Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
-
Chương 308: Rơi xuống: Tình chàng ý thiếp (7)
Edit + Beta:. Dực
“Ta không sao!”
Hữu Nhàn được hắn ôm, từ từ tiến tới trước bàn.
“Chàng đang xem bản đồ?”
Nàng nhìn tấm bản đồ địa hình chi chít những vòng tròn trên bàn, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Không có gì! Không cần để ý tới nó!”
Thuộc Phong lúng túng vo tấm bản đồ trên bàn lại quăng vào đống giấy bỏ đi.
“Phong, chàng làm gì vậy? Nó là tấm bản đồ địa hình chàng đang xem mà!
Hữu Nhàn hoảng lên nhìn khuôn mặt nhăn nhúm của hắn, không ngờ hắn trước giờ không hề sợ gì lại cũng có ngày hoảng hốt thất thố như vậy.
“Không có gì quan trọng cả, chỉ là cảm thấy nhàm chán nên xem thôi.”
Hắn không muốn khiến nàng cảm thấy bất an vì cuộc chiến tranh này.
“Chàng sợ thất bại sẽ mất ta?”
Một lời sắc bén của Hữu Nhàn lật tẩy hắn, đôi mắt to xinh đẹp như nước yên lặng nhìn hắn.
Đôi con ngươi hắn chớp như muốn né tránh.
“Sao có thể? Thuộc Phong ta có khi nào thua?”
Thuộc Phong cười, mà hắn càng cưới phóng túng lại càng để lộ ra nỗi bất an trong lòng hắn.
Có lẽ chỉ có quá lo mất đi, mới có thể lo được sợ mất như vậy —
Hắn sợ thua, mặc dù chẳng bao giờ hắn thua, như mà lần này, hắn thực sự sợ.
Hữu Nhàn thản nhiên cười.
“Phải, chàng sẽ không thua.”
Nàng theo ý hắn, giống như lừa một đứa trẻ.
Hắn nhướn mày
“Đó là đương nhiên.”
Hữu Nhàn dịu vào lòng hắn, yên lặng mỉm cười, hưởng thụ độc chiếm hắn trong mỗi một cái nháy mắt.
“Muộn như vậy, nàng còn chạy tới tìm ta có chuyện gì vậy?”
Thuộc Phong nhíu nhíu mày, sợ nàng phải đứng lâu.
“Ta muốn hỏi chàng —” Tay nàng lướt qua khuôn ngực khỏe khoắn của hắn “Vết sẹo này vì sao mà có?”
Ánh mắt Thuộc Phong càng thêm sâu.
“Nàng hỏi cái này làm gì?”
“Chàng nói cho ta đi, ta muốn biết.”
Nàng cầu xin.
Thuộc Phong liếc mắt nhìn nàng.
“Không, không cẩn thận bị thương.”
Hắn tùy tiện nói, thử lừa cho qua chuyện trước.
“Phải không?”
Hữu Nhàn mở to hai mắt, nghi hoặc hỏi lại hắn.
“Rốt cuộc nàng có chuyện gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt chạy lại đây chỉ để hỏi ta câu này? Xem ra, trước khi ta đi, phải mang dây thừng trói nàng lại.”
“Chàng sẽ không đâu!”
Hắn cố gắng thay đổi trọng tâm, nhưng lại bị Hữu Nhàn ôm lấy khuôn mặt.
Thật là nữ nhân lớn mật! Chưa từng có nữ nhân nào dám duy trì bộ dạng đi quá giới hạn với hắn như thế.
“Vết sẹo này là vì ta phải không?”
Đôi mắt to long lanh của nàng bắt đầu lệ nóng lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ ngẩng lên, ngay bên dưới khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Cổ hắn Thuộc Phong khó khăn nuốt vài cái.
“Nàng biết?”
Hữu Nhàn gật đầu.
“Hơn nữa ta còn biết chàng giúp ta chăm sóc Tiểu Bạch rất lâu, nhưng, không phải chàng không thích chó sao? Sao phải làm như vậy?”
Đáy mắt trong veo của Hữu Nhàn xẹt qua ý cười tinh ranh, chính là muốn hắn tự miệng nói ra.
“Cái gì vì sao?” Thuộc Phong mất tự nhiên, giật giật khóe miệng. “Ta thấy nó ăn không nhiều lắm, lại có thể trông cửa, nên cho nó ăn thôi.”
Hữu Nhàn bất mãn, càu nhàu trong miệng, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà cười thầm.
Nam nhân mạnh miệng này, cứ phải không chịu thua như vậy, nói vài câu dễ nghe thì lấy mạng hắn chắc.
Không phải thích nàng như vậy sao, còn muốn giả bộ bộ dạng lãnh khốc như thế, đối đãi với nàng rất cẩn thận nhưng lại không gần gũi, hại nàng mấy ngày nay ngột ngạt phát ngốc ra, nếu như Tử Ngọc không có nói cho nàng biết sự thật, nàng vẫn còn có thể tiếp tục rầu rĩ như vậy sao.
“Nhưng mà mặc kệ thế nào, ta vẫn muốn cảm ơn chàng.”
Hữu Nhàn chăm chú nhìn vào đôi mắt anh tuấn của hắn, sau đó kiễng chân lên, chủ động trao nụ hôn ngọt ngào.
“Cái này, là thưởng cho chàng.”
Đôi môi xinh đẹp của nàng không muốn rời xa bờ môi mỏng ấm áp của hắn, thở gấp ra một hơi.
Thuộc Phong ngẩn người, ánh mắt thoáng ngây ra…
Nữ nhân đáng chết, nàng nghĩ hắn sẽ thích “phần thưởng” này?
Lấy lại tinh thần, Thuộc Phong tức tối nghĩ.
“Như vậy là đủ?”
Hắn cười xấu ra, đáy mắt xẹt qua tín hiệu nguy hiểm.
Hắn ôm lấy nàng, trở lại bên ghế, để nàng ngồi nằm bên trên hắn, để cơ thể mềm mại kia có thể dựa vào ngực hắn, bản thân cũng không cần chịu quá nhiều lực.
“Không phải, chàng còn muốn, muốn cái gì…”
Hữu Nhàn không khỏi hít sâu một hơi, không khí lành lạnh tiến thẳng vào lồng ngực, hoảng sợ trong lòng nàng tăng lên.
“Nàng nói xem ta muốn cái gì?”
Ánh mắt hắn bỗng trở nên sâu hơn, cố tình xấu xa chơi trò viết chữ với nàng.
Hắn chơi trò này với nàng cũng không phải là cần đầu tiên, xem ra hôm nay lại muốn lặp lại trò cũ.
“Những chàng bây giờ, mỗi đêm đều trốn ta, ta nghĩ chàng căn bản là không có muốn ta.”
Nàng không úp mở, vẻ mặt u ám, Thuộc Phong vẫn luôn cao ngạo thở hắt ra 1 hơi, trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng thiếu vải của nàng.
Hắn cảm giác như huyết mạch trong cơ thể đều căng cứng, muốn yêu nàng ngay trên bàn.
Mà lúc này, trong đầu Thuộc Phong lại nhớ tới lời của Long Thiên Giới, đôi mắt anh tuấn nhìn vào khuôn mặt đầy nước mắt của Hữu Nhàn.
“Trở về ăn một chút gì chứ?”
Ngữ điệu trầm thấp dịu dàng của hắn khiến nước mắt trực chờ vỡ đê của Hữu Nhàn ngưng lại.
“Ừm.”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, dựa cái đầu nhỏ vào vai hắn, sau đó ôm chặt lấy cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lắc lắc, gò má dính chặt vào vùng da cổ của hắn.
“Lâu như vậy không ăn gì, nhất định là muốn đi phải không?”
Thuộc Phong thì thào, Hữu Nhàn xấu hổ khẽ gật đầu.
“Nhưng mà… có lẽ bản thân đi rất miễn cưỡng.”
Nàng mềm nhũn nói mê trong lòng hắn.
“Ta không sao!”
Hữu Nhàn được hắn ôm, từ từ tiến tới trước bàn.
“Chàng đang xem bản đồ?”
Nàng nhìn tấm bản đồ địa hình chi chít những vòng tròn trên bàn, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Không có gì! Không cần để ý tới nó!”
Thuộc Phong lúng túng vo tấm bản đồ trên bàn lại quăng vào đống giấy bỏ đi.
“Phong, chàng làm gì vậy? Nó là tấm bản đồ địa hình chàng đang xem mà!
Hữu Nhàn hoảng lên nhìn khuôn mặt nhăn nhúm của hắn, không ngờ hắn trước giờ không hề sợ gì lại cũng có ngày hoảng hốt thất thố như vậy.
“Không có gì quan trọng cả, chỉ là cảm thấy nhàm chán nên xem thôi.”
Hắn không muốn khiến nàng cảm thấy bất an vì cuộc chiến tranh này.
“Chàng sợ thất bại sẽ mất ta?”
Một lời sắc bén của Hữu Nhàn lật tẩy hắn, đôi mắt to xinh đẹp như nước yên lặng nhìn hắn.
Đôi con ngươi hắn chớp như muốn né tránh.
“Sao có thể? Thuộc Phong ta có khi nào thua?”
Thuộc Phong cười, mà hắn càng cưới phóng túng lại càng để lộ ra nỗi bất an trong lòng hắn.
Có lẽ chỉ có quá lo mất đi, mới có thể lo được sợ mất như vậy —
Hắn sợ thua, mặc dù chẳng bao giờ hắn thua, như mà lần này, hắn thực sự sợ.
Hữu Nhàn thản nhiên cười.
“Phải, chàng sẽ không thua.”
Nàng theo ý hắn, giống như lừa một đứa trẻ.
Hắn nhướn mày
“Đó là đương nhiên.”
Hữu Nhàn dịu vào lòng hắn, yên lặng mỉm cười, hưởng thụ độc chiếm hắn trong mỗi một cái nháy mắt.
“Muộn như vậy, nàng còn chạy tới tìm ta có chuyện gì vậy?”
Thuộc Phong nhíu nhíu mày, sợ nàng phải đứng lâu.
“Ta muốn hỏi chàng —” Tay nàng lướt qua khuôn ngực khỏe khoắn của hắn “Vết sẹo này vì sao mà có?”
Ánh mắt Thuộc Phong càng thêm sâu.
“Nàng hỏi cái này làm gì?”
“Chàng nói cho ta đi, ta muốn biết.”
Nàng cầu xin.
Thuộc Phong liếc mắt nhìn nàng.
“Không, không cẩn thận bị thương.”
Hắn tùy tiện nói, thử lừa cho qua chuyện trước.
“Phải không?”
Hữu Nhàn mở to hai mắt, nghi hoặc hỏi lại hắn.
“Rốt cuộc nàng có chuyện gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt chạy lại đây chỉ để hỏi ta câu này? Xem ra, trước khi ta đi, phải mang dây thừng trói nàng lại.”
“Chàng sẽ không đâu!”
Hắn cố gắng thay đổi trọng tâm, nhưng lại bị Hữu Nhàn ôm lấy khuôn mặt.
Thật là nữ nhân lớn mật! Chưa từng có nữ nhân nào dám duy trì bộ dạng đi quá giới hạn với hắn như thế.
“Vết sẹo này là vì ta phải không?”
Đôi mắt to long lanh của nàng bắt đầu lệ nóng lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ ngẩng lên, ngay bên dưới khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Cổ hắn Thuộc Phong khó khăn nuốt vài cái.
“Nàng biết?”
Hữu Nhàn gật đầu.
“Hơn nữa ta còn biết chàng giúp ta chăm sóc Tiểu Bạch rất lâu, nhưng, không phải chàng không thích chó sao? Sao phải làm như vậy?”
Đáy mắt trong veo của Hữu Nhàn xẹt qua ý cười tinh ranh, chính là muốn hắn tự miệng nói ra.
“Cái gì vì sao?” Thuộc Phong mất tự nhiên, giật giật khóe miệng. “Ta thấy nó ăn không nhiều lắm, lại có thể trông cửa, nên cho nó ăn thôi.”
Hữu Nhàn bất mãn, càu nhàu trong miệng, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà cười thầm.
Nam nhân mạnh miệng này, cứ phải không chịu thua như vậy, nói vài câu dễ nghe thì lấy mạng hắn chắc.
Không phải thích nàng như vậy sao, còn muốn giả bộ bộ dạng lãnh khốc như thế, đối đãi với nàng rất cẩn thận nhưng lại không gần gũi, hại nàng mấy ngày nay ngột ngạt phát ngốc ra, nếu như Tử Ngọc không có nói cho nàng biết sự thật, nàng vẫn còn có thể tiếp tục rầu rĩ như vậy sao.
“Nhưng mà mặc kệ thế nào, ta vẫn muốn cảm ơn chàng.”
Hữu Nhàn chăm chú nhìn vào đôi mắt anh tuấn của hắn, sau đó kiễng chân lên, chủ động trao nụ hôn ngọt ngào.
“Cái này, là thưởng cho chàng.”
Đôi môi xinh đẹp của nàng không muốn rời xa bờ môi mỏng ấm áp của hắn, thở gấp ra một hơi.
Thuộc Phong ngẩn người, ánh mắt thoáng ngây ra…
Nữ nhân đáng chết, nàng nghĩ hắn sẽ thích “phần thưởng” này?
Lấy lại tinh thần, Thuộc Phong tức tối nghĩ.
“Như vậy là đủ?”
Hắn cười xấu ra, đáy mắt xẹt qua tín hiệu nguy hiểm.
Hắn ôm lấy nàng, trở lại bên ghế, để nàng ngồi nằm bên trên hắn, để cơ thể mềm mại kia có thể dựa vào ngực hắn, bản thân cũng không cần chịu quá nhiều lực.
“Không phải, chàng còn muốn, muốn cái gì…”
Hữu Nhàn không khỏi hít sâu một hơi, không khí lành lạnh tiến thẳng vào lồng ngực, hoảng sợ trong lòng nàng tăng lên.
“Nàng nói xem ta muốn cái gì?”
Ánh mắt hắn bỗng trở nên sâu hơn, cố tình xấu xa chơi trò viết chữ với nàng.
Hắn chơi trò này với nàng cũng không phải là cần đầu tiên, xem ra hôm nay lại muốn lặp lại trò cũ.
“Những chàng bây giờ, mỗi đêm đều trốn ta, ta nghĩ chàng căn bản là không có muốn ta.”
Nàng không úp mở, vẻ mặt u ám, Thuộc Phong vẫn luôn cao ngạo thở hắt ra 1 hơi, trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng thiếu vải của nàng.
Hắn cảm giác như huyết mạch trong cơ thể đều căng cứng, muốn yêu nàng ngay trên bàn.
Mà lúc này, trong đầu Thuộc Phong lại nhớ tới lời của Long Thiên Giới, đôi mắt anh tuấn nhìn vào khuôn mặt đầy nước mắt của Hữu Nhàn.
“Trở về ăn một chút gì chứ?”
Ngữ điệu trầm thấp dịu dàng của hắn khiến nước mắt trực chờ vỡ đê của Hữu Nhàn ngưng lại.
“Ừm.”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, dựa cái đầu nhỏ vào vai hắn, sau đó ôm chặt lấy cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lắc lắc, gò má dính chặt vào vùng da cổ của hắn.
“Lâu như vậy không ăn gì, nhất định là muốn đi phải không?”
Thuộc Phong thì thào, Hữu Nhàn xấu hổ khẽ gật đầu.
“Nhưng mà… có lẽ bản thân đi rất miễn cưỡng.”
Nàng mềm nhũn nói mê trong lòng hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook