Đầu ngón tay nàng tựa như móc lấy một cái đai ngọc xanh biếc, nhẹ nhàng quấn quanh linh thực ốm yếu, từng vòng từng vòng bao lấy gốc cây, như là một cuộn dây màu xanh biếc không ngừng quấn quanh biến lớn, cuối cùng hình thành một cái lồng sương mù có từng vòng hoa văn gợn sóng.


Rõ ràng sương mù kia nhìn qua thì nông cạn, nhưng lại chồng chất một tầng lại một tầng, ngăn cách thần thức của hắn ta thăm dò, đệ tử nội môn Linh Thực Phong này không thấy rõ tình huống linh thực bên trong như thế nào, nhưng mà trong đầu vô ý thức hiện lên một ý nghĩ —— Không lẽ nàng thật sự có thể khiến gốc cây chết cháy này lần nữa tỏa sáng sinh cơ?

Đúng lúc này, ông lão kia bất mãn nói: “Ngươi làm ra cái lồng sương mù bao vây lấy linh thực làm gì? Nó không thích nước mưa đâu! Đúng là mất công phí sức tốn thời gian mà, thế này thì ta biết khảo nghiệm những người khác thế nào.

” Dứt lời, ông ta cong tay bắn ra, đầu ngón tay tràn ra một tia sáng lạnh, bắn về phía linh khí mưa mù đang làm cái lồng bao vây lấy linh thực Viêm Mộc.


“Khoan đã…” Đệ tử Linh Thực Phong đang tính nói chuyện thì bị đồng bạn bên cạnh kéo lại.


Chờ hắn ta theo tầm mắt đồng bạn nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy Vạn Hòa sư huynh bước vào cửa lớn Thứ Vụ Đường.


Đệ tử Linh Thực Phong nghĩ đến cái gì, yên lặng rũ mắt xuống, nuốt lời muốn nói vào trong bụng.


Thấy màn mưa gió hóa mưa của Xuân Phong Hóa Vũ quyết ngưng tụ thành bị đánh tan, Tần Thất Huyền kiềm chế cơn nóng giận, chỉ vào chậu cây linh thực Viêm Mộc, nói: “Chậu cây này vốn nên sinh hoạt dưới hoàn cảnh cực nóng, chắc là có ai đó đào nó từ miệng núi lửa lên, rồi mang trồng ở bìa ranh giới tuyết địa, làm cho nó bị tổn hại, bộ rễ bị héo rũ, pháp quyết linh thực bình thường không thể nào làm cho nó khôi phục được, dù có lấy lửa nuôi dưỡng cũng khó có thể cứu sống nó.

Ta dùng Xuân Phong Hóa Vũ hình thành sương mù, liên tục tẩm bổ rễ cây của nó, không quá ba ngày, nhất định Viêm Mộc có thể chuyển biến tốt đẹp, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục, nhất định cần phải chôn nó vào phụ cận núi lửa mới được.



“Bốp bốp bốp.

” Phía sau có tiếng vỗ tay vang lên đột ngột, Tần Thất Huyền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặt như quan ngọc, mắt như sao sớm vỗ tay đi tới, hắn ta mặc trường bào màu tím, thoạt nhìn có vài phần phong lưu phóng khoáng.


Ở bên trong tông môn, chỉ có đệ tử từ tinh anh trở lên mới không cần phải mặc trang phục của đệ tử bình thường, như vậy xem ra, có thể đoán rõ được thân phận của người tới.



“Gặp qua Vạn sư huynh.

” Mọi người nhao nhao hành lễ với Vạn Hòa.


Tần Thất Huyền âm thầm vận chuyển linh khí, dự định khi nào thấy tình thế không ổn thì sẽ vận dụng Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ để thoát thân —— ở trong tông môn này, đệ tử tinh anh có địa vị khá cao, có thể dễ dàng hóa thành chúa tể nắm trong tay sinh tử của một đệ tử tạp dịch.


Tức là, dù cho Vạn Hòa có đánh chết nàng ở ngay trước mặt mọi người thì hắn ta cũng sẽ không bị trừng phạt nặng nề bao nhiêu, nhiều nhất chỉ là bị trưởng lão phê bình bằng miệng mà thôi.


“Tu luyện pháp quyết linh thực không tồi, chiêu thức chỉ pháp ấy rất tuyệt.

” Ánh mắt Vạn Hòa rơi vào tay Tần Thất Huyền, vẻ mặt chân thành khen ngợi.



Vừa khen xong, Vạn Hòa liền nhíu mày, thần sắc không vui: "Không phải bảo ngươi tỉnh lại thì tới tìm ta ngay sao, sau này ngươi đi theo ta làm việc.

Sao, bọn họ không nói cho ngươi biết à? Chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong! "

Giây trước vẫn còn bày ra vẻ mặt ôn hòa, ngay giây sau sắc mặt đã trở nên u ám, mây đen giăng đầy, diễn viên kịch cũng chưa chắc đã lật mặt được nhanh bằng hắn ta.


Tần Thất Huyền chửi thầm, đồng thời cũng cảm giác được một nguồn uy áp khóa chặt vào người mình, giống như trên người nàng đang tròng lên một xiềng xích vô hình, siết chặt khiến cả người nàng căng thẳng, hô hấp không thông, linh khí quanh thân cũng khó có thể vận chuyển.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương