Phi Hữu
-
Chương 28
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Đợt tuyên truyền album rốt cuộc cũng bắt đầu. Công ty không rẻ rúng bọn họ, cả Matthew cũng lập công chuộc tội bằng cách góp một chân hỗ trợ, tung đủ chiêu trò quảng bá, MV chính tie-up (cộng tác) với một chương trình suy luận trinh thám mà ngay cả Chung Lý cũng dính mắt như keo vào xem, trước khi đĩa nhạc phát hành thì trên TV cũng đã chiếu được một cơ số lần.
Các show diễn phục vụ cho tuyên truyền cũng dày đặc khác thường. Ai cũng la lên là chịu không nổi. Chung Lý chỉ mong có vậy, thế thì sẽ không bị Đỗ Du Dư quần đến thần kinh bất ổn.
Số lượng tiêu thụ album ngay ngày phát hành vọt lên tới No.2, mọi người vui mừng phấn khởi, chưa nói đến mấy hôm sau chẳng những không rớt hạng, mà còn đá văng No.1 trước đó xuống dưới.
Nhưng có lẽ là do chờ đợi mỏi mòn cộng thêm vắt kiệt sức lấn át, nên cảm giác vui sướng dường như có gì đó không thật cho lắm, tất cả đều bị thời gian dài dai dẳng cùng vất vả làm cho mơ hồ. Ngay cả khi mở tiệc khánh công cả bọn đều rũ rượi xơ xác, lần đầu tiên ý thức được hóa ra chúc mừng cũng là đang làm việc.
Lâm thời chẳng hề có cảm giác hưng phấn rằng đã lột xác trở thành đại minh tinh, chỉ có lịch trình được sắp xếp dày đặc mới là thực tế nhất. Không ngừng biểu diễn như cái máy, Chung Lý đã mệt muốn chết, có cảm giác như chân không hề chạm đất vậy.
Người đại diện nói, “Sống qua thời gian này là ổn thôi”. Chung Lý nghe lời, chỉ còn ráng nốc trà thuốc để làm dịu thanh quản đã sử dụng quá độ, nhưng một chút cảm giác thoải mái hơn cũng chẳng thấy.
Chân chính bước chân vào cái giới này, đã gần hơn với Đỗ Du Dư so với trước kia, vậy mà trái lại hắn mới thấy được khoảng cách thực sự giữa bọn hắn và Đỗ Du Dư.
Quá xa! Chỉ mới là bước khởi đầu mà hắn đã thấy mệt đến vậy. Rốt cuộc còn phải mất bao lâu mới có thể đuổi kịp?
Hôm nay tham dự một show music festival tổ chức ở ngoại thành, mấy hôm nay Chung Lý liên tục hát live như máy, thật sự là mệt bã người, đến khi nghe tiếng đồng hồ vang réo rắt, hé mắt ra thấy trời vẫn còn sớm lắm, liền tự nhủ nằm chợp mắt thêm mười phút cũng được.
Buồn ngủ đến độ cứ tự nhủ chợp mắt một lát, một lát thôi.
Kết quả là liền ngủ mê man.
Trừng mắt nhìn kim đồng hồ, Chung Lý hốt hoảng lăn từ giường xuống cái bịch, không thèm tắm rửa, khoác đại một bộ quần áo vớ lấy cái đàn guitar đeo lên lưng rồi phóng xuống lầu.
Xe rước bọn họ đã lên đường từ sớm.
Bọn lão Ngũ nghĩ là hắn ngồi xe của người đại diện, bọn kia thì ngồi xe của nhà tạo hình, phía đằng này đương nhiên cũng nghĩ tương tự, thành ra chẳng ai hay là vocal của bọn họ đang bị quăng tít ở nơi đâu.
Chung Lý đã hết xí quách, chỉ còn cách đón taxi ra đến bến xe, đi thêm hai chặng nữa mới đến nơi, không biết phải mất bao nhiêu thì giờ. Không có vocal thì còn làm ăn gì nữa, cứ nghĩ đến cái giọng lên cao như bị chọc tiết của lão Ngũ là chân hắn lại muốn sụm xuống.
“Chung Lý.”
“…” Ngay lúc này nhìn thấy xe của Đỗ Du Dư, không biết là xấu hay tốt.
“Bọn họ phát hiện ra không có anh trên xe, tôi biết chỉ có thể là anh ngủ quên.” Đỗ Du Dư mở cửa xe, mỉm cười nói, “Lên xe đi, hôm nay vừa hay tôi đang tiện đường.”
Chung Lý kháng cự kịch liệt, “Không cần, cậu trở về đi. Tôi đón taxi.”
“Sẽ không kịp đâu.”
“Thì có khác gì đâu. Không lẽ xe cậu biết bay chắc.”
Đỗ Du Dư vẫn nhỏ nhẹ như trước, “Tôi có thể đi đường tắt. Bọn họ đâu đi được.”
Dù sao đây cũng không phải là lúc mình mẩy, Chung Lý quyết định lên xe, lạnh lùng tỏ ra khách sáo, “Phiền cậu rồi.”
Trên đường cũng rất yên bình, Đỗ Du Dư nhẹ nhàng tán gẫu, Chung Lý kiên quyết không đáp lời, không thèm nhìn tới, mặc cho tên kia tự nhảm.
Xét mối quan hệ hiện tại của cả hai, hắn nên coi như Đỗ Du Dư không hề tồn tại vậy mới đúng.
Giữa đường dừng lại mua đồ ăn trám bụng, Chung Lý chìa tiền ra ngoài cửa xe, “Hai phần coca và hamburger.”
Đỗ Du Dư liền mỉm cười, “Cám ơn.”
Chung Lý nhất thời đỏ mặt, lập tức nói, “Cám ơn cái gì, có phải mua cho cậu đâu!”
Đỗ Du Dư ‘nga’ một tiếng, nói ‘xin lỗi’, nhìn hắn hung hăng cầm lấy hai cái hamburger to đùng cho vào mồm nhai phập phập, cũng không nổi xung.
Chung Lý xử hai cái bánh, tự nhìn tự nhai một hồi, cuối cùng vẫn không dằn lòng được, đẩy một cái qua, buồn bực nói, “Này, tôi ăn không hết, muốn ăn không?”
Đỗ Du Dư cầm lấy, cười nói, “Cám ơn.”
Hai người cho xe đậu ở ven đường, giải quyết bữa ăn một cách đơn giản nhất. Chung Lý rầu rĩ ăn miệt mài, hắn chán ghét vẻ bao dung và dịu dàng giả tạo đến mức quá thật của Đỗ Du Dư, càng căm ghét hơn vì người này đã đùa giỡn với hắn một lần lại còn muốn làm tiếp lần thứ hai.
Nhưng chán ghét đến nhường ấy mà vẫn cảm nhận được bản thân đã xao động.
Ăn xong chùi miệng sạch sẽ rồi, quay sang thấy Đỗ Du Dư đang mỉm cười nhìn hắn. Loại biểu tình này làm Chung Lý hơi chột dạ, “Ê, lái xe đi chứ.”
“Còn nhiều thời gian, có thể nghỉ ngơi một chút.”
“Nghỉ ngơi làm gì?”
Đỗ Du Dư nhìn hắn, “Đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện riêng với nhau.”
“Nói, nói cái gì chứ!”
Đỗ Du Dư nghiêng người, khoảng cách giữa cả hai thu hẹp lại, cho dù biểu tình hết sức nhã nhặn cũng khiến Chung Lý cảm thấy bị áp bức.
“Tôi biết anh thích tôi.”
Chung Lý giận tím mặt, “Nhảm! Có tỉnh không vậy? Đang nằm mơ giữa ban ngày à!? Bớt tự kỷ đi!”
“Nếu không thì bác gái phải biết chuyện anh và ‘người đàn ông kia’ chia tay rồi chứ.” Đỗ Du Dư nhìn thẳng hắn, “Anh thương mẹ như vậy, nếu có thể khiến bác ấy vui vẻ, vì sao lại không nói?”
“…”
“Bác ấy đã gọi điện thoại cho tôi, hỏi thăm tình hình của anh thế nào. Bác không hề biết chuyện của chúng ta.”
“…”
“Bởi vì anh vẫn còn thích tôi. Thật ra chính anh cũng hiểu chuyện của chúng ta vẫn chưa thực sự chấm dứt, có phải vậy không?”
Chung Lý đỏ mặt lên tức giận mắng, “Nhảm nhí!”
“Tôi thật lòng thích anh.”
“Mẹ nó có thôi đi không thì bảo!”
“Nếu anh thật tình ghét tôi, thì đã lấy lại món đồ này từ lâu rồi.”
“Tiên sư! Trả lại đây!” Chung Lý hai mắt đỏ rực, nhào tới định đoạt lấy mảnh ngọc phật Đỗ Du Dư lấy ra từ cổ áo, lại bị thuận thế bắt lấy, đè mạnh lên lưng ghế dựa.
Cho dù là bị nhìn gần chăm chú đến độ không thể lảng tránh, hay là sự áp bách do thân thể kề cận, tất cả đều khiến Chung Lý khó thở, “Cậu XX muốn làm gì?”
Đỗ Du Dư thấp giọng trả lời, “Tôi muốn hôn anh.”
“Mẹ nó! Tôi cho cậu biết, thiếu tự trọng vừa phải thôi. Đừng thấy Matthew đến gần tôi là liền coi tôi như miếng mỡ!”
“Thân với Matthew một chút cũng không sao.”
“Cút ngay cút ngay!” Chung Lý giãy giụa muốn đá văng tên kia ra, “Ông XX không ngồi xe mày nữa! Có phá hỏng show ông cũng không đi!”
Nhìn thấy Đỗ Du Dư thật sự đang định hôn hắn, Chung Lý vặn vẹo đến sắp gãy cổ, “Con mẹ nó nghe không hiểu tiếng người hả!?”
“Chung Lý…”
“Nghe không thủng thì ông lặp lại, ông XX có bị xe cán chết cũng không muốn bị mày đụng vào!”
Đỗ Du Dư bỗng dùng lực ngăn chặn môi hắn lại.
Trong nháy mắt Chung Lý thấy thở không nổi, môi dán lấy nhau, trong đầu như có cái gì đó nổ tung, vỡ toác. Xúc cảm đầu lưỡi va chạm giống như có dòng điện chạy qua, hắn liền dùng sức lực mạnh hơn bình thường hung hăng đá một cước tách ra khỏi Đỗ Du Dư, mở cửa xe chạy đi.
“Chung Lý!”
Trong đầu Chung Lý hốt hoảng, mờ mịt không nhìn đường mà lao ra, chạy được hai bước hắn mới chợt nhớ ra, mình đang ở trên quốc lộ.
Khi ý thức được thì xe đã muốn lao đến trước mặt, hắn chỉ còn theo bản năng mà né ra.
Sau đó là tiếng phanh xe thật gấp, và sau đó nữa, là tiếng nhấn ga nhanh chóng bỏ chạy.
Chung Lý nằm một đống ở ven đường, không thể động đậy, đảo mắt thấy tư thế Đỗ Du Dư đang chạy hộc tốc qua, hắn còn cảm thấy rất buồn cười.
“Chung Lý…”
Gương mặt Đỗ Du Dư trắng bệch, môi cứng ngắc nhếch lên, Chung Lý thoạt nhìn người kia giống như đang ngừng thở.
Vài giây đồng hồ đình trệ trong im lặng, Chung Lý còn đang chóng mặt, nhưng cảm giác choáng váng cũng dần lùi lại, có thể mở miệng nói, “Khụ…”
Thần kinh phản xạ của hắn quá tốt, trong tình huống vừa rồi, chỉ bị quẹt một cái rồi ngã xuống lề đường.
Đỗ Du Dư cuối cùng cũng cử động được, mặt vẫn cứng lại tái nhợt, vẫn dáng vẻ không thở nổi, đưa tay tới chạm vào mặt hắn, ngón tay dừng lại trên gương mặt hắn hồi lâu vẫn vô cùng lạnh lẽo.
Chung Lý thấy so với hắn thì người này trông mới giống có bộ dáng người suýt nữa thì xuống suối vàng, “Khụ, cậu không sao chứ?”
“…”
“Tôi không sao, không bị đụng đâu.” Chung Lý nhấc một đầu gối lên, cử động cơ thể. Chỉ bị trầy trụa, ngoài đau ngoài da ra thì không có gì phải lo, “Shhh… thật đấy.”
Đỗ Du Dư rốt cuộc mới thở ra một hơi, giống như vừa bị hạ đường huyết. Chung Lý nhìn người kia quỳ trên mặt đất điều chỉnh lại hô hấp, ngực phập phồng, trên mặt toát đầy mồ hôi, thở hổn hển một hồi mới ngẩng đầu lên.
“Sau này tôi sẽ không bao giờ… bám lấy anh nữa.”
“…”
“Anh đừng làm chuyện khiến tôi sợ.”
Lần này Đỗ Du Dư nói thật sự giữ lời, không còn tối ngày lượn lờ trước mặt Chung Lý, cũng không còn thấy điệu bộ săn đón rắp sẵn tính toán như trước đây.
Chung Lý thấy như vậy thật nhẹ thở biết bao, hắn không cần nổi sùng lên hạ mấy đòn công kích vô dụng đối với Đỗ Du Dư, cũng không bị mấy thủ đoạn vụn vặt kia khiêu khích đến đêm về không ngủ được.
Hắn cần phải chuyên tâm chạm đất để tích lũy năng lượng cho mình, rồi một ngày đó trong tương lai mà không biết là ngày nào, hắn sẽ có thể khiến Đỗ Du Dư tay chân luống cuống, sau đó hắn sẽ ăn Đỗ Du Dư đến chết luôn.
Chung Lý vì giấc mộng Ngu Công dời núi của hắn mà phấn đấu, mệt đến chết dở sống dở, kể cả đứng cũng có thể ngủ được. Nhưng lại xuất hiện một đứa không biết phân biệt giờ giấc, hoàn cảnh, lấy chuyện nhỏ tỉ ti ra mà quấy rầy hắn.
Người này đương nhiên là trùm tung chảo Matthew.
Nửa đêm Chung Lý mới lê xác lên giường nằm, vừa mới mơ màng ngủ thì bị Matthew gọi tới đánh thức, đang nổi khùng lên thì nghe thấy âm thanh như cha chết mẹ chết truyền qua, “Chung Lý anh mau tới đây, tới nhà tôi á.”
“Làm gì?”
“Tôi đang gặp nguy hiểm…”
Chung Lý đành vác theo cây gậy cầm thuận tay một chút đến chỗ của Matthew. Đã hơn nửa đêm, hắn nghĩ không ra vì sao cái chỗ của tên đó rõ ràng có hệ thống an toàn lắp bên trong, sao có thể nguy hiểm hơn ở cùng với hắn một thân một mình?
Vào tới nhà nhìn thấy bộ dáng của Matthew như đang gặp đại địch, quấn một đống lùng nhùng.
“Này, rốt cuộc là chuyện gì?”
Matthew ra vẻ cầu xin, “Tên Nicolas khốn kiếp kia…”
“Làm sao?”
“Hôm qua hắn tìm tôi bàn về dự toán cho show diễn của hắn…”
“Ừ?”
“Tôi đương nhiên không thể phê chuẩn mức đó. Cái này cơ bản là lỗ vốn rồi, hắn còn muốn chi bạo. Anh cũng biết tôi vừa nhận chức không bao lâu, nếu không biết rành rẽ, tôi dĩ nhiên không dám…”
“Sau đó thì sao?” Nói chuyện không đúng trọng điểm.
“Sau đó hắn liền…”
“Cái gì?”
Matthew khóc lóc thảm thiết, “Suýt chút nữa là tôi bị hắn…”
Chung Lý hoảng sợ, “Chết chửa!? Phải không đó!! Nó dám tính chuyện giếp chú? Chẳng phải nó tìm chú để xin xỏ sao?”
Matthew thấp giọng nói, “Chuyện này, hình như hắn đang muốn lấy sắc dụ tôi…”
“…”
“Nhưng tôi cũng không biết phải làm sao, liền hóa thành…”
“Vậy sao hôm qua không nói huỵch toẹt ra, dở người à!”
Matthew lí nhí nói, “Nhưng cảm giác ngày hôm qua cũng không tệ lắm…”
Chung Lý ho hai tiếng, “Vậy đêm nay chú bảo anh đến đây làm gì?”
“Hắn nói hôm nay lại đến đây bàn tiếp. Tôi sợ đuổi hắn không đi, mình lại bị thiệt.”
“Đừng mở cửa là được rồi.”
“Hắn đập cửa thì chòm xóm nghe hết.”
“…Nhưng anh cảm thấy hình như chú cũng không đặc biệt kháng cự lại a.”
“Nhưng hắn hoàn toàn không phải loại hình tôi ưng a!”
Chung Lý bó tay, “Được rồi.”
Thật sự quá mệt mỏi, hắn ngủ gục trên giường Matthew luôn, bảo tên kia chừng nào tới thì gọi hắn dậy.
Quả nhiên lúc Nicolas khệnh khạng đi vào, thấy hắn nằm trên giường liền tỏ ra sửng sốt. Matthew cố sức lay hắn tỉnh, nhưng chưa cần đợi đến lúc hắn tỉnh, vẫn còn đang mơ mơ màng màng thì Nicolas đã hừ một tiếng rồi nghênh ngang bỏ đi.
Matthew lấy làm vui sướng, khen ngợi hắn, “Anh đúng là oai ghê nơi, không cần nói câu nào cũng có thể dọa hắn bỏ đi!”
Chung Lý có phần đắc dĩ, nhủ thầm chắc mẹ tên này quên cho iot vào canh, hắn buồn ngủ sắp chết rồi, “Tôi muốn ngủ. Không chết người thì đừng kêu dậy.”
Một đêm trôi qua sóng êm bể lặng, nhưng không hiểu sao trong công ty bắt đầu lan truyền tin lá cải về Chung Lý, nói hắn nhiều lần qua đêm ở nhà Matthew, đang mưu đồ bán rẻ nhan sắc để trèo cao, tranh thủ cơ hội. Càng đồn càng lan nhanh dữ dội, càng nói càng giống y như thiệt.
Nguồn cơn tin đồn từ đâu ra thật quá rõ ràng, Chung Lý cũng chẳng thèm tìm Nicolas tra hỏi.
Hắn cũng không quá để ý tới, một nam một nữ dù có ngủ chung với nhau thật còn sợ bị thiên hạ xào nấu chêm mắm tôm, đằng này hai thằng đực rựa ở chung một phòng, hở một tý là nghĩ đến chuyện kia thì chỉ có dân rảnh rỗi suốt ngày buôn dưa lê mới làm.
Theo thói quen hắn mua hai phần cơm, nào ngờ tên Matthew kia vì sợ tin đồn mà không dám đến tìm hắn ăn cơm. Chung Lý thầm mắng trong bụng một tiếng, đành ngồi xơi cả hai phần.
“Chung Lý.”
Nghe thấy giọng nói này, lưng Chung Lý lập tức run lên.
Phản ứng này khiến Chung Lý rất xấu hổ, chỉ đành nghĩ rằng, có lẽ vì đã khá lâu không nghe thấy mà thôi.
Sau lần bị quẹt xe ấy, Đỗ Du Dư rất tuân thủ lời hứa, không tìm đến hắn nữa, cũng không trêu chọc hắn. Chung Lý không nghĩ là Đỗ Du Dư lại bị dọa đến thế, chưa bao giờ hắn nhìn thấy dáng vẻ thất thố của người kia như vậy, ngay cả lúc nói ra câu ‘Sẽ không bám lấy anh nữa’ cũng hết sức chân thật.
Hắn đối với sự thất thố và nghiêm chỉnh của Đỗ Du Dư không hề có sức chống cự, mỗi lần gặp lại nhớ tới, trong lòng lại rối rắm.
Đỗ Du Dư nhìn hắn, mỉm cười nói, “Một ngày anh có ngủ đủ ba giờ không vậy?”
Chung Lý bỗng dưng không dám đối diện với người này, cũng quên mất dùng giọng gay gắt, “Ừm, tôi tranh thủ ngủ trên xe…”
“Trong lịch làm việc của anh có rất nhiều bố trí có thể bỏ đi, không cần tham gia cũng không sao.”
“Đó đều là cơ hội làm việc.”
“Anh thật sự không cần phải cố liều mạng như vậy. Anh vội vã thế là muốn chứng minh cái gì sao?”
“…”
Đỗ Du Dư nhìn hắn trong chốc lát, lại nhìn cái hộp cơm trên bàn, “Đúng là anh đang ở cùng Matthew sao?”
Chung Lý sững sờ một chốc, bỗng thấy nổi khùng. Trước kia hắn nghĩ rằng nếu Đỗ Du Dư trở nên ngốc sẽ thật dễ đối phó, hắn rất lấy làm vui vẻ, kết quả hiện tại khi chỉ số thông minh của Đỗ Du Dư hạ xuống rồi, hắn lại rất muốn lấy hộp cơm úp lên mặt tên này.
“Cậu cũng biết sao.”
Đỗ Du Dư nhìn hắn, “Tôi nghĩ là ngoại trừ tôi ra, anh sẽ không chấp nhận đàn ông khác.”
Có thể đả kích được tên này, Chung Lý vẫn lấy làm cao hứng, vì thế nói, “Cậu cũng có lúc tính sai đấy.”
Đỗ Du Dư cũng cười một cái, “Đúng vậy. Nhưng anh thích Matthew điểm nào? Đó không phải là mẫu người của anh.”
Chung Lý nhất thời không thể phán bừa được, hắn thích tên kia chỗ nào? Tưng tửng? Quyến rũ? Yêu ghét cũng không phân biệt rõ ràng?
Đỗ Du Dư nhìn hắn, Chung Lý cảm thấy đến cả đáy lòng hắn dù chỉ gợn nhẹ một chút cũng đều bị nhìn thấy rõ tường tận, không gì có thể dối gạt được đôi mắt ấy.
“Anh rõ ràng không hề thích cậu ta.”
Chung Lý không thể nghĩ ra lời nói dối khác, nên bắt chước y chang lời đồn thổi, “Ờ thì không thích, nhưng Matthew có thể giúp tôi thực hiện lý tưởng.”
Đỗ Du Dư tỏ ra ngạc nhiên rồi mới kêu lên, “Chung Lý!”
“Tôi ăn xong rồi, đi đây.”
Đi mới được hai bước đã bị Đỗ Du Dư nắm chặt lại, ngay cả độ ấm từ lòng bàn tay truyền sang Chung Lý cũng không thích, con người này ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng muốn lừa người, không có việc gì tại sao lại nóng đến vậy?
“Lý tưởng của anh là gì?”
Đỗ Du Dư hỏi rất thật lòng, Chung Lý cũng đáp rất thật tâm, “Tôi muốn trở nên mạnh hơn cậu.”
Đỗ Du Dư sững sờ một lát, nhưng vẫn nở nụ cười, “Anh a…”
Chung Lý bị cười đến thẹn quá hóa giận, “Hừ, cậu cảm thấy tôi đang nằm mơ giữa ban ngày chứ gì?” Chết tiệt, cái này còn phải hỏi làm gì, vốn chính là như vậy.
Đỗ Du Dư bỗng nhiên dùng sức kéo hắn qua, như định ôm lấy hắn.
Chung Lý vội dùng một tay giật lấy tay còn lại ra, khó thở đỏ mặt nói, “Làm gì vậy? Chỉ cần tôi chưa chết, nói không chừng có ngày hất ngược được cậu. Chờ ngày chúng ta đổi vị trí cho nhau, lúc đó sẽ đến phiên tôi chơi đùa với cậu, cậu đừng có đắc ý.”
“Chung Lý…”
“Sao chưa chịu buông tay ra, tôi còn có việc phải làm!”
Đỗ Du Dư nhìn hắn trong chốc lát, cười thấp giọng nói, “Chuyện này chắc tôi có thể giúp được anh.”
Các show diễn phục vụ cho tuyên truyền cũng dày đặc khác thường. Ai cũng la lên là chịu không nổi. Chung Lý chỉ mong có vậy, thế thì sẽ không bị Đỗ Du Dư quần đến thần kinh bất ổn.
Số lượng tiêu thụ album ngay ngày phát hành vọt lên tới No.2, mọi người vui mừng phấn khởi, chưa nói đến mấy hôm sau chẳng những không rớt hạng, mà còn đá văng No.1 trước đó xuống dưới.
Nhưng có lẽ là do chờ đợi mỏi mòn cộng thêm vắt kiệt sức lấn át, nên cảm giác vui sướng dường như có gì đó không thật cho lắm, tất cả đều bị thời gian dài dai dẳng cùng vất vả làm cho mơ hồ. Ngay cả khi mở tiệc khánh công cả bọn đều rũ rượi xơ xác, lần đầu tiên ý thức được hóa ra chúc mừng cũng là đang làm việc.
Lâm thời chẳng hề có cảm giác hưng phấn rằng đã lột xác trở thành đại minh tinh, chỉ có lịch trình được sắp xếp dày đặc mới là thực tế nhất. Không ngừng biểu diễn như cái máy, Chung Lý đã mệt muốn chết, có cảm giác như chân không hề chạm đất vậy.
Người đại diện nói, “Sống qua thời gian này là ổn thôi”. Chung Lý nghe lời, chỉ còn ráng nốc trà thuốc để làm dịu thanh quản đã sử dụng quá độ, nhưng một chút cảm giác thoải mái hơn cũng chẳng thấy.
Chân chính bước chân vào cái giới này, đã gần hơn với Đỗ Du Dư so với trước kia, vậy mà trái lại hắn mới thấy được khoảng cách thực sự giữa bọn hắn và Đỗ Du Dư.
Quá xa! Chỉ mới là bước khởi đầu mà hắn đã thấy mệt đến vậy. Rốt cuộc còn phải mất bao lâu mới có thể đuổi kịp?
Hôm nay tham dự một show music festival tổ chức ở ngoại thành, mấy hôm nay Chung Lý liên tục hát live như máy, thật sự là mệt bã người, đến khi nghe tiếng đồng hồ vang réo rắt, hé mắt ra thấy trời vẫn còn sớm lắm, liền tự nhủ nằm chợp mắt thêm mười phút cũng được.
Buồn ngủ đến độ cứ tự nhủ chợp mắt một lát, một lát thôi.
Kết quả là liền ngủ mê man.
Trừng mắt nhìn kim đồng hồ, Chung Lý hốt hoảng lăn từ giường xuống cái bịch, không thèm tắm rửa, khoác đại một bộ quần áo vớ lấy cái đàn guitar đeo lên lưng rồi phóng xuống lầu.
Xe rước bọn họ đã lên đường từ sớm.
Bọn lão Ngũ nghĩ là hắn ngồi xe của người đại diện, bọn kia thì ngồi xe của nhà tạo hình, phía đằng này đương nhiên cũng nghĩ tương tự, thành ra chẳng ai hay là vocal của bọn họ đang bị quăng tít ở nơi đâu.
Chung Lý đã hết xí quách, chỉ còn cách đón taxi ra đến bến xe, đi thêm hai chặng nữa mới đến nơi, không biết phải mất bao nhiêu thì giờ. Không có vocal thì còn làm ăn gì nữa, cứ nghĩ đến cái giọng lên cao như bị chọc tiết của lão Ngũ là chân hắn lại muốn sụm xuống.
“Chung Lý.”
“…” Ngay lúc này nhìn thấy xe của Đỗ Du Dư, không biết là xấu hay tốt.
“Bọn họ phát hiện ra không có anh trên xe, tôi biết chỉ có thể là anh ngủ quên.” Đỗ Du Dư mở cửa xe, mỉm cười nói, “Lên xe đi, hôm nay vừa hay tôi đang tiện đường.”
Chung Lý kháng cự kịch liệt, “Không cần, cậu trở về đi. Tôi đón taxi.”
“Sẽ không kịp đâu.”
“Thì có khác gì đâu. Không lẽ xe cậu biết bay chắc.”
Đỗ Du Dư vẫn nhỏ nhẹ như trước, “Tôi có thể đi đường tắt. Bọn họ đâu đi được.”
Dù sao đây cũng không phải là lúc mình mẩy, Chung Lý quyết định lên xe, lạnh lùng tỏ ra khách sáo, “Phiền cậu rồi.”
Trên đường cũng rất yên bình, Đỗ Du Dư nhẹ nhàng tán gẫu, Chung Lý kiên quyết không đáp lời, không thèm nhìn tới, mặc cho tên kia tự nhảm.
Xét mối quan hệ hiện tại của cả hai, hắn nên coi như Đỗ Du Dư không hề tồn tại vậy mới đúng.
Giữa đường dừng lại mua đồ ăn trám bụng, Chung Lý chìa tiền ra ngoài cửa xe, “Hai phần coca và hamburger.”
Đỗ Du Dư liền mỉm cười, “Cám ơn.”
Chung Lý nhất thời đỏ mặt, lập tức nói, “Cám ơn cái gì, có phải mua cho cậu đâu!”
Đỗ Du Dư ‘nga’ một tiếng, nói ‘xin lỗi’, nhìn hắn hung hăng cầm lấy hai cái hamburger to đùng cho vào mồm nhai phập phập, cũng không nổi xung.
Chung Lý xử hai cái bánh, tự nhìn tự nhai một hồi, cuối cùng vẫn không dằn lòng được, đẩy một cái qua, buồn bực nói, “Này, tôi ăn không hết, muốn ăn không?”
Đỗ Du Dư cầm lấy, cười nói, “Cám ơn.”
Hai người cho xe đậu ở ven đường, giải quyết bữa ăn một cách đơn giản nhất. Chung Lý rầu rĩ ăn miệt mài, hắn chán ghét vẻ bao dung và dịu dàng giả tạo đến mức quá thật của Đỗ Du Dư, càng căm ghét hơn vì người này đã đùa giỡn với hắn một lần lại còn muốn làm tiếp lần thứ hai.
Nhưng chán ghét đến nhường ấy mà vẫn cảm nhận được bản thân đã xao động.
Ăn xong chùi miệng sạch sẽ rồi, quay sang thấy Đỗ Du Dư đang mỉm cười nhìn hắn. Loại biểu tình này làm Chung Lý hơi chột dạ, “Ê, lái xe đi chứ.”
“Còn nhiều thời gian, có thể nghỉ ngơi một chút.”
“Nghỉ ngơi làm gì?”
Đỗ Du Dư nhìn hắn, “Đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện riêng với nhau.”
“Nói, nói cái gì chứ!”
Đỗ Du Dư nghiêng người, khoảng cách giữa cả hai thu hẹp lại, cho dù biểu tình hết sức nhã nhặn cũng khiến Chung Lý cảm thấy bị áp bức.
“Tôi biết anh thích tôi.”
Chung Lý giận tím mặt, “Nhảm! Có tỉnh không vậy? Đang nằm mơ giữa ban ngày à!? Bớt tự kỷ đi!”
“Nếu không thì bác gái phải biết chuyện anh và ‘người đàn ông kia’ chia tay rồi chứ.” Đỗ Du Dư nhìn thẳng hắn, “Anh thương mẹ như vậy, nếu có thể khiến bác ấy vui vẻ, vì sao lại không nói?”
“…”
“Bác ấy đã gọi điện thoại cho tôi, hỏi thăm tình hình của anh thế nào. Bác không hề biết chuyện của chúng ta.”
“…”
“Bởi vì anh vẫn còn thích tôi. Thật ra chính anh cũng hiểu chuyện của chúng ta vẫn chưa thực sự chấm dứt, có phải vậy không?”
Chung Lý đỏ mặt lên tức giận mắng, “Nhảm nhí!”
“Tôi thật lòng thích anh.”
“Mẹ nó có thôi đi không thì bảo!”
“Nếu anh thật tình ghét tôi, thì đã lấy lại món đồ này từ lâu rồi.”
“Tiên sư! Trả lại đây!” Chung Lý hai mắt đỏ rực, nhào tới định đoạt lấy mảnh ngọc phật Đỗ Du Dư lấy ra từ cổ áo, lại bị thuận thế bắt lấy, đè mạnh lên lưng ghế dựa.
Cho dù là bị nhìn gần chăm chú đến độ không thể lảng tránh, hay là sự áp bách do thân thể kề cận, tất cả đều khiến Chung Lý khó thở, “Cậu XX muốn làm gì?”
Đỗ Du Dư thấp giọng trả lời, “Tôi muốn hôn anh.”
“Mẹ nó! Tôi cho cậu biết, thiếu tự trọng vừa phải thôi. Đừng thấy Matthew đến gần tôi là liền coi tôi như miếng mỡ!”
“Thân với Matthew một chút cũng không sao.”
“Cút ngay cút ngay!” Chung Lý giãy giụa muốn đá văng tên kia ra, “Ông XX không ngồi xe mày nữa! Có phá hỏng show ông cũng không đi!”
Nhìn thấy Đỗ Du Dư thật sự đang định hôn hắn, Chung Lý vặn vẹo đến sắp gãy cổ, “Con mẹ nó nghe không hiểu tiếng người hả!?”
“Chung Lý…”
“Nghe không thủng thì ông lặp lại, ông XX có bị xe cán chết cũng không muốn bị mày đụng vào!”
Đỗ Du Dư bỗng dùng lực ngăn chặn môi hắn lại.
Trong nháy mắt Chung Lý thấy thở không nổi, môi dán lấy nhau, trong đầu như có cái gì đó nổ tung, vỡ toác. Xúc cảm đầu lưỡi va chạm giống như có dòng điện chạy qua, hắn liền dùng sức lực mạnh hơn bình thường hung hăng đá một cước tách ra khỏi Đỗ Du Dư, mở cửa xe chạy đi.
“Chung Lý!”
Trong đầu Chung Lý hốt hoảng, mờ mịt không nhìn đường mà lao ra, chạy được hai bước hắn mới chợt nhớ ra, mình đang ở trên quốc lộ.
Khi ý thức được thì xe đã muốn lao đến trước mặt, hắn chỉ còn theo bản năng mà né ra.
Sau đó là tiếng phanh xe thật gấp, và sau đó nữa, là tiếng nhấn ga nhanh chóng bỏ chạy.
Chung Lý nằm một đống ở ven đường, không thể động đậy, đảo mắt thấy tư thế Đỗ Du Dư đang chạy hộc tốc qua, hắn còn cảm thấy rất buồn cười.
“Chung Lý…”
Gương mặt Đỗ Du Dư trắng bệch, môi cứng ngắc nhếch lên, Chung Lý thoạt nhìn người kia giống như đang ngừng thở.
Vài giây đồng hồ đình trệ trong im lặng, Chung Lý còn đang chóng mặt, nhưng cảm giác choáng váng cũng dần lùi lại, có thể mở miệng nói, “Khụ…”
Thần kinh phản xạ của hắn quá tốt, trong tình huống vừa rồi, chỉ bị quẹt một cái rồi ngã xuống lề đường.
Đỗ Du Dư cuối cùng cũng cử động được, mặt vẫn cứng lại tái nhợt, vẫn dáng vẻ không thở nổi, đưa tay tới chạm vào mặt hắn, ngón tay dừng lại trên gương mặt hắn hồi lâu vẫn vô cùng lạnh lẽo.
Chung Lý thấy so với hắn thì người này trông mới giống có bộ dáng người suýt nữa thì xuống suối vàng, “Khụ, cậu không sao chứ?”
“…”
“Tôi không sao, không bị đụng đâu.” Chung Lý nhấc một đầu gối lên, cử động cơ thể. Chỉ bị trầy trụa, ngoài đau ngoài da ra thì không có gì phải lo, “Shhh… thật đấy.”
Đỗ Du Dư rốt cuộc mới thở ra một hơi, giống như vừa bị hạ đường huyết. Chung Lý nhìn người kia quỳ trên mặt đất điều chỉnh lại hô hấp, ngực phập phồng, trên mặt toát đầy mồ hôi, thở hổn hển một hồi mới ngẩng đầu lên.
“Sau này tôi sẽ không bao giờ… bám lấy anh nữa.”
“…”
“Anh đừng làm chuyện khiến tôi sợ.”
Lần này Đỗ Du Dư nói thật sự giữ lời, không còn tối ngày lượn lờ trước mặt Chung Lý, cũng không còn thấy điệu bộ săn đón rắp sẵn tính toán như trước đây.
Chung Lý thấy như vậy thật nhẹ thở biết bao, hắn không cần nổi sùng lên hạ mấy đòn công kích vô dụng đối với Đỗ Du Dư, cũng không bị mấy thủ đoạn vụn vặt kia khiêu khích đến đêm về không ngủ được.
Hắn cần phải chuyên tâm chạm đất để tích lũy năng lượng cho mình, rồi một ngày đó trong tương lai mà không biết là ngày nào, hắn sẽ có thể khiến Đỗ Du Dư tay chân luống cuống, sau đó hắn sẽ ăn Đỗ Du Dư đến chết luôn.
Chung Lý vì giấc mộng Ngu Công dời núi của hắn mà phấn đấu, mệt đến chết dở sống dở, kể cả đứng cũng có thể ngủ được. Nhưng lại xuất hiện một đứa không biết phân biệt giờ giấc, hoàn cảnh, lấy chuyện nhỏ tỉ ti ra mà quấy rầy hắn.
Người này đương nhiên là trùm tung chảo Matthew.
Nửa đêm Chung Lý mới lê xác lên giường nằm, vừa mới mơ màng ngủ thì bị Matthew gọi tới đánh thức, đang nổi khùng lên thì nghe thấy âm thanh như cha chết mẹ chết truyền qua, “Chung Lý anh mau tới đây, tới nhà tôi á.”
“Làm gì?”
“Tôi đang gặp nguy hiểm…”
Chung Lý đành vác theo cây gậy cầm thuận tay một chút đến chỗ của Matthew. Đã hơn nửa đêm, hắn nghĩ không ra vì sao cái chỗ của tên đó rõ ràng có hệ thống an toàn lắp bên trong, sao có thể nguy hiểm hơn ở cùng với hắn một thân một mình?
Vào tới nhà nhìn thấy bộ dáng của Matthew như đang gặp đại địch, quấn một đống lùng nhùng.
“Này, rốt cuộc là chuyện gì?”
Matthew ra vẻ cầu xin, “Tên Nicolas khốn kiếp kia…”
“Làm sao?”
“Hôm qua hắn tìm tôi bàn về dự toán cho show diễn của hắn…”
“Ừ?”
“Tôi đương nhiên không thể phê chuẩn mức đó. Cái này cơ bản là lỗ vốn rồi, hắn còn muốn chi bạo. Anh cũng biết tôi vừa nhận chức không bao lâu, nếu không biết rành rẽ, tôi dĩ nhiên không dám…”
“Sau đó thì sao?” Nói chuyện không đúng trọng điểm.
“Sau đó hắn liền…”
“Cái gì?”
Matthew khóc lóc thảm thiết, “Suýt chút nữa là tôi bị hắn…”
Chung Lý hoảng sợ, “Chết chửa!? Phải không đó!! Nó dám tính chuyện giếp chú? Chẳng phải nó tìm chú để xin xỏ sao?”
Matthew thấp giọng nói, “Chuyện này, hình như hắn đang muốn lấy sắc dụ tôi…”
“…”
“Nhưng tôi cũng không biết phải làm sao, liền hóa thành…”
“Vậy sao hôm qua không nói huỵch toẹt ra, dở người à!”
Matthew lí nhí nói, “Nhưng cảm giác ngày hôm qua cũng không tệ lắm…”
Chung Lý ho hai tiếng, “Vậy đêm nay chú bảo anh đến đây làm gì?”
“Hắn nói hôm nay lại đến đây bàn tiếp. Tôi sợ đuổi hắn không đi, mình lại bị thiệt.”
“Đừng mở cửa là được rồi.”
“Hắn đập cửa thì chòm xóm nghe hết.”
“…Nhưng anh cảm thấy hình như chú cũng không đặc biệt kháng cự lại a.”
“Nhưng hắn hoàn toàn không phải loại hình tôi ưng a!”
Chung Lý bó tay, “Được rồi.”
Thật sự quá mệt mỏi, hắn ngủ gục trên giường Matthew luôn, bảo tên kia chừng nào tới thì gọi hắn dậy.
Quả nhiên lúc Nicolas khệnh khạng đi vào, thấy hắn nằm trên giường liền tỏ ra sửng sốt. Matthew cố sức lay hắn tỉnh, nhưng chưa cần đợi đến lúc hắn tỉnh, vẫn còn đang mơ mơ màng màng thì Nicolas đã hừ một tiếng rồi nghênh ngang bỏ đi.
Matthew lấy làm vui sướng, khen ngợi hắn, “Anh đúng là oai ghê nơi, không cần nói câu nào cũng có thể dọa hắn bỏ đi!”
Chung Lý có phần đắc dĩ, nhủ thầm chắc mẹ tên này quên cho iot vào canh, hắn buồn ngủ sắp chết rồi, “Tôi muốn ngủ. Không chết người thì đừng kêu dậy.”
Một đêm trôi qua sóng êm bể lặng, nhưng không hiểu sao trong công ty bắt đầu lan truyền tin lá cải về Chung Lý, nói hắn nhiều lần qua đêm ở nhà Matthew, đang mưu đồ bán rẻ nhan sắc để trèo cao, tranh thủ cơ hội. Càng đồn càng lan nhanh dữ dội, càng nói càng giống y như thiệt.
Nguồn cơn tin đồn từ đâu ra thật quá rõ ràng, Chung Lý cũng chẳng thèm tìm Nicolas tra hỏi.
Hắn cũng không quá để ý tới, một nam một nữ dù có ngủ chung với nhau thật còn sợ bị thiên hạ xào nấu chêm mắm tôm, đằng này hai thằng đực rựa ở chung một phòng, hở một tý là nghĩ đến chuyện kia thì chỉ có dân rảnh rỗi suốt ngày buôn dưa lê mới làm.
Theo thói quen hắn mua hai phần cơm, nào ngờ tên Matthew kia vì sợ tin đồn mà không dám đến tìm hắn ăn cơm. Chung Lý thầm mắng trong bụng một tiếng, đành ngồi xơi cả hai phần.
“Chung Lý.”
Nghe thấy giọng nói này, lưng Chung Lý lập tức run lên.
Phản ứng này khiến Chung Lý rất xấu hổ, chỉ đành nghĩ rằng, có lẽ vì đã khá lâu không nghe thấy mà thôi.
Sau lần bị quẹt xe ấy, Đỗ Du Dư rất tuân thủ lời hứa, không tìm đến hắn nữa, cũng không trêu chọc hắn. Chung Lý không nghĩ là Đỗ Du Dư lại bị dọa đến thế, chưa bao giờ hắn nhìn thấy dáng vẻ thất thố của người kia như vậy, ngay cả lúc nói ra câu ‘Sẽ không bám lấy anh nữa’ cũng hết sức chân thật.
Hắn đối với sự thất thố và nghiêm chỉnh của Đỗ Du Dư không hề có sức chống cự, mỗi lần gặp lại nhớ tới, trong lòng lại rối rắm.
Đỗ Du Dư nhìn hắn, mỉm cười nói, “Một ngày anh có ngủ đủ ba giờ không vậy?”
Chung Lý bỗng dưng không dám đối diện với người này, cũng quên mất dùng giọng gay gắt, “Ừm, tôi tranh thủ ngủ trên xe…”
“Trong lịch làm việc của anh có rất nhiều bố trí có thể bỏ đi, không cần tham gia cũng không sao.”
“Đó đều là cơ hội làm việc.”
“Anh thật sự không cần phải cố liều mạng như vậy. Anh vội vã thế là muốn chứng minh cái gì sao?”
“…”
Đỗ Du Dư nhìn hắn trong chốc lát, lại nhìn cái hộp cơm trên bàn, “Đúng là anh đang ở cùng Matthew sao?”
Chung Lý sững sờ một chốc, bỗng thấy nổi khùng. Trước kia hắn nghĩ rằng nếu Đỗ Du Dư trở nên ngốc sẽ thật dễ đối phó, hắn rất lấy làm vui vẻ, kết quả hiện tại khi chỉ số thông minh của Đỗ Du Dư hạ xuống rồi, hắn lại rất muốn lấy hộp cơm úp lên mặt tên này.
“Cậu cũng biết sao.”
Đỗ Du Dư nhìn hắn, “Tôi nghĩ là ngoại trừ tôi ra, anh sẽ không chấp nhận đàn ông khác.”
Có thể đả kích được tên này, Chung Lý vẫn lấy làm cao hứng, vì thế nói, “Cậu cũng có lúc tính sai đấy.”
Đỗ Du Dư cũng cười một cái, “Đúng vậy. Nhưng anh thích Matthew điểm nào? Đó không phải là mẫu người của anh.”
Chung Lý nhất thời không thể phán bừa được, hắn thích tên kia chỗ nào? Tưng tửng? Quyến rũ? Yêu ghét cũng không phân biệt rõ ràng?
Đỗ Du Dư nhìn hắn, Chung Lý cảm thấy đến cả đáy lòng hắn dù chỉ gợn nhẹ một chút cũng đều bị nhìn thấy rõ tường tận, không gì có thể dối gạt được đôi mắt ấy.
“Anh rõ ràng không hề thích cậu ta.”
Chung Lý không thể nghĩ ra lời nói dối khác, nên bắt chước y chang lời đồn thổi, “Ờ thì không thích, nhưng Matthew có thể giúp tôi thực hiện lý tưởng.”
Đỗ Du Dư tỏ ra ngạc nhiên rồi mới kêu lên, “Chung Lý!”
“Tôi ăn xong rồi, đi đây.”
Đi mới được hai bước đã bị Đỗ Du Dư nắm chặt lại, ngay cả độ ấm từ lòng bàn tay truyền sang Chung Lý cũng không thích, con người này ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng muốn lừa người, không có việc gì tại sao lại nóng đến vậy?
“Lý tưởng của anh là gì?”
Đỗ Du Dư hỏi rất thật lòng, Chung Lý cũng đáp rất thật tâm, “Tôi muốn trở nên mạnh hơn cậu.”
Đỗ Du Dư sững sờ một lát, nhưng vẫn nở nụ cười, “Anh a…”
Chung Lý bị cười đến thẹn quá hóa giận, “Hừ, cậu cảm thấy tôi đang nằm mơ giữa ban ngày chứ gì?” Chết tiệt, cái này còn phải hỏi làm gì, vốn chính là như vậy.
Đỗ Du Dư bỗng nhiên dùng sức kéo hắn qua, như định ôm lấy hắn.
Chung Lý vội dùng một tay giật lấy tay còn lại ra, khó thở đỏ mặt nói, “Làm gì vậy? Chỉ cần tôi chưa chết, nói không chừng có ngày hất ngược được cậu. Chờ ngày chúng ta đổi vị trí cho nhau, lúc đó sẽ đến phiên tôi chơi đùa với cậu, cậu đừng có đắc ý.”
“Chung Lý…”
“Sao chưa chịu buông tay ra, tôi còn có việc phải làm!”
Đỗ Du Dư nhìn hắn trong chốc lát, cười thấp giọng nói, “Chuyện này chắc tôi có thể giúp được anh.”
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook