Phế Vật Ta Thích Chơi Trò Biến Mất Các Ngươi Quản?
-
Chương 41: Tìm người có tên Nguyệt
Việc ngủ cùng một
người khác giới đối với nàng gần như là một điều hết sức bình thường,
trong chiến tranh đâu còn phân biệt trai gái hay nam nữ gì nữa. Tất cả
chỉ coi nhau là đồng đội, không ai hơn ai, không ai kém hơn ai. Ăn
chung, ngủ chung đã tập thành thói quen.
Ở thế giới này, nàng vẫn chưa thể bỏ được cách sống cũ của mình khi xưa.
Nam tử này rất biết điều, để cho nàng nằm ngủ yên giấc, mặc dù hắn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nàng nhưng hiện tại, nàng đang mệt, lại là do bản thân hắn làm ra, nên cứ để cho nàng ngủ trước.
...
Tại một khách điếm.
- Nguyệt... trong tên có một chữ Nguyệt...
- Hoàng huynh, huynh đang suy ngẫm cái gì vậy, điểm tâm còn không ăn a.
Trong bàn ăn ở trên lầu điếm, Sa Toa một mực suy nghĩ đến con người đeo mặt nạ đó. Hắn không tài nào tìm ra được nàng là ai. Trong lúc suy nghĩ, hắn nhất thời quên cả bữa ăn, đói cũng không thấy đói, một mực suy ngẫm. Sa La ở một bên thấy vậy liền gọi hắn tỉnh dậy trong vô thức.
- Không có gì đâu a.
Nói rồi, hắn cầm đũa lên tiếp tục ăn điểm tâm của mình.
Một mặt nói không có và tiếp tục ăn, những mặt khác thì hắn không ngừng suy nghĩ đến nữ tử mang mặt nạ kia. Nàng rốt cuộc là ai.
Nguyệt... Hiên Viên Nguyệt? Không thể là nàng ta được, nàng ta có thiên phú về đấu khí nhưng nàng ta không thể suy đoán như người đó được. Hoặc có thể là nàng giấu đi. Giám sát người này thử xem sao.
- Hoàng huynh, xong rồi chúng ta tới Hàn gia bái phỏng đi, cùng lúc đưa lễ vật cho bọn họ.
Trước lời nói của Sa La, Sa Toa chỉ gật nhẹ một cái, không mấy chú tâm lắm.
Bọn họ ăn xong bữa sáng liền đi đến Hàn gia, trước cửa thị vệ mời họ vào một cách nhiệt tình nhất. Dẫn hai người vào trong đại sảng gặp gia chủ. Trên đường đi gặp phải Hàn Đông Nhi, nàng ta lướt qua Sa Toa và Sa La, có phần ghen tị với sắc đẹp của Sa La.
Mặc dù Sa La nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều, nhưng vẻ đẹp ngây thơ và sắc xảo tựa như không liên quan lại hòa hợp đến kỳ lạ trên khuôn mặt của nàng, Sa La giống như một bông hồng tím vừa ngây thơ vừa kiêu sa.
Ánh mắt của Sa La và Sa Toa đều giống nhau, đều là loại nhìn lên cao. Nên khi đối mặt với Hàn Đông Nhi lại chẳng xem nàng ta là gì cả, chỉ như ngay qua một cọng cỏ dại trên đường không đáng chú ý.
Mà bản tính của bọn họ vốn là thế, ngay cả khi hiện tại Hàn Nguyệt Xuyên xuất hiện bọn họ cũng không đặt nàng vào trong mắt, có khi lại còn khinh thường nàng hơn cả Hàn Đông Nhi kia nữa.
- Gia chủ, đây là những lễ vật mà chúng ta đem tới, chủ yếu là muốn cưới hỏi một người trong Hàn gia các ngươi.
Ngay cả lời nói của Sa La với gia chủ Hàn gia cũng vô cùng ngao mạnh, tạo ra một khoảng cách xa vời như kiểu thánh thượng với thường dân không thể chạm tới.
Nàng nói ngay vào vấn đề chính mà chẳng vòng vo đi đâu hết cả, lại còn chẳng xem những người trước mặt này vào mắt. Nàng biết rõ Hàn gia là gia tộc lánh đời nhưng sự thật ít ai biết rõ, gia tộc này chỉ đứng thư ba mà thôi. Gia tộc lớn mạnh nhất trong gia tộc lánh đời là Bách Lý gia, tiếp theo là Thanh gia, rồi mới đến Hàn gia. Hàn gia nhiều năm nay đã xuống dốc không phanh.
Đơn giản là vì bọn họ không hề nhận được bất cứ trợ cấp nào từ chính gia, vì nhiều năm qua, Hàn gia phân gia không có một đệ tử xuất chúng để Hàn gia chính gia vừa mắt cả, nên thành ra trợ cấp bị giảm một cách trầm trọng.
- Không biết, hoàng tử và công chúa đế quốc Lai Sâm là có ý muốn cướp tiểu nữ nào trong Hàn gia của lão hủ?
Sa Toa trực tiếp nói ra tên của người hắn muốn cưới:
- Hàn Nguyệt Xuyên.
Trên tay hắn nâng lên ly trà, hớp một hơi nhẹ rồi lại đặt xuống, ánh mắt kiêu ngạo không để Hàn gia chủ vào mắt của mình. Thói quen kiêu ngạo của hắn đã dần thành bệnh khó chữa.
Hàn gia chủ giật mình, lão nhớ ra được từ hôm qua bị đuổi đi đến giờ nàng vẫn chưa quay về, có khi là nàng không hề quay về thật.
- Đáng tiếc, Hàn Nguyệt Xuyên đã từ bỏ gia tộc, bỏ đi rồi, nếu người đến sớm hơn một chút có lẽ còn được.
Lão gia chủ xuất hiện, giải ra đáp án cho Hàn gia chủ. Mặc dù Sa Toa đối với Hàn gia không có hảo cảm cùng tôn kính bậc trên, những lão vẫn phải kính trọng hắn, đơn giản vì hắn là hoàng tử của nước Lai Sâm, một đất nước hùng mạnh nổi tiếng hiếu chiến.
Trong bốn đại đế quốc đứng đầu là Lai Sâm, sau đó là Từ Lâm, một đất nước hiếu chiến không kém gì Lai Sâm, tiếp đó mới đến Ngạo Thiên, nổi ra những thiên tài trẻ tuổi, cuối cùng là Hạo Thiên nhờ vào số đan dược hùng hậu cung cấp cho quân đội va còn là trung tâm của luyện dược sư, nên mới được xếp vào tứ đại đế quốc.
- Vậy sao? Thật là chúng ta đến trễ rồi. Thu dọn lễ vật, chúng ta rời đi.
Hắn nói ra một câu tiếc nuối rồi vung tay lên, liền sai ngươi bưng đồ rời đi, hắn trực tiếp mà chẳng vong vò đi thẳng ra đại môn rời đi, không một chút quay mặt nhìn về phía sau. Vì đối với hắn, cái Hàn Nguyệt Xuyên kia chỉ là một thứ phiền phức.
Về đến khách điếm, Sa Toa ở trong phòng của mình, thấp giọng nói:
- Theo dõi những người sau và báo về lại cho hành tung của bọn họ. Hiên Viên Nguyệt, Thanh Vân Nguyệt và Nguyệt Thẩm Vi.
Ba đạo áo đen chớp nhoáng xuất hiện, cung kính đáp:
- Vâng.
Rồi biến mất không chút tâm hơi, như bọn họ chưa từng xuất hiện qua ở nơi này.
Rất nhanh liền có một người quay về bẩm báo:
- Hoàng tử, Nguyệt Thẩm Vi đã chết vào tối hôm qua, nhà của nàng ta cũng bị đốt cháy đen, ngươi có cần ta điều tra rõ hơn hay không?
Nghe nói người tên Nguyệt Thẩm Vi đã chết lại còn vào buổi tối hôm qua, nhà bị cháy đen, sao lại giống ngôi nhà mà hắn bám theo nữ tử Hàn Nguyệt Xuyên đi đến như thế?
- Là ngôi nhà ở gần đầm lầy Thanh Đàm, khoảng trăm dặm?
Ngươi cung kính đáp:
- Vâng.
Quả nhiên như hắn đoán, nữ phụ trong nhà bị chết chính là Nguyệt Thẩm Vi. Nhớ lại Nguyệt Thẩm Vi dáng người trưởng thành cao lớn, còn người kia chỉ là một hài tử như hắn mà thôi, có khi lại không phải là nàng, liền bỏ qua.
- Được rồi, không tiếp tục điều tra về nàng ta.
Người đó lĩnh mệnh rời trực tiếp rời đi lần nữa.
Hắn không mấy xem trọng Nguyệt Thẩm Vi vì nàng vốn không phải là người hắn tìm, hắn liền không quản cũng như quan tâm đến nàng ta. Vốn dĩ ngay từ đầu, hắn đã không xem kẻ hèn như nàng ra gì rồi.
Ở thế giới này, nàng vẫn chưa thể bỏ được cách sống cũ của mình khi xưa.
Nam tử này rất biết điều, để cho nàng nằm ngủ yên giấc, mặc dù hắn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nàng nhưng hiện tại, nàng đang mệt, lại là do bản thân hắn làm ra, nên cứ để cho nàng ngủ trước.
...
Tại một khách điếm.
- Nguyệt... trong tên có một chữ Nguyệt...
- Hoàng huynh, huynh đang suy ngẫm cái gì vậy, điểm tâm còn không ăn a.
Trong bàn ăn ở trên lầu điếm, Sa Toa một mực suy nghĩ đến con người đeo mặt nạ đó. Hắn không tài nào tìm ra được nàng là ai. Trong lúc suy nghĩ, hắn nhất thời quên cả bữa ăn, đói cũng không thấy đói, một mực suy ngẫm. Sa La ở một bên thấy vậy liền gọi hắn tỉnh dậy trong vô thức.
- Không có gì đâu a.
Nói rồi, hắn cầm đũa lên tiếp tục ăn điểm tâm của mình.
Một mặt nói không có và tiếp tục ăn, những mặt khác thì hắn không ngừng suy nghĩ đến nữ tử mang mặt nạ kia. Nàng rốt cuộc là ai.
Nguyệt... Hiên Viên Nguyệt? Không thể là nàng ta được, nàng ta có thiên phú về đấu khí nhưng nàng ta không thể suy đoán như người đó được. Hoặc có thể là nàng giấu đi. Giám sát người này thử xem sao.
- Hoàng huynh, xong rồi chúng ta tới Hàn gia bái phỏng đi, cùng lúc đưa lễ vật cho bọn họ.
Trước lời nói của Sa La, Sa Toa chỉ gật nhẹ một cái, không mấy chú tâm lắm.
Bọn họ ăn xong bữa sáng liền đi đến Hàn gia, trước cửa thị vệ mời họ vào một cách nhiệt tình nhất. Dẫn hai người vào trong đại sảng gặp gia chủ. Trên đường đi gặp phải Hàn Đông Nhi, nàng ta lướt qua Sa Toa và Sa La, có phần ghen tị với sắc đẹp của Sa La.
Mặc dù Sa La nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều, nhưng vẻ đẹp ngây thơ và sắc xảo tựa như không liên quan lại hòa hợp đến kỳ lạ trên khuôn mặt của nàng, Sa La giống như một bông hồng tím vừa ngây thơ vừa kiêu sa.
Ánh mắt của Sa La và Sa Toa đều giống nhau, đều là loại nhìn lên cao. Nên khi đối mặt với Hàn Đông Nhi lại chẳng xem nàng ta là gì cả, chỉ như ngay qua một cọng cỏ dại trên đường không đáng chú ý.
Mà bản tính của bọn họ vốn là thế, ngay cả khi hiện tại Hàn Nguyệt Xuyên xuất hiện bọn họ cũng không đặt nàng vào trong mắt, có khi lại còn khinh thường nàng hơn cả Hàn Đông Nhi kia nữa.
- Gia chủ, đây là những lễ vật mà chúng ta đem tới, chủ yếu là muốn cưới hỏi một người trong Hàn gia các ngươi.
Ngay cả lời nói của Sa La với gia chủ Hàn gia cũng vô cùng ngao mạnh, tạo ra một khoảng cách xa vời như kiểu thánh thượng với thường dân không thể chạm tới.
Nàng nói ngay vào vấn đề chính mà chẳng vòng vo đi đâu hết cả, lại còn chẳng xem những người trước mặt này vào mắt. Nàng biết rõ Hàn gia là gia tộc lánh đời nhưng sự thật ít ai biết rõ, gia tộc này chỉ đứng thư ba mà thôi. Gia tộc lớn mạnh nhất trong gia tộc lánh đời là Bách Lý gia, tiếp theo là Thanh gia, rồi mới đến Hàn gia. Hàn gia nhiều năm nay đã xuống dốc không phanh.
Đơn giản là vì bọn họ không hề nhận được bất cứ trợ cấp nào từ chính gia, vì nhiều năm qua, Hàn gia phân gia không có một đệ tử xuất chúng để Hàn gia chính gia vừa mắt cả, nên thành ra trợ cấp bị giảm một cách trầm trọng.
- Không biết, hoàng tử và công chúa đế quốc Lai Sâm là có ý muốn cướp tiểu nữ nào trong Hàn gia của lão hủ?
Sa Toa trực tiếp nói ra tên của người hắn muốn cưới:
- Hàn Nguyệt Xuyên.
Trên tay hắn nâng lên ly trà, hớp một hơi nhẹ rồi lại đặt xuống, ánh mắt kiêu ngạo không để Hàn gia chủ vào mắt của mình. Thói quen kiêu ngạo của hắn đã dần thành bệnh khó chữa.
Hàn gia chủ giật mình, lão nhớ ra được từ hôm qua bị đuổi đi đến giờ nàng vẫn chưa quay về, có khi là nàng không hề quay về thật.
- Đáng tiếc, Hàn Nguyệt Xuyên đã từ bỏ gia tộc, bỏ đi rồi, nếu người đến sớm hơn một chút có lẽ còn được.
Lão gia chủ xuất hiện, giải ra đáp án cho Hàn gia chủ. Mặc dù Sa Toa đối với Hàn gia không có hảo cảm cùng tôn kính bậc trên, những lão vẫn phải kính trọng hắn, đơn giản vì hắn là hoàng tử của nước Lai Sâm, một đất nước hùng mạnh nổi tiếng hiếu chiến.
Trong bốn đại đế quốc đứng đầu là Lai Sâm, sau đó là Từ Lâm, một đất nước hiếu chiến không kém gì Lai Sâm, tiếp đó mới đến Ngạo Thiên, nổi ra những thiên tài trẻ tuổi, cuối cùng là Hạo Thiên nhờ vào số đan dược hùng hậu cung cấp cho quân đội va còn là trung tâm của luyện dược sư, nên mới được xếp vào tứ đại đế quốc.
- Vậy sao? Thật là chúng ta đến trễ rồi. Thu dọn lễ vật, chúng ta rời đi.
Hắn nói ra một câu tiếc nuối rồi vung tay lên, liền sai ngươi bưng đồ rời đi, hắn trực tiếp mà chẳng vong vò đi thẳng ra đại môn rời đi, không một chút quay mặt nhìn về phía sau. Vì đối với hắn, cái Hàn Nguyệt Xuyên kia chỉ là một thứ phiền phức.
Về đến khách điếm, Sa Toa ở trong phòng của mình, thấp giọng nói:
- Theo dõi những người sau và báo về lại cho hành tung của bọn họ. Hiên Viên Nguyệt, Thanh Vân Nguyệt và Nguyệt Thẩm Vi.
Ba đạo áo đen chớp nhoáng xuất hiện, cung kính đáp:
- Vâng.
Rồi biến mất không chút tâm hơi, như bọn họ chưa từng xuất hiện qua ở nơi này.
Rất nhanh liền có một người quay về bẩm báo:
- Hoàng tử, Nguyệt Thẩm Vi đã chết vào tối hôm qua, nhà của nàng ta cũng bị đốt cháy đen, ngươi có cần ta điều tra rõ hơn hay không?
Nghe nói người tên Nguyệt Thẩm Vi đã chết lại còn vào buổi tối hôm qua, nhà bị cháy đen, sao lại giống ngôi nhà mà hắn bám theo nữ tử Hàn Nguyệt Xuyên đi đến như thế?
- Là ngôi nhà ở gần đầm lầy Thanh Đàm, khoảng trăm dặm?
Ngươi cung kính đáp:
- Vâng.
Quả nhiên như hắn đoán, nữ phụ trong nhà bị chết chính là Nguyệt Thẩm Vi. Nhớ lại Nguyệt Thẩm Vi dáng người trưởng thành cao lớn, còn người kia chỉ là một hài tử như hắn mà thôi, có khi lại không phải là nàng, liền bỏ qua.
- Được rồi, không tiếp tục điều tra về nàng ta.
Người đó lĩnh mệnh rời trực tiếp rời đi lần nữa.
Hắn không mấy xem trọng Nguyệt Thẩm Vi vì nàng vốn không phải là người hắn tìm, hắn liền không quản cũng như quan tâm đến nàng ta. Vốn dĩ ngay từ đầu, hắn đã không xem kẻ hèn như nàng ra gì rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook