Phỉ Hoạn Tương Tư
-
Chương 12
Tháng chín, ban ngày trời nắng đẹp, gió thu ấm áp thổi từng đợt từng đợt, đây là lúc những sinh viên mới báo danh, bước vào thời kì đẹp đẽ của cuộc sống Đại học.
Lưu Huy chen lấn ở sân thể dục đông đúc giúp Trương Tiểu Dã làm thủ tục, áo sơ mi màu xanh nhạt đã bị mồ hôi nhuộm thành màu tối, một sinh viên giúp việc nhìn thấy hắn sợ hết hồn: “Học trưởng anh thế nào ở đây, anh muốn thôi học?”
Điện thoại di động trong túi rung rung, mới vừa bắt máy, giọng nói lớn của mẹ Trương liền truyền tới: “Lưu Huy a, con đang làm gì vậy? Tiểu Dã nhà bác cái gì cũng không biết, con giúp nó một chút nha.”
Ba Trương bên cạnh nói thêm vào: “Nếu nó bướng bỉnh con cứ đánh nó, đánh nó vài cái nó sẽ nghe lời con!”
Lưu Huy nghĩ thầm thôi đi, tính tình Trương Tiểu Dã thế kia, thuận theo em ấy là tốt rồi, đối nghịch em ấy, không biết sẽ xù lông thành bộ dạng gì.
Tắt máy điện thoại, Trương Kinh liền đánh tới: “Giúp tôi chăm sóc tốt em trai a.”
Lưu Huy nhìn người ngồi trong bóng mát, Trương Tiểu Dã đang nhàn nhã uống nước, nói: “Tôi còn thiếu chút nữa coi em ấy là ông nội.”
Đăng ký thủ tục xong xuôi, lại đến dừng chân ở nhà trọ làm giấy tờ, Trương Tiểu Dã kéo theo hành lý đi theo phía sau: “Kỳ thực, tôi cảm thấy tôi và anh cùng nhau, tụ tập sống bên ngoài cũng rất tốt.”
Lưu Huy nói: “Quên đi, nếu tiểu tử Vương Hạo kia đem cậu làm hư thì thế nào.”
“Bọn họ có thể làm người khác hư hỏng?” Trương Tiểu Dã nghiêm túc nói: “Vậy tôi càng không thể nhìn anh lầm đường lạc lối, tôi muốn cùng anh ở cùng một chỗ để giám sát anh.”
“Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của chúng tôi không cố định.”
“Không sao, tôi giúp các anh thu xếp.”
“Bọn họ có lúc sẽ dẫn người khác về nhà.”
“Không sao, tôi sẽ đem bọn họ đuổi ra ngoài.”
“Trương Tiểu Dã.” Lưu Huy đỡ trán, “Cậu không cần cố ý cố ý tìm cớ.”
“Ai tìm cớ.” Trương Tiểu Dã đem chai nước ném vào thùng rác, “Tôi chính là muốn giám sát anh.”
Lưu Huy không để ý tới cậu, đi lấy đồ, tìm tới ký trúc xá của Trương Tiểu Dã, giúp cậu trải ra giường, sắp xếp đồ vật.
Lưu Huy cảm giác mình rất giống bảo mẫu, bản thân ngay cả khi ngày xưa học miệt mài cũng không có mệt như lúc này.
“Anh trai của cậu a?” Người cùng ký túc xá hỏi Trương Tiểu Dã, “Thật là đẹp trai.”
Trương Tiểu Dã híp đôi mắt, một mặt xán lạn cười: “Anh của tôi so với hắn soái hơn nhiều.”
Buổi tối, sau khi mọi thành viên trong đội nhạc gào thét vì “đệ đệ” đón gió, ăn uống no say, Triệu Đức Đông đề nghị đi vũ trường nhìn các cô em xinh đẹp.
Đề nghị này lập tức được hai người khác nhiệt liệt hưởng ứng.
Lưu Huy liếc mắt nhìn Trương Tiểu Dã: “Không tốt lắm đâu.”
Vương Hạo vỗ vai Lưu Huy: “Nếu không phải tuổi tác không chênh lệch nhiều lắm tôi thật sự cảm thấy cậu ta là con riêng của cậu, bảo vệ con cũng không có che chở thành như vậy a.”
“Người anh em.” Trương Tiểu Dã rất kiêu ngạo vỗ vỗ vai Lưu Huy, “Tôi đã thành niên rồi.”
Lưu Huy ngồi ở vũ trường với loại nhạc sàn đinh tai nhức óc, tâm tình phức tạp nhìn Trương Tiểu Dã bị con gái bao vây.
“Ngày hôm nay có vài việc muốn nói với cậu, cũng có vài chuyện muốn nói với đệ đệ.” Triệu Thuận cảm khái, “Thực sự là Trường Giang sóng sau dồn sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ cát.”
Lưu Huy nhìn chằm chằm Trương Tiểu Dã, trong ấn tượng tiểu gia khỏa kia đều có bộ dáng đỏ mắt xù lông, bất tri bất giác cậu đã trưởng thành đến nỗi có thể hấp dẫn ánh mắt những người khác phái.
Lưu Huy thấy đứa nhỏ kia thực sự đã lớn rồi, trong tim chợt dấy lên cảm giác chua xót, cùng mất mát không rõ.
“Lưu Huy, thật tình cờ a.” Bên cạnh có người tiến tới, “Anh cũng đến nơi này sao.”
“A, đúng vậy.” Lưu Huy nhếch nhếch khóe miệng, phụ cận N Đại rất nhiều, ở đậy lại đụng mặt người đã từng kết giao qua, không phải là chuyện hiếm có.
Nhưng hôm nay Trương Tiểu Dã cũng ở nơi đây.
Cũng không phải sợ sệt tính hướng của mình bị phơi bày giữa ánh sáng, hơn nữa Trương Tiểu Dã cũng biết việc hắn yêu Trương Kinh.
Chỉ là thế giới này quá rắc rối, Lưu Huy không muốn để cho Trương Tiểu Dã nhìn thấy sự phóng túng của mình.
“Sau khi chia tay, em vẫn còn rất nhớ anh.”Người con trai kia mập mờ sờ sờ đùi Lưu Huy, “Này, tối hôm nay rảnh rỗi không?”
Lưu Huy không cần quay đầu lại, cũng có thể cảm giác được Trương Tiểu Dã đang nhìn bên này.
“Ngày hôm nay còn có chút chuyện.” Lưu Huy nắm lấy tay người nọ, mỉm cười.
“Vậy a? Thật đáng tiếc.” Người kia chưa từ bỏ ý định dùng ngón tay trỏ vẽ vòng vòng trên bàn tay Lưu Huy.
Chết tiệt… Mấy ngày nay liên tục đi theo Trương Tiểu Dã, hoàn toàn không có thời gian phát tiết sinh lý. Lưu Huy cảm thấy nếu Trương Tiểu Dã không ở nơi này, hắn nhất định sẽ ngay lập tức dẫn người này chạy ra quán khỏi bar, tùy tiện tìm một nhà trọ nào đó đè xuống rồi nói.
“Này, ông chú!” Trương Tiểu Dã lại gần, đàng hoàng chững chạc nhìn người kia, “Anh không muốn sống nữa?”
“Cái gì?” Người kia đột nhiên có chút sững sờ.
“Tôi cảm thấy anh vẫn nên cách hắn xa một chút sẽ tốt hơn.” Trương Tiểu Dã chỉ vào Lưu Huy nói, “Tên ngốc này bị nhiễm HIV.”
“Phốc…” Ba người kia vẫn luôn nghe lén, phốc một cái phun rượu tung tóe.
Mặt người kia mặt co rúm lại: “Cậu, cậu lừa người khác chứ gì…”
“Không có sai mà.” Trương Tiểu Dã rất có tự tin nói, “hắn lạm giao như vậy, ngày hôm nay không nhiễm thì ngày mai cũng sẽ nhiễm, ngày mai không nhiễm, ngày mốt cũng sẽ, coi như hắn không có, cũng khó bảo đảm anh sẽ không bị hắn truyền nhiễm, ngược lại trước sau cũng nhiễm, tôi có lòng tốt nhắc nhở anh sớm một chút, anh cũng có thể dự phòng sớm hơn một chút mà.”
“Cậu bị bệnh thần kinh a!” Người kia vứt cánh tay Lưu Huy giống như ném đống rác, ghét bỏ vỗ vỗ tay, đi.
Ba người kia đập bàn cười điên cuồng.
Mặt Lưu Huy đều đã xanh lét rồi: “Trương Tiểu Dã, cậu thế nhưng nguyền rủa tôi như vậy a!”
“Tôi nói thật mà.” Sắc mặt Trương Tiểu Dã không chút thay đổi trở lại chỗ ngồi, như không có chuyện gì xảy ra mà uống đồ uống của chính mình, lại không che giấu được nụ cười đắc ý nơi khóe miệng.
GH: em nó quậy dễ sợ, khó nuôi quá >.
Lưu Huy chen lấn ở sân thể dục đông đúc giúp Trương Tiểu Dã làm thủ tục, áo sơ mi màu xanh nhạt đã bị mồ hôi nhuộm thành màu tối, một sinh viên giúp việc nhìn thấy hắn sợ hết hồn: “Học trưởng anh thế nào ở đây, anh muốn thôi học?”
Điện thoại di động trong túi rung rung, mới vừa bắt máy, giọng nói lớn của mẹ Trương liền truyền tới: “Lưu Huy a, con đang làm gì vậy? Tiểu Dã nhà bác cái gì cũng không biết, con giúp nó một chút nha.”
Ba Trương bên cạnh nói thêm vào: “Nếu nó bướng bỉnh con cứ đánh nó, đánh nó vài cái nó sẽ nghe lời con!”
Lưu Huy nghĩ thầm thôi đi, tính tình Trương Tiểu Dã thế kia, thuận theo em ấy là tốt rồi, đối nghịch em ấy, không biết sẽ xù lông thành bộ dạng gì.
Tắt máy điện thoại, Trương Kinh liền đánh tới: “Giúp tôi chăm sóc tốt em trai a.”
Lưu Huy nhìn người ngồi trong bóng mát, Trương Tiểu Dã đang nhàn nhã uống nước, nói: “Tôi còn thiếu chút nữa coi em ấy là ông nội.”
Đăng ký thủ tục xong xuôi, lại đến dừng chân ở nhà trọ làm giấy tờ, Trương Tiểu Dã kéo theo hành lý đi theo phía sau: “Kỳ thực, tôi cảm thấy tôi và anh cùng nhau, tụ tập sống bên ngoài cũng rất tốt.”
Lưu Huy nói: “Quên đi, nếu tiểu tử Vương Hạo kia đem cậu làm hư thì thế nào.”
“Bọn họ có thể làm người khác hư hỏng?” Trương Tiểu Dã nghiêm túc nói: “Vậy tôi càng không thể nhìn anh lầm đường lạc lối, tôi muốn cùng anh ở cùng một chỗ để giám sát anh.”
“Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của chúng tôi không cố định.”
“Không sao, tôi giúp các anh thu xếp.”
“Bọn họ có lúc sẽ dẫn người khác về nhà.”
“Không sao, tôi sẽ đem bọn họ đuổi ra ngoài.”
“Trương Tiểu Dã.” Lưu Huy đỡ trán, “Cậu không cần cố ý cố ý tìm cớ.”
“Ai tìm cớ.” Trương Tiểu Dã đem chai nước ném vào thùng rác, “Tôi chính là muốn giám sát anh.”
Lưu Huy không để ý tới cậu, đi lấy đồ, tìm tới ký trúc xá của Trương Tiểu Dã, giúp cậu trải ra giường, sắp xếp đồ vật.
Lưu Huy cảm giác mình rất giống bảo mẫu, bản thân ngay cả khi ngày xưa học miệt mài cũng không có mệt như lúc này.
“Anh trai của cậu a?” Người cùng ký túc xá hỏi Trương Tiểu Dã, “Thật là đẹp trai.”
Trương Tiểu Dã híp đôi mắt, một mặt xán lạn cười: “Anh của tôi so với hắn soái hơn nhiều.”
Buổi tối, sau khi mọi thành viên trong đội nhạc gào thét vì “đệ đệ” đón gió, ăn uống no say, Triệu Đức Đông đề nghị đi vũ trường nhìn các cô em xinh đẹp.
Đề nghị này lập tức được hai người khác nhiệt liệt hưởng ứng.
Lưu Huy liếc mắt nhìn Trương Tiểu Dã: “Không tốt lắm đâu.”
Vương Hạo vỗ vai Lưu Huy: “Nếu không phải tuổi tác không chênh lệch nhiều lắm tôi thật sự cảm thấy cậu ta là con riêng của cậu, bảo vệ con cũng không có che chở thành như vậy a.”
“Người anh em.” Trương Tiểu Dã rất kiêu ngạo vỗ vỗ vai Lưu Huy, “Tôi đã thành niên rồi.”
Lưu Huy ngồi ở vũ trường với loại nhạc sàn đinh tai nhức óc, tâm tình phức tạp nhìn Trương Tiểu Dã bị con gái bao vây.
“Ngày hôm nay có vài việc muốn nói với cậu, cũng có vài chuyện muốn nói với đệ đệ.” Triệu Thuận cảm khái, “Thực sự là Trường Giang sóng sau dồn sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ cát.”
Lưu Huy nhìn chằm chằm Trương Tiểu Dã, trong ấn tượng tiểu gia khỏa kia đều có bộ dáng đỏ mắt xù lông, bất tri bất giác cậu đã trưởng thành đến nỗi có thể hấp dẫn ánh mắt những người khác phái.
Lưu Huy thấy đứa nhỏ kia thực sự đã lớn rồi, trong tim chợt dấy lên cảm giác chua xót, cùng mất mát không rõ.
“Lưu Huy, thật tình cờ a.” Bên cạnh có người tiến tới, “Anh cũng đến nơi này sao.”
“A, đúng vậy.” Lưu Huy nhếch nhếch khóe miệng, phụ cận N Đại rất nhiều, ở đậy lại đụng mặt người đã từng kết giao qua, không phải là chuyện hiếm có.
Nhưng hôm nay Trương Tiểu Dã cũng ở nơi đây.
Cũng không phải sợ sệt tính hướng của mình bị phơi bày giữa ánh sáng, hơn nữa Trương Tiểu Dã cũng biết việc hắn yêu Trương Kinh.
Chỉ là thế giới này quá rắc rối, Lưu Huy không muốn để cho Trương Tiểu Dã nhìn thấy sự phóng túng của mình.
“Sau khi chia tay, em vẫn còn rất nhớ anh.”Người con trai kia mập mờ sờ sờ đùi Lưu Huy, “Này, tối hôm nay rảnh rỗi không?”
Lưu Huy không cần quay đầu lại, cũng có thể cảm giác được Trương Tiểu Dã đang nhìn bên này.
“Ngày hôm nay còn có chút chuyện.” Lưu Huy nắm lấy tay người nọ, mỉm cười.
“Vậy a? Thật đáng tiếc.” Người kia chưa từ bỏ ý định dùng ngón tay trỏ vẽ vòng vòng trên bàn tay Lưu Huy.
Chết tiệt… Mấy ngày nay liên tục đi theo Trương Tiểu Dã, hoàn toàn không có thời gian phát tiết sinh lý. Lưu Huy cảm thấy nếu Trương Tiểu Dã không ở nơi này, hắn nhất định sẽ ngay lập tức dẫn người này chạy ra quán khỏi bar, tùy tiện tìm một nhà trọ nào đó đè xuống rồi nói.
“Này, ông chú!” Trương Tiểu Dã lại gần, đàng hoàng chững chạc nhìn người kia, “Anh không muốn sống nữa?”
“Cái gì?” Người kia đột nhiên có chút sững sờ.
“Tôi cảm thấy anh vẫn nên cách hắn xa một chút sẽ tốt hơn.” Trương Tiểu Dã chỉ vào Lưu Huy nói, “Tên ngốc này bị nhiễm HIV.”
“Phốc…” Ba người kia vẫn luôn nghe lén, phốc một cái phun rượu tung tóe.
Mặt người kia mặt co rúm lại: “Cậu, cậu lừa người khác chứ gì…”
“Không có sai mà.” Trương Tiểu Dã rất có tự tin nói, “hắn lạm giao như vậy, ngày hôm nay không nhiễm thì ngày mai cũng sẽ nhiễm, ngày mai không nhiễm, ngày mốt cũng sẽ, coi như hắn không có, cũng khó bảo đảm anh sẽ không bị hắn truyền nhiễm, ngược lại trước sau cũng nhiễm, tôi có lòng tốt nhắc nhở anh sớm một chút, anh cũng có thể dự phòng sớm hơn một chút mà.”
“Cậu bị bệnh thần kinh a!” Người kia vứt cánh tay Lưu Huy giống như ném đống rác, ghét bỏ vỗ vỗ tay, đi.
Ba người kia đập bàn cười điên cuồng.
Mặt Lưu Huy đều đã xanh lét rồi: “Trương Tiểu Dã, cậu thế nhưng nguyền rủa tôi như vậy a!”
“Tôi nói thật mà.” Sắc mặt Trương Tiểu Dã không chút thay đổi trở lại chỗ ngồi, như không có chuyện gì xảy ra mà uống đồ uống của chính mình, lại không che giấu được nụ cười đắc ý nơi khóe miệng.
GH: em nó quậy dễ sợ, khó nuôi quá >.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook