Phi Tử Của Ca Ca
-
Chương 129
Mỗi buổi tối, hài tử đều thức giấc mấy lần. Bú sữa, đổi tã. Cha mẹ, mỗi ngày cũng ở cửa hàng bận rộn, Mai Tuyết Tình không đành lòng quấy rầy bọn họ, cho nên, mọi chuyện đều đích thân tự làm lấy.
Bản thân nàng cũng không dám ngủ say, giấc ngủ lại càng không đủ.
Cũng may, nhiệm vụ chính của nàng là chăm sóc tốt con mình. Cho nên, thừa dịp lúc hài tử say ngủ, nàng cũng theo đó chợp mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.
Hạng Ngạo Thiên nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào.
Trấn nhỏ dân phong thuần phác.
Không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa.
Mai Tuyết Tình không hề phòng bị nhắm mắt dưỡng thần.
Một hình ảnh ấm áp ánh vào trong mắt.
Nữ nhân yêu thương nhất của hắn đang nằm nghiêng người.
Nằm trong vòng tay nàng, là kết tinh tình yêu của bọn họ, đang chìm vào giấc ngủ say.
Một khắc như vậy, trong lòng Hạng Ngạo Thiên đau nhói.
Khi hài tử sinh ra, hắn lại không thể ở bên nàng.
Đó là lúc nàng muốn hắn nhất.
Hôm nay, bọn họ mẫu tử bình an, nhưng hắn lại đột ngột xuất hiện.
Thiên tính của người cha, làm cho hắn nhịn không được, vươn tay ra ôm qua nhi tử.
Thân thể bé nhỏ mềm mại, bị bàn tay to của hắn nâng lên. Một loại kiêu hãnh của người làm cha chảy thẳng vào trong lòng hắn.
Nhìn hài tử đang say giấc nồng, hắn nhất thời có chút không biết phải làm sao.
Hài tử thật quá bé nhỏ, cũng quá mềm yếu nữa.
Nên ôm lấy hắn, hay là, cứ như vậy nâng bế hắn?
Hạng Ngạo Thiên do dự mãi.
“Con mình…” Cánh tay đột nhiên rơi vào khoảng không, trống rỗng, làm cho Mai Tuyết Tình vội bừng tỉnh mở to hai mắt.
Trước mắt, một người có thân ảnh cao lớn, đang đứng đưa lưng về phía nàng.
Nàng cũng không biết bản thân lấy đâu ra sức lực, nhanh chóng xông lên phía trước.
Nắm lấy vai của người có bóng lưng cao lớn kia xoay người lại, quát lớn “Trả hài tử lại cho ta!”
Khí thế hùng hổ, như là con gà mái mẹ xù lông cánh, bất cứ lúc nào khi có yêu cầu, cũng sẵn sàng chiến đấu bảo vệ đàn con của mình.
Nàng giật mình dừng lại!
Hắn cũng giật mình đứng ngay ra!
Hắn không ngờ tới, nàng nhanh như vậy đã tỉnh dậy! Lại còn khí thế hung hãn như vậy!
Nàng cũng giật mình!
Nàng không ngờ tới, lại là hắn!
Hắn như thế nào tới đây?
Là muốn cướp đi con trai của nàng sao?
Ý niệm này vừa thoáng qua trong đầu, thoáng chốc như dòng thác dũng mãnh xộc vào của trong tâm tưởng của nàng. Dường như nổi điên, nàng vọt tới trước mặt hắn, một tay kéo lấy cánh tay hắn. Chuẩn bị đoạt lại hài tử.
Hạng Ngạo Thiên sớm có phòng bị.
Nhìn thấy nàng thần tình hoảng loạn, chỉ biết bối rối, nàng đang suy nghĩ cái gì.
Hắn sẽ không cùng nàng đoạt hài tử. Hắn muốn ngay cả mẹ của hài tử, cả thảy đoạt trở về! Bàn tay to nhẹ nhàng vừa nhấc, hài tử bị nâng lên cao.
Mai Tuyết Tình nhào vào khoảng không!
“Trả lại hài tử cho ta!” Mai Tuyết Tình lần nữa khởi xướng công kích, “Trả hài tử cho ta!”
Hạng Ngạo Thiên quay người lại, vừa lại tránh thoát nàng!
Đột nhiên trở nên quyết liệt, Mai Tuyết Tình có chút nổi cáu hơi thở dồn dập, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ hồng.
“Tình nhi, nàng xem, con của chúng ta, trông thật ngoan ngoãn! Như vậy mà vẫn có thể yên tâm ngủ say! Hắn không biết, phụ hoàng cùng mẫu hậu của hắn, đang có hứng thú đem hắn ra đùa giỡn đây!”
Hắn cố ý trêu đùa nàng!
Trông thấy nàng tiều tụy, thế nhưng vì chuyện này khuôn mặt lại đỏ ửng hẳn lên, Hạng Ngạo Thiên lòng trùng xuống, trở nên nghiêm túc.
“Tình nhi, nàng chịu khổ rồi!”
Một câu nói, bao hàm thiên ngôn vạn ngữ, truyền lại tình yêu nồng nàn say đắm vô hạn của hắn dành cho nàng.
Một câu “Nàng chịu khổ rồi!” làm cho Mai Tuyết Tình cơ hồ không nhịn được, chỉ muốn nhào tới, xà vào trong lòng hắn.
Đấm hắn, đánh hắn, mắng hắn.
Nàng chịu khổ, há có thể vốn là câu nói đầu tiên có thể an ủi sao! Nàng bụng mang dạ chửa, hoài thai mười tháng. Ban ngày lo việc buôn bán, kiếm tiền, nuôi sống chính mình. Ban đêm, thắt lưng đau mỏi, chân buốt nhức, nàng đêm không thể ngủ. Vì sinh khó, để có thể sinh hạ hài tử, Nàng cơ hồ bị mất mạng!
Há có thể hắn dễ dàng chỉ một câu nói, là có thể bỏ qua hết mọi chuyện được sao?
Phải cố gắng nhẫn nại!
Mai Tuyết Tình bắt buộc bản thân, đè nén nỗi ai oán trong lòng xuống.
Bây giờ, nàng cùng hắn không có liên quan gì nữa hết, mà bất luận có quan hệ như thế nào đi chăng nữa!
Khổ, nàng đã chịu qua! Nhắc lại, cũng chỉ là vô bổ!
“Hoàng thượng, xin đừng giễu cợt dân nữ!”
“Phác” một tiếng, Mai Tuyết Tình quỳ trên mặt đất, “Dân nữ xin thỉnh an Hoàng thượng! Cầu xin Hoàng thượng trả lại hài tử cho dân nữ!”
Hạng Ngạo Thiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người!
Vốn định trêu đùa nàng, hưởng thụ một lần niềm vui sướng của gia đình, không ngờ tới, dĩ nhiên…
“Tình nhi… Tình nhi… Mau đứng lên!”
Hạng Ngạo Thiên đưa một tay ra, muốn nâng nàng dậy.
“Mẫu tử dân nữ, chỉ là kẻ hèn mọn thấp kém, thỉnh xin Hoàng thượng giơ cao đánh khẽ!”
Hai tay chống xuống đất, Mai Tuyết Tình nghiêm túc dập đầu xuống đất cầu xin.
“Cầu xin Hoàng thượng buông tha mẫu tử chúng tôi!” Bộ dáng tỏ vẻ ngươi không đáp ứng, ta sẽ dập đầu cầu xin mãi không đứng dậy.
Hạng Ngạo Thiên lặng im đứng nhìn.
Một Tình nhi đã từng miệng mồm lanh lợi sắc bén, cùng các tần phi tranh luận, đã không còn. Một Tình nhi đã từng không kiêu ngạo không siểm nịnh, đúng mực cùng khách hàng gặp gỡ, đã không còn. Một Tình nhi đã từng bướng bỉnh bất tuân, khiêu chiến cùng quyền uy của hắn, đã không còn.
Nàng là vì tức giận hắn?
Hay là vì hài tử?
Hôm nay, nàng khom lưng khuỵu gối, quỳ xuống dưới chân hắn.
Nhỏ bé, cầu xin.
Hắn hẳn là cao hứng mới đúng! Nàng rốt cục thần phục dưới chân hắn. Như các tần phi đều giống nhau! Bao nhiêu đêm, hắn bởi vì nàng, mà đêm không thể ngủ.
Hắn tưởng tượng ra trăm loại, ngàn loại biện pháp, như thế nào để chinh phục nàng, như thế nào làm cho nàng thuận theo hắn.
Nhưng mà, tại sao?
Lúc nàng quỳ gối dưới chân hắn, trái tim hắn, lại có cảm giác âm ỉ đau nhói? Chuyện này, vốn dĩ không phải từ trước, hắn từng mơ tưởng có được địa kết quả này hay sao?
“Tình nhi… Chẳng lẽ, ta từ nơi xa xôi như vậy đến thăm nàng, nàng lại không có lời gì muốn nói với ta sao?”
Hạng Ngạo Thiên ngồi xổm người xuống, hỏi.
“Cầu xin Hoàng thượng trả lại hài tử cho ta!”
Vẻn vẹn chỉ có một câu nói này.
“Tình nhi, chúng ta sắp đoàn tụ rồi, trước kia…” Hạng Ngạo Thiên mơ ước tới tương lai.
“Dân nữ, không nhớ rõ sự tình trước kia rồi!” Ngẩng đầu, vô tội nhìn Hạng Ngạo Thiên, “Dân nữ trước kia nhận thức Hoàng thượng sao?”
Hoàn toàn, Hạng Ngạo Thiên hoàn toàn bị đánh bại rồi! Hắn không nói gì mà chống đỡ. Bàn tay to đỡ lấy cằm của nàng, thoáng nâng lên.
“Có lẽ, như vậy, nàng sẽ nhớ lại một ít!” Hạng Ngạo Thiên chậm rãi cúi xuống, gần sát đến môi của nàng.
Hơi thở nam tính càng ngày càng gần.
Mai Tuyết Tình không thể không thừa nhận, hắn đối với chính mình vẫn còn có sức ảnh hưởng rất lớn.
Hương vị ngọt ngào thơm mát của mùi sữa trên cơ thể Mai Tuyết Tình nhẹ bay vào mũi Hạng Ngạo Thiên.
Hắn long mục nhíu chặt, đúng là hắn khát vọng nàng nhiều biết bao! Kể cả hơi thở thơm mát, mùi hương ngọt ngào trên người nàng!
Hơi thở dồn dập, ấm áp, phả lên trên mặt Mai Tuyết Tình. Môi, đã nhẹ nhàng dán chặt lên đôi môi mềm mại của nàng rồi.
Mai Tuyết Tình thoáng chút nảy người lên, tim đập loạn liên hồi.
“Thỉnh xin Hoàng thượng tự trọng!”
Tránh né đến ba thước có hơn.
Lần nữa quỳ xuống.
“Thỉnh xin Hoàng thượng trả lại hài tử cho ta!” Vẫn là một câu nói.
Lần nữa dập đầu.
Hạng Ngạo Thiên không có cách rồi! Hắn lửa giận bốc lên, nổi cơn thịnh nộ!
“Muốn hài tử có thể!” Hắn lần nữa lừa dối tiếp cận nàng.
“Lấy lòng ta!” Ra lệnh, không hơn không kém lên tiếng mệnh lệnh.
Ngồi xổm người xuống.
Một tay nâng cằm của nàng lên, một tay ôm hài tử.
Môi khát khao hôn lên đôi môi mềm mại của Mai Tuyết Tình. Ngấu nghiến triền miên.
Đã bao lâu? Bọn họ bao lâu không cùng một chỗ rồi? Hạng Ngạo Thiên càng trở nên thêm ôn nhu.
Mai Tuyết Tình thụ động tiếp nhận, nàng không thể có phản ứng, lại càng không nên đáp lại hắn.
Hắn, đúng là làm thương tổn nàng, một nam nhân nàng yêu sâu đậm nhất! Hắn đúng là mối tình đầu của nàng, hắn là phụ thân của hài tử. Hắn lại không lưu tình chút nào làm thương tổn nàng! Vì một nữ nhân khác! Nàng tự nhắc nhở bản thân, vì hài tử, nàng cái gì cũng có thể làm!
Như khúc gỗ không chút cảm xúc, nàng chịu đựng cho hắn hôn.
“Tình nhi… Tình nhi…” Bàn tay to kéo nàng đứng lên, “Sau này, ta sẽ nói cho nàng biết hết thảy mọi chuyện!”
Từ từ đẩy nàng hướng đến bên giường.
“Ta thị tẩm, ngươi liền đem hài tử trả lại cho ta sao?”
Mai Tuyết Tình nhạy bén, hiểu ra được ý muốn của hắn
Hết thảy, mọi việc đều dừng lại.
Trong mắt hắn, hai đám lửa giận hừng hực bốc cháy lên.
Nàng tưởng rằng, hắn thật là lấy hài tử ra uy hiếp nàng sao?
Nàng không có một chút cảm giác nào, nhận ra là hắn đối với nàng tưởng niệm cùng yêu say đắm sao?
Nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu.
“Trả lại nàng… hài… tử…của nàng!” Đem hài tử nhét vào trong vòng tay của Mai Tuyết Tình.
Hạng Ngạo Thiên xoay người nhanh chóng rời đi.
Giục ngựa giơ roi. Được rồi hơn mười dặm đường.
Hắn, đột nhiên dừng lại.
Bản thân nàng cũng không dám ngủ say, giấc ngủ lại càng không đủ.
Cũng may, nhiệm vụ chính của nàng là chăm sóc tốt con mình. Cho nên, thừa dịp lúc hài tử say ngủ, nàng cũng theo đó chợp mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.
Hạng Ngạo Thiên nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào.
Trấn nhỏ dân phong thuần phác.
Không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa.
Mai Tuyết Tình không hề phòng bị nhắm mắt dưỡng thần.
Một hình ảnh ấm áp ánh vào trong mắt.
Nữ nhân yêu thương nhất của hắn đang nằm nghiêng người.
Nằm trong vòng tay nàng, là kết tinh tình yêu của bọn họ, đang chìm vào giấc ngủ say.
Một khắc như vậy, trong lòng Hạng Ngạo Thiên đau nhói.
Khi hài tử sinh ra, hắn lại không thể ở bên nàng.
Đó là lúc nàng muốn hắn nhất.
Hôm nay, bọn họ mẫu tử bình an, nhưng hắn lại đột ngột xuất hiện.
Thiên tính của người cha, làm cho hắn nhịn không được, vươn tay ra ôm qua nhi tử.
Thân thể bé nhỏ mềm mại, bị bàn tay to của hắn nâng lên. Một loại kiêu hãnh của người làm cha chảy thẳng vào trong lòng hắn.
Nhìn hài tử đang say giấc nồng, hắn nhất thời có chút không biết phải làm sao.
Hài tử thật quá bé nhỏ, cũng quá mềm yếu nữa.
Nên ôm lấy hắn, hay là, cứ như vậy nâng bế hắn?
Hạng Ngạo Thiên do dự mãi.
“Con mình…” Cánh tay đột nhiên rơi vào khoảng không, trống rỗng, làm cho Mai Tuyết Tình vội bừng tỉnh mở to hai mắt.
Trước mắt, một người có thân ảnh cao lớn, đang đứng đưa lưng về phía nàng.
Nàng cũng không biết bản thân lấy đâu ra sức lực, nhanh chóng xông lên phía trước.
Nắm lấy vai của người có bóng lưng cao lớn kia xoay người lại, quát lớn “Trả hài tử lại cho ta!”
Khí thế hùng hổ, như là con gà mái mẹ xù lông cánh, bất cứ lúc nào khi có yêu cầu, cũng sẵn sàng chiến đấu bảo vệ đàn con của mình.
Nàng giật mình dừng lại!
Hắn cũng giật mình đứng ngay ra!
Hắn không ngờ tới, nàng nhanh như vậy đã tỉnh dậy! Lại còn khí thế hung hãn như vậy!
Nàng cũng giật mình!
Nàng không ngờ tới, lại là hắn!
Hắn như thế nào tới đây?
Là muốn cướp đi con trai của nàng sao?
Ý niệm này vừa thoáng qua trong đầu, thoáng chốc như dòng thác dũng mãnh xộc vào của trong tâm tưởng của nàng. Dường như nổi điên, nàng vọt tới trước mặt hắn, một tay kéo lấy cánh tay hắn. Chuẩn bị đoạt lại hài tử.
Hạng Ngạo Thiên sớm có phòng bị.
Nhìn thấy nàng thần tình hoảng loạn, chỉ biết bối rối, nàng đang suy nghĩ cái gì.
Hắn sẽ không cùng nàng đoạt hài tử. Hắn muốn ngay cả mẹ của hài tử, cả thảy đoạt trở về! Bàn tay to nhẹ nhàng vừa nhấc, hài tử bị nâng lên cao.
Mai Tuyết Tình nhào vào khoảng không!
“Trả lại hài tử cho ta!” Mai Tuyết Tình lần nữa khởi xướng công kích, “Trả hài tử cho ta!”
Hạng Ngạo Thiên quay người lại, vừa lại tránh thoát nàng!
Đột nhiên trở nên quyết liệt, Mai Tuyết Tình có chút nổi cáu hơi thở dồn dập, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ hồng.
“Tình nhi, nàng xem, con của chúng ta, trông thật ngoan ngoãn! Như vậy mà vẫn có thể yên tâm ngủ say! Hắn không biết, phụ hoàng cùng mẫu hậu của hắn, đang có hứng thú đem hắn ra đùa giỡn đây!”
Hắn cố ý trêu đùa nàng!
Trông thấy nàng tiều tụy, thế nhưng vì chuyện này khuôn mặt lại đỏ ửng hẳn lên, Hạng Ngạo Thiên lòng trùng xuống, trở nên nghiêm túc.
“Tình nhi, nàng chịu khổ rồi!”
Một câu nói, bao hàm thiên ngôn vạn ngữ, truyền lại tình yêu nồng nàn say đắm vô hạn của hắn dành cho nàng.
Một câu “Nàng chịu khổ rồi!” làm cho Mai Tuyết Tình cơ hồ không nhịn được, chỉ muốn nhào tới, xà vào trong lòng hắn.
Đấm hắn, đánh hắn, mắng hắn.
Nàng chịu khổ, há có thể vốn là câu nói đầu tiên có thể an ủi sao! Nàng bụng mang dạ chửa, hoài thai mười tháng. Ban ngày lo việc buôn bán, kiếm tiền, nuôi sống chính mình. Ban đêm, thắt lưng đau mỏi, chân buốt nhức, nàng đêm không thể ngủ. Vì sinh khó, để có thể sinh hạ hài tử, Nàng cơ hồ bị mất mạng!
Há có thể hắn dễ dàng chỉ một câu nói, là có thể bỏ qua hết mọi chuyện được sao?
Phải cố gắng nhẫn nại!
Mai Tuyết Tình bắt buộc bản thân, đè nén nỗi ai oán trong lòng xuống.
Bây giờ, nàng cùng hắn không có liên quan gì nữa hết, mà bất luận có quan hệ như thế nào đi chăng nữa!
Khổ, nàng đã chịu qua! Nhắc lại, cũng chỉ là vô bổ!
“Hoàng thượng, xin đừng giễu cợt dân nữ!”
“Phác” một tiếng, Mai Tuyết Tình quỳ trên mặt đất, “Dân nữ xin thỉnh an Hoàng thượng! Cầu xin Hoàng thượng trả lại hài tử cho dân nữ!”
Hạng Ngạo Thiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người!
Vốn định trêu đùa nàng, hưởng thụ một lần niềm vui sướng của gia đình, không ngờ tới, dĩ nhiên…
“Tình nhi… Tình nhi… Mau đứng lên!”
Hạng Ngạo Thiên đưa một tay ra, muốn nâng nàng dậy.
“Mẫu tử dân nữ, chỉ là kẻ hèn mọn thấp kém, thỉnh xin Hoàng thượng giơ cao đánh khẽ!”
Hai tay chống xuống đất, Mai Tuyết Tình nghiêm túc dập đầu xuống đất cầu xin.
“Cầu xin Hoàng thượng buông tha mẫu tử chúng tôi!” Bộ dáng tỏ vẻ ngươi không đáp ứng, ta sẽ dập đầu cầu xin mãi không đứng dậy.
Hạng Ngạo Thiên lặng im đứng nhìn.
Một Tình nhi đã từng miệng mồm lanh lợi sắc bén, cùng các tần phi tranh luận, đã không còn. Một Tình nhi đã từng không kiêu ngạo không siểm nịnh, đúng mực cùng khách hàng gặp gỡ, đã không còn. Một Tình nhi đã từng bướng bỉnh bất tuân, khiêu chiến cùng quyền uy của hắn, đã không còn.
Nàng là vì tức giận hắn?
Hay là vì hài tử?
Hôm nay, nàng khom lưng khuỵu gối, quỳ xuống dưới chân hắn.
Nhỏ bé, cầu xin.
Hắn hẳn là cao hứng mới đúng! Nàng rốt cục thần phục dưới chân hắn. Như các tần phi đều giống nhau! Bao nhiêu đêm, hắn bởi vì nàng, mà đêm không thể ngủ.
Hắn tưởng tượng ra trăm loại, ngàn loại biện pháp, như thế nào để chinh phục nàng, như thế nào làm cho nàng thuận theo hắn.
Nhưng mà, tại sao?
Lúc nàng quỳ gối dưới chân hắn, trái tim hắn, lại có cảm giác âm ỉ đau nhói? Chuyện này, vốn dĩ không phải từ trước, hắn từng mơ tưởng có được địa kết quả này hay sao?
“Tình nhi… Chẳng lẽ, ta từ nơi xa xôi như vậy đến thăm nàng, nàng lại không có lời gì muốn nói với ta sao?”
Hạng Ngạo Thiên ngồi xổm người xuống, hỏi.
“Cầu xin Hoàng thượng trả lại hài tử cho ta!”
Vẻn vẹn chỉ có một câu nói này.
“Tình nhi, chúng ta sắp đoàn tụ rồi, trước kia…” Hạng Ngạo Thiên mơ ước tới tương lai.
“Dân nữ, không nhớ rõ sự tình trước kia rồi!” Ngẩng đầu, vô tội nhìn Hạng Ngạo Thiên, “Dân nữ trước kia nhận thức Hoàng thượng sao?”
Hoàn toàn, Hạng Ngạo Thiên hoàn toàn bị đánh bại rồi! Hắn không nói gì mà chống đỡ. Bàn tay to đỡ lấy cằm của nàng, thoáng nâng lên.
“Có lẽ, như vậy, nàng sẽ nhớ lại một ít!” Hạng Ngạo Thiên chậm rãi cúi xuống, gần sát đến môi của nàng.
Hơi thở nam tính càng ngày càng gần.
Mai Tuyết Tình không thể không thừa nhận, hắn đối với chính mình vẫn còn có sức ảnh hưởng rất lớn.
Hương vị ngọt ngào thơm mát của mùi sữa trên cơ thể Mai Tuyết Tình nhẹ bay vào mũi Hạng Ngạo Thiên.
Hắn long mục nhíu chặt, đúng là hắn khát vọng nàng nhiều biết bao! Kể cả hơi thở thơm mát, mùi hương ngọt ngào trên người nàng!
Hơi thở dồn dập, ấm áp, phả lên trên mặt Mai Tuyết Tình. Môi, đã nhẹ nhàng dán chặt lên đôi môi mềm mại của nàng rồi.
Mai Tuyết Tình thoáng chút nảy người lên, tim đập loạn liên hồi.
“Thỉnh xin Hoàng thượng tự trọng!”
Tránh né đến ba thước có hơn.
Lần nữa quỳ xuống.
“Thỉnh xin Hoàng thượng trả lại hài tử cho ta!” Vẫn là một câu nói.
Lần nữa dập đầu.
Hạng Ngạo Thiên không có cách rồi! Hắn lửa giận bốc lên, nổi cơn thịnh nộ!
“Muốn hài tử có thể!” Hắn lần nữa lừa dối tiếp cận nàng.
“Lấy lòng ta!” Ra lệnh, không hơn không kém lên tiếng mệnh lệnh.
Ngồi xổm người xuống.
Một tay nâng cằm của nàng lên, một tay ôm hài tử.
Môi khát khao hôn lên đôi môi mềm mại của Mai Tuyết Tình. Ngấu nghiến triền miên.
Đã bao lâu? Bọn họ bao lâu không cùng một chỗ rồi? Hạng Ngạo Thiên càng trở nên thêm ôn nhu.
Mai Tuyết Tình thụ động tiếp nhận, nàng không thể có phản ứng, lại càng không nên đáp lại hắn.
Hắn, đúng là làm thương tổn nàng, một nam nhân nàng yêu sâu đậm nhất! Hắn đúng là mối tình đầu của nàng, hắn là phụ thân của hài tử. Hắn lại không lưu tình chút nào làm thương tổn nàng! Vì một nữ nhân khác! Nàng tự nhắc nhở bản thân, vì hài tử, nàng cái gì cũng có thể làm!
Như khúc gỗ không chút cảm xúc, nàng chịu đựng cho hắn hôn.
“Tình nhi… Tình nhi…” Bàn tay to kéo nàng đứng lên, “Sau này, ta sẽ nói cho nàng biết hết thảy mọi chuyện!”
Từ từ đẩy nàng hướng đến bên giường.
“Ta thị tẩm, ngươi liền đem hài tử trả lại cho ta sao?”
Mai Tuyết Tình nhạy bén, hiểu ra được ý muốn của hắn
Hết thảy, mọi việc đều dừng lại.
Trong mắt hắn, hai đám lửa giận hừng hực bốc cháy lên.
Nàng tưởng rằng, hắn thật là lấy hài tử ra uy hiếp nàng sao?
Nàng không có một chút cảm giác nào, nhận ra là hắn đối với nàng tưởng niệm cùng yêu say đắm sao?
Nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu.
“Trả lại nàng… hài… tử…của nàng!” Đem hài tử nhét vào trong vòng tay của Mai Tuyết Tình.
Hạng Ngạo Thiên xoay người nhanh chóng rời đi.
Giục ngựa giơ roi. Được rồi hơn mười dặm đường.
Hắn, đột nhiên dừng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook