Phi Tử Cố Ngữ Hệ Liệt
-
Quyển 3 - Chương 10: Xuân sinh
Sắc trời tờ mờ, nguyệt đầm của Tú Lâm Sơn ánh lên ánh sáng thanh sắc, gió thổi qua, tịnh thủy vô ba. Thác nước bên bờ đàm dần dần đình chỉ lưu động, tựa như trên vách nhai được điêu khắc một dải ngọc, bọt nước bắn ra ngưng lại giữa không trung, thế gian vĩnh viễn đã ngưng kết tại thời khắc này.
Ánh sáng thanh sắc dần dần bay lên, như có thực chất mà dần dần uốn lượn, cuối cùng hội tụ dung hợp tại đầm đỉnh, hình thành một kết giới cực lớn, đem nguyệt đầm toàn bộ bao phủ.
Trong hiên đình trùng điệp cây tử đằng cao thấp, chỉ là ở trong kết giới sẽ không thể tiếp tục sinh tưởng, cũng sẽ không héo rũ.
Vinh Khôn nhìn Lục Đình Tranh đang ngủ say trên hàn thủy sàng, đưa tay lướt qua gương mặt lạnh lẽo của hắn. Người này, vì hắn nuốt vào tẩy tủy tạo hóa đan, nhưng có biết rõ vào ngày này hàng năm sẽ bởi vì thoát thai hoán cốt mà đau đớn đến trình độ nào hay không, rõ ràng là một người sợ đau như vậy mà.
Trong trí nhớ hiện ra rất nhiều biểu lộ của Lục Đình Tranh, dung hòa cùng hình ảnh hắn đang an tĩnh ngủ say trước mắt. Vô luận là sầu mi khổ kiểm hay vui vẻ hân hoan, từng biểu lộ sinh động như vậy, còn phải đợi bao lâu hắn mới có thể nhìn thấy lần nữa? Một trăm năm? Hai trăm năm?
Thần tiên? Thần tiên không phải cao cao tại thượng, cũng không phải vô dục vô cầu, mặc dù khám phá tiên đạo, đoạn trừ tâm ma, nhưng cũng sẽ tịch mịch, cũng sẽ chờ mong một ít cải biến. Vinh Khôn nhàn nhạt mỉm cười, đột nhiên cảm thấy một khi cuộc sống đã có thứ gọi là “chờ đợi”, thì sẽ không còn đơn điệu như trước kia nữa.
Giáng Lam cách Sơn thần phủ không xa đứng nhìn kết giới lam sắc kia, nói một tiếng tạm biệt, biến trở về nguyên hình đạp không mà đi.
Vinh Khôn cảm ứng được Giáng Lam ly khai, chỉ là nhàn nhạt mỉm cười, hắn biết rõ Giáng Lam ở bên ngoài chơi chán tự nhiên sẽ trở về.
Bên ngoài, trần thế, thế gian.
Lục Đình Tranh, tương lai ngày nào sau khi ngươi tỉnh lại, có thể sẽ chán ghét cảnh cô đơn quạnh quẽ trong núi, muốn quay trở về trần thế hay không?
Tú Lâm Sơn không có ai dám xâm nhập vào nguyệt đầm được Sơn thần bố trí kết giới, mấy trăm năm về sau, nơi này đã trở thành cấm địa của dã vật trong núi, người được giấu trong kết giới đã trở thành nhân vật chính trong câu chuyện đời đời tương truyền.
Chú sóc vừa được khai linh hôm qua ôm cành cây kim ti nam bên bờ, làm nũng hỏi: “Nam Cô, người trong đình là cái dạng gì? Tú Lâm Sơn ngoại trừ Sơn thần đại nhân, ngươi là người đức cao vọng trọng nhất, ngươi nhất định đã gặp qua, nói cho ta một chút a.”
Nam Cô run run cành lá: “Ngươi nên đi hỏi Sơn thần đại nhân, chỉ có hắn mới nhớ rõ tinh tường bộ dáng của người kia.”
“Ta sợ.” Sóc lắc đầu, dùng sức quá mạnh thế cho nên thân thể cái đuôi đều cùng nhau đung đưa.
“Sơn thần đại nhân một chút cũng không hung, hắn chỉ là không thích cười mà thôi.”
“Nam Cô, ta nghe nói người kia vì thành tiên, vài ngày cuối xuân hàng năm đều sẽ đau đến giật giật thân th6ẻ luôn, nhưng lại vẫn chưa tỉnh, chắc thảm rồi. Hắn không thể như chúng ta, hảo hảo tu luyện sao? Tuy có chút chậm, nhưng cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
“Hắn không phải là vì thành tiên mới chịu đựng như vậy.”
“Vậy thì vì cái gì?”
Nam Cô hắng giọng một cái: “Hắn rất có thể căn bản không biết sẽ có nhiều đau nhức, cứ đần độn, u mê như vậy. Bất quá cũng là báo ứng, ai bảo hắn năm đó mang người đến Tú Lâm Sơn hoành hành ngang ngược gây chuyện thị phi.”
Sóc hoàn toàn không biết chủ đề bị chuyển hướng gật gật đầu: “Cũng đúng a, không để cho nhân loại nhìn thấy lợi hại một chút, bọn hắn nhất định sẽ đem cây trên núi chém sạch, đem dã thú bắt lại nướng ăn. A…… Thật đáng sợ.”
Nam Cô đón lấy ánh mặt trời, lười biếng mà ngủ, trên cành lại có vô số phiến lá mới bắt đầu nẩy mầm, đang nhẹ nhàng khoan khoái lung lay trong gió mùa xuân.
Vinh Khôn canh giữ ở bên cạnh hàn thủy sàng, hết sức chăm chú mà nhìn Lục Đình Tranh, hôm nay, lại là khoảng thời gian hắn không muốn đến nhất trong năm.
Lục Đình Tranh thân không mảnh vải, khuôn mặt như lúc ban đầu, chỉ là mất đi huyết sắc, thêm vào quanh năm không thấy ánh mặt trời, thông qua làn da cơ hồ có thể thấy được mạch máu xanh nhạt, dưới tác dụng nhiều năm của tẩy tủy tạo hóa đan, bên ngoài làn da đã nổi một tầng vầng sáng như có như không.
Hàn thủy sàng bỗng nhiên chấn động, Vinh Khôn nhíu mày, lòng bàn tay phải trỗi lên ánh sáng lam sắc nhàn nhạt, phủ lên đỉnh đầu của Lục Đình Tranh. Nếu là dĩ vãng thì luôn có thể giảm bớt thống khổ của hắn, nhưng lúc này đây tựa hồ không hề có hiệu quả.
Lục Đình Tranh thân thể run rẩy đến càng ngày càng rõ ràng, cả khuôn mặt đều nhíu lại, làn da bạch ngọc bắt đầu nổi lên màu sắc trắng nhạt, dần dần chảy ra mồ hôi. Đau đớn nương theo đó không ngừng tăng lăm, hắn rất nhanh nắm chặt đấm, cơ hồ muốn đem mình lòng bàn tay mình đâm sâu đến chảy máu.
Vinh Khôn thử tăng cường linh lực trong lòng bàn tay, rồi lại không biết nên thêm tới trình độ nào.
“A!”
Một tiếng này phảng phất là thuật hóa đá, làm cho Vinh Khôn không thể động đậy —— cách mấy trăm năm, hắn rốt cục đã nghe được thanh âm của Lục Đình Tranh lần nữa.
Vinh Khôn không chuyển mắt mà nhìn Lục Đình Tranh, trong nội tâm phảng phất nhấc lên sóng gió cuồn cuộn.
Lục Đình Tranh tỉnh.
Lục Đình Tranh bị đau nhức đến tỉnh, đôi mắt còn chưa thích ứng ánh sáng, chỉ cảm thấy có đồ vật gì đó ngả vào trước mặt, không chút nghĩ ngợi liền một ngụm gắt gao cắn, nước mắt bỗng nhiên dâng lên.
Vinh Khôn vốn định chạm chạm mặt Lục Đình Tranh, nhưng không ngờ bị hắn cắn tay, tuy có đau nhức, lại không chút sứt mẻ, phảng phất như cho dù tay có bị cắn nát da chảy máu cũng cùng hắn không quan hệ.
Sau khi thanh tỉnh, đau đớn bắt đầu thối lui. Trong tầm mắt Lục Đình Tranh dần dần xuất hiện một hình dáng mơ hồ, bỗng nhiên phát giác trong miệng có hỗn hợp mùi hương thoang thoảng cùng mùi huyết tinh tản khắp nới, ý thức được mình cắn phải cái gì, vội vàng nhổ ra.
“Đình Tranh, còn đau không?” Vinh Khôn thu hồi tay phải, dùng tay trái sạch sẽ đặt lên trán Lục Đình Tranh, buồn bực sau nửa ngày mới nói ra một câu này, lại không biết lúc mình lên tiếng thì thanh âm lại mang theo rung động.
Lục Đình Tranh ngẩn người, bỗng nhiên sờ lên bộ vị mấu chốt trên người mình, mơ mơ hồ hồ mà phân biệt ra cái này là cái gì, bị dọa đến mức vội vàng trốn tránh, cuộn thành một lắp bắp nói: “Y phục của ta đâu? Y phục đâu? Ta không phải đã theo lời ngươi phân phó đem cái dược gì đó ăn rồi sao, như thế nào còn dùng chiêu này hả?”
Tay Vinh Khôn lơ lửng giữa không trung, không biết nên thu hồi hay là nên đuổi theo.
Lục Đình Tranh dụi dụi con ngươi, bỗng nhiên sắc mặt tối sầm lại: “Ta vừa rồi… Ta vừa rồi cắn ngươi? Ta không biết lúc đau đến chàng đầu hoa mắt, là cắn phải cái gì…”
Vinh Khôn bất đắc dĩ thở dài, không biết nên đối với cái người nào đó dù thoát thai hoán cốt người vẫn bảo trì loại tình tình này mà cảm thấy bi thúc, hay là đối với việc hắn vẫn giữ nguyên bản tính mà cảm thấy may mắn.
“Ngươi là cái biểu tình gì a, ta không phải đã thật sự cắn ngươi rồi chứ? Nếu không, ngươi cắn lại nha?”
Vinh Khôn vuốt vuốt cái trán, vung tya lên, giữa không trung tiếp lấy một tấm thảm mềm mại khoác lên người Lục Đình Tranh. Hắn lúc này mới cường hoành mà đem Lục Đình Tranh đang giãy dụa mà lực đạo còn yếu hôn chân tôm ôm vào trong ngực, cảm giác được da thịt vì thời tiết xung quanh dần trở nên ấm áp, bỗng cảm thấ mấy trăm năm chờ đợi tựa hồ biến thành thoáng qua, tâm tình nặng nề cũng biến thành mây mù lướt qua ngọn núi.
“Lục Đình Tranh, ngươi chuẩn để ta cắn lại ở đâu?”
“…”
“Ngươi ngủ mấy trăm năm, Giáng Lam đã thành tiên rồi, Hạc Nguyên trong phủ ta cũng đã chuyển ra bên ngoài rồi, nếu ngươi nếu không tỉnh… nếu không tỉnh…”
Lục Đình Tranh đầu quay quay rốt cục cũng tỉnh táo lại, tuy nhiên những lời như “ngủ mấy trăm năm” này lại khiến cho hắn cảm thấy hoảng sợ, nhưng cái ý niệm này chỉ là một cái thoáng mà qua, so với bất luận thứ gì càng thêm rõ ràng trong tâm mắt, chính là gương mặt Vinh Khôn, mang theo ôn nhu mà có nằm mơ hắn cũng không dám mơ thấy…
Với tư cách đáp lại, Lục Đình Tranh lần nữa nhắm mắt, nhắm chừng phương hướng, dán môi mình lên bờ môi Vinh Khôn.
“…”
Lục Đình Tranh dựa trên vai Vinh Khôn: “Mấy yêu quái thân thiết với ngươi người thì thành tiên a thành tiên, kè thì dọn nhà a dọn nhà, mấy trăm năm nay nhất định rất buồn chán, hiện tại ta tỉnh, chắc có lẽ sẽ không chết nữa, về sau đều cùng ngươi.”
“Ngươi nếu như muốn đi nhìn trần thế, ta sẽ không ngăn trở, ” Vinh Khôn dừng một chút, bổ sung nói, “Nhớ rõ trở về là tốt rồi.”
“Ta một giấc ngủ mấy trăm năm, hiện tại đã là một món đồ cổ sống rồi.” Lục Đình Tranh hé mắt, thỏa mãn đến cơ hồ muốn hừ hừ lên tiếng —— đây là được Sơn thần đại nhân ôm a! Thần tiên hàng thật giá thật trong truyền thuyết a!
Vinh Khôn cười cười, thu lại kết giới trong nguyệt đầm, dùng linh thức hướng khai linh chi vật trên Tú Lâm Sơn tuyên cáo: “Từ nay về sau, Lục Đình Tranh chính là cư dân Tú Lâm Sơn, không được khi dễ trêu cợt!”
Ba ngày sau, Sơn thần phủ bị yêu linh đến cáo trạng đạp nát cửa nhà.
“Sơn thần đại nhân, tiểu thiếu gia nhà ngươi ỷ vào chính mình được tiên cốt, không ai dám trêu chọc, mỗi ngày rượt đuổi chúng ta để chơi đùa!” Một ổ chuột chũi mách lại.
“Sơn thần đại nhân, quản quản tiểu thiếu gia nhà ngươi a, con của ta được người xưng làm vương của núi rừng, hắn lại đem nó làm ngựa cưỡi!” Hổ yêu nhớ tới ánh mắt ai oán của nhi tử, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đại nhân! Chúng ta thật sự là không có biện pháp rồi, cầu ngươi khiến cho Lục thiếu gia yên tĩnh vài ngày a, hắn ỷ vào ong mật không dám chích hắn, liền lấy cây chọt chọt tổ ông, lấy hết mật ong, chỉ khổ yêu linh ở phụ cận chúng ta thôi.”
Vinh Khôn kiên nhẫn nghe xong đám yêu linh tố khổ, ở trang giấy bên cạnh trồi lên văn tự.
Lục Đình Tranh bị Vinh Khôn bắt được trong hiên đình, trông thấy mấy trang giấy đầy rẫy tội trạng của mình, mặt thoáng chốc trắng bệch.
Vinh Khôn nhướng nhướng mày, tại lúc Lục Đình Trang đang mâu thuẫn liền điều khiển dây leo che phủ dày đặc bốn phía.
Hai chú chim sơn ca thay lũ yêu linh dò xét kết quả bay qua hiên đình, nghe thấy Vinh Khôn đối ai đó nói: “Ta đáp ứng bọn hắn rồi, ít nhất sẽ khiến ngươi mười ngày nửa tháng cũng không thể ly khai Sơn thần phủ nửa bước.”
Tiếp theo là thanh âm Lục thiếu gia chuyên gây chuyện khắp nơi rầm rì không biết nói cái gì.
Chim sơn ca lại nghe một hồi, bay đến bên cạnh bờ, hướng nhóm yêu linh đang đợi tin tức sinh động như thật mà miêu tả một phen, líu ríu nói chuyện một hồi, lại phát hiện chỉ còn Nam Cô.
Ai, xuân quang vừa vặn, chớ để cô phụ mới đúng
Ánh sáng thanh sắc dần dần bay lên, như có thực chất mà dần dần uốn lượn, cuối cùng hội tụ dung hợp tại đầm đỉnh, hình thành một kết giới cực lớn, đem nguyệt đầm toàn bộ bao phủ.
Trong hiên đình trùng điệp cây tử đằng cao thấp, chỉ là ở trong kết giới sẽ không thể tiếp tục sinh tưởng, cũng sẽ không héo rũ.
Vinh Khôn nhìn Lục Đình Tranh đang ngủ say trên hàn thủy sàng, đưa tay lướt qua gương mặt lạnh lẽo của hắn. Người này, vì hắn nuốt vào tẩy tủy tạo hóa đan, nhưng có biết rõ vào ngày này hàng năm sẽ bởi vì thoát thai hoán cốt mà đau đớn đến trình độ nào hay không, rõ ràng là một người sợ đau như vậy mà.
Trong trí nhớ hiện ra rất nhiều biểu lộ của Lục Đình Tranh, dung hòa cùng hình ảnh hắn đang an tĩnh ngủ say trước mắt. Vô luận là sầu mi khổ kiểm hay vui vẻ hân hoan, từng biểu lộ sinh động như vậy, còn phải đợi bao lâu hắn mới có thể nhìn thấy lần nữa? Một trăm năm? Hai trăm năm?
Thần tiên? Thần tiên không phải cao cao tại thượng, cũng không phải vô dục vô cầu, mặc dù khám phá tiên đạo, đoạn trừ tâm ma, nhưng cũng sẽ tịch mịch, cũng sẽ chờ mong một ít cải biến. Vinh Khôn nhàn nhạt mỉm cười, đột nhiên cảm thấy một khi cuộc sống đã có thứ gọi là “chờ đợi”, thì sẽ không còn đơn điệu như trước kia nữa.
Giáng Lam cách Sơn thần phủ không xa đứng nhìn kết giới lam sắc kia, nói một tiếng tạm biệt, biến trở về nguyên hình đạp không mà đi.
Vinh Khôn cảm ứng được Giáng Lam ly khai, chỉ là nhàn nhạt mỉm cười, hắn biết rõ Giáng Lam ở bên ngoài chơi chán tự nhiên sẽ trở về.
Bên ngoài, trần thế, thế gian.
Lục Đình Tranh, tương lai ngày nào sau khi ngươi tỉnh lại, có thể sẽ chán ghét cảnh cô đơn quạnh quẽ trong núi, muốn quay trở về trần thế hay không?
Tú Lâm Sơn không có ai dám xâm nhập vào nguyệt đầm được Sơn thần bố trí kết giới, mấy trăm năm về sau, nơi này đã trở thành cấm địa của dã vật trong núi, người được giấu trong kết giới đã trở thành nhân vật chính trong câu chuyện đời đời tương truyền.
Chú sóc vừa được khai linh hôm qua ôm cành cây kim ti nam bên bờ, làm nũng hỏi: “Nam Cô, người trong đình là cái dạng gì? Tú Lâm Sơn ngoại trừ Sơn thần đại nhân, ngươi là người đức cao vọng trọng nhất, ngươi nhất định đã gặp qua, nói cho ta một chút a.”
Nam Cô run run cành lá: “Ngươi nên đi hỏi Sơn thần đại nhân, chỉ có hắn mới nhớ rõ tinh tường bộ dáng của người kia.”
“Ta sợ.” Sóc lắc đầu, dùng sức quá mạnh thế cho nên thân thể cái đuôi đều cùng nhau đung đưa.
“Sơn thần đại nhân một chút cũng không hung, hắn chỉ là không thích cười mà thôi.”
“Nam Cô, ta nghe nói người kia vì thành tiên, vài ngày cuối xuân hàng năm đều sẽ đau đến giật giật thân th6ẻ luôn, nhưng lại vẫn chưa tỉnh, chắc thảm rồi. Hắn không thể như chúng ta, hảo hảo tu luyện sao? Tuy có chút chậm, nhưng cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
“Hắn không phải là vì thành tiên mới chịu đựng như vậy.”
“Vậy thì vì cái gì?”
Nam Cô hắng giọng một cái: “Hắn rất có thể căn bản không biết sẽ có nhiều đau nhức, cứ đần độn, u mê như vậy. Bất quá cũng là báo ứng, ai bảo hắn năm đó mang người đến Tú Lâm Sơn hoành hành ngang ngược gây chuyện thị phi.”
Sóc hoàn toàn không biết chủ đề bị chuyển hướng gật gật đầu: “Cũng đúng a, không để cho nhân loại nhìn thấy lợi hại một chút, bọn hắn nhất định sẽ đem cây trên núi chém sạch, đem dã thú bắt lại nướng ăn. A…… Thật đáng sợ.”
Nam Cô đón lấy ánh mặt trời, lười biếng mà ngủ, trên cành lại có vô số phiến lá mới bắt đầu nẩy mầm, đang nhẹ nhàng khoan khoái lung lay trong gió mùa xuân.
Vinh Khôn canh giữ ở bên cạnh hàn thủy sàng, hết sức chăm chú mà nhìn Lục Đình Tranh, hôm nay, lại là khoảng thời gian hắn không muốn đến nhất trong năm.
Lục Đình Tranh thân không mảnh vải, khuôn mặt như lúc ban đầu, chỉ là mất đi huyết sắc, thêm vào quanh năm không thấy ánh mặt trời, thông qua làn da cơ hồ có thể thấy được mạch máu xanh nhạt, dưới tác dụng nhiều năm của tẩy tủy tạo hóa đan, bên ngoài làn da đã nổi một tầng vầng sáng như có như không.
Hàn thủy sàng bỗng nhiên chấn động, Vinh Khôn nhíu mày, lòng bàn tay phải trỗi lên ánh sáng lam sắc nhàn nhạt, phủ lên đỉnh đầu của Lục Đình Tranh. Nếu là dĩ vãng thì luôn có thể giảm bớt thống khổ của hắn, nhưng lúc này đây tựa hồ không hề có hiệu quả.
Lục Đình Tranh thân thể run rẩy đến càng ngày càng rõ ràng, cả khuôn mặt đều nhíu lại, làn da bạch ngọc bắt đầu nổi lên màu sắc trắng nhạt, dần dần chảy ra mồ hôi. Đau đớn nương theo đó không ngừng tăng lăm, hắn rất nhanh nắm chặt đấm, cơ hồ muốn đem mình lòng bàn tay mình đâm sâu đến chảy máu.
Vinh Khôn thử tăng cường linh lực trong lòng bàn tay, rồi lại không biết nên thêm tới trình độ nào.
“A!”
Một tiếng này phảng phất là thuật hóa đá, làm cho Vinh Khôn không thể động đậy —— cách mấy trăm năm, hắn rốt cục đã nghe được thanh âm của Lục Đình Tranh lần nữa.
Vinh Khôn không chuyển mắt mà nhìn Lục Đình Tranh, trong nội tâm phảng phất nhấc lên sóng gió cuồn cuộn.
Lục Đình Tranh tỉnh.
Lục Đình Tranh bị đau nhức đến tỉnh, đôi mắt còn chưa thích ứng ánh sáng, chỉ cảm thấy có đồ vật gì đó ngả vào trước mặt, không chút nghĩ ngợi liền một ngụm gắt gao cắn, nước mắt bỗng nhiên dâng lên.
Vinh Khôn vốn định chạm chạm mặt Lục Đình Tranh, nhưng không ngờ bị hắn cắn tay, tuy có đau nhức, lại không chút sứt mẻ, phảng phất như cho dù tay có bị cắn nát da chảy máu cũng cùng hắn không quan hệ.
Sau khi thanh tỉnh, đau đớn bắt đầu thối lui. Trong tầm mắt Lục Đình Tranh dần dần xuất hiện một hình dáng mơ hồ, bỗng nhiên phát giác trong miệng có hỗn hợp mùi hương thoang thoảng cùng mùi huyết tinh tản khắp nới, ý thức được mình cắn phải cái gì, vội vàng nhổ ra.
“Đình Tranh, còn đau không?” Vinh Khôn thu hồi tay phải, dùng tay trái sạch sẽ đặt lên trán Lục Đình Tranh, buồn bực sau nửa ngày mới nói ra một câu này, lại không biết lúc mình lên tiếng thì thanh âm lại mang theo rung động.
Lục Đình Tranh ngẩn người, bỗng nhiên sờ lên bộ vị mấu chốt trên người mình, mơ mơ hồ hồ mà phân biệt ra cái này là cái gì, bị dọa đến mức vội vàng trốn tránh, cuộn thành một lắp bắp nói: “Y phục của ta đâu? Y phục đâu? Ta không phải đã theo lời ngươi phân phó đem cái dược gì đó ăn rồi sao, như thế nào còn dùng chiêu này hả?”
Tay Vinh Khôn lơ lửng giữa không trung, không biết nên thu hồi hay là nên đuổi theo.
Lục Đình Tranh dụi dụi con ngươi, bỗng nhiên sắc mặt tối sầm lại: “Ta vừa rồi… Ta vừa rồi cắn ngươi? Ta không biết lúc đau đến chàng đầu hoa mắt, là cắn phải cái gì…”
Vinh Khôn bất đắc dĩ thở dài, không biết nên đối với cái người nào đó dù thoát thai hoán cốt người vẫn bảo trì loại tình tình này mà cảm thấy bi thúc, hay là đối với việc hắn vẫn giữ nguyên bản tính mà cảm thấy may mắn.
“Ngươi là cái biểu tình gì a, ta không phải đã thật sự cắn ngươi rồi chứ? Nếu không, ngươi cắn lại nha?”
Vinh Khôn vuốt vuốt cái trán, vung tya lên, giữa không trung tiếp lấy một tấm thảm mềm mại khoác lên người Lục Đình Tranh. Hắn lúc này mới cường hoành mà đem Lục Đình Tranh đang giãy dụa mà lực đạo còn yếu hôn chân tôm ôm vào trong ngực, cảm giác được da thịt vì thời tiết xung quanh dần trở nên ấm áp, bỗng cảm thấ mấy trăm năm chờ đợi tựa hồ biến thành thoáng qua, tâm tình nặng nề cũng biến thành mây mù lướt qua ngọn núi.
“Lục Đình Tranh, ngươi chuẩn để ta cắn lại ở đâu?”
“…”
“Ngươi ngủ mấy trăm năm, Giáng Lam đã thành tiên rồi, Hạc Nguyên trong phủ ta cũng đã chuyển ra bên ngoài rồi, nếu ngươi nếu không tỉnh… nếu không tỉnh…”
Lục Đình Tranh đầu quay quay rốt cục cũng tỉnh táo lại, tuy nhiên những lời như “ngủ mấy trăm năm” này lại khiến cho hắn cảm thấy hoảng sợ, nhưng cái ý niệm này chỉ là một cái thoáng mà qua, so với bất luận thứ gì càng thêm rõ ràng trong tâm mắt, chính là gương mặt Vinh Khôn, mang theo ôn nhu mà có nằm mơ hắn cũng không dám mơ thấy…
Với tư cách đáp lại, Lục Đình Tranh lần nữa nhắm mắt, nhắm chừng phương hướng, dán môi mình lên bờ môi Vinh Khôn.
“…”
Lục Đình Tranh dựa trên vai Vinh Khôn: “Mấy yêu quái thân thiết với ngươi người thì thành tiên a thành tiên, kè thì dọn nhà a dọn nhà, mấy trăm năm nay nhất định rất buồn chán, hiện tại ta tỉnh, chắc có lẽ sẽ không chết nữa, về sau đều cùng ngươi.”
“Ngươi nếu như muốn đi nhìn trần thế, ta sẽ không ngăn trở, ” Vinh Khôn dừng một chút, bổ sung nói, “Nhớ rõ trở về là tốt rồi.”
“Ta một giấc ngủ mấy trăm năm, hiện tại đã là một món đồ cổ sống rồi.” Lục Đình Tranh hé mắt, thỏa mãn đến cơ hồ muốn hừ hừ lên tiếng —— đây là được Sơn thần đại nhân ôm a! Thần tiên hàng thật giá thật trong truyền thuyết a!
Vinh Khôn cười cười, thu lại kết giới trong nguyệt đầm, dùng linh thức hướng khai linh chi vật trên Tú Lâm Sơn tuyên cáo: “Từ nay về sau, Lục Đình Tranh chính là cư dân Tú Lâm Sơn, không được khi dễ trêu cợt!”
Ba ngày sau, Sơn thần phủ bị yêu linh đến cáo trạng đạp nát cửa nhà.
“Sơn thần đại nhân, tiểu thiếu gia nhà ngươi ỷ vào chính mình được tiên cốt, không ai dám trêu chọc, mỗi ngày rượt đuổi chúng ta để chơi đùa!” Một ổ chuột chũi mách lại.
“Sơn thần đại nhân, quản quản tiểu thiếu gia nhà ngươi a, con của ta được người xưng làm vương của núi rừng, hắn lại đem nó làm ngựa cưỡi!” Hổ yêu nhớ tới ánh mắt ai oán của nhi tử, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đại nhân! Chúng ta thật sự là không có biện pháp rồi, cầu ngươi khiến cho Lục thiếu gia yên tĩnh vài ngày a, hắn ỷ vào ong mật không dám chích hắn, liền lấy cây chọt chọt tổ ông, lấy hết mật ong, chỉ khổ yêu linh ở phụ cận chúng ta thôi.”
Vinh Khôn kiên nhẫn nghe xong đám yêu linh tố khổ, ở trang giấy bên cạnh trồi lên văn tự.
Lục Đình Tranh bị Vinh Khôn bắt được trong hiên đình, trông thấy mấy trang giấy đầy rẫy tội trạng của mình, mặt thoáng chốc trắng bệch.
Vinh Khôn nhướng nhướng mày, tại lúc Lục Đình Trang đang mâu thuẫn liền điều khiển dây leo che phủ dày đặc bốn phía.
Hai chú chim sơn ca thay lũ yêu linh dò xét kết quả bay qua hiên đình, nghe thấy Vinh Khôn đối ai đó nói: “Ta đáp ứng bọn hắn rồi, ít nhất sẽ khiến ngươi mười ngày nửa tháng cũng không thể ly khai Sơn thần phủ nửa bước.”
Tiếp theo là thanh âm Lục thiếu gia chuyên gây chuyện khắp nơi rầm rì không biết nói cái gì.
Chim sơn ca lại nghe một hồi, bay đến bên cạnh bờ, hướng nhóm yêu linh đang đợi tin tức sinh động như thật mà miêu tả một phen, líu ríu nói chuyện một hồi, lại phát hiện chỉ còn Nam Cô.
Ai, xuân quang vừa vặn, chớ để cô phụ mới đúng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook