Phi Nhân Loại Hoành Hành
Chương 5: Phương hướng sai lầm

Edit: Bae Jim.

***

Tóc cô xém vàng như dây sắt dính sát vào da đầu, khuôn mặt bị tàn phá y như tờ giấy cháy nát, ngũ quan méo mó xẹo xọ đến độ không thể tưởng tượng được, hoàn toàn không nhìn ra khuôn mặt ban đầu.

Nền gạch trắng cô đi qua đầy những vết máu trộn lẫn dịch mủ.

Đôi mắt trắng dã của nữ quỷ hưng phấn đảo lên đảo xuống, từ từ há miệng ra.

Chu Duẫn quay đầu phi như chạy nước rút 100m, Văn Vô Sinh ỷ vào ưu thế chân dài, Chu Duẫn chạy ba bước anh chỉ cần chạy hai bước, Chu Duẫn thấy anh chạy trốn mà vẫn còn nhàn nhã, thở hồng hộc nói: "Anh có thể chạy thì mau chạy trước đi!!"

Văn Vô Sinh: "Không sao tôi chờ cậu, chỉ cần chạy nhanh hơn cậu là được."

Chu Duẫn: "..."

Bởi vì chờ Chu Duẫn, hai người nhanh chóng tụt lại sau Tôn Trừng, nữ quỷ không thấy tăm hơi đâu nhưng vết dịch mủ trên nền gạch lại càng ngày càng gần, cơ hồ ở ngay dưới chân Chu Duẫn.

Tôn Trừng phía trước nhác thấy điều này thì hơi thả lỏng, tốc độ chạy chậm lại.

Có người chết thì nữ quỷ khẳng định tạm thời thu tay, cô ta không có khả năng giết sạch toàn bộ bọn họ một lúc được.

Đến lúc đó hắn ta còn có thể quay lại kiểm tra manh mối.

Phía sau lưng bỗng dưng truyền đến một luồng khí lạnh, Chu Duẫn thầm nghĩ tạm biệt cuộc đời, cánh tay bỗng nhiên bị bắt lấy, phản ứng đầu tiên của cậu là quỷ tới, đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu đau nhưng cảnh vật hai bên lại bắt đầu lùi lại cấp tốc.

Chu Duẫn khiếp sợ nghiêng đầu, hóa ra là Văn Vô Sinh túm cậu chạy.

Cậu lúc này mới phát hiện ông chủ cậu thật sự chân dài kinh người, tỉ lệ cơ thể ba bảy, vai rộng eo hẹp, đường nét săn chắc tuyệt đẹp, sức bật hoàn mỹ, luận dáng người luận tốc độ chạy hoàn toàn không thua kém Tôn Trừng.

Lực túm cổ tay cậu không lớn không nhỏ, không đến mức làm cậu theo quán tính lảo đảo về trước nhưng tuyệt đối có thể giúp cậu hồi lại 50% sức lực, Chu Duẫn trước nay chưa từng chạy nhanh như vậy, cảm giác cảnh vật xung quanh lướt qua vèo vèo.

Chu Duẫn rất nhanh phát hiện ra ông chủ cậu vậy mà kéo theo con chồng trước là cậu... đuổi kịp Tôn Trừng đến từ Linh giáo.

Âm thanh tí tách tí tách của dịch mủ chảy xuống mặt đất lại nhanh chóng tới gần, lực chú ý của Chu Duẫn nháy mắt dời đi, vội la lên: "Làm sao bây giờ?"

Văn Vô Sinh cao giọng nói: "Không cần hoảng, anh Tôn tốt nghiệp Linh giáo, nhất định có thể đánh lại!"

Tôn Trừng đang ở bên trái bọn họ nghe vậy bước chân rõ ràng chậm hơn mấy nhịp.

Chỉ trong vài giây này, Văn Vô Sinh cùng Chu Duẫn thuận lợi vượt qua Tôn Trừng, chạy lên trên cầu thang trước một bước, trốn khỏi tầng hầm.

"Ông chủ, anh vẫn còn là người sao? Vì sao chạy nhanh thế được?" Chu Duẫn ngồi ở bậc thang cửa bệnh viện thở hổn hển.

Cậu nhất thời vẫn khó mà tin được, người kia chính là Tôn Trừng Linh Giáo đó.

Cậu hiện tại vô cùng hoài nghi, nếu không phải nhân nhượng cậu thì Văn Vô Sinh trực tiếp chạy 4 km đến bệnh viện còn nhanh hơn khối chạy xe điện.

"Bị quỷ đuổi nhiều rồi." Văn Vô Sinh nói.

"..." Chu Duẫn ngẫm lại cũng đúng, mình có thể chạy nhanh hơn nhiều người bình thường chính là vì luôn bị quỷ đuổi, số lần Văn Vô Sinh chạm mặt quỷ khẳng định nhiều hơn cậu.

"Người của Linh giáo mà thế kia?" Chu Duẫn trêu chọc, "Ông chủ này, với cái tốc độ chạy trốn của anh, tới Linh giáo nói không chừng có thể giành hạng nhất ấy chứ."

Văn Vô Sinh thụ sủng nhược kinh: "Thật sao?"

Chu Duẫn vừa muốn nói gì đó nhưng đối diện với khuôn mặt bất biến của Văn Vô Sinh lại cảm thấy chẳng mấy dễ chịu.

Ngày thường ông chủ cậu quá Phật hệ làm cậu luôn xem nhẹ ưu điểm trên người anh, thật ra luận diện mạo cùng dáng người, ông chủ cậu không thua gì mấy nam minh tinh hạng nhất chạm tay là bỏng, thậm chí còn có khí chất đặc biệt hấp dẫn không thể tả, nếu chăm chút lên tuyệt đối là sát thủ tình trường.

Đương nhiên cái tiền đề này khó mà thành, cậu quen ông chủ hơn nửa năm, anh không hề có dáng vẻ người bình thường được quá một ngày.

Về sau phải để vợ ông chủ trị mới được.

Chỉ chốc lát sau Tôn Trừng đi ra, trên người dầm dề máu tươi.

Chu Duẫn còn tưởng hắn ta bị quỷ đả thương thành như vậy, Văn Vô Sinh nhìn kỹ vết máu bắn tứ tung trên người Tôn Trừng còn có nửa dấu tay máu hẳn là do người giãy giụa để lại, hơi nhíu mi: "Ai chết?"

Tôn Trừng cởi áo ngoài dính máu, nói: "Thủ lĩnh bị quỷ giết, hắn tới sau, vừa lúc tới tầng hầm, kết quả đụng phải quỷ."

"Vậy vận khí hắn cũng thật xui xẻo." Văn Vô Sinh nhìn Tôn Trừng, bình tĩnh nói.

Viễn trình từ bệnh viện chạy ra, lòng còn sợ hãi nói: "Trò chơi này cũng quá khủng bố, trông như thật luôn! Bạn tôi nhoàng một phát đã chết rồi!"

Người bạn đã chết của hắn bước xuống tầng hầm được một bước, hắn mới xuống cầu thang đã nghe thấy tiếng hét tê tâm liệt phế của bạn mình, nghe thôi đã thấy da đầu tê dại, hắn lập tức bỏ chủ ý không đi xuống nữa, trực tiếp theo đường cũ đi lên đây.

Vừa lên thì nghe được âm thanh trò chơi nhắc nhở bạn hắn tử vong.

Văn Vô Sinh thấp giọng nói với Chu Duẫn: "Cậu cách Tôn Trừng xa một chút."

Chu Duẫn sửng sốt: "Làm sao vậy?"

Cậu quét mắt nhìn dấu tay máu trên người Tôn Trừng, hậu tri hậu giác mới hoảng sợ nói: "Hắn ta đẩy người ra đút cho quỷ?"

Cậu càng nghĩ càng cảm thấy là thật, đối với Tôn Trừng mà nói, chế phục một người thủ lĩnh tay trói gà không chặt rồi ném hắn cho quỷ còn dễ hơn là tự mình trốn thoát khỏi tay quỷ.

Chu Duẫn cắn răng, siết chặt nắm tay.

Viễn trình xấu hổ nói: "Tôi tới chậm rồi, chuyện của Uông Đình sao rồi, quỷ trông như thế nào, có thể chia sẻ một ít với tôi không?"

Chu Duẫn đang định nói, Tôn Trừng đã nhíu mày: "Uông Đình đã chết, quỷ chưa thấy được, nhưng khi nó tới gần thì trên mặt đất có vết dịch mủ rất rõ ràng."



Chu Duẫn ngây ngẩn cả người, ngay cả Văn Vô Sinh cũng hơi kinh ngạc.

Tôn Trừng không nhìn thấy quỷ, nhưng đó là tình huống ở thế giới hiện thực, hắn ta không thể nào không nhìn thấy quỷ ở game kinh dị, đặc biệt là khi cả Chu Duẫn lẫn anh đều có thể nhìn thấy. Một trò chơi không có khả năng đối xử phân biệt với người chơi như vậy.

Chu Duẫn thì thầm buồn bực: "Hắn nói dối sao? Hắn không cần phải như vậy."

Họ là một đội, quan hệ hợp tác còn lớn hơn quan hệ cạnh tranh.

Văn Vô Sinh uể oải chùng chân ngồi bệt xuống đất, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng xương người trên cổ tay, sau một lúc lâu mới thầm thở dài một hơi.

Ông già kia đúng là miệng quạ đen, trò chơi này nháo quỷ.

Anh và Chu Duẫn có thể thấy quỷ ở hiện thực, nhưng nơi này không phải hiện thực, anh chỉ là một người chơi.

Viễn trình nghe Tôn Trừng nói xong liền suy đoán: "Con quỷ kia hẳn chính là Uông Đình rồi? Chúng ta hiện tại phải làm sao?"

Tôn Trừng lắc đầu: "Tuyệt đối không phải Uông Đình, trên mặt đất là dịch mủ, tôi vừa kiểm tra rồi, có thể là do bỏng tạo thành, Uông Đình dùng thuốc ngủ tự tử, thi thể được bảo quản hoàn hảo, không có bất luận vết bỏng nào."

"Bỏng?" Viễn trình nhớ ra cái kết của bộ phim ma lúc trước, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, bạn hắn vừa mới chết thảm, hắn có chút sợ hãi, "Có phải là nữ chính bị lửa lớn thiêu chết hóa thành quỷ chạy ra từ trong phim không...?"

Hắn nói: "Điều này rất hợp lý, ngay cả Uông Đình tự sát cũng có thể giải thích là do nữ quỷ làm, vả lại trong đoạn kết của <Hai Cái Tôi>, nữ quỷ trông giống hệt nữ chính giết chết nữ chính, trở thành người hoàn hoàn thay thế nữ chính, còn kết hôn với bạn trai nữ chính, vậy áp dụng ra hiện thực, nữ chính bộ phim đầu tiên chính là Uông Đình diễn, nữ chính sau khi chết trong phim hóa thành quỷ đi vào hiện thực, giết chết Uông Đình giống cô ta như đúc, hệt như trong phim."

Tôn Trừng gật đầu, sau lại khẽ nhíu mày, hắn ta đích xác cũng nghĩ như vậy, chỉ là dường như có chỗ nào đó không thích hợp lắm.

...

"Ông chủ, tôi cảm thấy lời viễn trình nói không đúng." Chu Duẫn theo sau Văn Vô Sinh đi tới ven đường, vừa đi vừa nói chuyện.

"Đúng vậy," Văn Vô Sinh phun ra một vòng khói, lúc trước anh hiển nhiên suy nghĩ chuyện khác, nghe Chu Duẫn gọi anh mới lấy lại tinh thần, "Chơi hơi nghiêm túc."

"Làm sao vậy?"

Văn Vô Sinh thở dài: "Không muốn giải thích ở chỗ này liền chơi nghiêm túc."

Chu Duẫn trừng lớn hai mắt: "Trò chơi này không thích hợp?"

Cậu không giống người khác, từ nhỏ đến lớn gặp được quá nhiều chuyện tà môn, cậu biết trên đời này có quỷ, không cần tin hay không, bởi vì đây là sự thật, không liên quan đến việc cậu tin hay không.

Ngay cả cuộc sống cũng đầy rẫy ma quỷ thì một trò chơi có chỗ quỷ dị cũng không phải chuyện khó tiếp thu.

Chu Duẫn có chút căng thẳng.

"Ai, sống thôi cũng khó nữa." Văn Vô Sinh cảm thán.

"..." Chu Duẫn nháy mắt hết khẩn trương, thậm chí còn lóe lên một tia sáng, "Tôi biết hắn nói không đúng chỗ nào rồi!"

"Chỗ nào?" Văn Vô Sinh cưỡi lên con xe điện trước đó.

Chu Duẫn hưng phấn nói: "Nếu là tái hiện tất cả từ bộ phim, vậy hẳn là nữ quỷ giết chết Uông Đình rồi hoàn toàn biến thành Uông Đình, sống cuộc sống hạnh phúc của Uông Đình, mà không phải như hiện tại, Uông Đình chết, nữ quỷ vẫn là quỷ, cốt lõi của cái kết cục trong bộ phim kia kỳ thật là 'thay thế phát sinh biến chất', nhưng hiện tại không có thay thế, cũng không có biến chất, chỉ đơn thuần là nữ quỷ giết chết Uông Đình."

"Còn gì nữa?" Văn Vô Sinh hướng dẫn từng bước.

Chu Duẫn mờ mịt nói: "Còn có cái gì?"

"Ngoan, đừng bị người khác lừa, chúng ta đổi cách nghĩ khác," Văn Vô Sinh nhàn nhạt nói, "Nếu nữ quỷ không phải chui ra từ bộ phim?"

"Vậy cô ta từ đâu ra?!" Chu Duẫn khó hiểu.

Cậu thấy được diện mạo của nữ quỷ kia, nữ quỷ tuy rằng bị thiêu đến mức không thể nhận ra, nhưng xét chiều cao hình thể cũng rất giống Uông Đình đã chết, nếu không bị hủy dung, cô ta hơn phân nửa là giống y đúc Uông Đình.

Văn Vô Sinh nói: "Thi hộ."

Chu Duẫn bị hai chữ này làm cho sửng sốt, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, cậu quên mất điểm cốt truyện này, cậu không hiểu sao nữ quỷ lại có thù hận với người chơi, bọn họ có điểm gì giống với nữ minh tinh Uông Đình đã chết.

Tim Chu Duẫn đập nhanh trong chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Văn Vô Sinh: "Thế thân?!"

Văn Vô Sinh cười, vỗ vỗ ghế sau xe: "Lên đi."

Văn Vô Sinh lái xe tới phòng làm việc của Uông Đình, vốn dĩ cho rằng phải tốn nhiều sức mới có thể trà trộn vào, không ngờ rằng chỉ vài phút sau khi bọn họ giải thích ý đồ đến đây, người đại diện của Uông Đình đã tự mình ra cửa nghênh đón bọn họ.

Hai người được mời vào trong nhà. Đồng hồ treo tường đã chỉ bốn giờ sáng.

Người đại diện của Uông Đình hai mắt thâm quầng, hiển nhiên là thức trắng một đêm.

Cô ta là kiểu phụ nữ tinh anh đô thị, toàn thân lộ ra vẻ tự tin thong dong của tầng lớp trung lưu, hiện giờ vẻ mặt lại suy sụp, cả người tản ra tử khí.

Đèn lớn nhỏ trong nhà đều bật sáng như ban ngày, trên thực tế Văn Vô Sinh bọn họ vừa mới tới, trong phòng làm việc to như vậy mỗi góc đều mở đèn, nhân viên công tác cũng đều có biểu cảm kỳ lạ.

Trong nhà thoang thoảng mùi cháy khét, Văn Vô Sinh theo mùi liếc mắt tới cánh cửa ban công đóng chặt phía sau, sau tấm rèm lộ ra một góc thau đồng.

Chu Duẫn hiển nhiên cũng nhìn thấy.

Người đại diện lúng túng nói: "Thật không dám giấu giếm, tôi vừa mới đốt tiền giấy, cho nên hơi có mùi."

"Cho Uông Đình?" Chu Duẫn nói.

Như bị chọc trúng tử huyệt, người đại diện lập tức trầm mặc, qua một hồi lâu mới miễn cưỡng trấn định nói: "Tôi vừa nghe các cậu nói thấy con quỷ đó ở nhà xác."

"Đúng vậy." Văn Vô Sinh đáp.

"Thật ra hôm nay chúng tôi đều nhìn thấy." Người đại diện nói.

"Ở bệnh viện?" Chu Duẫn hỏi.



"Không..." Người đại diện che mặt, khàn giọng, "Ở chỗ này."

Chu Duẫn cả kinh, tức khắc cảm thấy chung quanh không an toàn.

Người đại diện nói: "Cô ta giết chết một nghệ sĩ mới ký hợp đồng trong phòng làm việc, ngay sau khi Uông Đình chết không bao lâu, tin tức còn chưa nói ra ngoài, chúng tôi cũng không biết làm sao."

Một trận đập cửa rầm rầm bỗng dưng truyền đến, người đại diện khiếp sợ, co quắp trên sô pha.

"Chị Trương, mời được cao tăng tới rồi." Nhân viên công tác nói.

Hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi. Người đại diện nặng nề thở ra một hơi: "Tôi đến ngay đây! Cậu tiếp đón người ta trước đi!"

Cô ta như được tiếp thêm sức lực, lập tức tỉnh táo lại: "Tôi sẽ nói ngắn gọn, tôi mới nhận được điện thoại, một nam nghệ sĩ và một nghệ sĩ mới ở công ty giải trí Thịnh Minh cũng vừa chết, thi thể có vết dịch mủ."

Chu Duẫn không ngờ dưới tình huống bọn họ hoàn toàn không hay biết vậy mà đã lặng lẽ chết nhiều người như vậy, nếu cứ tiếp tục đi sai hướng, có lẽ đến chết bọn họ cũng không rõ vì sao mình bị nữ quỷ giết.

"Rốt cuộc là sao?" Văn Vô Sinh nói.

Người đại diện nghiêm túc nói: "Nói thật tôi cũng không biết cô ta còn tiếp tục giết bao nhiêu người, tôi thừa nhận tôi đã từng vì tiền vì danh lợi mà làm không ít chuyện trái lương tâm, nhưng hiện tại tánh mạng quan trọng, những cái đó đều là vật ngoài thân, tôi cũng không sợ ảnh hưởng, nói cho các cậu chỉ là vì tích công đức, các cậu có thể trốn thì mau trốn đi."

"Nữ quỷ kia lúc trước là thế thân độc quyền của Uông Đình."

Chu Duẫn lập tức nhìn về phía Văn Vô Sinh. Đúng là thật!!

Người đại diện nói: "Cô ta ngoài ý muốn bị thiêu chết khi đang quay <Hai Cái Tôi>."

"Cô ta thực sự trông rất giống Uông Đình, người trong công ty chúng tôi nếu không nhìn kỹ thì cũng không thể phân biệt được, nhưng hai người biết đấy, một bộ phận minh tinh nổi tiếng là phải dựa vào may mắn, nếu không cũng sẽ không có đồng nhân bất đồng mệnh như vừa nói, cô ta đóng phim vẫn luôn không có danh tiếng, sau này nghe người ta nói mình giống Uông Đình, dứt khoát tới làm thế thân của Uông Đình, dù sao tiền cũng nhiều, còn có thể tích cóp chút danh tiếng, nói không chừng ngày nào đó vận khí tốt là có thể xoay người..."

Người đại diện hổ thẹn: "Tính tình Uông Đình thật ra rất xấu, kỹ thuật diễn cũng không có, người xem Uông Đình diễn, kỳ thật đều là thế thân diễn, chẳng qua cuối cùng..."

Cô đỏ mặt mở miệng, những việc này thật sự không được lộ ra ánh sáng.

"Hiểu rồi." Văn Vô Sinh nói.

Người đại diện tiếp tục nói: "Đạo diễn phim trường luôn khen ngợi thế thân, rất thưởng thức cô ta còn muốn cho cô ta cơ hội, Uông Đình... sẽ ngấm ngầm làm rối tung mọi thứ, chính là không muốn để cô ấy hồng, một là sợ cô ta thay thế mình, hai là do đã quen dùng người khác, không muốn người khác vùng lên, chỉ hy vọng cô ta sẽ luôn chìm nghỉm làm thế thân cho minh."

Chu Duẫn nghe được thì phẫn nộ: "Thế cô ta không thể nghỉ việc thế thân sao?"

"Uông Đình hình như có nhược điểm của cô ta, cũng không biết như thế nào lấy được, dù sao cô gái kia rất yếu đuối, luôn nén giận, cũng không dám tố cáo, có lẽ không đủ khả năng tài chính, cũng không tin pháp luật, tôi luôn biết, chỉ là... tôi cũng thờ ơ lạnh nhạt." Người đại diện hối hận sâu sắc. ngôn tình tổng tài

"Bộ phim ma <Hai Cái Tôi> này, thật ra nữ chính cùng nữ quỷ cơ bản đều là thế thân diễn, mấy ngày trước diễn cảnh cháy cuối cùng của <Hai Cái Tôi>, bởi vì sơ sót của tổ đạo cụ, cô ta bị nổ chết, bộ phim còn chưa tuyên truyền chưa chiếu đã gặp sự việc này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt, cho nên chúng tôi liền dùng tiền để giải quyết riêng với người nhà cô ta, tin tức mới không bị truyền ra."

Văn Vô Sinh hỏi: "Giải quyết riêng?"

Người đại diện càng thêm hổ thẹn: "Thực xin lỗi, nói đúng hơn là uy hiếp, vừa đấm vừa xoa, chúng tôi cũng hết cách, cô ta chết là sự thật, chúng tôi không thể không xử lý, thay Uông Đình giải quyết vấn đề là công việc của tôi, tôi biết trên đạo đức là sai, thậm chí trên pháp luật cũng không hợp pháp, nhưng ngoài làm như vậy tôi không có biện pháp khác, tôi không thể nhìn Uông Đình thân bại danh liệt được, tôi không thể mất đi công việc này, tôi còn có người nhà phải nuôi, khoản vay mua nhà phải nộp, các cậu còn nhỏ không hiểu đâu, tôi có rất nhiều áp lực..."

Chu Duẫn ớn lạnh trong lòng, một người sống sờ sờ như vậy lại lặng lẽ rời khỏi nhân thế, ngay cả tiếng bọt nước cũng không có.

Cô ấy rõ ràng có cơ hội trở thành nữ minh tinh giống như Uông Đình nhưng lại biến thành một khối thi thể cháy đen, mà Uông Đình vậy mà không hề hối cải, trong video phỏng vấn ngày hôm qua vẫn còn có thể làm nũng bán manh kêu gọi fans đi xem <Hai Cái Tôi>. Cô ta thật sự đáng khinh.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi," Người đại diện mất khống chế bật khóc, "Vốn dĩ lần diễn kia bị nổ chết phải là Uông Đình mới đúng."

Không biết cô ta đang nói với Văn Vô Sinh cùng Chu Duẫn hay là với thế thân đã chết kia.

Văn Vô Sinh bình tĩnh hỏi: "Nghệ sĩ mới và nam nghệ sĩ vừa chết kia đều đã bắt nạt cô ấy sao?"

Người đại diện gật đầu: "Tên nghệ sĩ mới từng cười nhạo cô ta chỉ là một đứa thế thân, về phần nam nghệ sĩ kia... Tôi nhớ rõ hắn dường như thích Uông Đình nhưng không theo đuổi được, cho nên mới quay đầu tìm tới thế thân của Uông Đình... Có thành công không thì tôi không biết."

Cô ta thần sắc ảm đạm: "Bọn họ đều đã chết, cho nên tôi cảm thấy cô ta sớm hay muộn cũng tới giết tôi."

...

Từ văn phòng người đại diện đi ra, Chu Duẫn lẩm bẩm: "Chẳng trách cô ấy có thù hận với chúng ta."

Thế thân, thay người làm áo cưới. Nữ quỷ muốn giết người, đối tượng chủ yếu là người từng bắt nạt cô khi sinh thời, một bộ phận khác là có chọn lọc.

Mà bọn họ có ý muốn không làm mà hưởng, lừa đời lấy tiếng, giẫm đạp thành quả nỗ lực của người khác, là những người đức không xứng vị.

Nhân vật dùng tiền tìm người thi hộ, xét về quan hệ thị trường thì tính là đôi bên cùng có lợi, nhưng xét về quy tắc thi cử và công bằng thì tính là một loại phạm quy ăn sâu bén rễ.

Bọn họ là sâu mọt trong xã hội, tương lai tất sẽ trở thành nguồn cơn gây đau khổ cho người khác, là một bông tuyết có thể gây ra tuyết lở.

Có lẽ là câu chuyện quá mức chân thật, Chu Duẫn nhất thời có chút thổn thức thay nữ quỷ, ngẫm lại, cậu vậy mà còn cảm thấy nữ quỷ đáng thương.

Cô ấy không làm gì sai nhưng giờ không còn gì cả.

"Ông chủ, chúng ta làm gì bây giờ?"

Văn Vô Sinh không đáp, Chu Duẫn lại hô một tiếng mới phát hiện ông chủ cậu đứng im không nhúc nhích.

"Làm sao vậy?" Chu Duẫn quay đầu lại.

Văn Vô Sinh đứng ở bên ngoài văn phòng người đại diện, dường như đang suy nghĩ, sau một lúc lâu có vẻ khó hiểu hỏi: "Cậu cảm thấy luận về giá trị thù hận thì người đại diện hay là cái tên nghệ sĩ mới từng cười nhạo cô ấy cao hơn?"

"Chắc chắn là người đại diện rồi, cô ta hiện tại nói nghe thì tốt nhưng ai biết trước kia làm bao nhiêu việc quá mức, mức độ sám hối liên quan hệ trực tiếp với mức độ sai lầm, bởi vì chột dạ đó."

Văn Vô Sinh lẩm bẩm: "Vậy tại sao cô ta còn sống?"

"Ông chủ, ý anh là gì gì?" Chu Duẫn kinh ngạc.

"Nữ quỷ giết chết nghệ sĩ mới, thậm chí giết chết một học sinh chỉ phạm sai lầm cỏn con không bằng những người khác, vậy tại sao không giết cô ta?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương