Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
-
Chương 325: Bỗng nhiên thương tiếc (3)
Dịch:. Dực
Ờ, tanh nồng đã trở lại:v
Nàng gục trên vai hắn, ánh mắt mang theo thương cảm nghẹn ngào, rù rì nói.
“Thật ra chàng nói rất đúng, ta chính là một con gà mái không biết đẻ trứng.”
“Đừng để ý tới những lời vô sỉ đó.”
Hữu Nhàn kinh ngạc nhìn hắn —
Sao lại biến thành lời vô sỉ rồi, nam nhân duy ngã độc tôn như thế lại có thể hủy tượng đài của mình sao?
“Nàng cho rằng, mấy ngày gần đây ta muốn nàng như vậy chỉ vì hài tử?”
Hắn dò xét hỏi lại.
“Nếu không thì là vì gì?”
Hữu Nhàn si ngốc nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn, hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Hắn cười “Ta muốn nàng chỉ vì ta muốn nàng.”
Hắn nhướn mày, chỉ đáp như thế.
Hữu Nhàn không khỏi động dung. Nàng cảm thấy mình càng ngày càng lún sâu vào thiên la địa võng mà hắn giăng ra.
Hắn tà cuồng lại không mất đi sự dịu dàng, thực sự đã dạy nàng yêu đến thảm luôn rồi. Bất kể là mặt nào của hắn, nàng đều thích. Có đôi lúc thử nghĩ, chỉ cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, tại sao có thể yêu một người đến như vậy, gióng như không cần tới tự tôn, không cần danh dự, như vậy là đủ rồi.
“Phi vị của nàng, vài hôm nữa có thể trả lại cho nàng rồi.”
Hắn thở dốc như trút được gánh năng, Hữu Nhàn khẽ ngẩng đầu đang chôn trong lòng hắn, chân mày khẽ nhíu, khó hiểu ngụ ý của hắn.
Thuộc Phong cười khó hiểu một tiếng “Ta và sứ giả hồi Hạc đã thỏa đàm, ngày mai có thể ký hiệp ước.”
“Thật sao?!” Hữu Nhàn nín khóc cười, khóe miệng nhếch thành đường cong lớn.
“Rốt cuộc cũng ta cũng có thể quang minh chính đại ở cùng nhau rồi?”
“Phải.”
Hắn sủng nịnh nhìn nàng, cũng cười.
“Oa! Thật tốt quá! Phong, ta biết chàng giỏi nhất, nhất ddihj có thể làm được. Có chàng ở đây, ta chẳng hề lo lắng gì hết!” Hữu Nhàn hưng phấn cười.
Thuộc Phong nhếch mày, cũng vô thức nhếch môi —
Ai nói nữ nhân hay thay đổi? Thật đúng là chí lý!
“Vậy bây giờ chúng ta trở lại chính sự được không?” Hắn đột nhiên nó.
“Chính sự?” Hữu Nhàn ngưng lại vẻ tươi cười, khó hiểu.
“Tối hôm qua, còn chưa làm xong chính sự.” Hắn cười xấu xa, ám hiệu với nàng.
Hữu Nhàn nhìu nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn —-
Tối qua, chính sự chưa làm xong….
“Gây lộn sao?”
Nàng còn nhớ, tối qua bọn họ gây lộn một trận.
“Không phải.” Thuộc Phong cười đến vô liêm sỉ tới gần “Là —- chuyện không gây lộn sẽ làm.”
Cuối cùng Hữu Nhàn cũng hiểu, khuông mặt nhỏ bắt đầu đỏ lên.
“Chàng, sao chàng lúc nào cũng nghĩ tới chuyện kia!” Hữu Nhàn hờn dỗi đấm nhẹ vào ngực hắn.
“Xấu hổ cái gì? Đã làm nhiều lần rồi còn gì!” Hắn càng thêm xấu xa nhéo hai má nàng.
“Hay là, sau này ban ngày chúng ta cũng làm, để nàng quen cùng ta —”
“A! Chàng đừng nói nữa!” Hữu Nhàn hô lên, khuôn mặt phát hồng lên.
Nam nhân này thật sự quá xấu xa!
Thuộc Phong hưởng thụ vẻ mặt hoảng hốt của nàng, đột nhiên nhướn mày cười, bàn tay vô cùng quen thuộc giở trò với nàng, chẳng tốn vao lâu đã lột hết y phục trên người nàng.
Hữu Nhàn mở to đôi mắt xinh đẹp, phát hiện chớp mắt một cái bộn họ đã “sạch sẽ tinh tươm”!
“Phong! Đừng, tối hôm kia chúng ta vừa mới —-”
Nàng cấu hổ, hai má đỏ như trái táo, răng cắn môi, e lệ nói không thành câu.
Thuộc Phong đột nhiên trở người, đặt nàng xuống dưới —
“Nhàn nhi…”
Hắn khẽ gọi một tiếng, thanh am trầm thấp, bàn tay lớn xấu xa phủ lên cánh hoa mềm mại, giữ tay nàng ở hai bên.
Quen thuộc khiêu khích nàng, hơn nữa còn nhanh chóng chuẩn bị cho nàng.
Cảm giác thứ chống đỡ ở bụng càng của hắn biến hóa, nàng kinh ngạc mở lớn mắt.
“Phong, chàng….”
Hắn thở ra một tiếng trầm thấp, kéo càng tay nàng đặt ở nơi đã cứng rắn nóng bỏng của mình.
“Cảm thấy không? Ở đây, nó nói muốn nàng rồi.”
Hắn tà nịnh cười khẽ, nhẹ nhàng khiêu khích.
“Ách…”
Đầu Hữu Nhàn như muốn nổ tung, nhắm mắt lại, không còn mặt mũi đối diện với hắn!
“Chàng đừng như vậy, Phương đại phu nói chúng ta quá nhiều lần, còn bảo ta nói lại với chngf là không nên quá buông thả!”
Dưới tình thế cấp bách, Hữu Nhàn bắt lấy lông gà làm mũi tên, xô đẩy nói.
“Cái gì?!” Gương mặt tuấn tú của hắn đại biến “Rốt cuộc lão già kia đã nói gì với nàng?!”
“Không, không có gì…. Ông ấy chỉ nhắc nhớ chúng ta phải tiết chế, nếu không, nếu không ngược lại sẽ bất lợi với việc mang thai….”
Hữu Nhàn cắn cánh môi hồng, nói ra rồi mới ý thức được mình không nên khai Phương Trung Nhân ra
Bây giờ muốn cứu vãn cũng không kịp nữa, tướng công có thù tất báo kia của nàng không biết sẽ xử Phương Trung Nhân thế nào đây.
“Đáng chết, lão già thối! Lần sau còn dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt nàng nữa, ta sẽ lập tức phế hắn!”
Quả nhiên không tới một khắc sau, Thuộc Phong bắt đầu tức giận mắng ra.
“Thuộc Phong… Chàng đừng trách Phương đại phu, ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi, mạng của ta cũng là ông ấy cứu về hai lần…”
Để dập tắt hỏa khí của tướng công, nàng chỉ có thể chủ động nghênh đón, ý đồ dùng mỹ nhân kế “lấy thân báo đáp” rời sự chú ý của hắn, thuận tiệp “cầu xin” cho Phương Trung Nhân.
Thuộc Phong khó chịu bĩu môi, bàn tay đặt ở vòng eo thon thả của nàng cũng chẳng khách khí nắm chặt thêm vài phần.
“Nếu không phải hắn từng cứu nàng, thì bây giờ ta đã cho người cắt lưỡi hắn xuống rồi!” Hắn vẫn chưa hết giận, đằng đằng sát khí nói.
“Nàng nói đi, hắn còn nói linh tình gì với nàng nữa?” Hắn không vui gặn hỏi nàng. Quả thật hoài nghi nàng luôn miệng nói mình không thể mang thai có phải là từ “tà ngôn hoặc chúng” của Phương Trung Nhân hay không.
“Không có! Không có gì nữa!”
Hữu Nhàn vội vàng phủ nhận, bây giờ nàng có nói ì thì hắn cũng trách tội lên Phương Trung Nhân.
Nàng không muốn liên lụy đến người vô tội, khiến họ phải thành vật hi sinh giữa cuộc gây lộn của bọn họ.
Thuộc Phong bán tín bán nghi nhìn nàng một cái. “Thật là hết rồi?”
“Thật, hết rồi!” Nàng giơ tay thề.
“Sau này hắn nói gì với nàng, nàng cũng phải nói lại với ta, lỡ hắn lại nói hươu nói vượn, nàng lại coi là thật, lại làm ra trò kỳ quái gì với ta!” Hắn nghi ngờ giữ nguyên tư thế mập mờ với nàng.
“Phương đại phu là danh y, chưa từng nói hươu nói vượn…” Hữu Nhàn biện hộ thay Phương Trung Nhân.
“Ý nàng là, tướng công của nàng ní hươu nói vượn, tung tin đồn?” Hắn híp mắt.
“Ta không có nói vậy…” Hữu Nhàn lè lưỡi thản nhiên cười với hắn.
“Dù sao cũng không ho phép nàng nghe lời lão già kia hù dọa nàng. Lần trước còn nói nàng cả đời không thể mang thai, hại ta không để ý, không cẩn thận khiến nàng —”
Thuộc Phong nhớ lại trước đây, tên họ Phương kia từng nói với hắn Hữu Nhàn dường như không thể có thai, kết quả mỗi lần hắn cùng nàng dều khong khiên không giáp, trước đó ngay cả biện pháp tránh thai cũng không có, cuois cùng còn dưỡi tình huống như vậy biết được nàng mang thai!
“Khiến ta làm sao?” Hữu Nhàn chớp hàng mi dài hỏi.
“Không có gì” Hắn chột dạ né tránh.
“Phải không?” Nàng hơi ngờ vực nghiêng đầu nìn hắn, sao nàng lại cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của hắn có vẻ là lạ
Ờ, tanh nồng đã trở lại:v
Nàng gục trên vai hắn, ánh mắt mang theo thương cảm nghẹn ngào, rù rì nói.
“Thật ra chàng nói rất đúng, ta chính là một con gà mái không biết đẻ trứng.”
“Đừng để ý tới những lời vô sỉ đó.”
Hữu Nhàn kinh ngạc nhìn hắn —
Sao lại biến thành lời vô sỉ rồi, nam nhân duy ngã độc tôn như thế lại có thể hủy tượng đài của mình sao?
“Nàng cho rằng, mấy ngày gần đây ta muốn nàng như vậy chỉ vì hài tử?”
Hắn dò xét hỏi lại.
“Nếu không thì là vì gì?”
Hữu Nhàn si ngốc nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn, hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Hắn cười “Ta muốn nàng chỉ vì ta muốn nàng.”
Hắn nhướn mày, chỉ đáp như thế.
Hữu Nhàn không khỏi động dung. Nàng cảm thấy mình càng ngày càng lún sâu vào thiên la địa võng mà hắn giăng ra.
Hắn tà cuồng lại không mất đi sự dịu dàng, thực sự đã dạy nàng yêu đến thảm luôn rồi. Bất kể là mặt nào của hắn, nàng đều thích. Có đôi lúc thử nghĩ, chỉ cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, tại sao có thể yêu một người đến như vậy, gióng như không cần tới tự tôn, không cần danh dự, như vậy là đủ rồi.
“Phi vị của nàng, vài hôm nữa có thể trả lại cho nàng rồi.”
Hắn thở dốc như trút được gánh năng, Hữu Nhàn khẽ ngẩng đầu đang chôn trong lòng hắn, chân mày khẽ nhíu, khó hiểu ngụ ý của hắn.
Thuộc Phong cười khó hiểu một tiếng “Ta và sứ giả hồi Hạc đã thỏa đàm, ngày mai có thể ký hiệp ước.”
“Thật sao?!” Hữu Nhàn nín khóc cười, khóe miệng nhếch thành đường cong lớn.
“Rốt cuộc cũng ta cũng có thể quang minh chính đại ở cùng nhau rồi?”
“Phải.”
Hắn sủng nịnh nhìn nàng, cũng cười.
“Oa! Thật tốt quá! Phong, ta biết chàng giỏi nhất, nhất ddihj có thể làm được. Có chàng ở đây, ta chẳng hề lo lắng gì hết!” Hữu Nhàn hưng phấn cười.
Thuộc Phong nhếch mày, cũng vô thức nhếch môi —
Ai nói nữ nhân hay thay đổi? Thật đúng là chí lý!
“Vậy bây giờ chúng ta trở lại chính sự được không?” Hắn đột nhiên nó.
“Chính sự?” Hữu Nhàn ngưng lại vẻ tươi cười, khó hiểu.
“Tối hôm qua, còn chưa làm xong chính sự.” Hắn cười xấu xa, ám hiệu với nàng.
Hữu Nhàn nhìu nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn —-
Tối qua, chính sự chưa làm xong….
“Gây lộn sao?”
Nàng còn nhớ, tối qua bọn họ gây lộn một trận.
“Không phải.” Thuộc Phong cười đến vô liêm sỉ tới gần “Là —- chuyện không gây lộn sẽ làm.”
Cuối cùng Hữu Nhàn cũng hiểu, khuông mặt nhỏ bắt đầu đỏ lên.
“Chàng, sao chàng lúc nào cũng nghĩ tới chuyện kia!” Hữu Nhàn hờn dỗi đấm nhẹ vào ngực hắn.
“Xấu hổ cái gì? Đã làm nhiều lần rồi còn gì!” Hắn càng thêm xấu xa nhéo hai má nàng.
“Hay là, sau này ban ngày chúng ta cũng làm, để nàng quen cùng ta —”
“A! Chàng đừng nói nữa!” Hữu Nhàn hô lên, khuôn mặt phát hồng lên.
Nam nhân này thật sự quá xấu xa!
Thuộc Phong hưởng thụ vẻ mặt hoảng hốt của nàng, đột nhiên nhướn mày cười, bàn tay vô cùng quen thuộc giở trò với nàng, chẳng tốn vao lâu đã lột hết y phục trên người nàng.
Hữu Nhàn mở to đôi mắt xinh đẹp, phát hiện chớp mắt một cái bộn họ đã “sạch sẽ tinh tươm”!
“Phong! Đừng, tối hôm kia chúng ta vừa mới —-”
Nàng cấu hổ, hai má đỏ như trái táo, răng cắn môi, e lệ nói không thành câu.
Thuộc Phong đột nhiên trở người, đặt nàng xuống dưới —
“Nhàn nhi…”
Hắn khẽ gọi một tiếng, thanh am trầm thấp, bàn tay lớn xấu xa phủ lên cánh hoa mềm mại, giữ tay nàng ở hai bên.
Quen thuộc khiêu khích nàng, hơn nữa còn nhanh chóng chuẩn bị cho nàng.
Cảm giác thứ chống đỡ ở bụng càng của hắn biến hóa, nàng kinh ngạc mở lớn mắt.
“Phong, chàng….”
Hắn thở ra một tiếng trầm thấp, kéo càng tay nàng đặt ở nơi đã cứng rắn nóng bỏng của mình.
“Cảm thấy không? Ở đây, nó nói muốn nàng rồi.”
Hắn tà nịnh cười khẽ, nhẹ nhàng khiêu khích.
“Ách…”
Đầu Hữu Nhàn như muốn nổ tung, nhắm mắt lại, không còn mặt mũi đối diện với hắn!
“Chàng đừng như vậy, Phương đại phu nói chúng ta quá nhiều lần, còn bảo ta nói lại với chngf là không nên quá buông thả!”
Dưới tình thế cấp bách, Hữu Nhàn bắt lấy lông gà làm mũi tên, xô đẩy nói.
“Cái gì?!” Gương mặt tuấn tú của hắn đại biến “Rốt cuộc lão già kia đã nói gì với nàng?!”
“Không, không có gì…. Ông ấy chỉ nhắc nhớ chúng ta phải tiết chế, nếu không, nếu không ngược lại sẽ bất lợi với việc mang thai….”
Hữu Nhàn cắn cánh môi hồng, nói ra rồi mới ý thức được mình không nên khai Phương Trung Nhân ra
Bây giờ muốn cứu vãn cũng không kịp nữa, tướng công có thù tất báo kia của nàng không biết sẽ xử Phương Trung Nhân thế nào đây.
“Đáng chết, lão già thối! Lần sau còn dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt nàng nữa, ta sẽ lập tức phế hắn!”
Quả nhiên không tới một khắc sau, Thuộc Phong bắt đầu tức giận mắng ra.
“Thuộc Phong… Chàng đừng trách Phương đại phu, ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi, mạng của ta cũng là ông ấy cứu về hai lần…”
Để dập tắt hỏa khí của tướng công, nàng chỉ có thể chủ động nghênh đón, ý đồ dùng mỹ nhân kế “lấy thân báo đáp” rời sự chú ý của hắn, thuận tiệp “cầu xin” cho Phương Trung Nhân.
Thuộc Phong khó chịu bĩu môi, bàn tay đặt ở vòng eo thon thả của nàng cũng chẳng khách khí nắm chặt thêm vài phần.
“Nếu không phải hắn từng cứu nàng, thì bây giờ ta đã cho người cắt lưỡi hắn xuống rồi!” Hắn vẫn chưa hết giận, đằng đằng sát khí nói.
“Nàng nói đi, hắn còn nói linh tình gì với nàng nữa?” Hắn không vui gặn hỏi nàng. Quả thật hoài nghi nàng luôn miệng nói mình không thể mang thai có phải là từ “tà ngôn hoặc chúng” của Phương Trung Nhân hay không.
“Không có! Không có gì nữa!”
Hữu Nhàn vội vàng phủ nhận, bây giờ nàng có nói ì thì hắn cũng trách tội lên Phương Trung Nhân.
Nàng không muốn liên lụy đến người vô tội, khiến họ phải thành vật hi sinh giữa cuộc gây lộn của bọn họ.
Thuộc Phong bán tín bán nghi nhìn nàng một cái. “Thật là hết rồi?”
“Thật, hết rồi!” Nàng giơ tay thề.
“Sau này hắn nói gì với nàng, nàng cũng phải nói lại với ta, lỡ hắn lại nói hươu nói vượn, nàng lại coi là thật, lại làm ra trò kỳ quái gì với ta!” Hắn nghi ngờ giữ nguyên tư thế mập mờ với nàng.
“Phương đại phu là danh y, chưa từng nói hươu nói vượn…” Hữu Nhàn biện hộ thay Phương Trung Nhân.
“Ý nàng là, tướng công của nàng ní hươu nói vượn, tung tin đồn?” Hắn híp mắt.
“Ta không có nói vậy…” Hữu Nhàn lè lưỡi thản nhiên cười với hắn.
“Dù sao cũng không ho phép nàng nghe lời lão già kia hù dọa nàng. Lần trước còn nói nàng cả đời không thể mang thai, hại ta không để ý, không cẩn thận khiến nàng —”
Thuộc Phong nhớ lại trước đây, tên họ Phương kia từng nói với hắn Hữu Nhàn dường như không thể có thai, kết quả mỗi lần hắn cùng nàng dều khong khiên không giáp, trước đó ngay cả biện pháp tránh thai cũng không có, cuois cùng còn dưỡi tình huống như vậy biết được nàng mang thai!
“Khiến ta làm sao?” Hữu Nhàn chớp hàng mi dài hỏi.
“Không có gì” Hắn chột dạ né tránh.
“Phải không?” Nàng hơi ngờ vực nghiêng đầu nìn hắn, sao nàng lại cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của hắn có vẻ là lạ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook