Phi Tử Cố Ngữ Hệ Liệt
Quyển 3 - Chương 5: Thần phạt

Đầu xuân, một hồi hỏa hoạn đã dọa đến vô số chim bay cá nhảy, nhưng không đến nửa canh giờ, đã bị một trận mưa to không hề báo trước dập tắt, khói đen dày đặc cuồn cuộn, nhìn từ xa giống như một vết sẹo trên thân núi.

Khói đặc quỷ dị thật lâu không tiêu tan, không ngừng tràn ngập, gián đoạn tầm mắt mọi người, cũng bao phủ tại nỗi sợ trong lòng mỗi người. Khi khói đặc tán đi, khi thị vệ cùng bọn dân phu đang cảm thấy may mắn vì mình không thiếu mất một tay hay một chân, tiếng hét to của thị vệ trưởng đã chấn đến tất cả mọi người lập tức im miệng.

“Thiếu phủ đại nhân mất tích rồi! Mau tìm!”

Khi mọi người tâm thần có chút không tập trung mà tìm kiếm Thiếu phủ đại nhân khắp nơi, Thiếu phủ đại nhân lại đang không biết mình vì sao lại đứng dưới một hiên đình.

Cái hiên đình này lẻ loi trơ trọi sừng sững ở trung ương một mảnh thủy vực, khoảng cách từ đây đến bờ ít nhất cũng ba mươi trượng, cách hơn sáu trượng là một vách đá như bị đao bổ, một đạo thác nước phi lưu thẳng xuống, rộng gần mười tám trượng, cao hơn hai mươi trượng, phát ra tiếng vang cực lớn, vô số bọt nước bắn lên mặt, đem trọn tòa hiên đình này vây quanh trong nước.

Lục Đình Tranh ghé vào đình lan (tay vịn) cẩn thận từng li từng tí đi xuống dưới, liền phát hiện hiên đình này là được xây dựng tứ phía cô lập, nó cách mặt nước ba trượng có thừa, bên trên cô tự nham bích (đá nhô lên từ dưới sông) trải dài rất nhiều dây tử đằng không biết tên, có loại còn mở ra những đóa hoa nhỏ nhan sắc tươi đẹp. Ngửa đầu nhìn mái đình, cũng treo đầy khiên mạn thực vật, đang vào thời điểm sinh sôi của mùa xuân, trổ ra thành từng phiến lá xanh xinh đẹp.

Từ thực vật trên bờ đằng xa cùng thực vật sinh trưởng hai bên thác nước, ở đây vẫn là trong núi, bất quá Lục Đình Tranh lại không biết mình làm sao lại tới nơi này, rõ ràng là đang ở hiện trường đốc công xây khe trượt, trong nháy mắt lại thấy mình đã tới đây.

“Không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp mặt.”

Lục Đình Tranh bị thanh âm đột ngột này dọa đến thiếu chút nữa té xuống, nhìn lại, gặp được người quen, không khí khẩn trương lập tức bị đánh tan hơn phân nửa, cười cười nói: “Nguyên lai là Vinh huynh a! Ta đã đoán được ngươi không phải là thợ săn bình thường, quả nhiên cách ăn mặc hôm nay thích hợp hơn nhiều! Đúng rồi, Vinh huynh ngươi sao lại tới đây? Biết đây là đâu không?”

Vinh Khôn lúc này là vận trang phục thường ngày, lụp xụp khoác lên một kiện ngoại bào thêu vân diệp bằng gấm, đeo đai lưng màu xanh viền tơ vàng, tóc tùy ý dùng dây leo buộc thành một nhúm đáp ở sau lưng, bên tóc mai còn dùng từng sợi tơ mà quấn thành mấy túm, tản mạn khí tức tự tại, liên tục lộ vài phần hương vị tiên phong đạo cốt, làm cho Lục Đình Tranh cũng quên mất tình cảnh bản thân hiện tại.

“Muốn ăn chút gì không?” Vinh Khôn ở tại rào chắn hơi nghiêng của mái đình ngồi xuống, từ trong lòng ngực lấy qua một trái cây đỏ mọng ném cho Lục Đình Tranh, tựa tiếu phi tiếu nói: “Ngọt lắm.”

Lục Đình Tranh như đoạt tú cầu mà bắt lấy trái cây, nhan sắc kiều diễm ướt át kia lập tức câu dẫn khiến người muốn cắn một ngụm, hắn cũng không hỏi có độc hay không, năm ba ngụm đã ăn sạch sẽ. Trái cây này không hạt nước nhiều thịt dày, vào miệng liền tan, còn lưu lại hương vị nơi kẽ răng.

Vinh Khôn nhíu mày: “Không sai biệt lắm, nên bắt đầu rồi.”

Lục Đình Tranh thập phần thích xem động tác này của Vinh Khôn, nhưng lần này nhìn thấy lại không hiểu sao mà cảm thấy có chút lạnh người, cũng chưa kịp hỏi thăm tinh tường, bốn đầu dây leo đã lặng yên không tiếng động mà quấn chặt cổ tay cùng cổ chân hắn, đem hắn treo giữa không trung thành hình chữ “đại” (大).

“Vinh huynh, đây là… chơi cái gì?”

“Ta đã cho ngươi một cơ hội, là chính ngươi không chịu nắm bắt, hiện tại cũng không thể hối hận rồi.”

Lục Đình Tranh sững sờ trong chốc lát, cả kinh nói: “Ta hiểu rồi, ngươi không phải người! Nhất định là yêu quái!”

Yêu… Yêu quái? Vinh Khôn cười lạnh một tiếng, bóp bóp nắm tay. Trên mái đình liền phóng xuống một đoạn dây leo, ghìm chặt thắt lưng Lục Đình Tranh, đem hắn cột vào trên đình trụ.

“Vinh huynh, không cần chứng minh ngươi là yêu quái như vậy! Tuy ngươi là yêu quái, nhưng ngươi cũng là yêu quái tốt, ta vẫn rất nguyện ý đem ngươi trở thành bằng hữu! Hiện tại có thể mở trói cho ta rồi chứ?”

“Ngươi không sợ yêu quái?” Vinh Khôn giật giật ngón tay, hai sợi dây leo trắng nõn từ trong nước thò ra ra, từ cổ áo và vạt áo của Lục Đình Tranh chui vào.

Lục Đình Tranh bị xúc cảm trơn ướt dinh dính kia làm nổi da gà, quắt miệng cười nói: “Ta có tiên gia pháp bảo hộ thân, bách tà bất xâm, ngũ độc không sợ, yêu quái nên sợ ta mới phải.”

“Thứ ngươi nói, là cái này?” Vinh Khôn giơ lên mảnh Long Lân kia, tại ngón giữa cuốn lấy đùa bỡn, giống như thạch phiến bình thường.

Lục Đình Tranh triệt để cười không nổi: “Ngươi không phải yêu quái ư, sao có thể cầm được tiên gia pháp bảo?”

“Ta có một bộ y phục, dùng tới ngàn phiến này may ra đó, đông ấm hè mát, mặc rất thoải mái.”

“…”

“Đã quên nói cho ngươi biết, thứ này không phải tiên gia pháp bảo, chỉ là một mảnh Long Lân.”

“…”

“Còn có, ta không phải yêu quái, ta là Sơn Thần, Sơn Thần của Tú Lâm Sơn, ngươi ở trên địa bàn của ta đốt, giết, cướp, hậu quả là gì ngươi có thể thỏa thích tưởng tượng.”

Lục Đình Tranh bị hai cái xúc tu trong y phục không chịu thành thật mà cọ tới bốc hỏa, nghe xong thân phận của Vinh Khôn, một chút dũng khí cuối cùng cũng không còn, lắp bắp mà nói: “Vinh huynh, a, không, Sơn Thần đại nhân, ta sai rồi, ta xin lỗi, ta… Ngươi thả ta, ta về sau sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ ngươi, còn có thể cùng ngươi nói chuyện giải buồn, được không?”

Vinh Khôn mắt điếc tai ngơ, ôm lấy khóe miệng nói: “Chúng ta tới tính toán sổ sách, xem phải phạt ngươi như thế nào. Điều thứ nhất, ngươi phóng túng bộ hạ lột bao nhiêu da thỏ da gấu?”

“Ti.” Lục Đình Tranh không phải giả ngu, mà là theo thanh âm của Vinh Khôn vang lên, tất cả vải vóc trên người hắn đều mất sạch, lỏa thể mà bị nhét vào thác nước, vừa ngượng ngùng ngoài, vừa lạnh đến toàn thân phát run.

“Điều thứ hai, ngươi lệnh bộ hạ săn bắt mãnh thú, giết chết được thưởng nhiều hơn bắt sống.” Vinh Khôn lăng không vẫy vẫy tay, hai chú báo con vừa sinh ra không lâu liền hiện ra trong ngực hắn: “Hai báo con này vẫn còn đang bú sữa mẹ, cha mẹ chúng bị độc tiễn của các ngươi bắn bị thương, ngươi nói nên làm sao bây giờ?”

Một dây leo trườn đến một đóa cúc hoa, từ trên đó, đem chất lỏng chảy ra từ nhụy bôi lên hai điểm trước ngực của Lục Đình Tranh.

Lục Đình Tranh khẽ run rẩy, thấy hai chú báo con được đặt vào hai giỏ mây đang bay đến trước mặt mình, lập tức đã hiểu cái “biện pháp” của Vinh Khôn, đang muốn hô to cầu xin tha thứ, một quả trái cây ném ra, vừa vặn đem miệng của hắn chắn đứng cứng ngắc.

“Đừng hô to như thế, sẽ hù hai hài tử này đó.”

Hai báo con ngửi được hương vị ngọt ngào, từ trong giỏ mây ngưỡng cổ lên, ngậm lấy vin thịt hồng nhạt kia, ra sức mà hút.

Lục Đình Tranh hô không được, chỉ có thể ô ô hừ loạn, thân thể bỗng nhiên nóng lên, cảm thấy phát nhiệt, một nơi nào đó bắt đầu nổi lên biến hóa.

Vinh Khôn cười nói: “Đoàn tụ quả nhanh như vậy đả có hiệu quả rồi, ngươi thật đúng là… đủ non đó.” (Đoàn tụ quả có thể hiểu là quả thôi tình)

Lục Đình Tranh đã không cách nào tập trung tâm thần để phê bình biểu lộ cùng thủ đoạn ác liệt của Vinh Khôn, tiểu huynh đệ rõ ràng không chịu phối hợp với tư tưởng của hắn mà cao ngạo mà ngẩng đầu lên, chướng bụng đến thấy đau.

“Thứ ba, ” Vinh Khôn dừng một chút, thoả mãn mà nhìn trong mắt Lục Đình Tranh hiện ra thần sắc kinh hoảng, chậm rì rì nói, “Thứ ba, ngươi hạ lệnh phóng hỏa đốt rừng. Hiện tại nóng sao? Nóng thì gật đầu đi.”

Lục Đình Tranh muốn giải thích, lại khổ nổi không cách nào mở miệng, chỉ có thể mãnh liệt gật đầu, biểu thị phối hợp phục tùng, trong nội tâm tự an ủi mình nói, đây là Sơn Thần, ở trước mặt thần tiên tỏ ra đáng thương một chút cũng không có gì đáng xấu hổ!

“Ta cũng không muốn nhìn một người bị thiêu sống, nên đành phải thay đổi phương thức rồi.” Vinh Khôn cười cười, phủi tay, càng thêm nhiều dây leo quấn lên thân thể Lục Đình Tranh.

Lục Đình Tranh ý thức được bản thân nhất thời đã nhanh miệng mà ăn hết một Đoàn tụ quả, nếu như ở Thịnh Kinh thì không có gì đáng lo, thế nhưng loại tình hình này mà dùng thứ đó trên người hắn thì không có gì tốt cả. Lúc này thân thể của hắn không cách nào nhúc nhích, mặc kệ là do mấy sợi dây leo quấn thân, trói chặt tứ chi cùng phần eo, dây leo vậy mà lại giống như gân trâu càng giãy càng siết chặt, trượt qua lại trên làn da giờ đã nhớp nháp như cá chạch bởi vì dịch thể của đóa cúc hoa khi chảy ra giống như sữa tươi mà dính đầy thân thể hắn, còn có một sợi dây leo mềm mại mảnh như cây tăm đang cố gắng chui vào lỗ nhỏ trên đỉnh của tiểu huynh đệ hắn, mà càng không chịu nổi hơn nữa chính là cái loại khéo léo đưa đẩy này…

“Lần đầu tiên tiếp xúc ta đã nhìn ra ngươi hảo nam phong, đối với ngươi như vậy có phải là không giống trừng phạt, ngược lại đã quăng ngươi vào chỗ tốt rồi không?” Vinh Khôn vẫy tay, hai chú báo con được kéo ra khỏi ngực Lục Đình Tranh, mang đến bên bờ.

Ngực Lục Đình Tranh dính đầy nước miếng của báo con cùng chất lỏng trên dây leo, bị mút vào quá độ khiến hai điểm nhỏ bắt đầu sung huyết, biến thành đỏ thẫm. Hắn vừa muốn thở phào, bỗng nhiên mạnh mẽ ngẩng cổ, toàn thân cự chiến —— đằng sau bị dây leo đánh vào, cùng lúc đó, một đầu dây leo mang theo rập rạp gai góc quấn lên mệnh căn của hắn.

Vinh Khôn nửa híp mắt, phát ra tiếng vỗ tay, trái cây đang chặn miệng Lục Đình Tranh lập tức nổ tung, nước trái cây cùng thịt quả rơi xuống dính đầy cổ cùng ngực hắn.

Lục Đình Tranh chép miệng chậc lưỡi, vị chua của trái cây này lại khiến cho đầu óc của hắn thanh tỉnh được một chút.

“Vinh huynh, ta, ta sai rồi.” Lời vừa ra khỏi miệng, lại mang theo tiếng khóc nhuyễn nhu, điều này khiến cho Lục Đình Tranh cùng Vinh Khôn đều ngẩn người.

Lục Đình Tranh bất chấp mọi thứ, nắm chặt thời gian cầu xin tha thứ: “Tha cho ta, ta không bao giờ … động… ân… động đến Tú Lâm Sơn của ngươi nữa. Xong chuyện lần này, ta… ta… a… cũng sẽ không trở về, sẽ ở lại trong núi làm… làm người hầu cho ngươi. A…, bảo những thứ này… a… ra đi.”

Đồng tử Vinh Khôn co rút, đứng lên nói: “Ngươi nếu lưu lại, vậy cả đời cũng không thể quay về.”

Có dây leo gai sống chết cọ tới cọ lui, đem đầu óc của Lục Đình Tranh cọ đến hỗn loạn, nhưng hắn còn phân biệt được lời này của Vinh Khôn có nghĩa là vẫn còn chỗ để thương lượng, liên tục không ngừng gật đầu: “Ta lưu lại… Đừng động nữa… Ta lưu lại chuộc tội.”

Vinh Khôn dừng bên Lục Đình Tranh, thối lui vài bước, giật giật ngón tay, để cho sợi dây leo mảnh như cây tăm buông ra, một cỗ bạch trọc theo đó liền phóng ra, bắn lên năm sáu thước mới ngừng lại.

Lục Đình Tranh toàn thân thoát lực mà thở hào hển, ý thức mơ hồ tự nhủ: “Bổn thiếu gia lần đầu tiên, lại thất thố như vậy, thiệt thòi chết rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương