Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
-
Chương 442: Ám sát !!
Toàn bộ phiếu trong thùng bầu cử nhanh chóng được kiểm xong, kết quả đã quá rõ ràng, Bàng Thống mang theo vẻ mặt hài lòng từ trên ghế ngồi đứng bật dậy, bốn cận vệ cấp cao vô cùng có trách nhiệm lập tức theo chân hắn bước thẳng tới đứng ngay trước mặt đám đông “ khán giả” đứng đầy ở trước mặt, hắn giơ cao hai tay cười lớn tuyên bố: “ thưa quý vị, cuộc bầu cử lần này được tổ chức một cách đầy chuyên nghiệp, quá trình diễn ra một cách công khai minh bạch, chắc mọi người sẽ không có ý kiến đối với kết quả cuối cùng của cuộc bầu cử rồi chứ gì??? Vậy thì, bổn thành chủ tuyên bố ………”
“ Chết này ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Trong lúc Bàng Thống đang dồn hết mọi tập trung về phía trước, đột nhiên phía sau lưng vang lên tiếng hét nhỏ như một muỗi bay ngang qua, nhưng không khó để một kẻ mạnh Xuất Khiếu như Bàng Thống nghe rõ được giọng nói đó tràn đầy sát khí pha lẫn sự phấn khích tột độ đó.
“ cẩn ……….” “kẻ mà ta đang chờ chính là ngươi đây ~~~!!” “ Cái gì ~~~~~~!!”
Nhìn thấy một tên “ cận vệ” thân tín nhất luôn kề kề phía sau hộ tống thành chủ đột nhiên áp sát ngay sau lưng "sếp" của mình, đã thế trên tay còn xuất hiện thêm một cây bí thủ nhỏ gọn như sắc nhọn có thể đâm thủng bất kỳ kim loại trên đời này, không chút do dự, động tác đầy quả quyết nhanh như tia chớp đâm thẳng vào vị trí hậu tâm của mục tiêu ở phía trước.
Xích Hạo Tín nãy giờ vẫn tập trung cảnh giác tột độ xung quanh, lúc này nhìn thấy có người tấn công lập tức lên tiếng gào thét để cảnh báo, chỉ là câu cảnh báo còn chưa dứt câu, Bàng Thống tựa như mọc thêm đôi mắt sau lưng, trước khi mũi bí thủ kịp chạm trúng vào da thịt của mình, cơ thể như bị bẻ cong thành góc 90 độ sang bên phải,nhường qua cây bí thủ trong gang tấc.
“ không hay ~~~~~~~~~!!!”
Nhất kích bất thành, sắc mặt của “ sát thủ” lập tức trầm xuống, không chút do dự chần chừ, tranh thủ Bàng Thống chưa kịp xoay trở, hắn lập tức thu lại đòn đâm, cơ thể nhanh như tia chớp nhảy lùi về phía sau, sau khi tạo khoảng cách tự cho là an toàn, lập tức tung người lên không trung hướng thẳng về phía cổng thành phía tây lao thẳng về phía trước để bỏ trốn khỏi hiện trường.
Không biết là do tên sát thủ quá tự tin vào tốc độ bỏ trốn của mình hay đầu bị cửa kẹp qua hay gì, không len lỏi vào trong đám đông mà trực tiếp phơi mình trên không trung, một mục tiêu rõ ràng to lớn như thế, sao có thể bỏ lỡ được chứ???
Trong lúc Xích Hạo Tín thầm thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Đại Hải phẫn nộ bất cam và sự ngơ ngác hoảng hốt của đám đông, Bàng Thống ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào bóng người đang dần thu nhỏ lại và cí thể biến mất trong tầm nhìn bất kỳ lúc nào, miệng cười lạnh nói: “ chạy??? Bộ ngươi tưởng đây là cái chợ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao??? Quay lại cho ta, Tỏa Thiên Liên Hoàn Xích, mở ~~~~~~~~~~~~~!!!”
Chíu chíu ~~~~~~~~~!! “ Cái gì??? Không ~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Ngay sau tiếng hét của Bàng Thống, trên không trung lập tức xuất hiện một lỗ hổng màu đen khổng lồ, vô số sợi dây xích dạng khí tựa như những con trăn khổng lồ từ phía sau lỗ đen phóng thích ra, nhanh như tia chớp trườn tới khóa chặt tên sát thủ đang bỏ chạy thục mạng trên không trung.
Dưới tiếng gào thét đầy kinh hãi, tay sát thủ bị những sợi dây xích dạng khí xích chặt như bó bánh trưng, không chỉ cơ thể không thể động đậy, ngay cả chân nguyên trong cơ thể cũng có cảm giác như bị phong tỏa không thể kiểm soát được nữa, trực tiếp từ trên không trung lao thẳng xuống mặt đất như thiên thạch đâm xuống hành tinh vậy.
Rầm ~~~~~~~~~~~~ rầm ~~~~~~~~ rầm ~~~~~~~~~ rầm ~~~~~~~~~~~!!!!
Tiếng va đập và vỡ nát của các tòa kiến trúc xung quanh khu vực tên sát thủ rơi xuống vang động cả Sơn Hải thành, tất nhiên không thể thiếu những tiếng gào thét thất thanh của người dân sống ở gần đó, họ quá hoảng hốt kinh hãi trước “ tai nạn” bất ngờ xảy ra ở trước mắt.
“ hê hê, cái này, có chút vượt ngoài dự tính.” Nhìn thấy đám hỗn loạn gà bay chó chạy ở phía xa, Bàng Thống cũng cảm thấy chột dạ, nhanh chóng chuyển đổi đề tài, quay đầu về phía đám vệ binh vẫn còn đang ngơ ngác sững sờ chưa kịp hoàn hồn hét lớn: “ Người đâu, còn không mau chạy tới nơi tên khốn trời đánh đang nằm bất động bắt trói về đây cho bổn thành chủ hả???”
“ tuân, tuân lệnh ~~~~~~~~~~!!!” “ Mau, mau đi bắt trói tên sát thủ gan cùng mình dám hãm hại thành chủ đáng kính của chúng ta ~~~!!” “ đúng đúng, phải hành hình tra tấn tên khốn trời đánh đó mới có thể trút bớt cơn căm phẫn đang xâm chiếm trong đầu ta ~~!!” “ Còn nữa, chắc chắn hắn có đồng phạm, phải tra khảo moi thông tin từ tên khốn trời đánh, đánh bắt cả mẻ mới đánh”
Sau mệnh lệnh hối thúc của thành chủ, đám vệ binh nhanh chóng định thần hoàn hồn, ai nấy đều tỏ ra tích cực háo hức miệng hô vang khẩu hiệu hùng hổ lao thẳng về phía tên sát thủ từ trên không trung rơi xuống để bắt tội phạm về trị tội.
Đám vệ binh này không thể không làm ra vẻ tích cực, mẹ kiếp, kẻ lạ mặt trà trộn vào đội ngũ của mình mà không ai phát hiện ra, thậm chí để thành chủ bị ám sát ngay trước mặt mình mà cả đám không có một chút phản ứng gì cả, tuyệt đối là sai lầm không thể nào chấp nhận được, nếu như " sếp" nổi giận trách tội xuống có mà ăn đủ, nên lúc này phải chuộc tội bằng thái độ làm việc tích cực hết mình, hy vọng có thể lấy lại điểm trong mắt “ sếp” của mình.
Thì ra tên ám sát Bàng Thống lúc nãy chính là sát thủ của Huyết Sát Lầu đã được Thẩm Đại Hải thuê để nhổ đi cái gai trong mắt mình của lão. Và tên sát thủ đã vô cùng khôn ngoan khi dịch dung trà trộn vào thành viên đội cận vệ trong thành chủ phủ, chờ đợi thời cơ lợi dụng sơ hở mất cảnh giác của mục tiêu tung đòn nhất kích tất sát.
Và buổi công bố kết quả bầu cử, chính là cơ hội ngàn vàng dành cho tên sát thủ này.
Lợi dụng lúc mục tiêu mãi mê tập trung vào đám đông ở phía trước, tên sát thủ nhanh nhẹn áp sát tới gần Bàng Thống, chuẩn bị tung đòn kết liễu giải quyết mục tiêu ở trước mắt.
Chỉ là với đầu óc của Bàng Thống, tất nhiên là nghĩ ra rằng Thẩm Đại Hải chắc chắn sẽ không bao giờ cam tâm chấp nhận thất bại, bản thân không đủ sức ra tay với mình hoàn toàn có thể bỏ tiền ra thuê sát thủ để thay lão làm công việc đó, chả phải Dương Kiệt trước kia cũng từng suýt mất mạng mấy lần bởi đám sát thủ của Huyết Sát Lầu sao??
Nên tuy bề ngoại tạo ra dáng vẻ mất cảnh giác lộ ra sơ hở chính là để dụ con chuột nhắt đang ẩn trốn trong bóng tối lộ diện ra khỏi ánh sáng, nên mới có cảnh sát thủ ám sát bất thành phải bỏ trốn và bị tóm gọn tại chỗ.
Mẹ kiếp, định chơi trò bẩn thỉu với bố mày hả?? Các ngươi còn non và xanh lắm.
Bàng Thống mỉa mai chế giễu cười lạnh nhìn chằm chằm về phía Thẩm Đại Hải, như muốn khiêu khích đối phương vậy.
Mặc dù trong lòng hoang mang phẫn nộ vô cùng, Thẩm Đại Hải vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình thản như mọi chuyện vừa xảy ra không liên quan gì tới mình vậy.
Đối phương biết mình là chủ mưu thì đã sao nào?? Không có bằng chứng kết tội, cho dù là thành chủ đi nữa, cũng không thể tùy tiện ra tay với các gia tộc trong thành ( trừ khi tên thành chủ nóng đầu không quan tâm hậu quả phải gánh chịu).
Tuy tên khốn trước mặt là tên điên làm việc không nghĩ tới hậu quả, nhưng Thẩm Đại Hải có thể khẳng định rằng đối phương dường như vẫn còn nghi kỵ điều gì đó chưa thể ra tay với mình, nên tạm thời không cần phải lo lắng tới an nguy của bản thân quá nhiều.
Còn vấn đề sát thủ rơi vào tay của Bàng Thống sẽ khai mình ra, càng không cần phải lo. Sát thủ chuyên nghiệp của Huyết Sát Lầu, cho dù bị tra tấn hành hình dã man tới cỡ nào, cũng đừng moi ra được thông tin từ trong miệng chúng, huống chi sát thủ chỉ nhận nhiệm vụ do phía trên ban xuống, hoàn toàn không biết một chút thông tin liên quan tới khách hàng, nên càng không có lý do gì phải lo sợ cả.
Kết quả bầu cử nhanh chóng được công bố, Xích Hạo Tín chính thức trở thành tân chủ tịch hội thương nghiệp dưới sự ủng hộ nhiệt tình của đám đông và sự bất cam tột độ của Chu gia chủ.
Nhưng kết quả đã quá rõ ràng, cho dù bất cam cỡ nào, Chu gia chủ cũng phải cắn răng móc ra “ cây gậy quyền lực” chuyển giao qua cho Xích Hạo Tín.
Buổi bầu cử đã kết thúc, nhưng đám đông vẫn chưa chịu tan đi, ai nấy đều tỏ ra hào hứng nán lại hội trường để xem xem vị tân thành chủ sẽ xử lý tên tội phạm dám cả gan chạm vào mông cọp đang bị vệ binh dẫn giải về.
Đồng thời không ít người tỏ ra kinh hãi trước thực lực đáng sợ do Bàng Thống bộc lộ trong lúc triệu hồi liên hoàn xích tóm gọn tên sát thủ, và theo cảm nhận của họ, thực lực cảnh giới của vị tân thành chủ ít nhất phải đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu.
Kẻ mạnh Xuất khiếu???!!!!
Kẻ mạnh Xuất Khiếu đừng nói là ở một cái nơi chim không đẻ nổi trứng như Sơn Hải thành, ngay cả trong vương thành muốn gặp mặt cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Kẻ mạnh Xuất Khiếu, cho dù là Ưng Hoàng đứng trước mặt người ta, cũng phải tỏ thái độ tôn trọng khách sáo.
Chỉ là không thể nào hiểu nổi một kẻ mạnh Xuất Khiếu lại cam tâm tình nguyện trở thành thành chủ của một ngôi thành tầm trung nằm trong khu vực nghèo khổ ngay biên cương như Sơn Hải thành nhỉ???
Có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề ~~~!!!
Đồng thời, tất cả mọi người đã hiểu ra vì sao Thẩm Đại Hải bị vị tân thành chủ này áp chế thậm chí là sỉ nhục mà rắm cũng không dám đánh lấy một cái, thậm chí phải cúi đầu nhịn nhục vẫy đuôi lấy lòng sợ đối phương, thì ra là lão ta ngay từ đầu ở biết rõ thực lực đáng sợ của người ta đây mà.
Tất nhiên cũng có không ít người thầm thở phào nhẹ nhõm và cảm thấy mình vẫn còn may mắn khi kịp thời “ thay đổi trận địa”, nếu cứ ngu xuẩn tiếp tục theo phe Thẩm gia chống lại vị thành chủ có thực lực đáng sợ này, sợ có ngày chết như thế nào còn không hay nữa.
Không ít lúc này khi nhìn vào Thẩm Đại Hải tỏ vẻ mỉa mai chế giễu như muốn nói lão không tự lượng sức mình khi đối đầu với một kẻ thù đáng sợ.
Cho dù Thẩm gia có Thẩm Thùy Vân chống lưng đi nữa, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, chỉ cần không trực tiếp đụng vào người thân máu mủ của Thẩm Thùy Vân, chắc gì người ta có thời gian và hứng thú đứng ra bảo vệ bao che cho mấy tên họ hàng xa xôi như Thẩm Đại Hải chứ??
Đó là chưa kể Xích gia đã “đầu quân” cho Thẩm Thùy Vân, với một tên “tiểu đệ” có thể mang lại lợi ích to lớn cho mình với một họ hàng thân thích “ nghèo khó” chỉ mang lại phiền phức cho mình, Thẩm Thùy Vân đứng về phía bên nào còn là cả một vấn đề rồi.
Và quan hệ giữa Xích gia và thành chủ, đã rõ như ban ngày, chỉ thiếu điều quỳ xuống kết bái huynh đệ trước thiên hạ mà thôi.
Thiên thời, địa lợi thậm chí nhân hòa đã hoàn toàn chuyển hướng quay sang ủng hộ Xích gia, còn không biết đổ vốn vào đầu tư " cổ phiếu tiềm năng" mới này, quả thật có lỗi với bản thân quá đi.
Trong lúc chờ đợi “ tội phạm” bị dẫn giải về, đôi mắt của Thẩm Đại Hải lóe qua sát khí, trong lòng cười lạnh trước cảnh đám lâu la phế vật đang vây quanh Xích Hạo Tín buông lời chúc mừng tâng bốc để lấy lòng vị tân chủ tịch hội thương nghiệp.
Lũ khốn nạn gió thổi chiều nào ngã theo chiều đó kia, sẽ có lúc các ngươi hối hận vì sự vô sỉ ngày hôm nay.
“ Chết này ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Trong lúc Bàng Thống đang dồn hết mọi tập trung về phía trước, đột nhiên phía sau lưng vang lên tiếng hét nhỏ như một muỗi bay ngang qua, nhưng không khó để một kẻ mạnh Xuất Khiếu như Bàng Thống nghe rõ được giọng nói đó tràn đầy sát khí pha lẫn sự phấn khích tột độ đó.
“ cẩn ……….” “kẻ mà ta đang chờ chính là ngươi đây ~~~!!” “ Cái gì ~~~~~~!!”
Nhìn thấy một tên “ cận vệ” thân tín nhất luôn kề kề phía sau hộ tống thành chủ đột nhiên áp sát ngay sau lưng "sếp" của mình, đã thế trên tay còn xuất hiện thêm một cây bí thủ nhỏ gọn như sắc nhọn có thể đâm thủng bất kỳ kim loại trên đời này, không chút do dự, động tác đầy quả quyết nhanh như tia chớp đâm thẳng vào vị trí hậu tâm của mục tiêu ở phía trước.
Xích Hạo Tín nãy giờ vẫn tập trung cảnh giác tột độ xung quanh, lúc này nhìn thấy có người tấn công lập tức lên tiếng gào thét để cảnh báo, chỉ là câu cảnh báo còn chưa dứt câu, Bàng Thống tựa như mọc thêm đôi mắt sau lưng, trước khi mũi bí thủ kịp chạm trúng vào da thịt của mình, cơ thể như bị bẻ cong thành góc 90 độ sang bên phải,nhường qua cây bí thủ trong gang tấc.
“ không hay ~~~~~~~~~!!!”
Nhất kích bất thành, sắc mặt của “ sát thủ” lập tức trầm xuống, không chút do dự chần chừ, tranh thủ Bàng Thống chưa kịp xoay trở, hắn lập tức thu lại đòn đâm, cơ thể nhanh như tia chớp nhảy lùi về phía sau, sau khi tạo khoảng cách tự cho là an toàn, lập tức tung người lên không trung hướng thẳng về phía cổng thành phía tây lao thẳng về phía trước để bỏ trốn khỏi hiện trường.
Không biết là do tên sát thủ quá tự tin vào tốc độ bỏ trốn của mình hay đầu bị cửa kẹp qua hay gì, không len lỏi vào trong đám đông mà trực tiếp phơi mình trên không trung, một mục tiêu rõ ràng to lớn như thế, sao có thể bỏ lỡ được chứ???
Trong lúc Xích Hạo Tín thầm thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Đại Hải phẫn nộ bất cam và sự ngơ ngác hoảng hốt của đám đông, Bàng Thống ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào bóng người đang dần thu nhỏ lại và cí thể biến mất trong tầm nhìn bất kỳ lúc nào, miệng cười lạnh nói: “ chạy??? Bộ ngươi tưởng đây là cái chợ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao??? Quay lại cho ta, Tỏa Thiên Liên Hoàn Xích, mở ~~~~~~~~~~~~~!!!”
Chíu chíu ~~~~~~~~~!! “ Cái gì??? Không ~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Ngay sau tiếng hét của Bàng Thống, trên không trung lập tức xuất hiện một lỗ hổng màu đen khổng lồ, vô số sợi dây xích dạng khí tựa như những con trăn khổng lồ từ phía sau lỗ đen phóng thích ra, nhanh như tia chớp trườn tới khóa chặt tên sát thủ đang bỏ chạy thục mạng trên không trung.
Dưới tiếng gào thét đầy kinh hãi, tay sát thủ bị những sợi dây xích dạng khí xích chặt như bó bánh trưng, không chỉ cơ thể không thể động đậy, ngay cả chân nguyên trong cơ thể cũng có cảm giác như bị phong tỏa không thể kiểm soát được nữa, trực tiếp từ trên không trung lao thẳng xuống mặt đất như thiên thạch đâm xuống hành tinh vậy.
Rầm ~~~~~~~~~~~~ rầm ~~~~~~~~ rầm ~~~~~~~~~ rầm ~~~~~~~~~~~!!!!
Tiếng va đập và vỡ nát của các tòa kiến trúc xung quanh khu vực tên sát thủ rơi xuống vang động cả Sơn Hải thành, tất nhiên không thể thiếu những tiếng gào thét thất thanh của người dân sống ở gần đó, họ quá hoảng hốt kinh hãi trước “ tai nạn” bất ngờ xảy ra ở trước mắt.
“ hê hê, cái này, có chút vượt ngoài dự tính.” Nhìn thấy đám hỗn loạn gà bay chó chạy ở phía xa, Bàng Thống cũng cảm thấy chột dạ, nhanh chóng chuyển đổi đề tài, quay đầu về phía đám vệ binh vẫn còn đang ngơ ngác sững sờ chưa kịp hoàn hồn hét lớn: “ Người đâu, còn không mau chạy tới nơi tên khốn trời đánh đang nằm bất động bắt trói về đây cho bổn thành chủ hả???”
“ tuân, tuân lệnh ~~~~~~~~~~!!!” “ Mau, mau đi bắt trói tên sát thủ gan cùng mình dám hãm hại thành chủ đáng kính của chúng ta ~~~!!” “ đúng đúng, phải hành hình tra tấn tên khốn trời đánh đó mới có thể trút bớt cơn căm phẫn đang xâm chiếm trong đầu ta ~~!!” “ Còn nữa, chắc chắn hắn có đồng phạm, phải tra khảo moi thông tin từ tên khốn trời đánh, đánh bắt cả mẻ mới đánh”
Sau mệnh lệnh hối thúc của thành chủ, đám vệ binh nhanh chóng định thần hoàn hồn, ai nấy đều tỏ ra tích cực háo hức miệng hô vang khẩu hiệu hùng hổ lao thẳng về phía tên sát thủ từ trên không trung rơi xuống để bắt tội phạm về trị tội.
Đám vệ binh này không thể không làm ra vẻ tích cực, mẹ kiếp, kẻ lạ mặt trà trộn vào đội ngũ của mình mà không ai phát hiện ra, thậm chí để thành chủ bị ám sát ngay trước mặt mình mà cả đám không có một chút phản ứng gì cả, tuyệt đối là sai lầm không thể nào chấp nhận được, nếu như " sếp" nổi giận trách tội xuống có mà ăn đủ, nên lúc này phải chuộc tội bằng thái độ làm việc tích cực hết mình, hy vọng có thể lấy lại điểm trong mắt “ sếp” của mình.
Thì ra tên ám sát Bàng Thống lúc nãy chính là sát thủ của Huyết Sát Lầu đã được Thẩm Đại Hải thuê để nhổ đi cái gai trong mắt mình của lão. Và tên sát thủ đã vô cùng khôn ngoan khi dịch dung trà trộn vào thành viên đội cận vệ trong thành chủ phủ, chờ đợi thời cơ lợi dụng sơ hở mất cảnh giác của mục tiêu tung đòn nhất kích tất sát.
Và buổi công bố kết quả bầu cử, chính là cơ hội ngàn vàng dành cho tên sát thủ này.
Lợi dụng lúc mục tiêu mãi mê tập trung vào đám đông ở phía trước, tên sát thủ nhanh nhẹn áp sát tới gần Bàng Thống, chuẩn bị tung đòn kết liễu giải quyết mục tiêu ở trước mắt.
Chỉ là với đầu óc của Bàng Thống, tất nhiên là nghĩ ra rằng Thẩm Đại Hải chắc chắn sẽ không bao giờ cam tâm chấp nhận thất bại, bản thân không đủ sức ra tay với mình hoàn toàn có thể bỏ tiền ra thuê sát thủ để thay lão làm công việc đó, chả phải Dương Kiệt trước kia cũng từng suýt mất mạng mấy lần bởi đám sát thủ của Huyết Sát Lầu sao??
Nên tuy bề ngoại tạo ra dáng vẻ mất cảnh giác lộ ra sơ hở chính là để dụ con chuột nhắt đang ẩn trốn trong bóng tối lộ diện ra khỏi ánh sáng, nên mới có cảnh sát thủ ám sát bất thành phải bỏ trốn và bị tóm gọn tại chỗ.
Mẹ kiếp, định chơi trò bẩn thỉu với bố mày hả?? Các ngươi còn non và xanh lắm.
Bàng Thống mỉa mai chế giễu cười lạnh nhìn chằm chằm về phía Thẩm Đại Hải, như muốn khiêu khích đối phương vậy.
Mặc dù trong lòng hoang mang phẫn nộ vô cùng, Thẩm Đại Hải vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình thản như mọi chuyện vừa xảy ra không liên quan gì tới mình vậy.
Đối phương biết mình là chủ mưu thì đã sao nào?? Không có bằng chứng kết tội, cho dù là thành chủ đi nữa, cũng không thể tùy tiện ra tay với các gia tộc trong thành ( trừ khi tên thành chủ nóng đầu không quan tâm hậu quả phải gánh chịu).
Tuy tên khốn trước mặt là tên điên làm việc không nghĩ tới hậu quả, nhưng Thẩm Đại Hải có thể khẳng định rằng đối phương dường như vẫn còn nghi kỵ điều gì đó chưa thể ra tay với mình, nên tạm thời không cần phải lo lắng tới an nguy của bản thân quá nhiều.
Còn vấn đề sát thủ rơi vào tay của Bàng Thống sẽ khai mình ra, càng không cần phải lo. Sát thủ chuyên nghiệp của Huyết Sát Lầu, cho dù bị tra tấn hành hình dã man tới cỡ nào, cũng đừng moi ra được thông tin từ trong miệng chúng, huống chi sát thủ chỉ nhận nhiệm vụ do phía trên ban xuống, hoàn toàn không biết một chút thông tin liên quan tới khách hàng, nên càng không có lý do gì phải lo sợ cả.
Kết quả bầu cử nhanh chóng được công bố, Xích Hạo Tín chính thức trở thành tân chủ tịch hội thương nghiệp dưới sự ủng hộ nhiệt tình của đám đông và sự bất cam tột độ của Chu gia chủ.
Nhưng kết quả đã quá rõ ràng, cho dù bất cam cỡ nào, Chu gia chủ cũng phải cắn răng móc ra “ cây gậy quyền lực” chuyển giao qua cho Xích Hạo Tín.
Buổi bầu cử đã kết thúc, nhưng đám đông vẫn chưa chịu tan đi, ai nấy đều tỏ ra hào hứng nán lại hội trường để xem xem vị tân thành chủ sẽ xử lý tên tội phạm dám cả gan chạm vào mông cọp đang bị vệ binh dẫn giải về.
Đồng thời không ít người tỏ ra kinh hãi trước thực lực đáng sợ do Bàng Thống bộc lộ trong lúc triệu hồi liên hoàn xích tóm gọn tên sát thủ, và theo cảm nhận của họ, thực lực cảnh giới của vị tân thành chủ ít nhất phải đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu.
Kẻ mạnh Xuất khiếu???!!!!
Kẻ mạnh Xuất Khiếu đừng nói là ở một cái nơi chim không đẻ nổi trứng như Sơn Hải thành, ngay cả trong vương thành muốn gặp mặt cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Kẻ mạnh Xuất Khiếu, cho dù là Ưng Hoàng đứng trước mặt người ta, cũng phải tỏ thái độ tôn trọng khách sáo.
Chỉ là không thể nào hiểu nổi một kẻ mạnh Xuất Khiếu lại cam tâm tình nguyện trở thành thành chủ của một ngôi thành tầm trung nằm trong khu vực nghèo khổ ngay biên cương như Sơn Hải thành nhỉ???
Có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề ~~~!!!
Đồng thời, tất cả mọi người đã hiểu ra vì sao Thẩm Đại Hải bị vị tân thành chủ này áp chế thậm chí là sỉ nhục mà rắm cũng không dám đánh lấy một cái, thậm chí phải cúi đầu nhịn nhục vẫy đuôi lấy lòng sợ đối phương, thì ra là lão ta ngay từ đầu ở biết rõ thực lực đáng sợ của người ta đây mà.
Tất nhiên cũng có không ít người thầm thở phào nhẹ nhõm và cảm thấy mình vẫn còn may mắn khi kịp thời “ thay đổi trận địa”, nếu cứ ngu xuẩn tiếp tục theo phe Thẩm gia chống lại vị thành chủ có thực lực đáng sợ này, sợ có ngày chết như thế nào còn không hay nữa.
Không ít lúc này khi nhìn vào Thẩm Đại Hải tỏ vẻ mỉa mai chế giễu như muốn nói lão không tự lượng sức mình khi đối đầu với một kẻ thù đáng sợ.
Cho dù Thẩm gia có Thẩm Thùy Vân chống lưng đi nữa, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, chỉ cần không trực tiếp đụng vào người thân máu mủ của Thẩm Thùy Vân, chắc gì người ta có thời gian và hứng thú đứng ra bảo vệ bao che cho mấy tên họ hàng xa xôi như Thẩm Đại Hải chứ??
Đó là chưa kể Xích gia đã “đầu quân” cho Thẩm Thùy Vân, với một tên “tiểu đệ” có thể mang lại lợi ích to lớn cho mình với một họ hàng thân thích “ nghèo khó” chỉ mang lại phiền phức cho mình, Thẩm Thùy Vân đứng về phía bên nào còn là cả một vấn đề rồi.
Và quan hệ giữa Xích gia và thành chủ, đã rõ như ban ngày, chỉ thiếu điều quỳ xuống kết bái huynh đệ trước thiên hạ mà thôi.
Thiên thời, địa lợi thậm chí nhân hòa đã hoàn toàn chuyển hướng quay sang ủng hộ Xích gia, còn không biết đổ vốn vào đầu tư " cổ phiếu tiềm năng" mới này, quả thật có lỗi với bản thân quá đi.
Trong lúc chờ đợi “ tội phạm” bị dẫn giải về, đôi mắt của Thẩm Đại Hải lóe qua sát khí, trong lòng cười lạnh trước cảnh đám lâu la phế vật đang vây quanh Xích Hạo Tín buông lời chúc mừng tâng bốc để lấy lòng vị tân chủ tịch hội thương nghiệp.
Lũ khốn nạn gió thổi chiều nào ngã theo chiều đó kia, sẽ có lúc các ngươi hối hận vì sự vô sỉ ngày hôm nay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook