“Thật sự chỉ có Ngưng Thần kỳ thôi, ông xem đi, người sắp bị đông cứng luôn rồi kìa…” Bên tai lại xuất hiện tiếng người, âm thanh này đã kéo Tần Thất Huyền từ bên trong thế giới băng tuyết ra, ý thức của nàng khôi phục, đối diện với ánh mắt xét nét của chưởng giáo, một lần nữa tim nàng đập thình thịch!

Tần Thất Huyền há miệng muốn lên tiếng, kết quả vừa há miệng ra liền ộc một tiếng phun ra máu tươi, ngay sau đó nàng ho khan kịch liệt, suýt nữa thở không ra hơi.

Có lẽ là thấy thực lực của nàng thấp kém không nhấc nổi sóng gió, do vậy lúc này hai người trước mặt cũng không tiếp tục truy vấn nữa, mà tự nói chuyện với nhau: “Ta đã nói có người mà ông còn không tin.

Nhưng phải công nhận thân pháp của nàng rất lợi hại, nếu không phải Linh Diệp ngửi được mùi máu trên mặt nàng, chỉ sợ ta cũng có khó thể phát hiện.” Nữ tử đang nói chuyện mặc một bộ quần áo làm từ vải gai thô, đầu đội khăn vuông, dưới chân đi đôi giày rơm có một tầng bùn rất dày.


Rõ ràng, bà ấy vừa mới từ linh điền đi ra.

Nghe được lời này, Tần Thất Huyền biết mình đã trách lầm hệ thống rồi.

Mặt nàng bị Vạn Hòa vạch một đao, lúc hệ thống thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung có mùi máu tiết ra ngoài, bởi vậy mới mới có thể bị mấy người chưởng giáo khóa chặt khí tức.

Cùng lúc đó, Tần Thất Huyền cũng nhận ra thân phận của nữ tử kia —— Mạch chủ của mạch Hợp Cốc, Linh thực sư Từ Tâm Mộc.

Lúc này trong lòng Từ Tâm Mộc đang ôm một chậu Viêm Mộc héo rũ, thoạt nhìn vấn đề chậu cây này gặp phải cũng tương tự với chậu cây ở tạp dịch viện kia.

Chẳng lẽ nhiệm vụ linh thực của Vạn Hà Loan có liên quan đến Từ Mạch chủ? Nàng bị phát hiện khi đang ở gần Vạn Hà Loan, còn chưa xông vào Thanh Loan Phong, tức là, nàng còn có cách để cứu vớt tình huống của bản thân!

Ngay lập tức Tần Thất Huyền nghĩ ra phương pháp ứng phó, trong lòng nàng hơi bình tĩnh lại, cố gắng chống đỡ một hơi nói: "Hồi bẩm chưởng giáo, đệ tử Tần Thất Huyền, muốn đi tới Vạn Hà Loan lĩnh nhiệm vụ trồng trọt." Tần Thất Huyền không giấu diếm, một năm một mười báo cáo tất cả những chuyện xảy ra ở Thứ Vụ Đường cho họ nghe, cuối cùng mới đứt quãng nói tiếp: "Đệ tử...!trong lòng đệ tử biết nhiệm vụ ở Vạn Hà Loan quan trọng, cho nên...!không dám trì hoãn, ngựa không dừng vó chạy tới đây, thi triển thân pháp vẻn vẹn chỉ là muốn đột phá cản trở, cũng không...!có tí xíu tâm tư muốn gây rối nào.”

Nghe lời giải thích của Tần Thất Huyền xong, Phó Lệnh Viễn nhíu mày hỏi: "Sư muội, Xuân Phong Hóa Vũ Quyết có thể giải hàn độc linh thực này không?”


Từ Tâm Mộc suy tư một lát rồi mới giơ tay lên kết ấn, sau đó lắc đầu: "Không có hiệu quả.”

“Tầng thứ sáu!” Tần Thất Huyền thở hổn hển nói.

Nàng có thể nhìn ra Xuân Phong Hóa Vũ mà Từ Mạch Chủ thi triển ra có đẳng cấp không cao, chỉ pháp cũng vô cùng xa lạ, tự nhiên không có hiệu quả.

Có lòng muốn triển lãm cho hai người họ xem, nhưng mà hiện giờ nàng đang bị thương, bò cũng không bò dậy nổi, căn bản không có khả năng thi triển Xuân Phong Hóa Vũ ngay tại đây được.

Ngay khi Tần Thất Huyền muốn nỗ lực tranh thủ vì bản thân một chút, thì Từ Tâm Mộc đã móc Huyền Âm cốt ra, trao đổi với người ta.

Một lát sau, Từ Tâm Mộc nói, “Quả thực có chuyện này, trên người nàng ấy cũng có thẻ nhiệm vụ.


Tiểu Lý của Thứ Vụ Đường nói chân của nàng ấy bị thương, cố ý nhận nhiệm vụ muốn tới Vạn Hà Loan hưởng chút linh khí, cho nên mới muốn ngăn nàng ấy lại.”

“Bị thương ở chân?” Tầm mắt của Phó Lệnh Viễn rơi vào người Tần Thất Huyền, khóe miệng khẽ giật.

Bị kiếm ý của ông ấy làm bị thương, hiện giờ người đệ tử này không gọi là bị thương ở chân nữa, mà chỉ có thể gọi là chẳng còn bao nhiêu thời gian để sống.

Ngẫm lại, vừa rồi ông ấy cho rằng là cường địch đột kích, một kiếm kia cũng không thu liễm lực đạo, người đệ tử Ngưng Thần kỳ này hứng trọn một chiêu Thương Lãng Đạp Vân vậy mà không chết ——

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương