Có lẽ là do nàng vừa mới đột phá Ngưng Thần, khí tức của thần hồn còn chưa thể thu phóng tự nhiên, do đó mới khiến Đồ Bình An nhìn ra thần thức của nàng bất phàm, từ đó thay đổi chủ ý giết người đoạt bảo.

Vẫn là hơi sơ suất rồi.

Tần Thất Huyền tự xét lại bản thân, đồng thời cũng đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể giết chết Đồ Bình An trong cái Quỷ Vực này.

Nàng lén lút di chuyển ra sau lưng Đồ Bình An, vung một đạo Linh Khí Nhận về phía Đồ Bình An.

Lần trước, nàng cũng dùng Linh Khí Nhận để giết người.

Từ đó về sau, mỗi ngày nàng đều dành một canh giờ để luyện tập, có thể nói, ngoại trừ Xuân Phong Hóa Vũ, pháp quyết công kích cơ sở cao nhất mà nàng tu luyện được chính là Linh Khí Nhận này, chỉ là nàng chưa từng thi thiển pháp thuật này trước mặt người ngoài bao giờ, cho nên không người nào biết nàng đã tu luyện Linh Khí Nhận tới tầng thứ tư!


Linh Khí Nhận tầng bốn đủ để chém ra vết nứt trên mình thiếp giáp của Toản Sơn Giáp Thú, nhưng mà giờ này phút này, rơi xuống cổ Đồ Bình An lại chỉ để lại một tiếng giòn tan, ngay cả da cũng không thể cắt rách.

Tần Thất Huyền một kích không trúng lập tức ẩn nấp thân hình, Đồ Bình An lần nữa vồ hụt, trên mặt hắn ta đã tràn lan lệ khí, hắn ta sờ sờ cái cổ bị đánh trúng của mình, lành lạnh nói: “Chỉ một con sâu nhỏ mà còn dám cắn người!”

“Xem ra đây là một bộ công pháp có thể giúp ngươi ẩn nấp trong bóng tối.” Hắn ta dừng lại, hừ lạnh nói: “Vậy ta sẽ khiến ngươi không còn chỗ để ẩn thân!”

Nói dứt câu, không ngờ mưa máu trên không trung lại biến thành biển lửa văng ánh lửa ra tung tóe, thiêu đốt hắc ám thành trăm ngàn lỗ thủng.

Tần Thất Huyền bất động.

Quỷ ảnh mê tung bộ đã tới cảnh giới hoàn mỹ, bất kỳ khe hở nào nàng cũng có thể mượn dùng để ẩn thân, biển lửa tuy rộng, nhưng thủy chung vẫn có chỗ cho nàng đặt chân.

Chỉ là làm sao mới có thể giết chết Đồ Bình An, vĩnh viễn tiêu diệt mối họa này? Công kích thần thức, cái này thì nàng không biết nha.

Nàng đang đau khổ suy tư, thức hải rung động nhẹ nhàng.

Đang suy nghĩ đến nhập thần, âm thanh xì xì bên tai vẫn cứ tiếp tục, giống như tiếng muỗi hút máu kêu ong ong trong ban đêm khi ngủ khiến người ta phiền lòng.

Công kích thần thức của dơi Ám Dạ càng lúc càng suy yếu.


Tảng đá rơi xuống thức hải càng ngày càng ít, ảnh hưởng đối với nàng mà nói có thể xem nhẹ không đáng kể, nhưng mà từng vòng gợn sóng chậm rãi lay động kia, làm cho nàng phảng phất trở lại thạch động dưới lòng đất ở đỉnh Thanh Loan Phong, trong nháy mắt thức hải lại ngưng tụ mà thành.

Thần thức tựa như vô số cành cây kéo dài ra bốn phía, bắt được cảm xúc của sinh linh xung quanh, nghe rõ những lời nói mê ở sâu trong linh hồn chúng.

“Xì xì xì xì xì xì…”

Thanh âm ồn ào không rõ biến thành tiếng rên rỉ thống khổ của dơi Ám Dạ, máu tươi trong cơ thể nó ồ ồ chảy ra ngoài, hóa thành mưa máu, lại thiêu đốt thành biển lửa.

Oán khí trong U Minh Quỷ Vực, không chỉ bắt nguồn từ những sinh linh bị chúng nó bi thảm sát hại, mà còn có bản thân dơi Ám Dạ.

Nó là linh thú của Đồ Bình An.

Vậy mà Đồ Bình An lại dễ dàng vứt bỏ nó.

Cảm nhận được nỗi thống khổ và vẻ không cam lòng truyền ra từ thần thức của dơi Ám Dạ, trong đầu Tần Thất Huyền chợt nảy ra suy nghĩ: Bị linh thú khế ước cắn trả, là một cách chết rất hợp lý nha!


Tần Thất Huyền trực tiếp nói vào trong thức hải: “Ngươi đau lắm đúng không? Thân thể nghiền nát thành bùn, nguyên thần từng tấc thành tro…”

“Đồ Bình An không màng đến tình nghĩa chủ tớ, khinh ngươi, nhục ngươi, tra tấn ngươi, ngươi có muốn báo thù hay không?"

Tiếng xì xì đứt đoạn trong chớp mắt, mười lăm phút sau, tiếng kêu trở nên dồn dập bén nhọn.

Chẳng biết vì sao, Tần Thất Huyền vẫn có thể hiểu được ý tứ của nó.

Nó thi triển ra U Minh Quỷ Vực, thân thể hóa thành mảnh quỷ vực này, nguyên thần cũng sẽ sụp đổ vào lúc thân thể triệt để tiêu vong, đã không còn khả năng sống sót, hôm nay biết được có thể giết Đồ Bình An báo thù, tự nhiên là nó sẵn lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương