[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự
-
Chương 4: Vong quốc chi quân (4)
Dịch: Phong Bụi
“Không phải có ngôi vị Hoàng đế chờ ta kế thừa sao?”
“Xem đủ chưa?”
Đối diện với ánh mắt cười như không của Giai Vô, Trần Trí xấu hổ miệng khẽ giật giật: “Thì, thì, ta rất quan tâm đến ngươi nha! Cái đuôi của Hàn Khanh rõ ràng là do chính nó tự vùng ra, trách ngươi là cực kỳ vô lý!”
Giai Vô không chút thành ý nói: “Đa tạ ngươi đã quan sát tinh tường như vậy, ta thực sự cảm động muốn chết. Không làm việc hả? Vậy ta đi đây.”
Trần Trí thành thật rót một luồng tiên khí mới vào, một lần nữa mặt ao lại hiện ra hình ảnh.
Thôi Yên đã sống hai mươi năm, làm sao có thể ngược dòng từng li từng tí một. Điều đã biết là điểm bắt đầu phân nhánh chính là lúc Thôi Yên đổi tên, cho nên y trực tiếp nhảy tới đoạn Thôi Yên đáng lý phải đổi tên. Còn chưa kịp nhìn kỹ, bỗng nghe từ không trung vọng xuống một tiếng quát: “Kẻ nào tự ý xâm nhập?”
Giai Vô tóm lấy cổ áo của Trần Trí ném y vào trong ao.
Trần Trí chưa kịp phản ứng đã cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, rơi thẳng xuống.
“A… A… A… A…”
Trần Trí gào muốn xé họng, hoàn toàn quên khuấy mình là thần tiên, như cục phân chim từ trên cao rơi xuống, “Bẹp” một tiếng nằm bẹp trên nền đất, dạng thành hình chữ đại mở rộng.
Luồng sáng từ thân vàng “đại công đức viên mãn” bọc quanh, mọi đau đớn nháy mắt đã được chữa khỏi.
Y kéo tứ chi từ trong đất ra, vừa mới ngồi dậy thì một cục bùn lớn bay thẳng vào mặt, như bạch tuộc bám chặt lấy mặt y.
“Gào! Gào! Gào! Gào!”
Tiếng gầm của dã thú vang lên theo tiết tấu ở gần đó, dọa cho “cục bùn lớn” trên đầu run rẩy từng chặp.
Đầu Trần Trí không tự chủ được mà gật bốn lần, mới phát hiện có điểm không đúng, liền gỡ “cục bùn lớn” từ trên mặt xuống, vừa chớp mắt một cái, đang định nói chuyện liền bị hút vào trong một đôi mắt hoa đào đang kinh hãi.
Ánh mắt như thể đã từng quen, trong lòng Trần Trí khẽ động, “cục bùn lớn” giãy dụa tứ chi, muốn xuống khỏi người y, lại bị y xách lên kẹp vào dưới nách: “Dựa vào hai cái chân ngắn tủn của ngươi thì liệu có thể chạy được đến đâu.”
“Cục bùn lớn” trốn không thoát, sợ đến nỗi suýt òa khóc.
Phía trước bụi đất cuộn mù mịt, hình như có đàn thú đang xông tới.
Thấy bụi đất bay đến ngay trước mắt, Trần Trí bèn dán bùa ẩn thân lên, dương dương tự đắc né sang một bên, ngồi xem bụi đất cuộn mù mịt cuốn đi thật xa.
“Cục bùn lớn” trốn trong lòng y, sợ tới không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, chờ tiếng bước chân đi xa rồi mới mê mang ngẩng đầu lên.
Gọi cậu là cục bùn lớn quả không sai, đầu tóc lộn xộn như cỏ dại mọc tràn lan, cái mặt tròn tròn bị bùn đất bám nhếch nhác, chỉ lộ ra một đôi mắt mở to cảnh giác đầy nghi hoặc.
“Ngươi tên là gì?”
“A Phục.”
A Phụ? (“Phục” đồng âm với “Phụ” nghĩa là “cha”)
Sắc mặt Trần Trí trở nên không tốt lắm.
A Phục hết sức nhạy bén với cảm xúc, lại định tuột xuống khỏi người y liền bị Trần Trí giữ lại: “Đây là nơi nào?”
A Phục nhìn y đầy nghi ngờ: “Đây là núi Thần Ly. Ngươi là ai?”
Nói thế nào đây nhỉ?
Trần Trí nghĩ một chút, trả lời: “Người qua đường.”
A Phục nói: “Núi Thần Ly trong phạm vi vài dặm đều heo hút không một chút hơi người.”
Trần Trí hỏi: “Vậy ngươi vì sao lại ở đây?”
A Phục cúi đầu: “Ta ở tại thôn Hoàng gia gần đây. Thôn ta xảy ra lũ lụt, ta chạy trốn tới ngọn núi này thì lạc đường, lại gặp phải dã thú, may mắn có đại ca ca xuất hiện.” Cậu ngẩng đầu, một đôi mắt vừa chân thành lại đơn thuần.
Nhìn độ tuổi của A Phục, y đoán chừng cậu chỉ mới tám, chín tuổi, vậy mà đã có thể nói có đầu có đuôi, rõ ràng không tầm thường. Trần Trí hoài nghi cậu chính là Thôi Yên, dù sao thì ấn tượng đôi mắt hoa đào kia để lại quá mức sâu sắc. Nhưng một Thôi Yên mới tám, chín tuổi hẳn là đang ở Thôi phủ làm đại thiếu gia. Chẳng lẽ vận mệnh của Thôi Yên từ lúc tám, chín tuổi đã bị rẽ nhánh?
“Đại ca ca, vì sao vừa rồi dã thú đi qua bên người chúng ta mà lại không công kích chúng ta?” A Phục ôm cổ y hỏi.
Trần Trí có chút ghét bỏ bàn tay bẩn nhếch nhác của cậu: “Chắc là tại bị mù.”
A Phục rút tay về, cúi đầu không nói, hiển nhiên là không tin.
Nhìn bộ dạng ranh ma của cậu, Trần Trí càng tin chắc này đứa bé này là Thôi Yên. Cho dù thân thể hắn có thu nhỏ nhưng cách hành sự không có chuyện gì cũng phải thăm dò hai ba câu, thật sự là không đổi chút nào. Cái gì mà thôn Hoàng gia xảy ra lũ lụt chứ, căn bản chính là lời nói dối khuấy nước trong thành nước đục.
Trần Trí bị Giai Vô đẩy xuống ao Hồi tưởng, y đoán là mình đã xuyên qua thời không, về tới quá khứ. Muốn quay về lại “hiện tại”, y chỉ có thể chờ Giai Vô tới tìm.
Trước đó, y phải che giấu mình thật tốt để không bị tiên quan “quá khứ” phát hiện. Nói thế nào đi chăng nữa thì việc xâm nhập ao Hồi Tưởng là tội lớn ngập trời, không những bản thân bị nghiêm trị, Giai Vô cũng sẽ bị liên lụy.
Ngoài việc che giấu bản thân, nếu có thể điều tra rõ nguyên nhân khiến Thôi Yên thay đổi, cũng coi như là việc đáng mừng ngoài ý muốn.
Trần Trí trời sinh tính cách thoải mái, mau chóng quẳng lo lắng ra sau đầu, tìm một khe suối nhỏ để gột rửa “cục bùn lớn”.
A Phục giãy giụa kinh khủng, miệng la hét sợ nước, nhất quyết không chịu cho y rửa mặt.
Trần Trí mặc kệ cậu khóc lóc om sòm, chà lau khuôn mặt nhỏ nhắn trở về lại trạng thái mặt bánh trôi phúng phính non nớt —— quả nhiên là gương mặt dù có hóa thành tro cũng nhận ra kia.
A Phục bị lau đến hai mắt đỏ bừng, quậy đến sức cùng lực kiệt, Trần Trí vừa buông tay, liền lủi ra sau một trượng, trốn ở sau thân cây đề phòng nhìn y.
Trần Trí mò được hai con cá trong suối, quay đầu hỏi cậu: “Có đói bụng không?”
A Phục xấu hổ hơi gật đầu, sau đó khi Trần Trí vừa cúi đầu, cậu đã cong hai chân ngắn tủn bỏ chạy.
Trần Trí nhìn hai con cá đang giãy trong tay, lại nhìn bóng dáng đang cong mông chạy kia, khe khẽ thở dài.
A Phục cong mông chạy miết, chạy đến khi chân nhũn cả ra, không thể nâng lên nổi nữa mới dừng lại.
Cậu đã đợi ở trong này ba năm, mỗi ngày đều lên kế hoạch đào tẩu, đường qua lối lại xung quanh đã sớm mò đến rõ rành rành. Sơn cốc dưới chân là một trong ba con đường thông ra ngoài núi, chỉ cần vượt qua được bốn ngọn núi phía trước là có thể thấy được thôn trang.
Vừa nghĩ tới thôn trang, đôi chân nặng như đeo chì của cậu trở lên nhẹ hơn.
Cậu quệt bụi bẩn từ dưới đất lên mặt, vừa đứng dậy được liền đứng hình.
Phía trước, một bầy hổ vàng vằn đen xếp dàn hàng ngang, vây chặn đường đi.
A Phục mắt trừng to nhìn bầy hổ ngoe nguẩy đuôi, chậm rãi tới gần cậu, tim đập như trống, hai chân vừa mới có được chút sức lại như cắm rễ xuống đất.
Bầy hổ đi đến trước mặt cậu chừng năm sáu thước liền dừng lại, những con hổ khác trợ uy, con hổ đứng giữa lấy đà nhào lên… trong lúc mành chỉ treo chuông, liền nghe được một tiếng “Định” thanh thúy vang lên, bầy hổ vừa mới rồi còn tràn đầy sức sống nháy mắt đã “hóa đá”, đứng sững tại chỗ.
“Sao lại ngây ra thế? Còn không chạy.” Trần Trí xuất hiện phía sau A Phục.
Nhìn thấy y, A Phục đột nhiên thở hắt ra một hơi, thân thể ngồi sụp xuống
Trần Trí bất đắc dĩ bế cậu lên, sờ nắn xương cốt của cậu một hồi bèn nhíu mày: “Bình thường không có ăn cơm sao? Gầy đến da còn không bọc nổi nhân thế này.” Thịt dồn hết vào mặt với mông rồi.
Trải qua đại nạn sinh tử xong lại nghe được lời hỏi han quan tâm như vậy, cảm xúc của A Phục dao động thật lớn, mũi chua xót, suýt nữa rơi lệ, hai mắt vụng trộm chùi chùi vào vạt áo của Trần Trí.
Trần Trí tìm một sơn động khô ráo, lấy hai con cá cất trong túi Càn Khôn ra bắt đầu nướng.
Lần này A Phục rất thành thật, ngoan ngoãn ngồi sang một bên, Trần Trí đưa cá nướng chín cho cậu, rồi không nói tiếng nào liền ăn.
Trần Trí cũng không biết việc mình đang làm là đúng hay sai. Theo lý thuyết, y bị rơi vào ao Hồi Tưởng, trở lại quá khứ rồi đáng lẽ nên thành thành thật thật “xem mà không nói”, vậy mà từ lúc bắt đầu gặp được “cục bùn nhỏ” này, hết thảy liền rối thành một mớ bòng bong, nhìn thấy “Thôi Yên” gặp nạn, lại không thể nhẫn nại.
Biểu cảm của Trần Trí quá phức tạp, A Phục tưởng là y hối hận, chủ động mở miệng: “Phụ thân ta là Thái thú Thái Nguyên đó, ngươi đưa ta về nhà thì hắn nhất định sẽ hậu tạ thật nhiều.”
Thân thế cũng chính xác, quả nhiên là Thôi Yên.
Trần Trí mừng thầm: “Ồ, không phải thôn Hoàng gia sao?”
“Lừa ngươi đó.”
Trần Trí nghiến răng: “Nghe nói trong nhà Thôi Thái thú có một đứa con đặt tên là Thôi Yên, vô cùng xinh đẹp, hoa dung nguyệt mạo, hẳn phải là một tiểu cô nương khả ái nhỉ?”
A Phục mím môi, có vẻ không vui: “Ta là Thôi Yên.”
Tuy là một cái bánh quẩy, nhưng là vừa mới vào nồi, chưa kịp tu thành dạng bánh quẩy già nước lửa khó ngấm của mười mấy năm sau, thoạt nhìn không đáng sợ, mà lại còn thú vị. Trần Trí nói: “Đã là con của Thái thú, cớ sao lại lưu lạc nơi này?” (Bụi: Bánh quẩy già 老油条 ý chỉ những người đã lăn lộn lâu năm, hiểu được nhân tình thế thái)
Thôi Yên đáp: “Đi chơi hội đèn lồng lạc mất hạ nhân, bị lừa bán đến gần đây, chạy trốn tới nơi này.”
Trần Trí không nhớ rõ y đã nghe biết bao nhiêu vụ án “lạc đường trong hội đèn lồng” rồi, cảm thấy câu chuyện này hết sức nói cho có lệ, lại nghĩ Thôi Yên tuổi hãy còn nhỏ, chưa chắc tâm tư đã phức tạp như sau này, thế nên cứ nghe vậy biết vậy. Vốn đang tính hỏi về bầy hổ, bầy hổ này phối hợp ăn ý như thế, giống như có người nuôi dưỡng, nhưng nếu nhắc đến bầy hổ liền không thể tránh được nói đến cách y đã làm bầy hổ đứng hình, y theo bản năng muốn trốn tránh.
Nhưng Thôi Yên lại không bỏ qua, hiếu kì hỏi: “Hôm nay lúc ngươi cứu ta, làm thế nào mà khiến bầy hổ đứng im được thế?”
“Ừ thì, ” Trần Trí dùng nhánh cây gẩy gẩy những cành khô đang cháy, “Ta là đạo sĩ tu luyện, làm bầy hổ đứng yên như vậy chỉ là chút tài mọn không đáng kể tới.”
Thôi Yên hai mắt sáng lên: “Ta có thể học được không?”
“Đương nhiên… Không thể.” Trần Trí vờ vuốt chòm râu tự tưởng tượng ra, vừa làm bộ làm tịch nói, “Ta lại thông tỏ thuật xem tướng, nhìn ngươi vòm trán đầy đặn, tướng mạo oai hùng dị thường, cốt cách rõ ràng… Này thì, này thì, môi hồng răng trắng, sắc mặt sáng sủa, quả thực là đế vương chi tướng.” Diện mạo của Thôi Yên cùng tướng mạo của bậc đế vương cách nhau rất xa, mà càng phù hợp với kiểu hồng nhan họa thủy khuynh quốc khuynh thành hơn. Y càng nói đến khúc sau càng không thể bịa tiếp.
Vẻ mặt Thôi Yên sững sỡ, tựa hồ không biết nên nói gì, nghĩ một chút mới nói: “Vậy ngươi đưa ta về Thái Nguyên đi?”
“Hả?”
Thôi Yên khe khẽ hỏi: “Không phải có ngôi vị Hoàng đế chờ ta kế thừa sao?”
“…” Trước mắt là một cái hố thật lớn, cúi đầu nhìn lại thì đúng là do chính mình đào! Trần Trí thoáng im lặng. Ban đầu chỉ muốn nhìn xem một chút, rốt cuộc tại sao mà Thôi Yên lại từng bước từng bước đi “lệch hướng”, nhưng mà hình như càng “xem” càng lệch. Từ thời khắc gặp nhau kia, “lịch sử” có lẽ đã không còn là “lịch sử” vốn có.
Trong đầu y toát ra một suy nghĩ mạo hiểm: “Lịch sử” đã loạn đến không thể loạn hơn, nếu chính mình “ổn định” lại vận mệnh của Thôi Yên, vậy thì “tương lai” kia phải chăng sẽ không còn gì lệch hướng nữa?
Bên ngoài bỗng dưng vang lên một tiếng sấm rền.
Trần Trí giật mình, hiếu kì thò đầu ra, bị Thôi Yên tóm chặt lấy quần áo kéo về phía sau: “Đừng đi ra ngoài! Đại yêu quái trở lại rồi.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, gió núi bỗng nổi lên, đất đá bay mù trời, bụi dày đặc đến mức không thể mở nổi mắt.
Tay phải của Trần Trí bị cái tay nhỏ chạm vào một chút, chưa kịp nắm lại đã bị kéo ra, sau gáy liền căng cứng, thân thể bay vèo lên trời, đập vào vách núi, toàn bộ phần lưng đập vào tảng đá nhô ra, thiếu chút nữa là khiến cái thắt lưng già của y gãy đôi.
Ngã xuống đất lăn lộn hơn một vòng, mông đã bị giẫm lại.
Một tiếng cười lạnh vang lên trên đầu y: “Tự ý xâm nhập núi Thần Ly, dụ bắt thần nô, phải chịu tội gì?”
Trần Trí phun ra một ngụm đất: “Người không biết không có tội.”
“Không biết? Ha.” Kẻ phía trên đầu không biết nghĩ tới cái gì, dời chân đi, Trần Trí vội vàng đứng dậy, ngẩng đầu liền thấy Thôi Yên bị gã một tay áp lên trên vách núi đá, bàn tay đang bóp chặt cổ họng tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gãy cổ cậu.
Trần Trí cảm thấy vô cùng nhức đầu!
Vì sao mà sau khi gặp mặt, Thôi Yên vẫn luôn quanh quẩn bên ranh giới sống chết. Người khác chỉ là bát tự tương khắc, còn hai người có thể là tám đời tương khắc!
“Khoan đã!”
Y vừa lên tiếng, người nọ liền ngừng tay, quay đầu, mặt cười ra vẻ hiểu rõ.
Sự việc thình lình xảy ra, Trần Trí không kịp thấy rõ diện mạo của đối phương, hiện tại mới phát hiện đối phương có một khuôn mặt mèo —— đuôi mắt nhếch lên, con ngươi màu bích lục, mũi nhỏ nhắn, còn có đôi môi mỏng như không, chỉ có một điểm duy nhất giống nhân loại, đó là trên mặt không lông, vừa nhìn là biết “hành sự không cẩn trọng”.
Trần Trí có dự cảm, tiếp theo đây sẽ là một hồi đấu trí đấu dũng thật ác liệt cho nên y hết sức chuyên chú vào kỹ thuật diễn: “Một nguyên liệu chế biến tốt như vậy, nếu cứ thế mà giết thì quả đáng tiếc!” Khi y nói chuyện, ánh mắt sáng quắc, nước miếng chảy róc rách, như thể giây tiếp theo liền khoanh gối ngồi ăn.
Miêu yêu bị nhìn đến mức cả người lạnh lẽo: “Có, có ý gì?”
Trần Trí ra vẻ cao thâm: “Mỹ vị của thế gian không gì bằng ‘Dê hai chân’, trong ‘Dê hai chân’ món ‘Nhừ tận xương’ là ngon nhất.”
Miêu yêu tuy đã sống mấy trăm năm, tự cho là trải qua không ít khuôn mặt thế gian, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến “Dê hai chân” và “Nhừ tận xương”, gã cũng không cam lòng bị khinh thường là nông cạn, vội quát: “Này thì có gì mà hiếm có!”
Trần Trí nhìn biểu cảm của gã quả nhiên chưa từng nghe qua, liền yên tâm to gan mà tiếp tục lừa dối: “Cho nên, có kẻ còn đổi con mà ăn. Có thể nói lên được món này mỹ vị cỡ nào!” (Bụi: Dịch tử nhi thực – đổi con cái của nhà này, để ăn con cái của nhà kia, thời Xuân Thu, nước Tống bị nước Sở vây khốn, trong thành hết sạch lương thực, nhưng bách tính không nỡ ăn đứa con đã chết đói của mình, nhưng vì sinh tồn, hai nhà trao đổi con cái cho nhau, làm thức ăn. Sau này dùng câu này để hình dung cuộc sống bi thảm của nhân dân gặp nạn. Thật kinh khủng :( )
Miêu yêu cười lạnh: “Ha, Dịch Tử là cái gì! Ta còn biết Khổng Tử Mạnh Tử Lão Tử Hàn Tương Tử cơ!”
…
Trần Trí điều chỉnh chiến thuật kịp thời, giơ ngón cái lên với gã: “Quả nhiên khiến thức sâu rộng! Không sai, Dịch Tử có một câu danh ngôn thế này, ‘Sáng ngửi mùi hương, chiều chết cũng cam’. Mùi hương ở đây chính là nói về mùi thịt của ‘Nhừ tận xương’.”
Miêu yêu hỏi: “Vậy thì sao?”
Trần Trí mím môi cười liếc nhìn Thôi Yên: “Tên nhóc trước mặt chính là nguyên liệu thượng hạng để chế biến ‘Nhừ tận xương’. Hãy tin ta, với kinh nghiệm nấu nướng nhiều năm của ta, nếu đem tên nhóc này vào nồi, tất nhiên da thịt non mịn, tươi ngon tận xương tủy.”
Miêu yêu bị dọa đến nhảy dựng, trong lòng run rẩy: “Ngươi muốn ăn nó?”
Trần Trí cười dụ dỗ: “Nếu ngài tin tưởng, cứ để cho ta lo, bảo đảm sau khi ăn xong về sau không nuốt nổi những loại thịt tầm thường khác nữa.”
Tròng mắt của Miêu yêu láo liên, có chút dao động, cũng không phải là muốn ăn “Nhừ tận xương” gì gì đó, mà là muốn nhìn xem thử Trần Trí rốt cuộc định làm gì. Tên nhóc khốn kiếp Thôi Yên này đã giả vờ ngoan hiền vài năm, nói ngon nói ngọt, quỳ thấp làm tôi tớ, gã thiếu chút nữa đã tin vào vẻ giả dối của nó, rốt cuộc còn không phải để bỏ trốn sao? Nếu người này thật sự muốn nấu tên tiểu tử khốn kiếp này thành đồ ăn, ngược lại cũng là biện pháp tốt để trị tội nó, mà gã lại vừa khéo được hưởng dụng! Còn nếu không phải, gã cũng tự biết mà đề phòng, với sức của bọn chúng có muốn cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay gã.
“Cũng được! Ta đang tính lột da rút gân tiểu tử vô liêm sỉ này, ngươi tới làm giúp, ta cũng bớt việc.” Miêu yêu thấy sắc mặt Thôi Yên xám như tro tàn, càng thêm vui vẻ, “Ha ha, ‘Nhừ tận xương’ ‘Nhừ tận xương’, tiểu tử vô liêm sỉ này cũng giống như mẹ của nó trời sinh ti tiện khó dạy, cũng không phải là đã nhừ tận xương sao!”
Trần Trí thấy sắc mặt lộ vẻ giận dữ của Thôi Yên, trong lòng lại ghi nhớ thêm một đối tượng cần phải ý tới, là mẹ của Thôi Yên.
Miêu yêu thúc giục y mau động thủ.
Trần Trí nói dối một đống nãy giờ là để kéo dài thời gian chờ Giai Vô tới cứu, đương nhiên không thể làm theo: “Ở đây trước không thôn, sau không quán, không có chỗ nào để mượn chút gia vị nhỉ.”
Trong mắt Miêu yêu lóe lên tia quỷ quyệt: “Ngươi mượn cớ thoái thác, phải chăng là đang đùa giỡn ta?”
Trần Trí luôn miệng phủ nhận, lại không ngớt lời tâng bốc gã.
Thôi Yên có thể may mắn tồn tại được tới giờ này dưới tay của Miêu yêu, đều là dựa vào tâng bốc không xấu hổ, nịnh hót không cần mạng, Trần Trí ăn cơm nhiều hơn hắn cả trăm năm, miệng lưỡi ba tấc không xương đổi trắng thay đen xoay chuyển trời đất, cao minh hơn gấp bao nhiêu lần, Miêu yêu nghe mà cả người sung sướng, đến cả cái đuôi cũng bất cẩn lộ ra, khẽ đung đưa.
“Ngươi nói dê nướng nguyên con, có thật là mỹ vị đến như thế?” Miêu yêu híp mắt, thoải mái đến nỗi cổ họng kêu lên gừ gừ.
Trần Trí nói: “Nhân gian thì có trên trời lại không.”
Miêu yêu cảm khái: “Như thế xem ra, thần tiên đều là một đám nhà quê hiểu biết hạn hẹp!”
“Lão nhà quê ” gật đầu, đầy vẻ “tán đồng”.
“Không phải có ngôi vị Hoàng đế chờ ta kế thừa sao?”
“Xem đủ chưa?”
Đối diện với ánh mắt cười như không của Giai Vô, Trần Trí xấu hổ miệng khẽ giật giật: “Thì, thì, ta rất quan tâm đến ngươi nha! Cái đuôi của Hàn Khanh rõ ràng là do chính nó tự vùng ra, trách ngươi là cực kỳ vô lý!”
Giai Vô không chút thành ý nói: “Đa tạ ngươi đã quan sát tinh tường như vậy, ta thực sự cảm động muốn chết. Không làm việc hả? Vậy ta đi đây.”
Trần Trí thành thật rót một luồng tiên khí mới vào, một lần nữa mặt ao lại hiện ra hình ảnh.
Thôi Yên đã sống hai mươi năm, làm sao có thể ngược dòng từng li từng tí một. Điều đã biết là điểm bắt đầu phân nhánh chính là lúc Thôi Yên đổi tên, cho nên y trực tiếp nhảy tới đoạn Thôi Yên đáng lý phải đổi tên. Còn chưa kịp nhìn kỹ, bỗng nghe từ không trung vọng xuống một tiếng quát: “Kẻ nào tự ý xâm nhập?”
Giai Vô tóm lấy cổ áo của Trần Trí ném y vào trong ao.
Trần Trí chưa kịp phản ứng đã cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, rơi thẳng xuống.
“A… A… A… A…”
Trần Trí gào muốn xé họng, hoàn toàn quên khuấy mình là thần tiên, như cục phân chim từ trên cao rơi xuống, “Bẹp” một tiếng nằm bẹp trên nền đất, dạng thành hình chữ đại mở rộng.
Luồng sáng từ thân vàng “đại công đức viên mãn” bọc quanh, mọi đau đớn nháy mắt đã được chữa khỏi.
Y kéo tứ chi từ trong đất ra, vừa mới ngồi dậy thì một cục bùn lớn bay thẳng vào mặt, như bạch tuộc bám chặt lấy mặt y.
“Gào! Gào! Gào! Gào!”
Tiếng gầm của dã thú vang lên theo tiết tấu ở gần đó, dọa cho “cục bùn lớn” trên đầu run rẩy từng chặp.
Đầu Trần Trí không tự chủ được mà gật bốn lần, mới phát hiện có điểm không đúng, liền gỡ “cục bùn lớn” từ trên mặt xuống, vừa chớp mắt một cái, đang định nói chuyện liền bị hút vào trong một đôi mắt hoa đào đang kinh hãi.
Ánh mắt như thể đã từng quen, trong lòng Trần Trí khẽ động, “cục bùn lớn” giãy dụa tứ chi, muốn xuống khỏi người y, lại bị y xách lên kẹp vào dưới nách: “Dựa vào hai cái chân ngắn tủn của ngươi thì liệu có thể chạy được đến đâu.”
“Cục bùn lớn” trốn không thoát, sợ đến nỗi suýt òa khóc.
Phía trước bụi đất cuộn mù mịt, hình như có đàn thú đang xông tới.
Thấy bụi đất bay đến ngay trước mắt, Trần Trí bèn dán bùa ẩn thân lên, dương dương tự đắc né sang một bên, ngồi xem bụi đất cuộn mù mịt cuốn đi thật xa.
“Cục bùn lớn” trốn trong lòng y, sợ tới không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, chờ tiếng bước chân đi xa rồi mới mê mang ngẩng đầu lên.
Gọi cậu là cục bùn lớn quả không sai, đầu tóc lộn xộn như cỏ dại mọc tràn lan, cái mặt tròn tròn bị bùn đất bám nhếch nhác, chỉ lộ ra một đôi mắt mở to cảnh giác đầy nghi hoặc.
“Ngươi tên là gì?”
“A Phục.”
A Phụ? (“Phục” đồng âm với “Phụ” nghĩa là “cha”)
Sắc mặt Trần Trí trở nên không tốt lắm.
A Phục hết sức nhạy bén với cảm xúc, lại định tuột xuống khỏi người y liền bị Trần Trí giữ lại: “Đây là nơi nào?”
A Phục nhìn y đầy nghi ngờ: “Đây là núi Thần Ly. Ngươi là ai?”
Nói thế nào đây nhỉ?
Trần Trí nghĩ một chút, trả lời: “Người qua đường.”
A Phục nói: “Núi Thần Ly trong phạm vi vài dặm đều heo hút không một chút hơi người.”
Trần Trí hỏi: “Vậy ngươi vì sao lại ở đây?”
A Phục cúi đầu: “Ta ở tại thôn Hoàng gia gần đây. Thôn ta xảy ra lũ lụt, ta chạy trốn tới ngọn núi này thì lạc đường, lại gặp phải dã thú, may mắn có đại ca ca xuất hiện.” Cậu ngẩng đầu, một đôi mắt vừa chân thành lại đơn thuần.
Nhìn độ tuổi của A Phục, y đoán chừng cậu chỉ mới tám, chín tuổi, vậy mà đã có thể nói có đầu có đuôi, rõ ràng không tầm thường. Trần Trí hoài nghi cậu chính là Thôi Yên, dù sao thì ấn tượng đôi mắt hoa đào kia để lại quá mức sâu sắc. Nhưng một Thôi Yên mới tám, chín tuổi hẳn là đang ở Thôi phủ làm đại thiếu gia. Chẳng lẽ vận mệnh của Thôi Yên từ lúc tám, chín tuổi đã bị rẽ nhánh?
“Đại ca ca, vì sao vừa rồi dã thú đi qua bên người chúng ta mà lại không công kích chúng ta?” A Phục ôm cổ y hỏi.
Trần Trí có chút ghét bỏ bàn tay bẩn nhếch nhác của cậu: “Chắc là tại bị mù.”
A Phục rút tay về, cúi đầu không nói, hiển nhiên là không tin.
Nhìn bộ dạng ranh ma của cậu, Trần Trí càng tin chắc này đứa bé này là Thôi Yên. Cho dù thân thể hắn có thu nhỏ nhưng cách hành sự không có chuyện gì cũng phải thăm dò hai ba câu, thật sự là không đổi chút nào. Cái gì mà thôn Hoàng gia xảy ra lũ lụt chứ, căn bản chính là lời nói dối khuấy nước trong thành nước đục.
Trần Trí bị Giai Vô đẩy xuống ao Hồi tưởng, y đoán là mình đã xuyên qua thời không, về tới quá khứ. Muốn quay về lại “hiện tại”, y chỉ có thể chờ Giai Vô tới tìm.
Trước đó, y phải che giấu mình thật tốt để không bị tiên quan “quá khứ” phát hiện. Nói thế nào đi chăng nữa thì việc xâm nhập ao Hồi Tưởng là tội lớn ngập trời, không những bản thân bị nghiêm trị, Giai Vô cũng sẽ bị liên lụy.
Ngoài việc che giấu bản thân, nếu có thể điều tra rõ nguyên nhân khiến Thôi Yên thay đổi, cũng coi như là việc đáng mừng ngoài ý muốn.
Trần Trí trời sinh tính cách thoải mái, mau chóng quẳng lo lắng ra sau đầu, tìm một khe suối nhỏ để gột rửa “cục bùn lớn”.
A Phục giãy giụa kinh khủng, miệng la hét sợ nước, nhất quyết không chịu cho y rửa mặt.
Trần Trí mặc kệ cậu khóc lóc om sòm, chà lau khuôn mặt nhỏ nhắn trở về lại trạng thái mặt bánh trôi phúng phính non nớt —— quả nhiên là gương mặt dù có hóa thành tro cũng nhận ra kia.
A Phục bị lau đến hai mắt đỏ bừng, quậy đến sức cùng lực kiệt, Trần Trí vừa buông tay, liền lủi ra sau một trượng, trốn ở sau thân cây đề phòng nhìn y.
Trần Trí mò được hai con cá trong suối, quay đầu hỏi cậu: “Có đói bụng không?”
A Phục xấu hổ hơi gật đầu, sau đó khi Trần Trí vừa cúi đầu, cậu đã cong hai chân ngắn tủn bỏ chạy.
Trần Trí nhìn hai con cá đang giãy trong tay, lại nhìn bóng dáng đang cong mông chạy kia, khe khẽ thở dài.
A Phục cong mông chạy miết, chạy đến khi chân nhũn cả ra, không thể nâng lên nổi nữa mới dừng lại.
Cậu đã đợi ở trong này ba năm, mỗi ngày đều lên kế hoạch đào tẩu, đường qua lối lại xung quanh đã sớm mò đến rõ rành rành. Sơn cốc dưới chân là một trong ba con đường thông ra ngoài núi, chỉ cần vượt qua được bốn ngọn núi phía trước là có thể thấy được thôn trang.
Vừa nghĩ tới thôn trang, đôi chân nặng như đeo chì của cậu trở lên nhẹ hơn.
Cậu quệt bụi bẩn từ dưới đất lên mặt, vừa đứng dậy được liền đứng hình.
Phía trước, một bầy hổ vàng vằn đen xếp dàn hàng ngang, vây chặn đường đi.
A Phục mắt trừng to nhìn bầy hổ ngoe nguẩy đuôi, chậm rãi tới gần cậu, tim đập như trống, hai chân vừa mới có được chút sức lại như cắm rễ xuống đất.
Bầy hổ đi đến trước mặt cậu chừng năm sáu thước liền dừng lại, những con hổ khác trợ uy, con hổ đứng giữa lấy đà nhào lên… trong lúc mành chỉ treo chuông, liền nghe được một tiếng “Định” thanh thúy vang lên, bầy hổ vừa mới rồi còn tràn đầy sức sống nháy mắt đã “hóa đá”, đứng sững tại chỗ.
“Sao lại ngây ra thế? Còn không chạy.” Trần Trí xuất hiện phía sau A Phục.
Nhìn thấy y, A Phục đột nhiên thở hắt ra một hơi, thân thể ngồi sụp xuống
Trần Trí bất đắc dĩ bế cậu lên, sờ nắn xương cốt của cậu một hồi bèn nhíu mày: “Bình thường không có ăn cơm sao? Gầy đến da còn không bọc nổi nhân thế này.” Thịt dồn hết vào mặt với mông rồi.
Trải qua đại nạn sinh tử xong lại nghe được lời hỏi han quan tâm như vậy, cảm xúc của A Phục dao động thật lớn, mũi chua xót, suýt nữa rơi lệ, hai mắt vụng trộm chùi chùi vào vạt áo của Trần Trí.
Trần Trí tìm một sơn động khô ráo, lấy hai con cá cất trong túi Càn Khôn ra bắt đầu nướng.
Lần này A Phục rất thành thật, ngoan ngoãn ngồi sang một bên, Trần Trí đưa cá nướng chín cho cậu, rồi không nói tiếng nào liền ăn.
Trần Trí cũng không biết việc mình đang làm là đúng hay sai. Theo lý thuyết, y bị rơi vào ao Hồi Tưởng, trở lại quá khứ rồi đáng lẽ nên thành thành thật thật “xem mà không nói”, vậy mà từ lúc bắt đầu gặp được “cục bùn nhỏ” này, hết thảy liền rối thành một mớ bòng bong, nhìn thấy “Thôi Yên” gặp nạn, lại không thể nhẫn nại.
Biểu cảm của Trần Trí quá phức tạp, A Phục tưởng là y hối hận, chủ động mở miệng: “Phụ thân ta là Thái thú Thái Nguyên đó, ngươi đưa ta về nhà thì hắn nhất định sẽ hậu tạ thật nhiều.”
Thân thế cũng chính xác, quả nhiên là Thôi Yên.
Trần Trí mừng thầm: “Ồ, không phải thôn Hoàng gia sao?”
“Lừa ngươi đó.”
Trần Trí nghiến răng: “Nghe nói trong nhà Thôi Thái thú có một đứa con đặt tên là Thôi Yên, vô cùng xinh đẹp, hoa dung nguyệt mạo, hẳn phải là một tiểu cô nương khả ái nhỉ?”
A Phục mím môi, có vẻ không vui: “Ta là Thôi Yên.”
Tuy là một cái bánh quẩy, nhưng là vừa mới vào nồi, chưa kịp tu thành dạng bánh quẩy già nước lửa khó ngấm của mười mấy năm sau, thoạt nhìn không đáng sợ, mà lại còn thú vị. Trần Trí nói: “Đã là con của Thái thú, cớ sao lại lưu lạc nơi này?” (Bụi: Bánh quẩy già 老油条 ý chỉ những người đã lăn lộn lâu năm, hiểu được nhân tình thế thái)
Thôi Yên đáp: “Đi chơi hội đèn lồng lạc mất hạ nhân, bị lừa bán đến gần đây, chạy trốn tới nơi này.”
Trần Trí không nhớ rõ y đã nghe biết bao nhiêu vụ án “lạc đường trong hội đèn lồng” rồi, cảm thấy câu chuyện này hết sức nói cho có lệ, lại nghĩ Thôi Yên tuổi hãy còn nhỏ, chưa chắc tâm tư đã phức tạp như sau này, thế nên cứ nghe vậy biết vậy. Vốn đang tính hỏi về bầy hổ, bầy hổ này phối hợp ăn ý như thế, giống như có người nuôi dưỡng, nhưng nếu nhắc đến bầy hổ liền không thể tránh được nói đến cách y đã làm bầy hổ đứng hình, y theo bản năng muốn trốn tránh.
Nhưng Thôi Yên lại không bỏ qua, hiếu kì hỏi: “Hôm nay lúc ngươi cứu ta, làm thế nào mà khiến bầy hổ đứng im được thế?”
“Ừ thì, ” Trần Trí dùng nhánh cây gẩy gẩy những cành khô đang cháy, “Ta là đạo sĩ tu luyện, làm bầy hổ đứng yên như vậy chỉ là chút tài mọn không đáng kể tới.”
Thôi Yên hai mắt sáng lên: “Ta có thể học được không?”
“Đương nhiên… Không thể.” Trần Trí vờ vuốt chòm râu tự tưởng tượng ra, vừa làm bộ làm tịch nói, “Ta lại thông tỏ thuật xem tướng, nhìn ngươi vòm trán đầy đặn, tướng mạo oai hùng dị thường, cốt cách rõ ràng… Này thì, này thì, môi hồng răng trắng, sắc mặt sáng sủa, quả thực là đế vương chi tướng.” Diện mạo của Thôi Yên cùng tướng mạo của bậc đế vương cách nhau rất xa, mà càng phù hợp với kiểu hồng nhan họa thủy khuynh quốc khuynh thành hơn. Y càng nói đến khúc sau càng không thể bịa tiếp.
Vẻ mặt Thôi Yên sững sỡ, tựa hồ không biết nên nói gì, nghĩ một chút mới nói: “Vậy ngươi đưa ta về Thái Nguyên đi?”
“Hả?”
Thôi Yên khe khẽ hỏi: “Không phải có ngôi vị Hoàng đế chờ ta kế thừa sao?”
“…” Trước mắt là một cái hố thật lớn, cúi đầu nhìn lại thì đúng là do chính mình đào! Trần Trí thoáng im lặng. Ban đầu chỉ muốn nhìn xem một chút, rốt cuộc tại sao mà Thôi Yên lại từng bước từng bước đi “lệch hướng”, nhưng mà hình như càng “xem” càng lệch. Từ thời khắc gặp nhau kia, “lịch sử” có lẽ đã không còn là “lịch sử” vốn có.
Trong đầu y toát ra một suy nghĩ mạo hiểm: “Lịch sử” đã loạn đến không thể loạn hơn, nếu chính mình “ổn định” lại vận mệnh của Thôi Yên, vậy thì “tương lai” kia phải chăng sẽ không còn gì lệch hướng nữa?
Bên ngoài bỗng dưng vang lên một tiếng sấm rền.
Trần Trí giật mình, hiếu kì thò đầu ra, bị Thôi Yên tóm chặt lấy quần áo kéo về phía sau: “Đừng đi ra ngoài! Đại yêu quái trở lại rồi.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, gió núi bỗng nổi lên, đất đá bay mù trời, bụi dày đặc đến mức không thể mở nổi mắt.
Tay phải của Trần Trí bị cái tay nhỏ chạm vào một chút, chưa kịp nắm lại đã bị kéo ra, sau gáy liền căng cứng, thân thể bay vèo lên trời, đập vào vách núi, toàn bộ phần lưng đập vào tảng đá nhô ra, thiếu chút nữa là khiến cái thắt lưng già của y gãy đôi.
Ngã xuống đất lăn lộn hơn một vòng, mông đã bị giẫm lại.
Một tiếng cười lạnh vang lên trên đầu y: “Tự ý xâm nhập núi Thần Ly, dụ bắt thần nô, phải chịu tội gì?”
Trần Trí phun ra một ngụm đất: “Người không biết không có tội.”
“Không biết? Ha.” Kẻ phía trên đầu không biết nghĩ tới cái gì, dời chân đi, Trần Trí vội vàng đứng dậy, ngẩng đầu liền thấy Thôi Yên bị gã một tay áp lên trên vách núi đá, bàn tay đang bóp chặt cổ họng tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gãy cổ cậu.
Trần Trí cảm thấy vô cùng nhức đầu!
Vì sao mà sau khi gặp mặt, Thôi Yên vẫn luôn quanh quẩn bên ranh giới sống chết. Người khác chỉ là bát tự tương khắc, còn hai người có thể là tám đời tương khắc!
“Khoan đã!”
Y vừa lên tiếng, người nọ liền ngừng tay, quay đầu, mặt cười ra vẻ hiểu rõ.
Sự việc thình lình xảy ra, Trần Trí không kịp thấy rõ diện mạo của đối phương, hiện tại mới phát hiện đối phương có một khuôn mặt mèo —— đuôi mắt nhếch lên, con ngươi màu bích lục, mũi nhỏ nhắn, còn có đôi môi mỏng như không, chỉ có một điểm duy nhất giống nhân loại, đó là trên mặt không lông, vừa nhìn là biết “hành sự không cẩn trọng”.
Trần Trí có dự cảm, tiếp theo đây sẽ là một hồi đấu trí đấu dũng thật ác liệt cho nên y hết sức chuyên chú vào kỹ thuật diễn: “Một nguyên liệu chế biến tốt như vậy, nếu cứ thế mà giết thì quả đáng tiếc!” Khi y nói chuyện, ánh mắt sáng quắc, nước miếng chảy róc rách, như thể giây tiếp theo liền khoanh gối ngồi ăn.
Miêu yêu bị nhìn đến mức cả người lạnh lẽo: “Có, có ý gì?”
Trần Trí ra vẻ cao thâm: “Mỹ vị của thế gian không gì bằng ‘Dê hai chân’, trong ‘Dê hai chân’ món ‘Nhừ tận xương’ là ngon nhất.”
Miêu yêu tuy đã sống mấy trăm năm, tự cho là trải qua không ít khuôn mặt thế gian, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến “Dê hai chân” và “Nhừ tận xương”, gã cũng không cam lòng bị khinh thường là nông cạn, vội quát: “Này thì có gì mà hiếm có!”
Trần Trí nhìn biểu cảm của gã quả nhiên chưa từng nghe qua, liền yên tâm to gan mà tiếp tục lừa dối: “Cho nên, có kẻ còn đổi con mà ăn. Có thể nói lên được món này mỹ vị cỡ nào!” (Bụi: Dịch tử nhi thực – đổi con cái của nhà này, để ăn con cái của nhà kia, thời Xuân Thu, nước Tống bị nước Sở vây khốn, trong thành hết sạch lương thực, nhưng bách tính không nỡ ăn đứa con đã chết đói của mình, nhưng vì sinh tồn, hai nhà trao đổi con cái cho nhau, làm thức ăn. Sau này dùng câu này để hình dung cuộc sống bi thảm của nhân dân gặp nạn. Thật kinh khủng :( )
Miêu yêu cười lạnh: “Ha, Dịch Tử là cái gì! Ta còn biết Khổng Tử Mạnh Tử Lão Tử Hàn Tương Tử cơ!”
…
Trần Trí điều chỉnh chiến thuật kịp thời, giơ ngón cái lên với gã: “Quả nhiên khiến thức sâu rộng! Không sai, Dịch Tử có một câu danh ngôn thế này, ‘Sáng ngửi mùi hương, chiều chết cũng cam’. Mùi hương ở đây chính là nói về mùi thịt của ‘Nhừ tận xương’.”
Miêu yêu hỏi: “Vậy thì sao?”
Trần Trí mím môi cười liếc nhìn Thôi Yên: “Tên nhóc trước mặt chính là nguyên liệu thượng hạng để chế biến ‘Nhừ tận xương’. Hãy tin ta, với kinh nghiệm nấu nướng nhiều năm của ta, nếu đem tên nhóc này vào nồi, tất nhiên da thịt non mịn, tươi ngon tận xương tủy.”
Miêu yêu bị dọa đến nhảy dựng, trong lòng run rẩy: “Ngươi muốn ăn nó?”
Trần Trí cười dụ dỗ: “Nếu ngài tin tưởng, cứ để cho ta lo, bảo đảm sau khi ăn xong về sau không nuốt nổi những loại thịt tầm thường khác nữa.”
Tròng mắt của Miêu yêu láo liên, có chút dao động, cũng không phải là muốn ăn “Nhừ tận xương” gì gì đó, mà là muốn nhìn xem thử Trần Trí rốt cuộc định làm gì. Tên nhóc khốn kiếp Thôi Yên này đã giả vờ ngoan hiền vài năm, nói ngon nói ngọt, quỳ thấp làm tôi tớ, gã thiếu chút nữa đã tin vào vẻ giả dối của nó, rốt cuộc còn không phải để bỏ trốn sao? Nếu người này thật sự muốn nấu tên tiểu tử khốn kiếp này thành đồ ăn, ngược lại cũng là biện pháp tốt để trị tội nó, mà gã lại vừa khéo được hưởng dụng! Còn nếu không phải, gã cũng tự biết mà đề phòng, với sức của bọn chúng có muốn cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay gã.
“Cũng được! Ta đang tính lột da rút gân tiểu tử vô liêm sỉ này, ngươi tới làm giúp, ta cũng bớt việc.” Miêu yêu thấy sắc mặt Thôi Yên xám như tro tàn, càng thêm vui vẻ, “Ha ha, ‘Nhừ tận xương’ ‘Nhừ tận xương’, tiểu tử vô liêm sỉ này cũng giống như mẹ của nó trời sinh ti tiện khó dạy, cũng không phải là đã nhừ tận xương sao!”
Trần Trí thấy sắc mặt lộ vẻ giận dữ của Thôi Yên, trong lòng lại ghi nhớ thêm một đối tượng cần phải ý tới, là mẹ của Thôi Yên.
Miêu yêu thúc giục y mau động thủ.
Trần Trí nói dối một đống nãy giờ là để kéo dài thời gian chờ Giai Vô tới cứu, đương nhiên không thể làm theo: “Ở đây trước không thôn, sau không quán, không có chỗ nào để mượn chút gia vị nhỉ.”
Trong mắt Miêu yêu lóe lên tia quỷ quyệt: “Ngươi mượn cớ thoái thác, phải chăng là đang đùa giỡn ta?”
Trần Trí luôn miệng phủ nhận, lại không ngớt lời tâng bốc gã.
Thôi Yên có thể may mắn tồn tại được tới giờ này dưới tay của Miêu yêu, đều là dựa vào tâng bốc không xấu hổ, nịnh hót không cần mạng, Trần Trí ăn cơm nhiều hơn hắn cả trăm năm, miệng lưỡi ba tấc không xương đổi trắng thay đen xoay chuyển trời đất, cao minh hơn gấp bao nhiêu lần, Miêu yêu nghe mà cả người sung sướng, đến cả cái đuôi cũng bất cẩn lộ ra, khẽ đung đưa.
“Ngươi nói dê nướng nguyên con, có thật là mỹ vị đến như thế?” Miêu yêu híp mắt, thoải mái đến nỗi cổ họng kêu lên gừ gừ.
Trần Trí nói: “Nhân gian thì có trên trời lại không.”
Miêu yêu cảm khái: “Như thế xem ra, thần tiên đều là một đám nhà quê hiểu biết hạn hẹp!”
“Lão nhà quê ” gật đầu, đầy vẻ “tán đồng”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook