến bọn Trầm Miên Tích.
Bằng một giọng cười âm trầm cùng đôi mắt lóe ngời sát khí, lão bà rít giọng hỏi:
- Trong bốn ngươi, ai là Trầm Miên Tích?
Trầm Miên Tích tiến lên hai bước, vòng tay thi lễ:
- Tại hạ là Trầm Miên Tích, lão tiền bối có điều chi chỉ giáo?
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn bảy bước.
Lão bà nhếch mép cười âm trầm:
- Ranh con chết đến nơi mà vẫn chẳng bỏ thói ngông cuồng. Ta chính là Sát Ma Nữ Vương, từ vùng Tây Tạng đến Trung Nguyên, nếu giết được mi thì lão già Huyết Ma Phong Trần sẽ chia Trung Nguyên cho một nửa.
Dứt lời, lão bà tức Sát Ma Nữ Vương hú lên một tràng quái dị.
Lập tức giữa ánh hoàng hôn chập choạng, trên con đường đầy sương bỗng xuất hiện một bóng người cao lớn, đang xua một đoàn thú tiến nhanh về phía cục trường. Hình dạng con thú nào cũng thật khủng khiếp dị thường.
Trong khoảnh khắc, bóng người kỳ lạ kia đã xua đoàn thú ùn ùn nhào bổ đến tấn công bốn người.
Trầm Miên Tích quát lên một tiếng to, thanh độc kiếm trên tay lóe thành một mảng lưới xanh óng ánh tỏa kín cả một không gian trước mặt.
Tuyết Sơn Chân Quân, Trâm Hoa Mai cùng U Linh Huyết Kiếm Khách cũng thét lên mấy tiếng trợ uy xông vào trận chiến.
Phía bên hướng nam, Trầm Miên Tích đang kịch chiến, tay vung kiếm, tay vung chưởng liên hồi.
Trái với sự tin tưởng của chàng, chưởng phong vút đi chạm vào con thú như chạm vào hình nộm cỏ khô, tiếng chạm vang lên nghe cộc lốc, con thú chẳng những không việc gì mà còn vươn móng nhọn chĩa ra, từ móng mhọn xuất phát hai đạo kình phong, cuốn ào tới Trầm Miên Tích.
Thật là một diễn tiến xảy ra ngoài sức tưởng tượng của Trầm Miên Tích.
Con thú mà có võ công trác tuyệt, thật là một sự kỳ lạ hi hữu trong lịch sử võ lâm.
Không chần chừ được nữa, Trầm Miên Tích vung thanh độc kiếm mấy nhát xuống móng nhọn của con thú.
Sử dụng thanh kiếm ngăn địch, Trầm Miên Tích dùng đến chín thành công lực, thanh kiếm vung lên, một đạo hào quang loang loáng tỏa rực.
"Keng ... Keng ...".
Lưỡi kiếm chạm phải móng nhọn của con thú, bật thành tiếng kêu như chạm vào kim khí, dưới bóng tối mờ mờ, ánh lửa lóe lên, chớp lòa ...
Chiếc móng ngón tay giữa của con thú bị phạt đứt một mảnh, còn Trầm Miên Tích thì cảm thấy tê chồn cánh tay, suýt nữa buông rơi thanh kiếm.
Trầm Miên Tích liền thối bộ mấy bước liền ...
Con thú dường như không ngờ võ công của Trầm Miên Tích đạt đến mức độ siêu tuyệt, nó dừng lại một giây, đoạn gầm lên trong cổ họng, lao vút tới.
Trầm Miên Tích đã đề phòng trước, chàng biết thế nào con thú cũng tấn công tiếp, chàng biết con thú có võ công siêu tuyệt, nên chàng rất dè dặt.
Thấy con thú lao tới, chàng né tránh sang bên nhanh như chớp, đoạn vung thanh độc kiếm lên, nhìn đúng một sơ hở trong thế tấn công của nó, kích mũi kiếm vào ...
Con thú dù biết sử dụng thế công, song nó không phải là vật có lý trí, nên chỉ phát chiêu công địch mà không thể giải tỏa chiêu địch công lại. Con thú chỉ tiến ào ạt mà không lùi, nên chiêu thế tấn công nếu hụt đích thì không xoay trở tự vệ như người thường được.
Thân pháp của Trầm Miên Tích thần tốc vô cùng, vừa đảo người né tránh chiêu thế của con thú vụt qua, thanh kiếm vung lên, thuận đà vung tới. Trong thoáng mắt vừa giải tỏa chiêu thế, vừa công địch.
Mũi kiếm của Trầm Miên Tích chĩa tới trúng ngay ngực của con thú, nhưng nó không việc gì, lại còn vươn hai tay ra chụp xuống vai Trầm Miên Tích toan vòng quanh cổ.
Trầm Miên Tích hoảng quá, vội rút thanh kiếm về, hụp mình xuống tràn qua một bên, thoát khỏi tay của con thú.
Dùng kiếm hai lần tấn công địch, hai lần đều trúng đích, nhưng địch không hề gì, Trầm Miên Tích có phần nào bối rối.
Con thú cứ áp sát tới mãi. Hụt một đòn, nó rống lên một tiếng, tỏ sự giận dữ như một con người.
Trong lúc cấp bách, Trầm Miên Tích không tìm được cách nào hạ ngay con thú nọ, hơn nữa nó cứ tiến tới mãi, chiêu công nhanh như gió, mạnh như bão.
Càng nguy hiểm hơn là sau hai lần dùng sức quá mạnh, thương tích bị chấn động, Trầm Miên Tích ọc ra mấy búng máu tươi, cảm thấy toàn thân rời rã ...
Một người to lớn, có lẽ là thủ lãnh của toàn đội, đứng bên ngoài nhìn vào cuộc chiến cười hắc hắc ...
Rồi thì hơn trăm con thú ao ạt kéo đến, bao vây bọn Trầm Miên Tích vào giữa ...
Chúng nó gầm lên, rú lên làm vang dậy cả cục trường.
Một cảnh tượng rùng rợn không tưởng.
Trầm Miên Tích khẽ nhìn người to lớn thầm nghĩ:
"Y giống một cái thây ma, sao nó lại phát được tiếng cười? Nếu không phải là người, thì nó quyết là quỷ chứ không phải là xác chết vậy!".
Trầm Miên Tích quát hỏi:
- Ngươi là người hay quỷ, nói mau.
- Mi hỏi để làm gì chứ! Nếu mi thoát chết dưới móng vuốt của những con thú kia, lão phu sẽ tha cho, chẳng những thế mà còn cấp thuốc giải độc để cứu ba người kia.
Trầm Miên Tích cau mày:
- Nhưng ngươi là ai?
Thây ma to lớn không đáp, khẽ vẫy tay một cái, trên một trăm con thú đồng loạt ập vào.
Trầm Miên Tích nổi giận xung thiên, chẳng nghĩ lũ hung vật này là do khí âm hàn phát sinh, nếu áp dụng cái lý khắc xung của ngũ hành có thể đánh tan chúng được.
Chàng liền mang tuyệt học ra sử dụng.
Tuyệt học đó, chàng được Các Mộng Sơn chủ truyền thụ cho, có tên là Phi Ưng Chưởng.
Nếu trị âm phải dùng dương, phát xuất Trung Ly Hỏa chế ngự khí hàn.
Chàng chờ cho đàn thú ào đến gần, năm ngón tay cứ như móc sắt đưa ra, năm đạo hào quang màu hồng lọt theo chỉ phong cuốn tới.
Quả nhiên, Trung Ly Hỏa của Phi Ưng Chưởng lợi hại lạ thường. Các con thú chạm phải, y phục cháy tiêu, bay ra những xác chết co rúm lại, mùi hôi thối xông lên nồng nặc.
Thây ma to lớn kinh ngạc, cất tiếng hỏi:
- Tiểu tử, môn võ công đó mi học ở đâu đấy?
Trầm Miên Tích trừng mắt quát:
- Học với ai thì liên quan gì đến ngươi mà hỏi. Ta muốn biết ngươi có giữ lời hứa đã nói với ta vừa rồi chăng?
Thây ma to lớn gật đầu:
- Lão phu không bao giờ nói dối ai cả! Ngươi biết thi triển Phi Ưng Chưởng chế phục lũ thú kia, dĩ nhiên lão phu sẽ tha cho ngươi và cấp luôn thuốc giải độc cứu ba ngươi kia.
Người to lớn có dáng vẻ thây ma kia chu mồm thổi lên một tiếng lạ, các con thú lùi ra bên cạnh.
Sát Ma Nữ Vương tròn mắt nhìn chằm chặp vào cái thây ma to lớn quát rền:
- Ngươi ... mi phản bội, có ngày mi phải chết rục dưới tay lão bà này.
Dứt lời, mụ lắc nhẹ người lên, thoáng cái mất dạng ...
Tại cục trường, tất cả các con thú bây giờ đều ngồi bẹp xuống đất, không còn kêu rú như trước nữa.
Trầm Miên Tích kinh dị, hỏi người cao lớn:
- Ta muốn biết ngươi là ai? Ngươi có bằng lòng trao thuốc giải độc cho ta ngay chưa?
Chàng vừa nói vừa chìa tay ra ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook