Bùi Chiêu Minh là thế thân của tiểu sư thúc.
Sư phụ muốn lấy cơ thể của y đổi cho tiểu sư thúc đã chết.
Tiểu sư thúc sinh ra đã hơn người, tài năng đến mức người khác phải kinh ngạc.
Từng nhát kiếm Thương Lan đánh ra, từng tiếng ngâm ca giết sạch hết ma vật.
Bùi Chiêu Minh vô cùng tin tưởng ý nghĩa của sự tồn tại bản thân mình chính là làm tiểu sư thúc sống lại, sư phụ vẫn luôn dạy dỗ y như vậy.
Lúc y 6 tuổi đã được sư phụ nhặt về từ bãi tha ma, Người phát hiện y có Thuần Dương Chi Thể, vừa lúc phù hợp với thần hồn của tiểu sư thúc, vì vậy y liền bị làm thế thân được nuôi nấng ở đỉnh Bát Xích.
Sư phụ nói cơ thể y vẫn cần được cải thiện, cho nên mỗi ngày y đều phải uống thuốc, tắm nước thuốc.
Sư phụ sắp xếp cho y ở tại chỗ ở cũ của tiểu sư thúc, cũng không cho y ra khỏi nơi đây.
Chỉ ngẫu nhiên khi nào có đại hội đấu võ, y mới được rời khỏi sân để đi xem.
Y thấy các đệ tử mặc trang phục nào trắng nào đỏ ở trên pháp đài tung bay, đao tới kiếm lui, thân thủ phóng khoáng.
Y cũng muốn tập võ, đáng tiếc sư phụ cũng không cho phép.
Đồng thời khi đấu võ, y cũng có thể nghe những đệ tử khác nói về tiểu sư thúc.
Bọn họ nói năm đó tiểu sư thúc trên tay cầm kiếm, ngâm nga vài khúc nhạc đứng trên đài, chỉ cần đi vài đường kiếm liền dễ dàng có thể khiến người khác ném kiếm đi mất.

Vừa cười hì hì nói đa tạ đa tạ vừa nhẹ nhàng ném người xuống đài, bộ dạng kiêu ngạo làm người khác hận đến ngứa răng.
Chỉ tiếc rằng, tiểu sư thúc hăng hái khí phách năm nào hiện giờ đã không còn nữa.
Tuy rằng các sư huynh ở đỉnh Bát Xích đều nói tiểu sư thúc là một tên vừa kì cục vừa ngông cuồng, chó thấy chó ghét, người thấy người ngại, nhưng Bùi Chiêu Minh lại không đồng ý điều đó.
Bởi vì y từng không cẩn thận tìm được nhật ký của tiểu sư thúc ở trong ngán bí mật dưới gầm giường, lúc ấy vì tuổi còn nhỏ, lòng tò mò quá nhiều, không nhịn được mà đã lật ra.
[Thời tiết hôm nay rất tốt, nhìn đám mây giống như bị chó gặm, ta có một chút hối hận, vừa mới bắt cá của Tam trưởng lão để ăn mà đã bị ông ấy phát hiện, nhưng mà rõ ràng ông ấy đang dưỡng hơn một trăm con lận nha, dù sao cũng đều vào bụng, chia cho ta một con thì có sao đâu chứ.

Hiểu rồi, lần sau ta phải trộm một lần ba con liền, như vậy lỡ bị phát hiện cũng không bị lỗ.]
[Thời tiết hôm nay rất tốt, mặt trời như như là bị người ta đánh cả đêm, ánh nắng cứ âm âm không bị chói mắt, ta rất thích.

Ngày hôm qua cùng người ta đánh nhau, rất vui vẻ.

Nhưng mà lại lỡ tay đánh bay mất tóc giả của sư huynh, sau đó hôm nay liền bị bùa chú của sư huynh nổ tới tận ba lần.]
[Thời tiết hôm nay rất tốt, mưa bùm bùm, giống như muốn đánh mạnh hết sức miễn sao chó rơi xuống nước.

A, ta không phải con chó đó, ta ở trong phóng nấu trà, không bị dính mưa.

Trà này cũng thơm đấy, không tệ, lần sau có thể đi đến chỗ sư tỷ lấy tiếp một ít.]
[Thời tiết hôm nay rất tốt, trời xanh mây trắng trời sáng không khí trong lành, sư phụ đã cố tình ôm sư nương đi vòng qua vòng lại tận bảy vòng trước mặt ta.

Ông ấy thật quá đáng, còn không phải có người yêu sao, đến mức vậy sao đến mức vậy sao, phiền muốn chết.

Chết tiệt, hôm nào phải cùng sư huynh sư tỷ chùm bao tải đánh gãy răng ông ấy một trận.]
....
Bùi Chiêu Minh cảm thấy đúng thật là tiểu sư thúc vừa kì cục vừa ngông cuồng, nhưng mà cũng không có khiến người ta phải ghét, ngược lại y còn cảm thấy thật đáng yêu thật năng động.

Y vừa rất hâm mộ, vừa rất thích tiểu sư thúc, cho nên y vô cùng sẵn lòng nhường cơ thể của mình cho tiểu sư thúc.
Lẽ ra y nên chết để tiểu sư thúc được sống lại.
Nhưng ngay vào lúc thần hồn bị sư trưởng đánh nát, giống như có vật gì đó đã mềm mại lại vững chắc cẩn thận bao vây y lại, ấm áp trong vắt.
Hình như y chết bất thành.
Bùi Chiêu Minh ở dạng một linh hồn hình cầu nghĩ như vậy.

Giờ phút này y đang bị một linh hồn khác bao vây ở trong linh phủ của chính mình, một linh hồn ấm áp, trong vắt.
"Ai da, tên ngốc nhỏ tỉnh rồi à?" Linh hồn kia nói chuyện, giọng lại không liên qua đến ấm áp trong vắt.
"Chậc chậc chậc, tới tới tới, để ta nhìn xem nào." Linh hồn kia nhẹ nhành xoay Bùi Chiêu Minh đang nằm ở bên trong mình, "Ta phải nhìn xem đầu óc của tên ngốc nhỏ còn ở đây không."
"Ngài là?" Nhận thấy đối phương cũng không có ác ý, Bùi Chiêu Minh mơ hồ đã có đáp án trong lòng.

"Ai da, vội vàng cứu ta đến nỗi ta là ai mà cũng không biết nha." Bùi Chiêu Minh cảm giác bản thân bị kéo nhẹ, "Ta là Tề Tiêu Loan."
"Đệ tử bái kiến tiểu sư thúc." Bùi Chiêu Minh nghe lời tùy ý đối phương muốn làm gì thì làm.
Tề Tiêu Loan hừ hừ hai tiếng, xem như đồng ý.
Quả thật là tiểu sư thúc.
Bùi Chiêu Minh rất vui vẻ.
Lúc trước y còn tiếc rằng mình sẽ không nhìn thấy được tư thế oai hùng sau khi sống lại của tiểu sư thúc ở đại hội đấu võ.
Bây giờ thì không nhất định.

Nghĩ như vậy, Bùi Chiêu Minh cọ cọ linh hồn đang bao bọc mình, "Tiểu sư thúc."
"Chuyện gì?" Linh hồn kia không quá quen mà run run.
"Đại hội đấu võ tiếp theo người có đi không ạ?"
"Hử?" Giọng của linh hồn kia có chút không thể tin tưởng, "Lấy cái cơ thể chút xíu này của ngươi đi đấu rồi bị người ta ném qua ném lại chơi như diều sao?"
"Xin lỗi người..."
"Ai, không phải.....!Ta không có ghét bỏ ngươi, chỉ là......" Tề Tiêu Loan xoay chuyển vòng vòng xung quanh linh hồn nhỏ đang co lại ở bên trong mình, "Ai, ta chưa nói là không đi nha, đi đi đi, chúng ta đi."
Bùi Chiêu Minh nghe vậy liền ngẩng đầu lên, "Tiểu sư thúc cố lên."
"Với lại tiểu sư thúc có thể thả con ra ngoài, cảm giác vẫn luôn ở trong thần hồn của tiểu sư thúc không tốt cho lắm."
"Ta cũng rất muốn thả ngươi ra, nhưng lại sợ ngay giây tiếp theo ngươi liền nổ thành pháo hoa ngay trước mặt ta."
Tề Tiêu Loan xoa xoa linh hồn nhỏ trong cơ thể, "Vì vậy cứ ngoan ngoãn nằm ở trong đây đi."
Vì thế linh hồn nhỏ nghe lời nằm yên.
Không thể không nói bên trong tiểu sư thúc ấm áp quá nha..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương