Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
-
Chương 42: Vào chuồng ngựa dòm phu (2)
Một tiếng
vang to như ” trời sụp đất nứt” nổ ra, bí mật mang theo tiếng kêu của
Hữu Nhàn, những con ngựa trong mã phòng bị kinh hãi mà thi nhau hí lên.
Ngự Trì cũng bị tiếng nổ làm cho kinh hãi, nó giơ hai móng trước lên, lớn tiếng hí.
Ngự Trì là con ngựa khỏe mạnh nhất Tây Vực, một khi chấn kinh, thường thường rất khó bình ổn.
May mắn kỹ thuật ngự mã của Thuộc Phong rất cao siêu, lập tức nắm chặt dây cương, quyết đoán xử lý tình hình nguy hiểm, nếu không, hậu quả thiết tưởng thực không chịu nổi.
“Vương gia, người không sao chứ ?”
Tần Tương thẳng mắt, thất kinh hỏi.
Thuộc Phong nhảy xuống lưng ngựa, trực tiếp xẹt qua Tần Tương, tức giận đi vào mã phòng, vừa thấy đã ngạc nhiên tột cùng.
Hắn từ trước đến nay rất quý Ngự Trì, rốt cuộc là kể nào không thức thời, khiến nó bị kinh hách, hắn nhất định phải nghiêm trị thật nặng. Hữu Nhàn cả người gục dưới mặt đất, trên lưng cùng trên đầu bị che phủ đầy cỏ, chỉ lộ ra mặc váy.
Thuộc Phong khép hờ tuấn mâu, lạnh giọng hỏi.
“Là ai?”
Hữu Nhàn bị ngã làm toàn thân đau đớn đến nhe răng, nhưng lại thủy chung không lên tiếng, đem đầu giấu ở phía dưới đống cỏ.
Mặc dù biết chết chắc rồi nhưng Hữu Nhàn vẫn mong kì tích có thể phát sinh.
“Đứng lên cho ta!”
Thuộc Phong uy quát.
Bả vai Hữu Nhàn co rúm lại một chút, sửng sốt đem lời nói của hắn thành gió thoảng bên tai, thề sống chết không nghe theo.
“Lại dám xông vào mã phòng, rốt cuộc là nha đầu lớn mật ở đâu ra? !”
Hắn thô bạo dùng chân đá văng cỏ trên người Hữu Nhàn ra, sau đó một cước dẫm lên lưng nàng, còn ác liệt dùng hết sức mà ấn xuống.
“A ——”
Hữu Nhàn nhịn không được kêu to, nàng cảm giác cột sống mình rất nhanh bị hắn bẻ gãy.
“Thuộc Phong, chàng nhấc chân! Nhấc chân! Là ta! ! Hữu Nhàn!”
Hữu Nhàn la to, đau đớn khiến nàng không cố được nữa rồi!
“Là ngươi !”
Thuộc Phong ngẩn người, bỏ chân chân ra, một tay nhấc nàng lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn vặn vẹo, một đôi thu mâu vô tội trợn thật lớn.
“Ách. . . . . . Là thiếp. . . . . .”
Nàng mặt đầy bụi đất, người cứng lại như tượng gỗ.
“Ngươi tới nơi này làm gì?”
Hắn che dấu con ngươi, khẩu khí phá lệ lạnh lùng.
“Thiếp ở đây. . . . . .” Hữu Nhàn ấp úng nửa ngày,“Thiếp muốn học cưỡi ngựa, vì thế đi tới mã phòng. . . . . .”
Nàng tùy tiện lấy bừa một cái cớ.
Thuộc Phong tà mâu dò xét, khóe môi gợi lên ý vị thâm trường mỉm cười.
“Học cưỡi ngựa, có thể học trên xà nhà sao?”
“Thiếp. . . . . . .”
“Nói thật ra, mục đích đến đâu của ngươi là gì? Nếu không, đừng trách ta không khách khí!”
Ngự Trì cũng bị tiếng nổ làm cho kinh hãi, nó giơ hai móng trước lên, lớn tiếng hí.
Ngự Trì là con ngựa khỏe mạnh nhất Tây Vực, một khi chấn kinh, thường thường rất khó bình ổn.
May mắn kỹ thuật ngự mã của Thuộc Phong rất cao siêu, lập tức nắm chặt dây cương, quyết đoán xử lý tình hình nguy hiểm, nếu không, hậu quả thiết tưởng thực không chịu nổi.
“Vương gia, người không sao chứ ?”
Tần Tương thẳng mắt, thất kinh hỏi.
Thuộc Phong nhảy xuống lưng ngựa, trực tiếp xẹt qua Tần Tương, tức giận đi vào mã phòng, vừa thấy đã ngạc nhiên tột cùng.
Hắn từ trước đến nay rất quý Ngự Trì, rốt cuộc là kể nào không thức thời, khiến nó bị kinh hách, hắn nhất định phải nghiêm trị thật nặng. Hữu Nhàn cả người gục dưới mặt đất, trên lưng cùng trên đầu bị che phủ đầy cỏ, chỉ lộ ra mặc váy.
Thuộc Phong khép hờ tuấn mâu, lạnh giọng hỏi.
“Là ai?”
Hữu Nhàn bị ngã làm toàn thân đau đớn đến nhe răng, nhưng lại thủy chung không lên tiếng, đem đầu giấu ở phía dưới đống cỏ.
Mặc dù biết chết chắc rồi nhưng Hữu Nhàn vẫn mong kì tích có thể phát sinh.
“Đứng lên cho ta!”
Thuộc Phong uy quát.
Bả vai Hữu Nhàn co rúm lại một chút, sửng sốt đem lời nói của hắn thành gió thoảng bên tai, thề sống chết không nghe theo.
“Lại dám xông vào mã phòng, rốt cuộc là nha đầu lớn mật ở đâu ra? !”
Hắn thô bạo dùng chân đá văng cỏ trên người Hữu Nhàn ra, sau đó một cước dẫm lên lưng nàng, còn ác liệt dùng hết sức mà ấn xuống.
“A ——”
Hữu Nhàn nhịn không được kêu to, nàng cảm giác cột sống mình rất nhanh bị hắn bẻ gãy.
“Thuộc Phong, chàng nhấc chân! Nhấc chân! Là ta! ! Hữu Nhàn!”
Hữu Nhàn la to, đau đớn khiến nàng không cố được nữa rồi!
“Là ngươi !”
Thuộc Phong ngẩn người, bỏ chân chân ra, một tay nhấc nàng lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn vặn vẹo, một đôi thu mâu vô tội trợn thật lớn.
“Ách. . . . . . Là thiếp. . . . . .”
Nàng mặt đầy bụi đất, người cứng lại như tượng gỗ.
“Ngươi tới nơi này làm gì?”
Hắn che dấu con ngươi, khẩu khí phá lệ lạnh lùng.
“Thiếp ở đây. . . . . .” Hữu Nhàn ấp úng nửa ngày,“Thiếp muốn học cưỡi ngựa, vì thế đi tới mã phòng. . . . . .”
Nàng tùy tiện lấy bừa một cái cớ.
Thuộc Phong tà mâu dò xét, khóe môi gợi lên ý vị thâm trường mỉm cười.
“Học cưỡi ngựa, có thể học trên xà nhà sao?”
“Thiếp. . . . . . .”
“Nói thật ra, mục đích đến đâu của ngươi là gì? Nếu không, đừng trách ta không khách khí!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook