Phi Thường Hung Hãn, Vương Gia Quá Khó Chơi
-
Chương 8: Với bộ dáng này đời trước cô nãi nãi đã chơi chán từ lâu rồi
Editor: quynhle2207—
Thậm chí không cần chuẩn bị, giọng nói của Tần Noãn Tâm đã trở nên mềm mại như lúc ban đầu, còn xen lẫn một chút uất ức: “Tam muội đang nói gì vậy? Nhị tỷ thật sự vui mừng, mới có thể nhất thời thất lễ, mong Tam muội bỏ qua cho.”
Nói xong, nàng ta yếu ớt lui về sau hai bước, trên mặt, trong mắt đều là uất ức.
Tần Mộc Ca lạnh nhạt nhìn Tần Noãn Tâm trước mặt, nghĩ đến bạch liên hoa được nói qua chắc là như vậy đi, mới có thể làm cho mọi người đều nhắm vào nàng, tất cả tội lỗi đều do nàng gánh!
Không phải chỉ là giả bộ sao?
Loại người này thì đời trước cô nãi nãi ta đã chơi chán từ sớm rồi có được không?
Sắc mặt Tần Mộc Ca thả lỏng, hẳn là chuyển sang bộ dáng thân thiết, bước tới gần, khoa trương đỡ cánh tay Tần Noãn Tâm: "Nhị tỷ lại nói cái gì vậy? Chúng ta là tỷ muội tốt, cho dù là nhất thời Nhị tỷ đắc ý đến quên mình thì muội muội không để trong lòng mà.”
Nàng vừa nói, tay cũng âm thầm dùng sức, bàn tay nắm chặt cán dao nhỏ bằng bạc sáng loáng lóe lên trong ống tay áo bên phải, khiến cho Tần Noãn Tâm đang bị đau cũng nhìn được rõ ràng.
Trong lòng Tần Noãn Tâm thấy sợ hãi, ngẩng đầu thì quả nhiên thấy trong đáy mắt Tần Mộc Ca lóe lên sự ghen ghét giống như một ác ma.
Tay phải của Tần Mộc Ca giả vờ muốn đưa về phía mặt nàng ta, càng làm cho Tần Noãn Tâm sợ đến nỗi hồn bay phách tán: gương mặt nghiêng nước nghiêng thành chính là chiêu bài của nàng ta, chẳng lẽ nàng muốn làm mặt của nàng ta bị thương?
Tiện nhân Tần Mộc Ca kia không khỏi quá độc ác rồi!
Do nóng lòng, làm sao còn chú ý đến lễ nghi gì nữa, /lê/quý/đôn/ Tần Noãn Tâm gào lên: "Ngươi muốn làm gì?”
Ngay sau đó nâng tay lên, muốn đẩy tay của Tần Mộc Ca đang đỡ mình ra.
Nhưng không ngờ chỉ với sức lực đó, Tần Mộc Ca lại khẽ rên lên một tiếng, cả người mềm nhũn ngã về một bên.
Liên Kiều đứng một bên nhìn đau lòng muốn chết, lúc này tròng mắt đỏ au nhào lên che chở Tần Mộc Ca: "Nhị tiểu thư, Tam Tiểu Thư bị thương nặng như vậy, người không phải nên gọi đại phu sao, lại có thể làm nàng bị thương như thế, rốt cuộc là người đang muốn làm gì vậy?”
Tần Chấn Cương vừa thấy hai tỷ muội huyên náo thì lại càng không yên lòng, hơn nữa Hoàng hậu vẫn còn tại đây, không khỏi nổi giận: “Mộc Ca, ngươi lại muốn ồn ào gì nữa vậy?”
Giờ phút này, Tần Mộc Ca cũng lười phải nhìn lên, trong lòng không khỏi kìm nén thay Tần Mộc Ca chân chính: sống tại Tần gia như vậy, làm sao nàng ấy có thể vẫn sống được đến hôm nay mới bị người ta hại chết vậy?
Mặc dù trong lòng chán ghét, nhưng trên mặt Tần Mộc Ca vẫn là ưu buồn, ngẩng đầu lên lần nữa, trong hốc mắt đã đong đầy nước mắt: “Cha, Mộc Ca rơi xuống vách núi cửu tử nhất sinh, vẫn luôn nhớ rõ hôm nay là sinh thần của cha và Nhị tỷ, cho nên mới liều mạng để trở về. Mộc Ca chỉ cầu mong phụ thân được phúc thọ lưỡng toàn, khuê danh Nhị tỷ vang dội, nào dám cãi vả chuyện gì đâu?”
Nói đến đây, Tần Mộc Ca làm bộ như muốn lau đi nước mắt đang chảy xuống, nhìn qua thân thể đơn bạc lảo đảo như muốn ngã. <quynh/le/2207>
Mọi người vây quanh thấy Tần Mộc Ca nói thê lương bi ai như vậy cũng không khỏi lộ vẻ xúc động.
Cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Tần Chấn Cương: mặc dù Tần Noãn Tâm là viên minh châu của Lạc Dương, nhưng vừa rồi mọi người đều tận mắt nhìn thấy nàng ta đẩy Tần Mộc Ca. Tần Chấn Cương này cũng thiên vị quá mức rồi đi?
Hôm nay nhìn thấy Tam Tiểu Thư dịu dàng lễ độ, nói chuyện lúc nào cũng đều suy nghĩ vì Tướng phủ, chẳng lẽ bên ngoài nói Tần Mộc Ca ‘không biết lễ nghi’ chỉ là lời đồn đãi thôi sao?
Nghĩ như vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tần Mộc Ca cũng nhiều hơn mấy phần đồng tình.
Sau khi nghe Tần Mộc Ca nói, Tần Chấn Cương mới sững sờ, thấy ánh mắt mọi người đang nhìn mình càng làm cho hắn ta thêm lúng túng.
Đại phu nhân vẫn luôn đứng một bên thấy Tần Chấn Cương lâm vào cục diên không cứu vãng được, lúc này mới thản nhiên bước ra, vành mắt ửng đỏ: "Mộc Ca, ngươi không có việc gì là tốt rồi. Nhưng mà lễ cài hoa của Noãn Tâm còn chưa hoàn thành, cũng không thể để khách quý phải chờ......"
Thậm chí không cần chuẩn bị, giọng nói của Tần Noãn Tâm đã trở nên mềm mại như lúc ban đầu, còn xen lẫn một chút uất ức: “Tam muội đang nói gì vậy? Nhị tỷ thật sự vui mừng, mới có thể nhất thời thất lễ, mong Tam muội bỏ qua cho.”
Nói xong, nàng ta yếu ớt lui về sau hai bước, trên mặt, trong mắt đều là uất ức.
Tần Mộc Ca lạnh nhạt nhìn Tần Noãn Tâm trước mặt, nghĩ đến bạch liên hoa được nói qua chắc là như vậy đi, mới có thể làm cho mọi người đều nhắm vào nàng, tất cả tội lỗi đều do nàng gánh!
Không phải chỉ là giả bộ sao?
Loại người này thì đời trước cô nãi nãi ta đã chơi chán từ sớm rồi có được không?
Sắc mặt Tần Mộc Ca thả lỏng, hẳn là chuyển sang bộ dáng thân thiết, bước tới gần, khoa trương đỡ cánh tay Tần Noãn Tâm: "Nhị tỷ lại nói cái gì vậy? Chúng ta là tỷ muội tốt, cho dù là nhất thời Nhị tỷ đắc ý đến quên mình thì muội muội không để trong lòng mà.”
Nàng vừa nói, tay cũng âm thầm dùng sức, bàn tay nắm chặt cán dao nhỏ bằng bạc sáng loáng lóe lên trong ống tay áo bên phải, khiến cho Tần Noãn Tâm đang bị đau cũng nhìn được rõ ràng.
Trong lòng Tần Noãn Tâm thấy sợ hãi, ngẩng đầu thì quả nhiên thấy trong đáy mắt Tần Mộc Ca lóe lên sự ghen ghét giống như một ác ma.
Tay phải của Tần Mộc Ca giả vờ muốn đưa về phía mặt nàng ta, càng làm cho Tần Noãn Tâm sợ đến nỗi hồn bay phách tán: gương mặt nghiêng nước nghiêng thành chính là chiêu bài của nàng ta, chẳng lẽ nàng muốn làm mặt của nàng ta bị thương?
Tiện nhân Tần Mộc Ca kia không khỏi quá độc ác rồi!
Do nóng lòng, làm sao còn chú ý đến lễ nghi gì nữa, /lê/quý/đôn/ Tần Noãn Tâm gào lên: "Ngươi muốn làm gì?”
Ngay sau đó nâng tay lên, muốn đẩy tay của Tần Mộc Ca đang đỡ mình ra.
Nhưng không ngờ chỉ với sức lực đó, Tần Mộc Ca lại khẽ rên lên một tiếng, cả người mềm nhũn ngã về một bên.
Liên Kiều đứng một bên nhìn đau lòng muốn chết, lúc này tròng mắt đỏ au nhào lên che chở Tần Mộc Ca: "Nhị tiểu thư, Tam Tiểu Thư bị thương nặng như vậy, người không phải nên gọi đại phu sao, lại có thể làm nàng bị thương như thế, rốt cuộc là người đang muốn làm gì vậy?”
Tần Chấn Cương vừa thấy hai tỷ muội huyên náo thì lại càng không yên lòng, hơn nữa Hoàng hậu vẫn còn tại đây, không khỏi nổi giận: “Mộc Ca, ngươi lại muốn ồn ào gì nữa vậy?”
Giờ phút này, Tần Mộc Ca cũng lười phải nhìn lên, trong lòng không khỏi kìm nén thay Tần Mộc Ca chân chính: sống tại Tần gia như vậy, làm sao nàng ấy có thể vẫn sống được đến hôm nay mới bị người ta hại chết vậy?
Mặc dù trong lòng chán ghét, nhưng trên mặt Tần Mộc Ca vẫn là ưu buồn, ngẩng đầu lên lần nữa, trong hốc mắt đã đong đầy nước mắt: “Cha, Mộc Ca rơi xuống vách núi cửu tử nhất sinh, vẫn luôn nhớ rõ hôm nay là sinh thần của cha và Nhị tỷ, cho nên mới liều mạng để trở về. Mộc Ca chỉ cầu mong phụ thân được phúc thọ lưỡng toàn, khuê danh Nhị tỷ vang dội, nào dám cãi vả chuyện gì đâu?”
Nói đến đây, Tần Mộc Ca làm bộ như muốn lau đi nước mắt đang chảy xuống, nhìn qua thân thể đơn bạc lảo đảo như muốn ngã. <quynh/le/2207>
Mọi người vây quanh thấy Tần Mộc Ca nói thê lương bi ai như vậy cũng không khỏi lộ vẻ xúc động.
Cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Tần Chấn Cương: mặc dù Tần Noãn Tâm là viên minh châu của Lạc Dương, nhưng vừa rồi mọi người đều tận mắt nhìn thấy nàng ta đẩy Tần Mộc Ca. Tần Chấn Cương này cũng thiên vị quá mức rồi đi?
Hôm nay nhìn thấy Tam Tiểu Thư dịu dàng lễ độ, nói chuyện lúc nào cũng đều suy nghĩ vì Tướng phủ, chẳng lẽ bên ngoài nói Tần Mộc Ca ‘không biết lễ nghi’ chỉ là lời đồn đãi thôi sao?
Nghĩ như vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tần Mộc Ca cũng nhiều hơn mấy phần đồng tình.
Sau khi nghe Tần Mộc Ca nói, Tần Chấn Cương mới sững sờ, thấy ánh mắt mọi người đang nhìn mình càng làm cho hắn ta thêm lúng túng.
Đại phu nhân vẫn luôn đứng một bên thấy Tần Chấn Cương lâm vào cục diên không cứu vãng được, lúc này mới thản nhiên bước ra, vành mắt ửng đỏ: "Mộc Ca, ngươi không có việc gì là tốt rồi. Nhưng mà lễ cài hoa của Noãn Tâm còn chưa hoàn thành, cũng không thể để khách quý phải chờ......"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook