Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
-
Chương 428: Tân thành chủ??!!
“ sao muội liều lĩnh thế??? Sức mạnh tinh thần của muội hội tụ chưa đủ, cưỡng chế luyện chế đan dược cấp 6 để đột phá cảnh giới vô cùng nguy hiểm, lỡ như thất bại, muội có nghĩ tới hậu quả không hả???”
Sau một thoáng bất ngờ vui mừng, sắc mặt của Hàng Bá Thiên đột nhiên trầm xuống, mang theo giọng điệu trách móc không hài lòng với hành động bồng bột không biết suy nghĩ của người yêu.
Luyện đan sư trong quá trình luyện đan, sẽ không ngừng tích tụ và cường hóa tinh thần và linh hồn của bản thân. Tinh thần và linh hồn càng lớn mạnh, tỷ lệ thành công khi luyện chế đan dược sẽ gia tăng theo tỷ lệ thuận. Và để từ một luyện đan sư trung cấp luyện chế thành công đan dược cấp 6 để đột phá thành đại luyện đan sư, phải trải qua một quá trình rèn rũa và tích tụ thời gian khá dài, để đảm bảo sức mạnh tinh thần và linh hồn của bản thân đạt đủ tiêu chuẩn, mới dám tiến hạnh đột phá cấp bậc.
Còn Thẩm Thùy Vân thì sao, từ lúc gia nhập Thánh Hỏa tông, kích hoạt võ hồn và bước vào con đường luyện đan sư tới nay, chỉ vỏn vẹn hơn hai năm.
Với khoảng thời gian này, đừng nói là từ luyện đan sư trung cấp thành đại luyện đan sư, có thể đột phá từ luyện đan sư cấp thấp tới trung cấp đã là cả một vấn đề rồi.
Nhưng với tư chất thiên tài cộng thêm võ hồn cấp 6 Linh Lung Huyền Thiên Đỉnh, tốc độ trưởng thành của Thẩm Thùy Vân chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Chỉ là, cho dù thiên tài cỡ nào, nếu như vượt quá giới hạn cho phép, chắc chắn sẽ mang lại hậu quả khôn lường.
Giống như đột phá cảnh giới của người tu luyện, luyện đan sư nếu như thất bại trong quá trình luyện đan, hậu quả đón nhận sẽ đáng sợ thảm khốc hơn người tu luyện rất nhiều rất nhiều.
Nhẹ thì linh hồn bị tổn thương nặng nề, phải tịnh dưỡng một thời gian dài không thể đụng tay vào lò luyện đan, nghiêm trọng hơn thậm chí có thể phá hủy con đường luyện đan của một luyện đan sư, mãi mãi không thể luyện đan được nữa.
Và nghiêm trọng nhất chính là, nếu như trong quá trình luyện đan thất bại, lò luyện đan có thể bị nổ tung bất kỳ lúc nào, vụ nổ kinh hoàng khi lò luyện đan nổ tung, đừng nói là những tay luyện đan sư “ trói gà không chặt”, cho dù là kẻ mạnh xuất khiếu hay thậm chí hợp thể có mặt tại hiện trường, không chết cũng thành tàn phế cho mà xem.
Luyện đan thất bại, luyện đan sư thậm chí có thể trả giá bằng mạng sống của mình cho cái hành động ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình.
Và rõ ràng lời trách móc của Hàng Bá Thiên không phải hoàn toàn không có căn cứ, càng không phải nói dối lòng mình, vì giá trị của một Thẩm Thùy Vân lành lặn, thậm chí quý giá hơn gấp trăm vạn lần so với vài viên đan dược cấp 6 như lúc này.
Chỉ cần Thẩm Thùy Vân lành lặn trưởng thành, đừng nói là đan dược cấp 6, chẳng phải cho dù là đan dược cấp 7, cấp 8, hay thậm chí cấp 9 liên miên không dứt cung cấp cho mình khi có yêu cầu sao???
Còn Thẩm Thùy Vân xảy ra mệnh hệ gì, đừng nói là đan dược cao cấp, cho dù là đan dược cấp thấp cũng không mà ăn( ví von hơn nghiêm trọng nhất, nhưng phản ánh đúng tâm trạng và suy nghĩ của Hàng Bá Thiên).
Nghe thấy tiếng trách móc khó chịu của người yêu, Thẩm Thùy Vân không cảm thấy khó chịu hay bất mãn, ngược lại còn cảm thấy ngọt lịm trong lòng.
Huynh ấy quan tâm lo lắng an nguy của mình nên mới có phản ứng quá gắt như vậy.
Con gái đúng là khi chìm đắm trong tình yêu, trí tuệ sẽ bị giảm xuống tới mức thê thảm nhỉ.
“ Muội hứa với huynh, từ nay không làm chuyện liều lĩnh thế nữa. Chỉ là nghĩ tới việc có thể giúp được huynh, muộn lại …..” “ Huynh biết ý tốt của muội, nhưng đối với huynh, an nguy của muội là thứ tốt quan trọng nhất, nếu như để đánh đổi, huynh sẵn sàng chấp nhận không bao giờ sở hữu thứ đan dược vớ vẫn này nữa.”
Dưới lời nói mật ngọt rót thẳng vào tai như thế này, Thẩm Thùy Vân cơ thể mềm nhũng ngả thẳng vào trong lòng của Hàng Bá Thiên.
Quả thật, rất ít phụ nữ có thể chống lại được những lời mật ngọt từ một người đàn ông bản lãnh đầy mình như Hàng Bá Thiên nhỉ??
“ nghe nói muội sắp quay trở về quê nhà thăm gia đình??”
Sau một hồi ôm ấp bày tỏ tình cảm, Hàng Bá Thiên khẽ lên tiếng hỏi.
“ Vâng, đúng thế ạ, muội dự định sẽ khởi hành sau khi luyện chế thành công đan dược cấp 6.” Thẩm Thùy Vân khẽ ngật đầu, sau đó không tự chủ thở dài một tiếng, lí nhí nói: “ đã hai năm rồi nhỉ??”
Nghĩ tới hình ảnh mẹ hiền nước mắt đầm đìa luyến tiếc khi mình rời khỏi gia tộc khởi hành tới Thánh Hỏa Tông, Thẩm Thùy Vân không kìm được lộ ra vẻ mặt tưởng nhớ xót xa.
Nhưng tới khi nghĩ tới khuôn mặt của “ người đàn ông” đó, máu điên của cô ta như muốn sôi sục hẳn lên.
Không biết là tên lỗ phu đó còn nghiện rượu, có còn bất tài vô dụng, có còn thô lỗ với mẫu thân của mình nữa không.
Đừng tưởng Thẩm Thùy Vân tỏ ra oán hận ông già như vậy, thực tế thì một đứa bé từ nhỏ đã không nhận được tình yêu thương từ cha, trong tận thâm tâm luôn khát khao nhận được cái xoa đầu, lời khen ngợi khẳng định và những lời ngon ngọt thương yêu từ người cha của mình, chỉ là ngày thường được cô ta cố tình nhấn chìm xuống che giấu đi trong tận đáy lòng, không muốn thừa nhận và đối diện mà thôi.
“ Chuyện gì thế Vân muội??” “ À không có gì ạ, chỉ là vừa nghĩ tới một người không quá liên quan nên hơi thất thần chút, chúng ta đừng nói tới điều đó nữa.”
Dường như nhận ra sự bất thường của Thẩm Thùy Vân, Hàng Bá Thiên quan tâm lên tiếng hỏi, nhưng dường như đối phương không muốn nhắc tới chuyện gì đó, và Hàng Bá Thiên cũng không quá bận tâm chuyện cỏn con này, nên nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
“ Lần này huynh sẽ cùng muội quay trở về quê nhà của muội.” “ Thật, thật sao??? Huynh không nói đùa chứ??? Tông, tông chủ sẽ đồng ý ….” “ Muội yên tâm, phụ thân đã đồng ý, thậm chí còn dặn dò huynh phải bảo vệ muội thật thận trọng, lỡ như muội có làm rơi một sợi tóc, phụ thân cũng sẽ hỏi tội huynh đấy, muội thấy huynh khổ chưa nào??”
Thẩm Thùy Vân vui mừng phấn khích suýt nhảy cẫng lên khi nghe Hàng Bá Thiên sẽ theo mình về quê nhà lần này, không ngừng hỏi han xác định lại.
Sau khi nhận được cái gật đầu đầy chắc nịch của đối phương, Thẩm Thùy Vân nhảy thẳng vào lòng đối phương vì quá vui mừng.
Đệ nhất đệ tử chân truyền của Thánh Hỏa Tông sẽ giá lâm vương triều Thiên Ưng, nếu như để thông tin này lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành một tin chấn động cả vương triều cho mà xem.
Thậm chí tới khi đó ngay cả Ưng hoàng cũng phải sắp xếp thời gian có mặt tại Sơn Hải thành để tiếp đón Hàng Bá Thiên một cách trịnh trọng.
Nên nhớ rằng chỉ một trưởng lão nội môn như Trịnh Hổ đã có thể đứng ngang hàng với Ưng Hoàng Triệu Vô Cực, huống chi là đệ nhất đệ tử chân truyền, con trai ruột thịt của tông chủ Thánh Hỏa Tông, thậm chí sau này có cơ hội đăng quang thành tân tông chủ của tông môn.
Một trong những thân phận đó lấy ra thôi cũng đủ khiến Triệu Thiên Cơ phải xử lý hành động một cách thận trọng rồi.
Cho dù Triệu Thiên Cơ có chí cao, có tham vọng lớn tới cỡ nào, nhưng vào thời điểm này vương triều Thiên Ưng chỉ tựa như thể tích của một con kiến khi mang đi so sánh với một con voi mà thôi.
Làm phật lòng Hàng Bá Thiên, một lời nói buông ra, Triệu Thiên Cơ có còn lành lặn ngồi trên ngai vàng được nữa hay không cũng là cả một vấn đề rồi.
Tất nhiên, chuyến đi về vương triều Thiên Ưng lần này Hàng Bá Thiên không có ý định phô trương, mục đích chính chỉ là đi cùng người yêu về ra mắt " nhạc phụ nhạc mẫu" tương lai. Một vương triều tầm trung như Thiên Ưng, cho dù tiếp đón long trọng tới cỡ nào, sao đó đủ tư cách khiến Hàng Bá Thiên phải bận tâm chứ??
Nếu như Thiên Ưng là một vương triều cao cấp trở lên thì còn may ra Hàng Bá Thiên mảy may để ý tới đôi chút.
“ Vậy thì, chúng ta xác định là mười ngày sau sẽ du hành về Sơn Hải thành nhé??” “ huynh chìu ý muội thôi.” “ hoan hô, à đúng rồi, tối nay huynh nán lại bên muội nhé, muội sẽ đích thân xuống tay làm món ăn ưu thích nhất của huynh để chiêu đãi huynh, xem như là lời cảm tạ huynh đã bỏ thời gian ra cùng muội quay về quê nhà vậy.”
Sau khi nhận được cái ngật đầu của Hàng Bá Thiên, Thẩm Thùy Vân vui mừng chuẩn bị tiệc chiêu đãi người yêu của mình. Đôi trai tài gái sắc trông có vẻ vui vẻ hạnh phúc tới khiến người khác phải ghen tỵ ấy nhỉ??
- -- -----
Cọc cọc ~~~~~~~~~~~~~~~!! “ Mời vào ~~~~~~~!!”
Hình ảnh quay trở lại Thẩm gia trong Sơn Hải thành. Phòng làm việc của Thẩm Đại Hải đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa bên ngoài, giọng nói cho phép đối phương vào phòng từ bên trong phòng vang lên, sau đó là tiếng cửa phòng đẩy ra và một bóng người với bước đi thận trọng từ bên ngoài bước vào.
“ Gia chủ ~~~~!” “ Nghệ Mưu, có chuyện gì thế???”
Nhìn thấy thuộc hạ đắc lực của mình, Thẩm Đại Hải khẽ díu mày, với tính cách làm việc của Thẩm Nghệ Mưu, nếu như không phải có chuyện trọng đại, tuyệt đối không bao giờ tới làm phiền mình, xem ra lại có chuyện không hay rồi đây.
“ Bẩm gia chủ, triều đình vừa hạ chỉ xuống, thành chủ đương thời của Sơn Hải Thành, sẽ được triệu hồi về kinh thành nhậm chức, sắp tới sẽ có vị thành chủ mới tới tiếp quản Sơn Hải thành của chúng ta ạ.”
Thẩm Đại Hải không kìm được lộ ra vẻ kinh ngạc bất ngờ trước thông tin mà Thẩm Nghệ Mưu mang lại, nhưng tình trạng đó chỉ duy trì chưa tới vài giây, lập tức thay thế bằng vẻ bất cần không hứng thú.
Thành chủ theo lý thuyết là chủ của cả một ngôi thành, là người đại diện của triều đình phái xuống cai trị tất cả thần dân đang sinh sống trong đó.
Chỉ là dưới sự phát triễn của tam đại gia tộc, đặc biệt là sau khi Thẩm gia phất lên với tốc độ như ngồi tên lửa lúc này, thành chủ Sơn Hải Thành đã trở thành một con bù nhìn không hơn không kém. Mọi sắc lệnh ban xuống, thậm chí không bằng một cái đánh rắm của gia chủ Thẩm gia đánh ra nữa là.
Một chức danh hữu danh vô thực, chỉ là một con bù nhìn không hơn không kém, cho dù là người mới hay người cũ, cũng chẳng có gì đáng để bận tâm tới quá nhiều làm gì.
Biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời, lâu lâu còn ném cho khúc xương để ngậm, còn dám có ý định ngồi trên đầu của tam đại gia tộc tè trên đó, chỉ sợ ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của người đấy.
Nhưng dù sao cũng là người từ phía triều đình phái xuống, vuốt mặt phải nể mũi, Thẩm Đại Hải lên tiếng: “ vậy thì sau khi người mới tới tiếp quản, Thẩm gia chúng ta sẽ đứng ra tổ chức một buổi tiệc chào đón, à đúng rồi, phát thiệp mời cho tất cả mọi thế lực trong Sơn Hải thành, âu đây cũng là thời cơ để Thẩm gia chứng tỏ khẳng định địa vị của mình cho thiên hạ xem rồi.”
Thẩm gia chủ động đứng ra tổ chức tiệc chào đón thành chủ mới, vậy chẳng khác nào muốn thể hiện cho cả Sơn Hải thành biết rằng, chủ nhân đích thực của ngôi thành này là ai sao??? Vì ngoài chủ nhân của ngôi thành ra, còn ai đủ tư cách đứng ra tổ chức tiệc chào đón người ngoài nhỉ???
“ vậy thì, Xích gia, có nằm trong danh sách mời không ạ??” Thẩm Nghệ Mưu hỏi một cách kỹ càng.
“ mời, vì sao không mời?? Dù sao cũng đã là “ thuộc hạ trên danh nghĩa” của Thẩm gia chúng ta, chủ nhân đi đầu, thuộc hạ đày tớ sao có thể không chạy theo được chứ??”
Thẩm Đại Hải nhấn mạnh từ thuộc hạ trên danh nghĩa, vừa dùng tay vuốt cằm vừa cười lạnh nói.
Xem ra trong đầu lão lại nghĩ ra mưu kế bẩn thỉu gì đó để chơi xỏ Xích gia nữa rồi. Chỉ là đối thủ là một Xích gia có chiến lược gia đại tài như Bàng Thống chống lưng, không biết là Thẩm gia sẽ lại lần nữa dùng đá tự chọi chân mình không nhỉ???
Sau một thoáng bất ngờ vui mừng, sắc mặt của Hàng Bá Thiên đột nhiên trầm xuống, mang theo giọng điệu trách móc không hài lòng với hành động bồng bột không biết suy nghĩ của người yêu.
Luyện đan sư trong quá trình luyện đan, sẽ không ngừng tích tụ và cường hóa tinh thần và linh hồn của bản thân. Tinh thần và linh hồn càng lớn mạnh, tỷ lệ thành công khi luyện chế đan dược sẽ gia tăng theo tỷ lệ thuận. Và để từ một luyện đan sư trung cấp luyện chế thành công đan dược cấp 6 để đột phá thành đại luyện đan sư, phải trải qua một quá trình rèn rũa và tích tụ thời gian khá dài, để đảm bảo sức mạnh tinh thần và linh hồn của bản thân đạt đủ tiêu chuẩn, mới dám tiến hạnh đột phá cấp bậc.
Còn Thẩm Thùy Vân thì sao, từ lúc gia nhập Thánh Hỏa tông, kích hoạt võ hồn và bước vào con đường luyện đan sư tới nay, chỉ vỏn vẹn hơn hai năm.
Với khoảng thời gian này, đừng nói là từ luyện đan sư trung cấp thành đại luyện đan sư, có thể đột phá từ luyện đan sư cấp thấp tới trung cấp đã là cả một vấn đề rồi.
Nhưng với tư chất thiên tài cộng thêm võ hồn cấp 6 Linh Lung Huyền Thiên Đỉnh, tốc độ trưởng thành của Thẩm Thùy Vân chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Chỉ là, cho dù thiên tài cỡ nào, nếu như vượt quá giới hạn cho phép, chắc chắn sẽ mang lại hậu quả khôn lường.
Giống như đột phá cảnh giới của người tu luyện, luyện đan sư nếu như thất bại trong quá trình luyện đan, hậu quả đón nhận sẽ đáng sợ thảm khốc hơn người tu luyện rất nhiều rất nhiều.
Nhẹ thì linh hồn bị tổn thương nặng nề, phải tịnh dưỡng một thời gian dài không thể đụng tay vào lò luyện đan, nghiêm trọng hơn thậm chí có thể phá hủy con đường luyện đan của một luyện đan sư, mãi mãi không thể luyện đan được nữa.
Và nghiêm trọng nhất chính là, nếu như trong quá trình luyện đan thất bại, lò luyện đan có thể bị nổ tung bất kỳ lúc nào, vụ nổ kinh hoàng khi lò luyện đan nổ tung, đừng nói là những tay luyện đan sư “ trói gà không chặt”, cho dù là kẻ mạnh xuất khiếu hay thậm chí hợp thể có mặt tại hiện trường, không chết cũng thành tàn phế cho mà xem.
Luyện đan thất bại, luyện đan sư thậm chí có thể trả giá bằng mạng sống của mình cho cái hành động ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình.
Và rõ ràng lời trách móc của Hàng Bá Thiên không phải hoàn toàn không có căn cứ, càng không phải nói dối lòng mình, vì giá trị của một Thẩm Thùy Vân lành lặn, thậm chí quý giá hơn gấp trăm vạn lần so với vài viên đan dược cấp 6 như lúc này.
Chỉ cần Thẩm Thùy Vân lành lặn trưởng thành, đừng nói là đan dược cấp 6, chẳng phải cho dù là đan dược cấp 7, cấp 8, hay thậm chí cấp 9 liên miên không dứt cung cấp cho mình khi có yêu cầu sao???
Còn Thẩm Thùy Vân xảy ra mệnh hệ gì, đừng nói là đan dược cao cấp, cho dù là đan dược cấp thấp cũng không mà ăn( ví von hơn nghiêm trọng nhất, nhưng phản ánh đúng tâm trạng và suy nghĩ của Hàng Bá Thiên).
Nghe thấy tiếng trách móc khó chịu của người yêu, Thẩm Thùy Vân không cảm thấy khó chịu hay bất mãn, ngược lại còn cảm thấy ngọt lịm trong lòng.
Huynh ấy quan tâm lo lắng an nguy của mình nên mới có phản ứng quá gắt như vậy.
Con gái đúng là khi chìm đắm trong tình yêu, trí tuệ sẽ bị giảm xuống tới mức thê thảm nhỉ.
“ Muội hứa với huynh, từ nay không làm chuyện liều lĩnh thế nữa. Chỉ là nghĩ tới việc có thể giúp được huynh, muộn lại …..” “ Huynh biết ý tốt của muội, nhưng đối với huynh, an nguy của muội là thứ tốt quan trọng nhất, nếu như để đánh đổi, huynh sẵn sàng chấp nhận không bao giờ sở hữu thứ đan dược vớ vẫn này nữa.”
Dưới lời nói mật ngọt rót thẳng vào tai như thế này, Thẩm Thùy Vân cơ thể mềm nhũng ngả thẳng vào trong lòng của Hàng Bá Thiên.
Quả thật, rất ít phụ nữ có thể chống lại được những lời mật ngọt từ một người đàn ông bản lãnh đầy mình như Hàng Bá Thiên nhỉ??
“ nghe nói muội sắp quay trở về quê nhà thăm gia đình??”
Sau một hồi ôm ấp bày tỏ tình cảm, Hàng Bá Thiên khẽ lên tiếng hỏi.
“ Vâng, đúng thế ạ, muội dự định sẽ khởi hành sau khi luyện chế thành công đan dược cấp 6.” Thẩm Thùy Vân khẽ ngật đầu, sau đó không tự chủ thở dài một tiếng, lí nhí nói: “ đã hai năm rồi nhỉ??”
Nghĩ tới hình ảnh mẹ hiền nước mắt đầm đìa luyến tiếc khi mình rời khỏi gia tộc khởi hành tới Thánh Hỏa Tông, Thẩm Thùy Vân không kìm được lộ ra vẻ mặt tưởng nhớ xót xa.
Nhưng tới khi nghĩ tới khuôn mặt của “ người đàn ông” đó, máu điên của cô ta như muốn sôi sục hẳn lên.
Không biết là tên lỗ phu đó còn nghiện rượu, có còn bất tài vô dụng, có còn thô lỗ với mẫu thân của mình nữa không.
Đừng tưởng Thẩm Thùy Vân tỏ ra oán hận ông già như vậy, thực tế thì một đứa bé từ nhỏ đã không nhận được tình yêu thương từ cha, trong tận thâm tâm luôn khát khao nhận được cái xoa đầu, lời khen ngợi khẳng định và những lời ngon ngọt thương yêu từ người cha của mình, chỉ là ngày thường được cô ta cố tình nhấn chìm xuống che giấu đi trong tận đáy lòng, không muốn thừa nhận và đối diện mà thôi.
“ Chuyện gì thế Vân muội??” “ À không có gì ạ, chỉ là vừa nghĩ tới một người không quá liên quan nên hơi thất thần chút, chúng ta đừng nói tới điều đó nữa.”
Dường như nhận ra sự bất thường của Thẩm Thùy Vân, Hàng Bá Thiên quan tâm lên tiếng hỏi, nhưng dường như đối phương không muốn nhắc tới chuyện gì đó, và Hàng Bá Thiên cũng không quá bận tâm chuyện cỏn con này, nên nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
“ Lần này huynh sẽ cùng muội quay trở về quê nhà của muội.” “ Thật, thật sao??? Huynh không nói đùa chứ??? Tông, tông chủ sẽ đồng ý ….” “ Muội yên tâm, phụ thân đã đồng ý, thậm chí còn dặn dò huynh phải bảo vệ muội thật thận trọng, lỡ như muội có làm rơi một sợi tóc, phụ thân cũng sẽ hỏi tội huynh đấy, muội thấy huynh khổ chưa nào??”
Thẩm Thùy Vân vui mừng phấn khích suýt nhảy cẫng lên khi nghe Hàng Bá Thiên sẽ theo mình về quê nhà lần này, không ngừng hỏi han xác định lại.
Sau khi nhận được cái gật đầu đầy chắc nịch của đối phương, Thẩm Thùy Vân nhảy thẳng vào lòng đối phương vì quá vui mừng.
Đệ nhất đệ tử chân truyền của Thánh Hỏa Tông sẽ giá lâm vương triều Thiên Ưng, nếu như để thông tin này lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành một tin chấn động cả vương triều cho mà xem.
Thậm chí tới khi đó ngay cả Ưng hoàng cũng phải sắp xếp thời gian có mặt tại Sơn Hải thành để tiếp đón Hàng Bá Thiên một cách trịnh trọng.
Nên nhớ rằng chỉ một trưởng lão nội môn như Trịnh Hổ đã có thể đứng ngang hàng với Ưng Hoàng Triệu Vô Cực, huống chi là đệ nhất đệ tử chân truyền, con trai ruột thịt của tông chủ Thánh Hỏa Tông, thậm chí sau này có cơ hội đăng quang thành tân tông chủ của tông môn.
Một trong những thân phận đó lấy ra thôi cũng đủ khiến Triệu Thiên Cơ phải xử lý hành động một cách thận trọng rồi.
Cho dù Triệu Thiên Cơ có chí cao, có tham vọng lớn tới cỡ nào, nhưng vào thời điểm này vương triều Thiên Ưng chỉ tựa như thể tích của một con kiến khi mang đi so sánh với một con voi mà thôi.
Làm phật lòng Hàng Bá Thiên, một lời nói buông ra, Triệu Thiên Cơ có còn lành lặn ngồi trên ngai vàng được nữa hay không cũng là cả một vấn đề rồi.
Tất nhiên, chuyến đi về vương triều Thiên Ưng lần này Hàng Bá Thiên không có ý định phô trương, mục đích chính chỉ là đi cùng người yêu về ra mắt " nhạc phụ nhạc mẫu" tương lai. Một vương triều tầm trung như Thiên Ưng, cho dù tiếp đón long trọng tới cỡ nào, sao đó đủ tư cách khiến Hàng Bá Thiên phải bận tâm chứ??
Nếu như Thiên Ưng là một vương triều cao cấp trở lên thì còn may ra Hàng Bá Thiên mảy may để ý tới đôi chút.
“ Vậy thì, chúng ta xác định là mười ngày sau sẽ du hành về Sơn Hải thành nhé??” “ huynh chìu ý muội thôi.” “ hoan hô, à đúng rồi, tối nay huynh nán lại bên muội nhé, muội sẽ đích thân xuống tay làm món ăn ưu thích nhất của huynh để chiêu đãi huynh, xem như là lời cảm tạ huynh đã bỏ thời gian ra cùng muội quay về quê nhà vậy.”
Sau khi nhận được cái ngật đầu của Hàng Bá Thiên, Thẩm Thùy Vân vui mừng chuẩn bị tiệc chiêu đãi người yêu của mình. Đôi trai tài gái sắc trông có vẻ vui vẻ hạnh phúc tới khiến người khác phải ghen tỵ ấy nhỉ??
- -- -----
Cọc cọc ~~~~~~~~~~~~~~~!! “ Mời vào ~~~~~~~!!”
Hình ảnh quay trở lại Thẩm gia trong Sơn Hải thành. Phòng làm việc của Thẩm Đại Hải đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa bên ngoài, giọng nói cho phép đối phương vào phòng từ bên trong phòng vang lên, sau đó là tiếng cửa phòng đẩy ra và một bóng người với bước đi thận trọng từ bên ngoài bước vào.
“ Gia chủ ~~~~!” “ Nghệ Mưu, có chuyện gì thế???”
Nhìn thấy thuộc hạ đắc lực của mình, Thẩm Đại Hải khẽ díu mày, với tính cách làm việc của Thẩm Nghệ Mưu, nếu như không phải có chuyện trọng đại, tuyệt đối không bao giờ tới làm phiền mình, xem ra lại có chuyện không hay rồi đây.
“ Bẩm gia chủ, triều đình vừa hạ chỉ xuống, thành chủ đương thời của Sơn Hải Thành, sẽ được triệu hồi về kinh thành nhậm chức, sắp tới sẽ có vị thành chủ mới tới tiếp quản Sơn Hải thành của chúng ta ạ.”
Thẩm Đại Hải không kìm được lộ ra vẻ kinh ngạc bất ngờ trước thông tin mà Thẩm Nghệ Mưu mang lại, nhưng tình trạng đó chỉ duy trì chưa tới vài giây, lập tức thay thế bằng vẻ bất cần không hứng thú.
Thành chủ theo lý thuyết là chủ của cả một ngôi thành, là người đại diện của triều đình phái xuống cai trị tất cả thần dân đang sinh sống trong đó.
Chỉ là dưới sự phát triễn của tam đại gia tộc, đặc biệt là sau khi Thẩm gia phất lên với tốc độ như ngồi tên lửa lúc này, thành chủ Sơn Hải Thành đã trở thành một con bù nhìn không hơn không kém. Mọi sắc lệnh ban xuống, thậm chí không bằng một cái đánh rắm của gia chủ Thẩm gia đánh ra nữa là.
Một chức danh hữu danh vô thực, chỉ là một con bù nhìn không hơn không kém, cho dù là người mới hay người cũ, cũng chẳng có gì đáng để bận tâm tới quá nhiều làm gì.
Biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời, lâu lâu còn ném cho khúc xương để ngậm, còn dám có ý định ngồi trên đầu của tam đại gia tộc tè trên đó, chỉ sợ ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của người đấy.
Nhưng dù sao cũng là người từ phía triều đình phái xuống, vuốt mặt phải nể mũi, Thẩm Đại Hải lên tiếng: “ vậy thì sau khi người mới tới tiếp quản, Thẩm gia chúng ta sẽ đứng ra tổ chức một buổi tiệc chào đón, à đúng rồi, phát thiệp mời cho tất cả mọi thế lực trong Sơn Hải thành, âu đây cũng là thời cơ để Thẩm gia chứng tỏ khẳng định địa vị của mình cho thiên hạ xem rồi.”
Thẩm gia chủ động đứng ra tổ chức tiệc chào đón thành chủ mới, vậy chẳng khác nào muốn thể hiện cho cả Sơn Hải thành biết rằng, chủ nhân đích thực của ngôi thành này là ai sao??? Vì ngoài chủ nhân của ngôi thành ra, còn ai đủ tư cách đứng ra tổ chức tiệc chào đón người ngoài nhỉ???
“ vậy thì, Xích gia, có nằm trong danh sách mời không ạ??” Thẩm Nghệ Mưu hỏi một cách kỹ càng.
“ mời, vì sao không mời?? Dù sao cũng đã là “ thuộc hạ trên danh nghĩa” của Thẩm gia chúng ta, chủ nhân đi đầu, thuộc hạ đày tớ sao có thể không chạy theo được chứ??”
Thẩm Đại Hải nhấn mạnh từ thuộc hạ trên danh nghĩa, vừa dùng tay vuốt cằm vừa cười lạnh nói.
Xem ra trong đầu lão lại nghĩ ra mưu kế bẩn thỉu gì đó để chơi xỏ Xích gia nữa rồi. Chỉ là đối thủ là một Xích gia có chiến lược gia đại tài như Bàng Thống chống lưng, không biết là Thẩm gia sẽ lại lần nữa dùng đá tự chọi chân mình không nhỉ???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook