"Nàng... Còn có thể sống bao lâu..." Kiều Ý Nhiên đưa lưng về phía Hạ Ảnh, trên mặt lại tràn đầy sầu lo

"Theo loại thân thể này, nhiều nhất mười năm, nếu có kỳ tích ai biết" Vẫn cứ tùy ý của bình thường, nhưng ở trong nụ cười có thể cảm giác được một loại bi thương

"Tại sao đối với Kiều Ảnh tốt như vậy" Kiều Ý Nhiên quay đầu lại, nhìn Hạ Ảnh, ánh mắt bình tĩnh dường như muốn nhìn thấu Hạ Ảnh

Hạ Ảnh không hề trả lời mà là đi tới ngoài cửa, mới nói một câu "Có lẽ... Giữa chúng ta khá giống thôi" Liền đạp bước rời khỏi. Lưu lại một mình Kiều Ý Nhiên bàng hoàng ở trong phòng

"Ý Nhiên" Kiều Ảnh đột nhiên xuất hiện ở trước cửa, để Kiều Ý Nhiên nhanh chóng phản ứng lại, nhưng Kiều Ảnh vẫn là nhìn thấu một chút, trầm mặc một hồi


"Ý Nhiên, theo ta đi một nơi đi"

"Được" Để lộ ra nụ cười nhàn nhạt, một nụ cười có thể ẩn giấu bi thương

"Chỉ hai người chúng ta" Nhìn theo mấy hàng vệ sĩ phía sau, Kiều Ảnh nói thêm một câu

"Được" Tuy cân nhắc an toàn, nhưng...Kiều Ảnh yêu cầu, Kiều Ý Nhiên sẽ tận lực làm được


Cuối cùng xe dừng ở trên đường nhỏ, con đường sau đó phải rẽ rất lâu, Kiều Ý Nhiên đẩy Kiều Ảnh rất lâu rất lâu, cuối cùng ở một nơi bó ẩn ngừng lại

"Nơi này... Ngươi có nhớ không" Kiều Ảnh yên lặng nhìn một đống cỏ

"Ngươi khẳng định không nhớ rõ, khi còn bé... Ta chạy mất rồi, không tìm được đường, một mình đợi ở chỗ này khóc rất thảm, không nghĩ tới... Cuối cùng ngươi tìm được ta rồi... Lần đầu tiên không có đánh ta.... Còn dẫn ta về nhà... Ngày ấy...." Kiều Ảnh rung rđộng, trong hốc mắt mang theo nước mắt

"Ngày ấy.... Ngươi mang... Giày cao gót màu đỏ..." Kiều Ảnh cuối cùng rơi xuống nước mắt, "Vào lúc ấy tay phải của ngươi nắm lấy tay trái của ta... Vào lúc ấy ta có thể chạy ở phía sau của ngươi... Vào lúc ấy ta có thể dũng cảm đối diện người...Ta khi...Đó... Rất vui vẻ..." Kiều Ảnh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cuối cùng là không muốn quá mức yếu đuối

Kiều Ý Nhiên ôm lấy Kiều Ảnh, "Cho dù ngày mai ngươi rời khỏi ta thì lại thế nào? Chí ít ta có thể cùng ngươi đi đến cuối cùng, cứ như vậy sống chết gắn liền với nhau, không rời không bỏ, đợi năm sau mưa gió vẫn là sẽ cứ tươi đẹp" Kiều Hàn không biết mình tại sao nói nhiều lời như vậy, nàng bây giờ cô xác thực khổ sở, bao nhiêu câu nooi1 cũng khó nói ra tình yêu của cô đối với Kiều Ảnh, bỏ lỡ một lần từ trước đến nay... Thì khó rồi...

Hết chương 39

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương