Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc
-
Chương 161: Đại kết cục 1
Editor: Vệ Tử Y
"Vậy bọn họ đáng chết sao? Nếu như không phải là bà, bọn họ tình nguyện mang theo con trai của mình, dù sống khổ cực cũng tốt hơn việc cốt nhục phân ly. Bọn họ thành toàn cho bà, giữ gìn bí mật này, để cho nữ nhi của bà hưởng cẩm hoa ngọc thực, một chút cũng không thua thiệt. Là bà, là bà, là bà mắc nợ họ, chính bà mới phải trả món nợ này, chính bà mới là người đáng chết nhất." Hiên Viên Vũ tức giận không nhịn được, chỉ vào Thái hậu tức giận quát.
Cha mẹ ruột của hắn, tất cả thân nhân của hắn, tất cả đều bị tư tâm của bà ta mà chết, hắn thậm chí ngay cả bọn họ trông như thế nào cũng không biết, thậm chí không biết đến sự hiện hữu của họ, không biết họ cùng hắn có quan hệ máu mủ.
Bà ta sao có thể. . . . . . , tại sao có thể như vậy, bà ta quả thật không phải là người, nữ nhân ghê tởm này, hắn hận chết bà ta. Còn nhớ hắn từ nhỏ đã được dạy làm sao để đoạt ngôi vị hoàng đế, cuối cùng để bà ta như nguyện trở thành hoàng hậu, Thái hậu.
"Ha ha ha, ta đáng chết, ta thật sự đáng chết, nhưng không có ta, ngươi sẽ trở thành hoàng đế sao? Ngươi sẽ cao cao tại thượng? Ngươi sẽ có được vương triều này? Hừ, đừng lật mặt không nhận người." Thái hậu vừa cười lạnh, vừa vô liêm sỉ mà nói. Tiêu ♂Khang – Diễn ✿đàn Lê ✥Quý ✿Đôn
"Bà cho rằng ta muốn làm hoàng đế chó má này? Ta còn không bằng sảng khoái tiêu dao đi. Nếu bà muốn ngôi vị hoàng đế này, hiện tại ta liền đem nó tặng cho mẹ con các người, để cho các ngươi làm đi." Hắn kéo long bào trên người xuống, ném tới trước mặt hai mẹ con họ.
Thái hậu cùng Tô Uyển Ngữ nhất thời ngây người, hai mẹ con họ không có năng lực nắm giữ vương triều này, càng không thể dùng diện mạo này lên đài.
"Hoàng thượng, vạn vạn không thể, ngài không thể bỏ mặc bách tính không lo, càng không thể tiện nghi cho hai nữ nhân này, hơn nữa hai nữ nhân này cũng không xứng lãnh đạo Hiên Viên vương triều chúng ta, ngày sau bọn ta chắc chắn sẽ công bố thiên hạ việc ác của họ để cho vạn dân phỉ nhổ. Mong hoàng thượng nghĩ lại." bọn Viên Quân vội vàng quỳ xuống, cao giọng thỉnh cầu.
Kết quả này ai cũng không ngờ nhưng thái hậu lại đã nghĩ tới, bà ta biết sẽ có một ngày như thế, bà chưa bao giờ có ý nghĩ may mắn như thế, chỉ là vẫn nghĩ kết quả phải tốt hơn kết cục này. Tiêu ♂Khang – Diễn ✿đàn Lê ✥Quý ✿Đôn
Hiên Viên Vũ tức giận không chịu nổi, trong ngực hắn có một ngọn lửa phẫn nộ, nhưng vẫn còn nhớ một vấn đề quan trọng : "Ngươi, ta, Phi Nhi trúng độc, chỉ sợ cũng là ngươi gây nên. Ngươi đối với chính mình cũng xuống tay ác độc là muốn cho ta không nghi ngờ ngươi mà thôi."
Thái hậu gật đầu, nhất thời như già thêm nhưng như cũ duy trì uy nghiêm của mình: "Nàng chỉ cũng chỉ là con dê thế tội, ai bảo nàng họ Tiêu, ai cho ngươi yêu nàng, hơn nữa muốn lập nàng làm hậu." Tất cả đều là do số mệnh Tiêu Tương Phi không tốt, không nên xuất hiện.
"Coi như không có nàng, ta cũng sẽ không lập nữ nhi của ngươi làm hậu, ngươi vĩnh viễn chết tâm đi." Hắn oán hận nói, tính tình mẹ như vậy thì con làm sao mà tốt được? Hắn nói xong lại đột nhiên nhớ tới cái gì, tà tà cười. "Hôm nay, trẫm vẫn là hoàng thượng, trẫm có thể phong nàng làm công chúa, Thái hậu nên biết, trẫm có quyền làm chủ chuyện lớn hôn nhân của công chúa."
Thái hậu cùng Tô Uyển Ngữ vừa nghe, sắc mặt lập tức đại biến, tức giận nhìn hắn, đặc biệt là Thái hậu lập tức muốn nhào lên. Nhưng nàng không thể như nguyện, bị Lâm Vân ngăn cản.
Hừ, các ngươi cứ chờ ta trả thù đi. Hiên Viên Vũ nhìn thoáng qua các nàng, phân phó Lâm Vân Viên Quân bên cạnh: "Từ hôm nay trở đi, Thái hậu và công chúa không được bước ra tẩm cung này nửa bước, chờ trẫm tìm được phò mã cho công chúa mới có thể rời cung."
Lần này, sắc mặt Thái hậu tái nhợt, ngã ngồi ở trên ghế, thật lâu không nói được.
"Vậy bọn họ đáng chết sao? Nếu như không phải là bà, bọn họ tình nguyện mang theo con trai của mình, dù sống khổ cực cũng tốt hơn việc cốt nhục phân ly. Bọn họ thành toàn cho bà, giữ gìn bí mật này, để cho nữ nhi của bà hưởng cẩm hoa ngọc thực, một chút cũng không thua thiệt. Là bà, là bà, là bà mắc nợ họ, chính bà mới phải trả món nợ này, chính bà mới là người đáng chết nhất." Hiên Viên Vũ tức giận không nhịn được, chỉ vào Thái hậu tức giận quát.
Cha mẹ ruột của hắn, tất cả thân nhân của hắn, tất cả đều bị tư tâm của bà ta mà chết, hắn thậm chí ngay cả bọn họ trông như thế nào cũng không biết, thậm chí không biết đến sự hiện hữu của họ, không biết họ cùng hắn có quan hệ máu mủ.
Bà ta sao có thể. . . . . . , tại sao có thể như vậy, bà ta quả thật không phải là người, nữ nhân ghê tởm này, hắn hận chết bà ta. Còn nhớ hắn từ nhỏ đã được dạy làm sao để đoạt ngôi vị hoàng đế, cuối cùng để bà ta như nguyện trở thành hoàng hậu, Thái hậu.
"Ha ha ha, ta đáng chết, ta thật sự đáng chết, nhưng không có ta, ngươi sẽ trở thành hoàng đế sao? Ngươi sẽ cao cao tại thượng? Ngươi sẽ có được vương triều này? Hừ, đừng lật mặt không nhận người." Thái hậu vừa cười lạnh, vừa vô liêm sỉ mà nói. Tiêu ♂Khang – Diễn ✿đàn Lê ✥Quý ✿Đôn
"Bà cho rằng ta muốn làm hoàng đế chó má này? Ta còn không bằng sảng khoái tiêu dao đi. Nếu bà muốn ngôi vị hoàng đế này, hiện tại ta liền đem nó tặng cho mẹ con các người, để cho các ngươi làm đi." Hắn kéo long bào trên người xuống, ném tới trước mặt hai mẹ con họ.
Thái hậu cùng Tô Uyển Ngữ nhất thời ngây người, hai mẹ con họ không có năng lực nắm giữ vương triều này, càng không thể dùng diện mạo này lên đài.
"Hoàng thượng, vạn vạn không thể, ngài không thể bỏ mặc bách tính không lo, càng không thể tiện nghi cho hai nữ nhân này, hơn nữa hai nữ nhân này cũng không xứng lãnh đạo Hiên Viên vương triều chúng ta, ngày sau bọn ta chắc chắn sẽ công bố thiên hạ việc ác của họ để cho vạn dân phỉ nhổ. Mong hoàng thượng nghĩ lại." bọn Viên Quân vội vàng quỳ xuống, cao giọng thỉnh cầu.
Kết quả này ai cũng không ngờ nhưng thái hậu lại đã nghĩ tới, bà ta biết sẽ có một ngày như thế, bà chưa bao giờ có ý nghĩ may mắn như thế, chỉ là vẫn nghĩ kết quả phải tốt hơn kết cục này. Tiêu ♂Khang – Diễn ✿đàn Lê ✥Quý ✿Đôn
Hiên Viên Vũ tức giận không chịu nổi, trong ngực hắn có một ngọn lửa phẫn nộ, nhưng vẫn còn nhớ một vấn đề quan trọng : "Ngươi, ta, Phi Nhi trúng độc, chỉ sợ cũng là ngươi gây nên. Ngươi đối với chính mình cũng xuống tay ác độc là muốn cho ta không nghi ngờ ngươi mà thôi."
Thái hậu gật đầu, nhất thời như già thêm nhưng như cũ duy trì uy nghiêm của mình: "Nàng chỉ cũng chỉ là con dê thế tội, ai bảo nàng họ Tiêu, ai cho ngươi yêu nàng, hơn nữa muốn lập nàng làm hậu." Tất cả đều là do số mệnh Tiêu Tương Phi không tốt, không nên xuất hiện.
"Coi như không có nàng, ta cũng sẽ không lập nữ nhi của ngươi làm hậu, ngươi vĩnh viễn chết tâm đi." Hắn oán hận nói, tính tình mẹ như vậy thì con làm sao mà tốt được? Hắn nói xong lại đột nhiên nhớ tới cái gì, tà tà cười. "Hôm nay, trẫm vẫn là hoàng thượng, trẫm có thể phong nàng làm công chúa, Thái hậu nên biết, trẫm có quyền làm chủ chuyện lớn hôn nhân của công chúa."
Thái hậu cùng Tô Uyển Ngữ vừa nghe, sắc mặt lập tức đại biến, tức giận nhìn hắn, đặc biệt là Thái hậu lập tức muốn nhào lên. Nhưng nàng không thể như nguyện, bị Lâm Vân ngăn cản.
Hừ, các ngươi cứ chờ ta trả thù đi. Hiên Viên Vũ nhìn thoáng qua các nàng, phân phó Lâm Vân Viên Quân bên cạnh: "Từ hôm nay trở đi, Thái hậu và công chúa không được bước ra tẩm cung này nửa bước, chờ trẫm tìm được phò mã cho công chúa mới có thể rời cung."
Lần này, sắc mặt Thái hậu tái nhợt, ngã ngồi ở trên ghế, thật lâu không nói được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook