Lam Hoa Doanh thấy đầu óc của nàng ta trước sau vẫn không thông suốt, đành phải nhắc nhở: "Đồ Bình An chẳng qua chỉ là một đệ tử nội môn mà thôi, bị môn quy hạn chế, hắn ta sẽ không dám trắng trợn giết người trong tông môn đâu, vả lại lòng dạ hắn ta độc ác, chắc chắn sẽ không để cho người đệ tử tạp dịch kia chết quá nhẹ nhàng.
”
“Hắn ta sẽ cho người thay phiên tìm nàng ta luận bàn, mỗi ngày đánh cho nàng ta nửa chết nửa sống, sau khi tra tấn một thời gian, lại nghĩ biện pháp an bài cho nàng ta một nhiệm vụ ra ngoài không có cách nào từ chối.
”
Cổ Nhu a một tiếng, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm nói: "Ác vậy ư! Sư tỷ, tỷ giúp…”
Lam Hoa Doanh nhìn Cổ Nhu cuối cùng cũng kịp phản ứng, hạ quyết tâm từ chối thỉnh cầu của nàng ta, cũng lạnh lùng nói: "Chỉ cần muội thật lòng muốn cứu người đệ tử tạp dịch kia thì nhất định sẽ kịp.
”
Hai vai Cổ Nhu sụp xuống, cảm thấy áp lực trên người nặng như núi.
“Tần Thất Huyền có ân cứu mạng với ta, ta không thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng của mình bị tra tấn đến chết được!”
Nghĩ đến đây, Cổ Nhu thẳng lưng, đưa tay nắm chặt lò luyện đan trước mặt, "Sư tỷ, ta trở về luyện đan đây!"
Nhìn thấy ánh mắt Cổ Nhu dần dần kiên định, Lam Hoa Doanh vui mừng gật đầu, đang đợi khích lệ vài câu, bỗng chốc nàng ấy chợt đổi sắc, thầm than không tốt.
Ngay sau đó, Lam Hoa Doanh nhảy ra khỏi cửa phòng, thân thể nhẹ nhàng bay tới ngọn cây, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ra xa.
Bây giờ đang là giữa trưa, bầu trời quang đãng vạn dặm.
Nhưng ngoài cửa viện tạp dịch lại có một chỗ bị mây đen bao phủ, xa xa nhìn lại, giống như trong trời đất bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen nho nhỏ, cắn nuốt một góc ánh mặt trời.
“Dơi Ám Dạ của U Hồn Quỷ Vực.
” Dơi Ám Dạ của U Hồn Quỷ Vực cả đời chỉ có thể phóng thích một lần, một khi thi triển, ngay cả tu sĩ có cảnh giới cao hơn tu vi của bản thân cũng có thể bị vây giữ trong vòng mười lăm phút, vào thời khắc mấu chốt nó có tác dụng cứu mạng vô cùng to lớn.
Đồ Bình An có thể lọt vào mắt Vạn Hòa, cũng là bởi vì hắn ta có được một con linh dơi như vậy.
Nhưng giờ phút này, hắn ta lại dùng nó để vây giết đệ tử tạp dịch ngoại môn kia!
Tại sao chứ?
Đồ Bình An không phải là người lỗ mãng xúc động.
Vì sao hắn ta lại làm như thế? Vì báo thù cho đệ đệ mà tình nguyện vứt bỏ tiền đồ của mình? Tuyệt đối không thể nào, trong đó tất có điểm kỳ quặc.
…
Bóng tối đan thành một tấm lưới, bao phủ trên bầu trời tiểu viện của Tần Thất Huyền.
Thanh âm xèo xèo theo màng nhĩ chui vào đại não, lại xâm nhập thức hải.
Dơi Ám Dạ không hổ là hung thú hàng đầu bảng xếp hạng, trời sinh am hiểu công kích linh hồn, là ác mộng của tu sĩ cấp thấp.
Thức hải của Tần Thất Huyền có thể chống đỡ được một tiếng gầm của lão tổ, động đất cũng không thể khiến nó sụp đổ hoàn toàn, do đó tiếng xèo xèo giờ đây đối với nàng mà nói không khác gì một đứa trẻ con bướng bỉnh ném một hòn đá nhỏ vào trong hồ nước, chỉ như gãi ngứa mà thôi.
Nhưng nàng vẫn phải tỏ vẻ, nàng dùng hai tay ôm đầu, cố gắng muốn nặn ra biểu cảm thống khổ, kết quả dùng sức quá mạnh làm ảnh hưởng tới vết sẹo trên mặt, lần này quả thực là đau đến mức khiến nàng phải nhe răng nhếch miệng, nước mắt chảy ròng.
“Quả nhiên ngươi đã Ngưng Thần.
” Giọng nói âm u bất định của Đồ Bình An hòa lẫn với tiếng dơi hí, đặt trong hoàn cảnh tối tăm này thì càng lộ vẻ âm trầm.
Chỉ cần có thiên tài địa bảo, trong vòng thời gian nửa tháng thành công đột phá từ Luyện Khí kỳ lên Ngưng Thần kỳ cũng không có gì kỳ quái.
Thế nhưng, chỉ vừa mới Ngưng Thần, thức hải còn chưa ổn định, vậy mà khí tức tiết ra lại khiến cho một kẻ Ngưng Thần kỳ tầng ba như hắn ta cảm giác được uy áp nhàn nhạt, điều này chứng tỏ ——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook