Phi Thường Hung Hãn, Vương Gia Quá Khó Chơi
-
Chương 2: Chúng ta làm giao dịch
Editor: quynhle2207—
Tần Mộc Ca ngẩng đầu, thiếu niên đưa lưng về phía mình như cũ, không quay đầu lại.
Chỉ là, tiếng nói vừa dứt được vài giây, mảnh lụa trắng vốn được đắp trên người hắn giống như có mắt bắn thẳng về phía cô.
Theo phản xạ có điều kiện, hai chân của Tần Mộc Ca chụm lại, lưu loát ngã người về phía trước, nhảy ra khỏi sơn động chật hẹp.
Nhưng mà khi rơi xuống đất, trọng tâm không vững, ngã nhào trên vòng tròn của mặt nước.
Quay đầu lại, mảnh lụa trắng kia đã đánh mạnh vào cửa sơn động, làm văng ra không ít đất đá.
Cảm nhận được động tác của Tần Mộc Ca, vậy mà trên khuôn mặt lạnh lẽo của thiếu niên lại dãn ra: “Ngươi biết võ công?”
Giờ phút này, Tần Mộc Ca cũng không nghe được lời nói của thiếu niên nữa, bởi vì cô đã bị cái bóng của mình trên mặt nước làm cho khiếp sợ không cách nào nhúc nhích được.
Hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn giống như bị thiếu dinh dưỡng trở nên gầy gò vàng vọt, chỉ có một đôi mắt có thần nhẹ nhàng linh hoạt, nhìn qua giống như một hồ nước trong suốt, khiến cho người ta cảm thấy lưu luyến quên đường về. Nhưng mũi miệng nhìn qua bình thường, cũng làm cho khuôn mặt của cô ấy ảm đạm mờ nhạt đi không ít.
Nhưng mà người này không phải là cô!
Dường như đả kích to lớn này khiến chân cô đứng không vững, chủ nhân của gương mặt này nhìn qua cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, thân thể yếu đuối, căn bản là không có chút võ công nào.
Chẳng trách vừa rồi lúc cô xoay người,!le!quynh!2007! căn bản là không thể đứng vững được.
Không lẽ lúc ở tại núi băng, lại có thể gặp chuyện trăm năm khó gặp là xuyên qua sao?
"Chúng ta làm giao dịch đi."
Giọng nói lạnh lẽo của thiếu niên vang lên từ bên trong lồng sắt, không phải là câu hỏi, mà chính là trực tiếp yêu cầu.
Trải qua nhiều năm chiến đấu, tố chất tâm lý của Tần Mộc Ca cũng không tệ, cô chậm rãi đứng thẳng người, bắt buộc mình đón nhận sự thật này.
Chỉ là, mặc dù người thiếu niên trước mặt này bị nhốt trong lồng, nhưng không có một chút thái độ nào là của người yếu thế nên có, ngược lại quanh người lại tỏa ra một dáng vẻ cao quý bẩm sinh...... Thậm chí là phong phạm của một vị vương giả.
Người này, tuyệt đối không đơn giản.
Ánh mắt của Tần Mộc Ca lành lạnh, đôi môi đầy đặn hé mở: “Nói.”
Ánh mắt màu xanh lam của Lý Thiểm xẹt qua một tia hứng thú, Tần Mộc Ca đánh bậy đánh bạ lại có thể đi vào mật đạo mà hắn chuẩn bị thật lâu.
Không có người nào không biết một chút võ công, đi vào mật đạo của hắn nếu không chết thì không còn đường nào khác.
Lại không ngờ rằng, thế mà nàng còn sống để trở ra.
Mặc dù động tác của thân hình có chút kỳ lạ, nhưng rất mau lẹ gọn gàng.
"Nếu ngươi có thể mở được lồng sắt này ra, ta sẽ nói cho ngươi biết làm thế nào để đi ra ngoài.”
Gò má của thiếu niên hơi lộ ra, <dđle<quy<đon> vốn là trên mặt lạnh lẽo nhưng bởi vì hứng thú mà trở nên linh động, tuyệt mỹ cao ngạo.
Đôi mắt đẹp của Tần Mộc Ca khép hờ, đột nhiên có một ý nghĩ nhảy ra trong đầu: nếu như hắn đồng ý, dựa vào khuôn mặt này, cho dù muốn mọi người trong thiên hạ hết lòng hết dạ vì hắn thì cũng có khả năng đi.
"Tại sao ta phải tin ngươi?” Tần Mộc Ca lạnh lùng mở miệng, trong mắt lóe lên sự giảo hoạt cao ngạo.
Khóe môi cong lên, rốt cuộc thì trên khuôn mặt như đóng băng của người thiếu niên cũng lộ thần thái khác, chói mắt đến nỗi có thể làm cho muôn hoa phải thất sắc trong nháy mắt: “Bởi vì nếu ngươi muốn đi ra ngoài, thì không có chọn lựa nào khác.”
Đôi mày thanh tú của Tần Mộc Ca nhăn lại: mình mới đến đây, căn bản là không quen thuộc đối với nơi này. Huống chi cái động này thật sự kỳ lạ, muốn dễ dàng đi ra ngoài, chỉ sợ rằng......
Thấy đôi mày của Tần Mộc Ca dãn ra, thiếu niên cất giọng nói: "Lại đây."
Mặc dù thân thể này bị thương, nhưng tay chân linh hoạt mềm mại khác thường, dưới chân Tần Mộc Ca thoáng dùng sức, không ngờ thân thể lại giống như lông vũ, bay vọt lên.
Cả thân mình lướt qua trên không trung tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, cuối cùng vững vàng đáp xuống bên ngoài cái lồng sắt.
Tần Mộc Ca ngẩng đầu, thiếu niên đưa lưng về phía mình như cũ, không quay đầu lại.
Chỉ là, tiếng nói vừa dứt được vài giây, mảnh lụa trắng vốn được đắp trên người hắn giống như có mắt bắn thẳng về phía cô.
Theo phản xạ có điều kiện, hai chân của Tần Mộc Ca chụm lại, lưu loát ngã người về phía trước, nhảy ra khỏi sơn động chật hẹp.
Nhưng mà khi rơi xuống đất, trọng tâm không vững, ngã nhào trên vòng tròn của mặt nước.
Quay đầu lại, mảnh lụa trắng kia đã đánh mạnh vào cửa sơn động, làm văng ra không ít đất đá.
Cảm nhận được động tác của Tần Mộc Ca, vậy mà trên khuôn mặt lạnh lẽo của thiếu niên lại dãn ra: “Ngươi biết võ công?”
Giờ phút này, Tần Mộc Ca cũng không nghe được lời nói của thiếu niên nữa, bởi vì cô đã bị cái bóng của mình trên mặt nước làm cho khiếp sợ không cách nào nhúc nhích được.
Hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn giống như bị thiếu dinh dưỡng trở nên gầy gò vàng vọt, chỉ có một đôi mắt có thần nhẹ nhàng linh hoạt, nhìn qua giống như một hồ nước trong suốt, khiến cho người ta cảm thấy lưu luyến quên đường về. Nhưng mũi miệng nhìn qua bình thường, cũng làm cho khuôn mặt của cô ấy ảm đạm mờ nhạt đi không ít.
Nhưng mà người này không phải là cô!
Dường như đả kích to lớn này khiến chân cô đứng không vững, chủ nhân của gương mặt này nhìn qua cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, thân thể yếu đuối, căn bản là không có chút võ công nào.
Chẳng trách vừa rồi lúc cô xoay người,!le!quynh!2007! căn bản là không thể đứng vững được.
Không lẽ lúc ở tại núi băng, lại có thể gặp chuyện trăm năm khó gặp là xuyên qua sao?
"Chúng ta làm giao dịch đi."
Giọng nói lạnh lẽo của thiếu niên vang lên từ bên trong lồng sắt, không phải là câu hỏi, mà chính là trực tiếp yêu cầu.
Trải qua nhiều năm chiến đấu, tố chất tâm lý của Tần Mộc Ca cũng không tệ, cô chậm rãi đứng thẳng người, bắt buộc mình đón nhận sự thật này.
Chỉ là, mặc dù người thiếu niên trước mặt này bị nhốt trong lồng, nhưng không có một chút thái độ nào là của người yếu thế nên có, ngược lại quanh người lại tỏa ra một dáng vẻ cao quý bẩm sinh...... Thậm chí là phong phạm của một vị vương giả.
Người này, tuyệt đối không đơn giản.
Ánh mắt của Tần Mộc Ca lành lạnh, đôi môi đầy đặn hé mở: “Nói.”
Ánh mắt màu xanh lam của Lý Thiểm xẹt qua một tia hứng thú, Tần Mộc Ca đánh bậy đánh bạ lại có thể đi vào mật đạo mà hắn chuẩn bị thật lâu.
Không có người nào không biết một chút võ công, đi vào mật đạo của hắn nếu không chết thì không còn đường nào khác.
Lại không ngờ rằng, thế mà nàng còn sống để trở ra.
Mặc dù động tác của thân hình có chút kỳ lạ, nhưng rất mau lẹ gọn gàng.
"Nếu ngươi có thể mở được lồng sắt này ra, ta sẽ nói cho ngươi biết làm thế nào để đi ra ngoài.”
Gò má của thiếu niên hơi lộ ra, <dđle<quy<đon> vốn là trên mặt lạnh lẽo nhưng bởi vì hứng thú mà trở nên linh động, tuyệt mỹ cao ngạo.
Đôi mắt đẹp của Tần Mộc Ca khép hờ, đột nhiên có một ý nghĩ nhảy ra trong đầu: nếu như hắn đồng ý, dựa vào khuôn mặt này, cho dù muốn mọi người trong thiên hạ hết lòng hết dạ vì hắn thì cũng có khả năng đi.
"Tại sao ta phải tin ngươi?” Tần Mộc Ca lạnh lùng mở miệng, trong mắt lóe lên sự giảo hoạt cao ngạo.
Khóe môi cong lên, rốt cuộc thì trên khuôn mặt như đóng băng của người thiếu niên cũng lộ thần thái khác, chói mắt đến nỗi có thể làm cho muôn hoa phải thất sắc trong nháy mắt: “Bởi vì nếu ngươi muốn đi ra ngoài, thì không có chọn lựa nào khác.”
Đôi mày thanh tú của Tần Mộc Ca nhăn lại: mình mới đến đây, căn bản là không quen thuộc đối với nơi này. Huống chi cái động này thật sự kỳ lạ, muốn dễ dàng đi ra ngoài, chỉ sợ rằng......
Thấy đôi mày của Tần Mộc Ca dãn ra, thiếu niên cất giọng nói: "Lại đây."
Mặc dù thân thể này bị thương, nhưng tay chân linh hoạt mềm mại khác thường, dưới chân Tần Mộc Ca thoáng dùng sức, không ngờ thân thể lại giống như lông vũ, bay vọt lên.
Cả thân mình lướt qua trên không trung tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, cuối cùng vững vàng đáp xuống bên ngoài cái lồng sắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook