Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
-
Chương 312: Kế hoạch tạo em bé (4)
Edit: Dực
Vừa mới đó mà con ngươi đã trở nên ẩm ướt, chỉ là nước mắt đêm nay, không phải là nước mắt chịu đau khổ, cũng giống như uống nước đường này, hương vị ngọt ngào đặc biệt, đều nhanh chóng khắc sâu vào trong lòng nàng.
Chỉ một lát, chén nước đường đỏ lớn, dưới mỹ nam kế của Thuộc Phong, dị Hữu Nhàn giải quyết sạch sẽ.
“Có được không?”
Hắn lại dịu dàng hỏi, môi bạc hơi nhếch lên.
Hữu Nhàn khẽ “Ừm” một tieengd, dịu dàng vúi đầu nhỏ xuống.
CŨng không biế là nước đường đỏ kia có tác dụng nhanh, hay “nhu tình” của hắn dành cho nàng sản sinh ra cong hiệu tê liệt, dù sao thì bây giờ nàng cũng không còn cảm thấy đau lắm nữa, chỉ là tham luyến bị đạo trên cơ thể hắn.
“Nghỉ ngơi cho tốt, giữ ấm cơ thể, như vậy là không đau nữa.”
Thuộc Phong đặt bát lên đầu giường, để nàng nằm thẳng ngủ, liền đứng dậy muốn đi.
“Thuộc Phong!”
Hữu Nhàn cuống quýt gọi hắn.
“Sao, sao vậy?”
Hắn dừng lại, quay về phía nàng.
“Ta… ta muốn chàng ở lại cùng ta…”
Hữu Nhàn hơi ngẩng đầu lên, khoảng cahcs giữa hắn và nàng chỉ vừa đủ một người.
Nàng nhìn Thuộc Phong cố gắng dẻo miengj, ánh mắt khẩn cầu trông rất buồn cười, giống như muốn nói —
“Chàng xem, còn rất rộng.”
Thuộc Phong bị thần tình tiinh khiết của nàng khiến cho buồn cười cực kỳ, nhưng hắn mạnh mẽ áp chế mình, tránh để nàng lại tội nghiệp nhìn hắn giống như bị oan khuất lắm.
Đôi môi đầy tà khí của hắn ghé sát vào tai nàng.
“nàng thật là thích ra cho ta một cái đề khó, nhưng mà vật nhỏ này, như vậy thì ta sẽ càng thêm khó khăn.”
Hữu Nhàn nghe hiểu ý tứ trong lời hắn, hai tay nhỏ bé bất an che trước ngực,
“Vậy… bây giờ phải làm sao?”
Nàng không phải là chưa lĩnh giáo qua sự hơn người của hắn, được nhiên là biết nhịn “dục” đối với hắn mà nói là quá khó khăn.
Nhưng cuối cùng hắn lại vì nàng mà nhịn xuống…
“Còn có thể làm thế nào? Nàng đã như vậy, ta lại còn có thể chiếm tiện nghi?”
Hắn nhướn mày, tỏ ra cái “phong độ” khó mà có được…
Tuy là nhướn mày vì không được thỏa mãn, nhưng mà cả người bị thiêu đốt rất khó chịu.
“Nhưng ta muốn chàng ngủ cùng ta, nếu không ta sẽ sợ.”
Hữu Nhàn cúi thấp khuôn mặt nhỏ nhắn, bày ra biểu tình uể oải cũng chính là đòn sát thủ của nàng.
Tuy là nàng nói như vậy, phần lớn thời gian đều là ngủ, nhưng mà nàng thực ra là quyến luyến mùi hương nam tính của hắn.
“Ta còn bận việc… nàng có chuyện gì thì kêu một tiếng.”
Hắn ngọt ngào nhéo má nàng, vẫn khăng khăng không chịu cùng giường với nàng
Trước giờ, hắn luôn tự hào về sự tự chủ của mình.
ĐIều hắn lo lắng nhất chính là bản thân mất khống chế, không may đụng tới nàng.
“Ừm, vậy, được rồi… nhưng chàng không được đi xa.”
Hữu Nhàn dùng đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm hắn, vẫn không cho phép hắn rời khỏi nàng quá xa.
Nàng quen muốn quấn lấy hắn, giỏi nhất chính là trò con bạch tuộc tám chân, leo chắc lên người hắn, để hắn có muốn quăng đi cũng quăng không nổi.
“Không đi xa, ngay thư phòng gian ngoài.”
Thuộc Phong bế tắc giải thích với nàng.
“Vậy, chàng đi đi.”
Hữu Nhàng cuối cùng cũng tạm thời giả bàn tay đang nắm vạt áo Thuộc Phong ra, cả người chui vào ổ chăn, nhìn hắn cười đắc ý.
Hữu Nhàn chớp mắt một cái, thoáng chốc hắn có cảm giác mình nhìn tới ngây người —
Nàng giống như tinh linh lạc vào thế gian này, vĩnh viễn tràn đầy sức sống, chỉ cần thấy nàng, thì có buồn phiền gì cũng đều bị cuốn đi bằng sạch, phiền não cũng không dám xưng là phiền não nữa.
Sửng sốt một lát, hắn lấy lại tinh thần bước ra gian ngoài.
Hữu Nhàn theo ánh nến nhìn xuyên qua gian ngoài, có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, trong lòng liền cảm thấy an tâm.
Khi còn bé có mẫu phi cùng nàng ngủ, nhưng từ sau khi mẫu phi thời khỏi thế gian này, mỗi đêm chỉ có một mình nàng tự ôm lấy bản thân cô độc ngủ.
Sau này gả cho hắn thì không còn như thế nữa.
Cái ôm mạnh mẽ của hắn, dạy nàng biết thế nào là yêu.
Có thể được hắn ôm chìm vào giấc mộng, đối với nàng mà nói là một điều cực kỳ xa xỉ.
Nàng mệt mỏi từ từ ngủ thiếp đi.
Trong mơ, cảm giác như có người dịu dàng gọi tên nàng, vuốt vuốt gò má, sau đó kéo chăn, một cơ thể lo lớn ấm áp tiến vào, cánh tay tráng kiện vươn ra, gắt gao ôm lấy nàng.
Được bảo vệ trong mộng mà cũng khiến nàng cảm thấy rất thực.
_______________________________
Ngày tuyệt vời như thế cứ vậy trôi qua, cho tới khi bảy ngày hành kinh của Hữu Nhàn kết thúc.
Cũng may là Hồi Hạc bên kia có dấu hiệu lơi lỏng, có lẽ là sợ năng lực tác chiến của Thiên Vũ triều quá cường đại, bọn họ chủ động phái sứ giả tới kinh thành trao đổi việc hòa giải, nếu là phân tranh biên giới có thể dùng phương thức giảng hòa để giải quyết thì có thể tránh được chiến sự cho cả hai bên.
Dù sao thì chiến tranh cũng là hao người tốn của, mỗi lần phát động chiến tranh lại có những tác động quá mức phức tạp với lợi ích xã hội.
Bởi vì xuất chinh mà không biết cân nhắc thì định sẵn là xuất chinh mười lăm ngày sau cũng tự nhiên bị tiêu diệt.
Để Thuộc Phong có cơ hội lập công, Lông Thiên GIới đặc biệt ủy nhiệm hắn làm đại thần cấp cao bàn bạc chuyện hai nước, hai bên thương lượng một ngày một đêm, Thuộc Phong lại không trở thành công thần sao.
Vừa mới đó mà con ngươi đã trở nên ẩm ướt, chỉ là nước mắt đêm nay, không phải là nước mắt chịu đau khổ, cũng giống như uống nước đường này, hương vị ngọt ngào đặc biệt, đều nhanh chóng khắc sâu vào trong lòng nàng.
Chỉ một lát, chén nước đường đỏ lớn, dưới mỹ nam kế của Thuộc Phong, dị Hữu Nhàn giải quyết sạch sẽ.
“Có được không?”
Hắn lại dịu dàng hỏi, môi bạc hơi nhếch lên.
Hữu Nhàn khẽ “Ừm” một tieengd, dịu dàng vúi đầu nhỏ xuống.
CŨng không biế là nước đường đỏ kia có tác dụng nhanh, hay “nhu tình” của hắn dành cho nàng sản sinh ra cong hiệu tê liệt, dù sao thì bây giờ nàng cũng không còn cảm thấy đau lắm nữa, chỉ là tham luyến bị đạo trên cơ thể hắn.
“Nghỉ ngơi cho tốt, giữ ấm cơ thể, như vậy là không đau nữa.”
Thuộc Phong đặt bát lên đầu giường, để nàng nằm thẳng ngủ, liền đứng dậy muốn đi.
“Thuộc Phong!”
Hữu Nhàn cuống quýt gọi hắn.
“Sao, sao vậy?”
Hắn dừng lại, quay về phía nàng.
“Ta… ta muốn chàng ở lại cùng ta…”
Hữu Nhàn hơi ngẩng đầu lên, khoảng cahcs giữa hắn và nàng chỉ vừa đủ một người.
Nàng nhìn Thuộc Phong cố gắng dẻo miengj, ánh mắt khẩn cầu trông rất buồn cười, giống như muốn nói —
“Chàng xem, còn rất rộng.”
Thuộc Phong bị thần tình tiinh khiết của nàng khiến cho buồn cười cực kỳ, nhưng hắn mạnh mẽ áp chế mình, tránh để nàng lại tội nghiệp nhìn hắn giống như bị oan khuất lắm.
Đôi môi đầy tà khí của hắn ghé sát vào tai nàng.
“nàng thật là thích ra cho ta một cái đề khó, nhưng mà vật nhỏ này, như vậy thì ta sẽ càng thêm khó khăn.”
Hữu Nhàn nghe hiểu ý tứ trong lời hắn, hai tay nhỏ bé bất an che trước ngực,
“Vậy… bây giờ phải làm sao?”
Nàng không phải là chưa lĩnh giáo qua sự hơn người của hắn, được nhiên là biết nhịn “dục” đối với hắn mà nói là quá khó khăn.
Nhưng cuối cùng hắn lại vì nàng mà nhịn xuống…
“Còn có thể làm thế nào? Nàng đã như vậy, ta lại còn có thể chiếm tiện nghi?”
Hắn nhướn mày, tỏ ra cái “phong độ” khó mà có được…
Tuy là nhướn mày vì không được thỏa mãn, nhưng mà cả người bị thiêu đốt rất khó chịu.
“Nhưng ta muốn chàng ngủ cùng ta, nếu không ta sẽ sợ.”
Hữu Nhàn cúi thấp khuôn mặt nhỏ nhắn, bày ra biểu tình uể oải cũng chính là đòn sát thủ của nàng.
Tuy là nàng nói như vậy, phần lớn thời gian đều là ngủ, nhưng mà nàng thực ra là quyến luyến mùi hương nam tính của hắn.
“Ta còn bận việc… nàng có chuyện gì thì kêu một tiếng.”
Hắn ngọt ngào nhéo má nàng, vẫn khăng khăng không chịu cùng giường với nàng
Trước giờ, hắn luôn tự hào về sự tự chủ của mình.
ĐIều hắn lo lắng nhất chính là bản thân mất khống chế, không may đụng tới nàng.
“Ừm, vậy, được rồi… nhưng chàng không được đi xa.”
Hữu Nhàn dùng đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm hắn, vẫn không cho phép hắn rời khỏi nàng quá xa.
Nàng quen muốn quấn lấy hắn, giỏi nhất chính là trò con bạch tuộc tám chân, leo chắc lên người hắn, để hắn có muốn quăng đi cũng quăng không nổi.
“Không đi xa, ngay thư phòng gian ngoài.”
Thuộc Phong bế tắc giải thích với nàng.
“Vậy, chàng đi đi.”
Hữu Nhàng cuối cùng cũng tạm thời giả bàn tay đang nắm vạt áo Thuộc Phong ra, cả người chui vào ổ chăn, nhìn hắn cười đắc ý.
Hữu Nhàn chớp mắt một cái, thoáng chốc hắn có cảm giác mình nhìn tới ngây người —
Nàng giống như tinh linh lạc vào thế gian này, vĩnh viễn tràn đầy sức sống, chỉ cần thấy nàng, thì có buồn phiền gì cũng đều bị cuốn đi bằng sạch, phiền não cũng không dám xưng là phiền não nữa.
Sửng sốt một lát, hắn lấy lại tinh thần bước ra gian ngoài.
Hữu Nhàn theo ánh nến nhìn xuyên qua gian ngoài, có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, trong lòng liền cảm thấy an tâm.
Khi còn bé có mẫu phi cùng nàng ngủ, nhưng từ sau khi mẫu phi thời khỏi thế gian này, mỗi đêm chỉ có một mình nàng tự ôm lấy bản thân cô độc ngủ.
Sau này gả cho hắn thì không còn như thế nữa.
Cái ôm mạnh mẽ của hắn, dạy nàng biết thế nào là yêu.
Có thể được hắn ôm chìm vào giấc mộng, đối với nàng mà nói là một điều cực kỳ xa xỉ.
Nàng mệt mỏi từ từ ngủ thiếp đi.
Trong mơ, cảm giác như có người dịu dàng gọi tên nàng, vuốt vuốt gò má, sau đó kéo chăn, một cơ thể lo lớn ấm áp tiến vào, cánh tay tráng kiện vươn ra, gắt gao ôm lấy nàng.
Được bảo vệ trong mộng mà cũng khiến nàng cảm thấy rất thực.
_______________________________
Ngày tuyệt vời như thế cứ vậy trôi qua, cho tới khi bảy ngày hành kinh của Hữu Nhàn kết thúc.
Cũng may là Hồi Hạc bên kia có dấu hiệu lơi lỏng, có lẽ là sợ năng lực tác chiến của Thiên Vũ triều quá cường đại, bọn họ chủ động phái sứ giả tới kinh thành trao đổi việc hòa giải, nếu là phân tranh biên giới có thể dùng phương thức giảng hòa để giải quyết thì có thể tránh được chiến sự cho cả hai bên.
Dù sao thì chiến tranh cũng là hao người tốn của, mỗi lần phát động chiến tranh lại có những tác động quá mức phức tạp với lợi ích xã hội.
Bởi vì xuất chinh mà không biết cân nhắc thì định sẵn là xuất chinh mười lăm ngày sau cũng tự nhiên bị tiêu diệt.
Để Thuộc Phong có cơ hội lập công, Lông Thiên GIới đặc biệt ủy nhiệm hắn làm đại thần cấp cao bàn bạc chuyện hai nước, hai bên thương lượng một ngày một đêm, Thuộc Phong lại không trở thành công thần sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook