Hiên Viên Vũ ngồi một lát, cùng nàng nói một hồi, một lát sau khi cùng nàng ăn xong, liền vội vội vàng vàng đi, ban ngày hắn không có rảnh đến chỗ các phi tần đâu, chỉ có đến vào buổi tối, hắn mới chọn ở cung điện của phi tần.

Hắn vừa đi, Viên Quân cũng liền vội cáo từ cùng nhau mà rời khỏi, hắn cũng không dám lưu lại làm cho người ta bắt được đầu đề câu chuyện, càng sợ đưa tới hoài nghi của Hiên Viên Vũ, cho nên hắn đi theo Hiên Viên Vũ cùng nhau mà rời khỏi Hướng Dương cung.

Chờ hai người bọn hắn vừa đi, Tiêu Tương Phi liền vội vàng đi xem Tiêu Tương Uyển đang bị thương, nàng cứu nàng ta trở lại, nhưng phải xen vào đến cùng, nếu không lãng phí một cách vô ích.

"Tiểu thư tới." Hỉ nhi tinh mắt phát hiện bóng dáng của nàng, vội vàng vui vẻ cười nói.

Nằm ở trên giường Tiêu Tương Uyển vội vàng giãy giụa muốn đứng lên, nhưng rất nhanh liền bị Hỉ nhi, Nộ nhi đè xuống, tự nhiên Tiêu Tương Phi cũng đi tới trước mặt.

"Ngươi cảm thấy như thế nào? Nơi nào không thoải mái?" Nàng thân thiết nhìn nàng ta, hỏi. Sau đó lại hướng đám người Hỉ nhi hỏi: "Tìm người đến xem qua chưa? Nói như thế nào?"

Hỉ nhi vội vàng trả lời: "Tiểu thư, ngự y đến xem qua, nói là bị thương ngoài da, thật may là không có thương tổn đến gân cốt, nhưng bị thương không nhẹ, tất cả đều là thịt nhão a, thật là đáng sợ." Nàng vừa nói, cùng nhau một mặt sợ hãi, sắc mặt không biết thay đổi mấy lần.

Nộ nhi ở một bên cũng liền gật đầu liên tục đồng ý, nàng cũng thấy thương thế như vậy, làm sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lòng vẫn còn sợ hãi, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đáng sợ.

Nghe đến mấy lời này, Tiêu Tương Phi không nhịn được nhíu mày, nhìn về phía sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào của Tiêu Tương Uyển, nắm tay của nàng ta.

"Tỷ tỷ, Uyển Nhi không có gì đáng ngại, tỷ tỷ không cần vì Uyển Nhi lo lắng." Thấy nàng lo lắng bất an như thế, Tiêu Tương Uyển cảm động không thôi, vội vàng lên tinh thần để an ủi nàng nói.

Tiêu Tương Phi nâng lên nụ cười mỉm với nàng: "Ngươi dưỡng thương cho tốt, chuyện sau này không cần lo lắng, có ta ở đây." Nàng dịu dàng nói, đối với vị này luôn miệng gọi nàng tỷ tỷ, là một cô gái nhỏ liền sinh ra đồng tình cùng thương hại.

"Tỷ tỷ, Uyển Nhi cũng biết, chỉ cần có tỷ tỷ, Uyển Nhi cũng sẽ không có chuyện." Tiêu Tương Uyển kích động nói, không để ý thương thế trên người, nhào vào trong ngực của nàng.

Nàng đành phải ôm nàng ta, cẩn thận không để cho mình làm vết thương nàng ta đau thêm. Nàng mới nhào vào trong ngực của mình trong chốc lát, nàng có thể cảm thấy y phục của mình một mảnh ướt át, điều này làm cho nàng sửng sốt, trong lòng dần dần dâng lên tất cả nhu tình, nàng ở hiện đại không có em gái, chỉ có Lam Lan như một người em gái vậy, ở trên người của Tiêu Tương Uyển, nàng tựa hồ thấy được bong dáng Lam Lan, Lam Lan cũng vẫn luôn gọi mình, chị gái.

Tiêu Tương Uyển ở trong ngực khóc thút thít trong chốc lát, lúc này mới xin lỗi từ trong ngực của nàng đứng dậy, nhận lấy khăn tay nàng đưa cho mình, cúi đầu: "Thật xin lỗi, tỷ tỷ, Uyển Nhi không nhịn được."

"Không có sao." Nàng cười nói, đột nhiên đối với cô gái kiên cường lại bất khuất Tiêu Tương Uyển này sinh ra hứng thú, nàng đột nhiên rất muốn hiểu rõ, tại sao nàng lại gọi mình tỷ tỷ, tại sao cô ấy lại khẳng định mình chính là người của Tiêu gia, Tiêu gia đến tột cùng là gia tộc như thế nào?

Tiêu Tương Uyển nhìn thấy nàng lộ ra nụ cười, cũng hướng nàng nở nụ cười, có tỷ tỷ cảm giác thật tốt, tỷ tỷ ở cạnh mình, nàng cái gì cũng không sợ rồi.

"Uyển Nhi, ta có thể cứ gọi ngươi như vậy sao?" Nàng đỡ bả vai của nàng ta ấn nàng ta về trên giường nghỉ ngơi, sau đó mới ngồi ở bên giường vỗ vỗ tay của nàng ta, hỏi.

"Tỷ tỷ, ngươi trước kia luôn luôn gọi ta là Uyển Nhi như vậy." Tiêu Tương Uyển vội vàng nói.

Tiêu Tương Phi cười, lại lặng lẽ hỏi: "Uyển Nhi, ta muốn biết, tỷ tỷ của ngươi thật đúng là ta sao? Tiêu gia là một gia tộc như thế nào? Người nhà ngươi đâu? Bọn họ ở nơi nào?"

Theo nàng hỏi tới, sắc mặt của Tiêu Tương Uyển càng ngày càng bất an, còn có kích động, sắc mặt thay đổi bất thường, ngay cả ánh mắt cũng là thần sắc chán nản.

"Tỷ tỷ, ngươi không nhớ rõ sao? Quên mất Uyển Nhi? Quên cha mẹ? Quên Huyết Hải Thâm Cừu Tiêu gia chúng ta rồi sao?" Tiêu Tương Uyển vô cùng kích động, lại chống mạnh lên thân thể, nhìn nàng hỏi tới.

Tiêu Tương Phi á khẩu không trả lời được, bởi vì nàng không phải Tiêu gia Tiêu Tương Phi, không phải là tỷ tỷ của nàng ta, muốn nàng nhớ cái gì? Nàng cái gì cũng không biết. Tất cả, cũng chỉ là Uyển Nhi một bên tình nguyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương