Ngày thứ hai Lưu Huy bị vật thể bên người cọ tỉnh, vật thể y hệt con nhộng kia ở bên cạnh hắn không ngừng vặn vẹo.

Lưu Huy hỏi: “Cậu làm gì thế?”

Trương Tiểu Dã từ trong chăn chui đầu ra, hít một hơi dài, nói: “Nghẹn chết tôi rồi.”

Giọng nói cậu khàn lợi hại, hai con mắt sưng giống như bóng đèn tròn, nếu có ai thấy vậy liền đau lòng và buồn cười.

Lưu Huy thở dài, hỏi: “Cậu sau này định làm gì.”

“Không sau này, ” Trương Tiểu Dã nói: “Tôi muốn đi nhảy lầu.”

Lưu Huy đang tàn nhẫn đánh một quyền lên tấm chăn bông, Trương Tiểu Dã “ai ô” một tiếng, nói: “Anh làm gì thế?”

“Đau chỉ chút xíu vậy cũng không chịu được, còn muốn nhảy lầu?” Lưu Huy nói, “Cậu nếu muốn khóc thì khóc sao lại trốn trong chăn lén lút khóc, khóc xong mau về nhà tiếp tục đọc sách đi.”

“Tôi không đọc sách.” Trương Tiểu Dã nói, “Tôi muốn về quê.”

“Cậu thật không có chút tiền đồ!” Lưu Huy nói, “Đã lớn như vậy rồi, thế nào còn giống như một đứa trẻ.”

“Anh cho rằng tất cả mọi người đều giống anh tim sói phổi chó sao” (*) Trương Tiểu Dã thanh thanh cổ họng nói: “Anh là đồ đại biến trạng thái.”

(*) nguyên văn là: tâm lang cẩu phế ==!

“Được rồi được rồi, tôi lòng lang dạ sói.” Lưu Huy thò tay vỗ vỗ đống chăn kia, “Tôi biến thái.”

“Kỳ thực tôi ở trước mặt người ngoài không phải như thế này.” Trương Tiểu Dã có chút ngượng ngùng, “Tôi bình thường rất lãnh cảm.”

Lưu Huy bật cười: “Ồ.”

“Kỳ thực anh cũng không đặc biệt biến thái, chính là vẫn giống biến thái.” Trương Tiểu Dã cọ cọ bên trong chăn, “Tôi còn rất thích anh.”

Lưu Huy cười nói: “Tôi cũng rất thích cậu.”

Trương Tiểu Dã mở to đôi mắt sưng tấy híp híp mắt nhìn hắn, mặt có chút đỏ.

Lưu Huy thấy biểu cảm này, đem Trương Tiểu Dã nhéo lên: “Xế chiều hôm nay tôi có khóa học, theo tôi cùng đi.”

Trương Tiểu Dã nói: “Anh lớn bao nhiêu rồi, lên lớp còn phải có người bồi? Không đi! Tôi muốn ngủ.”

“Không trông coi cậu cậu sẽ bỏ chạy.”

Trương Tiểu Dã bất đắc dĩ xuống giường mặc quần áo.

Ra gian phòng, Vương Hạo điện loạn thâu đêm vừa vặn đẩy cửa trở về, nhìn thấy Trương Tiểu Dã, sợ hết hồn: “Ai nha, đệ đệ, mắt của cậu sao vậy? Phẩu thuật thẩm mỹ thất bại? Không đúng a, ngày hôm qua vẫn còn tốt. Có phải là bị người ta đánh? Ai bắt nạt cậu nói cho ca, ca bắt Huy tử đi đánh hắn.”

Lưu Huy cầm khăn lông ướt thoa lên đôi mắt Trương Tiểu Dã, nói: “Tối hôm qua khóc.”

“Tối hôm qua khóc?” Vương Hạo khinh bỉ nhìn Lưu Huy, “Cậu quá cầm thú, đến em trai cũng không buông tha, cậu xem hai con mắt sưng tấy này đi, tại sao lại không ôn nhu một chút a, khiến đứa nhỏ này phải khóc.”

Trương Tiểu Dã phản xạ có điều kiện bao che khuyết điểm của hắn: “Anh ấy rất ôn nhu.” (ặc ặc >.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương