Phi Thăng Chi Hậu
-
Chương 688: “Thần cách của kiếm” và “pháp tắc của kiếm” (2)
"Đây là phương pháp hình thành thần cách." - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ hiện lên ý niệm này một cách khẳng định. Mái tóc dài trắng như tuyết rũ xuống trước ngực phất phơ giống như tâm tình nhấp nhô của hắn hiện giờ. Hiểu biết của đám người Tổ về Chủ Thần rất có hạn, cũng không biết Chủ Thần muốn điều động pháp tắc, ngoại trừ thần lực to lớn thì còn cần phải có thần cách. Vu tộc từng nói rằng loài người muốn trở thành Chủ Thần, ngoại trừ cường độ linh hồn cấp bậc Chủ Thần ra thì còn cần có thứ khác, thật ra đó chính là thần cách. Bởi vì thân thể của Vu tộc bẩm sinh yếu đuối nên đã hạn chế tuổi thọ của bọn họ. Trong cuộc chiến thần ma Tổ cũng bị thương không nhẹ, cuối cùng qua đời vào hai triệu năm sau khi cuộc chiến thần ma kết thúc. Sau đó chỉ trong mấy trăm triệu năm, khi chính sách máu tanh của Thánh điện thi hành đến thế hệ của Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai, Vu tộc đã xuất hiện gần trăm vị tộc trưởng. Trong khoảng thời gian này Vu tộc vẫn an phận ở một góc, không giao tiếp với những tộc khác. Các đời tộc trưởng Vu tộc lại dẫn theo cao thủ trong tộc trấn áp chiến trường thần ma cổ trong thời gian dài. Bọn họ hoàn toàn không biết gì về những thứ võ tu nghiên cứu được, cùng với ghi chép về Chủ Thần do bốn Chí Tôn lưu lại dưới lòng đất Thánh điện. Bốn Chí Tôn đã tự mình giao đấu với hai tên Quang Ám Chủ Thần, sự hiểu biết về Chủ Thần đã vượt xa hơn nhiều so với Tổ. Đến thế hệ này của Cổ Vu, Vu tộc đã sớm chấm dứt việc nghiên cứu phương pháp giúp loài người trở thành Chủ Thần. Đối với Cổ Vu thì đây chỉ một truyền thuyết rất xa xôi, một câu chuyện cổ không thể nghiệm chứng. Mỗi lần lật xem Mạt Nhật Tế Điển, dù ánh mắt có nhìn đến đoạn ghi chép này, Cổ Vu cũng chỉ lướt qua, không hề để ý.
Phong Vân Vô Kỵ vốn không ngờ lại tìm được phương pháp hình thành thần cách trong Mạt Nhật Tế Điển, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Vào giờ phút này hắn đã hiểu được, tại sao tại trong lời tiên đoán của Pháp Tổ thì Mạt Nhật Tế Điển lại dường như rất quan trọng với mình.
Vu tộc cho rằng linh hồn của loài người rất khó đạt tới cường độ cấp bậc Chủ Thần. Cường độ linh hồn của Phong Vân Vô Kỵ mặc dù không thể so với bản thể của Chủ Thần, nhưng muốn đạt đến cường độ linh hồn cấp bậc Chủ Thần cũng không phải là một giấc mộng không thể với tới. Còn về thân thể loài người vốn không thể chịu được cường độ linh hồn kinh khủng cấp bậc Chủ Thần, điểm này Phong Vân Vô Kỵ cũng đã sớm giải quyết, đó chính là kiếm xá lợi.
Trong Kiếm các u ám, mái tóc dài trên trán Phong Vân Vô Kỵ không gió tự phất phơ. Giữa trán có một điểm ánh sáng hình thoi lấp lóe, phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, chỉ lóe lên một chút rồi mờ đi. Tất cả những thứ này đều in vào cặp mắt như nửa đêm của thiếu niên tóc đen ngồi trong góc tường.
Lực lượng tinh thần của Phong Vân Vô Kỵ đã sớm vượt qua mức độ một cao thủ loài người có thể sở hữu, cho dù là Chí Tôn cũng không thể so sánh với hắn, trong đó nguyên nhân lớn nhất là sự tồn tại của kiếm xá lợi. Đã từng có một lần cường độ tinh thần lực của hắn vượt qua sức chịu đựng của thân thể, chỉ khi được long khí của bản thể Thanh Long cải tạo mới hóa giải được một phần. Nhưng khi đó vẫn là trị được ngọn chứ không trị gốc, cho đến khi kiếm xá lợi sinh ra thì những vấn đề này mới được giải quyết.
Dựa theo phương pháp mà Vu Đỉnh quyết ghi lại, kiếm xá lợi chính là chỗ dựa để hắn hình thành thần cách. Phong Vân Vô Kỵ nhất thời cũng ngây dại vì ý nghĩ trong lòng này. Nếu như phương pháp mà Vu tộc suy đoán từ linh hồn không sai, vậy thì lúc kiếm xá lợi chuyển hóa thành thần cách cũng chính là lúc đạo của tổn thương đại thành. Bất kỳ thần lực nào, chỉ cần có tính công kích đều có thể hóa thành kiếm trong tay hắn, dùng đạo ngự kiếm đánh ngược lại kẻ địch. Nếu thật sự đạt đến trình độ này, trong số chư thần sẽ không một ai dám ra tay với hắn, bởi vì tất cả thần lực đều sẽ bị đối phương mượn lực chuyển hóa, quay sang công kích chính mình. Đạt đến cảnh giới này, xét về bản chất đã đứng vào thế bất bại, tuy không phải là thần trên thần nhưng cũng đã gần như vậy.
Bên trong Kiếm các, cặp mắt Phong Vân Vô Kỵ chợt biến đổi, thình lình hóa thành một màu trắng bạc. Ý thức to lớn trong đầu chia ra thành trăm triệu, từ những phương hướng khác nhau bắt đầu suy diễn về Vu Đỉnh quyết.
Một lúc sau, cặp mắt trắng bạc của Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng khôi phục lại bình thường, đồng thời cũng đưa ra kết luận.
Cảnh giới đại thành của Vu Đỉnh quyết cũng chính là kiếm xá lợi chuyển hóa thành thần cách sơ cấp. Dù sao các đời tộc trưởng Vu tộc cũng không có năng lực suy diễn mạnh mẽ như Phong Vân Vô Kỵ, chỉ là đời này tiếp tục kế thừa suy nghĩ của đời trước. Bọn họ cũng không hiểu rõ tình hình cụ thể của hắn. Sau khi đưa ra kết luận loài người không thể trở thành Chủ Thần, những tộc trưởng Vu tộc này cũng từ bỏ việc nghiên cứu Vu Đỉnh quyết, thậm chí cũng không thăm dò hiệu quả chính xác sau khi Vu Đỉnh quyết đại thành. Điều may mắn duy nhất là Vu tộc cũng không vì kết luận loài người không thể trở thành Chủ Thần mà xóa bỏ Vu Đỉnh quyết, cuối cùng vẫn để lại ghi chép đầy đủ. Đây là kết tinh suy nghĩ của mấy trăm vị tộc trưởng Vu tộc, thân thể bọn họ vì phải suy nghĩ cả ngày lẫn đêm nên sớm mục nát, đẩy nhanh quá trình tử vong của bọn họ. Dù sao tất cả quy tắc đều phụ thuộc vào pháp tắc, nếu như quy tắc của kiếm tăng đến mức độ của pháp tắc, vậy thì sẽ phá hư sự cân bằng.
Đạt đến mức độ này, trong vũ trụ chỉ cần có giết chóc, có phá hủy, thậm chí trong một không gian xa xôi, chỉ cần một người không cẩn thận làm gãy một góc bàn, vậy thì sẽ sinh ra lực lượng tổn thương và phá hủy, hoặc có thể nói là lực lượng của kiếm. Những lực lượng rất nhỏ đó đều sẽ bị người nắm giữ loại pháp tắc này hấp thu. Nếu có thể hấp thu cả những tổn thương nhỏ bé như vậy, không cần phải nói đến lực lượng hỗn loạn trong cuộc chiến của Chủ Thần.
Một khi xuất hiện một vị Chủ Thần như vậy, nhất định sẽ phá hư sự cân bằng, bởi vì nó sẽ chiếm lấy một phần thần lực mà Chủ Thần nhận được từ vũ trụ. Ví dụ như khi chiến tranh xảy ra trên quy mô lớn, Sát Lục Chủ Thần sẽ từ trong giết chóc nhận được thần lực, Chiến Tranh Chi Chủ sẽ từ trong chiến tranh nhận được thần lực, còn vị Chủ Thần này lại có thể đồng thời hấp thu thần lực từ trong giết chóc và chiến tranh. Tình huống này đã hoàn toàn đảo lộn phương thức hấp thu thần lực riêng biệt giữa các Chủ Thần.
Pháp tắc của kiếm chỉ là một suy đoán của Phong Vân Vô Kỵ, còn về việc vũ trụ có tồn tại một pháp tắc như vậy hay không, dựa theo hiểu biết hiện giờ và lý trí thì hẳn là không thể.
Trong lúc suy diễn quy tắc của kiếm, Phong Vân Vô Kỵ cũng đã suy nghĩ về sự tồn tại pháp tắc của kiếm. Nếu như thật sự tồn tại một pháp tắc như vậy, vậy thì pháp tắc này dĩ nhiên không nằm trong hai mươi sáu pháp tắc đã biết, mà là một pháp tắc tổ hợp đan xen trong đó. Nếu như tồn tại pháp tắc của kiếm, vậy thì pháp tắc này nhất định là do một phần của những pháp tắc khác hợp lại tạo thành.
Xét về chỉnh thể thì pháp tắc trong vũ trụ không ảnh hưởng đến nhau, nhưng trong một bộ phận lại có điểm giao nhau. Ví dụ như trong một cuộc chiến giữa thần ma, Chiến Tranh Chi Chủ có thể nhận được thần lực, đồng thời Sát Lục Chi Chủ cũng có thể nhận được thần lực, chính là như vậy.
Nếu như thật sự tồn tại pháp tắc của kiếm, vậy thì nó sẽ là một phần của chiến tranh pháp tắc, một phần của sát lục pháp tắc, một phần sẽ là…
Sự tồn tại của pháp tắc này không chỉ ảnh hưởng đến sự cân bằng, hơn nữa còn can thiệp vào lĩnh vực của các Chủ Thần khác, nhất định các Chủ Thần sẽ không cho phép. Pháp Tổ suy diễn thành thần, bởi vì đạo của tiên đoán xung đột với lĩnh vực do Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc nắm giữ, cho nên khi thành thần đã bị Chủ Thần tiêu diệt. Còn Phong Vân Vô Kỵ nếu muốn dựa vào pháp tắc của kiếm để thành thần, nhất định sẽ dẫn tới sự can thiệp của nhiều vị Chủ Thần.
Không chỉ như thế, sự tồn tại của Chủ Thần thứ mười bốn đã không còn là bí mật, bốn thánh thú xuất hiện cũng đã nói rõ về sự tồn tại của bình hành pháp tắc mạnh nhất trong trời đất.
Bất kỳ thứ gì phá hư bình hành đều sẽ dẫn đến tai ương ngập đầu.
Bởi vì Chủ Thần thứ mười bốn lúc đầu sinh ra có năng lượng quá mạnh và hai viên thần cách, đã phá hư sự cân bằng giữa vũ trụ, cuối cùng khiến cho bình hành pháp tắc phủ xuống. Lực lượng của hắn bị chia cắt, thân thể tách rời, phân biệt bị trấn áp tại Cửu U và Ma vực ở Thái Cổ, đây chính là một ví dụ rất tốt.
"Ta đã không còn đường lui nữa." - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm nhủ, tâm tình lại bình tĩnh khác thường, không có một chút dao động nào. Bốn thánh thú đã chết mất một, phòng ngự mạnh nhất của Thái Cổ đã không còn, nếu muốn bảo vệ nhân tộc thì chỉ có một con đường là thành thần.
Con đường này dĩ nhiên rất gập ghềnh, đầy khó khăn và nguy hiểm. Thân lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, hài cốt không còn, đó cũng chỉ là một suy đoán bảo thủ. Phá hư bình hành cũng được, dẫn đến Chủ Thần liên thủ công kích cũng được, trên con đường bảo vệ Thái Cổ, hắn thật sự đã không còn đường lui nữa. Truyện Sắc Hiệp - http://qtruyen.net
- Sư phụ, võ công của người… đã đại thành sao?
Trong bóng tối vang lên một giọng nói trúc trắc mang theo chút sợ hãi. Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, trông thấy thiếu niên tóc đen đang ngồi ở góc tường. Đối diện với cặp mắt của Phong Vân Vô Kỵ, cặp mắt đen nhánh của thiếu niên chợt liếc qua bên cạnh. Phong Vân Vô Kỵ thấy được một vẻ sợ trong mắt hắn. Sau đó thiếu niên nhanh chóng quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt của Phong Vân Vô Kỵ.
- Không có.
Phong Vân Vô Kỵ suy đoán, có lẽ vừa rồi thiếu niên đã bị cặp mắt màu trắng bạc lạnh giá vô tình của mình làm cho sợ hãi, liền tươi cười nói một cách ôn hòa:
- Tề Thiên, sư tôn phải ra ngoài một lát. Ngươi cứ tùy ý lật xem những điển tịch bên trong Kiếm các, có vấn đề gì thì sau khi trở về sư tôn sẽ giải đáp tất cả cho ngươi.
Thiếu niên đứng lên, ngơ ngác hỏi:
- Sư tôn lại muốn ra ngoài sao?
- Ừ.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, sau đó bỏ Mạt Nhật Tế Điển trong tay xuống, vượt qua bàn gỗ, đẩy hai cánh cửa gỗ ra. Trong tiếng vang kèn kẹt, thân hình hắn biến mất trong gió lớn mênh mông bên ngoài cánh cửa.
Dưới sự thống lĩnh của Tây Môn Y Bắc, đại quân Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ đã liên tục đuổi giết Cửu U ma thần mấy ngày trong hư không. Kiếm của Tây Môn Y Bắc quá bá đạo, ba kiếm lúc trước đã hoàn toàn khiến cho tâm thần Ám Cát Cổ Đức rét lạnh. Ám Cát Cổ Đức thu liễm khí tức của mình, trốn về hướng trung tâm vũ trụ, đồng thời lệnh cho tất cả Cửu U ma thần chạy về Ma Giới.
Cửu U ma thần mặc dù mạnh mẽ, thâm chí là những cỗ máy tràn đầy hủy diệt và giết chóc, nhưng tất cả đều sợ hãi cái chết. Kiếm của Tây Môn Y Bắc hoàn toàn khiến cho những Cửu U ma thần nổi tiếng hùng mạnh này hiểu được thế nào mới thật sự là mạnh mẽ và biến thái.
Lúc mới bắt đầu đuổi giết còn có Cửu U ma thần dám quay lại phản kháng, nhưng mỗi lần Tây Môn Y Bắc đều tiến lên trước một bước, trường kiếm rời khỏi vỏ, đồng thời chém ra một kiếm đơn giản không hề rực rỡ. Sau khi một luồng ánh sáng trắng như sao băng lóe lên trong bóng tối bao trùm, chỉ thấy vô số tay chân cụt rải rác trong hư không.
Độc Cô Vô Thương khiến cho những Cửu U ma thần này mất hết can đảm, công kích có nhiều đến mấy cũng vô dụng, hơn nữa còn quay lại đả thương mình; còn Tây Môn Y Bắc lại dạy cho những Cửu U ma thần này biết thế nào là khủng bố thật sự.
Phản kháng chỉ là vô ích. Trong mấy ngày liên tục đuổi giết, đám Cửu U ma thần đã hoàn toàn từ bỏ chống cự, chỉ muốn chạy trốn về hướng Ma Giới. Số lượng Cửu U ma thần chạy về Ma Giới rất đông, mặc dù kiếm đạo của Tây Môn Y Bắc rất kinh khủng, nhưng vẫn khó mà tạo thành đả kích nặng nề với bọn chúng, chỉ đành giết được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Đối với đám người Thái Cổ, những Cửu U ma thần này về sau đều sẽ là chủ lực của Ma Giới tấn công Thái Cổ, có thể giết được thêm chút nào thì hay chút nấy.
- Đại nhân, chúng ta đã còn cách không xa nữa.
Một tên cao thủ Thần cấp hậu kỳ mặc áo bào đen nói với Độc Cô Vô Thương. Bên cạnh y còn có rất nhiều cao thủ Thần cấp hậu kỳ khác giống như thủy triều lao nhanh về phía trước.
Trong bóng tối, ở cuối tầm mắt đã xuất hiện những hàng bóng ma. Ngay lúc này, một giọng nói vang dội uy nghiêm đột nhiên vang lên trong hư không:
- Tất cả mọi người dừng truy kích, từ bỏ hành động đuổi giết!
Mọi người chợt cảm thấy bóng người lóe lên phía trước, một bóng trắng đã chắn trên đường đi của bọn họ.
- Vô… Chí Tôn!
Độc Cô Vô Thương giật mình kêu lên. Mệnh lệnh của Phong Vân Vô Kỵ hiển nhiên ngoài dự liệu của y.
- Đừng hỏi tại sao. Tất cả mọi người lập tức trở về Thái Cổ, không được dừng lại một phút nào!
Phong Vân Vô Kỵ nói như đinh đóng cột, giọng điệu không cho phép người khác phản đối.
- Vâng thưa Chí Tôn!
Phong Vân Vô Kỵ đã ra lệnh, những người khác cũng không có ý kiến. Toàn bộ mọi người bao gồm cả Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đều dùng hết tốc lực bay về Thái Cổ.
Đám người vừa mới rời đi không lâu, đột nhiên một cột sét thần phạt to lớn màu vàng tối từ sâu trong hư không phía trên bắn xuống, đánh vào phía trước vị trí mọi người vừa đứng không xa. Từng mảng lớn không gian kêu lên rào rào hóa thành hư vô. Ánh sáng màu vàng rợp trời kín đất chiếu rọi hư không sáng rực, khiến cho mọi người bất giác phải nhắm mắt lại. Trong ánh sáng màu vàng chói mắt kia ẩn chứa năng lượng hủy diệt, cho dù ở cách xa cũng khiến lông tóc mọi người dựng lên.
"Rắc rắc!"
Tiếng không gian vỡ vụn từ phía xa truyền đến, có thể nhìn thấy rõ ràng những vết nứt không gian to lớn hiện lên trong bóng tối. Chính giữa những vết nứt là một hố đen to lớn không ngừng mở rộng.
Nhất thời sau lưng tất cả mọi người đều chảy xuống một dòng mồ hôi lạnh. Nhìn vào khoảng cách và phương hướng, nếu như không phải Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên xuất hiện, cột sét thần phạt kia nhất định sẽ đánh trúng vào bọn họ.
Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Nếu nói là Phong Vân Vô Kỵ tình cờ đến kịp lúc, cũng tình cờ ra lệnh cho mọi người rời đi, cả hai đều không ai tin.
"Dường như y đã sớm đoán được tình huống này." - Hai người nhìn về bóng lưng Phong Vân Vô Kỵ, trong lòng thầm nghĩ. Từng trận khí tức cuồng bạo từ phía xa cuốn tới, Phong Vân Vô Kỵ mặc áo trắng ngạo nghễ đứng thẳng phía trước mọi người, áo bào rộng thùng thình tung bay phần phật trong gió. Từ hướng bên nhìn lại, thần thái của hắn lại bình tĩnh và ôn hoà một cách khó tả, tràn đầy một loại lực lượng khiến lòng người an tĩnh.
"Ầm!"
Phía trên hư không vỡ tan là một đoàn mây sét màu vàng lấp lóe, khiến cho mọi người đều kinh hãi. Ngay lúc này Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên xoay người lại, bàn tay vẫy một cái, tuyệt học Thế Giới của Chí Tôn đã phát ra. Mọi người chợt cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tiếp đó trời đất biến ảo, một không gian rộng lớn khác mở ra trước mắt.
Mây vàng trong hư không phụt lên, bên trong có một cặp mắt hoàng kim to lớn ở trên cao nhìn xuống, từ xa xa nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Từ trong cặp mắt kia, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn.
Trong hư không, cặp mắt do Chủ Thần thứ mười bốn huyễn hóa thành cô độc treo lơ lửng trong bầu trời đêm, từ xa xa nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ cũng hờ hững nhìn lên cặp mắt của Chủ Thần thứ mười bốn trên bầu trời. Hai cặp mắt đối diện với nhau trong hư không, nhưng bất kể là Chủ Thần thứ mười bốn hay Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt đều không lộ ra một chút chiến ý nào, chỉ bình tĩnh nhìn vào đối phương.
Mấy chục vạn đại quân của Thái Cổ đã sớm được Phong Vân Vô Kỵ cuốn vào trong Thế Giới. Chủ Thần thứ mười bốn không cảm giác được khí tức của bọn họ, cũng chỉ có thể bỏ qua. Còn về phần hai người, sau khi đã giao thủ qua một lần, cũng không cần thiết phải chiến đấu nữa.
Tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ có thể xông vào trong dòng thời gian, điều này khiến cho Chủ Thần thứ mười bốn mất đi hứng thú chiến đấu; còn Chủ Thần thứ mười bốn muốn đi thì cả Thái Cổ không ai có thể ngăn cản. Hai người đều hiểu loại chiến đấu này là cực kỳ vô ích.
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nhìn chăm chú vào cặp mặt của Chủ Thần thứ mười bốn hiện lên trong hư không, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh. Cột sét thần phạt phát ra từ Ma Giới này đã sớm nằm trong dự liệu của hắn, điều bất ngờ duy nhất là công kích của Chủ Thần thứ mười bốn đánh xuống sớm một chút. Trong thời gian ngắn ngủi, Chủ Thần thứ mười bốn hiển nhiên đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã có một số thủ đoạn mà chỉ Chủ Thần mới có. Nhưng trong lòng Phong Vân Vô Kỵ vẫn không nổi sóng, bởi vì bất kể Chủ Thần thứ mười bốn mạnh như thế nào thì hắn cũng sẽ không lùi bước. Thời gian trôi qua trong sự yên lặng, cuối cùng cặp mắt hoàng kim to lớn trên bầu trời càng lúc càng nhạt, dần dần chìm vào trong bóng tối. Phong Vân Vô Kỵ cũng xoay người đi về hướng Thái Cổ. Phía sau hắn ánh sáng chợt lóe lên, đám người Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương đông đúc lại xuất hiện trong hư không. Mọi người liếc nhìn bóng trắng ở phía trước, sau đó nhanh chóng bước theo.
Mấy ngày sau, tất cả cao thủ Thần cấp hậu kỳ ở bên ngoài đã trở về Thái Cổ.
Khi cuộc chiến thần ma bắt đầu lan đến hư không, vô số phân thân của Quang Ám chư thần phủ xuống khiến cho chiến tranh thăng cấp, lực lượng hỗn loạn trong vũ trụ tăng mạnh, Thái Cổ và Ma Giới lại tiến vào một thời kỳ tương đối hòa bình.
Tại đại thứ nguyên, vì để nằm giữ tín ngưỡng, nhận được càng nhiều lực lượng tín ngưỡng hơn, đám thiên sứ dưới trướng Bổn Tôn không ngừng giết về hướng tinh vực do huyết tộc thống trị. Số lượng huyết tộc thật sự quá đông, hơn nữa còn khống chế rất nhiều tinh cầu, cho dù Quang Minh Thiên Đường bất kể ngày đêm chinh phạt tất cả những tinh cầu có thể nhìn thấy, nhưng tiến triển vẫn rất chậm chạp. So với số lượng tinh cầu mà huyết tộc thống trị, số tinh cầu mà phía Thiên Đường chiếm lĩnh một ngày chỉ giống như hạt cát trong sa mạc.
Mỗi khi phe Thiên Đường xuất hiện phía trên một tinh cầu, phe huyết tộc gần như lập tức từ bỏ phản kháng, đây là mệnh lệnh do nguyên lão quốc hội cao nhất của huyết tộc ban xuống. Đại thứ nguyên gần như là một vũ trụ thu nhỏ, số lượng tinh cầu bên trong lên đến hàng trăm triệu. Huyết tộc nắm trong tay hầu hết số tinh cầu, đối với bọn họ thì một chút tổn thất này vốn chẳng là gì cả. Tại quốc hội cao nhất chỉ thảo luận vấn đề làm thế nào để đối phó khi ánh sáng của Cứu Thục Chi Chủ một lần nữa phủ xuống đại thứ nguyên.
Đối với huyết tộc thì sự tồn tại của một vị Chủ Thần là uy hiếp rất lớn, ngoại trừ thủy tổ của huyết tộc thì không ai có thể thắng được. Việc từ bỏ quyền thống trị trên các tinh cầu cũng chẳng giải quyết được gì. Khi Bổn Tôn tấn công các tinh cầu của huyết tộc trên quy mô lớn, đồng thời thành lập từng những giáo đường, thu thập lực lượng tín ngưỡng, nguyên lão quốc hội cao nhất của huyết tộc cũng đang thương nghị đối sách. Không ai ngây thơ cho rằng chỉ cần mấy cái tinh cầu là có thể đuổi được một vị Quang Minh Chủ Thần.
Sức mạnh của Chủ Thần là vô hạn. Toàn bộ quốc hội huyết tộc đều lâm vào hoảng loạn.
Tại trung tâm vũ trụ, trước khi trận quyết chiến cuối cùng diễn ra, đám Quang Ám chư thần đã chọn chiến trường của vô số yêu ma và thiên sứ này làm địa điểm, dùng phân thân làm đơn vị, bắt đầu cuộc thần chiến dài đằng đẵng. Trước khi thời khắc cuối cùng đến, sẽ không có bất kỳ một vị Chủ Thần nào rời khỏi quốc độ của mình.
Quang Minh chư thần ủng hộ hành động của Bổn Tôn hiển nhiên đã khiến cho mười hai nhân vật hùng mạnh dưới vực sâu cực kỳ bất mãn. Trong chiến trường, chiến đấu giữa các phân thân do người hầu của chư thần kêu gọi ra cũng gây nên cơn giận của Hắc Ám chư thần, nhưng sự tức giận này cũng không đáng để chư thần phải trả giá bằng sinh mạng của mình.
Khi chư thần bước ra khỏi quốc độ chính là lúc cuộc chiến bắt đầu khốc liệt nhất. Chiến tranh giữa chư thần không có người thắng, chỉ có kẻ thua. Vũ trụ đã mất cân bằng, lực lượng đen tối đang sinh ra. Không ai biết khi hai vị Chủ Thần bước ra khỏi quốc độ của bọn họ, vị nào sẽ ngã xuống trước tiên.
Cuộc chiến thần ma là một cuộc chiến tranh do chư thần gây nên, diễn ra giữa bốn chủng tộc là nhân tộc, thiên sứ, yêu ma và huyết tộc. Khi yêu ma và thiên sứ kịch chiến, hay là thiên sứ và huyết tộc kịch chiến, Thái Cổ và Ma Giới vẫn luôn không có bất cứ động tĩnh gì. Nhưng mỗi người đều biết, chiến đấu giữa loài người và yêu ma, giữa Thái Cổ và Ma Giới mới là khốc liệt nhất. Sự bình tĩnh trước mắt chẳng qua là khoảng lặng trước khi cơn bão kéo đến mà thôi.
Tại tây bắc Ma Giới, tiếng sấm ầm ầm, ma khí cuồn cuộn trong bóng tối bao phủ trời đất. Sát lục thần thể to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn đứng sừng sững trong bóng tối, không ngừng hấp thu lực lượng giết chóc giữa vũ trụ, đồng thời suy diễn thần cách thời gian của hắn. Chủ Thần thứ mười bốn đang ẩn nhẫn. Mặc dù lực lượng đang gia tăng điên cuồng, giết chóc trong vũ trụ đang đẩy nhanh quá trình trưởng thành của hắn, nhưng hắn lại kìm nén xung động giết chóc trong lòng. Khi đối mặt với Bổn Tôn và Thái Cổ Kiếm Thần, Chủ Thần thứ mười bốn đều không ra tay. Hắn giống như một con rắn độc đang ẩn nấp, chờ đợi thời cơ tốt nhất để cho con mồi một đòn chí mạng.
Ba lần thất bại đã khiến hắn rút ra được bài học. Chủ Thần thứ mười bốn đang đợi, đợi thời khắc hàng tỉ yêu ma tiến vào Thái Cổ, giáng cho cái chủng tộc này một đòn chí mạng.
Phong Vân Vô Kỵ vốn không ngờ lại tìm được phương pháp hình thành thần cách trong Mạt Nhật Tế Điển, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Vào giờ phút này hắn đã hiểu được, tại sao tại trong lời tiên đoán của Pháp Tổ thì Mạt Nhật Tế Điển lại dường như rất quan trọng với mình.
Vu tộc cho rằng linh hồn của loài người rất khó đạt tới cường độ cấp bậc Chủ Thần. Cường độ linh hồn của Phong Vân Vô Kỵ mặc dù không thể so với bản thể của Chủ Thần, nhưng muốn đạt đến cường độ linh hồn cấp bậc Chủ Thần cũng không phải là một giấc mộng không thể với tới. Còn về thân thể loài người vốn không thể chịu được cường độ linh hồn kinh khủng cấp bậc Chủ Thần, điểm này Phong Vân Vô Kỵ cũng đã sớm giải quyết, đó chính là kiếm xá lợi.
Trong Kiếm các u ám, mái tóc dài trên trán Phong Vân Vô Kỵ không gió tự phất phơ. Giữa trán có một điểm ánh sáng hình thoi lấp lóe, phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, chỉ lóe lên một chút rồi mờ đi. Tất cả những thứ này đều in vào cặp mắt như nửa đêm của thiếu niên tóc đen ngồi trong góc tường.
Lực lượng tinh thần của Phong Vân Vô Kỵ đã sớm vượt qua mức độ một cao thủ loài người có thể sở hữu, cho dù là Chí Tôn cũng không thể so sánh với hắn, trong đó nguyên nhân lớn nhất là sự tồn tại của kiếm xá lợi. Đã từng có một lần cường độ tinh thần lực của hắn vượt qua sức chịu đựng của thân thể, chỉ khi được long khí của bản thể Thanh Long cải tạo mới hóa giải được một phần. Nhưng khi đó vẫn là trị được ngọn chứ không trị gốc, cho đến khi kiếm xá lợi sinh ra thì những vấn đề này mới được giải quyết.
Dựa theo phương pháp mà Vu Đỉnh quyết ghi lại, kiếm xá lợi chính là chỗ dựa để hắn hình thành thần cách. Phong Vân Vô Kỵ nhất thời cũng ngây dại vì ý nghĩ trong lòng này. Nếu như phương pháp mà Vu tộc suy đoán từ linh hồn không sai, vậy thì lúc kiếm xá lợi chuyển hóa thành thần cách cũng chính là lúc đạo của tổn thương đại thành. Bất kỳ thần lực nào, chỉ cần có tính công kích đều có thể hóa thành kiếm trong tay hắn, dùng đạo ngự kiếm đánh ngược lại kẻ địch. Nếu thật sự đạt đến trình độ này, trong số chư thần sẽ không một ai dám ra tay với hắn, bởi vì tất cả thần lực đều sẽ bị đối phương mượn lực chuyển hóa, quay sang công kích chính mình. Đạt đến cảnh giới này, xét về bản chất đã đứng vào thế bất bại, tuy không phải là thần trên thần nhưng cũng đã gần như vậy.
Bên trong Kiếm các, cặp mắt Phong Vân Vô Kỵ chợt biến đổi, thình lình hóa thành một màu trắng bạc. Ý thức to lớn trong đầu chia ra thành trăm triệu, từ những phương hướng khác nhau bắt đầu suy diễn về Vu Đỉnh quyết.
Một lúc sau, cặp mắt trắng bạc của Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng khôi phục lại bình thường, đồng thời cũng đưa ra kết luận.
Cảnh giới đại thành của Vu Đỉnh quyết cũng chính là kiếm xá lợi chuyển hóa thành thần cách sơ cấp. Dù sao các đời tộc trưởng Vu tộc cũng không có năng lực suy diễn mạnh mẽ như Phong Vân Vô Kỵ, chỉ là đời này tiếp tục kế thừa suy nghĩ của đời trước. Bọn họ cũng không hiểu rõ tình hình cụ thể của hắn. Sau khi đưa ra kết luận loài người không thể trở thành Chủ Thần, những tộc trưởng Vu tộc này cũng từ bỏ việc nghiên cứu Vu Đỉnh quyết, thậm chí cũng không thăm dò hiệu quả chính xác sau khi Vu Đỉnh quyết đại thành. Điều may mắn duy nhất là Vu tộc cũng không vì kết luận loài người không thể trở thành Chủ Thần mà xóa bỏ Vu Đỉnh quyết, cuối cùng vẫn để lại ghi chép đầy đủ. Đây là kết tinh suy nghĩ của mấy trăm vị tộc trưởng Vu tộc, thân thể bọn họ vì phải suy nghĩ cả ngày lẫn đêm nên sớm mục nát, đẩy nhanh quá trình tử vong của bọn họ. Dù sao tất cả quy tắc đều phụ thuộc vào pháp tắc, nếu như quy tắc của kiếm tăng đến mức độ của pháp tắc, vậy thì sẽ phá hư sự cân bằng.
Đạt đến mức độ này, trong vũ trụ chỉ cần có giết chóc, có phá hủy, thậm chí trong một không gian xa xôi, chỉ cần một người không cẩn thận làm gãy một góc bàn, vậy thì sẽ sinh ra lực lượng tổn thương và phá hủy, hoặc có thể nói là lực lượng của kiếm. Những lực lượng rất nhỏ đó đều sẽ bị người nắm giữ loại pháp tắc này hấp thu. Nếu có thể hấp thu cả những tổn thương nhỏ bé như vậy, không cần phải nói đến lực lượng hỗn loạn trong cuộc chiến của Chủ Thần.
Một khi xuất hiện một vị Chủ Thần như vậy, nhất định sẽ phá hư sự cân bằng, bởi vì nó sẽ chiếm lấy một phần thần lực mà Chủ Thần nhận được từ vũ trụ. Ví dụ như khi chiến tranh xảy ra trên quy mô lớn, Sát Lục Chủ Thần sẽ từ trong giết chóc nhận được thần lực, Chiến Tranh Chi Chủ sẽ từ trong chiến tranh nhận được thần lực, còn vị Chủ Thần này lại có thể đồng thời hấp thu thần lực từ trong giết chóc và chiến tranh. Tình huống này đã hoàn toàn đảo lộn phương thức hấp thu thần lực riêng biệt giữa các Chủ Thần.
Pháp tắc của kiếm chỉ là một suy đoán của Phong Vân Vô Kỵ, còn về việc vũ trụ có tồn tại một pháp tắc như vậy hay không, dựa theo hiểu biết hiện giờ và lý trí thì hẳn là không thể.
Trong lúc suy diễn quy tắc của kiếm, Phong Vân Vô Kỵ cũng đã suy nghĩ về sự tồn tại pháp tắc của kiếm. Nếu như thật sự tồn tại một pháp tắc như vậy, vậy thì pháp tắc này dĩ nhiên không nằm trong hai mươi sáu pháp tắc đã biết, mà là một pháp tắc tổ hợp đan xen trong đó. Nếu như tồn tại pháp tắc của kiếm, vậy thì pháp tắc này nhất định là do một phần của những pháp tắc khác hợp lại tạo thành.
Xét về chỉnh thể thì pháp tắc trong vũ trụ không ảnh hưởng đến nhau, nhưng trong một bộ phận lại có điểm giao nhau. Ví dụ như trong một cuộc chiến giữa thần ma, Chiến Tranh Chi Chủ có thể nhận được thần lực, đồng thời Sát Lục Chi Chủ cũng có thể nhận được thần lực, chính là như vậy.
Nếu như thật sự tồn tại pháp tắc của kiếm, vậy thì nó sẽ là một phần của chiến tranh pháp tắc, một phần của sát lục pháp tắc, một phần sẽ là…
Sự tồn tại của pháp tắc này không chỉ ảnh hưởng đến sự cân bằng, hơn nữa còn can thiệp vào lĩnh vực của các Chủ Thần khác, nhất định các Chủ Thần sẽ không cho phép. Pháp Tổ suy diễn thành thần, bởi vì đạo của tiên đoán xung đột với lĩnh vực do Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc nắm giữ, cho nên khi thành thần đã bị Chủ Thần tiêu diệt. Còn Phong Vân Vô Kỵ nếu muốn dựa vào pháp tắc của kiếm để thành thần, nhất định sẽ dẫn tới sự can thiệp của nhiều vị Chủ Thần.
Không chỉ như thế, sự tồn tại của Chủ Thần thứ mười bốn đã không còn là bí mật, bốn thánh thú xuất hiện cũng đã nói rõ về sự tồn tại của bình hành pháp tắc mạnh nhất trong trời đất.
Bất kỳ thứ gì phá hư bình hành đều sẽ dẫn đến tai ương ngập đầu.
Bởi vì Chủ Thần thứ mười bốn lúc đầu sinh ra có năng lượng quá mạnh và hai viên thần cách, đã phá hư sự cân bằng giữa vũ trụ, cuối cùng khiến cho bình hành pháp tắc phủ xuống. Lực lượng của hắn bị chia cắt, thân thể tách rời, phân biệt bị trấn áp tại Cửu U và Ma vực ở Thái Cổ, đây chính là một ví dụ rất tốt.
"Ta đã không còn đường lui nữa." - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm nhủ, tâm tình lại bình tĩnh khác thường, không có một chút dao động nào. Bốn thánh thú đã chết mất một, phòng ngự mạnh nhất của Thái Cổ đã không còn, nếu muốn bảo vệ nhân tộc thì chỉ có một con đường là thành thần.
Con đường này dĩ nhiên rất gập ghềnh, đầy khó khăn và nguy hiểm. Thân lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, hài cốt không còn, đó cũng chỉ là một suy đoán bảo thủ. Phá hư bình hành cũng được, dẫn đến Chủ Thần liên thủ công kích cũng được, trên con đường bảo vệ Thái Cổ, hắn thật sự đã không còn đường lui nữa. Truyện Sắc Hiệp - http://qtruyen.net
- Sư phụ, võ công của người… đã đại thành sao?
Trong bóng tối vang lên một giọng nói trúc trắc mang theo chút sợ hãi. Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, trông thấy thiếu niên tóc đen đang ngồi ở góc tường. Đối diện với cặp mắt của Phong Vân Vô Kỵ, cặp mắt đen nhánh của thiếu niên chợt liếc qua bên cạnh. Phong Vân Vô Kỵ thấy được một vẻ sợ trong mắt hắn. Sau đó thiếu niên nhanh chóng quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt của Phong Vân Vô Kỵ.
- Không có.
Phong Vân Vô Kỵ suy đoán, có lẽ vừa rồi thiếu niên đã bị cặp mắt màu trắng bạc lạnh giá vô tình của mình làm cho sợ hãi, liền tươi cười nói một cách ôn hòa:
- Tề Thiên, sư tôn phải ra ngoài một lát. Ngươi cứ tùy ý lật xem những điển tịch bên trong Kiếm các, có vấn đề gì thì sau khi trở về sư tôn sẽ giải đáp tất cả cho ngươi.
Thiếu niên đứng lên, ngơ ngác hỏi:
- Sư tôn lại muốn ra ngoài sao?
- Ừ.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, sau đó bỏ Mạt Nhật Tế Điển trong tay xuống, vượt qua bàn gỗ, đẩy hai cánh cửa gỗ ra. Trong tiếng vang kèn kẹt, thân hình hắn biến mất trong gió lớn mênh mông bên ngoài cánh cửa.
Dưới sự thống lĩnh của Tây Môn Y Bắc, đại quân Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ đã liên tục đuổi giết Cửu U ma thần mấy ngày trong hư không. Kiếm của Tây Môn Y Bắc quá bá đạo, ba kiếm lúc trước đã hoàn toàn khiến cho tâm thần Ám Cát Cổ Đức rét lạnh. Ám Cát Cổ Đức thu liễm khí tức của mình, trốn về hướng trung tâm vũ trụ, đồng thời lệnh cho tất cả Cửu U ma thần chạy về Ma Giới.
Cửu U ma thần mặc dù mạnh mẽ, thâm chí là những cỗ máy tràn đầy hủy diệt và giết chóc, nhưng tất cả đều sợ hãi cái chết. Kiếm của Tây Môn Y Bắc hoàn toàn khiến cho những Cửu U ma thần nổi tiếng hùng mạnh này hiểu được thế nào mới thật sự là mạnh mẽ và biến thái.
Lúc mới bắt đầu đuổi giết còn có Cửu U ma thần dám quay lại phản kháng, nhưng mỗi lần Tây Môn Y Bắc đều tiến lên trước một bước, trường kiếm rời khỏi vỏ, đồng thời chém ra một kiếm đơn giản không hề rực rỡ. Sau khi một luồng ánh sáng trắng như sao băng lóe lên trong bóng tối bao trùm, chỉ thấy vô số tay chân cụt rải rác trong hư không.
Độc Cô Vô Thương khiến cho những Cửu U ma thần này mất hết can đảm, công kích có nhiều đến mấy cũng vô dụng, hơn nữa còn quay lại đả thương mình; còn Tây Môn Y Bắc lại dạy cho những Cửu U ma thần này biết thế nào là khủng bố thật sự.
Phản kháng chỉ là vô ích. Trong mấy ngày liên tục đuổi giết, đám Cửu U ma thần đã hoàn toàn từ bỏ chống cự, chỉ muốn chạy trốn về hướng Ma Giới. Số lượng Cửu U ma thần chạy về Ma Giới rất đông, mặc dù kiếm đạo của Tây Môn Y Bắc rất kinh khủng, nhưng vẫn khó mà tạo thành đả kích nặng nề với bọn chúng, chỉ đành giết được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Đối với đám người Thái Cổ, những Cửu U ma thần này về sau đều sẽ là chủ lực của Ma Giới tấn công Thái Cổ, có thể giết được thêm chút nào thì hay chút nấy.
- Đại nhân, chúng ta đã còn cách không xa nữa.
Một tên cao thủ Thần cấp hậu kỳ mặc áo bào đen nói với Độc Cô Vô Thương. Bên cạnh y còn có rất nhiều cao thủ Thần cấp hậu kỳ khác giống như thủy triều lao nhanh về phía trước.
Trong bóng tối, ở cuối tầm mắt đã xuất hiện những hàng bóng ma. Ngay lúc này, một giọng nói vang dội uy nghiêm đột nhiên vang lên trong hư không:
- Tất cả mọi người dừng truy kích, từ bỏ hành động đuổi giết!
Mọi người chợt cảm thấy bóng người lóe lên phía trước, một bóng trắng đã chắn trên đường đi của bọn họ.
- Vô… Chí Tôn!
Độc Cô Vô Thương giật mình kêu lên. Mệnh lệnh của Phong Vân Vô Kỵ hiển nhiên ngoài dự liệu của y.
- Đừng hỏi tại sao. Tất cả mọi người lập tức trở về Thái Cổ, không được dừng lại một phút nào!
Phong Vân Vô Kỵ nói như đinh đóng cột, giọng điệu không cho phép người khác phản đối.
- Vâng thưa Chí Tôn!
Phong Vân Vô Kỵ đã ra lệnh, những người khác cũng không có ý kiến. Toàn bộ mọi người bao gồm cả Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đều dùng hết tốc lực bay về Thái Cổ.
Đám người vừa mới rời đi không lâu, đột nhiên một cột sét thần phạt to lớn màu vàng tối từ sâu trong hư không phía trên bắn xuống, đánh vào phía trước vị trí mọi người vừa đứng không xa. Từng mảng lớn không gian kêu lên rào rào hóa thành hư vô. Ánh sáng màu vàng rợp trời kín đất chiếu rọi hư không sáng rực, khiến cho mọi người bất giác phải nhắm mắt lại. Trong ánh sáng màu vàng chói mắt kia ẩn chứa năng lượng hủy diệt, cho dù ở cách xa cũng khiến lông tóc mọi người dựng lên.
"Rắc rắc!"
Tiếng không gian vỡ vụn từ phía xa truyền đến, có thể nhìn thấy rõ ràng những vết nứt không gian to lớn hiện lên trong bóng tối. Chính giữa những vết nứt là một hố đen to lớn không ngừng mở rộng.
Nhất thời sau lưng tất cả mọi người đều chảy xuống một dòng mồ hôi lạnh. Nhìn vào khoảng cách và phương hướng, nếu như không phải Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên xuất hiện, cột sét thần phạt kia nhất định sẽ đánh trúng vào bọn họ.
Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Nếu nói là Phong Vân Vô Kỵ tình cờ đến kịp lúc, cũng tình cờ ra lệnh cho mọi người rời đi, cả hai đều không ai tin.
"Dường như y đã sớm đoán được tình huống này." - Hai người nhìn về bóng lưng Phong Vân Vô Kỵ, trong lòng thầm nghĩ. Từng trận khí tức cuồng bạo từ phía xa cuốn tới, Phong Vân Vô Kỵ mặc áo trắng ngạo nghễ đứng thẳng phía trước mọi người, áo bào rộng thùng thình tung bay phần phật trong gió. Từ hướng bên nhìn lại, thần thái của hắn lại bình tĩnh và ôn hoà một cách khó tả, tràn đầy một loại lực lượng khiến lòng người an tĩnh.
"Ầm!"
Phía trên hư không vỡ tan là một đoàn mây sét màu vàng lấp lóe, khiến cho mọi người đều kinh hãi. Ngay lúc này Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên xoay người lại, bàn tay vẫy một cái, tuyệt học Thế Giới của Chí Tôn đã phát ra. Mọi người chợt cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tiếp đó trời đất biến ảo, một không gian rộng lớn khác mở ra trước mắt.
Mây vàng trong hư không phụt lên, bên trong có một cặp mắt hoàng kim to lớn ở trên cao nhìn xuống, từ xa xa nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Từ trong cặp mắt kia, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn.
Trong hư không, cặp mắt do Chủ Thần thứ mười bốn huyễn hóa thành cô độc treo lơ lửng trong bầu trời đêm, từ xa xa nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ cũng hờ hững nhìn lên cặp mắt của Chủ Thần thứ mười bốn trên bầu trời. Hai cặp mắt đối diện với nhau trong hư không, nhưng bất kể là Chủ Thần thứ mười bốn hay Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt đều không lộ ra một chút chiến ý nào, chỉ bình tĩnh nhìn vào đối phương.
Mấy chục vạn đại quân của Thái Cổ đã sớm được Phong Vân Vô Kỵ cuốn vào trong Thế Giới. Chủ Thần thứ mười bốn không cảm giác được khí tức của bọn họ, cũng chỉ có thể bỏ qua. Còn về phần hai người, sau khi đã giao thủ qua một lần, cũng không cần thiết phải chiến đấu nữa.
Tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ có thể xông vào trong dòng thời gian, điều này khiến cho Chủ Thần thứ mười bốn mất đi hứng thú chiến đấu; còn Chủ Thần thứ mười bốn muốn đi thì cả Thái Cổ không ai có thể ngăn cản. Hai người đều hiểu loại chiến đấu này là cực kỳ vô ích.
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nhìn chăm chú vào cặp mặt của Chủ Thần thứ mười bốn hiện lên trong hư không, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh. Cột sét thần phạt phát ra từ Ma Giới này đã sớm nằm trong dự liệu của hắn, điều bất ngờ duy nhất là công kích của Chủ Thần thứ mười bốn đánh xuống sớm một chút. Trong thời gian ngắn ngủi, Chủ Thần thứ mười bốn hiển nhiên đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã có một số thủ đoạn mà chỉ Chủ Thần mới có. Nhưng trong lòng Phong Vân Vô Kỵ vẫn không nổi sóng, bởi vì bất kể Chủ Thần thứ mười bốn mạnh như thế nào thì hắn cũng sẽ không lùi bước. Thời gian trôi qua trong sự yên lặng, cuối cùng cặp mắt hoàng kim to lớn trên bầu trời càng lúc càng nhạt, dần dần chìm vào trong bóng tối. Phong Vân Vô Kỵ cũng xoay người đi về hướng Thái Cổ. Phía sau hắn ánh sáng chợt lóe lên, đám người Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương đông đúc lại xuất hiện trong hư không. Mọi người liếc nhìn bóng trắng ở phía trước, sau đó nhanh chóng bước theo.
Mấy ngày sau, tất cả cao thủ Thần cấp hậu kỳ ở bên ngoài đã trở về Thái Cổ.
Khi cuộc chiến thần ma bắt đầu lan đến hư không, vô số phân thân của Quang Ám chư thần phủ xuống khiến cho chiến tranh thăng cấp, lực lượng hỗn loạn trong vũ trụ tăng mạnh, Thái Cổ và Ma Giới lại tiến vào một thời kỳ tương đối hòa bình.
Tại đại thứ nguyên, vì để nằm giữ tín ngưỡng, nhận được càng nhiều lực lượng tín ngưỡng hơn, đám thiên sứ dưới trướng Bổn Tôn không ngừng giết về hướng tinh vực do huyết tộc thống trị. Số lượng huyết tộc thật sự quá đông, hơn nữa còn khống chế rất nhiều tinh cầu, cho dù Quang Minh Thiên Đường bất kể ngày đêm chinh phạt tất cả những tinh cầu có thể nhìn thấy, nhưng tiến triển vẫn rất chậm chạp. So với số lượng tinh cầu mà huyết tộc thống trị, số tinh cầu mà phía Thiên Đường chiếm lĩnh một ngày chỉ giống như hạt cát trong sa mạc.
Mỗi khi phe Thiên Đường xuất hiện phía trên một tinh cầu, phe huyết tộc gần như lập tức từ bỏ phản kháng, đây là mệnh lệnh do nguyên lão quốc hội cao nhất của huyết tộc ban xuống. Đại thứ nguyên gần như là một vũ trụ thu nhỏ, số lượng tinh cầu bên trong lên đến hàng trăm triệu. Huyết tộc nắm trong tay hầu hết số tinh cầu, đối với bọn họ thì một chút tổn thất này vốn chẳng là gì cả. Tại quốc hội cao nhất chỉ thảo luận vấn đề làm thế nào để đối phó khi ánh sáng của Cứu Thục Chi Chủ một lần nữa phủ xuống đại thứ nguyên.
Đối với huyết tộc thì sự tồn tại của một vị Chủ Thần là uy hiếp rất lớn, ngoại trừ thủy tổ của huyết tộc thì không ai có thể thắng được. Việc từ bỏ quyền thống trị trên các tinh cầu cũng chẳng giải quyết được gì. Khi Bổn Tôn tấn công các tinh cầu của huyết tộc trên quy mô lớn, đồng thời thành lập từng những giáo đường, thu thập lực lượng tín ngưỡng, nguyên lão quốc hội cao nhất của huyết tộc cũng đang thương nghị đối sách. Không ai ngây thơ cho rằng chỉ cần mấy cái tinh cầu là có thể đuổi được một vị Quang Minh Chủ Thần.
Sức mạnh của Chủ Thần là vô hạn. Toàn bộ quốc hội huyết tộc đều lâm vào hoảng loạn.
Tại trung tâm vũ trụ, trước khi trận quyết chiến cuối cùng diễn ra, đám Quang Ám chư thần đã chọn chiến trường của vô số yêu ma và thiên sứ này làm địa điểm, dùng phân thân làm đơn vị, bắt đầu cuộc thần chiến dài đằng đẵng. Trước khi thời khắc cuối cùng đến, sẽ không có bất kỳ một vị Chủ Thần nào rời khỏi quốc độ của mình.
Quang Minh chư thần ủng hộ hành động của Bổn Tôn hiển nhiên đã khiến cho mười hai nhân vật hùng mạnh dưới vực sâu cực kỳ bất mãn. Trong chiến trường, chiến đấu giữa các phân thân do người hầu của chư thần kêu gọi ra cũng gây nên cơn giận của Hắc Ám chư thần, nhưng sự tức giận này cũng không đáng để chư thần phải trả giá bằng sinh mạng của mình.
Khi chư thần bước ra khỏi quốc độ chính là lúc cuộc chiến bắt đầu khốc liệt nhất. Chiến tranh giữa chư thần không có người thắng, chỉ có kẻ thua. Vũ trụ đã mất cân bằng, lực lượng đen tối đang sinh ra. Không ai biết khi hai vị Chủ Thần bước ra khỏi quốc độ của bọn họ, vị nào sẽ ngã xuống trước tiên.
Cuộc chiến thần ma là một cuộc chiến tranh do chư thần gây nên, diễn ra giữa bốn chủng tộc là nhân tộc, thiên sứ, yêu ma và huyết tộc. Khi yêu ma và thiên sứ kịch chiến, hay là thiên sứ và huyết tộc kịch chiến, Thái Cổ và Ma Giới vẫn luôn không có bất cứ động tĩnh gì. Nhưng mỗi người đều biết, chiến đấu giữa loài người và yêu ma, giữa Thái Cổ và Ma Giới mới là khốc liệt nhất. Sự bình tĩnh trước mắt chẳng qua là khoảng lặng trước khi cơn bão kéo đến mà thôi.
Tại tây bắc Ma Giới, tiếng sấm ầm ầm, ma khí cuồn cuộn trong bóng tối bao phủ trời đất. Sát lục thần thể to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn đứng sừng sững trong bóng tối, không ngừng hấp thu lực lượng giết chóc giữa vũ trụ, đồng thời suy diễn thần cách thời gian của hắn. Chủ Thần thứ mười bốn đang ẩn nhẫn. Mặc dù lực lượng đang gia tăng điên cuồng, giết chóc trong vũ trụ đang đẩy nhanh quá trình trưởng thành của hắn, nhưng hắn lại kìm nén xung động giết chóc trong lòng. Khi đối mặt với Bổn Tôn và Thái Cổ Kiếm Thần, Chủ Thần thứ mười bốn đều không ra tay. Hắn giống như một con rắn độc đang ẩn nấp, chờ đợi thời cơ tốt nhất để cho con mồi một đòn chí mạng.
Ba lần thất bại đã khiến hắn rút ra được bài học. Chủ Thần thứ mười bốn đang đợi, đợi thời khắc hàng tỉ yêu ma tiến vào Thái Cổ, giáng cho cái chủng tộc này một đòn chí mạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook