Ra khỏi quán bar, Lưu Huy cùng Triệu Đức Đông, Triệu Thuận tạm biệt rồi trở về nhà, trong nhà ánh điện tối tăm, Vương Hạo chưa trở về, Trương Tiểu Dã luôn đi theo phía sau Lưu Huy, thời điểm đóng cửa nhanh chóng giành trước một bước chui vào.

Lưu Huy ngồi ở phòng khách xem ti vi, Trương Tiểu Dã trong phòng tắm rửa ráy, tiếng nước rơi róc rách, Lưu Huy có chút phiền, mở lớn âm lượng TV.

Trương Tiểu Dã tắm xong đi ra, mái tóc ướt nhẹp dính sát mặt, tự giác thay đổi quần lót mới của Lưu Huy, thân thể sạch sẽ xinh đẹp tản ra mùi hương thơm dịu của sữa tắm.

Lưu Huy liếc nhìn cậu một cái, quay đầu: “Tối hôm nay cậu định không trở về?”

“Không trở về, quá trễ rồi, tôi sẽ ngủ ở chỗ này.” Trương Tiểu Dã ngồi ở trên ghế sa lon, cầm khăn mặt nhìn Lưu Huy, giọt nước thuận theo dàn da nhỏ xuống ghế sa lon, phát ra tiếng động nhẹ nhàng.

Tháp. Tháp. Tháp.

Ánh mắt Trương Tiểu Dã giống như tóc của cậu, ướt nhẹp.

Lưu Huy xoa trán đứng lên: “Tôi đi ngủ.”

Trương Tiểu Dã cũng đi theo phía sau: “Vậy tôi cũng đi ngủ.”

Lưu Huy nhìn cậu, không lên tiếng.

Trương Tiểu Dã tắt đèn, bò vào ổ chăn Lưu Huy.

Gian phòng an tĩnh dị thường, Lưu Huy thậm chí có thể nghe thấy âm thanh hô hấp của Trương Tiểu Dã phía sau, khi thì chậm chạp khi thì gấp gáp, dường như cố gắng đè nén sự căng thẳng của chính mình.

Phía sau như có một lò lửa nóng, toang thân Lưu Huy đều đổ mồ hôi, trong lòng Lưu Huy càng thêm buồn bực, xoay người: “Trở về đắp chăn của cậu đi, nóng chết đi được.”

“Này.” Trương Tiểu Dã cọ cọ Lưu Huy, nhẹ nhàng hít sâu mấy cái, ngẩng đầu lên, “Chúng ta làm đi.”

Lưu Huy lặng yên một lúc, khóe miệng nhếch lên, cười hỏi: “Làm gì?”

Trương Tiểu Dã ngẩng đầu lên, hôn lên khóe môi Lưu Huy.

Môi chạm mội, chỉ vài giây, liền rời ra.

Môi Trương Tiểu nhẹ nhàng run rẩy.

Trong lòng Lưu Huy bịch một tiếng, nổ.

Trương Tiểu Dã mắt sáng lên nhìn hắn, lặp lại lần nữa: “Chúng ta làm đi.” Sau đó liền hôn lên.

Lần này vươn ra đầu lưỡi, dè dặt, giống như một chú mèo con liếm liếm đôi môi Lưu Huy.

Lưu Huy đẩy Trương Tiểu Dã ra: “Cậu muốn làm gì!”

Trương Tiểu Dã kinh ngạc nhìn hắn, qua vài phút, bỗng nhiên nở nụ cười: “Anh không biết tôi đang làm gì a?”

Lưu Huy ngồi xuống, đỡ trán.

“Tôi yêu anh.” Trương Tiểu Dã nói, “Tôi yêu anh.”

“Tiểu Dã.” Lưu Huy thấp giọng nói, “Đừng làm loạn.”

“Ai cùng anh náo loạn.” hỏa khí Trương Tiểu Dã bừng lên, vén chăn lên, cả người kề sát trên lưng Lưu Huy, “Ai trên ai dưới cũng không sao cả, chúng ta làm đi!”

“Đừng giỡn nữa.” Lưu Huy đẩy ra Trương Tiểu Dã, “Bây giờ cậu muốn gì.”

“Tại sao?” Trương Tiểu Dã không cam lòng ngồi khóa trên người Lưu Huy, “Anh không thích tôi?”

“Anh cậu nhờ tôi chăm sóc cậu.” Lưu Huy che mặt, “Không phải chăm sóc kiểu này.”

“Anh vì anh trai tôi mà thủ thân sao?” Trương Tiểu Dã cười gằn, “Tôi rốt cuộc tại sao nhìn không ra, chuyện HIV lần trước là tôi nằm mơ?”

“Đừng lôi chuyện kia ra, căn bản không cùng một chuyện.” Lưu Huy nói, “Đây cũng không phải là chuyện để chơi đùa, cậu chơi cái gì.”

“Tôi không nghĩ sẽ chơi đùa.” Trương Tiểu Dã nói, “Con mắt nào của anh thấy tôi đang đùa?”

Lưu Huy ghẹn lời không nói được.

Cuối cùng cũng bị chọc thủng.

Cuối cùng cũng không thể tiếp tuc giả vờ.

Như vậy, có phải cũng nên nói ra những lời phiền muộn trong lòng.

“Tiểu Dã, cái vòng tròn này không giống thế giới của các cậu, cũng không phải trò chơi của con nít, cậu không nên nhảy vào đây.” Lưu Huy nói, “Cậu còn nhỏ, cái gì cũng không biết, sau này cậu sẽ hối hận.”

“Mắt anh mù sao?” Trương Tiểu Dã nổi giận đùng đùng hét, “Nơi nào của tôi giống trẻ con? chỉ có anh cả đời đều coi tôi là thằng nhóc.”

Lưu Huy cảm giác như mình đang dùng nước đổ đầu vịt, mình nói nửa ngày người kia căn bản một chư cũng không nghe lọt tai, tiểu tử kia lại bày ra bộ dáng tùy hứng, ngang ngạnh.

Cậu muốn cả đời trốn trong bóng tối sao?

Cậu có thể chịu đựng cảnh bạn bè thân thiết ở sau lưng chửi cậu biến thái sao?

Cậu tưởng bị người ngoài chỉ chỉ chỏ chỏ thì cha mẹ cậu có thể ngẩng đầu lên nổi sao?

Trương Tiểu Dã cậu đã nghĩ qua những việc kia sao?

Cậu có biết sự tùy hứng của cậu lúc này sẽ đem lại rất nhiều rắc rối về sau không?

“Phiền chết thôi.” Trương Tiểu Dã nhanh chóng lột phăng quần lót của mình, “Anh rốt cuộc có làm hay không!”

“Đủ rồi!” Lưu Huy tức giận, “Tôi chán ghét xử nam!”

Trương Tiểu Dã ngẩng đầu lên, thở hổn hển, thở phì phò nhìn hắn.

Bỗng nhiên quay người, xuống giường, toàn thân trần truồng đi ra ngoài.

Lưu Huy hỏi: “Cậu đi đâu thế?”

Trương Tiểu Dã không quay đầu lại: “Tìm một ông chú biến thái nào đó phá thân.”

Lưu Huy nói: “Cậu xác định đàn ông?”

Trương Tiểu Dã hừ nói: “Vậy thì đi tìm bà cô biến thái, cũng không có gì khác biệt.”

Lưu Huy nhìn cậu lướt qua phòng khách, mở cửa chính, hiển nhiên là bộ dáng nghiêm túc, lúc này mới không nhịn được nữa, xông tới đem Trương Tiểu Dã lôi trở về, đóng sầm cửa lại.

“Cậu nháo đủ rồi!” Lưu Huy tức giận một bụng.

“Lưu Huy có phải anh không cương nổi?” Trương Tiểu Dã hung hăng nhìn hắn, “Anh nói thật đi, không sao, tôi không kỳ thị anh.”

“Trương Tiểu Dã!” Lưu Huy gào thét, “Cậu có biết đồng tính luyến ái là biểu thị cho cái gì không!”

“Tôi sao có thể không biết? Anh cho rằng tôi ngốc a!” Trương Tiểu Dã nói, “Là đàn ông yêu đàn ông, đàn bà yêu đàn bà!”

Lưu Huy cuối cùng không nhịn được nữa chửi thô tục: “Con mẹ nó cậu thì biết cái đếch gì!”

“Tôi con mẹ nó chính là ngay cả cái rắm cũng không biết thế thì sao!” Trương Tiểu Dã rống trở lại, “Tôi biết tôi yêu anh là đủ rồi! Tôi cũng đã không cần mặt mũi bám dính anh, anh còn muốn tôi phải làm thế nào!”

Trương Tiểu Dã tức giận toàn thân đều run lên, đỏ mắt nhìn lên Lưu Huy.

Lưu Huy cũng tức muốn chết, nếu là người khác hắn sớm đánh một trận rồi lôi lên giường, cậu muốn làm, được! Làm! Làm cậu không xuống giường nổi! Làm cậu đau đến nát người! Làm cậu sau này thấy hắn sẽ vòng đường khác mà đi!

Nhưng mà, đứng ở chỗ này lại không phải người khác.

Mà là Trương Tiểu Dã.

Không xuống tay được, không mắng được.

Lưu Huy cưỡng ép bản thân kiềm chế lại: “Tiểu Dã, cậu để tôi bình tĩnh một chút.”

Trương Tiểu Dã nghiêng đầu nhìn đi nơi khác không nói lời nào.

“Chính cậu cũng phải suy nghĩ cho rõ ràng.” Lưu Huy nói, “Cậu đừng tưởng rằng trên thế giới này chỉ có một mình cậu, đừng tùy hứng nữa.”

“Ha, nói trắng ra là, anh muốn tôi đi yêu người khác?” Trương Tiểu Dã cong lên khóe môi, nở nụ cười giễu cợt, “Yêu con gái? Được thồi, chuyện này rất dễ, ngày mai tôi tìm trên đường cái một người rồi lôi về đây.”

“Trương! Tiểu! Dã!” Lưu Huy quả thực bị cậu chọc cho tức chết.

Trương Tiểu Dã nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, rồi trở về phòng, vừa mặc áo quần vừa nói: “Dù sao cái gì cần nói tôi cũng đã nói, anh muốn bình tĩnh thì bình tĩnh, tôi cho anh thời gian để bình tĩnh, bình tĩnh xong rồi thì nói kết quả cho tôi biết.” Trương Tiểu Dã kéo dây kéo quần bò lên, kéo thật lâu cũng không được, nhất thời cảm thất bản thân thật mất mặt, giọng nói mang theo chút tủi thân, “Tôi từ trước đến nay chưa từng mất mặt như thế này bao giờ, một đại nam nhân mặt dày mày dạn cầu xin người khác thượng, thực đê tiện…”

Trương Tiểu Dã đi tới trước mặt Lưu Huy, ngẩng đầu lên hung ác nói: “Anh nếu dám nói không thích tôi, tôi sẽ dùng dao đâm chết anh rồi tự sát! Dù sao tôi cũng mất mặt như vậy rồi, cũng chẳng muốn sống nữa.”

Gia khỏa kia vô cùng kiêu ngạo ngẩng đầu lên, vẫy vẫy móng vuốt, hơi thở hung hăng, ngữ khí bá đạo muốn ăn đòn, chỉ có bên trong đôi mắt đen láy lóe lên sự yếu đuối cùng bất an.

Trương Tiểu Dã nói: “Anh suy nghĩ cho rõ ràng!” Sau đó mạnh mẽ nhào ra cửa, đi.

Đây là chuyện gì a, Lưu Huy ngồi ở trên ghế sa lon vò đầu, trong lòng vừa loạn vừa đau.

Bên ngoài truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa, Lưu Huy ngực nhói lên một cái, quay đầu gọi: “Tiểu Dã?”

Lại thấy Vương Hạo vừa cằn nhằn vừa đẩy cửa bước vào: “Đệ đệ làm sao vậy, thở phì phò, thấy tôi cũng không thèm chào hỏi, ai, các cậu cãi nhau?”

“Mịa nó!” Lưu Huy che mắt mắng, không biết nên cảm thấy vui mừng hay lạc lỏng.

GH: Làm mấy tiếng đồng hồ mới xong một chương, máy tính lại nổi điên, bấm Save thế nào cũng Save không được, cuối cùng phải tắt máy, gõ lại từ đầu. Thực sự không muốn sống nữa =((

Có ai thương Tiểu Dã như tôi không =)) em ấy vừa ngốc ngốc, vừa quậy, lại rất đáng thương ^^. Từ trước đến nay đọc đam chỉ thấy công quấn lấy thụ, lần đầu tiên gặp phải dạng thụ như Tiểu Dã, bám chặt người ta, cầu người ta thượng mình, vừa kiêu ngạo hung hăng, vừa yếu đuối, cô độc….

Haizzzz, chủ nhà bức xúc muốn lảm nhảm… đừng để ý tới ta Õ.Õ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương