"Tỷ tỷ." Đang lúc hai người ngươi tới ta đi, câu nói có hàm ý khác hết sức, một âm thanh rất đột ngột nửa mừng nửa ở trong cung Hướng Dương vang lên.

Mọi người rối rít hướng nơi phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy là Tương phi mang tới hai người cung nữ, phát ra từ một trong cô gái mặc áo màu xanh lá, nhưng thấy gương mặt cô ta nửa mừng nửa lo, lại là gương mặt với bộ dạng muốn khóc.

Tương phi bực tức xoay người căm tức nhìn cô ta, vừa muốn mở miệng mắng lên, không ngờ lại thấy mắt cô ta ngoắc ngoắc nhìn Tiêu Tương Phi trước mặt mình, lập tức lập tức thay đổi chủ ý.

"Nô tài lớn mật, ngươi kêu ai tỷ tỷ?" Mặc dù hắn không mắng chửi người, nhưng là tự nhiên cũng không có gì tức giận, không tin cô ta sẽ tốt mạng thế này.

Tỷ tỷ? Tiêu Tương Phi càng thêm ngạc nhiên, cô xuyên qua mà đến, từ đâu tới muội muội? Sợ rằng tiểu cung nữ trước mắt là nhận lầm người đi, nếu không đây cũng quá đúng dịp.

"Tỷ tỷ, không, nương nương, nô tỳ gọi là nàng, tỷ tỷ nô tì." Cung nữ mặc áo xanh lá kia liền vội vàng tiến lên, chỉ vào Tiêu Tương Phi nói.

Lần này, tất cả mọi người trong cung tập thể ngạc nhiên, tiểu thư là trước mắt mới vừa vào cung này là tỷ tỷ cung nữ mặc áo xanh? Đây cũng quá đúng dịp. Vẫn là cung nữ này nhận lầm người? Hay là mượn cơ hội thấy ng sang bắt quàng làm họ? Còn là cho mình một lần nữa tìm chủ?

"Cô gái này, tôi không biết cô, tôi ở nơi này vương triều không có người thân, nhà tôi chỉ có một mình tôi. Tôi nghĩ, cô nhất định là nhận lầm người thôi." Tiêu Tương Phi ngạc nhiên chỉ là một một lát, cô lập tức khôi phục thái độ bình thường, buồn cười nói, cô cảm thấy cung nữ trước mắt nhất định là nghĩ nhận người thân tới mượn cơ hội lên cao.

"Đúng vậy a, ngươi nghĩ có một hoàng thân muốn điên rồi đi, muốn làm tiểu thư muốn điên rồi đi, chủ tử là ngươi có thể loạn nhận thức hay sao? Tỷ tỷ của ngươi cũng đúng quy cách làm tiểu thư? Làm chủ tử cung Hướng Dương?" Tương phi câu nói có hàm ý châm chọc khác nói, trách cứ cung nữ này một phen.

Cung nữ mặc áo xanh kia nóng nảy, nước mắt đã tại trong hốc mắt trực chảy ra, sẽ phải rớt xuống. "Nương nương, nàng ta thật đúng là tỷ tỷ, là người của Tiêu gia ta, là chị của ta a." Nàng vội vàng biện hộ, hết sức gấp gáp.

Tiêu gia? Cái này Tiêu chữ khiến Tiêu Tương phi lại lần nữa kinh ngạc, nàng họ Tiêu, bốn cung nữ cũng biết, người khác còn không người nào biết đâu, cô ta làm sao biết mình họ Tiêu. Vì vậy, ánh mắt hoài nghi của cô không khỏi nhìn về phía sau lưng Hỉ nhi chờ bốn cung nữ, nhưng đám người Hỉ nhi đều đối với cô lắc đầu một cái, bày tỏ họ chưa nói cũng không biết cô ta tại sao phải biết cô họ Tiêu.

"Cô tên là gì?" Cô lạnh nhạt cười nói.

Cung nữ mặc áo xanh kia đại khái là không nghĩ tới cô sẽ có câu hỏi như thế, nhíu mày một cái, nhưng rất nhanh liền nói: "Tỷ tỷ, tỷ không phải nhớ tên tuổi của Uyển Nhi rồi sao? Tiêu Tương Uyển, ta là muội muội ngươi, Tiêu Tương Uyển a." Cô ta rất nóng lòng, bộ dạng cũng rất khổ sở.

Tiêu Tương uyển? Đó không phải là cùng tên tuổi Tiêu Tương Phi của cô khác một chữ sao? Quả thật tình nghi có một nhà tỷ muội, ở hiện đại, thật nhiều người có tên tuổi đều là tên gia tộc phổ trong sắp xếp bài vị .

"Tôi tên là Tiêu Tương Phi." Cô mỉm cười trả lời, nhưng. "Nhưng tôi thật sự không có muội muội, tôi ở nơi Hiên Viên viên vương triều này không có bất kỳ người thân nào."

"Không, không thể nào, tỷ tỷ, ngươi không phải nhận được Uyển Nhi rồi sao? Cha mẹ, ngươi cũng không nhớ rồi sao? Tỷ tỷ, tỷ tỷ." Tiêu Tương Uyển khổ sở hỏi tới, nước mắt tựa như chuỗi ngọc bị đứt, không ngừng rơi xuống.

Tương phi thờ ơ lạnh nhạt, cô ta hoài nghi nhìn Tiêu Tương Phi cùng Tiêu Tương Uyển trước mặt, càng xem càng cảm thấy họ rất giống hai tỷ muội.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương