Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc
-
Chương 67: Viên quân
Lúc Tiêu Tương Phi suy tính có nên ném tên Thừa tướng đáng ghét này vào đám người kia hay không thì một người mà nàng hoàn toàn quên mất bỗng nhiên xuất hiện.
"Lớn mật, các ngươi lại dám tự tiện xông vào Hướng Dương cung, nếu để Hoàng thượng biết được, không biết các ngươi sẽ bị tội gì, đây là chỗ hậu cung, là nơi các ngươi có thể tới sao?" Lời nói lạnh nhạt vang lên từ hướng của cung.
"Hỉ Nhi bái kiến Viên đại nhân." thanh âm cung kính của Hỉ Nhi cũng vang lên từ phía ngoài.
Viên Quân? Thì ra là hắn. Tiêu Tương Phi chưa thấy người đến nhưng trong đầu liền tự động hiện lên hình ảnh của người này, nàng vẫn còn nhớ hắn.
Quả nhiên, bóng dáng của Viên Quân liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chúng đại thần cùng thì vệ canh gác cũng không cử động liền lui sang hai bên nhường ra một con đường.
"Viên đại nhân." Bọn họ rối rít cung kính hô lên, ai bảo Viên Quân ở trước mặt Hiên Viên Vũ rất được coi trọng, đắc tội hắn thật đúng là không tốt chút nào.
Viên Quân liếc nhìn bọn hắn, thầm nghĩ thật sự là quá hỗn loạn rồi, Hoàng thượng lúc này mới xuất cung chưa đầy hai ngày, trong cung liền liên tiếp xảy ra một đống chuyện, đầu tiên là Tương Phi bị bẻ gãy cánh tay, tiếp đến là Tiêu Tương Uyển đột nhiên chết, hiện tại lại đến phiên các đại thần chạy đến Hướng Dương cung để bức bách Tiêu Tương Phi.
"Các ngươi tại sao lại ở chỗ này? Nếu để cho Hoàng thượng biết các ngươi đến Hướng Dương cung náo loạn thì không biết các ngươi định hướng Hoàng thượng nói như thế nào." Viên Quân không muốn nói quá nghiêm trọng, hơn nữa phải cho hai bên một bậc thang đi xuống.
"Đúng, đúng, Viên đại nhân nói đúng, nói đúng." Lập tức có người thuận theo, vội vàng phụ họa, gương mặt nịnh hót.
Viên Quân thoả mãn gật gật đầu, lúc này mới hướng Tiêu Tương Phi nhìn, âm thầm ra hiệu cho nàng buông Thừa tướng ra, nếu không sẽ có nhiều điều không tốt.
Thế nhưng Tiêu Tương Phi lại làm như không thấy ám hiệu của hắn, vẫn lạnh lùng như níu lấy cổ áo của Thừa tướng như cũ, lạnh lùng nhìn cái mặt đã trướng thành màu gan heo của Thừa tướng đại nhân.
"Tiêu tiểu thư, buông Thừa tướng đại nhân ra." Viên Quân không lên tiếng không được, chỉ sợ nàng sẽ làm cho Thừa tướng ngộp thở mà chết.
“Muốn ta thả người? Ta cũng đã nói không có người phạm ta, ta không phạm người, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? rất khó." Nàng hừ lạnh nói, mắt nhìn thẳng như cũ.
Mọi người vừa nghe nàng nói ra lời này, lập tức trợn tròn mắt.
"Viên đại nhân, nàng không thả Thừa tướng đại nhân."
"Viên đại nhân, vậy phải làm sao bây giờ ?"
"Viên đại nhân, nàng. . . . . ."
"Nàng, nàng rốt cuộc muốn thế nào?"
Tất cả mọi người đều nhao nhao lên, tất cả đều hướng về phía Tiêu Tương Phi vẫn còn đang níu cổ Thừa tướng không thả, người to gan đã bước tới gần hơn, chuẩn bị cứu người.
Tiêu Tương Phi thờ ơ lạnh nhạt, thấy sắc mặt của Thừa tướng càng ngày càng kém, từ tím chuyển sang xanh, thân thể bắt đầu yếu dần, lúc này mới quyết định buông tay.
"Trả cho các ngươi." Nàng buông lỏng Thừa tướng ra, hướng đến chỗ nhiều người đứng nhất ném đi, sau đó còn nói một câu."Đừng tưởng ta là một người dễ trêu chọc, là người dễ dãi. Hôm nay bỏ qua cho các ngươi, nếu có lần sau, sẽ không may mắn như vậy đâu, cẩn thận mạng chó của các ngươi."
Mọi người nghe thấy thế lại sửng sốt, bọn họ lộ liễu, nàng lại càng thêm cả gan làm loạn, uy hiếp người mà mặt không đổi sắc, giọng điệu thẳng thắn hùng hồn.
Mọi người đỡ lấy Thừa tướng, chỉ thấy Thừa tướng toàn thân rã rời, từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy không khí vào phổi, thần trí lúc này mới tỉnh táo lại một chút. Cái mạng già của hắn, thiếu chút nữa đã không còn. Nữ nhân kia dùng lực quá lớn, cả người toát ra một loại sát khí ngay cả hắn cũng không chịu được.
"Biến, toàn bộ cút cho ta, lần sau nếu để cho ta thấy các ngươi, cẩn thận đầu của các ngươi." Nàng lần nữa uy hiếp nói, nàng ghét những người vô duyên vô cớ tìm đến mình gây phiền toái, nhưng nàng cũng đã nhận ra bất kể nàng bình thản như thế nào, tránh né như thế nào, những phiền toái này sẽ vẫn còn tìm tới nàng nữa.
Bởi vì nàng họ Tiêu, bởi vì nàng tên Tiêu Tương Phi, giống hệt với một người trong vạn người ở cái vương triều này. Nàng trốn không thoát, cũng tránh không được.
"Lớn mật, các ngươi lại dám tự tiện xông vào Hướng Dương cung, nếu để Hoàng thượng biết được, không biết các ngươi sẽ bị tội gì, đây là chỗ hậu cung, là nơi các ngươi có thể tới sao?" Lời nói lạnh nhạt vang lên từ hướng của cung.
"Hỉ Nhi bái kiến Viên đại nhân." thanh âm cung kính của Hỉ Nhi cũng vang lên từ phía ngoài.
Viên Quân? Thì ra là hắn. Tiêu Tương Phi chưa thấy người đến nhưng trong đầu liền tự động hiện lên hình ảnh của người này, nàng vẫn còn nhớ hắn.
Quả nhiên, bóng dáng của Viên Quân liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chúng đại thần cùng thì vệ canh gác cũng không cử động liền lui sang hai bên nhường ra một con đường.
"Viên đại nhân." Bọn họ rối rít cung kính hô lên, ai bảo Viên Quân ở trước mặt Hiên Viên Vũ rất được coi trọng, đắc tội hắn thật đúng là không tốt chút nào.
Viên Quân liếc nhìn bọn hắn, thầm nghĩ thật sự là quá hỗn loạn rồi, Hoàng thượng lúc này mới xuất cung chưa đầy hai ngày, trong cung liền liên tiếp xảy ra một đống chuyện, đầu tiên là Tương Phi bị bẻ gãy cánh tay, tiếp đến là Tiêu Tương Uyển đột nhiên chết, hiện tại lại đến phiên các đại thần chạy đến Hướng Dương cung để bức bách Tiêu Tương Phi.
"Các ngươi tại sao lại ở chỗ này? Nếu để cho Hoàng thượng biết các ngươi đến Hướng Dương cung náo loạn thì không biết các ngươi định hướng Hoàng thượng nói như thế nào." Viên Quân không muốn nói quá nghiêm trọng, hơn nữa phải cho hai bên một bậc thang đi xuống.
"Đúng, đúng, Viên đại nhân nói đúng, nói đúng." Lập tức có người thuận theo, vội vàng phụ họa, gương mặt nịnh hót.
Viên Quân thoả mãn gật gật đầu, lúc này mới hướng Tiêu Tương Phi nhìn, âm thầm ra hiệu cho nàng buông Thừa tướng ra, nếu không sẽ có nhiều điều không tốt.
Thế nhưng Tiêu Tương Phi lại làm như không thấy ám hiệu của hắn, vẫn lạnh lùng như níu lấy cổ áo của Thừa tướng như cũ, lạnh lùng nhìn cái mặt đã trướng thành màu gan heo của Thừa tướng đại nhân.
"Tiêu tiểu thư, buông Thừa tướng đại nhân ra." Viên Quân không lên tiếng không được, chỉ sợ nàng sẽ làm cho Thừa tướng ngộp thở mà chết.
“Muốn ta thả người? Ta cũng đã nói không có người phạm ta, ta không phạm người, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? rất khó." Nàng hừ lạnh nói, mắt nhìn thẳng như cũ.
Mọi người vừa nghe nàng nói ra lời này, lập tức trợn tròn mắt.
"Viên đại nhân, nàng không thả Thừa tướng đại nhân."
"Viên đại nhân, vậy phải làm sao bây giờ ?"
"Viên đại nhân, nàng. . . . . ."
"Nàng, nàng rốt cuộc muốn thế nào?"
Tất cả mọi người đều nhao nhao lên, tất cả đều hướng về phía Tiêu Tương Phi vẫn còn đang níu cổ Thừa tướng không thả, người to gan đã bước tới gần hơn, chuẩn bị cứu người.
Tiêu Tương Phi thờ ơ lạnh nhạt, thấy sắc mặt của Thừa tướng càng ngày càng kém, từ tím chuyển sang xanh, thân thể bắt đầu yếu dần, lúc này mới quyết định buông tay.
"Trả cho các ngươi." Nàng buông lỏng Thừa tướng ra, hướng đến chỗ nhiều người đứng nhất ném đi, sau đó còn nói một câu."Đừng tưởng ta là một người dễ trêu chọc, là người dễ dãi. Hôm nay bỏ qua cho các ngươi, nếu có lần sau, sẽ không may mắn như vậy đâu, cẩn thận mạng chó của các ngươi."
Mọi người nghe thấy thế lại sửng sốt, bọn họ lộ liễu, nàng lại càng thêm cả gan làm loạn, uy hiếp người mà mặt không đổi sắc, giọng điệu thẳng thắn hùng hồn.
Mọi người đỡ lấy Thừa tướng, chỉ thấy Thừa tướng toàn thân rã rời, từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy không khí vào phổi, thần trí lúc này mới tỉnh táo lại một chút. Cái mạng già của hắn, thiếu chút nữa đã không còn. Nữ nhân kia dùng lực quá lớn, cả người toát ra một loại sát khí ngay cả hắn cũng không chịu được.
"Biến, toàn bộ cút cho ta, lần sau nếu để cho ta thấy các ngươi, cẩn thận đầu của các ngươi." Nàng lần nữa uy hiếp nói, nàng ghét những người vô duyên vô cớ tìm đến mình gây phiền toái, nhưng nàng cũng đã nhận ra bất kể nàng bình thản như thế nào, tránh né như thế nào, những phiền toái này sẽ vẫn còn tìm tới nàng nữa.
Bởi vì nàng họ Tiêu, bởi vì nàng tên Tiêu Tương Phi, giống hệt với một người trong vạn người ở cái vương triều này. Nàng trốn không thoát, cũng tránh không được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook