Phi Hữu
Chương 8

Thế là làm hòa với Đỗ Du Dư. Chỉ cần không nhớ tới sự kiện đó, Chung Lý thật ra vẫn rất lưu luyến cảm giác ở bên cạnh người kia.

Đỗ Du Dư ánh mắt luôn cười, gương mặt dịu dàng kề cận chuyện trò, không mang chút vẻ trịch thượng của kẻ bề trên, như thế mà nhã nhặn mà thanh thoát, khiến người ta không thể nào ghét nổi.

Nhưng bảo hắn chủ động đi tìm Đỗ Du Dư, hắn làm không được.

Chung Lý trằn trọc mấy ngày, cô bạn gái lại nôn nóng thúc giục, đành phải mở lời với Đỗ Du Dư, “Tôi có người bạn muốn làm ca sĩ, nếu được thì cậu xem giúp tôi một chút, coi có hy vọng gì không?”

“Ừm?” Đỗ Du Dư nhướn mày, nhưng vẫn giữ vẻ kiên nhẫn hòa nhã, “Bạn thế nào?”

“Bạn bình thường thôi…”

Đỗ Du Dư lại nhướn mày tiếp, như muốn nói “Bạn bình thường không tới mức khiến anh phải mở miệng nhờ người khác.”

Chung Lý bị nhìn thấu, lập tức thấy ngại lẫn nhức đầu, “Là bạn gái của tôi. Mới quen nhau thôi, chưa kịp giới thiệu với cậu…”

Lần này lông mày Đỗ Du Dư nhướn lên rất cao, chữ ‘ra vậy’ được kéo rất dài, “Cũng được, hẹn bữa nào gặp mặt đi.”

Ba người hẹn nhau ở một nhà hàng uống trà, tranh thủ gặp gỡ làm quen trước, lúc ấy cũng không xảy ra vấn đề gì. Cô bạn gái bình thường rất kiêu căng, trước mặt Đỗ Du Dư cũng không dám làm cao. Chung Lý đặc biệt chăm sóc cô nàng rất chu đáo, hòng duy trì tâm trạng tốt đẹp này, lát nữa thể hiện sẽ không bị ảnh hưởng cảm xúc.

Sau đó đi đến phòng ghi âm, để cho bạn gái hắn thử giọng. Đỗ Du Dư từ đầu đến cuối chỉ cười không phát biểu gì, đôi bàn tay mảnh khảnh đan chéo nhau thành hình chữ thập.

Nghe xong hoàn chỉnh một khúc, Chung Lý đứng cách lớp kính thủy tinh, giơ tay làm động tác cổ vũ, rồi quay lại hỏi Đỗ Du Dư, “Thế nào?”

Đỗ Du Dư tháo tai nghe xuống, cười cười, “Thứ lỗi tôi nói thẳng. Cô ấy học nhạc, căn bản chỉ là phí thời gian.”

Chung Lý không khỏi sửng sốt, “Nhưng thầy cô ấy cũng bảo cổ có tư chất mà.”

“Thầy không bảo vậy, làm sao lấy được tiền của trò?”

“…”

“Điểm duy nhất cô ấy giống người nổi tiếng, đó là mắc bệnh ‘sao’. Nói chung quên việc đó đi, càng sớm càng tốt.”

Chung Lý không khỏi tức giận. Tuy rằng bạn gái hắn dung mạo bình bình, nhưng năng lực chuyên nghiệp vẫn tốt, cũng từng nhận được một số giải thưởng, bị Đỗ Du Dư chê bai không tiếc lời như vậy đúng là không chịu được.

“Cậu có thành kiến với cổ!”

“Tại sao tôi lại có thành kiến với cô ấy?”

Chung Lý bí rị một hồi, không tìm ra được lý do thành kiến, đành nói, “Khụ, cậu quá khó tính.”

“Còn anh thì quá dễ tính.”

“Chí ít cũng nên cổ vũ…”

“Không được là không được. Thế giới giải trí không phải trại từ thiện. Trừ phi cô ấy có hậu đài, trước lót sẵn hai mươi triệu để quảng bá tuyên truyền, không thì thôi.”

Chung Lý nóng nảy, “Mấy câu như vậy, làm sao tôi nói ra cho được.”

“Nếu anh thấy ngại, tôi có thể nói giúp anh.”

Chung Lý vội vã giữ người kia lại. Đỗ Du Dư một khi đã lên cơn cay độc rồi, nói năng không chút nể nang, để cho bạn gái bị bẽ mặt, Chung Lý hắn còn là đàn ông sao?

“Thôi được rồi, để tôi tự nói.” Lúc này cô bạn gái đã đi ra, vẻ mặt vô cùng tự đắc, Chung Lý đã thấy đúng tạ rớt trúng đầu rồi, nhưng vẫn cắn răng bước qua.

Người ta đang cao hứng lại dội một gáo nước lạnh, chẳng khác nào tự đi chịu đòn. Quả nhiên Chung Lý còn đương lắp ba lắp bắp, cố gắng uyển chuyển truyền tải lại lời vàng ý ngọc của Đỗ Du Dư thì đã bị ăn năm ngón tay vào mặt. Mối tình nguyên bản vô cùng gượng ép phút chốc đã bị đánh một phát cho ô hô ai tai, hôi phi yên diệt.

Trơ mắt ra nhìn ‘cựu bạn gái’ tức đến thở hồng hộc bỏ đi, còn thuận tiện đạp ngã cửa, động tác vô cùng thiếu văn hóa, Chung Lý không tránh khỏi cảm giác buồn bực.

Vốn dĩ cố gắng mặt dày đến nhờ vả Đỗ Du Dư, là hy vọng giúp bạn gái hoàn thành ước mơ, nhờ đó có thể thúc đẩy quan hệ cả hai tiến triển hơn, ai dè đã xôi hỏng bỏng không, lại còn đứt cái rụp như vậy. Dạo này sao vận xui cứ liên tục kéo tới đè xuống đầu hắn thế nhỉ?

Đối với sự rầu rĩ của Chung Lý, Đỗ Du Dư không cảm thông chút nào, lại còn xát muối, “Anh không cần phải khổ sở làm gì. Tâm lý và nhân phẩm cổ đều quá tệ, tính nết lại cổ quái, đừng nói là làm vợ chồng, làm bạn thôi cũng đã thấy không ổn rồi. Chẳng nhẽ anh chịu được sao?”

Chung Lý lắc đầu, “Bỏ đi.” Chuyện đã đến nước này, cũng đành chấp nhận số phận, rằng bản thân vốn không có duyên với phụ nữ, có cưỡng cầu cũng không được.

Đỗ Du Dư vẫn tiếp tục đâm kim rải muối, “Người như vậy mà cũng lọt vào mắt của anh, anh thật không biết kén chọn gì cả.”

Chung Lý đáp, “Con gái thích làm cao một chút cũng là chuyện bình thường mà. Cậu kén chọn như vậy, cỡ nào mới cho vừa vào mắt?”

“Cỡ như anh.”

Chung Lý sửng sốt.

Đỗ Du Dư cười nói, “Trình độ cỡ cô ta, thứ lỗi tôi không thể nâng nổi người bất tài. Anh có muốn thử một chút không?”

Chung Lý tròn mắt.

“Đừng có đem tôi ra đùa. Hai mươi ngàn tôi còn không có nữa là.”

Đỗ Du Dư mỉm cười, “Anh không cần phải lo. Na, nếu anh muốn vào trong giới thì tôi có thể giúp anh.”

Chung Lý không nghĩ ngợi nhiều, liền xua xua tay, “Giống như lần trước đó hả? Thôi quên dùm cho. Giờ đi lai rai vài ly, mừng tôi vừa bị đá xong.”

Vậy mà ngày hôm sau Đỗ Du Dư lại đến tìm hắn, còn mang theo cây đàn guitar mới cáu mà hắn hằng tha thiết ao ước, bảo là mượn cho hắn.

Chung Lý đần mặt ra nhận lấy đàn, trong lúc còn đang bàng hoàng sợ hãi, thì Đỗ Du Dư đã cười nói, “Thực lực dĩ nhiên là quan trọng nhất. Nhưng nếu trang bị có gì không hài lòng, tôi có thể giúp anh đổi thành đồ tốt.”

“…”

“Chuẩn bị, chuẩn bị đi.”

“Chuẩn bị cái gì?”

Đỗ Du Dư sờ trán hắn một chút, “Choáng à? Anh không nghĩ đến việc gia nhập công ty giải trí chính quy sao?”

Chung Lý ‘hả’ một tiếng, mắt tròn mắt dẹt, mồm há hốc.

Những ngày tới đó, thành viên trong band bắt đầu luyện tập như điên. Bởi lẽ đột nhiên họ được mời đi hát mở màn, làm nóng cho một concert nhỏ. Bản DEMO gửi cho các công ty cũng có hồi âm, trong lúc buổi diễn ở quán bar, cũng có vài nhân vật nổi danh trong nghề ngồi bên dưới nghe.

Tuy chỉ là những bước tiến nho nhỏ, nhưng cũng đủ khiến mọi người hưng phấn.

Chung Lý cảm thấy đau đầu nhức óc, hắn biết mọi sự đều nhờ một tay Đỗ Du Dư giúp đỡ, chẳng những thế, tựa như chỉ cần hắn chịu mở miệng, sẽ còn nhận được những cơ hội tốt hơn thế nữa.

Trong khoảnh khắc có cảm tưởng như Đỗ Du Dư đang trải cả thế giới xuống trước mặt hắn, cho hắn tận hưởng cảm giác thỏa mãn muốn chọn gì thì chọn, thế nhưng hắn chỉ thấy hai đùi run lập cập, hoa cả mặt đau cả đầu, vừa lơ ngơ chẳng biết phải làm gì, lại vụng về không biết nên cư xử sao cho phải, thậm chí đánh mất cả hứng thú biểu diễn.

Đỗ Du Dư tựa hồ như muốn đẩy hắn về phía trước một cái thật mạnh, ra tay trợ giúp một phen, chỉ cần Chung Lý rảnh rỗi, Đỗ Du Dư có nơi cần đi xã giao, sẽ lập tức cắp Chung Lý theo. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mấy đài truyền hình lớn đều điểm mặt qua một lượt, mấy ngôi sao lớn nhỏ trong công ty hắn cũng đã nhìn nhẵn mắt. Thậm chí cả Nhan Khả cũng tốt bụng sớt một phần cơm cho hắn ăn chung.

Cả ngày theo đuôi Đỗ Du Dư, rồi Đỗ Du Dư giới thiệu cho hắn cái này, giới thiệu cho hắn cái nọ, toàn những người nổi tiếng mà chỉ nghe tên thôi đã cảm thấy rét. Cùng với những người đó ngồi chung một bàn tiệc, Chung Lý thực sự không biết mình đang ăn cái gì nữa, càng không biết phải góp vào câu chuyện của họ như thế nào. Hắn giống như người ngoài hành tinh, hoàn toàn không có khả năng giao tiếp bằng ngôn ngữ của nhân loại.

Không những phải khách sáo lễ độ, mà trong lúc nói chuyện, Chung Lý phải căng não hết mức cho phép mới hiểu được đối phương nói gì. Đến khi ra khỏi nhà hàng rồi, không chỉ đầu đau như sắp vỡ, mà bụng còn kêu như trống đánh.

Ngày đến ngày đi, Chung Lý hoàn toàn không có dáng dấp gì của người một bước lên mây, ngược lại, y như bệnh nhân vừa mới trốn trại.

Bởi vậy, đến khi Đỗ Du Dư lại hẹn hắn, nói là tham gia hát hò trong tiệc sinh nhật của bà xã một ông giám đốc công ty nào đó, chân Chung Lý lập tức sụm xuống, “Tui không đi.”

“Hửm? Sao vậy?”

“Lâu lắm rồi tui chưa được ăn no…”

Lúc hắn còn trà trộn vào tiệc của người ta, có thể trốn vào trong góc thỏa sức đánh chén, còn có cơ hội nếm không ít của ngon vật lạ. Đến khi đi xã giao với Đỗ Du Dư rồi, đứng lâu đến nỗi cả ly kem cầm trên tay cũng chảy hết, cả cơ hội liếm tý xíu hắn cũng không có.

Hắn là người chất phác, so với việc hưởng hư vinh của người nổi tiếng, không bằng lực hấp dẫn của việc được ních đầy bao tử.

Đỗ Du Dư hơi chao nghiêng đầu, vẻ mặt vừa bực mình vừa buồn cười, “Anh không biết cái gì gọi là cơ hội sao?”

Chung Lý sửa xe cả ngày trời, đã thấy mệt bã người, tay cầm hai cái bánh bao móc ra từ trong tủ lạnh, ai oán nói, “Thì đã nói rồi, tui chỉ là người thô lỗ thôi…”

Đỗ Du Dư nở nụ cười, dường như thấy bộ dạng của người kia rất đáng yêu, hai tay giữ lấy vai Chung Lý, chậm rãi dán sát người lại.

Đến khi chuông cảnh giác của Chung Lý báo động rằng Đỗ Du Dư sắp hôn hắn, thì hai phiến môi đã dán chặt lấy nhau. Vật thể xâm nhập trong khoang miệng ram ráp, mang theo ẩm ướt và sức nóng, duy trì trong chốc lát thì tách ra.

Rồi lại tiếp tục!

Da đầu Chung Lý run run, khóe miệng co giật.

Đỗ Du Dư cười dời mặt ra, khẽ hít sâu hai cái, tư thế hơi ngước cằm lên nhìn rất duyên dáng, thấy mặt mày Chung Lý xanh mét, liền trêu chọc hắn, “Không quen sao?”

Chung Lý bị ôm lấy, trên mặt trắng xanh lẫn lộn, “Tôi coi cậu là bạn!”

Đỗ Du Dư cười, “Tôi biết.” Miệng nói vậy nhưng lại càng ôm chặt lấy Chung Lý hơn. Cúi đầu xuống xâm chiếm lấy môi hắn, đầu lưỡi tiến vào trong.

Chung Lý bất ngờ không kịp đề phòng, môi bị bám chặt quyết liệt, hôn đến mức hắn cảm thấy khó thở, đối với đầu lưỡi đang phóng túng bừa bãi bên trong có chút căm tức, chống cự mãi mới đẩy được Đỗ Du Dư ra. Hắn lấy tay lau khóe miệng, tức giận nói, “Cậu làm gì hả!?”

Cơ thể Đỗ Du Dư vẫn tiếp tục đè lấy hắn, ánh mắt bỗng trở nên ướt át, thấp giọng nói, “Là bạn cũng có thể làm vậy mà.”

Biểu cảm mê hoặc đầy ma mị của người kia khiến Chung Lý bỗng chốc không dám nhìn thẳng vào, vội lớn tiếng mắng, “Vớ vẩn!”

Âm hưởng của Đỗ Du Dư tựa như thôi miên, “Chỉ là hôn nhau thôi, có gì nghiêm trọng đâu, cũng thật sự rất thoải mái phải không? Anh chưa có bạn gái, tôi cũng còn độc thân, chúng ta làm vậy đâu có lỗi với ai.”

“…Nhưng cậu đâu phải gay.”

“Hôn nhau thôi đâu lập tức biến thành đồng chí. Không lẽ anh phải sao?”

“…” Chung Lý đột nhiên hết đường phản bác.

Hơi thở dần tiến sát lại, sắp sửa tiếp tục thân mật, Chung Lý hoảng hốt, vội quay đầu muốn tránh đi, đã bị Đỗ Du Dư nâng lấy phía sau ót hắn. Người kia gương mặt nam nữ khó phân, môi đã kề sát miệng hắn thủ thỉ, tay vuốt ve lấy eo hắn, ánh mắt muôn vàn mềm mại, “Anh ghét đến vậy sao?”

“….”

Nội tâm Chung Lý giằng xé dữ dội, mày nhíu chặt thành một đường thẳng, hắn rất khó nói ra chữ ‘ghét’. Cũng tin rằng trên đời có nhiều người không dùng được chữ ‘ghét’ với người đàn ông này, bởi lẽ thần thái khi sóng tình dâng lên trong khóe mắt của người ấy, phi thường gợi cảm.

“Cũng không hẳn là… ghét…”

Đỗ Du Dư lập tức nghe lời phải, “Không là được rồi.”

“Nhưng mà…”

Còn chưa kịp cãi lại thì đã bị Đỗ Du Dư đè ra hôn tiếp, còn cố tình áp đảo, khiến Chung Lý đứng không vững, chỉ biết la lên ú ớ, tay chân khua khoắng loạn xạ, cuối cùng đành phải hoàn toàn dựa vào lực chống đỡ từ tay người kia, mới tránh khỏi thảm cảnh té ngửa xuống đất.

Ở trong tư thế mụ mị, rất khó lòng chống cự lại bị hôn sâu thật lâu, Chung Lý mới nghĩ thông, việc quái gì phải cãi lý lẽ với thằng này, chẳng phải chỉ cần nói ‘Ông không muốn hôn với mày!’ là được rồi sao?

Đáng tiếc đã muộn rồi, người thiếu lanh lẹ đành chấp nhận bị thiệt.

Đến khi kết thúc hôn hít, hạ thân vẫn còn tiếp xúc với nhau, đều đã nổi lên phản ứng, Chung Lý xấu hổ cùng cực, đỏ mặt nói, “Chuyện, chuyện này thật là…”

Đỗ Du Dư lại dùng loại âm thanh khiến xương cốt người khác phải mềm rụm, “Thoải mái không?”

Chung Lý vô cùng quẫn bách, tim thiếu điều ngừng đập, lớn tiếng nói, “Chúng ta đi ăn cơm!”

Đỗ Du Dư cười cười, hạ tầm mắt xuống thấp, “Anh tính để vậy mà ra ngoài sao?”

Chung Lý xấu hổ, giận dữ nhảy ra, hai tay bảo vệ chỗ xx mà chạy vào toilét.

Đến lúc hắn đi ra, Đỗ Du Dư cũng đã tự giải quyết xong, nhìn vẻ mặt hắn vẫn không tự nhiên, liền thoải mái nói, “Chung Lý, anh thật bảo thủ.”

Trong lúc thanh tỉnh mà làm ra chuyện kinh thế hãi tục, còn dám nói hắn bảo thủ?

“Anh cố kỵ nhiều như vậy làm gì? Không hại người, cũng chẳng hại mình, làm chuyện thoải mái cho mình chút xíu cũng có gì đâu.”

Chung Lý tuy cảm thấy không đúng, nhưng bảo hắn tranh cãi nhất định sẽ thua, hơn nữa Đỗ Du Dư dù nhìn từ góc cạnh nào, thì gương mặt đó cũng không thể gắn với mấy chữ như ‘dê xồm’, ‘dâm đãng’, ‘ác ôn’ được. Hắn chỉ có thể lầu bầu, “Ông đầu óc thiển cận, nói mấy câu dài dòng thế nghe không thủng đâu.” Rồi đi tìm ví, chuẩn bị mua đồ ăn.

Đỗ Du Dư cười ôm vai hắn, “Tôi biết mà.”

Chung Lý dù ngốc đến đâu, cũng biết đàn ông hôn nhau là có vấn đề, hắn phân biệt rõ rành rành, đàn ông và phụ nữ yêu nhau là như thế này thế này, còn Âu Dương trước đây cùng với thằng quỷ nhà họ Tiếu là như thế kia thế kia. Vậy còn hắn và Đỗ Du Dư? Làm sao có thể tùy tiện hôn bậy được.

Tuy Đỗ Du Dư luôn tỏ vẻ trấn an kiểu ‘có gì phải lăn tăn’ nhưng ngặt nỗi Chung Lý không tài nào quen được, lần nào cũng tránh trái tránh phải, giãy dụa mãi mới trốn thoát thành công.

Mà lần nào Đỗ Du Dư cũng chỉ cười cười, có vẻ như lấy vậy làm vui, dù Chung Lý có đẩy mặt ra không chút nể tình, lắc đầu nguầy nguậy đi chăng nữa thì người kia cũng không hề tức giận, thậm chí lâu lâu còn bày ra vẻ mặt làm nũng.

Căn bản là bởi vẻ ngoài người kia quá đáng yêu, cũng là nguyên cớ khiến người khác luôn muốn khoan dung không chấp nhặt với, vì thế giữa hai người cũng không xảy ra chuyện ầm ĩ gì.

Hôm nay Đỗ Du Dư lại tiện đường đến đón hắn tan ca, Chung Lý rất thích vì nghĩ có thể tiết kiệm được tiền đón xe bus, trong khi mấy người công nhân ở hãng xe thấy hắn thường xuyên trèo lên xế xịn, tám phần là vớ được đại gia bà bà nào, bắt đầu đá lông nheo lia lịa.

“Chung Lý, ‘chị ấy’ giàu như vậy, mặt mũi tròn méo thế nào, đẹp hôn?”

“Đi chết đi!” Chung Lý vừa lanh lẹ thay bộ đồ lao động ra vừa đáp, “Người đẹp chân dài đấy! Hâm mộ không?”

Lúc chui vào xe, nhịn không được quay lại nhìn người đang ngồi ở vị trí lái xe, Chung Lý cảm thấy nói ‘người đẹp chân dài’ cũng không phải ba hoa. Không biết vì cái gì mà Đỗ Du Dư không dứt khoát chuyển từ hậu đài ra ngoài sân khấu, thật lãng phí cho một gương mặt sáng giá như vậy.

Lấy điện thoại ra coi, tin nhắn đầu tiên là do Âu Dương gửi đến, hỏi xem chiều nay hắn có về ăn cơm không. Chung Lý thấy mặc cảm tội lỗi ngập tràn, khi nhớ ra là dạo này hắn chẳng mấy khi về nhà ăn cơm chiều, suốt ngày đi chỗ này chỗ kia với Đỗ Du Dư, hoàn toàn quên bẵng việc phải quan tâm Âu Dương nhà hắn.

“Đỗ Du Dư, nếu được thì chiều nay đến nhà tôi ăn cơm đi, có gì tôi bảo Âu Dương nấu nhiều cơm hơn.”

Đỗ Du Dư cười khởi động xe, “Hôm nay chúng ta đến chỗ Từ Diễn, chắc đã chuẩn bị đồ ăn đâu ra đấy rồi. Không phải anh cũng muốn gặp Nhan Khả sao?”

“Ai, nhưng mà cậu cũng thấy tôi gần đây rồi đó, không mấy khi quan tâm đến Âu Dương.”

Hắn về nhà quá muộn, Âu Dương chờ không nổi đành đi ngủ trước, đến khi hắn thức đi làm thì vẫn còn chưa dậy. Mỗi lần nhìn đống đồ ăn khuya ê hề còn lại trong tủ lạnh, hắn lại thấy mình giống như ông chồng hư đốn, để mặc vợ vò võ ở nhà trông cửa.

Đỗ Du Dư thản nhiên đáp, “Ai cũng lớn hết cả rồi, đều có cuộc sống riêng, sao anh ấy lại cần anh phải chăm sóc.”

Chung Lý nghĩ đến Âu Dương chẳng khác gì góa phụ áo đen, ngay cả trò chuyện dăm ba câu cũng hiếm hoi, ngẫm lại bản thân dường như đang ‘trọng sắc khinh bạn’ vô cùng thiếu nghĩa khí, không khỏi rối rắm.

Đến nhà của Từ Diễn, người ra mở cửa lại là Nhan Khả đang mặc quần áo ở nhà, nhờ thế Chung Lý mới biết Nhan Khả và Từ Diễn ở chung với nhau, hắn kinh ngạc vô cùng, mặt chẳng hiểu sao lại nóng lên.

Nhan Khả chuẩn bị rất nhiều món, ngoài mấy món tự nấu ra, còn gọi bên ngoài mang thêm, bày ra một bàn đầy ụ, cho mười người ăn còn dư, Chung Lý nhìn thôi cũng đã thấy no mắt lắm rồi, “Chúng ta ăn chưa?”

Nhan Khả cười, “Anh cứ thư thả, đợi Từ Diễn về đã.”

“A a a đói quá đói hết xí quách rồi!!” Quả nhiên Từ Diễn vừa về đã kêu la ỏm tỏi, âm thanh có vẻ sức tàn lực kiệt.

Cậu ta vì một phút nông nổi mà tham gia vào một show truyền hình, mỗi tuần chỉ được cấp cho hai mươi đồng ăn uống, thành ra ngày nào cũng đói điên người, lại thêm đang trong giai đoạn tuyên truyền cho album mới, cho nên mỗi ngày đi làm bao nhiêu thể lực đều bị vắt ráo trọi, ráng chịu đựng cho đến hết ngày là đầu cũng muốn bốc khói.

“Bao tử đau quá hà… không, bụng cũng đau nè… A a a, toàn thân chỗ nào cũng đau…”

Chẳng thèm chào lấy khách khứa một câu, Từ Diễn liền sà ngay vào bàn ăn, lệ nóng doanh tròng, vừa ăn lấy ăn để vừa lên án kể lể.

“Lại còn không cho người ta ăn cơm, quá đáng vừa vừa thôi chứ… Bọn họ thì ăn thịt nướng, còn người ta chỉ được đứng một bên ngó! Tôi giặt sạch nhiều như vậy, mà chỉ cho có một tẹo cơm!”

Từ nhỏ đến lớn chưa từng phải xấc bấc xang bang như vậy, Từ Diễn ủy khuất không thôi. Hùng hục ăn như chín trâu ba hổ mà càn quét một lượt, xương cũng chưa thèm phun ra, đến khi bát trên bàn chồng lên thành một ngọn núi con con thì mới bắt đầu thả chậm tốc độ lại.

Nhìn Từ Diễn bị bỏ đói đến tội, Đỗ Du Dư quay sang nhìn Nhan Khả, “Hồi đó thấy anh chơi trò này cũng có đến nỗi nào đâu?”

Nhan Khả cười nói, “Thì bình thường cũng phải sống tiết kiệm mà, một tuần không tiêu quá số đó cũng từng trải qua, nên đã quen rồi.”

Từ Diễn đang ngậm một họng cơm cũng tranh thủ nói leo, “Thì bởi em nhìn thấy anh ấy thắng dễ quá nên mới… khổ vậy nè…” nói đến đó thì hai hột cơm trong miệng rớt ra.

Trước cảnh tượng này, Chung Lý cũng phải khen, “Từ Diễn thật đẹp trai.”

Cho dù có giống như hà mã đang ngốn ngấu, phàm ăn tục uống thế nào đi chăng nữa, cũng hệt như đang quảng cáo cho món ăn ngon lành nào đó. Trên màn hình thì sắm vai một vương tử tỏa sáng, đến khi lén lút trốn trong nhà ngầm tiếp thêm lương thực cũng có thể đáng yêu đến vậy.

Đỗ Du Dư nhướn nhướn mày, từ chối cho ý kiến, “Vậy sao?”

Chung Lý nhìn hồi lâu, Từ Diễn vẫn còn đang nghẹn ngào nạp năng lượng, nhịn không được lại rên ư ử, “Làm nghệ sĩ thiệt khổ quá đi.”

Đỗ Du Dư bắt chéo chân, uống nước trái cây, mỉm cười nói, “Cho nên anh mới không muốn làm ngôi sao.”

Từ Diễn giận tím mặt, tức tối xả khói, “Hứ, anh còn nói! Người gì đâu mà không có lương tâm gì hết, gọi một cuốc hỏi thăm chờ đỏ mắt cũng không thấy! Cho dù em trai anh có chết vì đói chắc anh cũng chẳng biết tới! Hừ! Trong lúc người ta đang đói treo mỏ, chắc chắn là các người lại đang vui vẻ ăn uống ê hề chỗ nào đó đúng không!? Đúng là vô tương tâm mà…”

“Anh cũng bận đấy thôi.” Đỗ Du Dư vô tình nhìn Từ Diễn cười, “Làm gì rảnh rang lo cho cậu.”

Từ Diễn ăn vạ không được cảm thông, tức giận ném hộp khăn giấy về hướng Đỗ Du Dư – đang đi ra chỗ khác nghe điện thoại – rồi chuyển sang mè nheo Nhan Khả kế bên, “Chỉ có anh là tốt nhất thôi, ở nhà lo canh rau muống với cà dầm tương…”

Tay cậu ta vô cùng tự nhiên để trên đùi Nhan Khả. Đương sự thì không có cảm giác gì, chỉ có Chung Lý là lại bị tác động đến mặt đỏ mang tai, bứt rứt đứng ngồi không yên, vì trí tưởng tượng không cưỡng lại được của mình mà xấu hổ vô cùng.

Dường như được dỗ dành lại càng thêm kích thích, Từ Diễn tiếp đó liền hôn một cái lên mặt Nhan Khả.

Chung Lý hoảng hồn như bị sét đánh, ầm một cái đến cổ cũng đỏ.

Nhan Khả có chút ngượng ngùng, đây đẩy cậu ta ra, “Đừng phá nữa.”

Từ Diễn lầu bầu, “Có người ngoài đâu mà lo.” Nói xong chẳng những không chịu buông tay, mà còn kề môi tới hôn lên môi người kia.

Cảnh tượng hai chú đàn ông khóa môi nhau sống động đến mức Chung Lý mắt chữ O mồm chữ A. Đây là lần đầu tiên hắn chân chính nhìn thấy một đôi đồng chí, hơn nữa lại là nhìn trực diện, mắt trố ra như cặp ốc bươu vàng, suýt tý nữa là rơi tõm xuống ly rượu đang cầm trong tay.

Từ Diễn trừng mắt, “Gì chứ, lạ lắm sao? Đừng có ngây thơ thế, bộ anh không phải đang cặp với Đỗ Du Dư à?”

Chung Lý lúc này mới sực tỉnh ra, vội xua xua tay, “Hả? Cậu hiểu lầm rồi, tôi đâu có…”

“Hử?” Từ Diễn nhướn mày, đúng là anh em bà con có khác, cả điệu bộ cũng na ná nhau.

Chung Lý vội vỗ tấm ngực rộng của mình, “Cậu xem tôi có giống đối tượng của anh cậu không? Tôi với anh cậu chỉ là anh em tốt thôi, hơn nữa tôi thích phụ nữ mà.”

Từ Diễn quay đầu ngó bóng ông anh họ phía kia, rồi quay lại nhìn Chung Lý, đánh giá hắn một phen, “Nhưng tôi cảm thấy anh tôi rất thích anh.”

“Hả?”

“Nếu anh không phải thì nên cẩn thận một chút đi.”

“Ơ, vấn đề gì?”

“Bảo hiểm mông.”

Nhan Khả phun nước trà trong miệng ra, còn sắc mặt Chung Lý thì cứ gọi là nửa trắng nửa xanh. Từ Diễn đã điểm trúng tử huyệt của hắn, chẳng khác nào đang đi giữa trời nắng thênh thang bỗng nhiên ầm một cái sét đánh đen thui, lỗ tai cháy khét lẹt, oánh cho lá gan hắn vỡ ra từng mảnh.

Vừa đúng lúc Đỗ Du Dư nghe điện thoại xong quay lại, tự nhiên quàng vai Chung Lý, “Đi uống rượu không? Có chỗ này được lắm…”

Vừa nghe tới rượu, Chung Lý lại nhớ đến thảm trạng sau lần say đó, mông lại theo phản xạ mà nhói lên mấy cái, bỗng dưng hết dám nhìn mặt Đỗ Du Dư.

“Tôi ăn no rồi, tôi đi trước.”

“Sao? Cũng được, anh chờ một chút, tôi đưa anh đi.”

Chung Lý sợ đến mức vội vàng nói, “Thôi khỏi, không tiện đường đâu.” Nói xong ù té chạy ra cửa.

Đỗ Du Dư khẽ nhíu mày, lướt qua vẻ mặt thoáng bất an của Nhan Khả, đến khuôn mặt tỉnh bơ như sáo của Từ Diễn, trừng mắt liếc một cái rồi đứng lên đi theo Chung Lý.

Cuối cùng Chung Lý vẫn trèo lên xe Đỗ Du Dư, đến trước cửa nhà thì ngại ngùng nói, “Cám ơn nha, hẹn gặp lại.”

Đỗ Du Dư mỉm cười, đột nhiên nhích lại gần, hôn lên bờ môi hắn.

Chung Lý kinh hãi há hốc miệng, ngược lại tạo điều kiện cho đầu lưỡi Đỗ Du Dư men theo khe hở lách vào.

Hắn biết Đỗ Du Dư thích như vậy, cảm thấy như vậy là rất vui, nhưng hắn nuốt không trôi. Cảm giác đầu lưỡi ram ráp cọ trên môi khiến lông tơ hắn dựng đứng. Cố gắng chống cự thoát khỏi lồng ngực Đỗ Du Dư, chưa kịp mở cửa xe ra đã bị người kia kéo trở lại.

“Chốc nữa đã…”

Cằm của Chung Lý bị bắt lấy, hôn một cách mãnh liệt riết rao, thở cũng thở không nổi, hai tay vung vẩy khua khoắng loạn xạ, để lại không ít dấu tay in trên lớp thủy tinh.

Vất vả lắm mới quay mặt đi chỗ khác được, hắn tức giận nói, “Cậu còn làm nữa là tôi giận thật nghen!”

Đỗ Du Dư cười ôm eo hắn, kéo hắn ngồi trên đùi, lại chặn lấy miệng hắn, như muốn dùng hết lưỡi công mà khiêu khích hắn.

Chung Lý bị hôn xanh xám cả mặt, cảm thấy dường như môi và lưỡi của Đỗ Du Dư có khả năng hút đi tinh khí của người khác, rất đáng sợ. Môi hơi tách ra chút, đã nghe Đỗ Du Dư thấp giọng nói, “Tôi thích anh lắm.”

Chung Lý không hiểu, chỉ biết tim đang đập bịch bịch. Nhưng kế tiếp thì hắn nhận ra rằng tay Đỗ Du Dư đã để lên mông hắn, còn trắng trợn nhéo mạnh.

Hiện tại, đường đến trạng thái ‘thoát xác’ của Chung Lý không còn bao xa, cũng không hiểu được vì sao một người khỏe mạnh tráng kiện như hắn, lại có cảm giác sợ hãi đối với một Đỗ Du Dư dáng người thư sinh lại trắng trẻo như con gái, trong lúc hoảng quá mà buột miệng, “Má ơi biến thái, kinh tởm quá ~”

Đỗ Du Dư lập tức dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Chung Lý nhìn thấy rõ ràng đong đầy trong đôi mắt kia là vẻ đau lòng do bị đả kích cùng ủy khuất, trong chốc lát lại thấy tội lỗi đầy mình, hắn luống cuống một lúc rồi nói, “…Được, được rồi, cậu tiếp tục đi.”

Đỗ Du Dư dĩ nhiên không tiếp tục. Chung Lý sau khi xuống xe vẫn còn đang xấu hổ, thì người kia đã quay đầu xe chạy đi mất rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương