Phế Vật Sinh Tồn Ở Tận Thế
Chương 31: Giết người

Editor: Tô Hồ Ly

Beta: mèomỡ

“Rầm…”

Liễu Sắt vừa mới ra khỏi studio dạy múa liền nghe thấy tiếng cửa cầu thang bị phá tan, ánh mặt trời chiếu vào.

Cô thấy không ổn lập tức xoay người đẩy cửa trốn vào club thể hình.

Studio dạy múa quá trống trải, không phải nơi ẩn náu tốt.

Trong khoảnh khắc ánh nắng chiếu vào, Liễu Sắt trông thấy rõ thân hình cao to của tên đàn ông nọ. Hắn ta hơi chần chờ, đi đến, theo phía sau hắn ta là hai tên đàn ông khác cũng cao to y vậy.

Bọn đàn ông sau khi đi vào cũng không liều lĩnh tiến lên, đứng tại chỗ một lúc đợi mắt thích ứng với ánh sáng u ám nơi này, mới cẩn thận từng li từng tí tiến lên phía trước.

Nhìn ra được bọn họ chắc chắn là chiến sĩ kinh nghiệm tác chiến phong phú.

Ba người đàn ông!

Liễu Sắt âm thầm cắn môi, hiện giờ không thể trốn ra ngoài, nếu mở cửa bọn họ chắc chắn sẽ lập tức phát hiện. Trên người cô không có bất kỳ vũ khí gì, ba người này lại đều cao lớn, không thể liều mạng.

Cô trốn ở dưới quầy lễ tân, thân hình nhỏ nhắn lập tức hòa vào làm một với bóng tối. Chỉ tiếc quầy lễ tân trống hai đầu, thân thể cô chỉ cần dịch ra ngoài một chút liền bại lộ.

Cô lúc này không có thời gian lựa chọn chỗ ẩn náu thích hợp hơn.

Liễu Sắt ngừng thở, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.

“Ai u, mẹ mày cẩn thận chút, đừng động vào tay tao!” Đây là giọng tên đàn ông kia, “Móa nó, đau chết được!”

” Vết thương nhỏ mà cũng la làng thế à, nói ra không biết nhục, mẹ mày ngay cả đàn bà cũng không giải quyết được!” Đây là giọng nói của một người đàn ông khác, có chút chói tai, nghe khiến người ta rất không thoải mái.

“Ha! Nói ra thì lão nhị bị thương cũng đúng, thật cmn không ngờ nơi này lại có đàn bà, ông đây đã bao lâu không chạm vào phụ nữ rồi. Chờ tìm được cô ta, xem ông có chơi chết cô ta không.” Đây là giọng của tên đàn ông thứ ba, hắn có vẻ không kiên nhẫn: “Nhanh lên hai đứa mày, nhanh tìm người đi, đừng để cô ta chạy!”

“Xem lão tứ nôn nóng kìa, vậy mày đi bên kia, nhưng mà tao nghĩ không trốn trong đó đâu, nhìn qua đã có thể thấy rõ cả căn phòng, làm đéo gì có chỗ trốn.” Lão tam nói: “Tao và lão nhị vào clb thể hình bên cạnh tìm.”

Một lát sau, hai người bọn họ mở cửa, đi đến.

Liễu Sắt co rúm dưới mặt bàn, trông thấy hai luồng sáng quét qua bàn lễ tân. Đối diện quầy lễ tân cô nấp chỉ có hai ghế sô pha đơn, tiếng bước chân của hai người kia càng ngày càng gần.

“Mày nói xem liệu con nhỏ kia có trốn ở đây không? Liệu có khi nào đã chạy rồi không?” Lão tam hỏi.

“Không thể nào. Mày chưa thấy con nhỏ đấy mảnh mai thế nào đâu, cái eo kia, chậc chậc… Tao đoán một tay tao đã có thể ôm trọn. Cô ta không thể chạy xa được đâu.” Lão nhị cực kì chắn chắn nói, “Nhìn cô ta nhỏ nhắn thế kia, xem chừng cũng không có gan mà chạy lung tung trong cao ốc tối om này!”

“Mày cũng chớ xem thường người ta, mày nhìn cái tay của mày đi.”

“Hừ hừ… Thật hung dữ, mềm mại lại cá tính, quá cmn hợp khẩu vị!” Lão nhị cảm khái xong còn nói: “Mày không nhìn thấy dáng vẻ con nhỏ lúc ngã đâu, thật khiến người ta muốn chà đạp, tao nháy mắt liền cứng!”

Liễu Sắt nghe bọn hắn dùng những từ ngữ bỉ ổi để nói về mình như vậy thì tức giận đến nghiến răng, nhưng cô không thể làm gì, chỉ có thể tự an ủi bản thân: Các người cứ tự sướng đi, nhìn mà không sờ được!

“Được rồi được rồi, đừng nghĩ nữa, lát nữa cho mày làm trước!”

“Tốt! Đúng là bạn tao!”

“Cạch…”

Tên đàn ông cất bước định đi nhưng không biết làm rơi cái gì, hắn khom lưng xuống nhặt, trong lúc vô tình lại đối diện với một đôi mắt to tròn.

Liễu Sắt đang mắng thầm tên bỉ ổi kia trong lòng, bỗng lại có một vật hình chữ nhật to như cái điện thoại rơi xuống. Cô còn chưa kịp phản ứng đã đối diện với đôi mắt âm hiểm của tên đàn ông kia.

Cô trợn tròn mắt, thầm mắng: Thật xui xẻo!

Liễu Sắt không đợi hắn ta kịp phản ứng, liền thẳng tay đấm vào mắt tên kia, hắn đau đến mức hét lên, định túm lấy cô.

Liễu Sắt sao lại ngoan ngoãn ở đó chờ lấy hắn tới bắt chứ? Cô đã sớm chui ra, mở cửa chạy ra ngoài.

Lão tam đã đi vào phòng club thể hình, nghe thấy tiếng liền vội vã lao ra, “Sao thế?”

“Con nhỏ kia chạy rồi, mau đuổi theo!”

Từ Liễu Sắt sau khi tới thế giới này dường như vẫn luôn chạy. Gặp phải Zombie, phải chạy; bây giờ nhìn thấy con người cũng vẫn phải chạy. Nếu như cô đủ mạnh, lúc này người chạy hẳn là bọn họ!

Liễu Sắt chạy rất nhanh, thế một hồi chạy trốn ban nãy chẳng những đã tiêu hao cảm giác khô nóng mà còn có thể lực của cô.

Lại thêm cô không quen thuộc kiến trúc nơi này, tốc độ của cô chậm lại trông thấy.

Tên đàn ông phía sau thấy thế lập tức tăng tốc, túm được cánh tay cô, hung tợn nói: “Chạy, tao cho mày chạy!”

Tên đàn ông ôm chặt cô, hai tay giống kìm sắt siết cô trong ngực.

Xúc cảm mềm mại khác hoàn toàn với đàn ông thô cứng khiến tên đàn ông không nhịn được thở dài: “Mềm quá…”

Trên người Liễu Sắt là hương thơm đặc biệt của thiếu nữ, khiến đàn ông không kìm chế nổi kích động. Hắn ta một tay ôm Liễu Sắt, một tay không ngừng cởi quần mình.

“Lão nhị mày nhanh lên nào.” Một tên khác cũng vuốt ve khắp người Liễu Sắt. Hắn trông thấy động tác của lão nhị, bản thân cũng có chút không kìm nén được, tay đưa xuống đũng quần…

Liễu Sắt không thoát được kiềm kẹp của đám đàn ông. Cảm giác tay bọn hắn vuốt ve thân thể cô, trong lòng cô thấy kinh tởm giống nuốt một vạn con ruồi vậy.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Hai người đàn ông đều cực kì cao lớn cường tráng, bên hông người gọi là lão tam kia còn cài một khẩu súng.

Liễu Sắt nhìn tên đàn ông kia một lượt, vội vàng tìm kiếm yếu điểm. Bỗng nhiên, tầm mắt cô dừng lại ở đũng quần đã hơi phồng lên của hắn: Cô từng thấy trên mạng, nói nơi đó là điểm yếu ớt nhất của đàn ông…

“Em gái, em chờ không nổi rồi hả? Yên tâm, đợi chút nữa sẽ cho em sung sướng.”

Lão tam thấy Liễu Sắt nhìn bộ phận quan trọng của mình, cười hèn mọn, cầm tay Liễu Sắt định ấn lên chỗ đó.

“Chờ chút!” Liễu Sắt bỗng nhiên mở miệng, hấp dẫn sự chú ý của hai người, “Anh siết tôi đau quá, cho tôi xuống có được không?”

Liễu Sắt chớp mắt, tỏ vẻ tội nghiệp nhìn lão nhị.

Mắt cô rất to, lông mi vừa đen vừa dày, lúc nhìn sẽ khiến người ta cảm thấy thật đáng thương.

Lão nhị thấy vẻ quyến rũ mê người của cô cũng mềm lòng, “Chỉ cần em không chạy, bọn anh có thể thả em xuống.”

“Các anh bao vây tôi thế này tôi chạy sao được!” Giọng Liễu Sắt cũng dịu dàng yếu ớt, giống như một bàn tay nhỏ trắng nõn gãi nhẹ vào lòng hắn.

Tên đàn ông buông cô ra, Liễu Sắt liền khéo léo đứng một bên, xoa cánh tay, dùng mắt ước lượng khoảng cách giữa bọn chúng và mình.

Lão nhị đang đứng bên cạnh cô, bàn tay kia khiến người ta buồn nôn không ngừng vuốt ve cô. Lão tam cách xa hơn một chút, cười nhìn cô, tay còn đặt ở phía dưới…

Vậy thì… Chọn hắn!

Lúc này không thể mềm lòng, cô cổ vũ bản thân: Nếu như hắn không chết, thì là cô chết!

Vậy thì, hành động thôi!

Liễu Sắt bình tĩnh lùi lại mấy bước, kéo giãn một chút khoảng cách với lão tam. Trước khi bọn chúng sinh nghi liền lấy đà xông lên, nhấc chân đạp mạnh…

Liễu Sắt học vũ đạo gần mười chín năm, lực chân vốn đã mạnh hơn so với những cô gái bình thường. Sau khi bị Zombie cắn, huyết dịch toàn thân không ngừng chiến đấu với virus, vô hình chung lại tăng lên thể năng của cô. Hơn nữa cô bây giờ là dùng toàn bộ sức lực tập trung vào chân, thế nên một đạp này giống như một cục đá khổng lồ đột nhiên đập lên một quả trứng gà nho nhỏ.

Hậu quả đương nhiên là…!

Chỗ đó của lão tam lúc ấy liền ướt, hắn há to miệng nhưng không kêu nổi một tiếng, lảo đảo ngã ra đất, chết.

Lão Nhị còn đang giơ tay giữ không trung, giữ nguyên tư thế vuốt ve, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Liễu Sắt không cho hắn thời gian phản ứng, lại chạy, nhấc chân…

“Hự…”

Chân của cô bị lão nhị bắt được, kéo về trước, nâng lên. Cô bị hắn treo lơ lửng trên không. Hắn muốn bẻ gãy chân của cô!

Nếu là người bình thường, bị kéo chân như vậy đã sớm đứt mất dây chằng. May là Liễu Sắt cực kỳ dẻo. Cô để mặc lão nhị nắm đùi phải của cô, cũng lấy đùi phải bị túm làm điểm tựa, đột nhiên nâng lên chân trái đá vào phần hông hắn ta.

“Áu áu…” Lão nhị túm lấy chân Liễu Sắt, ném cô qua một bên giống như ném bao tải, còn hắn đau đớn che chỗ đó nằm lăn lộn trên mặt đất.

Liễu Sắt bị hắn ném sang một bên, sau lưng va vào cửa kính không đóng lại. Góc độ này suýt chút nữa làm gãy eo cô. May sao cô mang ba lô, trong balo nhét áo choàng tắm, đỡ giúp cô phần lớn lực, nếu không eo của cô chắc chắn gãy mất.

Đây là cách ‘giết địch một vạn, tự tổn tám ngàn,’ nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Chí ít, chỗ đó của lão nhị bây giờ muốn làm chuyện xấu, sợ là hơi khó!

“Bộp bộp bộp”

Liễu Sắt đau đến chảy nước mắt. Lúc cô lau nước mắt, giữa tiếng kêu gào thê thảm của lão nhị, bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay.

Hỏng! Vẫn còn một người!

Tên đàn ông thứ ba chậm rãi đi từ trong bóng tối tới, vừa đi vừa vỗ tay, tán thưởng: “Đá hay lắm!”

Hắn từ từ đi đến trước mặt Liễu Sắt, ngồi xổm xuống, đưa tay siết chặt cằm cô, “Tôi chân thành cám ơn cô đã giúp tôi tiêu diệt hai tên này. Cô nói xem tôi nên báo đáp cô thế nào mới tốt đây?” Hắn nhìn Liễu Sắt chằm chằm, mỗi chữ mỗi câu nói ra đều là đáp án cô không muốn nghe thấy nhất: “Hay là, tôi lấy thân báo đáp nhé!”

“Cút đi, cút đi, cút… Không được động vào tôi!”

Đau đớn trên lưng làm Liễu Sắt gần như không thể cử động nổi. Cô chỉ có thể không ngừng đánh hắn, đẩy bàn tay đang đưa tới, tên đàn ông lại không nhúc nhích tí nào.

Mặc cô trút giận một hồi, hắn dường như bị tay Liễu Sắt đánh đến bực mình, liền đưa tay túm hai tay cô, đưa lên đỉnh đầu, dễ dàng đè cô xuống.

“Chậc chậc… Xem cái eo nhỏ này, thật đẹp!” Tay hắn ta di chuyện khắp người cô, cảm giác ghê tởm làm cô bắt đầu muốn nôn mửa.

Liễu Sắt không còn sức phản kháng, lần này, cô thật sự hết cách rồi!

Lúc tay tên đàn ông muốn luồn vào quần áo cô, Liễu Sắt dùng tất cả sức lực còn sót lại trong người, tuyệt vọng kêu: “A Bảo!”

—-

p/s:

Diêm vương: Sao chết?

Lão Tam: Bị gái giẫm chym chết:v

Thặc oanh cmn liệt

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương