Phi Ngươi Không Thể - Lai Bình Quáng Tuyền Thủy
-
Chương 7: Ném đi sao? Ném
Nàng nhẹ nhàng mà đẩy mặt nạ dần dần lên phía trên, cằm và miệng nàng đã thấy qua rồi, lại nâng lên một chút, oa, cái mũi thật cao, lại cao lên một chút, đôi mắt nhắm lại giống như viên tiểu hạch đào!
Lại cao một chút!
Toàn bộ mặt nạ đều bị nàng xốc lên.
Tiểu Nguyệt mừng như điên, nam nhân này, nhìn tuổi còn chưa vượt qua mười tám, thật tuấn tiếu.
Nàng đây chính là đại tỷ chiếm tiện nghi của tiểu đệ đệ!
Như vậy hiện tại lại có một vấn đề, làm thế nào để nàng bất động thanh sắc mà đem cái mặt nạ đeo trở về?
Thật tốt, vấn đề được giải quyết, nàng không cần cũng không có cơ hội đeo trở về.
Bởi vì nam tử một khắc trước còn đang ôn nhu ngủ say, hắn vừa mở mắt liền biến thành một tòa băng sơn có thể đông chết người.
Tiểu Nguyệt bị hai mắt băng hàn của hắn làm cho đóng đinh tại chỗ.
"Ngươi đang cười cái gì?" Thiếu niên duỗi đầu về phía trước tới gần nàng, thanh âm lạnh lẽo.
Thật đáng sợ...
Tiểu Nguyệt không dám lộn xộn, dưới mắt hắn có một mảnh thâm đen, cũng không biết là do thường xuyên mất ngủ hay là có bệnh gì, làm sát khí của hắn càng mang theo một tia âm trầm.
"Ngươi vừa rồi cố ý câu dẫn ta là muốn nhìn ta trông như thế nào sao?" Hắn đè thấp giọng nói, hỏi nàng.
Tiểu Nguyệt nhanh chóng lắc đầu, "Ta là đột nhiên... Rất xin lỗi, rất xin lỗi, ta về sau cũng không dám nữa."
Khóe miệng tái nhợt của hắn đột nhiên nâng lên một cái độ cung, Tiểu Nguyệt tạm thời tính đó là tươi cười, nàng cười nói lấy lòng, "Về sau ta sẽ ngoan ngoãn, thật đó, ta sai rồi, ngươi làm ơn tha thứ cho ta."
Ngay sau đó, Tiểu Nguyệt cũng không thấy rõ động tác của hắn như thế nào, chủy thủ của hắn đã dựa vào trên cổ nàng, ánh mắt hắn nhìn nàng giống như đang nhìn một người chết, chủy thủ chậm rãi bị đẩy về phía trước, lưỡi dao xẹt qua cổ nàng, rất sắc bén, rất nhanh gọn, nàng cũng chưa cảm thấy chút cảm giác đau đớn liền cảm giác máu chảy xuống đầy người, nàng không mặc quần áo, dòng máu liền lưu loát chảy tới trên ngực nàng, tạo thành dòng suối nho nhỏ giữa hai bầu ngực.
Nàng sẽ chết sao?
Quần áo nàng cũng chưa mặc, có lẽ hắn cũng không có hứng thú mặc quần áo cho nàng, nàng liền phải trần trụi như vậy chết đi sao? Nàng biết đời này nàng sống được cũng không có tôn nghiêm gì, cũng biết nàng chính là cái tiện nhân, chính là lõa thể như vậy, cũng quá xấu hổ.
"Cầu xin ngươi." Tiểu Nguyệt nghe thấy thanh âm khô cằn của chính mình.
Nam nhân nghiêng nghiêng đầu, nàng hiểu ý hắn bảo nàng tiếp tục.
Tiểu Nguyệt cảm giác máu rơi xuống trên đùi, một cỗ mùi rỉ sắt chui vào mũi của nàng, nàng nghĩ, hóa ra trên người hắn không phải mùi rỉ sắt, mà là mùi của máu.
"Ta muốn, mặc một bộ quần áo, mặc xong, ngươi lại tiếp tục cắt đi."
Biểu tỉnh của hắn cứng đờ, lại rũ mắt nhìn thân mình của nàng, da thịt trắng bóng cùng với màu của máu.
Trước đó thân mình này còn lấy lòng hắn, lập tức liền phải biến thành một khối thi thể phơi thây nơi hoang dã.
Ánh mắt hắn lộ ra điểm tiếc nuối, nhưng cũng chỉ là tiếc nuối mà thôi.
Chủy thủ của hắn dịch ra, cổ Tiểu Nguyệt vô cùng đau đớn, nàng sợ chính mình vừa động đậy sẽ làm vết cắt bị rách ra lớn hơn, còn chưa có mặc đồ xong liền đã chết, cho nên nàng sờ soạng được quần áo vô cùng chậm chạp, một kiện lại một kiện, mặc vào vô cùng nghiêm túc, giống như nhập liệm cho chính mình.
"Phanh phanh phanh." Một trận tiếng gõ cửa dồn dập, "Lão Bát, làm sao vậy? Ta ngửi được mùi máu."
Nam nhân giương giọng đáp: "Không cẩn thận lộng bị thương một kỹ nữ mà thôi."
"Không có việc gì là được." Ngoài cửa lại không có tiếng vang.
Tiểu Nguyệt đã mặc xong rồi, nàng ngồi thật sự nghiêm chỉnh, miệng vết thương còn đang chảy máu vô cùng nhiều.
Vũ khí của hắn là làm từ tài chất đặc thù, cắt ra miệng vết thương không dễ dàng khép lại được.
Nàng nhìn hắn, vô cùng bình tĩnh, tựa như lúc trước hắn đột ngột đưa nàng đi, tựa như hắn không có bất cứ lời giải thích nào liền muốn lộng nàng, tựa như bất kỳ thời điểm nào, bất kỳ sự tình gì, nàng đều có thể bình tĩnh mà tiếp thu, không có oán giận, không có không cam lòng, chỉ có nhẫn nại và hòa thuận.
Lúc trước khi hắn mang nàng về, nữ nhân bên ngoài tất nhiên muốn kiểm nghiệm một phen, thân thế nàng không có vấn đề gì, chỉ là một cô nương bình thường ở nông gia, từ nhỏ bị đánh chửi, lớn lên chút liền bị bán cho lão gia có tiền làm thiếp, không phản kháng không oán hận, một nữ nhân rất nghe lời.
Một thôn cô bình thường đến không thể bình thường hơn.
Chính là khi nàng nhìn thẳng vào hắn như vậy, lẳng lặng chờ đợi một thời khắc cuối cùng, hắn lại cảm thấy nàng cũng không bình thường.
Bình thường... Không phải là xin tha sao, xin tha, à, vừa rồi nàng cũng xin tha, vậy cũng không có gì đặc biệt.
Không có lý do gì không giết nàng.
Chủy thủ của hắn nhẹ nhàng để ở trên ngực nàng, chậm rãi đẩy vào trong.
Nếu có, vậy cũng là loại bình tĩnh đối mặt với khốn cảnh này của nàng, cực kỳ giống hắn đi.
"Bát gia, đừng chậm trễ thời gian." Lão mụ tử ngoài cửa thúc giục nói.
Tay nam nhân dừng lại, rút thủy chủ ra khỏi ngực nàng, hắn cư nhiên chơi đến đã quên thời gian! Nhìn nữ nhân ngã xuống, hừ một tiếng, ngươi là đáng chết, ai bảo ngươi luôn làm ta làm hỏng việc.
Đau quá. Tiểu Nguyệt cảm thấy đau quá, tầm nhìn của nàng càng ngày càng mơ hồ.
Phảng phất nghe được lão mụ tử hỏi hắn, "Ném đi sao?"
Hắn vội vàng thay quần áo, nói, "Ném."
Lại cao một chút!
Toàn bộ mặt nạ đều bị nàng xốc lên.
Tiểu Nguyệt mừng như điên, nam nhân này, nhìn tuổi còn chưa vượt qua mười tám, thật tuấn tiếu.
Nàng đây chính là đại tỷ chiếm tiện nghi của tiểu đệ đệ!
Như vậy hiện tại lại có một vấn đề, làm thế nào để nàng bất động thanh sắc mà đem cái mặt nạ đeo trở về?
Thật tốt, vấn đề được giải quyết, nàng không cần cũng không có cơ hội đeo trở về.
Bởi vì nam tử một khắc trước còn đang ôn nhu ngủ say, hắn vừa mở mắt liền biến thành một tòa băng sơn có thể đông chết người.
Tiểu Nguyệt bị hai mắt băng hàn của hắn làm cho đóng đinh tại chỗ.
"Ngươi đang cười cái gì?" Thiếu niên duỗi đầu về phía trước tới gần nàng, thanh âm lạnh lẽo.
Thật đáng sợ...
Tiểu Nguyệt không dám lộn xộn, dưới mắt hắn có một mảnh thâm đen, cũng không biết là do thường xuyên mất ngủ hay là có bệnh gì, làm sát khí của hắn càng mang theo một tia âm trầm.
"Ngươi vừa rồi cố ý câu dẫn ta là muốn nhìn ta trông như thế nào sao?" Hắn đè thấp giọng nói, hỏi nàng.
Tiểu Nguyệt nhanh chóng lắc đầu, "Ta là đột nhiên... Rất xin lỗi, rất xin lỗi, ta về sau cũng không dám nữa."
Khóe miệng tái nhợt của hắn đột nhiên nâng lên một cái độ cung, Tiểu Nguyệt tạm thời tính đó là tươi cười, nàng cười nói lấy lòng, "Về sau ta sẽ ngoan ngoãn, thật đó, ta sai rồi, ngươi làm ơn tha thứ cho ta."
Ngay sau đó, Tiểu Nguyệt cũng không thấy rõ động tác của hắn như thế nào, chủy thủ của hắn đã dựa vào trên cổ nàng, ánh mắt hắn nhìn nàng giống như đang nhìn một người chết, chủy thủ chậm rãi bị đẩy về phía trước, lưỡi dao xẹt qua cổ nàng, rất sắc bén, rất nhanh gọn, nàng cũng chưa cảm thấy chút cảm giác đau đớn liền cảm giác máu chảy xuống đầy người, nàng không mặc quần áo, dòng máu liền lưu loát chảy tới trên ngực nàng, tạo thành dòng suối nho nhỏ giữa hai bầu ngực.
Nàng sẽ chết sao?
Quần áo nàng cũng chưa mặc, có lẽ hắn cũng không có hứng thú mặc quần áo cho nàng, nàng liền phải trần trụi như vậy chết đi sao? Nàng biết đời này nàng sống được cũng không có tôn nghiêm gì, cũng biết nàng chính là cái tiện nhân, chính là lõa thể như vậy, cũng quá xấu hổ.
"Cầu xin ngươi." Tiểu Nguyệt nghe thấy thanh âm khô cằn của chính mình.
Nam nhân nghiêng nghiêng đầu, nàng hiểu ý hắn bảo nàng tiếp tục.
Tiểu Nguyệt cảm giác máu rơi xuống trên đùi, một cỗ mùi rỉ sắt chui vào mũi của nàng, nàng nghĩ, hóa ra trên người hắn không phải mùi rỉ sắt, mà là mùi của máu.
"Ta muốn, mặc một bộ quần áo, mặc xong, ngươi lại tiếp tục cắt đi."
Biểu tỉnh của hắn cứng đờ, lại rũ mắt nhìn thân mình của nàng, da thịt trắng bóng cùng với màu của máu.
Trước đó thân mình này còn lấy lòng hắn, lập tức liền phải biến thành một khối thi thể phơi thây nơi hoang dã.
Ánh mắt hắn lộ ra điểm tiếc nuối, nhưng cũng chỉ là tiếc nuối mà thôi.
Chủy thủ của hắn dịch ra, cổ Tiểu Nguyệt vô cùng đau đớn, nàng sợ chính mình vừa động đậy sẽ làm vết cắt bị rách ra lớn hơn, còn chưa có mặc đồ xong liền đã chết, cho nên nàng sờ soạng được quần áo vô cùng chậm chạp, một kiện lại một kiện, mặc vào vô cùng nghiêm túc, giống như nhập liệm cho chính mình.
"Phanh phanh phanh." Một trận tiếng gõ cửa dồn dập, "Lão Bát, làm sao vậy? Ta ngửi được mùi máu."
Nam nhân giương giọng đáp: "Không cẩn thận lộng bị thương một kỹ nữ mà thôi."
"Không có việc gì là được." Ngoài cửa lại không có tiếng vang.
Tiểu Nguyệt đã mặc xong rồi, nàng ngồi thật sự nghiêm chỉnh, miệng vết thương còn đang chảy máu vô cùng nhiều.
Vũ khí của hắn là làm từ tài chất đặc thù, cắt ra miệng vết thương không dễ dàng khép lại được.
Nàng nhìn hắn, vô cùng bình tĩnh, tựa như lúc trước hắn đột ngột đưa nàng đi, tựa như hắn không có bất cứ lời giải thích nào liền muốn lộng nàng, tựa như bất kỳ thời điểm nào, bất kỳ sự tình gì, nàng đều có thể bình tĩnh mà tiếp thu, không có oán giận, không có không cam lòng, chỉ có nhẫn nại và hòa thuận.
Lúc trước khi hắn mang nàng về, nữ nhân bên ngoài tất nhiên muốn kiểm nghiệm một phen, thân thế nàng không có vấn đề gì, chỉ là một cô nương bình thường ở nông gia, từ nhỏ bị đánh chửi, lớn lên chút liền bị bán cho lão gia có tiền làm thiếp, không phản kháng không oán hận, một nữ nhân rất nghe lời.
Một thôn cô bình thường đến không thể bình thường hơn.
Chính là khi nàng nhìn thẳng vào hắn như vậy, lẳng lặng chờ đợi một thời khắc cuối cùng, hắn lại cảm thấy nàng cũng không bình thường.
Bình thường... Không phải là xin tha sao, xin tha, à, vừa rồi nàng cũng xin tha, vậy cũng không có gì đặc biệt.
Không có lý do gì không giết nàng.
Chủy thủ của hắn nhẹ nhàng để ở trên ngực nàng, chậm rãi đẩy vào trong.
Nếu có, vậy cũng là loại bình tĩnh đối mặt với khốn cảnh này của nàng, cực kỳ giống hắn đi.
"Bát gia, đừng chậm trễ thời gian." Lão mụ tử ngoài cửa thúc giục nói.
Tay nam nhân dừng lại, rút thủy chủ ra khỏi ngực nàng, hắn cư nhiên chơi đến đã quên thời gian! Nhìn nữ nhân ngã xuống, hừ một tiếng, ngươi là đáng chết, ai bảo ngươi luôn làm ta làm hỏng việc.
Đau quá. Tiểu Nguyệt cảm thấy đau quá, tầm nhìn của nàng càng ngày càng mơ hồ.
Phảng phất nghe được lão mụ tử hỏi hắn, "Ném đi sao?"
Hắn vội vàng thay quần áo, nói, "Ném."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook