Các đại thần hai mặt nhìn nhau hoàng đế của bọn họ luôn anh minh thần võ, quả quyết công minh, hôm nay vì một tỉ muội tiêu gia lần đầu làm ra quyết định khiến cho người ta kinh ngạc.

“Hoàng thượng, người không thay đổi chủ ý sao?” Tể tướng chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa, lá gan run run, hi vọng hắn có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Hiên Viên Vũ thấy bọn họ thật cổ hủ, mặc dù hắn không được xem như là hoàng đế tốt nhất nhưng dù gì cũng là một minh quân, chuyện này không phải là hắn tùy tiện. Hắn tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo.

“Trẫm đã quyết định rồi, các ngươi không cần nói nữa” Hắn chán ghét phất tay với bọn họ ý bảo bọn họ có thể lui xuống. Hắn bị phiền nhiễu hai ngày rồi, không có thời gian đi thăm nàng.

Còn đại thần còn có điều muốn nói, lúc này có người thông báo Viên Quân vào Ngự thư phòng “Viên đại nhân đến, Viên đại nhân mau khuyên nhủ hoàng thượng” Mọi người thấy hắn như thấy cứu tinh rối rít nói.

Viên Quân nhìn Hiên Viên Vũ đang ngồi trên Long vị, thấy sắc mặt hắn có vẻ không nhịn được đã biết các đại thần phiền hắn lâu rồi “Các đại nhân, Tiêu tiểu thư vừa vào cung quả thật không phải người Tiêu gia, ta lúc ấy và hoàng thượng cùng săn bắn chung một chỗ thì Tiêu tiểu thư xuất hiện. Cho nên ta và hoàng thượng cũng rất rõ lai lịch của Tiêu tiểu thư, nàng xác thực không phải người của Tiêu gia chẳng qua là trùng tên họ với đại tiểu thư Tiêu gia mà thôi. Dưới gầm trời này trùng tên họ rất nhiều, cái này cũng không lạ lắm” Hắn nhìn mọi người mỉm cười nói.

Chúng đại thần thấy hắn nói có lý, á khẩu không trả lời được, không biết làm thế nào mới tốt “Cái này, chúng thần cũng là lo lắng cho hoàng thượng, sợ có yêu tinh hại nước hại vua thôi” Tể tướng vội vàng nói.

“Được rồi, được rồi. Mọi chuyện Viên đại nhân đã giải thích rõ, các ngươi lui ra đi, trẫm mệt mỏi muốn nghỉ ngơi” Hắn ra lệnh sau đó dẫn đầu đi ra Ngự thư phòng, hắn bị cửa này phiền chết rồi.

“Chúng thần cung tiễn hoàng thượng” Đám người tể tướng thấy sắc mặt hắn không vui, trong lòng biết không thể chọc hắn mất hứng nữa, không thể làm gì khác hơn là nhìn hắn rời đi.

Viên Quân liếc mắt nhìn chúng đại thần, cảm thấy bọn họ thật buồn cười, một cô gái trùng họ trùng tên cũng làm cho bọn họ suy đoán nhiều như vậy. Nếu mà bọn họ biết Tiêu Tương Phi là từ trên trời rơi xuống, bọn họ có cho rằng nàng là tiên nữ hạ phàm, đem nàng cung phụng hay không?

Lòng Hiên Viên Vũ như lửa đốt bước nhanh đến Hướng Dương cung, hắn tính tối nay đi qua chỗ nàng cùng dùng bữa với nàng nhưng lại bị những người này quấy rầy. Hôm nay cuối cùng được rãnh rỗi muốn xem nàng thích nghi ở đây như thế nào.

“Hoàng thượng giá lâm” Một tiếng thông truyền vang lên, chỉ nghe bước chân hấp tấp, tay áo bay toán loạn, từ Hướng Dương cung có vài bóng người chạy như bay ra ngoài.

“Nô tì ra mắt hoàng thượng” Cung nữ quỳ rạp hai bên cuối đầu hành lễ với hắn.

Hiên Viên Vũ uy nghiêm nhìn lướt qua người không nhìn thấy người hắn ngày nhớ đêm mong “Tiêu tiểu thư đâu?” Hắn lãnh nhược băng sương cất tiếng hỏi.

“Khởi bẩm hoàng thượng, Tiêu tiểu thư dẫn theo đám người Hỉ nhi đi Cảnh Vân cung chưa có trở lại” Cung nữ Vân như một mực cung kính đáp.

Cảnh Vân cung? Nàng đi Cảnh Vân cung làm gì? “Sao nàng lại đi Cảnh Vân cung?” Nghi ngờ hiện lên trên đôi mắt hắn.

“Hôm qua Tương phi nương nương tới bái phỏng, hôm nay tiểu thư đi đáp trả lại lễ” Vân Như vội vàng đáp.

Hắn bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là như vậy. Vừa nghĩ vừa đi vào trong, phân phó nói “Đi thông báo với tiểu thư, để nàng về gặp trẫm”

“Dạ, hoàng thượng” Vân Như vội vàng đáp mang theo một cung nữ khác chạy ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương