Phỉ Hoạn Tương Tư
-
Chương 6
chương sáu
Cuối cùng…
Lưu Huy ngồi ở dưới lầu nhà Trương Tiểu Dã, trong đầu trống rỗng.
Nhịn lâu như vậy, chung quy vẫn bị phát hiện.
Mọi người chung quanh đều cảm thấy Lưu Huy là một tên ngốc tùy tiện, chỉ có Lưu Huy biết, chính mình kỳ thực vẫn luôn sống cẩn thận từng li từng tí một.
Thận trọng nói chuyện, thận trọng che giấu tính hướng của chính mình, thận trọng chạm vào người kia, thận trọng giả làm một người bình thường giống bao người khác.
Sợ hãi giằng co che giấu lâu như vậy, gần như muốn đem chính mình bức điên.
Anh em trong đội nhạc từng đùa giỡn nói: “Cậu đối Trương Kinh tốt như vậy, coi hắn là phụ nữ a?”
Chẳng qua chỉ là một câu buôn đùa bình thường, lại sợ người khác phát hiện được chuyện gì, suýt chút nữa thẹn quá hóa giận lật bàn.
Lưu Huy không sợ người khác biết mình thích con trai, nhưng hắn lại sợ suy nghĩ của mình bị Trương Kinh biết.
Hắn rõ ràng biết Trương Kinh không giống với mình, y bình thường, sau này sẽ cưới vợ sinh con, ôm con y, dắt theo vợ y, vô cùng hạnh phúc mà sống một cuộc sống của người bình thường.
Lòng Lưu Huy rối loạn muốn chết, ngẩng đầu lên nhìn của sổ nhà Trương Kinh, thời điểm theo thói quen định lấy ví tiền, mới phát hiện ví tiền còn nằm trên áo khoác mà vừa rồi hắn khoác cho Trương Kinh.
Trong ví tiền kia còn cất giấu rất nhiều bí mật không thể để người khác phát hiện, nhưng hắn rốt cuộc đã không còn dũng khí quay trở lại gõ cửa.
Suốt cả một buổi tối, Lưu Huy đều nằm ở trên giường ngẩn người.
Hắn không biết nên oán hận Trương Tiểu Dã đã nhìn thấy tất cả, hay là nên hối hận chính mình không kìm lòng được.
Thoắt cái trời đã sáng, Lưu Huy mơ mơ màng màng ngủ một lúc, mộng thấy mình lén vào Trương gia, Trương Kinh nằm ngủ ở trên giường, hắn tới cởi quần áo của Trương Kinh ra, nhưng chưa kịp cởi hết áo, bỗng nhiên cảm giác có người đang ở phía sau nhìn, quay đầu nhìn lại, là Trương Tiểu Dã.
Trương Tiểu Dã hỏi hắn: “Anh đang làm cái quái quỷ gì vậy?”
Lưu Huy nghĩ, nếu Trương Kinh tỉnh lại, Trương Tiểu Dã nói với y tất cả mọi chuyện thì xong đời. Thế là xông lên kẹp chặt cổ Trương Tiểu Dã.
Lưu Huy xuống tay thực độc ác, hắn thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ những ngón tay của Trương Tiểu Dã đang giãy giụa, cổ họng thống khổ rung động.
Bóp chết cậu! Lưu Huy nghĩ, bóp chết cậu, sẽ không có ai biết chuyện này!
Sức chống trả của Trương Tiểu Dã càng lúc càng yếu, Lưu Huy lần nữa tăng lực đạo bàn tay, Trương Tiểu Dã cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại, không còn dãy dụa nữa, Lưu Huy thở phào nhẹ nhõm, lực đạo trên tay nhẹ đi một chút.
Trương Tiểu Dã lại đột nhiên mở mắt ra, mê man mở to đôi mắt đen huyền nhìn hắn nói: “Anh tại sao đối với tôi như vậy?”
Lưu Huy đột ngột tỉnh lại, toàn thân là mồ hôi lạnh.
Giấc mộng chân thực quá mức, Lưu Huy nâng đầu, đầu óc bây giờ quanh đi quẩn lại đều là hình ảnh Trương Tiểu Dã mê mang hỏi hắn tại sao đối xử với cậu như vậy.
Mình quả thực tẩu hỏa nhập ma rồi, Lưu Huy cười khổ nghĩ, thậm chí ngay cả ý nghĩ muốn giết người cũng nghĩ ra.
Chứng minh thư cùng thẻ ngân hàng đều nằm trong ví tiền, nhịn đến giữa trưa, Lưu Huy cuối cùng vẫn gọi điện cho Trương Kinh nói muốn y trả áo khoác cho mình.
Trương Kinh nói hắn đang ở bên ngoài, nếu Lưu Huy cần gấp thì bây giờ đến nhà y lấy, lúc này có lẽ Trương Tiểu Dã đang ở nhà, nếu như không vội thì phải chờ đến khuya y mới về nhà, hoặc lần sau sẽ mang tới đưa cho hắn.
Nghe giọng Trương Kinh không có gì khác thường, Lưu Huy không biết y có phải hay không đặc biệt ra ngoài trốn mình, cũng không có can đảm làm rõ.
Thời điểm Lưu Huy đến Trương gia, quả nhiên Trương Tiểu Dã ra mở cửa.
Trương Tiểu Dã cào cào mái tóc rối như tơ vò, mang theo hai cái vành mắt đen, mở cửa liếc mắt nhìn Lưu Huy một cái, không nói một tiếng nào đi về phòng.
Lưu Huy cũng không dám nói lời nào, lúng túng đi theo phía sau, có chút lừa mình dối người nghĩ, có lẽ mình nghĩ nhiều quá thôi, Trương Tiểu Dã tối hôm qua không thấy gì cả.
Áo khoác đã được giặt sạch, treo ngoài ban công, Trương Tiểu Dã cầm mắc áo đem đưa cho Lưu Huy, áo còn chưa khô, ống tay áo và cổ áo còn tỏa ra mùi hương thơm ngát của nước xà phòng.
Lúc Lưu Huy thấy áo của chính mình được ngọn gió nhé nhẹ lay động, trong lòng có một chút hồi hộp, khi cầm được áo khoác rồi lập tức kiểm tra túi, quả nhiên trống không.
Lưu Huy sững sờ cầm y phục của chính mìn đứng tại chỗ, hy vọng vừa dâng lên trong nháy mắt đã bị phá hủy.
“Ví tiền của tôi đâu?” Lưu Huy hỏi Trương Tiểu Dã, bên ngoài thì bình tĩnh, nhưng âm thanh lại có chút run rẩy.
Trương Tiểu Dã ngẩng đầu lên, sâu sắc liếc mắt nhìn Lưu Huy, đi về phòng mình, mở ra ngăn kéo bàn học, đem những đồ vật nằm ngốn ngang bên trên lấy ra, lấy ra hai cuốn sách, rồi rút tấm lót bàn học, mới đem ra ví tiền bị đè ở phía dưới, đưa cho Lưu Huy.
Lưu Huy nhận lấy bóp tiền, tâm tình có chút phức tạp, muốn mở ra xem đồ vật bên trong có thiếu gì không, suy nghĩ một chút vẫn là thôi, thấp giọng nói câu cảm ơn rồi đi ra ngoài.
Đi tới cửa, không nhịn được quay đầu lại, do dự hỏi Trương Tiểu Dã đang liên tục nhìn chằm chằm vào mình: “Tối hôm qua…”
Trương Tiểu Dã nghiêng đầu đi, thấp giọng mắng: “Biến thái!”
Sự tình này đã sớm hình dung trước, thế nhưng lòng Lưu Huy vẫn trầm xuống: “Cậu thấy được?”
Trương Tiểu Dã nhìn hắn.
Lưu Huy hoảng rồi, mở miệng giải thích: “Không phải như cậu thấy đâu, kỳ thực anh của cậu uống say, tôi…”
“Anh của tôi uống say, anh liền cùng anh ấy hôn môi!” Trương Tiểu Dã bỗng nhiên đỏ mắt, “Anh đừng tưởng rằng tôi từ nông thôn đến thì cái gì cũng không biết, tôi biết hôn môi có ý nghĩa gì! Tôi biết tất cả! Tôi đã sớm biết!”
Bí mật ẩn giấu dưới đáy lòng cuối cùng bị người lôi ra, trền người Lưu Huy phát lạnh từng trận.
Rõ ràng chỉ cần qua một tháng nữa là có thể đường ai nấy đi, bí mật này sẽ vĩnh viễn chìm trong đáy lòng hắn, không một ai biết, đột nhiên lúc này bị Trương Tiểu Dã không chút lưu tình chọc thủng, đem bí mật không ai nhận ra kia □□ lỏa lồ phơi dưới ánh mặt trời.
“Anh đừng hi vọng! Anh của tôi sẽ không thích đàn ông! Trong lòng anh của tôi chỉ có hắn bạn gái của y, anh của tôi chính là vì bạn gái của y mà thay đổi nguyện vọng học ở B thị, anh sẽ vì anh trai tôi mà từ bỏ B thị? Anh trai tôi căn bản không thiếu người yêu thích! Anh trai tôi căn bản không yêu thích anh! Y căn bản cũng không biết anh đối xử tốt với y! Lưu Huy anh là một kẻ đại ngu si! Đại biến thái!” Trương Tiểu Dã lớn tiếng gọi, mỗi chữ mỗi câu đều đâm trúng chổ đau của Lưu Huy.
“Cậu nói đủ chưa!” Lưu Huy tức giận, một phen đè lại Trương Tiểu Dã, “Tôi là biến thái thì sao! Tôi yêu Trương Kinh thì thế nào, tôi chính là yêu đàn ông, cậu quản được tôi sao!”
“Tôi chán ghét anh!” Trương Tiểu Dã ở trong ***g ngực của hắn liều mạng giãy giụa: “Anh chính là đại biến thái! Anh cùng anh trai tôi hôn môi! Khốn nạn! Lưu manh! Tôi đã nói cho anh tôi biết rồi! Sau này anh của tôi cũng sẽ không để ý đến anh nữa! Tôi chán ghét anh! Tôi nhìn thấy anh liền phiền!”
Cậu càng nói càng khó nghe, Lưu Huy thế nào cũng không kìm chế được cậu, trên người còn bị Trương Tiểu Dã đạp mấy đá, tức giận mất lý trí, một tay lật lại mặt Trương Tiểu Dã, cúi đầu hôn lên.
Môi chạm một chút, lập tức tách ra, Trương Tiểu Dã dường như bị kinh ngạc ngạc quá đỗi mà sững sờ, cũng không nhúc nhích, trợn to hai mắt nhìn Lưu Huy, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, còn mang theo… Một chút mong đợi.
“Nếu hôn môi là biến thái.” Lưu Huy cười gằn: “Vậy tôi hôn cậu, cậu cũng là biến thái.”
Ánh mắt Trương Tiểu Dã trong nháy mắt trở nên ảm đạm, trên mặt là biểu tình oan ức và đau lòng.
Trương Tiểu Dã thấp giọng nói: “Tôi vốn đã là biến thái…”
Lưu Huy từ trước tới nay chưa từng thấy vẻ mặt như vậy của Trương Tiểu Dã, hắn từ trước tới nay cũng không nghĩ tới Trương Tiểu Dã đơn thuần, đôi lúc có chút ngu ngốc kia cũng sẽ có biểu tình khiến cho người khác đau lòng như vậy.
Bực bội trong lòng Lưu Huy giảm xuống, lại có chút hối hận, vuốt đầu Trương Tiểu Dã, nhỏ giọng nói: “Tiểu Dã, cậu còn nhỏ, cậu không hiểu, cậu không hiểu yêu thương một người là chuyện như thế nào.”
Trương Tiểu Dã hất tay của hắn, tàn ác nói: “Anh cút đi, không đi tôi sẽ đánh anh.”
Lưu Huy thở dài, cầm áo khoác cùng ví tiền ra cửa.
Mới ra đến cầu thang, đột nhiên đụng mặt Trương Kinh, vừa nãy âm ĩ như vậy, bây giờ Lưu Huy ngược lại bình tĩnh không ít, mở miệng định giải thích với y, Trương Kinh đã cười nói: “Ngày hôm qua tôi quấy rầy cậu đi?”
Lưu Huy sửng sốt.
Trương Kinh còn nói: “Tiểu Dã nói cậu cực kì vất vả mới có thể đưa tôi về đến nhà, hắc, các cậu lần sau không được rót rượi cho tôi nhiều như vậy a, khó chịu muốn chết, đúng rồi, áo khoác của cậu không chứa vật gì đi, Tiểu Dã trực tiếp đem quần áo cậu vứt vào máy giặt, tôi còn sợ có đồ vật gì bị vắt hỏng. Đúng rồi, tối hôm qua cậu không sao chứ? Bọn họ nói đi mời lão Lưu ăn bữa cơm, tuy rằng ông ta áp bức chúng ta lâu như vậy, nhưng dù sao cũng là thầy trò được một khoảng thời gian…”
Lưu Huy không còn nghe rõ về sau Trương Kinh nói gì nữa, sững sờ lắc lắc đầu.
Y không biết… Y còn chưa phát hiện…
Vốn nên cảm thấy may mắn, nhưng Lưu Huy lại không cười nổi, tảng đá trong lòng rơi xuống, nhưng có cái gì đó lại bị nâng lên, ngực khó chịu, cuối cùng tùy tiện trả lời vài tiếng, hồn bay phách lac đi về.
Trương Kinh kỳ quái nhìn bóng lưng của hắn, về nhà, đi đến gian phòng của Trương Tiểu Dã, hỏi: “Trương Tiểu Dã, em có phải đã chọc ghẹo Lưu ca?”
Trương Tiểu Dã nằm ở trên giường, dùng chăn đem mình co lại thành một cục, Trương Kinh buồn cười nhìn, vỗ hắn: “Đang hỏi em đấy.”
Âm thanh buồn buồn của Trương Tiểu Dã bên trong truyền ra: “Đừng làm phiền tôi, lòng tôi đau lắm.”
Trương Kinh nhéo chăn của hắn: “Thằng nhóc này, em hiểu cái gì là đau lòng sao?”
Trương Tiểu Dã nỗ lực đem chính mình co rút lại chặt chẽ, nói: “Nếu tôi ngu ngốc giống như anh thì tốt rồi.”
Trương Kinh vui vẻ: “Ô, đúng vậy, chỉ em không ngốc, em thông minh.”
Người trong chăn không lên tiếng, không tiếng động mà hít mũi.
Trương Kinh đợi một lúc, không nghe thấy Trương Tiểu Dã trả lời, vỗ lên chăn hai cái, rồi đi.
Âm thanh đóng cửa vừa vang lên, nước mắt Trương Tiểu Dã đã không thể khống chế được nữa rơi xuống.
Trương Tiểu Dã nghĩ, kỳ thực mình thật ngu ngốc, dốt nát, yêu thích một người cũng không biết biểu đạt thế nào, chỉ có thể đi theo phía sau hắn nhìn hắn, đổ thừa hắn, giúp đỡ hắn, ở thời điểm hắn đau lòng thì lấy lòng hắn, đùa cho hắn vui.
Lưu Huy nói Trương Tiểu Dã, em còn nhỏ, em không hiểu.
Ánh mắt Lưu Huy vẫn luôn dõi theo trên con người này.
Lại chưa từng phát hiện.
Trương Tiểu Dã kiêu ngạo kia
Trương Tiểu Dã phách lối
Tiểu tử ngốc Trương Tiểu Dã vê tâm vô phế
Sẽ vì hắn khóc vì hắn cười vi hắn đau lòng.
Vì hắn trốn ở góc phòng, che ngực, khóc nấc đến không thể thở.
GH: cha mẹ ơi chương này nó dài, 2330 từ đều là cảnh tự kỉ của anh công ò.ó thương Tiểu Dã
Cuối cùng…
Lưu Huy ngồi ở dưới lầu nhà Trương Tiểu Dã, trong đầu trống rỗng.
Nhịn lâu như vậy, chung quy vẫn bị phát hiện.
Mọi người chung quanh đều cảm thấy Lưu Huy là một tên ngốc tùy tiện, chỉ có Lưu Huy biết, chính mình kỳ thực vẫn luôn sống cẩn thận từng li từng tí một.
Thận trọng nói chuyện, thận trọng che giấu tính hướng của chính mình, thận trọng chạm vào người kia, thận trọng giả làm một người bình thường giống bao người khác.
Sợ hãi giằng co che giấu lâu như vậy, gần như muốn đem chính mình bức điên.
Anh em trong đội nhạc từng đùa giỡn nói: “Cậu đối Trương Kinh tốt như vậy, coi hắn là phụ nữ a?”
Chẳng qua chỉ là một câu buôn đùa bình thường, lại sợ người khác phát hiện được chuyện gì, suýt chút nữa thẹn quá hóa giận lật bàn.
Lưu Huy không sợ người khác biết mình thích con trai, nhưng hắn lại sợ suy nghĩ của mình bị Trương Kinh biết.
Hắn rõ ràng biết Trương Kinh không giống với mình, y bình thường, sau này sẽ cưới vợ sinh con, ôm con y, dắt theo vợ y, vô cùng hạnh phúc mà sống một cuộc sống của người bình thường.
Lòng Lưu Huy rối loạn muốn chết, ngẩng đầu lên nhìn của sổ nhà Trương Kinh, thời điểm theo thói quen định lấy ví tiền, mới phát hiện ví tiền còn nằm trên áo khoác mà vừa rồi hắn khoác cho Trương Kinh.
Trong ví tiền kia còn cất giấu rất nhiều bí mật không thể để người khác phát hiện, nhưng hắn rốt cuộc đã không còn dũng khí quay trở lại gõ cửa.
Suốt cả một buổi tối, Lưu Huy đều nằm ở trên giường ngẩn người.
Hắn không biết nên oán hận Trương Tiểu Dã đã nhìn thấy tất cả, hay là nên hối hận chính mình không kìm lòng được.
Thoắt cái trời đã sáng, Lưu Huy mơ mơ màng màng ngủ một lúc, mộng thấy mình lén vào Trương gia, Trương Kinh nằm ngủ ở trên giường, hắn tới cởi quần áo của Trương Kinh ra, nhưng chưa kịp cởi hết áo, bỗng nhiên cảm giác có người đang ở phía sau nhìn, quay đầu nhìn lại, là Trương Tiểu Dã.
Trương Tiểu Dã hỏi hắn: “Anh đang làm cái quái quỷ gì vậy?”
Lưu Huy nghĩ, nếu Trương Kinh tỉnh lại, Trương Tiểu Dã nói với y tất cả mọi chuyện thì xong đời. Thế là xông lên kẹp chặt cổ Trương Tiểu Dã.
Lưu Huy xuống tay thực độc ác, hắn thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ những ngón tay của Trương Tiểu Dã đang giãy giụa, cổ họng thống khổ rung động.
Bóp chết cậu! Lưu Huy nghĩ, bóp chết cậu, sẽ không có ai biết chuyện này!
Sức chống trả của Trương Tiểu Dã càng lúc càng yếu, Lưu Huy lần nữa tăng lực đạo bàn tay, Trương Tiểu Dã cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại, không còn dãy dụa nữa, Lưu Huy thở phào nhẹ nhõm, lực đạo trên tay nhẹ đi một chút.
Trương Tiểu Dã lại đột nhiên mở mắt ra, mê man mở to đôi mắt đen huyền nhìn hắn nói: “Anh tại sao đối với tôi như vậy?”
Lưu Huy đột ngột tỉnh lại, toàn thân là mồ hôi lạnh.
Giấc mộng chân thực quá mức, Lưu Huy nâng đầu, đầu óc bây giờ quanh đi quẩn lại đều là hình ảnh Trương Tiểu Dã mê mang hỏi hắn tại sao đối xử với cậu như vậy.
Mình quả thực tẩu hỏa nhập ma rồi, Lưu Huy cười khổ nghĩ, thậm chí ngay cả ý nghĩ muốn giết người cũng nghĩ ra.
Chứng minh thư cùng thẻ ngân hàng đều nằm trong ví tiền, nhịn đến giữa trưa, Lưu Huy cuối cùng vẫn gọi điện cho Trương Kinh nói muốn y trả áo khoác cho mình.
Trương Kinh nói hắn đang ở bên ngoài, nếu Lưu Huy cần gấp thì bây giờ đến nhà y lấy, lúc này có lẽ Trương Tiểu Dã đang ở nhà, nếu như không vội thì phải chờ đến khuya y mới về nhà, hoặc lần sau sẽ mang tới đưa cho hắn.
Nghe giọng Trương Kinh không có gì khác thường, Lưu Huy không biết y có phải hay không đặc biệt ra ngoài trốn mình, cũng không có can đảm làm rõ.
Thời điểm Lưu Huy đến Trương gia, quả nhiên Trương Tiểu Dã ra mở cửa.
Trương Tiểu Dã cào cào mái tóc rối như tơ vò, mang theo hai cái vành mắt đen, mở cửa liếc mắt nhìn Lưu Huy một cái, không nói một tiếng nào đi về phòng.
Lưu Huy cũng không dám nói lời nào, lúng túng đi theo phía sau, có chút lừa mình dối người nghĩ, có lẽ mình nghĩ nhiều quá thôi, Trương Tiểu Dã tối hôm qua không thấy gì cả.
Áo khoác đã được giặt sạch, treo ngoài ban công, Trương Tiểu Dã cầm mắc áo đem đưa cho Lưu Huy, áo còn chưa khô, ống tay áo và cổ áo còn tỏa ra mùi hương thơm ngát của nước xà phòng.
Lúc Lưu Huy thấy áo của chính mình được ngọn gió nhé nhẹ lay động, trong lòng có một chút hồi hộp, khi cầm được áo khoác rồi lập tức kiểm tra túi, quả nhiên trống không.
Lưu Huy sững sờ cầm y phục của chính mìn đứng tại chỗ, hy vọng vừa dâng lên trong nháy mắt đã bị phá hủy.
“Ví tiền của tôi đâu?” Lưu Huy hỏi Trương Tiểu Dã, bên ngoài thì bình tĩnh, nhưng âm thanh lại có chút run rẩy.
Trương Tiểu Dã ngẩng đầu lên, sâu sắc liếc mắt nhìn Lưu Huy, đi về phòng mình, mở ra ngăn kéo bàn học, đem những đồ vật nằm ngốn ngang bên trên lấy ra, lấy ra hai cuốn sách, rồi rút tấm lót bàn học, mới đem ra ví tiền bị đè ở phía dưới, đưa cho Lưu Huy.
Lưu Huy nhận lấy bóp tiền, tâm tình có chút phức tạp, muốn mở ra xem đồ vật bên trong có thiếu gì không, suy nghĩ một chút vẫn là thôi, thấp giọng nói câu cảm ơn rồi đi ra ngoài.
Đi tới cửa, không nhịn được quay đầu lại, do dự hỏi Trương Tiểu Dã đang liên tục nhìn chằm chằm vào mình: “Tối hôm qua…”
Trương Tiểu Dã nghiêng đầu đi, thấp giọng mắng: “Biến thái!”
Sự tình này đã sớm hình dung trước, thế nhưng lòng Lưu Huy vẫn trầm xuống: “Cậu thấy được?”
Trương Tiểu Dã nhìn hắn.
Lưu Huy hoảng rồi, mở miệng giải thích: “Không phải như cậu thấy đâu, kỳ thực anh của cậu uống say, tôi…”
“Anh của tôi uống say, anh liền cùng anh ấy hôn môi!” Trương Tiểu Dã bỗng nhiên đỏ mắt, “Anh đừng tưởng rằng tôi từ nông thôn đến thì cái gì cũng không biết, tôi biết hôn môi có ý nghĩa gì! Tôi biết tất cả! Tôi đã sớm biết!”
Bí mật ẩn giấu dưới đáy lòng cuối cùng bị người lôi ra, trền người Lưu Huy phát lạnh từng trận.
Rõ ràng chỉ cần qua một tháng nữa là có thể đường ai nấy đi, bí mật này sẽ vĩnh viễn chìm trong đáy lòng hắn, không một ai biết, đột nhiên lúc này bị Trương Tiểu Dã không chút lưu tình chọc thủng, đem bí mật không ai nhận ra kia □□ lỏa lồ phơi dưới ánh mặt trời.
“Anh đừng hi vọng! Anh của tôi sẽ không thích đàn ông! Trong lòng anh của tôi chỉ có hắn bạn gái của y, anh của tôi chính là vì bạn gái của y mà thay đổi nguyện vọng học ở B thị, anh sẽ vì anh trai tôi mà từ bỏ B thị? Anh trai tôi căn bản không thiếu người yêu thích! Anh trai tôi căn bản không yêu thích anh! Y căn bản cũng không biết anh đối xử tốt với y! Lưu Huy anh là một kẻ đại ngu si! Đại biến thái!” Trương Tiểu Dã lớn tiếng gọi, mỗi chữ mỗi câu đều đâm trúng chổ đau của Lưu Huy.
“Cậu nói đủ chưa!” Lưu Huy tức giận, một phen đè lại Trương Tiểu Dã, “Tôi là biến thái thì sao! Tôi yêu Trương Kinh thì thế nào, tôi chính là yêu đàn ông, cậu quản được tôi sao!”
“Tôi chán ghét anh!” Trương Tiểu Dã ở trong ***g ngực của hắn liều mạng giãy giụa: “Anh chính là đại biến thái! Anh cùng anh trai tôi hôn môi! Khốn nạn! Lưu manh! Tôi đã nói cho anh tôi biết rồi! Sau này anh của tôi cũng sẽ không để ý đến anh nữa! Tôi chán ghét anh! Tôi nhìn thấy anh liền phiền!”
Cậu càng nói càng khó nghe, Lưu Huy thế nào cũng không kìm chế được cậu, trên người còn bị Trương Tiểu Dã đạp mấy đá, tức giận mất lý trí, một tay lật lại mặt Trương Tiểu Dã, cúi đầu hôn lên.
Môi chạm một chút, lập tức tách ra, Trương Tiểu Dã dường như bị kinh ngạc ngạc quá đỗi mà sững sờ, cũng không nhúc nhích, trợn to hai mắt nhìn Lưu Huy, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, còn mang theo… Một chút mong đợi.
“Nếu hôn môi là biến thái.” Lưu Huy cười gằn: “Vậy tôi hôn cậu, cậu cũng là biến thái.”
Ánh mắt Trương Tiểu Dã trong nháy mắt trở nên ảm đạm, trên mặt là biểu tình oan ức và đau lòng.
Trương Tiểu Dã thấp giọng nói: “Tôi vốn đã là biến thái…”
Lưu Huy từ trước tới nay chưa từng thấy vẻ mặt như vậy của Trương Tiểu Dã, hắn từ trước tới nay cũng không nghĩ tới Trương Tiểu Dã đơn thuần, đôi lúc có chút ngu ngốc kia cũng sẽ có biểu tình khiến cho người khác đau lòng như vậy.
Bực bội trong lòng Lưu Huy giảm xuống, lại có chút hối hận, vuốt đầu Trương Tiểu Dã, nhỏ giọng nói: “Tiểu Dã, cậu còn nhỏ, cậu không hiểu, cậu không hiểu yêu thương một người là chuyện như thế nào.”
Trương Tiểu Dã hất tay của hắn, tàn ác nói: “Anh cút đi, không đi tôi sẽ đánh anh.”
Lưu Huy thở dài, cầm áo khoác cùng ví tiền ra cửa.
Mới ra đến cầu thang, đột nhiên đụng mặt Trương Kinh, vừa nãy âm ĩ như vậy, bây giờ Lưu Huy ngược lại bình tĩnh không ít, mở miệng định giải thích với y, Trương Kinh đã cười nói: “Ngày hôm qua tôi quấy rầy cậu đi?”
Lưu Huy sửng sốt.
Trương Kinh còn nói: “Tiểu Dã nói cậu cực kì vất vả mới có thể đưa tôi về đến nhà, hắc, các cậu lần sau không được rót rượi cho tôi nhiều như vậy a, khó chịu muốn chết, đúng rồi, áo khoác của cậu không chứa vật gì đi, Tiểu Dã trực tiếp đem quần áo cậu vứt vào máy giặt, tôi còn sợ có đồ vật gì bị vắt hỏng. Đúng rồi, tối hôm qua cậu không sao chứ? Bọn họ nói đi mời lão Lưu ăn bữa cơm, tuy rằng ông ta áp bức chúng ta lâu như vậy, nhưng dù sao cũng là thầy trò được một khoảng thời gian…”
Lưu Huy không còn nghe rõ về sau Trương Kinh nói gì nữa, sững sờ lắc lắc đầu.
Y không biết… Y còn chưa phát hiện…
Vốn nên cảm thấy may mắn, nhưng Lưu Huy lại không cười nổi, tảng đá trong lòng rơi xuống, nhưng có cái gì đó lại bị nâng lên, ngực khó chịu, cuối cùng tùy tiện trả lời vài tiếng, hồn bay phách lac đi về.
Trương Kinh kỳ quái nhìn bóng lưng của hắn, về nhà, đi đến gian phòng của Trương Tiểu Dã, hỏi: “Trương Tiểu Dã, em có phải đã chọc ghẹo Lưu ca?”
Trương Tiểu Dã nằm ở trên giường, dùng chăn đem mình co lại thành một cục, Trương Kinh buồn cười nhìn, vỗ hắn: “Đang hỏi em đấy.”
Âm thanh buồn buồn của Trương Tiểu Dã bên trong truyền ra: “Đừng làm phiền tôi, lòng tôi đau lắm.”
Trương Kinh nhéo chăn của hắn: “Thằng nhóc này, em hiểu cái gì là đau lòng sao?”
Trương Tiểu Dã nỗ lực đem chính mình co rút lại chặt chẽ, nói: “Nếu tôi ngu ngốc giống như anh thì tốt rồi.”
Trương Kinh vui vẻ: “Ô, đúng vậy, chỉ em không ngốc, em thông minh.”
Người trong chăn không lên tiếng, không tiếng động mà hít mũi.
Trương Kinh đợi một lúc, không nghe thấy Trương Tiểu Dã trả lời, vỗ lên chăn hai cái, rồi đi.
Âm thanh đóng cửa vừa vang lên, nước mắt Trương Tiểu Dã đã không thể khống chế được nữa rơi xuống.
Trương Tiểu Dã nghĩ, kỳ thực mình thật ngu ngốc, dốt nát, yêu thích một người cũng không biết biểu đạt thế nào, chỉ có thể đi theo phía sau hắn nhìn hắn, đổ thừa hắn, giúp đỡ hắn, ở thời điểm hắn đau lòng thì lấy lòng hắn, đùa cho hắn vui.
Lưu Huy nói Trương Tiểu Dã, em còn nhỏ, em không hiểu.
Ánh mắt Lưu Huy vẫn luôn dõi theo trên con người này.
Lại chưa từng phát hiện.
Trương Tiểu Dã kiêu ngạo kia
Trương Tiểu Dã phách lối
Tiểu tử ngốc Trương Tiểu Dã vê tâm vô phế
Sẽ vì hắn khóc vì hắn cười vi hắn đau lòng.
Vì hắn trốn ở góc phòng, che ngực, khóc nấc đến không thể thở.
GH: cha mẹ ơi chương này nó dài, 2330 từ đều là cảnh tự kỉ của anh công ò.ó thương Tiểu Dã
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook