Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
-
Chương 310: Rơi xuống: Kế hoạch tạo em bé (2)
Edit: Dực
Dực: Bị quên:v
“Ừm…”
Hữu Nhàn cẩn thận chớp đôi lông mi, nhỏ tiếng trả lời mơ hồ như không có.
“Bình thường, mỗi ngày đều đau nhức….”
Thuộc Phong nhíu mày, biểu tình tức giận.
“Sao không nói sớm?”
“Ta… ta không biết đột nhiên lại tới, tính thời gian thì vẫn còn vài ngày….”
Hữu Nhàn rụt cổ, cho rằng hắn đang trách nàng làm hắn mất hứng.
“Ta không có ý đó! Ta nói nàng khó chịu thì nên nói sớm một chút, không phải chờ tới lúc ý phục của nàng cởi hết xuống nữa!”
Có biết như vậy lạnh lắm không?!
Câu cuối cùng này Thuộc Phong không có nói thành lời, để tránh cho sau này trở thành nhược điểm để nàng cười nhạo.
“Ừm… lần sau ta sẽ nói sớm một chút!”
“Còn có lần sau?”
Hắn trừng mắt hỏi, Hữu Nhàn dùng sức nuốt hai miếng nước bọt, sợ hãi mở lớn mắt.
“Nhưng mà cái này…. mỗi tháng đều đau… ta không khống chế được.”
Nàng e lệ, ấp úng nói ra lý do, bụng dưới lại càng thêm đau nhức.
“Làm sao vậy, đau lắm phải không?”
Phát hiện ra sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, Thuộc Phong nhíu đôi mày rậm, không đành lòng lại tránh cứ nhiều hơn, trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ lo lắng.
“Vẫn… ổn…”
Hữu Nhàn gắt gao cắn chặt răng, mở môi nói nhỏ, mặc dù bụng dưới đau đớn khiến nàng đổ cả mồ hôi lạnh, nhưng nàng vẫn còn ương ngạnh.
“Giỏi lắm! Nàng nhìn nàng bây giờ cái mặt trắng bệch ra cái bộ dạng gì rồi!”
Một trận rống giận tràn qua như bão táp, giọng lớn bao nhiêu thì tim hắn lại đau bấy nhiêu.
Hắn ôm nàng lại, lấy chăn cuốn lên người nàng, nhìn qua giống cái bánh chưng.
“Ta không sao!”
Hữu Nhàn chui ra từ trong chăn, nhào vào trong ngực Thuộc Phong, yếu ớt lắc đầu.
“Không được! Phải mời đại phu!”
Thuộc Phong nói với nàng mà như lẩm bẩm một mình, khuôn mặt anh tuấn hướng ra cửa phòng.
“Người đâu! Mời Phương Trung Nhân tới Thuộc vương phủ!”
Phương Trung Nhân hiểu rõ bệnh tình của Hữu Nhàn, mời hắn là ổn thỏa nhất.
“Ách, vâng, vương gia!”
Tiểu tì đứng bên ngoài hầu hạ nhanh chóng trả lời, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ rời đi.
“Không cần phiền tới Phương đại phu đâu… ta uống chút nước đường đỏ là được rồi!”
Hữu Nhàn kéo nhẹ vạt áo hắn, nhỏ giọng nói.
Trước khi nàng lấy chồng, mỗi lần đau bụng kinh thì đều tự nấu nước uống.
Từ sau khi tới vương phủ, ngoại trừ Tử Ngọc hầu hạ, thì tới nơi khác sống, mỗi lần đau có đau tới mức nào đều cố gắng chịu đựng.
“Nước đường đỏ?”
Hắn nhíu mày, đây là lần thứ hai trong ngày hắn nghe được danh từ hiếm.
“Cái đó có ích gì không?”
“Ừm… thêm một chút gừng, hiệu quả rất tốt.”
“Vậy, nàng chờ, ta bảo người trong phòng bếp nấu cho nàng!”
Thuộc Phong vừa nói vừa định đứng dậy.
“Bỏ đi… đã trễ thế này rồi, chắc là mọi người cũng ngủ cả rồi… ta không muốn phiền họ…”
Với lại, lúc trước giúp việc ở phòng bếp, không ít lần nàng gây họa, bây giờ làm sao có thể không biết xấu hổ bảo họ nấu nước cho?
Thuộc Phong cau mày, đột nhiên nhìn về phía nàng.
“Được rồi, ta có cách, nàng chờ ta một chút!”
“Ừm…”
Thuộc Phong rời đi ước chừng nửa canh giờ, lúc trở về trên tay cầm một cái bát gì đó.
“Mau uống đi, ta làm cho nàng đấy!”
Thuộc Phong ngồi bên mép giường, trong tay cầm bát nước màu hồng trong suốt bốc khói.
“Đây là…”
Hữu Nhàn nghi hoặc ngước mắt lên.
“Đây là nước đường đỏ, mau, nhân lúc còn nóng.
Hắn dịu dàng nhắc nhở, ngữ điệu thuần túy vô cùng, rất giống một vị trượng phu tốt chăm sóc cho thê tử, nếu là trước đây, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện hắn dùng ngữ ddieuj che chở này với mình.
“Chàng, chắc là gọi Lâu đại nương dậy làm?”
“Đương nhiên là không phải! Ta kém cỏi như vậy sao? Chỉ là bát nước đường đỏ thôi, còn phải nhờ tới người khác?”
Hắn nhướn mày — tự cao tự đại.
“Đó là chàng tự tay làm cho ta?”
Hữu Nhàn chớp chớp hai mắt to tròn, khăng khăng hỏi lại lần nữa.
Vô tình nhìn thấy mặt hắn ửng hồng.
“Nàng hỏi nhiều thế làm gì? Mau mau uống đi!”
Để che giấu bản thân đang chột dạ, hắn hung dữ ra lệnh.
Hữu Nhàn từ từ cúi đầu xuống, cuối cùng dừng lại ở bát nước đường đỏ trên tay Thuộc Phong.
Nàng cũng không có đưa tay ra, chỉ nhìn bát nước đường đỏ ngẩn người ra.
Dần dần, đôi mắt xinh đẹp bị phủ bởi một tầng hơi nước mờ
“Phong…”
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Sao, sao vậy? Nàng yên tâm, ta không có hẹp hòi tới mức cho thuốc xổ vào trả thù đâu.
Thuộc Phong cười nàng, dịu dàng giúp nàng lui nước mắt.
Dực: Bị quên:v
“Ừm…”
Hữu Nhàn cẩn thận chớp đôi lông mi, nhỏ tiếng trả lời mơ hồ như không có.
“Bình thường, mỗi ngày đều đau nhức….”
Thuộc Phong nhíu mày, biểu tình tức giận.
“Sao không nói sớm?”
“Ta… ta không biết đột nhiên lại tới, tính thời gian thì vẫn còn vài ngày….”
Hữu Nhàn rụt cổ, cho rằng hắn đang trách nàng làm hắn mất hứng.
“Ta không có ý đó! Ta nói nàng khó chịu thì nên nói sớm một chút, không phải chờ tới lúc ý phục của nàng cởi hết xuống nữa!”
Có biết như vậy lạnh lắm không?!
Câu cuối cùng này Thuộc Phong không có nói thành lời, để tránh cho sau này trở thành nhược điểm để nàng cười nhạo.
“Ừm… lần sau ta sẽ nói sớm một chút!”
“Còn có lần sau?”
Hắn trừng mắt hỏi, Hữu Nhàn dùng sức nuốt hai miếng nước bọt, sợ hãi mở lớn mắt.
“Nhưng mà cái này…. mỗi tháng đều đau… ta không khống chế được.”
Nàng e lệ, ấp úng nói ra lý do, bụng dưới lại càng thêm đau nhức.
“Làm sao vậy, đau lắm phải không?”
Phát hiện ra sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, Thuộc Phong nhíu đôi mày rậm, không đành lòng lại tránh cứ nhiều hơn, trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ lo lắng.
“Vẫn… ổn…”
Hữu Nhàn gắt gao cắn chặt răng, mở môi nói nhỏ, mặc dù bụng dưới đau đớn khiến nàng đổ cả mồ hôi lạnh, nhưng nàng vẫn còn ương ngạnh.
“Giỏi lắm! Nàng nhìn nàng bây giờ cái mặt trắng bệch ra cái bộ dạng gì rồi!”
Một trận rống giận tràn qua như bão táp, giọng lớn bao nhiêu thì tim hắn lại đau bấy nhiêu.
Hắn ôm nàng lại, lấy chăn cuốn lên người nàng, nhìn qua giống cái bánh chưng.
“Ta không sao!”
Hữu Nhàn chui ra từ trong chăn, nhào vào trong ngực Thuộc Phong, yếu ớt lắc đầu.
“Không được! Phải mời đại phu!”
Thuộc Phong nói với nàng mà như lẩm bẩm một mình, khuôn mặt anh tuấn hướng ra cửa phòng.
“Người đâu! Mời Phương Trung Nhân tới Thuộc vương phủ!”
Phương Trung Nhân hiểu rõ bệnh tình của Hữu Nhàn, mời hắn là ổn thỏa nhất.
“Ách, vâng, vương gia!”
Tiểu tì đứng bên ngoài hầu hạ nhanh chóng trả lời, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ rời đi.
“Không cần phiền tới Phương đại phu đâu… ta uống chút nước đường đỏ là được rồi!”
Hữu Nhàn kéo nhẹ vạt áo hắn, nhỏ giọng nói.
Trước khi nàng lấy chồng, mỗi lần đau bụng kinh thì đều tự nấu nước uống.
Từ sau khi tới vương phủ, ngoại trừ Tử Ngọc hầu hạ, thì tới nơi khác sống, mỗi lần đau có đau tới mức nào đều cố gắng chịu đựng.
“Nước đường đỏ?”
Hắn nhíu mày, đây là lần thứ hai trong ngày hắn nghe được danh từ hiếm.
“Cái đó có ích gì không?”
“Ừm… thêm một chút gừng, hiệu quả rất tốt.”
“Vậy, nàng chờ, ta bảo người trong phòng bếp nấu cho nàng!”
Thuộc Phong vừa nói vừa định đứng dậy.
“Bỏ đi… đã trễ thế này rồi, chắc là mọi người cũng ngủ cả rồi… ta không muốn phiền họ…”
Với lại, lúc trước giúp việc ở phòng bếp, không ít lần nàng gây họa, bây giờ làm sao có thể không biết xấu hổ bảo họ nấu nước cho?
Thuộc Phong cau mày, đột nhiên nhìn về phía nàng.
“Được rồi, ta có cách, nàng chờ ta một chút!”
“Ừm…”
Thuộc Phong rời đi ước chừng nửa canh giờ, lúc trở về trên tay cầm một cái bát gì đó.
“Mau uống đi, ta làm cho nàng đấy!”
Thuộc Phong ngồi bên mép giường, trong tay cầm bát nước màu hồng trong suốt bốc khói.
“Đây là…”
Hữu Nhàn nghi hoặc ngước mắt lên.
“Đây là nước đường đỏ, mau, nhân lúc còn nóng.
Hắn dịu dàng nhắc nhở, ngữ điệu thuần túy vô cùng, rất giống một vị trượng phu tốt chăm sóc cho thê tử, nếu là trước đây, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện hắn dùng ngữ ddieuj che chở này với mình.
“Chàng, chắc là gọi Lâu đại nương dậy làm?”
“Đương nhiên là không phải! Ta kém cỏi như vậy sao? Chỉ là bát nước đường đỏ thôi, còn phải nhờ tới người khác?”
Hắn nhướn mày — tự cao tự đại.
“Đó là chàng tự tay làm cho ta?”
Hữu Nhàn chớp chớp hai mắt to tròn, khăng khăng hỏi lại lần nữa.
Vô tình nhìn thấy mặt hắn ửng hồng.
“Nàng hỏi nhiều thế làm gì? Mau mau uống đi!”
Để che giấu bản thân đang chột dạ, hắn hung dữ ra lệnh.
Hữu Nhàn từ từ cúi đầu xuống, cuối cùng dừng lại ở bát nước đường đỏ trên tay Thuộc Phong.
Nàng cũng không có đưa tay ra, chỉ nhìn bát nước đường đỏ ngẩn người ra.
Dần dần, đôi mắt xinh đẹp bị phủ bởi một tầng hơi nước mờ
“Phong…”
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Sao, sao vậy? Nàng yên tâm, ta không có hẹp hòi tới mức cho thuốc xổ vào trả thù đâu.
Thuộc Phong cười nàng, dịu dàng giúp nàng lui nước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook