Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
-
Chương 10: Tâm địa thiện lương
“Tử Ngọc. . . . . . .”
Hữu nhàn do dự đứng ở ngoài cửa, không dám tiến vào, giống như cái đứa nhỏ làm sai sự, đầu rũ xuống, trên người còn đeo một rương lớn thuốc mỡ chưa thương.
“Quận chúa?”
Tử Ngọc trừng to mắt, nhìn thẳng hòm thuốc to ở sau lưng chủ từ, cảnh tượng kích động.
“Quận chúa, ngài mau vào a! Vì sao vẫn đứng ở bên ngoài?”
Hữu nhàn áy náy nhìn Tử Ngọc, sau đó hạ đầu xuống.
“Thực xin lỗi Tử Ngọc, ta làm hại ngươi bị thương. Nhưng mà…” Hữu Nhàn dừng lại một chút, đột nhiên ngẩng đầu lên,” Ta thật không phải cố ý đẩy ngã ngươi!”
Nàng nói rất lớn, như đang lấy hết dũng kí để xin lỗi.
Tử Ngọc âm thầm cười cười, chủ từ nàng chính là đặc đậu. (M: chắc kiểu thùng rỗng kêu to)
Đừng nhìn vẻ bề ngoài giống như thực dã man, kỳ thật nàng chỉ là hoàn toàn không có tâm cơ, lại dễ dàng bị thương, một cô gái đơn độc tinh khiết.
Tử Ngọc lớn hơn Hữu Nhàn hai tuổi, các nàng tuy rằng trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng kì thực tình đồng tỷ muội, nàng vẫn đều rất thương yêu cái ” phong hành thiên hạ” dã man quận chúa này.
“Ta vào, ngươi có lẽ cũng không muốn nhìn thấy ta. . . . . . .”
Hữu nhàn cụp mi, ngập ngừng nói.
Nhìn Hữu Nhàn tính trẻ con phát tác, Tử Ngọc cười cười thở dài một hơi, buông ống quần, đứng dậy nghênh đón.
“Tử Ngọc, ngươi đừng đứng dậy, cẩn thận làm đau đến vết thương trên đùi!”
Hữu Nhàn trừng mắt nhìn chân Tử Ngọc, khẩn trương ngăn cản.
Tử Ngọc cười lắc đầu.
“Được rồi được rồi, vậy Tử Ngọc không đứng dậy nữa, quận chúa, người mau vào đi! Để cho kẻ khác nhìn thấy ngài đứng ở trước cửa phòng nô tỳ thì không biết sẽ truyền ra bao nhiêu chuyện bát quái nữa đó.”
“Nha.”
Hữu Nhàn nghe lời tiến vào, trên lưng đeo một hòm thuốc lớn, to gấp đôi cái lưng nhỏ nhắn mảnh khảnh của nàng.
“Quận chúa, nô tỳ chỉ bị vết thương nhỏ,không cần dùng nhiều thuốc mỡ danh quý như vậy đâu!”
Tử Ngọc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đống lớn thuốc mỡ trước mặt, nghi ngờ có phải Quận chúa đem thuốc mỡ của toàn bộ trên dưới trái phải Vương phủ lấy ra hay không.
“Không biết a! Ngươi xem một chút, đây là bị thương cao, đây là cửu đầu độc ứ cao, đều là thuốc tốt dùng cho ngoại thương đó!”
Hữu Nhàn nháy nháy đôi mắt thiên chân vô tà, không ngại phiền toái giải thích hết chỗ thuốc đó cho Tử Ngọc.
Một số trong đó, nàng phải vụng trộm tiến vào trữ thuốc thất của Lão Vương gia lấy, tuyệt đối là thuốc mỡ thượng đẳng có giá trị xa xỉ.
“Nhưng mà cũng không cần nhiều như vậy a!”
Tử Ngọc do dự , bất đắc dĩ nói.
“Không quan hệ, không dùng hết thì cứ giữ lấy. Vạn nhất về sau lại bị thương còn có thể lấy ra.”
Khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp, tràn đầy ngây thơ nói.
“Quận chúa. . . . . .”
Tử Ngọc thấp hô tên nàng một tiếng, cảm động nhìn Hữu Nhàn, hốc mắt cay cay.
Hữu nhàn do dự đứng ở ngoài cửa, không dám tiến vào, giống như cái đứa nhỏ làm sai sự, đầu rũ xuống, trên người còn đeo một rương lớn thuốc mỡ chưa thương.
“Quận chúa?”
Tử Ngọc trừng to mắt, nhìn thẳng hòm thuốc to ở sau lưng chủ từ, cảnh tượng kích động.
“Quận chúa, ngài mau vào a! Vì sao vẫn đứng ở bên ngoài?”
Hữu nhàn áy náy nhìn Tử Ngọc, sau đó hạ đầu xuống.
“Thực xin lỗi Tử Ngọc, ta làm hại ngươi bị thương. Nhưng mà…” Hữu Nhàn dừng lại một chút, đột nhiên ngẩng đầu lên,” Ta thật không phải cố ý đẩy ngã ngươi!”
Nàng nói rất lớn, như đang lấy hết dũng kí để xin lỗi.
Tử Ngọc âm thầm cười cười, chủ từ nàng chính là đặc đậu. (M: chắc kiểu thùng rỗng kêu to)
Đừng nhìn vẻ bề ngoài giống như thực dã man, kỳ thật nàng chỉ là hoàn toàn không có tâm cơ, lại dễ dàng bị thương, một cô gái đơn độc tinh khiết.
Tử Ngọc lớn hơn Hữu Nhàn hai tuổi, các nàng tuy rằng trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng kì thực tình đồng tỷ muội, nàng vẫn đều rất thương yêu cái ” phong hành thiên hạ” dã man quận chúa này.
“Ta vào, ngươi có lẽ cũng không muốn nhìn thấy ta. . . . . . .”
Hữu nhàn cụp mi, ngập ngừng nói.
Nhìn Hữu Nhàn tính trẻ con phát tác, Tử Ngọc cười cười thở dài một hơi, buông ống quần, đứng dậy nghênh đón.
“Tử Ngọc, ngươi đừng đứng dậy, cẩn thận làm đau đến vết thương trên đùi!”
Hữu Nhàn trừng mắt nhìn chân Tử Ngọc, khẩn trương ngăn cản.
Tử Ngọc cười lắc đầu.
“Được rồi được rồi, vậy Tử Ngọc không đứng dậy nữa, quận chúa, người mau vào đi! Để cho kẻ khác nhìn thấy ngài đứng ở trước cửa phòng nô tỳ thì không biết sẽ truyền ra bao nhiêu chuyện bát quái nữa đó.”
“Nha.”
Hữu Nhàn nghe lời tiến vào, trên lưng đeo một hòm thuốc lớn, to gấp đôi cái lưng nhỏ nhắn mảnh khảnh của nàng.
“Quận chúa, nô tỳ chỉ bị vết thương nhỏ,không cần dùng nhiều thuốc mỡ danh quý như vậy đâu!”
Tử Ngọc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đống lớn thuốc mỡ trước mặt, nghi ngờ có phải Quận chúa đem thuốc mỡ của toàn bộ trên dưới trái phải Vương phủ lấy ra hay không.
“Không biết a! Ngươi xem một chút, đây là bị thương cao, đây là cửu đầu độc ứ cao, đều là thuốc tốt dùng cho ngoại thương đó!”
Hữu Nhàn nháy nháy đôi mắt thiên chân vô tà, không ngại phiền toái giải thích hết chỗ thuốc đó cho Tử Ngọc.
Một số trong đó, nàng phải vụng trộm tiến vào trữ thuốc thất của Lão Vương gia lấy, tuyệt đối là thuốc mỡ thượng đẳng có giá trị xa xỉ.
“Nhưng mà cũng không cần nhiều như vậy a!”
Tử Ngọc do dự , bất đắc dĩ nói.
“Không quan hệ, không dùng hết thì cứ giữ lấy. Vạn nhất về sau lại bị thương còn có thể lấy ra.”
Khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp, tràn đầy ngây thơ nói.
“Quận chúa. . . . . .”
Tử Ngọc thấp hô tên nàng một tiếng, cảm động nhìn Hữu Nhàn, hốc mắt cay cay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook