Tiêu Tương Phi cảm thấy vừa rồi nàng xuống tay quá nhẹ, so với thương thế của Uyển Nhi cùng thủ đoạn của Tương Phi thì chẳng đáng kể. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy mình quá nhân từ.

"Nộ nhi, ngươi đi tiễn ngự y, thuận tiện lấy thuốc." Nàng lạnh nhạt phân phó nói, sau đó đi tới bên giường, cúi đầu nhìn Tiêu Tương Uyển trên giường.

Nộ nhi vội vàng nói: "Vâng, tiểu thư." Nói xong, liền cùng ngự y ra ngoài cửa, rời đi.

Đám người Hỉ Nhi đứng ở bên trong phòng, chờ đợi phân phó bất cứ lúc nào.

Trên giường, Tiêu Tương Uyển cũng không nhúc nhích, an tĩnh nằm, nếu như không phải là ngực còn có chút phập phồng, sẽ làm cho người ta lầm tưởng nàng đã chết.

Tiêu Tương Phi ngồi vào bên giường của nàng, cầm khăn trong tay lau mồ hôi cho nàng, mười đầu ngón tay được băng bó như cái lạp xưởng làm người ta cũng phải giật mình, như nhắc nhở nàng những gì nàng đã trải qua.

"Uyển Nhi, ngươi hãy yên tâm đi, tỷ tỷ đã báo thù cho muội, nếu như muội có việc gì không hay xảy ra, ta sẽ không bỏ qua cho Tương Phi." Tiêu Tương Phi ở bên tai của nàng nói nhỏ, biết nàng sẽ nghe được những lời này, cố gắng mau bình phục.

Uyển Nhi cũng không nhúc nhích, nàng tựa hồ không có nghe được lời Tiêu Tương Phi nói, hoặc là bởi vì đã sớm hôn mê, cho nên cũng không có phản ứng gì.

Tiêu Tương Phi lau mồ hôi cho nàng, nhấp nước vào môi cho nàng, ở bên quan sát tình hình bệnh của nàng.

"Tiểu thư, ngài cả ngày hôm nay còn chưa có ăn chút gì, không bằng ăn chút gì đó rồi lại chăm sóc cho Uyển Nhi." Hỉ Nhi khuyên, họ không quên rằng nàng vẫn chưa ăn gì cả ngày nay.

Thảo Nhi đã sớm đặt thức ăn trong tẩm cung, lúc này cũng vội vàng khuyên nhủ: "Tiểu thư, ở đây để cho chúng ta trông nom, ngài đi về nghỉ ngơi rồi ăn cái gì đó, đói bụng sẽ không tốt."

Nàng biết mình đói, thế nhưng khi nàng nhìn thấy Uyển Nhi nằm trên giường không có chút sức sống, nàng liền không có một chút khẩu vị."Ta không muốn ăn." Nàng lắc đầu một cái, nói.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lại khuyên: "Tiểu thư, ngài không ăn gì làm sao có sức chăm sóc Uyển Nhi, không bằng ăn chút gì rồi lại chăm sóc cho Uyển Nhi."

"Được." Nàng suy nghĩ một chút, thấy cũng phải, vì vậy liền đồng ý. "Có điều đem thức ăn để ở bên ngoài , ta ở bên ngoài ăn xong lại vào."

Thảo Nhi vội vàng đồng ý, nhanh chóng mang đồ bưng đến ngoài phòng của Uyển Nhi.

Không có khẩu vị, Tiêu Tương Phi ăn vội vàng vài miếng xong, nàng lại trở về chăm sóc Uyển Nhi.

Sau giữa trưa không bao lâu, Uyển Nhi liền sốt cao, mọi người lo lắng, lại vội đi mời ngự y trở lại chẩn bệnh, bận rộn hồi lâu, Tiêu Tương Uyển sốt cao vẫn không lùi.

Tiêu Tương Phi biết, sốt cao rất nguy hiểm, sốt cao không lùi càng nguy hiểm hơn, cho nên nàng rất nóng lòng, nhưng nàng biết mình cũng không mang theo thước hạ sốt, nếu như có một ít thuốc hạ sốt của hiện đại thì tốt rồi. Dưới tình thế cấp bách, nàng nhớ tới vài cách hạ sốt thông thường, dùng khăn hoặc vải sạch, dùng nước ấm lau thân thể.

Hạ lệnh cho đám người Hỉ Nhi thay nhau thực hiện, giằng co cả đêm, ngày thứ hai, Uyển Nhi sốt cao như cũ không lùi, gấp đến độ mọi người trong Hướng Dương cung không biết làm sao, mà ngự y cũng trắng đêm không dám rời đi, lại tìm mấy ngự y tới chẩn bệnh, vẫn không có khởi sắc, mọi người thần sắc hết sức nghiêm trọng.

"Uyển Nhi, ngươi nhất định phải bình phục, ngươi quên, Tiêu gia còn chờ người đi báo thù, ngươi nói phải báo thù rửa hận vì Tiêu gia mà, cho nên ngươi không thể chết, toàn bộ người trong nhà người đều ở đây, bọn họ hi vọng ngươi còn sống vì bọn họ báo thù, Uyển Nhi, ngươi nghe chưa? Nghe được cũng nhanh tỉnh lại, nhìn ta này, ta là Tiêu Tương Phi, ngươi đã nói ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi tỉnh lại đi, ngươi nói ta là tỷ tỷ của ngươi mà." Nàng lại gần Uyển Nhi bên tai, lớn tiếng nói, hy vọng có thể đánh thức nàng, hy vọng có thể dấy lên nàng sinh tồn ý thức cùng báo thù đấu chí.

Không biết là bởi vì nàng nói lớn tiếng, hay là do tên của nàng, hay là do lời nói của nàng, mà Tiêu Tương Uyển nằm trên giường sau một ngày một đêm rốt cuộc thân thể bỗng nhúc nhích.

Hỉ Nhi đám người thấy vậy, mừng rỡ như điên, nàng nghe được, nàng nghe được.

Động tác nho nhỏ này, Tiêu Tương Phi cũng nhìn thấy, nàng vừa đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tiêu Tương Uyển vừa tiếp tục nói: "Uyển Nhi, ngươi nói, ta là tỷ tỷ của ngươi, ta và người phải cùng nhau báo thù, nhưng là rút cuộc ai là kẻ thù của Tiêu gia, Uyển Nhi ngươi không có nói với tỷ tỷ, nếu như ngươi chết, tỷ tỷ tìm ai báo thù? thù của Tiêu gia không phải thành đá chìm xuống biển sao? Uyển Nhi, ngươi phải mau khỏe, nói cho tỷ tỷ, giải oan cho Tiêu gia với tỷ tỷ ."

Tiêu Tương Uyển nghe được, cho nên nàng rất nỗ lực muốn mở mắt, nàng muốn nói cho Tiêu Tương Phi biết về huyết hải thâm cừu của Tiêu, chỉ là nàng mệt quá, thân thể của nàng nhẹ nhàng, nàng rất muốn ngủ, nàng không muốn tỉnh lại, nàng muốn gặp cha mẹ còn có tỷ tỷ, cùng với người nhà Tiêu gia.

"Tỷ, tỷ tỷ. . . . . ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương