Phép Màu Của Tình Yêu Diệu Kỳ
Chương 17: Kế hoạch đầu tiên thất bại

-AAAAAAAA- Một tiếng hét kinh hoàng vang lên, chấn động cả căng-tin

-Gì vậy?- Cả đám quay lại nhìn

-Nóng quá! Nóng quá!- Ả đang la oai oái cả lên

-Chuyện gì vậy?- Đó là câu hỏi của tất cả mọi người trong căng-tin

Nó vẫn điềm tĩnh mà uống cà phê, một tay vẫn lướt trên bàn phím

-Do cô?- Hắn đột nhiên lên tiếng

Nó nhìn hắn rồi lại quay qua nhìn màn hình laptop

-Tự chuốc lấy- Nó nói

-Sao cô biết?- Hắn hỏi tiếp

-Trực giác hình thành từ lúc trước- Nó vẫn không nhìn hắn mà trả lời luôn

-Từ lúc qua Mĩ?- Hắn lại hỏi tiếp

Đến giờ nó mới nhìn qua hắn

-Tôi thắc mắc tại sao anh biết tôi từng qua Mĩ? Tôi đã bao giờ nói mình từng qua Mĩ đâu chứ?- Nó

-Ơ...chuyện này...ơ...à...thì...- Hắn lắp bắp rồi hắn đánh trống lảng sang chuyện khác- Như vậy có oan?

-Không- Nó lạnh lùng trả lời

Hắn cũng im lặng không nói gì nữa. Sự việc này đã tạm được lắng xuống khi ả có người đưa đi

-Cô ta bị sao vậy?- Senni

-Ai biết? Tự nhiên la oai oái cả lên- San

-Để ý một chút thì thấy hình như cô ta bị đổ cà phê nóng lên người thì phải- Kan

-Hờ! Chắc là đi không cẩn thận bị vấp cái gì đó nên làm đổ cà phê lên người chứ gì nữa?- Key

-Chả biết nó có đơn giản vậy không nữa?- Hắn

-Ý mày là sao Ken?- Kin

-Không có gì- Hắn cầm ly cà phê lên uống

-Mà từ nãy đến giờ mày xem cái gì vậy Haru?- Nhỏ dòm qua chỗ Haru

-Tao đang lên trang chủ trường xem có nói gì về buổi cắm trại không ấy mà- Haru vừa lướt điên thoại vừa trả lời

-Vậy có gì không?- Dezy

-Ừm...để coi...buổi cắm trại diễn ra trong 3 ngày, ngày thứ nhất thì lên rừng cắm trại, ngày thứ hai thì ở trong khu rừng đó quan sát và ghi chép lại những gì mình quan sát được để làm thành báo cáo, ngày thứ ba là nộp báo cáo lại cho nhà trường, cơ bản là vậy- Haru vừa lướt điện thoại vừa đọc to lên

-Mới thông báo sáng nay mà trên trang chủ trường đã có rồi à?- Senni

-Chắc là sắp xếp từ lâu rồi- Kun

-Chủ tịch trường này hay thật, sắp xếp từ lâu mà bây giờ mới thông báo- Key

-Không hề! Chủ tịch còn không biết thì sắp xếp cái gì? Do ông hiệu trưởng tự nghĩ ra cả đấy- Nhỏ

-Sao cô biết?- Cậu

-Vừa nãy tôi có hỏi chị ấy mà

-Chị ấy? Chị nào?

-Thì là chị Ice ấy

-Ice?

-À...à...là Nguyễn Hàn Thiên Băng chứ không phải Hàn Băng Băng lớp mình đâu, cả hai đều có tên là Ice và là chị tôi nên nhầm là chuyện thường mà

-Cô càng nói tôi càng không hiểu

-Vậy thôi, khỏi cần hiểu cũng được

Cậu méo mặt nhìn nhỏ, tỏ vẻ không can tâm vì chả hiểu gì cả mà nhỏ lại chả chịu nói cho rõ (Kori: Hai người này rảnh, nói chuyện linh tinh không à!; Cậu và nhỏ: Ý kiến gì? *cầm hai cây súng trên tay*; Kori: À không, không có gì đâu *xách dép chạy trước*)

--------------------------------

Cuối cùng cũng đến ngày đi cắm trại, ai cũng háo hức nhưng ngoại trừ một đám người nào đó. Ngoại trừ nó và hắn lúc nào cũng trưng cái bộ mặt lạnh như bằng thì nhìn ai cũng có vẻ mệt mỏi

-Oáp~- Nhỏ ngáp ra vẻ mệt mỏi

-Tối qua cô mất ngủ à?- Cậu

-Ờ! Tối qua đi chơi khuya quá, về lại bị ông anh chết bầm của chị Ice bảo giúp ổng giải quyết một sắp hồ sơ nữa nên tôi không được ngủ luôn- Nhỏ ủê oải, vừa dụi mắt vừa nói trông cực đáng yêu

Cậu thoáng đỏ mặt, tim đập liên hồi

"Mình bị gì thế này? Điên mất rồi" Cậu vừa nghĩ vừa lấy tay đập vào đầu mình vài cái

-Sao vậy?- Nhỏ nhìn qua cậu

-Không có gì- Cậu giật mình nhưng cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh

Nhỏ nhíu mày khó hiểu nhìn cậu

Sau một lúc tập trung, tất cả bắt đầu lên xe

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương