Phi Điển Hình Cưới Trước Yêu Sau
-
Chương 5
Edit: Cháo
Sau khi thực tủy tri vị*, Công sung sướng bắt đầu cuộc sống không hài hòa.
*食髓知味: “ăn” được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa.
Tính Thụ dịu dàng, ban đầu cũng tùy ý hắn, mặc dù thường xuyên bị đội cái nồi “chủ động”, bị Công cưỡng ép “trợ giúp”… Nhưng sau đó cậu không chịu nổi nữa rồi.
“Có phải em lại muốn rồi không?” Một tối nào đó, Công vừa mới tắm xong đã bổ nhào lên người vợ.
Không chờ được vợ dạ vâng, ngược lại bị đẩy ra.
Thụ sấy tóc cho hắn, sau đó nói một câu: “Tối nay em về phòng cho khách ngủ.”
Chuông cảnh báo réo lên trong đầu Công!
Thế mà cũng được á? Về phòng khách ngủ khác gì về nhà mẹ đẻ? Về nhà mẹ đẻ thì khác nào ly hôn?! Đệt! Không được!
Ngang ngược kéo người ta ngồi lên chân mình, không thèm để ý mặt mũi, cũng mặc kệ ba bảy hai mươi mốt gì nữa, tóm lại là rất chân chó nói: “Cục cưng anh sai rồi.”
Thụ vòng tay lên cổ hắn, hôn khóe miệng hắn một cái.
“Không phải, chỉ là em hơi mệt muốn nghỉ một tối thôi, mai làm tiếp được không?” Thụ dịu dàng mềm mại nói.
Công nhìn cậu, nhìn ánh mắt nhu hòa đang nhìn mình chăm chú của cậu, mềm mỏng nói: “Được, nhưng không được sang phòng bên ngủ, không có chồng ôm em ngủ được sao? Yêu tinh bám người.”
Thụ giả bộ như không nghe thấy hắn nói lung tung, sau đó tựa đầu lên vai hắn.
“Thích anh nhất.” Cậu lẩm bẩm.
Mặc dù anh có bệnh. Cậu nghĩ.
Công nghe vậy, giọng lại trở nên vô cùng thiếu đánh, bới móc nói: “Sao nào, em còn thích người khác à?”
Thụ cắn cổ Công một cái, không vui nói: “Sao biết được! Từ bé em đã biết mình muốn ở bên anh rồi! Sao có thể thích người khác chứ!”
Công bị cắn đau cũng không so đo, sung sướng không tự kiềm chế được đắm chìm trong suy nghĩ vợ từ nhỏ đã yêu mình.
Hắn ho khan một cái, nghiêm túc nói: “Nếu em đã thích chồng em như thế, vậy chồng cũng thích em được chưa.”
Thụ: … Sao người này chẳng biết xấu hổ gì thế?
Đột nhiên ánh mắt cậu trở nên giảo hoạt, cầm lấy di động trên tủ đầu giường, mở lịch sử wechat với “Mẹ” ra.
Bật một đoạn tin thoại ở ngay trước mặt công:
“Có thể lĩnh giấy, nhưng đừng tưởng rằng con sẽ yêu cậu ta, thật sự đến với cậu ta, tính hướng của con rất bình thường.”
Thụ nhìn sắc mặt dần đổi sang xanh lét của Công.
“Vậy anh cũng không cần thích em đâu.” Thụ chậc chậc một tiếng, chui ra khỏi ngực Công chạy thẳng về phòng cho khách.
Công bất ngờ không kịp đề phòng bị vả mặt, vô cùng bất đắc dĩ với bà bô phá hư tình cảm chồng chồng của mình.
Hắn than thở tự nói với bản thân chút nữa không cần mặt chỉ cần vợ, nịnh nọt được bao nhiêu thì nịnh, chỉ cần ôm được vợ về thôi…
Phòng khách không khóa, hắn mừng thầm, vợ cố ý dọa hắn đây mà.
“Cục cưng đừng giận, anh sai rồi.” Công chui vào chăn, ôm Thụ vào lòng, mặt đối mặt với cậu.
Lúc hôn tới mặt, hắn phát hiện có chút ươn ướt.
Mở đèn đầu giường ra, phát hiện bảo bối khóc, Công ngu người, ôm người ngồi dậy, lau nước mắt cho Thụ.
“Khóc gì chứ, lúc đó toàn là lời nói bậy bạ thôi, chồng yêu em thế nào em không biết sao?” Công nâng mặt Thụ nhẹ nhàng dỗ dành.
Đôi mắt Thụ đỏ bừng nhìn chòng chọc vào Công, cắn môi dưới không nói lời nào.
Công cắn răng, thẽ thọt khúm núm nói: “Khi ấy còn phản nghịch, cảm thấy cánh đủ cứng rồi không muốn bị trong nhà ép duyên, nhưng giờ anh hối hận vô cùng, thật đấy, ép duyên thế này tốt lắm, anh còn muốn treo cờ ép duyên ở đại sảnh công ty để thông báo với người đến người đi rằng ép duyên là chuyện tuyệt vời nhất. Đừng khóc mà cục cưng, anh cực kỳ thích em, thật mà, lần đầu tiên nhìn thấy em là anh đã muốn hôn lên lúm đồng tiền của em rồi, giống như hồi còn bé vậy. Chuyện hồi còn bé anh nhớ hết, nhớ anh từng ôm từng hôn em, nhìn thấy em trưởng thành rồi vẫn không kiềm lòng được mà động tâm… thích em… Nhưng cái tính anh chính là thế này, sau này sẽ đổi, đừng giận được không? Hửm?”
Thụ nhìn hắn chằm chằm, nước mắt rơi càng mau hơn.
Vùi đầu vào vai hắn, nức nở: “Em cũng thích anh, thích anh vô cùng, lúc anh ở nước ngoài nhìn thấy ảnh của anh là em cảm thấy anh thật đẹp trai, nghe mẹ kể chuyện về anh lại cảm thấy anh thật ưu tú, em thật sự rất thích anh…”
Công ôm chặt lấy cậu, “Ừ” nhỏ một tiếng.
“Ngoan, sau này nghe em hết. Chuyện gì chồng cũng nghe em hết.”
Thụ trộm lộ ra nụ cười như ý, cảm thán rốt cục thoát được một đêm.
END
Sau khi thực tủy tri vị*, Công sung sướng bắt đầu cuộc sống không hài hòa.
*食髓知味: “ăn” được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa.
Tính Thụ dịu dàng, ban đầu cũng tùy ý hắn, mặc dù thường xuyên bị đội cái nồi “chủ động”, bị Công cưỡng ép “trợ giúp”… Nhưng sau đó cậu không chịu nổi nữa rồi.
“Có phải em lại muốn rồi không?” Một tối nào đó, Công vừa mới tắm xong đã bổ nhào lên người vợ.
Không chờ được vợ dạ vâng, ngược lại bị đẩy ra.
Thụ sấy tóc cho hắn, sau đó nói một câu: “Tối nay em về phòng cho khách ngủ.”
Chuông cảnh báo réo lên trong đầu Công!
Thế mà cũng được á? Về phòng khách ngủ khác gì về nhà mẹ đẻ? Về nhà mẹ đẻ thì khác nào ly hôn?! Đệt! Không được!
Ngang ngược kéo người ta ngồi lên chân mình, không thèm để ý mặt mũi, cũng mặc kệ ba bảy hai mươi mốt gì nữa, tóm lại là rất chân chó nói: “Cục cưng anh sai rồi.”
Thụ vòng tay lên cổ hắn, hôn khóe miệng hắn một cái.
“Không phải, chỉ là em hơi mệt muốn nghỉ một tối thôi, mai làm tiếp được không?” Thụ dịu dàng mềm mại nói.
Công nhìn cậu, nhìn ánh mắt nhu hòa đang nhìn mình chăm chú của cậu, mềm mỏng nói: “Được, nhưng không được sang phòng bên ngủ, không có chồng ôm em ngủ được sao? Yêu tinh bám người.”
Thụ giả bộ như không nghe thấy hắn nói lung tung, sau đó tựa đầu lên vai hắn.
“Thích anh nhất.” Cậu lẩm bẩm.
Mặc dù anh có bệnh. Cậu nghĩ.
Công nghe vậy, giọng lại trở nên vô cùng thiếu đánh, bới móc nói: “Sao nào, em còn thích người khác à?”
Thụ cắn cổ Công một cái, không vui nói: “Sao biết được! Từ bé em đã biết mình muốn ở bên anh rồi! Sao có thể thích người khác chứ!”
Công bị cắn đau cũng không so đo, sung sướng không tự kiềm chế được đắm chìm trong suy nghĩ vợ từ nhỏ đã yêu mình.
Hắn ho khan một cái, nghiêm túc nói: “Nếu em đã thích chồng em như thế, vậy chồng cũng thích em được chưa.”
Thụ: … Sao người này chẳng biết xấu hổ gì thế?
Đột nhiên ánh mắt cậu trở nên giảo hoạt, cầm lấy di động trên tủ đầu giường, mở lịch sử wechat với “Mẹ” ra.
Bật một đoạn tin thoại ở ngay trước mặt công:
“Có thể lĩnh giấy, nhưng đừng tưởng rằng con sẽ yêu cậu ta, thật sự đến với cậu ta, tính hướng của con rất bình thường.”
Thụ nhìn sắc mặt dần đổi sang xanh lét của Công.
“Vậy anh cũng không cần thích em đâu.” Thụ chậc chậc một tiếng, chui ra khỏi ngực Công chạy thẳng về phòng cho khách.
Công bất ngờ không kịp đề phòng bị vả mặt, vô cùng bất đắc dĩ với bà bô phá hư tình cảm chồng chồng của mình.
Hắn than thở tự nói với bản thân chút nữa không cần mặt chỉ cần vợ, nịnh nọt được bao nhiêu thì nịnh, chỉ cần ôm được vợ về thôi…
Phòng khách không khóa, hắn mừng thầm, vợ cố ý dọa hắn đây mà.
“Cục cưng đừng giận, anh sai rồi.” Công chui vào chăn, ôm Thụ vào lòng, mặt đối mặt với cậu.
Lúc hôn tới mặt, hắn phát hiện có chút ươn ướt.
Mở đèn đầu giường ra, phát hiện bảo bối khóc, Công ngu người, ôm người ngồi dậy, lau nước mắt cho Thụ.
“Khóc gì chứ, lúc đó toàn là lời nói bậy bạ thôi, chồng yêu em thế nào em không biết sao?” Công nâng mặt Thụ nhẹ nhàng dỗ dành.
Đôi mắt Thụ đỏ bừng nhìn chòng chọc vào Công, cắn môi dưới không nói lời nào.
Công cắn răng, thẽ thọt khúm núm nói: “Khi ấy còn phản nghịch, cảm thấy cánh đủ cứng rồi không muốn bị trong nhà ép duyên, nhưng giờ anh hối hận vô cùng, thật đấy, ép duyên thế này tốt lắm, anh còn muốn treo cờ ép duyên ở đại sảnh công ty để thông báo với người đến người đi rằng ép duyên là chuyện tuyệt vời nhất. Đừng khóc mà cục cưng, anh cực kỳ thích em, thật mà, lần đầu tiên nhìn thấy em là anh đã muốn hôn lên lúm đồng tiền của em rồi, giống như hồi còn bé vậy. Chuyện hồi còn bé anh nhớ hết, nhớ anh từng ôm từng hôn em, nhìn thấy em trưởng thành rồi vẫn không kiềm lòng được mà động tâm… thích em… Nhưng cái tính anh chính là thế này, sau này sẽ đổi, đừng giận được không? Hửm?”
Thụ nhìn hắn chằm chằm, nước mắt rơi càng mau hơn.
Vùi đầu vào vai hắn, nức nở: “Em cũng thích anh, thích anh vô cùng, lúc anh ở nước ngoài nhìn thấy ảnh của anh là em cảm thấy anh thật đẹp trai, nghe mẹ kể chuyện về anh lại cảm thấy anh thật ưu tú, em thật sự rất thích anh…”
Công ôm chặt lấy cậu, “Ừ” nhỏ một tiếng.
“Ngoan, sau này nghe em hết. Chuyện gì chồng cũng nghe em hết.”
Thụ trộm lộ ra nụ cười như ý, cảm thán rốt cục thoát được một đêm.
END
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook