Đồ Trọng An chết rất nhanh, không tới mười lăm phút đồng hồ mà chỗ hắn ta đứng đã không còn một mảnh vụn xương cốt nào cả.

Tần Thất Huyền nhớ thương túi trữ vật của hắn ta, nhưng không có cách nào lấy được.

Cái chết của hắn ta không đủ để dập tắt lửa giận của hung thú.

Vì thế, không ngờ rằng bầy hung thú nổi điên đó lại xông vào đánh nhau với bầy ong cánh vàng, phạm vi chiến đấu được mở rộng, dần dần hình thành thú triều quy mô nhỏ.

Mà người khởi xướng tất cả những chuyện này - Tần Thất Huyền đã lén lút trốn đi, ẩn sâu công lao và danh tiếng.


Ong cánh vàng chiến đấu hăng say, đến nỗi đàn ong nho nhỏ được phân đi vây quanh Cổ Nhu cũng bị gọi đi chi viện, Cổ Nhu may mắn sống sót, nàng ta nắm chặt miếng ngọc bội sắp vỡ vụn trong tay, cả người ngây ngốc: “Ta được cứu rồi sao?”

Đang ngây người thì một giọng nói từ phía sau vang lên: “Còn không chạy nhanh lên!”

Cổ Nhu quay đầu lại, chợt thấy Tần Thất Huyền ngồi xổm dưới một gốc cây đại thụ, mới nhìn qua thì thấy mặt mũi nàng có hơi đen, hòa làm một thể với bóng tối.

Một khi mở miệng thì để lộ hàm răng trắng lóe ánh sáng lạnh, sự tương phản quá rõ ràng, nhất thời làm cho Cổ Nhu sợ tới mức da đầu tê dại.

Cổ Nhu nơm nớp lo sợ hỏi: "Ngươi, ngươi là người hay quỷ?”

Tần Thất Huyền: "Ta có thể hộ tống ngươi quay về tông môn, giá là một viên Ngưng Thần đan.”

Cổ Nhu kịp thời phản ứng lại, vội vàng gật đầu, "Được!" Nàng ta bước nhanh tới bên cạnh Tần Thất Huyền, sau đó mới ngớ ra: “Ngưng Thần đan, chẳng lẽ ngươi đã là Luyện Khí cảnh đại viên mãn rồi?”

Tần Thất Huyền không phủ nhận.

Lúc này Cổ Nhu mới ý thức được đệ tử tạp dịch tầm thường này là một cao thủ ẩn hình.

Nàng ta khẩn trương hỏi dò: “Liệu chúng ta có thể sống sót quay lại được không?”


Tần Thất Huyền giơ tay chỉ chỉ, "Vị trí của chúng ta bây giờ nằm ở ngay rìa khe nứt, chỉ cần cẩn thận một chút thì không thành vấn đề." Nàng kéo tay Cổ Nhu, tiếp đó vận chuyển linh khí, sau đó tiếc nuối lắc đầu.

Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ không cho phép dẫn người theo, nếu không, nàng đã có thể kéo Cổ Nhu vào trong bóng tối, như vậy thì không cần phải lo lắng gì nữa.

Cũng may đợt thú triều lần này giống như một vòng xoáy lớn, cuốn tất cả các hung thú xung quanh vào trong, Tần Thất Huyền nhanh chóng dẫn Cổ Nhu bò ra khỏi khe nứt, lúc đi trên thảo nguyên cũng không gặp phải nguy hiểm gì, hai người rất nhanh đã chui ra khỏi Phượng Huyết Nguyên.

Trong quá trình di chuyển, Tần Thất Huyền còn hỏi thăm được bối cảnh của Đồ Trọng An.

Đại ca của Đồ Trọng An là đệ tử Ngự Thú Phong trong nội môn, tên là Đồ Bình An, tu vi Ngưng Thần kỳ tầng ba.

Đồ Bình An lại là thủ hạ của đệ tử tinh anh Vạn Hòa của Khí Phong, chuyện này có dính líu tới đệ tử tinh anh nên đâm ra có chút phiền phức.

Đệ tử tinh anh luôn được coi là đối tượng được chiếu cố trọng điểm trong tông môn, gần với đệ tử thân truyền, có thể gắn họ với hai chữ “thiên kiêu”.

Ở Tu chân giới, quan điểm được người đời công nhận rộng rãi nhất đó chính là cường giả vi tôn.


Đệ tử bình thường bị môn quy hạn chế, không được phép giết hại đồng môn, mà đệ tử tinh anh có địa vị cao vượt trội so với đệ tử bình thường, dù có đánh chết hay đả thương đệ tử bình thường, cùng lắm chỉ bị nhốt trong lao ngục đặc thù của tông môn mấy năm, rồi phạt thêm ít linh thạch là đã coi như xong việc.

Thân là đệ tử tạp dịch, Tần Thất Huyền bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nếu Đồ Bình An mời đệ tử tinh anh là Vạn Hòa ra tay, chắc đến 90% là nàng sẽ ngỏm.

“Tu vi của Vạn Hòa bây giờ có lẽ là Trúc Cơ.

Hắn ta mới 30 tuổi đã thành Trúc Cơ, cũng xem là người có danh tiếng trong đám đệ tử tinh anh.

Trong Linh Tiêu Môn của chúng ta có Thiên Kiêu Bảng, Vạn Hòa xếp hạng thứ bảy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương