“Vương gia, người cảm thấy không thoải mái?”

Tần Tương nhát gan, hơn nữa cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng này của Thuộc Phong, nín thở hỏi.

“Nhất định là cái nha đầu chết tiệt kia!”

Thuộc Phong phẫn nộ nghĩ tới bàn cơm bị hắn ăn sạch sẽ.

Nhất định là thức ăn có vấn đề!

Tiếng mắng vừa phát ra khỏi miệng, bụng đột nhiên nhấc lên một trận đau nhức, Thuộc Phong ôm bụng, chưa bao giờ mất mặt như vậy chạy như điên tiến đến nhà xí cách thư phòng không xa.

“Vương. . . . . .”

Chữ “gia” còn chưa kịp ra khỏi miệng, Tần Tương đã không còn thấy bóng dáng Thuộc Phong đâu.

Qua nửa canh giờ, Thuộc Phong biểu tình quái dị đi vào thư phòng.

Tần Tương nhanh chóng tiến lên, còn chưa kịp hỏi gì, chỉ nghe Thuộc Phong phẫn uất thóa mạ một tiếng “muốn chết”, bụng lại có cảm giác, ngay sau đó liền xoay người xông ra ngoài.

Từ đó tới hết ngày, thư phòng xuất hiện bộ dạng tiến tiến xuất xuất đến chật vật của Thuộc Phong, lúc đầu còn bước đi như bay, càng về sau tay chân càng như nhũn ra.

Nguyên một buổi tối, Thuộc Phong chạy ra chạy vào giữa thư phòng và nhà xí, vì vậy kế hoạch ra phố tầm hoa vấn liễu trực tiếp phá sản.

“Vương bát đản Giang Hữu Nhàn, ngươi chờ đó cho ta!!”

Đi tả đến sáng hôm sau, Thuộc Phong nghiến răng nghiến lợi rống to với bốn bức tường nhà xí.

Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân!

Hắn không nên nhân từ với nàng, còn ôm áo tưởng tin nàng có thể ” hối cải để làm con người mới” nữa chứ!

“Di? Ba bột đậu ta đặt ở góc tường sao lại bị người khác lấy ra?”

Từ đại thẩm nhìn thấy ba bột đậu (chắc là gần giống thuốc xổ) bị người ta dùng hết một phần ba, nghi ngờ thì thào lẩm bẩm.

“Từ đại thẩm, buổi sáng an lành!”

Hữu Nhàn nhẹ nhàng bước đến, thần thái phi dương (hào hứng) đi vào phòng.

Tối hôm qua là đêm yên giấc nhất của nàng kể từ ngày bước chân vào Vương phủ.

Sáng sớm hôm nay, còn sửng sốt nhận ra mình từ trong mộng cười đến tỉnh.

“Nương nương, buổi sáng an lành.”

Từ đại thẩm nói an lành xong, lại bắt đầu cân nhắc việc này.

“Ngươi nhìn chằm chằm lọ muối rồi nhăm mặt là sao?”

Hữu Nhàn kiêu mày, nhìn xuống.

“Muối?”

Từ đại thẩm kinh ngạc mở to mắt.

“Đây rõ ràng là ba bột đậu ta đặt ở trong tủ quầy, sao lại biến thành muối?”

“Đại thẩm, ngươi cũng thật biết đùa, ba bột đậu sao có thể đặt trong phòng bếp?”

Hữu Nhàn còn không biết đại nạn buông xuống vẫn cười nói.

Từ đại thẩm lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc giải thích:

“Lão nô không có nói sai, cái này xác thực không phải muối, mà là ba bột đậu lão nô dùng để thông tiện

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương