Phi Chức Nghiệp Bán Tiên FULL
-
88: U Hồn Thật
Tạ Linh Nhai chuẩn bị một ít đồ cúng dâng lên cho tổ sư gia, sau đó tỉ mỉ kể cho ông nghe về chuyện của mình và Thi Trường Huyền, nhìn nén hương chớp tắt nhảy loạn, trong lòng có chút buồn cười.
Lần này hắn không đoán ra được ý tứ chính xác của giao bôi với hương khói, thì người sốt ruột nhất hẳn lại đổi thành tổ sư gia, “Không thì buổi tối ngài báo mộng nói với con một chút đi, đừng cứ luôn dựng thẳng ngón giữa không nói tiếng nào.”
Tạ Linh Nhai lại lải nhải vài câu, tốc độ chớp tắt của hương cuối cùng cũng coi như chậm lại, có lẽ tổ sư gia cũng đang chậm rãi tiêu hóa tin tức này, không còn quá sốt ruột nữa.
Tạ Linh Nhai: “Tổ sư gia à con còn chưa biết nói với cậu con như thế nào, ngài xem xem con có thể thành công không?”
Giao bôi mới tung ra hai mặt phải, tiếu bôi, chứng minh tổ sư gia cũng không quyết định được.
Tạ Linh Nhai: “Vậy ngài cảm thấy cậu con có vừa lòng với Thi Trường Huyền không? Đệ tử với cháu rể dù sao cũng khác nhau, hơn nữa hình như xưa nay cậu con chưa từng biểu đạt cái nhìn với những việc này, cũng không biết ông ấy có thái độ gì.”
Vẫn là tiếu bôi.
Tạ Linh Nhai: “Vậy à, cho nên con phải nói sớm hay là nói muộn đây? Nói trước những người khác hay là nói sau, có cần dẫn Thi Trường Huyền theo luôn không?”
Giao bôi cạch một tiếng nứt đôi.
Tạ Linh Nhai: “…”
Tạ Linh Nhai tự lẩm bẩm: “Đây là ý gì, chê con phiền hay là không xem trọng bọn con?”
Cơ mà may thay, Tạ Linh Nhai không chỉ mua một cặp, hắn lại lấy ra một cặp nữa, trịnh trọng hỏi: “Con phiền hả?”
Giao bôi một trái một phải, hiện ra thánh bôi, nghĩa là tán thành, tổ sư gia thấy phiền.
Tạ Linh Nhai: “…”
À, mình rất phiền à.
Nhưng mà thái độ chuyển biến nhanh quá đi chứ, lúc muốn hắn kể chuyện thì còn kích động như vậy, bây giờ nghe xong nhờ nghĩ kế lại chê hắn phiền.
Thần linh thật khó hầu hạ.
…
“Thế nào?” Bảo Dược Thăng vội vã không nhịn nổi dồn hỏi người bên kia điện thoại.
“… Ông chủ, xin lỗi, hắn không chịu bán.” Khuất Minh bực bội nói, “Hắn trực tiếp đuổi tôi ra ngoài, còn hỏi là tôi bị ai sai khiến.”
“Cái gì gọi là mua, phải gọi là thỉnh!” Bảo Dược Thăng tức giận, “Không phải tôi đã nói, nhất định phải thành kính, bằng không bọn họ làm sao có khả năng đưa tượng thần cho cậu, sao có thể không nhìn ra vấn đề.”
Khuất Minh kêu oan: “Tôi thật sự rất thành tâm, mới đầu hắn cũng đáp ứng, sau đó bảo là đi xem quẻ, sau khi quay lại lại muốn bắt mạch cho tôi, xem mạch xong liền không cho nữa.”
Bảo Dược Thăng tức điên, không muốn nói nữa, ụp micro xuống, cắt đứt cuộc trò chuyện.
Làm sao bây giờ, không thỉnh được Vương Linh Quan… mấy thứ trong nhà có thể hữu dụng không?
Bảo Dược Thăng nhìn chung quanh một vòng, trong nhà lão thờ nào là tượng Quan Âm, tượng Phật, Quan Công, Thái Ất Thiên Tôn vâng vâng, đều là tượng thần kết duyên khai quang từ các chùa miếu, đạo quan lớn.
Ngay cả cửa vào, cũng dán môn thần ánh vàng lấp lánh.
Chỉ có thể nói, có chút ít còn hơn không vậy.
Bảo Dược Thăng nhắm mắt lại trầm tư phút chốc, gửi tin tức cho thủ hạ, bảo bọn họ nghĩ cách, nhờ cậy quan hệ, nhất định phải thỉnh được bức tượng thần đó về.
Kế tiếp, Bảo Dược Thăng lại gọi Mã Tiểu Xuyên tới.
Sắc mặt Mã Tiểu Xuyên xám xịt, nhìn không khỏe lắm, ánh mặt trời giữa trưa hình như cũng không cách nào sưởi ấm thân thể lão ta, đây là bởi vì độc lâu thuật bị phá, gặp phản phệ.
“Bảo tổng, thỉnh tới chưa?” Mã Tiểu Xuyên cũng ôm một chút hi vọng.
Bảo Dược Thăng lắc đầu, “Hình như hắn biết sau lưng Khuất Minh có người.”
Mã Tiểu Xuyên nhất thời có chút suy sụp, “Linh Quan ở Bão Dương quan cực kỳ linh nghiệm, pho tượng đó ở trong điện ngồi hưởng nhang đèn đã lâu, lại càng là lựa chọn tốt nhất.
Quan trọng hơn là… Linh Quan giữ sơn môn, là thích hợp nhất.
Nếu như thỉnh không được, sẽ hung hiểm…”
Bảo Dược Thăng có chút buồn bực, “Thật sự kỳ diệu như vậy sao?”
Mã Tiểu Xuyên gật gật đầu, lập tức thở dài nói: “Sợ là trong thời gian ngắn không thỉnh được tượng Linh Quan, tôi đi bố trí thuật thế thân vậy.”
Thuật thế thân của Mã Tiểu Xuyên khác với Cửu Lễ Hướng Dương trúc của Bùi Tiểu Sơn, thứ lão dùng là thuật thế thân tương đối truyền thống, dùng cây trúc chẻ thành hình người, vẽ bùa chú, viết ngày sinh tháng đẻ, lại dùng giấy vàng, giấy bạc bao mỗi cái một lớp, chôn vào trong chậu hoa.
Cuối cùng niệm chú.
Bảo Dược Thăng nhìn mà phiền não trong lòng, độc lâu thuật bị phá, manh mối án mạng năm đó cũng trồi ra, chính thức lập án điều tra, vì thế lão cực kỳ phiền lòng, vừa phải ứng phó lực lượng cảnh sát, bố trí xem làm sao để thoát tội, lại bởi vì Mã Tiểu Xuyên nói là sợ oan hồn lấy mạng mà phải tìm kiếm phương pháp hộ mạng khắp nơi.
“Anh yêu.” Một giọng nói nũng nịu truyền đến, một người phụ nữ trẻ tuổi bụng nhô lên rất cao đỡ eo đi vào phòng khách, “Mấy chị em hẹn em ra ngoài uống trà chiều, em chỉ đi ba tiếng đồng hồ thôi, được chứ?”
Mã Tiểu Xuyên bên cạnh không chút nghĩ ngợi nói: “Trước khi đứa nhỏ sinh ra, đừng nên ra khỏi cửa.”
Bảo Dược Thăng gật đầu.
Tình nhân có chút tủi thân: “Chỉ uống trà chiều thôi, không sao đâu, em mang theo vệ sĩ mà…”
Bảo Dược Thăng có chút tức giận, mấy việc xấu xa ngấm ngầm lão không nói với tình nhân, cho nên cô cũng không biết giữ được đứa nhỏ này vốn dĩ đã vô cùng khó khăn, huống chi bây giờ còn xảy ra đủ chuyện, đè nén cơn giận nói với cô, “Nghe lời đi.
Em muốn uống trà chiều của tiệm nào, để anh mời người pha chế đến.”
“Thôi thôi.” Tình nhân bĩu bĩu môi, quay người rời đi, trước khi đi liếc Mã Tiểu Xuyên một cái, ánh mắt không quá hiền hòa.
Mã Tiểu Xuyên cũng không thể làm gì, chỉ có thể nở nụ cười, đám người bọn họ lấy tiền của Bảo Dược Thăng, liều mạng che chở đứa nhỏ vốn dĩ vì ông bố quá thiếu đạo đức mà không có cách nào ra đời này, nhưng mẹ của đứa bé thì lại không chút cảm kích.
Bảo Dược Thăng nhắc nhở một câu: “Đi chậm chút!”
Thai phụ vốn đã đi đủ chậm hơi khựng lại, tay vịn tường, đi càng chậm hơn.
Dù như vậy, Bảo Dược Thăng vẫn có chút bất an, loại cảm giác bất an này lẩn quẩn quanh lão, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống.
Tình nhân của Bảo Dược Thăng đã mang thai nhiều tháng rồi, lão cẩn thận khắp chốn, hai người cũng không tiếp tục cùng giường, có điều trong phòng ngủ có một cánh cửa có thể mở bất cứ lúc nào.
Buổi tối Bảo Dược Thăng đi trấn an tình nhân mang thai một chút, áp vào bụng nói chuyện một hồi, lúc này mới trở về phòng mình.
Lão đứng ở bên cửa sổ nhìn một chốc, bỗng nhiên thoáng thấy ngoài cửa chính có mấy cái bóng đen thùi lùi, cách quá xa nhìn không rõ khuôn mặt, lại làm lão không tự chủ được mà cả người run lên, cấp tốc kéo rèm cửa lại.
Bảo Dược Thăng nghĩ nghĩ, lại mở rèm cửa ra nhìn một chút, cái bóng kia đã mất tăm, trong lòng lão an ủi mình, trong nhà có môn thần, có nhiều tượng thần phật như vậy, hơn nữa, Mã Tiểu Xuyên đã dùng thuật thế thân tiêu tai cho lão, ma quỷ sẽ không phát hiện được lão đâu.
—— Cũng chính lúc này, mấy bóng đen kia đi đến cửa nhà lão, đưa một sắc lệnh đến từ địa phủ ra trước mặt môn thần ánh vàng lấp lánh: Âm ty có lệnh, oan hồn phụng mệnh báo thù, âm sai giám sát, thổ địa, môn thần mở cửa tạo điều kiện!
…
Bảo Dược Thăng nằm ở trên giường, trong đầu dồn dập hỗn loạn phút chốc liền ngủ mất.
Cũng không biết qua bao lâu, Bảo Dược Thăng bởi vì một trận đau đớn mà thức tỉnh, ôm đầu lăn lộn ở trên giường mấy vòng.
Đau quá! Giống như là trong đầu có thứ gì đó đang khuấy trộn!
Bảo Dược Thăng sống nhiều năm như vậy, chưa từng cảm nhận cơn đau thế này, trên trán chảy ra giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, thoáng chốc đã làm ướt mái tóc trên trán.
Sao lại đau như vậy?
Bảo Dược Thăng giãy dụa nhấn đèn sáng lên, lúc này trong đầu lại thêm một cơn đau kéo tới, Bảo Dược Thăng kêu thảm một tiếng, đầu đập thật mạnh vào đầu giường, phát ra một tiếng cộp.
Cảm giác này dường như có thể lấy độc trị độc, thoáng khiến người ta không chú ý tới cơn đau kịch liệt dằn vặt kia nữa, Bảo Dược Thăng bám lấy đầu giường, tàn nhẫn đập đầu mình vào từng phát.
Đau quá, thật là đau, đầu muốn nứt ra rồi…
“Anh yêu, anh yêu ơi anh làm sao vậy?” Tình nhân đỡ bụng mở cửa đi tới, vẻ mặt kinh hoảng.
Khuôn mặt Bảo Dược Thăng dữ tợn đập đầu, giống như phát điên, phần trán đã bầm máu một khoảng, còn chảy vài giọt máu, bộ dáng điên cuồng làm cô không dám đến gần cho lắm.
Bảo Dược Thăng không rảnh bận tâm, chỉ mạnh mẽ đụng đầu, “Đau quá!!”
Tiếng kêu thê thảm khiến cô tình nhân không hiểu sao cả người phát lạnh, nhanh chóng gọi điện thoại kêu người đến.
Bảo Dược Thăng vươn mình lăn xuống giường, phát điên kéo rèm cửa xuống, nỗ lực phân tán sự chú ý của mình, nhưng chỉ là vô ích.
“Anh…” Tình nhân rưng rưng nước mắt lùi về sau vài bước.
Bảo Dược Thăng đỏ mắt lên nhìn cô một cái, “Đừng, đừng sợ, đừng dọa đứa nhỏ…”
Tình nhân sờ sờ bụng mình, từ trong vẻ mặt của lão tìm ra chút điểm quen thuộc, sự quan tâm với đứa con làm cho cô yên tâm hơn một ít, “Anh sao anh lại đột nhiên đau đầu, anh lót đi.”
Cô cầm lấy một cái gối, muốn Bảo Dược Thăng lót.
Bảo Dược Thăng nắm chặt gối, ánh mắt bỗng nhiên bay tới trên bụng tình nhân, “Đó là cái gì?!”
Lão nhìn thấy dưới ánh đèn vàng nhạt của phòng ngủ, trên bụng tình nhân mặc váy ngủ màu trắng nhô ra mấy lần, tựa như lộ ra hình dáng đầu lâu!
Bảo Dược Thăng đột nhiên vứt cái gối, cả người lui về sau mấy bước, đập vào mạn giường, mặt lộ vẻ sợ hãi, “A —— a —— “
Lão kinh hãi đến mức không thể tổ chức được ngôn ngữ, lại thêm đầu vẫn còn đau, chỉ có thể chỉ vào bụng tình nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết không có ý nghĩa.
Tình nhân bởi vì động tác của lão mà cũng suýt nữa đứng không vững, một lần nữa rơi vào sự kinh hoảng, vịn tường sợ hãi nhìn lão: “Cái gì…”
May mà lúc này cửa phòng ngủ bị đẩy ra, bác sĩ gia đình dẫn người cùng nhau chen vào, tiêm một mũi giảm đau cho Bảo Dược Thăng.
Bảo Dược Thăng chỉ vào tình nhân nói: “Cô… mau bắt cô ta lại, cái thai trong bụng cô ta không thể giữ lại!”
… Nhất định là thuật thế thân mất hiệu lực, đám oan hồn đó không chỉ tìm lão, còn muốn bám vào con lão, trong cái bụng kia sẽ toàn là đầu lâu cả!
Sự mong đợi của Bảo Dược Thăng đối với đứa con tuổi già này mọi người đều biết, đột nhiên nói ra lời như vậy, tất cả mọi người đều khó hiểu khiếp sợ, đặc biệt là tình nhân, nước mắt rớt tí tách, “Rốt cuộc anh làm sao vậy!”
Mọi người thấy trạng thái của Bảo Dược Thăng không ổn, cũng không dám thật sự làm chuyện gì quá đáng, đây chính là con của Bảo Dược Thăng.
Sau khi bọn họ trao đổi ánh mắt, liền mời thai phụ ra khỏi phòng.
“Không được giữ lại! Biết không?!” Bảo Dược Thăng cầm chặt tay bác sĩ gia đình, trán nổi gân xanh.
Lúc này, Mã Tiểu Xuyên ngoài cửa đến chậm vừa vặn gặp tình nhân của Bảo Dược Thăng, nhìn bộ dạng nước mắt lã chã của cô, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm.
Tình nhân nhìn Mã Tiểu Xuyên một cái, không màng so đo với lão ta, che miệng đi mất.
Mã Tiểu Xuyên vừa vào phòng, Bảo Dược Thăng lập tức nói với lão: “Tôi đau đầu quá! Bọn nó đến rồi, bọn nó tới tìm tôi! Còn trong bụng cô ta nữa, trong bụng cô ta có đầu lâu!”
Bác sĩ gia đình nghe mà tóc gáy dựng thẳng, động tác trên tay cũng ngừng lại một chút.
“Đau kiểu như thế nào?” Mã Tiểu Xuyên nghiêm túc hỏi.
Bảo Dược Thăng vuốt vuốt cái đầu bởi vì thuốc giảm đau mà chậm rãi bớt đi, nhắm mắt lại lẩm bẩm nói: “Giống như sắp nứt ra, từ trong đầu, mỗi một chỗ đều đau, lan tràn đến hốc mắt, hàm răng… đau lắm…”
Loại đau đớn kia, ngay cả nhớ lại thôi lão đã cảm thấy run rẩy.
Sắc mặt Mã Tiểu Xuyên nhăn nhó một chút, bỗng nhiên vươn người nhặt lấy một thứ từ bên gối của lão, hỏi: “Có phải là, như có thực vật mọc rễ trong đầu không.”
Bảo Dược Thăng sững người, mở mắt ra, ánh mắt rơi vào tay lão ta, đồng tử tức khắc co rút.
Đó là một chiếc lá, hình dáng hết sức quen thuộc, trong vườn hoa của Bảo Dược Thăng có rất nhiều cây như vậy.
Mà dưới những cái cây kia, đã từng chôn mấy cái đầu lâu.
— — — Trong tức khắc, cảnh tượng vô số rễ cây leo lên trên đầu lâu, chui ra từ hốc mắt, lỗ miệng đen ngòm, hiện lên trong đầu Bảo Dược Thăng.
Không sai, lão đương nhiên biết nguyên lý của độc lâu thuật, dùng thực vật trồng trên đầu lâu nhốt sinh hồn, sau đó lúc thực vật sinh trưởng, rễ cây sẽ xuyên tới xuyên lui trên đầu lâu, hành hạ những sinh hồn đó đau đớn không chịu được, chỉ có thể mặc cho người ta điều khiển.
Năm này tháng nọ, không được giải thoát.
Nhưng mà, lão chưa bao giờ tưởng tượng ra rốt cuộc đó là loại đau đớn như thế nào, bây giờ mới biết, hóa ra, không đầy nửa canh giờ, đã có thể làm cho lão sụp đổ.
Không trực tiếp lấy mạng, mà là ăn miếng trả miếng sao?
Như vậy, loại dằn vặt này phải kéo dài bao lâu?
Mặt Bảo Dược Thăng vặn vẹo không giống hình người, quả thực gan mật đều nứt cả, “Không —— “
Mã Tiểu Xuyên nhìn thấy dáng vẻ của lão, tâm trạng bất an, cũng lui một bước, chỉ thấy cửa sổ trong phòng đóng chặt, lại có một chiếc lá không biết từ phương nào lướt qua, sượt qua bên mặt mình, nhất thời sắc mặt biến đổi lớn.
_
_
Tạ Linh Nhai đang trò chuyện với Ninh Vạn Lại, nghe hắn ta tiết lộ âm ty đã hạ lệnh, cho phép các oan hồn chết dưới độc lâu thuật quay về nhân gian báo thù, còn phái âm sai đi cùng.
Còn là một lão âm sai kinh nghiệm dày dặn, hơn phân nửa những biện pháp ở nhân gian không lừa được ông ta.
“Tôi nói mà… hôm nay lại có người đến tìm, còn nhờ mấy cán bộ ban ngành nói giúp, hi vọng thỉnh được tượng thần cũ của chúng tôi.” Tạ Linh Nhai hiểu rõ, “Sau đó tôi bói quẻ một chút, hơn phân nửa chính là Bảo Dược Thăng sai khiến.”
“Tạ lão sư, giàu sang không phóng đãng, nghèo hèn không đổi lòng, vũ lực không khuất phục nha!” Ninh Vạn Lại nói.
“Anh còn phải nhắc nhở hả.” Tạ Linh Nhai nghiêm mặt nói, “Mấy anh cứ yên tâm phá án đi.
Không nói nữa, tôi còn có việc.”
Ninh Vạn Lại vừa nghe hắn có việc, tự nhiên không dám quấy rầy thêm, vội vã cúp điện thoại.
Tạ Linh Nhai lại đứng lên, soi gương sửa sang đầu tóc lại một chút, hôm nay hắn với Thi Trường Huyền đi ra ngoài hẹn hò.
Bình thường hai người không phải có lớp thì cũng bận việc trong đạo quan, mặc dù thời gian ở chung nhiều, thậm chí buổi tối cũng ngủ chung một cái giường, nhưng nghiêm túc ra ngoài hẹn hò thì đúng thật là không có cơ hội nào.
Dù là hôm nay thì cũng phải sau khi đạo quan đóng cửa, Tạ Linh Nhai làm xong hết bài tập mới đi ra ngoài, cũng đã hơn tám giờ.
Hai người đi xem phim, sau đó sóng vai tản bộ trên đường, bắt đầu tám chuyện về bộ phim ma mới xem vừa nãy.
“Đúng là cũng rất đáng sợ, trí tưởng tượng của con người còn ghê gớm hơn ma quỷ rất nhiều.” Tạ Linh Nhai cảm khái.
Thi Trường Huyền hiếm khi chê bai một câu: “Có lỗ hổng.”
“Ý anh nói đạo sĩ trong đó hả?” Tạ Linh Nhai cười ha ha, “Cái này chắc cũng khó tránh khỏi, đoàn phim cũng không nhất định có thể tìm ra đạo sĩ thật sự biết đuổi quỷ.”
Hai người bất tri bất giác đi tới gần sân vận động Nữu Dương, chỉ thấy giờ này mà quanh sân vận động vẫn còn rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt, phần lớn là người trẻ tuổi, ăn diện rất là khoa trương, trong tay cầm bảng đèn, gậy phát sáng.
“Hửm, hôm nay có buổi biểu diễn hả?” Tạ Linh Nhai liếc nhìn một cái, “A, vừa lúc, em muốn đi toilet, vào trong đó đi.”
Bọn họ đi vào trong sân vận động, giờ đúng là lúc buổi biểu diễn kết thúc, ngoài toilet cũng có không ít người xếp hàng, ngay cả toilet nam cũng nguyên một hàng.
“Trường chúng ta hồi trước từng làm đại hội thể thao ở đây, em nhớ trên lầu còn cái toilet.” Tạ Linh Nhai dứt khoát đi về phía thang máy.
Sân vận động Nữu Dương có tổng cộng sáu tầng tính luôn tầng hầm, Tạ Linh Nhai trực tiếp đến tầng cao nhất.
Thi Trường Huyền đứng ở cửa chờ hắn, nơi này quả nhiên không có ai, vô cùng yên tĩnh.
Tạ Linh Nhai rửa sạch tay vừa lau khô vừa đi ra, từ bên cửa sổ nhìn xuống, thật nhiều khán giả tan cuộc ở phía dưới, gậy huỳnh quang trong tay lấp loé, từ phía trên nhìn xuống cứ như dòng sông
“Lần sau chúng ta cũng tới xem biểu diễn đi.” Tạ Linh Nhai cười nói, “Thật náo nhiệt.”
Những chuyện mà hai người họ cùng nhau làm không giống các cặp người yêu bình thường, bởi vậy mà có một loại cảm giác trân trọng khác biệt, đi tản bộ thôi cũng đến mức không nỡ lòng quay về.
“Ừm.” Thi Trường Huyền nắm tay Tạ Linh Nhai, ngón tay chen vào kẽ tay hắn, như là dịu dàng xâm lược, mười ngón nắm chặt, sau đó nhấn mở thang máy, lòng đầy tình cảm cất bước ——
Cửa thang máy vừa mở, hai người liền nhìn thấy trong góc có một người đàn ông sắc mặt xám trắng như tờ giấy, không có chút sắc hồng, tròng trắng nhiều, tròng đen ít, hiển nhiên thật ra cũng không thể gọi là người đàn ông, phải gọi là ma đàn ông.
Đột nhiên nhìn thấy, Tạ Linh Nhai không hề có chuẩn bị, tim nhảy thịch một phát.
“… Hẹn hò mà sao cũng như vậy.” Tạ Linh Nhai hoàn hồn lại, âm thầm oán trách một câu.
Thi Trường Huyền cũng có chút cạn lời, hai người liếc mắt nhìn nhau, vẫn đi vào thang máy, xem như không nhìn thấy con ma đó.
Bởi vì kết cấu giếng trời của thang máy, một vài con ma mới chết còn đang mờ mịt, có thể sẽ cho rằng đây là con đường đi về cõi âm, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều nơi không bố trí tầng mười tám, miễn cho có ma quỷ đi nhầm.
Ngày hẹn hò tốt đẹp, Tạ Linh Nhai không muốn giao thiệp với ma quỷ, đứng ở bên trong xem như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn chằm chằm số tầng.
Thang máy ngừng lại ở lầu ba, cửa còn chưa mở, Tạ Linh Nhai đã nghe tiếng huyên náo phía ngoài, cũng có thể khán giả chạy lên tầng trên đi toilet.
Tạ Linh Nhai điên cuồng ấn nút đóng cửa, con ma đó cho rằng đây là đường đến cõi âm, cho nên mới lộ ra thân hình, bị hắn và Thi Trường Huyền nhìn thấy cũng thôi, nhưng người bình thường nhìn thấy còn không phải bị hù chết à!
Cửa thang máy hé mở một chút liền cấp tốc đóng lại, lúc này một cái bảng đèn chen vào, chặn cửa lại, “Này này, đóng cái gì! Không thấy có người hả?”
Sắc mặt Tạ Linh Nhai trầm xuống, con ma này cũng không phải cố ý dọa người, vậy nên làm gì để trấn an hai bên đây…
Cửa thang máy bị chặn lại, mở ra, lộ ra năm sáu thiếu niên bên ngoài, nữ có nam có, có người nhuộm tóc màu tím, có người nhuộm một đầu màu xám trắng, đều hóa trang kỳ lạ, còn có người đeo lens màu đỏ, hoặc là một con mắt mang lens màu trắng, thậm chí còn vẽ vết máu trên mặt.
Trong tay bọn họ đều cầm đủ thứ cổ vũ, người khoa trương nhất còn mặc áo ba lỗ, rãnh ngực cũng sắp lộ cả ra, trên người còn quấn một chuỗi đèn màu, như cây thông noel, chắc là muốn hấp dẫn lực chú ý của thần tượng.
Thanh niên tạo hình khoa trương đó chỉ nhìn con ma trong góc một cái, liền vô tình dời mắt đi, đứng vào thang máy.
“……” Tạ Linh Nhai trơ mắt nhìn những người này không màng tới con ma âm u khủng bố trong góc, vẫn bước chân vào.
Một cô gái tô cả đôi môi thành màu tím trong nhóm còn oán trách Tạ Linh Nhai một câu: “Anh đẹp trai à anh vội đóng cửa làm gì vậy.”
Tạ Linh Nhai á khẩu không trả lời được, nửa ngày mới nói: “… Hôm nay là buổi biểu diễn rock and roll hả?”
Vầy thì dễ hiểu rồi, tạo hình của con ma kia nếu so với bọn họ, thì kém xa! Chẳng trách không dọa được ai cả!
Lo lắng vô ích!!
“Đúng vậy, không phải anh đến xem biểu diễn hả?”
“Hôm nay là liveshow của Liberty! Tôi cố ý từ tỉnh ngoài tới đây đó!”
“À à, hình như tôi có nghe qua tên nhóm nhạc này rồi, gần đây rất hot.” Tạ Linh Nhai khô cằn đáp lại một câu, “Hát không tệ.”
Trong lòng hắn cân nhắc, nếu như hai bên không tiếp xúc thì cũng không có sao, chỉ là mấy tầng thôi, ra khỏi thang máy là tốt rồi…
“Dĩ nhiên á, ” bạn fans đó lập tức mở máy hát, “Mộc Tùng hát cực kỳ hay luôn, mẹ nó tôi high muốn —— “
Theo chữ “muốn” kia vừa ra khỏi miệng, thang máy đột nhiên dừng lại!
Mọi người chao đảo một cái, suýt nữa không đứng vững.
Ánh đèn lấp loé mấy lần, trong thang máy liền rơi vào bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng từ bảng đèn, đèn màu, gậy huỳnh quang, trên màn hình trống rỗng.
“Fuck, thang máy hỏng hả?”
Đám fans kêu rên một tiếng.
Trong lòng Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền đều hơi hồi hộp một chút, quay đầu nhìn lại, con ma kia đứng ở trong góc cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.
“Nhanh ấn nút báo động khẩn cấp.” Có người vươn tay ấn phím.
Sau khi ấn một cái, phản ứng thì không có, trái lại trên màn hình lại xuất hiện chữ, đại biểu số tầng nhanh chóng tăng lên, cuối cùng dừng ở số “18”.
…
Mọi người ngẩn ngơ, đùa hả, sân vận động Nữu Dương đâu ra tầng mười tám?
Bầu không khí trong thang máy vốn đang náo nhiệt chợt khá là quái dị, dù bọn họ có vô tư hơn nữa, thì khi nhìn thấy con số có một loại ngụ ý nào đó trong văn hóa truyền thống Hoa Hạ này, cũng không quá thoải mái.
Dù thang máy hỏng, thì vầy cũng quá xúi quẩy rồi!
Tạ Linh Nhai vô lực nghiêng đầu dựa vào vai Thi Trường Huyền bên cạnh, bi thương nghĩ, mình chỉ muốn bình an hẹn hò thôi mà.
Một tay Thi Trường Huyền ôm lấy vai hắn, động viên vỗ vỗ hai lần.
Mặt cô gái bên cạnh bị ánh sáng xanh lục của bảng đèn chiếu vào, cô nói sâu xa: “Anh đẹp trai, gay mấy anh đều quá đáng như thế hả, lúc này rồi mà còn show ân ái nữa…”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook